Trường đang ngồi làm việc trong văn phòng, điện thoại vang lên, thấy màn hình hiện lên số di động của ông Đăng, Trường lo lắng hỏi.
_Có chuyện gì không bố….??
_Bố muốn gặp con….!!
_Nhưng đang giờ làm việc, con không thể ra ngoài….!!
_Bao giờ mới kết thúc….??
_Dạ, khoảng một tiếng nữa….!!
_Nếu thế bố chờ con ở một nhà hàng cạnh công ty….!!
Trường sợ hãi.
_Bố không sợ bị mọi người phát hiện ra à….??
_Con yên tâm, bây giờ ông Hải đang nằm như chết ở trên giường bệnh, sẽ không ai biết được đâu….!!
_Vâng…!!
_Nhanh lên nhé, bố chờ….!!
Sau một tiếng, Trường kết thúc công việc buổi sáng, Trường gặp ông Đăng tại quán cà phê cách công ty mấy căn nhà. Ông Đăng vẫn như mọi khi, ông mặc một bộ quần áo màu xám, Trường không hiểu tại sao ông luôn thích quần áo màu xám, chiếc mũ bạc màu vẫn không có gì thay đổi, nét mặt của ông giãn ra khi ông trông thấy Trường.
Kéo ghế, Trường ngồi xuống, nhìn ly cà phê đã vơi một nửa, Trường hỏi.
_Bố chờ con có lâu không….??
Ông Đăng thở dài.
_Bố cũng vừa mới tới thôi….!!
_Bố đến đây thăm con hay là còn chuyện gì khác….!!
_Bố vừa đến đây thăm con vừa có chuyện muốn nhờ con làm….!!
Trường run rẩy hỏi.
_Chuyện gì ạ….??
_Bây giờ ông Hải đang nằm viện nên công việc phải giao cho người khác làm, con nghĩ thế nào nếu con ra tay vào lúc này….??
Trường giật mình.
_Ý của bố là….??
Ông Đăng gật đầu.
_Đúng thế, bố muốn con phá hoại công ty của ông Hải, đặc biệt là các mối làm ăn của ông ta….!!
Trường ngập ngừng.
_Nhưng mà….!!
Ông Đăng vỗ vai Trường, ông trấn an.
_Con không cần phải tỏ ra có lỗi vì lẽ ra công ty này phải thuộc về gia đình ta, ngày trước bố và ông ta chúng vai góp vốn tạo nên công ty này, nhưng ông ta lại dùng thủ đoạn để cướp của bố khiến gia đình ta phải lâm vào cảnh nợ nần chồng chất, bố còn nhớ ngày trước không ngày nào là không có người đến đòi nợ, không ngày nào là công an không đến điều tra, hỏi cung bố, con có biết vụ án oan lấy tiền công quỹ đó không hề liên quan gì đến bố nhưng bố phải chịu tội thay cho ông ta, số tiền quá lớn, dù bố có muốn trả cũng trả không hết, bố chỉ có thể đi tù may ra mới trả hết được nợ, mẹ con vì phẫn trí nên mới tự sát, còn bố, vì quá yêu mẹ con, nên mới tự sát theo, nếu bố không được người ta cứu thì có lẽ bố cũng đã chết rồi….!!
_Ông Trời không cho bố chết vì bố vẫn còn mối hận chưa trả được, bố phải làm cho ông ta tán gia bại sản, phải làm cho ông ta nhận gấp trăm, gấp nghìn lần những gì mà ông ta đã gây ra cho bố. Bố muốn con phải làm cho công ty của ông ta phá sản, phải bị làm ăn thua lỗ, bố muốn con phải làm cho con gái ông ta phải đau đớn. Con có thể vì mẹ con, vì nỗi oan của bố, vì gia đình ta mà làm những việc đó được không….??
Mắt đỏ hoe, sống mũi cay cay. Trường gật đầu.
_Con sẽ làm,bố yên tâm không sớm thì muộn công ty này sẽ thuộc về gia đình ta…..!!
Ông Đăng gật đầu hài lòng.
_Con có thể vì bố mà làm được như thế là tốt. Con và con bé Diễm thế nào rồi….??
Trường chán nản.
_Bây giờ cô ấy tỏ ra khinh ghét con, cô ấy không muốn gặp mặt, không muốn nói chuyện với con….!!
_Con phải tìm cách để nói xiêu lòng, nó đồng ý lấy con, nếu không kế hoạch trả thù này sẽ không được thỏa mãn như ý nguyện của bố….!!
Trường cố nén nỗi đau, cố nén hai dòng lệ sắp chảy, cố nén lòng lương thiện của mình lại, Trường phải làm theo yêu cầu của ông Đăng, phải nhắm mắt làm theo lời ông nếu như Trường muốn mọi người xung quanh Trường được an toàn, thù hận đã làm cho ông Đăng không còn được tỉnh táo nữa.
Ông Đăng yêu cầu Trường.
_Bố muốn con cho bố xem tình hình tài chính của công ty….!!
Trường nhíu mày.
_Bố muốn xem tình hình tài chính của công ty làm gì….??
_Rất đơn giản, tài chính của công ty chính là chìa khóa để công ty tồn tại, nếu nó làm ăn thua lỗ, chúng ta không cần nhúng tay vào sớm muộn gì nó cũng phá sản, còn nếu nó đang làm ăn tốt chúng ta phải làm cho nó thua lỗ, có như thế nó mới không tồn tại được….!!
Trường suy tư.
_Cái này con phải đến phòng kế toán để lấy, con sợ họ sẽ nghi ngờ nếu như con hỏi họ….!!
_Việc đó có gì là khó đâu, con không thể tự mình làm được à…??
_Vâng….!!
Quan sát Trường một lúc, ông Đăng hỏi.
_Nghe nói công ty con sắp có một dự án lớn….??
Trường mỉm cười.
_Xem ra bố không đơn giản như con nghĩ, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của bố, nếu bố đã biết rồi sao bố còn hỏi con….??
Ông Đăng cười.
_Con nói đúng, bố không chỉ có mình con làm nội gián trong công ty mà bố còn có mấy người khác nữa….!!
Trường bật cười thật to.
_Bố đang làm con sợ bố rồi đấy, nhưng mà con thật sự khâm phục bố, con nghĩ nếu mà đem ra so sánh với bố thì mãi mãi con không thể nào bằng bố được…..!!
Sau một phút vui vẻ cùng con trai, ông Đăng trở về con người bình tĩnh, lạnh lùng và vô cảm ban đầu. Ông nói.
_Dự án này rất lớn, nếu công ty có thể kí kết được hợp với công ty đối tác thì công ty càng ngày càng làm ăn phát đạt, bố muốn con phá bỏ nó, muốn buổi kí kết hợp đồng hôm đó phải thất bại….!!
Trường tính toán.
_Con không biết điều khoản bên kia thế nào nhưng về phía công ty ông Hải con đã đọc qua, con không thấy có bất kì điểm gì có thể ra tay được….!!
Ông Đăng khẽ mỉm cười.
_Nếu công ty không thể giao được hàng hóa đúng hẹn thì sao….??
Trường cười theo.
_Ý của bố là….??
Ông Đăng gật đầu.
_Đúng thế, chỉ cần hàng hóa biến mất hay không đủ để giao đúng hẹn thì ông Hải sẽ phải bồi thường một số tiền rất lớn, số tiền bồi thường lần này cũng đủ khiến cho ông ta phải bán cả nhà cửa, bán nửa số cố phần của công ty để trả nợ….!!
_Bố nói rất đúng, nhưng nếu làm theo kế hoạch của bố còn kế hoạch lấy Diễm thì thế nào, không phải bố muốn sau khi con lấy Diễm tất cả số tài sản của ông ta sẽ thuộc về gia đình ta hay sao, nếu ông ta bị phá sản, chúng ta sẽ không nhận được gì cả….!!
_Đúng là kế hoạch ban đầu thì như thế nhưng bây giờ ông ta đang nằm trên giường bệnh, sống chết như thế nào chúng ta không biết rõ, con bé Diễm lại căm ghét con, nó sẽ không bao giờ đồng ý lấy con nếu như bố nó không tỉnh lại, nếu như ông ta không chấp nhận con, bố phải tính cách khác, bố không muốn bỏ lỡ cơ hội có một không hai này….!!!
Trường gật gù.
_Vâng, con hiểu rồi, con sẽ làm theo lời của bố….!!
Một lát sau, có người mang cà phê lên cho Trường, cả hai bố con vừa uống cà phê vừa thảo luận kế hoạch trả thù.
_Có chuyện gì không bố….??
_Bố muốn gặp con….!!
_Nhưng đang giờ làm việc, con không thể ra ngoài….!!
_Bao giờ mới kết thúc….??
_Dạ, khoảng một tiếng nữa….!!
_Nếu thế bố chờ con ở một nhà hàng cạnh công ty….!!
Trường sợ hãi.
_Bố không sợ bị mọi người phát hiện ra à….??
_Con yên tâm, bây giờ ông Hải đang nằm như chết ở trên giường bệnh, sẽ không ai biết được đâu….!!
_Vâng…!!
_Nhanh lên nhé, bố chờ….!!
Sau một tiếng, Trường kết thúc công việc buổi sáng, Trường gặp ông Đăng tại quán cà phê cách công ty mấy căn nhà. Ông Đăng vẫn như mọi khi, ông mặc một bộ quần áo màu xám, Trường không hiểu tại sao ông luôn thích quần áo màu xám, chiếc mũ bạc màu vẫn không có gì thay đổi, nét mặt của ông giãn ra khi ông trông thấy Trường.
Kéo ghế, Trường ngồi xuống, nhìn ly cà phê đã vơi một nửa, Trường hỏi.
_Bố chờ con có lâu không….??
Ông Đăng thở dài.
_Bố cũng vừa mới tới thôi….!!
_Bố đến đây thăm con hay là còn chuyện gì khác….!!
_Bố vừa đến đây thăm con vừa có chuyện muốn nhờ con làm….!!
Trường run rẩy hỏi.
_Chuyện gì ạ….??
_Bây giờ ông Hải đang nằm viện nên công việc phải giao cho người khác làm, con nghĩ thế nào nếu con ra tay vào lúc này….??
Trường giật mình.
_Ý của bố là….??
Ông Đăng gật đầu.
_Đúng thế, bố muốn con phá hoại công ty của ông Hải, đặc biệt là các mối làm ăn của ông ta….!!
Trường ngập ngừng.
_Nhưng mà….!!
Ông Đăng vỗ vai Trường, ông trấn an.
_Con không cần phải tỏ ra có lỗi vì lẽ ra công ty này phải thuộc về gia đình ta, ngày trước bố và ông ta chúng vai góp vốn tạo nên công ty này, nhưng ông ta lại dùng thủ đoạn để cướp của bố khiến gia đình ta phải lâm vào cảnh nợ nần chồng chất, bố còn nhớ ngày trước không ngày nào là không có người đến đòi nợ, không ngày nào là công an không đến điều tra, hỏi cung bố, con có biết vụ án oan lấy tiền công quỹ đó không hề liên quan gì đến bố nhưng bố phải chịu tội thay cho ông ta, số tiền quá lớn, dù bố có muốn trả cũng trả không hết, bố chỉ có thể đi tù may ra mới trả hết được nợ, mẹ con vì phẫn trí nên mới tự sát, còn bố, vì quá yêu mẹ con, nên mới tự sát theo, nếu bố không được người ta cứu thì có lẽ bố cũng đã chết rồi….!!
_Ông Trời không cho bố chết vì bố vẫn còn mối hận chưa trả được, bố phải làm cho ông ta tán gia bại sản, phải làm cho ông ta nhận gấp trăm, gấp nghìn lần những gì mà ông ta đã gây ra cho bố. Bố muốn con phải làm cho công ty của ông ta phá sản, phải bị làm ăn thua lỗ, bố muốn con phải làm cho con gái ông ta phải đau đớn. Con có thể vì mẹ con, vì nỗi oan của bố, vì gia đình ta mà làm những việc đó được không….??
Mắt đỏ hoe, sống mũi cay cay. Trường gật đầu.
_Con sẽ làm,bố yên tâm không sớm thì muộn công ty này sẽ thuộc về gia đình ta…..!!
Ông Đăng gật đầu hài lòng.
_Con có thể vì bố mà làm được như thế là tốt. Con và con bé Diễm thế nào rồi….??
Trường chán nản.
_Bây giờ cô ấy tỏ ra khinh ghét con, cô ấy không muốn gặp mặt, không muốn nói chuyện với con….!!
_Con phải tìm cách để nói xiêu lòng, nó đồng ý lấy con, nếu không kế hoạch trả thù này sẽ không được thỏa mãn như ý nguyện của bố….!!
Trường cố nén nỗi đau, cố nén hai dòng lệ sắp chảy, cố nén lòng lương thiện của mình lại, Trường phải làm theo yêu cầu của ông Đăng, phải nhắm mắt làm theo lời ông nếu như Trường muốn mọi người xung quanh Trường được an toàn, thù hận đã làm cho ông Đăng không còn được tỉnh táo nữa.
Ông Đăng yêu cầu Trường.
_Bố muốn con cho bố xem tình hình tài chính của công ty….!!
Trường nhíu mày.
_Bố muốn xem tình hình tài chính của công ty làm gì….??
_Rất đơn giản, tài chính của công ty chính là chìa khóa để công ty tồn tại, nếu nó làm ăn thua lỗ, chúng ta không cần nhúng tay vào sớm muộn gì nó cũng phá sản, còn nếu nó đang làm ăn tốt chúng ta phải làm cho nó thua lỗ, có như thế nó mới không tồn tại được….!!
Trường suy tư.
_Cái này con phải đến phòng kế toán để lấy, con sợ họ sẽ nghi ngờ nếu như con hỏi họ….!!
_Việc đó có gì là khó đâu, con không thể tự mình làm được à…??
_Vâng….!!
Quan sát Trường một lúc, ông Đăng hỏi.
_Nghe nói công ty con sắp có một dự án lớn….??
Trường mỉm cười.
_Xem ra bố không đơn giản như con nghĩ, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của bố, nếu bố đã biết rồi sao bố còn hỏi con….??
Ông Đăng cười.
_Con nói đúng, bố không chỉ có mình con làm nội gián trong công ty mà bố còn có mấy người khác nữa….!!
Trường bật cười thật to.
_Bố đang làm con sợ bố rồi đấy, nhưng mà con thật sự khâm phục bố, con nghĩ nếu mà đem ra so sánh với bố thì mãi mãi con không thể nào bằng bố được…..!!
Sau một phút vui vẻ cùng con trai, ông Đăng trở về con người bình tĩnh, lạnh lùng và vô cảm ban đầu. Ông nói.
_Dự án này rất lớn, nếu công ty có thể kí kết được hợp với công ty đối tác thì công ty càng ngày càng làm ăn phát đạt, bố muốn con phá bỏ nó, muốn buổi kí kết hợp đồng hôm đó phải thất bại….!!
Trường tính toán.
_Con không biết điều khoản bên kia thế nào nhưng về phía công ty ông Hải con đã đọc qua, con không thấy có bất kì điểm gì có thể ra tay được….!!
Ông Đăng khẽ mỉm cười.
_Nếu công ty không thể giao được hàng hóa đúng hẹn thì sao….??
Trường cười theo.
_Ý của bố là….??
Ông Đăng gật đầu.
_Đúng thế, chỉ cần hàng hóa biến mất hay không đủ để giao đúng hẹn thì ông Hải sẽ phải bồi thường một số tiền rất lớn, số tiền bồi thường lần này cũng đủ khiến cho ông ta phải bán cả nhà cửa, bán nửa số cố phần của công ty để trả nợ….!!
_Bố nói rất đúng, nhưng nếu làm theo kế hoạch của bố còn kế hoạch lấy Diễm thì thế nào, không phải bố muốn sau khi con lấy Diễm tất cả số tài sản của ông ta sẽ thuộc về gia đình ta hay sao, nếu ông ta bị phá sản, chúng ta sẽ không nhận được gì cả….!!
_Đúng là kế hoạch ban đầu thì như thế nhưng bây giờ ông ta đang nằm trên giường bệnh, sống chết như thế nào chúng ta không biết rõ, con bé Diễm lại căm ghét con, nó sẽ không bao giờ đồng ý lấy con nếu như bố nó không tỉnh lại, nếu như ông ta không chấp nhận con, bố phải tính cách khác, bố không muốn bỏ lỡ cơ hội có một không hai này….!!!
Trường gật gù.
_Vâng, con hiểu rồi, con sẽ làm theo lời của bố….!!
Một lát sau, có người mang cà phê lên cho Trường, cả hai bố con vừa uống cà phê vừa thảo luận kế hoạch trả thù.
/317
|