*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 64:
Edit: Draxt
Beta: Khả Tịch Nguyệt
======================================
Vào giờ phút này, Tống Đàn Vũ đang rất hài lòng bởi sau khi cùng Vu Cảnh Bạch trao đổi, liền nhanh chóng ký hợp đồng thu mua Du Diệp.
Nội dung cậu và Đỗ Du đều rất nghiêm túc xem, cũng không thấy có vấn đề gì, hơn nữa Vu Cảnh Bạch cam đoan sẽ không thay đổi tính nghệ thuật của Du Diệp.
Vì vậy, dù cho giá cả Diệp Uẩn đưa ra không cao, nhưng Tống Đàn Vũ cũng rất vui vẻ lấy công ty giao ra cho Tổng giám đốc Diệp thị.
"Tổng giám đốc, bên ngoài có một người muốn tìm anh." Nữ thư ký đối với cậu nói.
"Không có hẹn trước? Người nào?" Tống Đàn Vũ không rõ hỏi.
"Cậu ta nói cậu ta tên Diệp Mặc, tìm anh cùng ăn cơm." Nữ thư ký nói.
"A! Để cậu ấy lên đây đi!" Tống Đàn Vũ nhớ tới lời Diệp Mặc nói lúc sáng sớm.
"Vâng." Nữ thư ký đáp..
Diệp Mặc đợi một hồi, nữ thư ký liền đi tới nói: " Mời đi theo tôi."
Diệp Mặc đứng dậy, khẽ gật đầu, phía sau đi theo nữ thư ký.
Lúc này nữ thư ký độc thoại nội tâm rằng: Ta sát, đây cũng quá cao đi!
Diệp Mặc quả thực quá cao, mỗi một lần tiến vào thang máy hoặc khi đến nhà người khác, đều theo bản năng nhìn độ cao cánh cửa một chút để tránh bản thân khỏi va vào hoặc đụng phải, như vậy liền lúng túng.
Truyện chỉ có ở Ý Vị Nhân Sinh ( Y v Y)
Diệp Mặc hơi khom lưng, sau đó tiến vào văn phòng Tống Đàn Vũ.
Tống Đàn Vũ nhìn hộp thức ăn nhanh trong tay Diệp Mặc, sau đó hỏi: "Không phải nói mình tự làm sao?"
"Tôi đã thử, thế nhưng nhà bếp suýt chút nữa bị tôi đốt mất." Diệp Mặc bất đắc dĩ cười nói: "Vì vậy chỉ có thể mua thức ăn nhanh."
"Như vậy cũng tốt, ngược lại tôi an tâm hơn một chút." Tống Đàn Vũ thở phào nhẹ nhõm nói: "Cậu mua món gì?"
Diệp Mặc đem thức ăn nhanh đặt ở trước mặt Tống Đàn Vũ, sau đó nhẹ giọng nói: "Cá kho, gà cuộn, rau cần xào thịt bò, hình như còn có rau cải trắng và giá, một chút ớt."
Tống Đàn Vũ vẻ mặt không thể tin, sau đó hỏi: "Cậu là vì thấy tôi thích nên mới chọn sao?"
"E hèm..." Diệp Mặc ý vị thâm trường* nở nụ cười.
*Ý vị thâm trường ( 意味深长): Ý tứ sâu xa, hàm súc.
Tống Đàn Vũ cũng không để ý tới Diệp Mặc đến cùng làm sao biết mình thích ăn cái gì, đói thì ăn, quản hắn nhiều như vậy làm gì.
" Văn phòng của anh rất lớn." Diệp Mặc đưa một tờ khăn giấy cho Tống Đàn Vũ lau miệng.
"Ừ, bất quá tôi phải chuyển đi lập tức rồi, về sau cũng không cần mệt mỏi như thế nữa. Làm một tiểu cổ đông, sau đó nắm một phần lợi nhuận chia hoa hồng, nói chuyện yêu đương một trận, sau đó kết hôn là tốt rồi."
"Rất tốt." Diệp Mặc đáp " Đối tượng kết hôn hẳn là tôi đi!"
"Cậu đang suy nghĩ cái gì a! Làm sao có thể chứ!" Tống Đàn Vũ lúng túng cười nói, "Chúng ta nhiều lắm là đàm phán một chút, làm sao có khả năng kết hôn."
"Thế nhưng tôi lại lấy anh là mục tiêu kết hôn." Diệp Mặc thập phần nghiêm túc nói: "Vì lẽ đó, Tống lão sư, mời chuẩn bị tốt cùng tôi nói chuyện yêu đương."
Mặt Tống Đàn Vũ không nhịn được đỏ lên, đột nhiên nói ra lời thoại này là muốn thế nào a! Cậu cũng không phải tiểu hài tử, làm sao có thể có khả năng dễ dàng tin tưởng câu nói như thế này.
Truyện chỉ có ở Ý Vị Nhân Sinh ( Y v Y)
( Khả: cố tình để nguyên chữ lão sư cho trang trọng)
"Thầy, không làm Tổng giám đốc thì về sau anh muốn làm gì?" Diệp Mặc hỏi cậu.
" Trước về nhà nhìn cha mẹ một chút, đã lâu chưa gặp lại bọn họ." Tống Đàn Vũ nhớ đến cha mẹ của mình, liền tự mình quyết định: "Tôi cùng Hi Đông cũng đã lâu rồi chưa trở về, họ nhất định nhớ chúng tôi lắm. Hi Đông không có thời gian nên tôi chỉ có thể trở về thăm bọn họ một mình."
"Tôi trở về cùng anh." Diệp Mặc nói: "Gặp mặt gia trưởng là chuyện sớm muộn."
Tống Đàn Vũ một mặt đầy biểu tình "Con mẹ nó cậu đang trêu đùa tôi", sau đó nói: "Cậu nghiêm túc thật sao?"
"Từ đầu đến cuối đều thật lòng muốn kết hôn với anh." Diệp Mặc vô cùng nghiêm túc trả lời.
"Ba mẹ tôi sẽ không đồng ý, tôi cũng sẽ không đồng ý." Tống Đàn Vũ từ chối hắn.
Đây là lần thứ mấy rồi? Thời điểm mỗi một lần Diệp Mặc nói câu như thế này, Tống Đàn Vũ đều đáp lại như vậy, Diệp Mặc không biết nói cái gì cho phải.
Diệp Mặc biết Tống Đàn Vũ đang sợ, bởi vì tám năm trước hắn đã từng đã cho cậu hi vọng, rồi lại tự tay hủy diệt nó.
Một người đã có một lần thất bại, về sau sẽ đều lo lắng thất bại như trước phát sinh lần thứ hai.
Huống chi, hiện tại Tống Đàn Vũ đã ba mươi lăm tuổi, có một số việc dù sao cũng sẽ lo lắng, sợ hãi hơn.
*Cá kho:
*Gà cuộn:
*Rau cần xào thịt bò:
~~ end chương 64 ~ mau vote ~
Chương 64:
Edit: Draxt
Beta: Khả Tịch Nguyệt
======================================
Vào giờ phút này, Tống Đàn Vũ đang rất hài lòng bởi sau khi cùng Vu Cảnh Bạch trao đổi, liền nhanh chóng ký hợp đồng thu mua Du Diệp.
Nội dung cậu và Đỗ Du đều rất nghiêm túc xem, cũng không thấy có vấn đề gì, hơn nữa Vu Cảnh Bạch cam đoan sẽ không thay đổi tính nghệ thuật của Du Diệp.
Vì vậy, dù cho giá cả Diệp Uẩn đưa ra không cao, nhưng Tống Đàn Vũ cũng rất vui vẻ lấy công ty giao ra cho Tổng giám đốc Diệp thị.
"Tổng giám đốc, bên ngoài có một người muốn tìm anh." Nữ thư ký đối với cậu nói.
"Không có hẹn trước? Người nào?" Tống Đàn Vũ không rõ hỏi.
"Cậu ta nói cậu ta tên Diệp Mặc, tìm anh cùng ăn cơm." Nữ thư ký nói.
"A! Để cậu ấy lên đây đi!" Tống Đàn Vũ nhớ tới lời Diệp Mặc nói lúc sáng sớm.
"Vâng." Nữ thư ký đáp..
Diệp Mặc đợi một hồi, nữ thư ký liền đi tới nói: " Mời đi theo tôi."
Diệp Mặc đứng dậy, khẽ gật đầu, phía sau đi theo nữ thư ký.
Lúc này nữ thư ký độc thoại nội tâm rằng: Ta sát, đây cũng quá cao đi!
Diệp Mặc quả thực quá cao, mỗi một lần tiến vào thang máy hoặc khi đến nhà người khác, đều theo bản năng nhìn độ cao cánh cửa một chút để tránh bản thân khỏi va vào hoặc đụng phải, như vậy liền lúng túng.
Truyện chỉ có ở Ý Vị Nhân Sinh ( Y v Y)
Diệp Mặc hơi khom lưng, sau đó tiến vào văn phòng Tống Đàn Vũ.
Tống Đàn Vũ nhìn hộp thức ăn nhanh trong tay Diệp Mặc, sau đó hỏi: "Không phải nói mình tự làm sao?"
"Tôi đã thử, thế nhưng nhà bếp suýt chút nữa bị tôi đốt mất." Diệp Mặc bất đắc dĩ cười nói: "Vì vậy chỉ có thể mua thức ăn nhanh."
"Như vậy cũng tốt, ngược lại tôi an tâm hơn một chút." Tống Đàn Vũ thở phào nhẹ nhõm nói: "Cậu mua món gì?"
Diệp Mặc đem thức ăn nhanh đặt ở trước mặt Tống Đàn Vũ, sau đó nhẹ giọng nói: "Cá kho, gà cuộn, rau cần xào thịt bò, hình như còn có rau cải trắng và giá, một chút ớt."
Tống Đàn Vũ vẻ mặt không thể tin, sau đó hỏi: "Cậu là vì thấy tôi thích nên mới chọn sao?"
"E hèm..." Diệp Mặc ý vị thâm trường* nở nụ cười.
*Ý vị thâm trường ( 意味深长): Ý tứ sâu xa, hàm súc.
Tống Đàn Vũ cũng không để ý tới Diệp Mặc đến cùng làm sao biết mình thích ăn cái gì, đói thì ăn, quản hắn nhiều như vậy làm gì.
" Văn phòng của anh rất lớn." Diệp Mặc đưa một tờ khăn giấy cho Tống Đàn Vũ lau miệng.
"Ừ, bất quá tôi phải chuyển đi lập tức rồi, về sau cũng không cần mệt mỏi như thế nữa. Làm một tiểu cổ đông, sau đó nắm một phần lợi nhuận chia hoa hồng, nói chuyện yêu đương một trận, sau đó kết hôn là tốt rồi."
"Rất tốt." Diệp Mặc đáp " Đối tượng kết hôn hẳn là tôi đi!"
"Cậu đang suy nghĩ cái gì a! Làm sao có thể chứ!" Tống Đàn Vũ lúng túng cười nói, "Chúng ta nhiều lắm là đàm phán một chút, làm sao có khả năng kết hôn."
"Thế nhưng tôi lại lấy anh là mục tiêu kết hôn." Diệp Mặc thập phần nghiêm túc nói: "Vì lẽ đó, Tống lão sư, mời chuẩn bị tốt cùng tôi nói chuyện yêu đương."
Mặt Tống Đàn Vũ không nhịn được đỏ lên, đột nhiên nói ra lời thoại này là muốn thế nào a! Cậu cũng không phải tiểu hài tử, làm sao có thể có khả năng dễ dàng tin tưởng câu nói như thế này.
Truyện chỉ có ở Ý Vị Nhân Sinh ( Y v Y)
( Khả: cố tình để nguyên chữ lão sư cho trang trọng)
"Thầy, không làm Tổng giám đốc thì về sau anh muốn làm gì?" Diệp Mặc hỏi cậu.
" Trước về nhà nhìn cha mẹ một chút, đã lâu chưa gặp lại bọn họ." Tống Đàn Vũ nhớ đến cha mẹ của mình, liền tự mình quyết định: "Tôi cùng Hi Đông cũng đã lâu rồi chưa trở về, họ nhất định nhớ chúng tôi lắm. Hi Đông không có thời gian nên tôi chỉ có thể trở về thăm bọn họ một mình."
"Tôi trở về cùng anh." Diệp Mặc nói: "Gặp mặt gia trưởng là chuyện sớm muộn."
Tống Đàn Vũ một mặt đầy biểu tình "Con mẹ nó cậu đang trêu đùa tôi", sau đó nói: "Cậu nghiêm túc thật sao?"
"Từ đầu đến cuối đều thật lòng muốn kết hôn với anh." Diệp Mặc vô cùng nghiêm túc trả lời.
"Ba mẹ tôi sẽ không đồng ý, tôi cũng sẽ không đồng ý." Tống Đàn Vũ từ chối hắn.
Đây là lần thứ mấy rồi? Thời điểm mỗi một lần Diệp Mặc nói câu như thế này, Tống Đàn Vũ đều đáp lại như vậy, Diệp Mặc không biết nói cái gì cho phải.
Diệp Mặc biết Tống Đàn Vũ đang sợ, bởi vì tám năm trước hắn đã từng đã cho cậu hi vọng, rồi lại tự tay hủy diệt nó.
Một người đã có một lần thất bại, về sau sẽ đều lo lắng thất bại như trước phát sinh lần thứ hai.
Huống chi, hiện tại Tống Đàn Vũ đã ba mươi lăm tuổi, có một số việc dù sao cũng sẽ lo lắng, sợ hãi hơn.
*Cá kho:
*Gà cuộn:
*Rau cần xào thịt bò:
~~ end chương 64 ~ mau vote ~
/108
|