Buổi chiều lẽ ra Quân đến đón Diễm, cả hai sẽ cùng nhau đi thăm ông Hải nhưng bố mẹ Quân lại có kế hoạch khác, bà Phương vui mừng bảo con trai.
_Con chuẩn bị đi, chiều tối nay con theo mẹ đi dự tiệc….??
Quân nhíu mày.
_Dự tiệc….??Tiệc của công ty hay của đối tác….??
_Tiệc tại gia đình của một người bạn….!!
_Nhưng bạn của mẹ thì có liên quan gì đến con….??
_Sao lại không liên quan, mẹ vì con nên mới đưa con đi cùng mẹ….!!
Quân càng nghe càng mù mờ không hiểu.
_Mẹ có thể nói rõ được không….?? Con không hiểu ý của mẹ….!!
_Chẳng có gì là khó hiểu cả, mẹ đã tìm cho con được một cô gái khác, nên mẹ muốn con đi cùng với mẹ….!!
Quân chán nản nói.
_Có phải là con gái của chủ tịch tập đoàn sản xuất xe ô tô không ạ….??
Bà Phương sung sướng gật đầu.
_Đúng rồi, mẹ không ngờ con vẫn còn nhớ, thế nào con có đồng ý không….??
Quân thở dài đáp.
_Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, con không thể….!!
Bà Phương tức giận.
_Có phải con không đồng ý gặp mặt nó vì con bé Diễm đúng không….??
_Mẹ đã biết câu trả lời của con rồi sao mẹ còn hỏi lại con….!!
Bà Phương gầm lên.
_Mẹ cấm con còn có quan hệ gì với nó nữa, nó đã làm mất mặt mẹ, mẹ không chấp nhận một đứa con dâu như nó….!!
_Con xin mẹ, xin mẹ đừng kích động như thế, con không thể lấy người con không yêu, nên mẹ làm ơn hãy chấp nhận cô ấy, con thực lòng yêu cô ấy….!!
_Đừng nói nhiều, tối nay con nhất định phải theo mẹ đến nhà chủ tịch Trần, con mà không đi là không xong với mẹ đâu….!!
Quân bực mình to tiếng với bà Phương.
_Con không đi, mẹ đi một mình đi…!!
Bà Phương quá tức giận, bà dơ tay lên, bà hét.
_Con có đi không ….??
_Không….!!
_Bốp….!!
Bà Phướng tát Quân một cái nảy lửa, nước mắt ràn rụa, bà căm phẫn nói.
_Hóa ra trong lòng con mẹ không là gì cả à….?? Trong lòng con chỉ có duy nhất một mình con bé đó thôi sao, con nói đi, giữa mẹ và nó con chọn ai, nếu con chọn nó thì từ này đừng gọi mẹ là mẹ của con nữa, và con cũng nên đi ra khỏi nhà này ngay lập tức, mẹ không muốn có một đứa con bất hiếu như con, đi đi, đi ngay đi….!!
Ông Trương đang làm việc ở trên lầu, nghe tiếng quát đầy tức giận của vợ, ông vội mở cửa bước xuống lầu. Ông bực mình hỏi hai mẹ con.
_Lại có chuyện gì nữa thế, hai người không thể ngừng cãi nhau để tôi tập trung làm việc được sao….??
Quân hối lỗi nói.
_Con xin lỗi…!!
Bà Phương quát to.
_Con im đi. Mẹ không cần câu xin lỗi của con, con mà còn dám cãi lại lời mẹ nữa, mẹ sẽ từ luôn con và đuổi con ra khỏi nhà….!!
Ông Trương cau mày hỏi bà Phương.
_Thằng Quân nó làm gì bà, mà bà có vẻ tức giận thế….??
Đang cơn giận, bà Phương trút hết lên đầu ông Trương.
_Anh còn nói được nữa hả…?? Anh có biết là vì anh mà bây giờ thằng con trai của anh nó không thèm nghe lời của em nữa không, em bảo nó đi cùng em đến dự tiệc nhà chủ tịch họ Trần, nó nhất quyết không chịu đi, em bảo nó từ bỏ con bé Diễm nó cũng nhất quyết không chiu nghe lời em, anh bảo em phải sống như thế nào đây…??
Vỗ vai vợ, ông Trương trấn an.
_Em đừng nóng giận như thế không tốt cho sức khỏe của em đâu, em xem em càng giận mặt em càng tái đi kìa, chẳng phải hôm nay em nói là em đã đi mát xa mặt à, em mà tức giận như thế khuôn mặt em lại nhăn nheo, nếu thế trông xấu lắm, em cười lên một cái cho anh xem nào…!!
Quân nghe bố nịnh mẹ, không nhịn được cười, Quân cười thật to, bà Phương đỏ bừng cả mặt, bà không ngờ là ông Trương lại để ý kĩ đến bà như thế, bà tưởng ông chỉ cắm cúi vào làm việc không hề để ý đến sự thay đổi của bà, bà hạnh phúc vì đã lấy nhau lâu như vậy rồi mà tình cảm của ông Trương dành cho bà vẫn nồng thắm như ngày xưa.
Nếu suy từ bà sang Quân bà thấy bà hơi ác khi ép Quân lấy người con gái khác, ép Quân phải lấy người Quân không yêu nhưng phận làm cha làm mẹ không cho phép bà làm ngơ trước cảnh con trai bà đang yêu đơn phương một cô gái có tình cảm với một chàng trai khác, bà không thể chịu được khi nhìn thấy con trai bà vì cô gái đó đang bị đau khổ, đang bị tổn thương, bà không làm được.
Bà đấm nhẹ vào người ông Trương, bà gắt.
_Anh thôi đi, chỉ được tài ăn nói lung tung, trước mặt con mà anh dám ăn nói như thế hả….??
Ông Trương nheo mắt
_Anh nói có gì sai đâu, anh đang nói rất đúng sự thật, em phải tin anh chứ….??
_Thôi thôi cho em xin, em không cãi lại được với anh…!!
Quay sang Quân, bà gằn giọng.
_Thế nào con có đi không….??
Quân mệt mỏi đáp.
_Con đã nói rồi, con không muốn đi….!!
Chỉ thằng vào mặt Quân, bà quát.
_Mẹ hỏi con lần chót, con có chịu đi cùng với mẹ không….??
Quân lắc đầu.
_Con đã nói rồi, con không đi, mẹ hãy đến đó cùng với bố, con có việc bận nên bây giờ con phải đi….!!
Quá tức giận, bà Phương lại dơ tay lên. Ông Trương vội cầm lấy tay bà, ông vỗ về.
_Em sao phải tức giận như thế, hạnh phúc, tương lai của nó em hãy để cho nó tự quyết định lấy, em đừng ép nó có được không em….??
Bà Phương khóc.
_Em cũng đâu có muốn làm khó nó, nhưng mà em không thể nhìn nó phải chịu đau khổ, tổn thương vì con bé đó, em sợ khi phải nhìn thấy cảnh đó, anh có hiểu không….??
Ôm vai vợ, ông Trương mỉm cười nói.
_Em không thấy là thằng Quân rất giống với anh ngày xưa à…?? Nếu ngày xưa anh cũng buông xuôi, cũng dễ dàng từ bỏ em, liệu anh có lấy được em không, em có biết anh đã đau khổ như thế nào khi trông thấy em lúc nào cũng đi cạnh chàng trai tên Tiến ấy, có nhiều lúc anh nghĩ anh nên buông tay, nên từ bỏ tình yêu vô vọng đối với em nhưng anh vẫn kiên trì theo đuổi em, cũng may cuối cùng anh lại lấy được em, nếu không chắc là anh phải chết già mất….!!
Bà Phương dựa vào vai chồng, bà nghe tình cảm dâng đầy, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà tình cảm của hai người vẫn thắm thiết, vẫn ngọt ngào như ngày xưa. Ông Trương nói tiếp.
_Em hãy để cho nó đi đi, nếu em ép nó lấy cô gái nó không yêu, đời nó sẽ trở thành bi kịch, lúc đó em còn nhìn thấy nó đau khổ, nhìn nó bị tổn thương hơn bây giờ, em nghĩ nó sẽ không oán hận em, không trách cứ em sao.
_Nó đã lớn rồi, năm nay nó gần ba mươi tuổi rồi, đây là lần đầu tiên nó yêu, hãy để cho nó sống trọn với tình yêu của nó, nếu nó lấy được người con gái nó yêu thì nó sẽ hạnh phúc, sẽ sung sướng, còn nếu không nó sẽ phải khổ đau, phải sống trong dằn vặt nhưng nó sẽ không oán trách chúng ta, nếu bản thân nó gây ra nó còn đứng dậy lên được nếu chúng ta cứ can thiệp vào cuộc sống của nó mãi như thế không tốt đâu em, vì đã đến lúc em phải chấp nhận nó là một chàng trai trưởng thành, nó cần có một cô gái ở bên cạnh chăm sóc nó, an ủi nó, em phải chấp nhận điều đó….!!
Bà Phương sụt sịt.
_Em biết nhưng em không nỡ xa nó, cả đời em chỉ có mình nó là con, em làm sao mà từ bỏ nó được….!!
_Có ai bắt em phải từ bỏ nó đâu, em vẫn mãi là mẹ của nó, là người phụ nữ quan trọng nhất của nó, nếu em yêu nó, em nên đứng ở xa quan sát nó, bảo vệ nó chỉ đến khi nào thật sự cần thiết em mới nên can thiệp vào, còn bây giờ hãy để cho nó đi đi em….!!
Ông Trương quay sang bảo Quân.
_Còn con, bố biết là con yêu Diễm, con chỉ muốn lấy Diễm nhưng bố cũng khuyên con hãy lựa chọn cho kĩ, đừng để mai sau con phải hối tiếc vì quyết định của con hôm nay….!!
Mắt đỏ hoe, Quân nói.
_Con cảm ơn bố mẹ đã hiểu cho con, con tuyệt đối sẽ không hối hận, con yêu cô ấy, con muốn dành lại cô ấy, con hứa là con sẽ làm được….!!
_Nếu thế con đi đi, đi tìm tình yêu của con đi, con nhớ là không được than khóc dù con có đau khổ, vì bố mẹ không thể giúp được con nữa đâu…!!
_Dạ…!!
Ôm lấy ông bà Trương, Quân lễ phép chào.
_Con xin phép, con đi đây…!!
_Ừ….!!
Lấy xe ô tô, Quân rời khỏi nhà, trên đường đến nhà Diễm, Quân mỉm cười hạnh phúc, vì cuối cùng mẹ Quân cũng đã hiểu cho Quân phần nào, tuy là bà vẫn chưa từ bỏ hoàn toàn kế hoạch tìm cho Quân một người vợ khác nhưng bà đã không còn ép Quân như trước nữa.
_Con chuẩn bị đi, chiều tối nay con theo mẹ đi dự tiệc….??
Quân nhíu mày.
_Dự tiệc….??Tiệc của công ty hay của đối tác….??
_Tiệc tại gia đình của một người bạn….!!
_Nhưng bạn của mẹ thì có liên quan gì đến con….??
_Sao lại không liên quan, mẹ vì con nên mới đưa con đi cùng mẹ….!!
Quân càng nghe càng mù mờ không hiểu.
_Mẹ có thể nói rõ được không….?? Con không hiểu ý của mẹ….!!
_Chẳng có gì là khó hiểu cả, mẹ đã tìm cho con được một cô gái khác, nên mẹ muốn con đi cùng với mẹ….!!
Quân chán nản nói.
_Có phải là con gái của chủ tịch tập đoàn sản xuất xe ô tô không ạ….??
Bà Phương sung sướng gật đầu.
_Đúng rồi, mẹ không ngờ con vẫn còn nhớ, thế nào con có đồng ý không….??
Quân thở dài đáp.
_Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, con không thể….!!
Bà Phương tức giận.
_Có phải con không đồng ý gặp mặt nó vì con bé Diễm đúng không….??
_Mẹ đã biết câu trả lời của con rồi sao mẹ còn hỏi lại con….!!
Bà Phương gầm lên.
_Mẹ cấm con còn có quan hệ gì với nó nữa, nó đã làm mất mặt mẹ, mẹ không chấp nhận một đứa con dâu như nó….!!
_Con xin mẹ, xin mẹ đừng kích động như thế, con không thể lấy người con không yêu, nên mẹ làm ơn hãy chấp nhận cô ấy, con thực lòng yêu cô ấy….!!
_Đừng nói nhiều, tối nay con nhất định phải theo mẹ đến nhà chủ tịch Trần, con mà không đi là không xong với mẹ đâu….!!
Quân bực mình to tiếng với bà Phương.
_Con không đi, mẹ đi một mình đi…!!
Bà Phương quá tức giận, bà dơ tay lên, bà hét.
_Con có đi không ….??
_Không….!!
_Bốp….!!
Bà Phướng tát Quân một cái nảy lửa, nước mắt ràn rụa, bà căm phẫn nói.
_Hóa ra trong lòng con mẹ không là gì cả à….?? Trong lòng con chỉ có duy nhất một mình con bé đó thôi sao, con nói đi, giữa mẹ và nó con chọn ai, nếu con chọn nó thì từ này đừng gọi mẹ là mẹ của con nữa, và con cũng nên đi ra khỏi nhà này ngay lập tức, mẹ không muốn có một đứa con bất hiếu như con, đi đi, đi ngay đi….!!
Ông Trương đang làm việc ở trên lầu, nghe tiếng quát đầy tức giận của vợ, ông vội mở cửa bước xuống lầu. Ông bực mình hỏi hai mẹ con.
_Lại có chuyện gì nữa thế, hai người không thể ngừng cãi nhau để tôi tập trung làm việc được sao….??
Quân hối lỗi nói.
_Con xin lỗi…!!
Bà Phương quát to.
_Con im đi. Mẹ không cần câu xin lỗi của con, con mà còn dám cãi lại lời mẹ nữa, mẹ sẽ từ luôn con và đuổi con ra khỏi nhà….!!
Ông Trương cau mày hỏi bà Phương.
_Thằng Quân nó làm gì bà, mà bà có vẻ tức giận thế….??
Đang cơn giận, bà Phương trút hết lên đầu ông Trương.
_Anh còn nói được nữa hả…?? Anh có biết là vì anh mà bây giờ thằng con trai của anh nó không thèm nghe lời của em nữa không, em bảo nó đi cùng em đến dự tiệc nhà chủ tịch họ Trần, nó nhất quyết không chịu đi, em bảo nó từ bỏ con bé Diễm nó cũng nhất quyết không chiu nghe lời em, anh bảo em phải sống như thế nào đây…??
Vỗ vai vợ, ông Trương trấn an.
_Em đừng nóng giận như thế không tốt cho sức khỏe của em đâu, em xem em càng giận mặt em càng tái đi kìa, chẳng phải hôm nay em nói là em đã đi mát xa mặt à, em mà tức giận như thế khuôn mặt em lại nhăn nheo, nếu thế trông xấu lắm, em cười lên một cái cho anh xem nào…!!
Quân nghe bố nịnh mẹ, không nhịn được cười, Quân cười thật to, bà Phương đỏ bừng cả mặt, bà không ngờ là ông Trương lại để ý kĩ đến bà như thế, bà tưởng ông chỉ cắm cúi vào làm việc không hề để ý đến sự thay đổi của bà, bà hạnh phúc vì đã lấy nhau lâu như vậy rồi mà tình cảm của ông Trương dành cho bà vẫn nồng thắm như ngày xưa.
Nếu suy từ bà sang Quân bà thấy bà hơi ác khi ép Quân lấy người con gái khác, ép Quân phải lấy người Quân không yêu nhưng phận làm cha làm mẹ không cho phép bà làm ngơ trước cảnh con trai bà đang yêu đơn phương một cô gái có tình cảm với một chàng trai khác, bà không thể chịu được khi nhìn thấy con trai bà vì cô gái đó đang bị đau khổ, đang bị tổn thương, bà không làm được.
Bà đấm nhẹ vào người ông Trương, bà gắt.
_Anh thôi đi, chỉ được tài ăn nói lung tung, trước mặt con mà anh dám ăn nói như thế hả….??
Ông Trương nheo mắt
_Anh nói có gì sai đâu, anh đang nói rất đúng sự thật, em phải tin anh chứ….??
_Thôi thôi cho em xin, em không cãi lại được với anh…!!
Quay sang Quân, bà gằn giọng.
_Thế nào con có đi không….??
Quân mệt mỏi đáp.
_Con đã nói rồi, con không muốn đi….!!
Chỉ thằng vào mặt Quân, bà quát.
_Mẹ hỏi con lần chót, con có chịu đi cùng với mẹ không….??
Quân lắc đầu.
_Con đã nói rồi, con không đi, mẹ hãy đến đó cùng với bố, con có việc bận nên bây giờ con phải đi….!!
Quá tức giận, bà Phương lại dơ tay lên. Ông Trương vội cầm lấy tay bà, ông vỗ về.
_Em sao phải tức giận như thế, hạnh phúc, tương lai của nó em hãy để cho nó tự quyết định lấy, em đừng ép nó có được không em….??
Bà Phương khóc.
_Em cũng đâu có muốn làm khó nó, nhưng mà em không thể nhìn nó phải chịu đau khổ, tổn thương vì con bé đó, em sợ khi phải nhìn thấy cảnh đó, anh có hiểu không….??
Ôm vai vợ, ông Trương mỉm cười nói.
_Em không thấy là thằng Quân rất giống với anh ngày xưa à…?? Nếu ngày xưa anh cũng buông xuôi, cũng dễ dàng từ bỏ em, liệu anh có lấy được em không, em có biết anh đã đau khổ như thế nào khi trông thấy em lúc nào cũng đi cạnh chàng trai tên Tiến ấy, có nhiều lúc anh nghĩ anh nên buông tay, nên từ bỏ tình yêu vô vọng đối với em nhưng anh vẫn kiên trì theo đuổi em, cũng may cuối cùng anh lại lấy được em, nếu không chắc là anh phải chết già mất….!!
Bà Phương dựa vào vai chồng, bà nghe tình cảm dâng đầy, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà tình cảm của hai người vẫn thắm thiết, vẫn ngọt ngào như ngày xưa. Ông Trương nói tiếp.
_Em hãy để cho nó đi đi, nếu em ép nó lấy cô gái nó không yêu, đời nó sẽ trở thành bi kịch, lúc đó em còn nhìn thấy nó đau khổ, nhìn nó bị tổn thương hơn bây giờ, em nghĩ nó sẽ không oán hận em, không trách cứ em sao.
_Nó đã lớn rồi, năm nay nó gần ba mươi tuổi rồi, đây là lần đầu tiên nó yêu, hãy để cho nó sống trọn với tình yêu của nó, nếu nó lấy được người con gái nó yêu thì nó sẽ hạnh phúc, sẽ sung sướng, còn nếu không nó sẽ phải khổ đau, phải sống trong dằn vặt nhưng nó sẽ không oán trách chúng ta, nếu bản thân nó gây ra nó còn đứng dậy lên được nếu chúng ta cứ can thiệp vào cuộc sống của nó mãi như thế không tốt đâu em, vì đã đến lúc em phải chấp nhận nó là một chàng trai trưởng thành, nó cần có một cô gái ở bên cạnh chăm sóc nó, an ủi nó, em phải chấp nhận điều đó….!!
Bà Phương sụt sịt.
_Em biết nhưng em không nỡ xa nó, cả đời em chỉ có mình nó là con, em làm sao mà từ bỏ nó được….!!
_Có ai bắt em phải từ bỏ nó đâu, em vẫn mãi là mẹ của nó, là người phụ nữ quan trọng nhất của nó, nếu em yêu nó, em nên đứng ở xa quan sát nó, bảo vệ nó chỉ đến khi nào thật sự cần thiết em mới nên can thiệp vào, còn bây giờ hãy để cho nó đi đi em….!!
Ông Trương quay sang bảo Quân.
_Còn con, bố biết là con yêu Diễm, con chỉ muốn lấy Diễm nhưng bố cũng khuyên con hãy lựa chọn cho kĩ, đừng để mai sau con phải hối tiếc vì quyết định của con hôm nay….!!
Mắt đỏ hoe, Quân nói.
_Con cảm ơn bố mẹ đã hiểu cho con, con tuyệt đối sẽ không hối hận, con yêu cô ấy, con muốn dành lại cô ấy, con hứa là con sẽ làm được….!!
_Nếu thế con đi đi, đi tìm tình yêu của con đi, con nhớ là không được than khóc dù con có đau khổ, vì bố mẹ không thể giúp được con nữa đâu…!!
_Dạ…!!
Ôm lấy ông bà Trương, Quân lễ phép chào.
_Con xin phép, con đi đây…!!
_Ừ….!!
Lấy xe ô tô, Quân rời khỏi nhà, trên đường đến nhà Diễm, Quân mỉm cười hạnh phúc, vì cuối cùng mẹ Quân cũng đã hiểu cho Quân phần nào, tuy là bà vẫn chưa từ bỏ hoàn toàn kế hoạch tìm cho Quân một người vợ khác nhưng bà đã không còn ép Quân như trước nữa.
/317
|