CHƯƠNG 2:
Sau khi Khúc Ca cơm nước xong xuôi, bạn cùng phòng vừa nói chuyện phiếm với cô đưa cho cô một tập tài liệu, sốt ruột nói: “Khúc Ca, bây giờ tớ phải đi hẹn hò với bạn trai, gấp lắm rồi. Tớ sắp trễ mười mấy phút rồi. Nhờ cậu đưa tập tài liệu này tới văn phòng hội học sinh giao cho Tô Khê dùm tớ với.”
Sau khi Khúc Ca biết hội sinh viên kia có tên chó chết nào đó ở, cuộc đời này cô không muốn bước chân vào hội sinh viên nửa bước. Lúc nghe được lời này đang định từ chối thì bạn cùng phòng đã phóng đi như bay, tài liệu vẫn còn nằm trên tay cô.
Giờ này, hẳn là Chu Mộ sẽ không ở hội sinh viên đâu nhỉ. Hơn nữa lại chỉ cần giao cho Tô Khê, cũng không phải giao cho anh. Khúc Ca hết cách rồi, thu dọn một chút rồi đi tới văn phòng hội sinh viên tìm người.
Khúc Ca chưa từng tới đây, bây giờ tới thì có hơi mơ hồ.
Cô cũng không biết tại sao trường học bọn họ lại lắm văn phòng thế chứ. Mà tất cả các văn phòng lại còn giống nhau như đúc, cũng không biết cái nào là văn phòng của hội học sinh.
Có điều cô biết Tô Khê. Đại mỹ nhân danh thơm nức tiếng của trường bọn họ, hoa khôi đấy! Sao có thể không biết cho được?
Cô cũng rất thích gương mặt của Tô Khê, cực kỳ giống hồ ly tinh quyến rũ người.
Vào lúc cô còn đang mơ màng, Tô Khê đi sau lưng cô, lên tiếng hỏi: “Bạn học, bạn tìm ai thế?”
Nghe thấy có người hỏi, Khúc Ca xoay người lại, nhìn hoa khôi người thật đứng ngay trước mặt mình, cô kích động lắm. Thực là, hoa khôi không hổ danh là hoa khôi, đẹp không sao tả xiết.
Nếu cô là đàn ông, cô cũng sẽ thích mỹ nữ thế này!
Cô giao tài liệu trong tay cho cô ấy: “Bạn cùng phòng mình bảo mình giao văn kiện này cho cậu.”
Tô Khê nhận lấy nhìn thoáng qua: “Ừ, mình lấy nhé. Cảm ơn cậu.”
Khúc Ca nghe giọng nói ngọt như mía lùi trong lòng cũng mát rười rượi. Lúc Khúc Ca định đi thì Tô Khê đứng cạnh cửa văn phòng, gọi người bên trong: “Chu Mộ, văn kiện đưa tới rồi, bây giờ chúng ta đi luôn sao?”
Khúc Ca nghe thấy thế tạm dừng bước chân lại, thoáng nhìn về phía sau. Cô không nghĩ tới trong văn phòng mà cô vừa lượn đi lượn lại mới rồi còn có người.
Cũng không biết Chu Mộ ở bên trong từ khi nào, thế mà chả thèm rên lên một tiếng. Mới rồi cô còn ngáo ngơ lượn lờ bên ngoài tìm tới tìm lui, mãi không thấy văn phòng hội sinh viên đâu.
Khúc Ca nhìn thoáng qua Chu Mộ bước ra từ bên trong.
Vẻ mặt của anh rất lạnh nhạt, ánh mắt cũng không thèm liếc về phía cô lấy một cái, sự chú ý đặt hết lên người Tô Khê.
Tuy là Khúc Ca ghét Chu Mộ nhưng cô lại không thay đổi được tính cách thích hóng chuyện của mình. Xem ánh mắt giao lưu giữa hai người này có thể thấy bọn họ đang yêu nhau thật.
Nhìn Chu Mộ, so sánh bây giờ với lúc trước, đúng là khác biệt quá nhiều.
Có vẻ như đẹp trai hơn trước… Nhưng tính cách, nhìn có vẻ càng lạnh lùng hơn. Người gì mà lạnh như băng khó gần, y như băng kết trên đỉnh núi cao.
Có điều anh đối xử với Tô Khê lại không giống thế. Ánh mắt quyến luyến, xem chừng là chân ái thật rồi.
……
/302
|