*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 63:
Edit: Draxt
Beta: Khả Tịch Nguyệt
----------------------------------------
" Anh gần đây rất nhàn rỗi ha!" Diệp Mặc nói.
" Ừm, không có nhiệm vụ gì."
" Vậy anh nên tới bộ Tư lệnh chơi cờ vua đi, lão gia tử rất thích anh đó!"
" Tôi từ chối, cùng lão gia tử chơi cờ quá phiền toái, hay là cậu, người cháu này chơi cùng ông ấy đi!" Đỗ Vũ nói:" Cậu không quay về nhìn xem sao?"
"Không cần thiết." Diệp Mặc nhàn nhạt nói: "Đã không cần phải nhún nhường ra mặt lấy lòng bất luận kẻ nào nữa rồi, anh cũng biết tôi làm không nổi mấy chuyện như vậy mà."
"Ừ, loại người như cậu chỉ thích hợp bày mưu tính kế." Đỗ Vũ trêu chọc nói: "Cậu trưng bản mặt đơ kia, lúc nào mới có thể cười một cái?"
" Nhiều khi tôi vẫn cười, chỉ là các anh không nhìn thấy." Diệp Mặc thu thập xong sau đó hỏi anh ta: " Gần đây thế nào?"
"Không thành vấn đề, cậu muốn thu lưới liền nói cho tôi biết là được, người của quân đội phần lớn đã là người bên phía chúng ta."
"Tôi không có hứng thú, chỉ muốn thoát khỏi cái danh Diệp gia Tam thiếu gia này."
Truyện chỉ có ở Ý Vị Nhân Sinh ( Y v Y)
"Cái này của cậu lại khiến không ít người hâm mộ."
"Đó là bởi vì bọn họ chưa từng sống ở Diệp gia, gia quy Diệp gia a, đằng đẵng dày như một quyển từ điển Hán ngữ hiện đại, vác lên đúng thật là khiến cho người ta muốn chết." Diệp Mặc cười lạnh nói: " Lúc còn bé tôi không biết đó là cái gì, vì vậy khi đó vác thật vui vẻ. Về sau mới phát hiện thứ đó là gia quy, mới biết mình hóa ra là thiếu gia Diệp gia."
"Nói như vậy, Mặc thiếu khi còn bé là thiên chân vô tà* rồi ~" Đỗ Vũ cười nói: "Tôi hỏi một vấn đề khá là bát quái đi."
* Thiên chân vô tà ( 天真无邪) Có thể hiểu là ngây thơ như cún hoặc là hồn nhiên như cô tiên =]]
"Anh lại có thể bát quái?" Diệp Mặc nhìn anh ta không thể tin, hỏi: "Tôi còn tưởng rằng thứ này chỉ phù hợp với Vu Cảnh Bạch hoặc là Cát Nhất Châu chứ."
"Con người dù sao cũng đều hiếu kỳ." Đỗ Vũ bất đắc dĩ nở nụ cười: "Mặc thiếu thích nhất là thứ gì?"
"Chủ nhân của gian phòng này." Diệp Mặc suy nghĩ một chút trả lời: "Ngoại trừ anh ta, tôi thực sự không nghĩ ra được."
Đỗ Vũ cảm giác được khí tức tú ân ái, vì vậy anh ta lại bổ sung: "Không phải chỉ người, chỉ là hứng thú với ham muốn, hay còn gọi là ước mơ. Quen biết cậu nhiều năm như vậy, chưa từng nghe cậu nhắc đến việc mình thích hay chuyện muốn làm."
Diệp Mặc trầm mặc, hắn không thích những thứ hiện tại, công việc hiện tại, thế nhưng hết cách rồi, hắn nhất định phải làm như thế, bởi vì chỉ có như vậy hắn mới có thể tự mình làm chủ sự việc.
Có thể bây giờ đang có vấn đề xảy ra, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Sau khi thoát được khỏi Diệp gia rồi? Sau khi có được Tống Đàn Vũ thì sao? Hắn nên có công việc gì, làm việc gì?
Diệp Mặc vẫn hơi mê man, từ nhỏ đến lớn, hắn tựa hồ chưa từng có ước mơ, thậm chí ngay cả đồ vật mình thích nhất cũng không có. Ngoại trừ biết mình muốn thoát khỏi Diệp gia cùng lấy được Tống Đàn Vũ, hắn không có bất kỳ mục tiêu nào, tương lai của hắn là một mảnh mơ màng.
"Không có sao?" Đỗ Vũ không tin nói: "Loại người như cậu rõ rang là không nghĩ ra việc muốn làm sau này, cậu vẫn nên nghĩ lại một chút, cái mục tiêu về sau cậu muốn làm gì."
Đỗ Vũ nhìn đồng hồ, cảm giác không sai biệt lắm, vì vậy đứng lên nói: "Tôi còn phải trở về, chính cậu hảo hảo nghĩ một con đường về sau, coi như tôi, người bạn này của cậu cho cậu lời nhắc nhở."
Diệp Mặc gật gật đầu, sau đó nói: "Cảm ơn."
Đỗ Vũ rời đi, Diệp Mặc còn đang suy nghĩ con đường sau này của mình. Hắn suy nghĩ một chút, con đường sau này, đúng là hắn chưa từng nghĩ tới.
Truyện chỉ có ở Ý Vị Nhân Sinh ( Y v Y)
Hắn lắc lắc đầu, loại chuyện như này vẫn là để từ từ nghĩ đi! Suy cho cùng hiện tại còn chưa tới sau này, con đường bây giờ vẫn là nên giống trước đây, xếp đặt thiết kế thật tốt đi.
Có nhiều thứ vẫn phải nhìn một bước đi một bước mới được.
Hắn lấy điện thoại di động ra, cảm giác có lẽ mình nên đi chuẩn bị cơm trưa hôm nay, làm tất cả vì muốn cho người mình thích nhất ăn.
Diệp Mặc suy nghĩ một hồi, sau đó lấy điện thoại ra tra baidu một chút, sườn xào chua ngọt làm như thế nào.
Một giờ sau đó, Diệp Mặc từ bỏ.
Diệp Mặc thật sự đã cố gắng, nhưng hắn quả thật không phù hợp, vì vậy lúc này nhìn nhà bếp đang vô cùng chật vật thì hắn chỉ có thể yên lặng mà dọn dẹp. Sau khi dọn dẹp xong, hắn ra ngoài mua đồ ăn, chọn món Tống Đàn Vũ thích ăn, sau đó bắt taxi đi tới Du Diệp.
~~end chương 63~ vote đi nha ~
Chương 63:
Edit: Draxt
Beta: Khả Tịch Nguyệt
----------------------------------------
" Anh gần đây rất nhàn rỗi ha!" Diệp Mặc nói.
" Ừm, không có nhiệm vụ gì."
" Vậy anh nên tới bộ Tư lệnh chơi cờ vua đi, lão gia tử rất thích anh đó!"
" Tôi từ chối, cùng lão gia tử chơi cờ quá phiền toái, hay là cậu, người cháu này chơi cùng ông ấy đi!" Đỗ Vũ nói:" Cậu không quay về nhìn xem sao?"
"Không cần thiết." Diệp Mặc nhàn nhạt nói: "Đã không cần phải nhún nhường ra mặt lấy lòng bất luận kẻ nào nữa rồi, anh cũng biết tôi làm không nổi mấy chuyện như vậy mà."
"Ừ, loại người như cậu chỉ thích hợp bày mưu tính kế." Đỗ Vũ trêu chọc nói: "Cậu trưng bản mặt đơ kia, lúc nào mới có thể cười một cái?"
" Nhiều khi tôi vẫn cười, chỉ là các anh không nhìn thấy." Diệp Mặc thu thập xong sau đó hỏi anh ta: " Gần đây thế nào?"
"Không thành vấn đề, cậu muốn thu lưới liền nói cho tôi biết là được, người của quân đội phần lớn đã là người bên phía chúng ta."
"Tôi không có hứng thú, chỉ muốn thoát khỏi cái danh Diệp gia Tam thiếu gia này."
Truyện chỉ có ở Ý Vị Nhân Sinh ( Y v Y)
"Cái này của cậu lại khiến không ít người hâm mộ."
"Đó là bởi vì bọn họ chưa từng sống ở Diệp gia, gia quy Diệp gia a, đằng đẵng dày như một quyển từ điển Hán ngữ hiện đại, vác lên đúng thật là khiến cho người ta muốn chết." Diệp Mặc cười lạnh nói: " Lúc còn bé tôi không biết đó là cái gì, vì vậy khi đó vác thật vui vẻ. Về sau mới phát hiện thứ đó là gia quy, mới biết mình hóa ra là thiếu gia Diệp gia."
"Nói như vậy, Mặc thiếu khi còn bé là thiên chân vô tà* rồi ~" Đỗ Vũ cười nói: "Tôi hỏi một vấn đề khá là bát quái đi."
* Thiên chân vô tà ( 天真无邪) Có thể hiểu là ngây thơ như cún hoặc là hồn nhiên như cô tiên =]]
"Anh lại có thể bát quái?" Diệp Mặc nhìn anh ta không thể tin, hỏi: "Tôi còn tưởng rằng thứ này chỉ phù hợp với Vu Cảnh Bạch hoặc là Cát Nhất Châu chứ."
"Con người dù sao cũng đều hiếu kỳ." Đỗ Vũ bất đắc dĩ nở nụ cười: "Mặc thiếu thích nhất là thứ gì?"
"Chủ nhân của gian phòng này." Diệp Mặc suy nghĩ một chút trả lời: "Ngoại trừ anh ta, tôi thực sự không nghĩ ra được."
Đỗ Vũ cảm giác được khí tức tú ân ái, vì vậy anh ta lại bổ sung: "Không phải chỉ người, chỉ là hứng thú với ham muốn, hay còn gọi là ước mơ. Quen biết cậu nhiều năm như vậy, chưa từng nghe cậu nhắc đến việc mình thích hay chuyện muốn làm."
Diệp Mặc trầm mặc, hắn không thích những thứ hiện tại, công việc hiện tại, thế nhưng hết cách rồi, hắn nhất định phải làm như thế, bởi vì chỉ có như vậy hắn mới có thể tự mình làm chủ sự việc.
Có thể bây giờ đang có vấn đề xảy ra, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Sau khi thoát được khỏi Diệp gia rồi? Sau khi có được Tống Đàn Vũ thì sao? Hắn nên có công việc gì, làm việc gì?
Diệp Mặc vẫn hơi mê man, từ nhỏ đến lớn, hắn tựa hồ chưa từng có ước mơ, thậm chí ngay cả đồ vật mình thích nhất cũng không có. Ngoại trừ biết mình muốn thoát khỏi Diệp gia cùng lấy được Tống Đàn Vũ, hắn không có bất kỳ mục tiêu nào, tương lai của hắn là một mảnh mơ màng.
"Không có sao?" Đỗ Vũ không tin nói: "Loại người như cậu rõ rang là không nghĩ ra việc muốn làm sau này, cậu vẫn nên nghĩ lại một chút, cái mục tiêu về sau cậu muốn làm gì."
Đỗ Vũ nhìn đồng hồ, cảm giác không sai biệt lắm, vì vậy đứng lên nói: "Tôi còn phải trở về, chính cậu hảo hảo nghĩ một con đường về sau, coi như tôi, người bạn này của cậu cho cậu lời nhắc nhở."
Diệp Mặc gật gật đầu, sau đó nói: "Cảm ơn."
Đỗ Vũ rời đi, Diệp Mặc còn đang suy nghĩ con đường sau này của mình. Hắn suy nghĩ một chút, con đường sau này, đúng là hắn chưa từng nghĩ tới.
Truyện chỉ có ở Ý Vị Nhân Sinh ( Y v Y)
Hắn lắc lắc đầu, loại chuyện như này vẫn là để từ từ nghĩ đi! Suy cho cùng hiện tại còn chưa tới sau này, con đường bây giờ vẫn là nên giống trước đây, xếp đặt thiết kế thật tốt đi.
Có nhiều thứ vẫn phải nhìn một bước đi một bước mới được.
Hắn lấy điện thoại di động ra, cảm giác có lẽ mình nên đi chuẩn bị cơm trưa hôm nay, làm tất cả vì muốn cho người mình thích nhất ăn.
Diệp Mặc suy nghĩ một hồi, sau đó lấy điện thoại ra tra baidu một chút, sườn xào chua ngọt làm như thế nào.
Một giờ sau đó, Diệp Mặc từ bỏ.
Diệp Mặc thật sự đã cố gắng, nhưng hắn quả thật không phù hợp, vì vậy lúc này nhìn nhà bếp đang vô cùng chật vật thì hắn chỉ có thể yên lặng mà dọn dẹp. Sau khi dọn dẹp xong, hắn ra ngoài mua đồ ăn, chọn món Tống Đàn Vũ thích ăn, sau đó bắt taxi đi tới Du Diệp.
~~end chương 63~ vote đi nha ~
/108
|