CHƯƠNG 10
Cung Tiểu Thanh mắc bệnh hạ đường huyết, chỉ cần hơi đói, đầu óc sẽ choáng váng kịch liệt, thậm chí không thể thoát khỏi giấc ngủ, rơi xuống vực sâu trong giấc mơ.
Cô ép mình phải mở mắt ra, xung quanh tối đen như mực, cô đưa tay ôm lấy cái bụng xẹp lép, vốn định gắng gượng sống sót qua đêm nhưng lục phủ ngũ tạng cứ như muốn lộn cả lên.
Bất đắc dĩ, Cung Tiểu Thanh cố lê tấm thân yếu ớt vào bếp để kiếm đồ ăn hoặc nấu một bát mì, vừa ra khỏi cửa thì cô bắt gặp Hàn Thuần đang trở về phòng, có lẽ anh đi từ phòng dì Tôn ra. Cung Tiểu Thanh cũng không thấy ngạc nhiên về chuyện này.
Ngay khi cô định lướt qua anh như một người xa lạ, lần đầu tiên Hàn Thuần tỏ vẻ quan tâm cô “Em cảm thấy sao rồi?”
Cơn chóng mặt nghiêm trọng đến mức Cung Tiểu Thanh bất đắc dĩ phải dựa vào tường chống đỡ cơ thể, đối mặt với sự “quan tâm” cực kỳ hiếm có của anh, cô chỉ thấp giọng đáp lại, cả thể xác và tinh thần đều kiệt quệ.
“Em không sao.”
Bộ dạng bây giờ của Cung Tiểu Thanh không giống như bình thường, vậy mà Hàn Thuần làm như không thấy, nghe xong câu trả lời của cô, tâm trạng mà Hàn Thuần tự cho là lo lắng lập tức chuyển thành trách móc nặng nề.
“Em không sao, vậy mà lúc nãy không xuống ăn cơm? Hôm nay là sinh tự mình làm cơm, em không xuống ăn, làm cả ba và dì Tôn đều mất hứng, thậm chí ba còn không ăn cơm.”
Hàn Thuần nói xong cũng không thèm nhìn Cung Tiểu Thanh đang gập người, ôm bụng mà trở về phòng, cô cười lạnh “Tôi không xuống không phải là hợp ý mấy người lắm sao? Chẳng lẽ anh còn muốn tôi đóng vai người ngoài nhìn một nhà ba người ăn cơm vui vẻ, còn tôi bị phớt lờ sao...”
Cung Tiểu Thanh cũng không phải bùn mặc cho người khác nặn, cô vốn đã khó chịu lại còn bị mắng như vậy, huyết áp cũng tăng vọt, hơn nữa còn bị hạ đường huyết làm cho hoa mắt chóng mặt, không kiên trì nổi người cô trực tiếp ngã xuống đất.
“Tại sao tôi phải kiên trì...”
Gia đình Cung Tiểu Thanh tuy không giàu bằng nhà họ Hàn, nhưng tốt xấu gì cô cũng là một tiểu công chúa được bố mẹ nuông chiều, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu uất ức, lúc cô và Hàn Thuần cưới nhau cô cũng chưa nhận một đồng của Hàn gia, vậy tại sao cô phải kiên trì.
Giây phút ấy cuối cùng Cung Tiểu Thanh cũng hạ quyết tâm, nhưng hình ảnh Hàn Thành lại bất ngờ hiện lên trong tâm trí cô như phản xạ có điều kiện, quyết tâm vừa rồi lập tức lại trở nên lung lay. Cô tức giận siết chặt bàn tay, nghiến răng tự nhủ “Cung Tiểu Thanh, mày thật không có tiền đồ, loại người như ông ấy, sao phải sợ ”
Đột nhiên cô đứng dậy bước nhanh về phòng.
“Ly hôn ”
Hàn Thuần kinh ngạc, ngồi bật dậy nhìn chằm chằm Cung Tiểu Thanh một lúc rồi mới hỏi.
“Tại sao đang yên đang lành lại ly hôn?”
“Anh cảm thấy cục diện hiện tại tốt sao?”
/261
|