Ngày hôm sau trên báo lại thấy xuất hiện tin tức trước đây đã từng xuất hiện : phụ nữ có thai mất tích!
Sao lại là phụ nữ có thai chứ ? Những phụ nữ có thai rốt cuộc có cái gì bất đồng, bị treo trong cổ mộ cũng là họ, hiện tại mất tích cũng họ ! Haiz, thế giới này sao lại hỗn loạn thế này?
Bách Phú vô tình ngẩng đầu lên, lại tiếp xúc với ánh mắt đầy nhiệt tình của Lăng Hạo. Bách Phú trong tim khẽ run lên, theo bản năng mà tránh né ánh mắt của Lăng Hạo.
Nhìn thấy vẻ e lệ này của Bách Phú, Lăng Hạo cũng vội vàng không được tự nhiên mà dời ánh mắt đi. Không biết vì sao, mà hiện giờ anh ta cứ luôn mất tự chủ nhìn Bách Phú, hơn nữa, càng nhìn lại càng cảm thấy quen thuộc, dường như đã từng ở nơi nào gặp qua Bách Phú vậy. Chỉ là vừa rồi vẻ ngượng ngùng của Bách Phú, đã lại làm cho anh ta không có lý do run rẩy khẽ trong lòng.
Cứ như vậy, một cảm giác ngượng ngập cùng với không khí ám muội không hề thích hợp lan tràn ra khắp văn phòng.
Vừa hay, Kỷ Nhan đến đây. Xuất phát từ trực giác đặc biệt của phụ nữ vừa vào đến cửa, cô đã cảm giác được một bầu không khí bất thường. Đương nhiên, Kỷ Nhan thông minh lý trí sẽ không bao giờ để cho người khác nhìn ra sự bất mãn của chính mình, cô như không có việc gì như mọi ngày đi đến thẳng đến bên người Lăng Hạo, thân mật ôm lấy anh ta khe khẽ thì thầm.
Bách Phú lén nhìn thoáng qua cặp trai tài gái sắc sắp là vợ chồng này, nhìn xem đồng hồ, đã đến giờ tan tầm. Không chào hỏi, Bách Phú liền lén lút rời đi, không muốn ảnh hưởng tới khoảng thời gian ngọt ngào của hai người họ.
“Cô ấy đi rồi, không cần phải ôm anh chặt thế nữa đâu.” Lăng Hạo lãnh đạm nói.
Kỷ Nhan trong lòng đau xót, nhưng vẫn cứng rắn cố mỉm cười nói: “Cô ấy không ở đây, lẽ nào chúng ta lại không có thể gần gũi một chút sao?”
Lăng Hạo đến nhìn cũng chẳng nhìn Kỷ Nhan một cái : “Em không phải bởi vì cô ấy ở đây, mới cố ý bày ra bộ dạng thân thiết đó sao? Chẳng lẽ là anh đoán sai rồi?”
“Anh có ý gì chứ ? !” Kỷ Nhan rốt cục cũng phẫn nộ.
Đối mặt với lửa giận của Kỷ Nhan , Lăng Hạo lại chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt của cô : “Có ý gì còn cần anh phải giải thích sao? Anh nói rồi, anh ghét nhất là nữ nhân có tâm địa tính toán ác độc. Nếu không có việc gì , em về trước đi, anh muộn một chút sẽ về sau.”
Bị hạ lệnh đuổi khách, Kỷ Nhan vừa thương tâm vừa tức giận xoay người chạy mất. Từ sau khi Lăng Hạo thiếu chút nữa gặp chuyện không may lần trước, anh ta liền vô cùng khách khí với cô, khách khí đến nỗi như hai người xa lạ vậy. Anh ta, thậm chí còn tìm cớ để tách phòng ngủ với mình, tình nguyện mà đối mặt với sự cô độc mà anh ta không muốn phải đối mặt nhất. Rốt cuộc là vì sao chứ ?
Mới ra khỏi cửa, Kỷ Nhan không nhịn được rơi lệ. Sợ người khác nhìn thấy sự yếu ớt này của mình, Kỷ Nhan đành phải trốn vào một góc không có ai, một mình lau nước mắt.
“Cô… Không sao chứ ?” Một giọng nói lo lắng mà lại thân thiết hướng về phía Kỷ Nhan hỏi.
Kỷ Nhan ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Dịch Đạo. Cô vội vội vàng vàng lau khô nước mắt, như sợ Dịch Đạo nhìn thấy sự tủi hổ lúc này của mình.
Dịch Đạo cũng không phải đồ ngốc, như tùy ý dời ánh mắt đi, ra vẻ thoải mái mà hỏi: “Tôi đến tìm Bách Phú, cô ấy đâu rồi ?”
Vừa nghe đến tên Bách Phú, Kỷ Nhan phản cảm nhíu nhíu đầu lông mày: “Cô ấy đã đi rồi.”
“Cái cô gái này, bảo tôi tới đón cô ấy tới nhà Ninh Tiêu, giờ lại không thấy đâu.”
Dịch Đạo miệng thì nói Bách Phú, ánh mắt lại vẫn len lén liếc nhìn gương mặt vẫn đang mang theo vệt nước mắt của Kỷ Nhan. Anh ta vốn cũng không phải người đàn ông biết dỗ dành gì, nhìn thấy Kỷ Nhan trước mắt thương tâm đến thế, biết cô ấy nhất định cần có người an ủi, nhưng bản thân lại không biết nên làm thế nào cho phải.
“Cái này… …chúng ta… …a… …”
“Đưa tôi đi ra ngoài một chút được không?” Kỷ Nhan bình tĩnh nhìn Dịch Đạo, trong lòng lại dâng lên một tia dựa dẫm không rõ từ đâu.
“Được !” Dịch Đạo không suy nghĩ lập tức đáp ứng, còn vụng trộm tắt máy di động đi, sợ Bách Phú gọi đến quấy rầy anh ta.
Dịch Đạo lái xe đưa Kỷ Nhan lượn hết toàn bộ thành phố, còn thêm một lần đổ xăng. Nhưng đã mấy giờ qua đi, hai người họ lại chẳng hề nói lấy một câu nào.
Kỷ Nhan tâm tình rốt cục đã bình tĩnh trở lại, hơi gió lạnh nhẹ làm cho cô cảm thấy thực thoải mái, thực vừa ý .
Nhìn thấy gương mặt Kỷ Nhan từ vẻ đau thương đã biến thành bình tĩnh, lại đã có thêm chút thư thái, Dịch Đạo trong lòng vô cùng vui vẻ, rất muốn được đưa cô ấy đi thêm mấy vòng nữa Chỉ là, bụng cố tình không chịu thua kém mà kêu ầm cả lên.
“Ùng ục
“
Kỷ Nhan xoay đầu sang kinh ngạc nhìn Dịch Đạo đang bực mình, nhịn không được bật cười.
Dịch Đạo vốn đang cảm thấy mất mặt hết sức nhìn thấy nụ cười này của Kỷ Nhan, làm bản thân cũng nở ra nụ cười, cảm thấy được chỉ cần cô ấy vui vẻ, có phải mất mặt một chút cũng đáng giá.
“Chúng ta đi ăn cái gì đi, sau đó lại đi uống rượu.” Kỷ Nhan cười ngọt ngào với Dịch Đạo, “Tôi biết một nhà hàng có đồ ăn ngon lắm, anh nhất định sẽ thích.”
“Tôi cũng giới thiệu cho cô một quán bar không tồi, là của bạn tôi mở … …”
Trong khi bên kia hai người họ đang tán gẫu vui vẻ, bên này Bách Phú đáng thương đợi không được Dịch Đạo, lại không thể gọi điện thoại cho anh ta, đành phải tự mình đi đến công ty của Ninh Tiêu.
Từ sau lần cứu Ninh Chấn Hoa, ông vẫn luôn khách khí muốn mời Bách Phú, Trương Dương đến nhà ông ngồi chơi. Đương nhiên, đối với chuyện xảy ra lần trước, rất nhiều chuyện cuối cùng vẫn là phải giấu Ninh Chấn Hoa. Dù sao, cái gì cũng biết chưa chắc đã là chuyện may mắn, nhất là chuyện xảy ra lại có chút kinh khủng … …như thế.
Trương Dương cũng đã đến.
Đặng Hân nhờ ánh sáng của Bách Phú, cũng có thể tới nhà của Ninh Tiêu thăm hỏi, hưng phấn vô cùng, trên đường cứ ríu rít cười không ngừng, làm Ninh Tiêu ở cạnh cũng vui vẻ phụ họa theo.
Đã đến nhà của Ninh Tiêu, vú Từ mập mạp sớm đã đứng ở cửa chờ họ về.
Nhìn thấy gương mặt tươi cười của vú Từ, Bách Phú lại nghĩ tới chuyện thập tử nhất sinh vừa trải qua kia, còn có kia tiểu quỷ đáng thương nữa.
“Haiz, nhân sinh vô thường!” Bách Phú trong lòng cảm thán.
Ninh Chấn Hoa cũng đi ra cửa lớn nghênh đón bọn họ. Tinh thần ông rất tốt, nhiệt tình tiếp đón mấy con người trẻ tuổi này.
Vú Từ vừa chiêu đãi khách , lại vừa nhìn lén Ninh Chấn Hoa đang vui vẻ, cười trộm mãi không thôi.
Ninh Chấn Hoa đôi lúc ngẫu nhiên lại nhìn thấy cái nhìn nhiệt tình của vú Từ, liền nhanh chóng đem mặt quay đi, làm bộ chẳng nhìn thấy gì cả. Ninh Tiêu cũng coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, hết thảy vẫn như cũ.
Tinh thần a Q của hai người này quả thật là đều siêu cường!
Bách Phú bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
“Mấy vị đây đều là bạn của Ninh Tiêu sao ?” Ninh Chấn Hoa hỏi.
“Đúng ạ.”
“Hai cô gái đều rất xinh đẹp. Ấy, lần trước không phải có một cô gái mập mạp sao? Sao lại không thấy cô ấy tới ?” Ninh Chấn Hoa kỳ quái nhìn mấy người trước mắt mình.
Ninh Tiêu với Trương Dương cười ‘phụt’ ra một tiếng : “Cha, cha đang nói tới Bách Phú a, đây chính là.”
Bách Phú bị mọi người chỉ vào ngượng ngùng cười gượng một cái, lại quay sang gật gật đầu với Ninh Chấn Hoa.
“Hả? !” Ninh Chấn Hoa giật mình nhìn Bách Phú từ trên xuống dưới , miệng đến nửa ngày vẫn chưa ngậm lại được, “Đây là một người sao? Không phải đâu, cha tuy rằng trí nhớ không tốt, nhưng chưa đến mức quên một người đâu !”
“Đúng thế, đây đâu phải tiểu thư Bách Phú kia, vị kia tiểu thư dì vẫn còn nhớ rõ, dáng vẻ phúc hậu lắm.” Vú Từ cũng gia nhập diễn đàn thảo luận, hơn nữa còn bày tỏ rõ ràng lập trường của mình.
“Thật mà !”
Mọi người mồm năm miệng mười, chẳng dễ gì mới làm cho Ninh Chấn Hoa với vú Từ tin tưởng, Bách Phú trước mắt này với cô Bách Phú lần trước đến đây là cùng một người.
Bách Phú đáng thương nghĩ thầm : chuyện này không biết là chuyện nên vui hay nên buồn đây !
Sao lại là phụ nữ có thai chứ ? Những phụ nữ có thai rốt cuộc có cái gì bất đồng, bị treo trong cổ mộ cũng là họ, hiện tại mất tích cũng họ ! Haiz, thế giới này sao lại hỗn loạn thế này?
Bách Phú vô tình ngẩng đầu lên, lại tiếp xúc với ánh mắt đầy nhiệt tình của Lăng Hạo. Bách Phú trong tim khẽ run lên, theo bản năng mà tránh né ánh mắt của Lăng Hạo.
Nhìn thấy vẻ e lệ này của Bách Phú, Lăng Hạo cũng vội vàng không được tự nhiên mà dời ánh mắt đi. Không biết vì sao, mà hiện giờ anh ta cứ luôn mất tự chủ nhìn Bách Phú, hơn nữa, càng nhìn lại càng cảm thấy quen thuộc, dường như đã từng ở nơi nào gặp qua Bách Phú vậy. Chỉ là vừa rồi vẻ ngượng ngùng của Bách Phú, đã lại làm cho anh ta không có lý do run rẩy khẽ trong lòng.
Cứ như vậy, một cảm giác ngượng ngập cùng với không khí ám muội không hề thích hợp lan tràn ra khắp văn phòng.
Vừa hay, Kỷ Nhan đến đây. Xuất phát từ trực giác đặc biệt của phụ nữ vừa vào đến cửa, cô đã cảm giác được một bầu không khí bất thường. Đương nhiên, Kỷ Nhan thông minh lý trí sẽ không bao giờ để cho người khác nhìn ra sự bất mãn của chính mình, cô như không có việc gì như mọi ngày đi đến thẳng đến bên người Lăng Hạo, thân mật ôm lấy anh ta khe khẽ thì thầm.
Bách Phú lén nhìn thoáng qua cặp trai tài gái sắc sắp là vợ chồng này, nhìn xem đồng hồ, đã đến giờ tan tầm. Không chào hỏi, Bách Phú liền lén lút rời đi, không muốn ảnh hưởng tới khoảng thời gian ngọt ngào của hai người họ.
“Cô ấy đi rồi, không cần phải ôm anh chặt thế nữa đâu.” Lăng Hạo lãnh đạm nói.
Kỷ Nhan trong lòng đau xót, nhưng vẫn cứng rắn cố mỉm cười nói: “Cô ấy không ở đây, lẽ nào chúng ta lại không có thể gần gũi một chút sao?”
Lăng Hạo đến nhìn cũng chẳng nhìn Kỷ Nhan một cái : “Em không phải bởi vì cô ấy ở đây, mới cố ý bày ra bộ dạng thân thiết đó sao? Chẳng lẽ là anh đoán sai rồi?”
“Anh có ý gì chứ ? !” Kỷ Nhan rốt cục cũng phẫn nộ.
Đối mặt với lửa giận của Kỷ Nhan , Lăng Hạo lại chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt của cô : “Có ý gì còn cần anh phải giải thích sao? Anh nói rồi, anh ghét nhất là nữ nhân có tâm địa tính toán ác độc. Nếu không có việc gì , em về trước đi, anh muộn một chút sẽ về sau.”
Bị hạ lệnh đuổi khách, Kỷ Nhan vừa thương tâm vừa tức giận xoay người chạy mất. Từ sau khi Lăng Hạo thiếu chút nữa gặp chuyện không may lần trước, anh ta liền vô cùng khách khí với cô, khách khí đến nỗi như hai người xa lạ vậy. Anh ta, thậm chí còn tìm cớ để tách phòng ngủ với mình, tình nguyện mà đối mặt với sự cô độc mà anh ta không muốn phải đối mặt nhất. Rốt cuộc là vì sao chứ ?
Mới ra khỏi cửa, Kỷ Nhan không nhịn được rơi lệ. Sợ người khác nhìn thấy sự yếu ớt này của mình, Kỷ Nhan đành phải trốn vào một góc không có ai, một mình lau nước mắt.
“Cô… Không sao chứ ?” Một giọng nói lo lắng mà lại thân thiết hướng về phía Kỷ Nhan hỏi.
Kỷ Nhan ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Dịch Đạo. Cô vội vội vàng vàng lau khô nước mắt, như sợ Dịch Đạo nhìn thấy sự tủi hổ lúc này của mình.
Dịch Đạo cũng không phải đồ ngốc, như tùy ý dời ánh mắt đi, ra vẻ thoải mái mà hỏi: “Tôi đến tìm Bách Phú, cô ấy đâu rồi ?”
Vừa nghe đến tên Bách Phú, Kỷ Nhan phản cảm nhíu nhíu đầu lông mày: “Cô ấy đã đi rồi.”
“Cái cô gái này, bảo tôi tới đón cô ấy tới nhà Ninh Tiêu, giờ lại không thấy đâu.”
Dịch Đạo miệng thì nói Bách Phú, ánh mắt lại vẫn len lén liếc nhìn gương mặt vẫn đang mang theo vệt nước mắt của Kỷ Nhan. Anh ta vốn cũng không phải người đàn ông biết dỗ dành gì, nhìn thấy Kỷ Nhan trước mắt thương tâm đến thế, biết cô ấy nhất định cần có người an ủi, nhưng bản thân lại không biết nên làm thế nào cho phải.
“Cái này… …chúng ta… …a… …”
“Đưa tôi đi ra ngoài một chút được không?” Kỷ Nhan bình tĩnh nhìn Dịch Đạo, trong lòng lại dâng lên một tia dựa dẫm không rõ từ đâu.
“Được !” Dịch Đạo không suy nghĩ lập tức đáp ứng, còn vụng trộm tắt máy di động đi, sợ Bách Phú gọi đến quấy rầy anh ta.
Dịch Đạo lái xe đưa Kỷ Nhan lượn hết toàn bộ thành phố, còn thêm một lần đổ xăng. Nhưng đã mấy giờ qua đi, hai người họ lại chẳng hề nói lấy một câu nào.
Kỷ Nhan tâm tình rốt cục đã bình tĩnh trở lại, hơi gió lạnh nhẹ làm cho cô cảm thấy thực thoải mái, thực vừa ý .
Nhìn thấy gương mặt Kỷ Nhan từ vẻ đau thương đã biến thành bình tĩnh, lại đã có thêm chút thư thái, Dịch Đạo trong lòng vô cùng vui vẻ, rất muốn được đưa cô ấy đi thêm mấy vòng nữa Chỉ là, bụng cố tình không chịu thua kém mà kêu ầm cả lên.
“Ùng ục
“
Kỷ Nhan xoay đầu sang kinh ngạc nhìn Dịch Đạo đang bực mình, nhịn không được bật cười.
Dịch Đạo vốn đang cảm thấy mất mặt hết sức nhìn thấy nụ cười này của Kỷ Nhan, làm bản thân cũng nở ra nụ cười, cảm thấy được chỉ cần cô ấy vui vẻ, có phải mất mặt một chút cũng đáng giá.
“Chúng ta đi ăn cái gì đi, sau đó lại đi uống rượu.” Kỷ Nhan cười ngọt ngào với Dịch Đạo, “Tôi biết một nhà hàng có đồ ăn ngon lắm, anh nhất định sẽ thích.”
“Tôi cũng giới thiệu cho cô một quán bar không tồi, là của bạn tôi mở … …”
Trong khi bên kia hai người họ đang tán gẫu vui vẻ, bên này Bách Phú đáng thương đợi không được Dịch Đạo, lại không thể gọi điện thoại cho anh ta, đành phải tự mình đi đến công ty của Ninh Tiêu.
Từ sau lần cứu Ninh Chấn Hoa, ông vẫn luôn khách khí muốn mời Bách Phú, Trương Dương đến nhà ông ngồi chơi. Đương nhiên, đối với chuyện xảy ra lần trước, rất nhiều chuyện cuối cùng vẫn là phải giấu Ninh Chấn Hoa. Dù sao, cái gì cũng biết chưa chắc đã là chuyện may mắn, nhất là chuyện xảy ra lại có chút kinh khủng … …như thế.
Trương Dương cũng đã đến.
Đặng Hân nhờ ánh sáng của Bách Phú, cũng có thể tới nhà của Ninh Tiêu thăm hỏi, hưng phấn vô cùng, trên đường cứ ríu rít cười không ngừng, làm Ninh Tiêu ở cạnh cũng vui vẻ phụ họa theo.
Đã đến nhà của Ninh Tiêu, vú Từ mập mạp sớm đã đứng ở cửa chờ họ về.
Nhìn thấy gương mặt tươi cười của vú Từ, Bách Phú lại nghĩ tới chuyện thập tử nhất sinh vừa trải qua kia, còn có kia tiểu quỷ đáng thương nữa.
“Haiz, nhân sinh vô thường!” Bách Phú trong lòng cảm thán.
Ninh Chấn Hoa cũng đi ra cửa lớn nghênh đón bọn họ. Tinh thần ông rất tốt, nhiệt tình tiếp đón mấy con người trẻ tuổi này.
Vú Từ vừa chiêu đãi khách , lại vừa nhìn lén Ninh Chấn Hoa đang vui vẻ, cười trộm mãi không thôi.
Ninh Chấn Hoa đôi lúc ngẫu nhiên lại nhìn thấy cái nhìn nhiệt tình của vú Từ, liền nhanh chóng đem mặt quay đi, làm bộ chẳng nhìn thấy gì cả. Ninh Tiêu cũng coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, hết thảy vẫn như cũ.
Tinh thần a Q của hai người này quả thật là đều siêu cường!
Bách Phú bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
“Mấy vị đây đều là bạn của Ninh Tiêu sao ?” Ninh Chấn Hoa hỏi.
“Đúng ạ.”
“Hai cô gái đều rất xinh đẹp. Ấy, lần trước không phải có một cô gái mập mạp sao? Sao lại không thấy cô ấy tới ?” Ninh Chấn Hoa kỳ quái nhìn mấy người trước mắt mình.
Ninh Tiêu với Trương Dương cười ‘phụt’ ra một tiếng : “Cha, cha đang nói tới Bách Phú a, đây chính là.”
Bách Phú bị mọi người chỉ vào ngượng ngùng cười gượng một cái, lại quay sang gật gật đầu với Ninh Chấn Hoa.
“Hả? !” Ninh Chấn Hoa giật mình nhìn Bách Phú từ trên xuống dưới , miệng đến nửa ngày vẫn chưa ngậm lại được, “Đây là một người sao? Không phải đâu, cha tuy rằng trí nhớ không tốt, nhưng chưa đến mức quên một người đâu !”
“Đúng thế, đây đâu phải tiểu thư Bách Phú kia, vị kia tiểu thư dì vẫn còn nhớ rõ, dáng vẻ phúc hậu lắm.” Vú Từ cũng gia nhập diễn đàn thảo luận, hơn nữa còn bày tỏ rõ ràng lập trường của mình.
“Thật mà !”
Mọi người mồm năm miệng mười, chẳng dễ gì mới làm cho Ninh Chấn Hoa với vú Từ tin tưởng, Bách Phú trước mắt này với cô Bách Phú lần trước đến đây là cùng một người.
Bách Phú đáng thương nghĩ thầm : chuyện này không biết là chuyện nên vui hay nên buồn đây !
/198
|