CHƯƠNG 1:
“Nghe tin gì chưa, hình như Chu Mộ yêu đương với Tô Khê đấy.”
“Thật không thế, drama này cậu nghe ai nói đấy? Nếu hai người bọn họ yêu nhau thật thì xứng đôi quá chừng. Một người là hoa khôi, một người là giáo thảo. Khỏi phải nói chứ, lúc tôi mới vào học còn đẩy thuyền hai bọn họ với nhau đấy. Nếu hai người đó mà có con, đứa bé đó chắc chắn có nhan sắc thượng thừa.”
“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy. Hai người bọn họ, từ diện mạo bề ngoài đến gia thế rồi chỉ số thông minh, đúng là không thể môn đăng hộ đối hơn. Nếu hai người bọn họ mà ở bên nhau thật, phải lấy khóa khóa chặt lại mới được.”
“Tôi cũng không dám chắc có phải là thế thật không. Có điều tôi hóng được như thế đó. Thông tin nghe được bên phía hội học sinh chắc là đúng đấy. Tuy là người trong cuộc không thừa nhận nhưng cũng cam chịu mà.”
Khúc Ca đi lấy cơm từ nhà ăn với bạn cùng phòng, vừa về đến cửa ký túc xá thì nghe được mấy tin đồn này, cảm thấy đúng là xui tận mạng.
Cô bước vào, sắc mặt đen như đáy nồi.
Cô đưa cơm trên tay cho đám bạn cùng phòng, nhịn không được giáo huấn, nói: “Lúc trước mình đã nói với các cậu rồi. Tớ với anh ta là người cùng quê, không tốt đẹp như các cậu tưởng tượng đâu, các cậu lại không tin, còn ra sức đẩy thuyền nữa chứ.”
Bạn cùng phòng vốn đang thảo luận nhiệt tình, nghe thấy lời này ai nấy đều cầm như hến. Sau khi im lặng một hồi, một cô bạn trong số đó hỏi cô: “Không phải đâu, Khúc Ca. Có phải cậu nhận nhầm người rồi không thế? Chủ tịch hội sinh viên chúng mình đâu phải là người như cậu nói đâu. Anh ấy tốt lắm mà, đẹp trai lai láng. Chỉ là tính cách có hơi lạnh lùng, cũng không ích kỷ tự đại, càng không tự luyến.”
Khúc Ca: “…. Đó là bởi vì anh ta biết ra vẻ. Tớ quen anh ta từ lúc còn mặc quần thủng đáy, tớ còn không biết con người anh ta à?”
Bạn cùng phòng nghe được lời này của cô, im lặng một lát, vỗ vỗ bả vai cô: “Khúc Ca, thật ra có một việc mình vẫn không dám nói với cậu lâu rồi. Lúc trước cậu bảo cậu với anh ấy cùng quê, cậu biết anh ấy. Tớ có đi dò hỏi anh ấy rồi, anh ấy bảo không quen biết cậu. Cậu nhận lầm người rồi.”
Khúc Ca: “……”
Khúc Ca nghe thấy thế tức giận tới run tay. Cái tên chó chết này, vào thành phố một cái là lên như diều gặp gió, đến cả đồng hương cũng không nhận nữa rồi!
Cô tức tới mức không thốt lên nổi một câu. Bạn cùng phòng bị dáng vẻ này của cô dọa sợ, không dám nói thêm gì nữa.
Xém tí nữa Khúc Ca không giữ được miệng, nói ra chuyện hai người bọn họ chính là người yêu cũ. Đừng nói tới chuyện vẻ ngoài khắc sâu, đến cả bên trong như thế nào cô cũng thấy rõ rành rành. Tên chó chết kia là người như thế nào, cô lại không biết à?
Nhưng cô vẫn nhịn được. Dù sao thì tên chó chết này nói không biết cô, nếu cô mà nói thế, có khi bạn cùng phòng lại cảm thấy cô đang mơ mộng hảo huyền, ý da^ʍ Chu Mộ tới phát điên rồi ấy chứ.
Khúc Ca đặt hai phần cơm, vốn đang ăn uống ngon miệng, nghe thấy tên của tên chó chết kia lại không thiết ăn uống gì nữa.
Cô ăn một phần thôi là đủ rồi.
……
/302
|