Vú Từ chuẩn bị một bàn lớn đầy đồ ăn, tuy rằng đều là đồ chay, nhưng món nào cũng rất ngon, hơn nữa còn rất có hương vị.
Mọi người vừa ăn, vừa thân thiện trò chuyện.
“Đúng rồi, Bách Phú , Dịch Đạo sao lại không đến thế ?” Ninh Tiêu ăn hết rau xanh trong miệng , quay sang Bách Phú hỏi.
Bách Phú vừa nghe lại tức giận : “Chính thế đấy, còn nói sẽ tới đón tôi, để tôi chờ đến nửa buổi cũng không thấy mặt. Gọi di động, di động cũng tắt máy. Tức chết đi được !”
“Oh. ” Ninh Tiêu có chút thất vọng lên tiếng, “Tôi còn muốn nói cho anh ta biết một chuyện này đấy.”
“Chuyện gì thế ?” Bách Phú cảm thấy được thái độ Ninh Tiêu có gì đó kỳ quái, cứ thần thần bí bí.
“Lát nữa sẽ nói cho cô.”
Ninh Tiêu nói xong còn nháy mắt với Bách Phú một cái, Bách Phú lập tức thức thời không truy vấn thêm nữa, thiết nghĩ chắc là có chuyện gì đó không tiện cho người khác biết.
Trên bàn ăn, vú Từ thường xuyên ẩn tình nhìn Ninh Chấn Hoa, cứ thi thoảng lại còn cười trộm một cái.
Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đa tình của vú Từ với Ninh Chấn Hoa, người chung quanh đều phải cố sống chết mà nén cười xuống. Điều này lại trở thành một món tráng miệng đặc biệt ngọt ngào trên bàn ăn tối hôm nay.
Cơm nước xong, Ninh Tiêu lấy cớ cho mọi người xem ảnh chụp, gọi mọi người vào phòng mình.
“Bách Phú, cô có nhớ lúc các cô tới Tương Tây, rồi bảo tôi tra về chuyện của thôn Nhạn Đề kia không ?”
Ninh Tiêu đột nhiên nhắc tới thôn Nhạn Đề, làm cho Bách Phú thấy kỳ quái vô cùng : “Nhớ chứ ? Làm sao vậy?”
“Tôi đã nhờ thám tử tư tra một chút, tra không được nhiều lắm, nhưng vẫn là có một vài thứ . Hơn nữa, còn tại chính cửa hàng đồ cổ đã bán chiếc bình sứ kia cho cha tôi tra ra vài thứ khác nữa.”
“Phải không? Đã tra ra được gì thế ?” Trương Dương vừa nghe lập tức có tinh thần, chuyện ở Tương Tây Bách Phú đều đã nói qua với anh ta, mãi cho đến hiện giờ anh ta vẫn cứ vì không thể đi giúp Bách Phú được mà tiếc nuối trong lòng.
“Tôi tra được ở đây vào thời Dân Quốc, có một người tên là Sở Phương, đến từ thôn Nhạn Đề. Hắn ta thuộc về một đất nước thần bí đã biến mất, hơn nữa hắn còn mang theo bản đồ giấu bảo tàng của quốc gia này.
Nghe nói, những bảo vật được viết trong bản đồ này đều là những thứ hiếm có vô cùng, hơn nữa còn có liên quan tới bí mật gì đó của đất nước này. Cho nên, rất nhiều người đều có ý định với bảo tàng này.
Do con gái của Sở Phương bị một đám người bụng dạ khó lường uy hiếp, cho nên hắn chỉ giao ra một nửa bản đồ bảo tàng, một nửa khác mang theo trên người, sau đó đã biến mất không có tung tích. Từ đó về sau, không còn ai gặp lại hắn nữa.
Song kẻ ở cửa hàng đồ cổ bán chiếc bình sứ kia cho cha tôi, hắn chính là con cháu của kẻ đã uy hiếp Sở Phương năm đó, kẻ đã lấy được một nửa bản đồ bảo tàng!
Còn nhớ cái tên mắt chuột chỉ có nửa người không ? Hắn cũng chính là bà con xa thân thích của kẻ ở cửa hàng đồ cổ đó.”
Ninh Tiêu nói xong, vứt ra một tấm ảnh chụp tên mắt chuột đưa cho mọi người.
Bách Phú vừa thấy tên mắt chuột, lại nghĩ tới nụ cười âm trầm của hắn, rồi cả nửa thân thể kia nữa, còn chặt chẽ tóm lấy cô, bàn tay lạnh như băng hàn. Làm cô không tự chủ được mà dựng hết cả tóc gáy lên, lạnh hết cả phía sau lưng.
Ninh Tiêu nói tiếp: “Rất rõ ràng, chiếc bình sứ màu trắng kia chính là được lấy ra từ bên trong cổ mộ mà chúng ta đã đi qua. Nói cách khác, chúng đã đến cổ mộ đó trước chúng ta. Hơn nữa cổ mộ này nhất định cũng có quan hệ gì đó với đất nước bị biến mất kia, cùng với thôn Nhạn Đề . Tôi tin, bọn họ nhất định biết được chuyện gì đó.”
“Ưm
” Bách Phú với Trương Dương gật gật đầu.
Chỉ có Đặng Hân, là chẳng hiểu gì hết, hoàn toàn không biết bọn họ đang nói tới chuyện gì, lại ngại không dám hỏi. Chỉ đành không ngừng mắng mỏ Bách Phú đúng là chán chết ở trong lòng , xảy ra nhiều chuyện như vậy mà cũng không nói với cô gì cả.
“Tôi cảm thấy chuyện này chúng ta vẫn nên điều tra cho rõ ràng, bởi vì… …tôi cảm thấy được chúng ta tựa hồ cũng có quan hệ gì đó với đất nước kia … …” Bách Phú có chút lo lắng nói.
“Cô không nói tôi cũng sẽ điều tra, cha tôi suýt nữa là bị hại chết mà !” Hiện giờ mỗi khi nghĩ lại, Ninh Tiêu vẫn vô cùng sợ hãi, đầu tiên là cha, sau đó lại là anh họ, ai biết ngày mai còn có thể xảy ra chuyện gì.
“Haiz … …”
Bách Phú thở dài một hơi, cứ cảm thấy dường như tất cả những chuyện này, đều đã bị bày bố xong hết cả. Đúng như kẻ mắt chuột kia đã nói : Bất luận là ai cũng không thể thoát được… …
*
Ninh Tiêu đặc biệt lái xe đưa mấy người bên Bách Phú về nhà, lúc về đến nhà đã hơn mười một giờ, mà Dịch Đạo vẫn chưa thấy về nhà.
Thợ săn cũng không có nhà, người này, cứ luôn xuất quỷ nhập thần như vậy.
Anh Đào đã ngủ. Cô ấy thật sự đã thay đổi rất nhiều, trước kia cô ta có lúc nào lại trầm mặc như thế này.
“Cũng không biết con bé đã ăn cơm chưa.” Bách Phú tự mình lẩm bẩm, muốn đi gõ cửa, lại sợ quấy rầy đến Anh Đào. Cuối cùng, vẫn là để kệ cô ấy .Dù sao, Anh Đào đã là người lớn, cô làm sao có cách để thúc giục em họ được.
Bách Phú chán nản đi tới trên ban công, nhẹ vỗ về linh hoa xinh đẹp .
Linh hoa lại cao lên không ít rồi, đã cao đến tận thắt lưng của cô.
Song hôm nay linh hoa lại không mỉm cười nhảy múa như trước đây, nghênh đón cô trở về. Ngược lại co thành một khóm, giống như đang sợ hãi vậy.
“Em làm sao vậy?” Bách Phú đem linh hoa ôm vào trong ngực, kỳ quái hỏi.
Linh hoa được ôm vào trong ngực dường như đã tốt hơn một chút, dần dần buông cánh hoa đang có chút run rẩy ra, dùng cành lá ve vuốt hai gò má Bách Phú, vừa dịu dàng, lại vừa thân thiết.
Nhưng, Bách Phú vừa mới buông tay, linh hoa lại co lại thành một khóm.
Bách Phú cúi đầu suy nghĩ, đành đem linh hoa ôm vào trong phòng.
Vào lúc cô đang chuẩn bị đóng cửa ban công lại, thì dường như nhìn thấy dưới lầu có người đang nhìn cô.
Thân ảnh đó lóe qua, làm cho Bách Phú cảm thấy có lẽ là mình hoa mắt, một chút cũng không để ý đến.
Nhưng, sau khi Bách Phú đã quay vào phòng, thân ảnh kia lại xuất hiện.
Hắn yên lặng nhìn ánh đèn trong phòng cô, khóe miệng dâng lên thành một tia cười đầy tà khí.
*
Đến ngày hôm sau đi làm, Bách Phú phát hiện Diêu Diệp đã trở về.
Cũng giống như Bách Phú, Diêu Diệp cũng có sự biến đổi lớn vô cùng, đến nỗi Bách Phú suýt nữa không thể nhận ra cô ta. Chỉ là, cô ta không hề xinh đẹp lên, mà là trở nên có chút đáng sợ.
Diêu Diệp gầy đi, gầy đến nỗi cơ hồ có thể nói là da bọc xương; hai con mắt to xinh đẹp mất đi ánh sáng vốn có, chung quanh ngăm đen, hõm sâu xuống giống như quầng mắt của những kẻ hít thuốc phiện vậy; hai bên xương gò má cũng cao lên kinh khủng, thoạt nhìn làm cho người ta càng cảm thấy xảo quyệt và ghê gớm; trên đôi môi đã từng đầy đặn giờ đầy những vết nứt nẻ cùng với từng mảng da trắng tróc ra; ngay cả thân thể cô ta giờ cũng nhăn nheo giống như người già vậy … …
Kỳ quái nhất chính là, người luôn luôn cực kỳ chú ý đến ăn mặc như Diêu Diệp giờ lại giống hệt Thợ Săn, một thân áo đen, từ trên xuống dưới đều bọc kín mít, cứ như sợ bị người khác nhìn thấy cái gì vậy.
Đây là Diêu Diệp sao? Là Diêu Diệp luôn bá đạo lợi hại lại phong tình vạn chủng đó sao ? !
Trời ạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ ?
Bách Phú vốn là bởi chuyện của Anh Đào và Lăng Hạo mà căm hận cô ta. Nhưng giờ nhìn thấy bộ dáng tàn tạ này của Diêu Diệp, sớm đã vứt bỏ sự phẫn nộ sang một bên, ngược lại rất muốn quan tâm đến hỏi han một chút. Chỉ là, lại không biết nên mở miệng như thế nào .
Hơn nữa, Diêu Diệp tựa hồ cũng không cần sự thương hại của người khác . Ánh mắt cô ta lạnh lùng, cao ngạo, hoàn toàn cự tuyệt người khác.
Bách Phú biết cái nhìn của mình đã kích thích đến Diêu Diệp, dù sao không ai lại thích cái cảm giác bị đồng tình cả, vì thế rất muốn quay mắt đi chỗ khác. Nhưng càng nói với bản thân không được nhìn cô ta nữa, lại càng muốn nhìn cô ta.
Rốt cục Diêu Diệp lạnh lùng mở miệng: “Không cần nhìn tôi như vậy, sắp đến lượt cô ngay thôi, cô trốn không thoát đâu!”
Nói xong, còn âm lãnh cười với Bách Phú.
Bách Phú vừa nhìn thấy, không khỏi có chút tức giận, trực tiếp xoay người bỏ đi, âm thầm mắng mình đúng là lo chuyện bao đồng.
Nhìn theo bóng dáng của Bách Phú, Diêu Diệp thu hồi ý cười âm trầm, có chút bi thương mà nhìn theo cô.
Mọi người vừa ăn, vừa thân thiện trò chuyện.
“Đúng rồi, Bách Phú , Dịch Đạo sao lại không đến thế ?” Ninh Tiêu ăn hết rau xanh trong miệng , quay sang Bách Phú hỏi.
Bách Phú vừa nghe lại tức giận : “Chính thế đấy, còn nói sẽ tới đón tôi, để tôi chờ đến nửa buổi cũng không thấy mặt. Gọi di động, di động cũng tắt máy. Tức chết đi được !”
“Oh. ” Ninh Tiêu có chút thất vọng lên tiếng, “Tôi còn muốn nói cho anh ta biết một chuyện này đấy.”
“Chuyện gì thế ?” Bách Phú cảm thấy được thái độ Ninh Tiêu có gì đó kỳ quái, cứ thần thần bí bí.
“Lát nữa sẽ nói cho cô.”
Ninh Tiêu nói xong còn nháy mắt với Bách Phú một cái, Bách Phú lập tức thức thời không truy vấn thêm nữa, thiết nghĩ chắc là có chuyện gì đó không tiện cho người khác biết.
Trên bàn ăn, vú Từ thường xuyên ẩn tình nhìn Ninh Chấn Hoa, cứ thi thoảng lại còn cười trộm một cái.
Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đa tình của vú Từ với Ninh Chấn Hoa, người chung quanh đều phải cố sống chết mà nén cười xuống. Điều này lại trở thành một món tráng miệng đặc biệt ngọt ngào trên bàn ăn tối hôm nay.
Cơm nước xong, Ninh Tiêu lấy cớ cho mọi người xem ảnh chụp, gọi mọi người vào phòng mình.
“Bách Phú, cô có nhớ lúc các cô tới Tương Tây, rồi bảo tôi tra về chuyện của thôn Nhạn Đề kia không ?”
Ninh Tiêu đột nhiên nhắc tới thôn Nhạn Đề, làm cho Bách Phú thấy kỳ quái vô cùng : “Nhớ chứ ? Làm sao vậy?”
“Tôi đã nhờ thám tử tư tra một chút, tra không được nhiều lắm, nhưng vẫn là có một vài thứ . Hơn nữa, còn tại chính cửa hàng đồ cổ đã bán chiếc bình sứ kia cho cha tôi tra ra vài thứ khác nữa.”
“Phải không? Đã tra ra được gì thế ?” Trương Dương vừa nghe lập tức có tinh thần, chuyện ở Tương Tây Bách Phú đều đã nói qua với anh ta, mãi cho đến hiện giờ anh ta vẫn cứ vì không thể đi giúp Bách Phú được mà tiếc nuối trong lòng.
“Tôi tra được ở đây vào thời Dân Quốc, có một người tên là Sở Phương, đến từ thôn Nhạn Đề. Hắn ta thuộc về một đất nước thần bí đã biến mất, hơn nữa hắn còn mang theo bản đồ giấu bảo tàng của quốc gia này.
Nghe nói, những bảo vật được viết trong bản đồ này đều là những thứ hiếm có vô cùng, hơn nữa còn có liên quan tới bí mật gì đó của đất nước này. Cho nên, rất nhiều người đều có ý định với bảo tàng này.
Do con gái của Sở Phương bị một đám người bụng dạ khó lường uy hiếp, cho nên hắn chỉ giao ra một nửa bản đồ bảo tàng, một nửa khác mang theo trên người, sau đó đã biến mất không có tung tích. Từ đó về sau, không còn ai gặp lại hắn nữa.
Song kẻ ở cửa hàng đồ cổ bán chiếc bình sứ kia cho cha tôi, hắn chính là con cháu của kẻ đã uy hiếp Sở Phương năm đó, kẻ đã lấy được một nửa bản đồ bảo tàng!
Còn nhớ cái tên mắt chuột chỉ có nửa người không ? Hắn cũng chính là bà con xa thân thích của kẻ ở cửa hàng đồ cổ đó.”
Ninh Tiêu nói xong, vứt ra một tấm ảnh chụp tên mắt chuột đưa cho mọi người.
Bách Phú vừa thấy tên mắt chuột, lại nghĩ tới nụ cười âm trầm của hắn, rồi cả nửa thân thể kia nữa, còn chặt chẽ tóm lấy cô, bàn tay lạnh như băng hàn. Làm cô không tự chủ được mà dựng hết cả tóc gáy lên, lạnh hết cả phía sau lưng.
Ninh Tiêu nói tiếp: “Rất rõ ràng, chiếc bình sứ màu trắng kia chính là được lấy ra từ bên trong cổ mộ mà chúng ta đã đi qua. Nói cách khác, chúng đã đến cổ mộ đó trước chúng ta. Hơn nữa cổ mộ này nhất định cũng có quan hệ gì đó với đất nước bị biến mất kia, cùng với thôn Nhạn Đề . Tôi tin, bọn họ nhất định biết được chuyện gì đó.”
“Ưm
” Bách Phú với Trương Dương gật gật đầu.
Chỉ có Đặng Hân, là chẳng hiểu gì hết, hoàn toàn không biết bọn họ đang nói tới chuyện gì, lại ngại không dám hỏi. Chỉ đành không ngừng mắng mỏ Bách Phú đúng là chán chết ở trong lòng , xảy ra nhiều chuyện như vậy mà cũng không nói với cô gì cả.
“Tôi cảm thấy chuyện này chúng ta vẫn nên điều tra cho rõ ràng, bởi vì… …tôi cảm thấy được chúng ta tựa hồ cũng có quan hệ gì đó với đất nước kia … …” Bách Phú có chút lo lắng nói.
“Cô không nói tôi cũng sẽ điều tra, cha tôi suýt nữa là bị hại chết mà !” Hiện giờ mỗi khi nghĩ lại, Ninh Tiêu vẫn vô cùng sợ hãi, đầu tiên là cha, sau đó lại là anh họ, ai biết ngày mai còn có thể xảy ra chuyện gì.
“Haiz … …”
Bách Phú thở dài một hơi, cứ cảm thấy dường như tất cả những chuyện này, đều đã bị bày bố xong hết cả. Đúng như kẻ mắt chuột kia đã nói : Bất luận là ai cũng không thể thoát được… …
*
Ninh Tiêu đặc biệt lái xe đưa mấy người bên Bách Phú về nhà, lúc về đến nhà đã hơn mười một giờ, mà Dịch Đạo vẫn chưa thấy về nhà.
Thợ săn cũng không có nhà, người này, cứ luôn xuất quỷ nhập thần như vậy.
Anh Đào đã ngủ. Cô ấy thật sự đã thay đổi rất nhiều, trước kia cô ta có lúc nào lại trầm mặc như thế này.
“Cũng không biết con bé đã ăn cơm chưa.” Bách Phú tự mình lẩm bẩm, muốn đi gõ cửa, lại sợ quấy rầy đến Anh Đào. Cuối cùng, vẫn là để kệ cô ấy .Dù sao, Anh Đào đã là người lớn, cô làm sao có cách để thúc giục em họ được.
Bách Phú chán nản đi tới trên ban công, nhẹ vỗ về linh hoa xinh đẹp .
Linh hoa lại cao lên không ít rồi, đã cao đến tận thắt lưng của cô.
Song hôm nay linh hoa lại không mỉm cười nhảy múa như trước đây, nghênh đón cô trở về. Ngược lại co thành một khóm, giống như đang sợ hãi vậy.
“Em làm sao vậy?” Bách Phú đem linh hoa ôm vào trong ngực, kỳ quái hỏi.
Linh hoa được ôm vào trong ngực dường như đã tốt hơn một chút, dần dần buông cánh hoa đang có chút run rẩy ra, dùng cành lá ve vuốt hai gò má Bách Phú, vừa dịu dàng, lại vừa thân thiết.
Nhưng, Bách Phú vừa mới buông tay, linh hoa lại co lại thành một khóm.
Bách Phú cúi đầu suy nghĩ, đành đem linh hoa ôm vào trong phòng.
Vào lúc cô đang chuẩn bị đóng cửa ban công lại, thì dường như nhìn thấy dưới lầu có người đang nhìn cô.
Thân ảnh đó lóe qua, làm cho Bách Phú cảm thấy có lẽ là mình hoa mắt, một chút cũng không để ý đến.
Nhưng, sau khi Bách Phú đã quay vào phòng, thân ảnh kia lại xuất hiện.
Hắn yên lặng nhìn ánh đèn trong phòng cô, khóe miệng dâng lên thành một tia cười đầy tà khí.
*
Đến ngày hôm sau đi làm, Bách Phú phát hiện Diêu Diệp đã trở về.
Cũng giống như Bách Phú, Diêu Diệp cũng có sự biến đổi lớn vô cùng, đến nỗi Bách Phú suýt nữa không thể nhận ra cô ta. Chỉ là, cô ta không hề xinh đẹp lên, mà là trở nên có chút đáng sợ.
Diêu Diệp gầy đi, gầy đến nỗi cơ hồ có thể nói là da bọc xương; hai con mắt to xinh đẹp mất đi ánh sáng vốn có, chung quanh ngăm đen, hõm sâu xuống giống như quầng mắt của những kẻ hít thuốc phiện vậy; hai bên xương gò má cũng cao lên kinh khủng, thoạt nhìn làm cho người ta càng cảm thấy xảo quyệt và ghê gớm; trên đôi môi đã từng đầy đặn giờ đầy những vết nứt nẻ cùng với từng mảng da trắng tróc ra; ngay cả thân thể cô ta giờ cũng nhăn nheo giống như người già vậy … …
Kỳ quái nhất chính là, người luôn luôn cực kỳ chú ý đến ăn mặc như Diêu Diệp giờ lại giống hệt Thợ Săn, một thân áo đen, từ trên xuống dưới đều bọc kín mít, cứ như sợ bị người khác nhìn thấy cái gì vậy.
Đây là Diêu Diệp sao? Là Diêu Diệp luôn bá đạo lợi hại lại phong tình vạn chủng đó sao ? !
Trời ạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ ?
Bách Phú vốn là bởi chuyện của Anh Đào và Lăng Hạo mà căm hận cô ta. Nhưng giờ nhìn thấy bộ dáng tàn tạ này của Diêu Diệp, sớm đã vứt bỏ sự phẫn nộ sang một bên, ngược lại rất muốn quan tâm đến hỏi han một chút. Chỉ là, lại không biết nên mở miệng như thế nào .
Hơn nữa, Diêu Diệp tựa hồ cũng không cần sự thương hại của người khác . Ánh mắt cô ta lạnh lùng, cao ngạo, hoàn toàn cự tuyệt người khác.
Bách Phú biết cái nhìn của mình đã kích thích đến Diêu Diệp, dù sao không ai lại thích cái cảm giác bị đồng tình cả, vì thế rất muốn quay mắt đi chỗ khác. Nhưng càng nói với bản thân không được nhìn cô ta nữa, lại càng muốn nhìn cô ta.
Rốt cục Diêu Diệp lạnh lùng mở miệng: “Không cần nhìn tôi như vậy, sắp đến lượt cô ngay thôi, cô trốn không thoát đâu!”
Nói xong, còn âm lãnh cười với Bách Phú.
Bách Phú vừa nhìn thấy, không khỏi có chút tức giận, trực tiếp xoay người bỏ đi, âm thầm mắng mình đúng là lo chuyện bao đồng.
Nhìn theo bóng dáng của Bách Phú, Diêu Diệp thu hồi ý cười âm trầm, có chút bi thương mà nhìn theo cô.
/198
|