CHƯƠNG 9
Cung Tiểu Thanh đứng trên tầng cụp mắt nhìn xuống phía dưới, cô vô tình bắt gặp hình ảnh Hàn Thành đeo tạp dề và đang bê thức ăn lên bàn.
Có lẽ bà ta cũng thấy nên vội vã chạy xuống tầng, hét lên đầy kinh ngạc như thể nhìn thấy quái vật ăn thịt người, bà ta chạy nhanh đến nỗi rơi cả dép.
“Lão Hàn, ông làm gì vậy, đầu bếp, quản gia, đều chết hết rồi sao?”
Hàn Thành đặt chén đĩa lên bàn, rồi ông bình tĩnh quay lại phòng bếp, cất chất giọng trầm ấm, bình tĩnh như ở công ty nói
“Tôi đã cho bọn họ nghỉ sớm, hôm nay tôi muốn nấu cơm.”
Nhìn một bàn đầy thức ăn, khuôn mặt đầy mỡ của bà ta ửng hồng, rồi thốt lên một tiếng tiếng đầy ngại ngùng
“Ối Lão Hàn, ông còn nhớ sinh nhật của tôi sao? Thật ngại quá, đã nhiều năm vậy, thậm chí tôi còn quên mất sinh nhật mình.”
Hàn Thành tiếp tục động tác lấy thức ăn hấp trong nồi ra, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh không nói lời nào. Hàn Thuần cũng chậm rãi bước xuống tầng, anh ngồi vào bàn ăn với nụ cười lấy lòng và đẩy một chiếc hộp tinh xảo đến trước mặt bà ta.
“Dì Tôn, chúc dì sinh nhật vui vẻ.”
Nhìn thấy chiếc vòng ngọc trai sáng lấp lánh trong hộp, dì Tôn lại kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc “Ôi”.
“Tiểu Thuần, con làm gì vậy? Hai ba con câu nệ quá, cứ làm vậy là chiều hư dì.”
Chứng kiến phản ứng của dì Tôn, Hàn Thuần cười hì hì. Hàn Thành cũng bưng nốt đĩa cá hấp lên bàn, trên bàn có tận tám món màu sắc phong phú, đa dạng, nếu Cung Tiểu Thanh để ý sẽ phát hiện đây toàn là những món cô hay ăn.
“Lão Hàn, lâu rồi ông không xuống bếp, hôm nay ông vì tôi nấu một bàn đồ ăn lớn như vậy, Tiểu Thuần còn tặng quà sinh nhật cho tôi, tôi vui lắm, để tôi đi lấy thêm chai rượụ”
Tôn Kim Phương mặt mày tươi rói như nở hoa, đứng dậy đi lấy rượu trong tủ, Hàn Thành hỏi con trai.
“Tiểu Thanh đâu, không phải đã về sao? Sao nó không xuống ăn cơm?”
Han Thuần mờ mịt, ngẩng đầu lên lắc lắc.
“Con không biết, nãy con ở phòng làm việc.”
Hàn Thành cởi tạp dề, ông ngồi vào bàn ăn, thản nhiên nói một câụ
“Đi gọi maụ”
“Vâng.”
Hàn Thuần chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên chai rượu nặng nề đặt xuống bàn.
“Tiểu Thuần, con đừng đi, cứ kệ nó, thấy người lớn ăn còn không biết đường xuống, ba người chúng ta cứ ăn cơm trước đi, nếu đói bụng, nó sẽ tự xuống.”
Hàn Thuần người đang chuẩn bị đứng dậy, nghe lời dì Tôn, ngoan ngoãn ngồi xuống giúp Tôn Kim Phương khui rượụ
Hàn Thành không nói một lời, ngồi trước bàn ăn ngây người nửa phút, sau đó tự mình đứng dậy lên lầụ
Nhìn bóng dáng Hàn Thành biến mất ở đầu cầu thang, khuôn mặt dì Tôn mới vừa nãy còn vui vẻ giờ đã đen lại giống như vớ phải bãi phân trâu, bà ta tức giận đập bàn nói.
“Không ra thể thống gì.”
Bàn tay của Hàn Thuần đặt nhẹ lên mu bàn tay của dì Tôn, nhẹ nhàng an ủi.
“Dì Tôn, dì đừng tức giận.”
Hàn Thành đứng trước cửa phòng Cung Tiểu Thanh rất lâu, chừng mười phút sau, ông mới chậm chạp giơ tay gõ cửa ba lần.
“Khụ... Tiểu Thanh... Tiểu Thanh...”
Ông đã gõ đi gõ lại ba lần mà người trong phòng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, cuối cùng Hàn Thành cũng bỏ cuộc, ông bất đắc dĩ quay về phòng mình.
Trong phòng ngủ, Cung Tiểu Thanh nằm trên giường, khuôn mặt đẫm nước mắt, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Cô không biết rằng người ba chồng luôn phớt lờ, thậm chí ghét bỏ cô hôm nay đã đích thân xuống bếp, nấu cả một bàn cơm tối cho cô, chuyện này chưa từng xảy ra.
/261
|