Quà tặng sinh nhật của người khác tặng cho quận chúa Trăn Trăn, không phải vòng tay Mã Não khuyên tai ngọc, chính là trâm vàng trâm bạc, diều hổ con này là cái gì? Gã sai vặt nhìn lên nhìn xuống đánh giá chỉ sợ để cho người không liên quan lẫn đi vào. Trong lòng càng thêm oán thầm, nhà nào dòng dõi mộc mạc, cũng không thấy ngại lấy ra tặng cho phủ Tuyên vương. Trên mặt hắn không khỏi đã lộ ra vài phần khinh bỉ thờ ơ, chỉ sặc lên tiếng muốn dẫn bọn họ qua một bên, sau khi cẩn thận hỏi rõ mới có thể đi vào ngưỡng cửa.
Bên cạnh ra ra vào vào đều là khách, nghe nói người một nhà này tặng là một con diều giấy tồi tàn, trong nháy mắt hệt như thấy bệnh dịch lôi kéo tay con mình bèn đi vòng qua.
Thật keo kiệt, mắc cỡ thẹn thùng. Từng đứa nhóc bắp thịt ú nu trắng noãn một đột nhiên nhục nhã nói về phía Dục Ca Nhi, còn cười đùa hí hửng làm mặt quỷ.
Thân thể Tiểu Kỳ Lân uốn éo một, muốn xuống từ trong ngực tiểu mẫu thân, hàm răng khanh khách vang dội, Ngươi lặp lại lần nữa? Ta trừng trị ngươi.
Ta nói cả nhà ngươi keo kiệt. Cậu nhóc nhếch khóe miệng le lưỡi nói.
Thẩm Họa rất là khó chịu với lời nói này, nhưng hiện tại nàng không dễ lộ diện dẫn tới người khác chú ý, nghiêng đầu nhìn Tiêu Dịch, lại thấy hắn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm, lộ ra một nụ cười giấu kín như bưng, cũng không để ý tới gã sai vặt cản đường này, cũng không thay Dục Ca Nhi ra mặt. Thẩm Họa không vui, có người bắt nạt Dục Ca Nhi, nàng lấy cùi chỏ đụng đụng Tiêu tướng quân nhỏ giọng nói, Huynh cứ nhìn như vậy?
Tiêu tướng quân vẫn bình tĩnh, Họa Nhi, thả nó xuống, để cho nó tự mình giải quyết.
Thẩm Họa có lúc thật sự là bất đắc dĩ, nhưng Tiêu Dịch cũng đã nói vậy nên nàng không thể làm gì khác hơn là buông ra. Ở Hầu phủ kinh thành, Tiểu Kỳ Lân cũng là Hỗn Thế Ma Vương cấp bậc nghênh ngang mà đi, tới nơi này sao lại sợ thằng nhóc kia. Lúc này mới vừa ưỡn ngực đi về phía trước hai bước, thằng nhóc bắp thịt ú nu đã sợ lui về sau, liên tục thối lui đến bậc thang, lúc suýt nữa ngã chổng vó lại được một phụ nhân rảo bước chạy tới bảo vệ ở trong ngực, Các ngươi muốn làm gì, lại đẩy Tôn nhi của ta?
Tiểu Kỳ Lân không phục, Là hắn tự mình sợ, muốn té.
Tôn nhi của ta có thể tự mình té ngã, con hoang của nhà nào?
Giọng nói sắc bén này nghe quá quen thuộc, Thẩm Họa nhíu mày tỉ mỉ nhìn lên, quả nhiên là phu nhân nguyên phối (vợ chính thức) của Triệu Tri huyện, Triệu Viên thị, thằng nhóc phách lối kia chính là trưởng tôn của Triệu gia, Triệu Trạch Tư. Chẳng trách được thằng nhóc kia không có lễ giáo như vậy, cả nhà kia đều là kẻ vô lại cỡ nào, thượng bất chính hạ tắc loạn.
Triệu Tri huyện là một kẻ háo sắc dối trá, Triệu Viên thị này cũng là Độc Phụ nổi tiếng, có lần Thẩm Họa cũng thiếu chút nữa bị bà ta tính toán.
Gã sai vặt kia nhìn lên là cháu trai của nhà Triệu Tri huyện, Triệu gia và nhà mẹ Vương phi còn có chút quan hệ thông gia, lập tức đứng ra khoe mẽ, đẩy Dục Ca Nhi một, Nhanh chóng bồi tội cho tiểu công tử một chút. Hắn còn đến gần Tiêu Dịch nhỏ giọng uy hiếp nếu không bồi tội đừng hòng đi vào vương phủ vân vân. Những lời này lại làm cho khóe miệng Tiêu tướng quân càng nhếch lên, vừa nhấc chân đã đạp bay ra ngoài. Ở trước mặt của mọi người, Tiêu Dịch chậm rãi nói ra lời âm u lạnh lẽo, Con trai của Tiêu Dịch ta sao lại cho phép những người như các ngươi bắt nạt.
Danh hiệu của Tiêu Dịch là hết sức vang dội ở Đại Lương, tồn tại như Diêm Vương mặt lạnh, hiện nay có thể cùng nổi tiếng với Tiêu Dịch sợ chỉ có vị đại tướng quân Bắc Cương đã đến tuổi biết mệnh trời kia. Hắn vòng vo con ngươi, sâu kín nhìn chằm chằm Triệu Viên thị, ánh mắt lại là lạnh lùng cực hạn.
Triệu Viên thị kia trợn mắt hốc mồm, tuyệt đối cũng không nghĩ tới đại tướng quân quyền cao chức trọng ở Kinh Thành xa xôi sẽ đến Giang Nam. Mọi người cũng thổn thức nghĩ mà sợ, may mà mới vừa rồi không nói lời gì vô lễ như vậy.
Triệu Viên thị và Triệu Tri huyện đều là bấu víu thế lực phụ họa trở mặt nhanh, lập tức khiển trách cháu trai của mình đụng phải tiểu công tử, đẩy la hét để cho qua nói xin lỗi.
Giờ phút này, Thẩm Họa nhìn lại phía Tiêu Dịch hơi lạnh cả người, mới chợt hiểu, hắn đây là đang tùy thời kế hoạch làm nền hôm nay. Hiện tại, sợ rằng chuyện Tiêu đại tướng quân tới vương phủ tham gia tiệc sẽ truyền ra ai ai cũng biết rồi, một màn kịch giờ mới bắt đầu.
Ngay tại lúc đó, một tiếng roi vang Pằng lập tức khiến người khác chú ý, chỉ thấy từ trong cổng nhảy ra một bé gái xinh xắn mặc trang phục màu đỏ, da thịt trắng hơn tuyết, gương mặt tinh xảo, đứng lại ở cửa vương phủ, đừng thấy chỉ có bốn năm tuổi đầu, lại khí thế yêu kiều dữ dội.
Triệu Trạch Tư, ngươi qua tới đây. Quận chúa Trăn Trăn cười vẫy vẫy tay.
Triệu Viên thị thích nhất cháu trai của mình có thể tiếp xúc với quận chúa, Triệu Trạch Tư cũng thích quận chúa xinh đẹp này, bạn cùng lứa tuổi không có ai có thể xinh đẹp hơn quận chúa Trăn Trăn. Hắn hấp ta hấp tấp đi qua, đứa bé đâu biết ánh mắt gì, cảm thấy được quận chúa kêu lên đặc biệt có mặt, còn len lén hài lòng ở trước mặt Dục Ca Nhi. Chỉ vừa đi qua, quận chúa Trăn Trăn bèn giơ tay lên vung một roi, roi chỉ là quất vào bên chân, lại dọa sợ cậu nhóc oa một tiếng đã gào khóc lên.
Ngay sau đó mọi người lại thấy cậu nhóc run lẩy bẩy dưới đũng quần chảy xuống một vũng nước, Triệu Viên thị cực kỳ sợ hãi, vừa bị mất mặt vừa tức giận, chỉ là không dám biểu hiện ra, lời nói vẫn còn nói khép na khép nép, Vì sao Tiểu quận chúa giận dỗi với Trạch Tư?
Quận chúa Trăn Trăn không đáp lời, ngược lại cười khúc khích, không nói lời nào bèn đi tới trước hai bước, mọi người còn tưởng rằng nàng lại muốn đánh Triệu Trạch Tư lần nữa, nhưng không ngờ cánh tay nâng lên lại không có bất kỳ nguyên do đánh tới con trai nhà Tiêu tướng quân.
Đừng nói mọi người nhìn kinh hãi, chỉ nói thầm Quận chúa phủ Tuyên vương quả nhiên là một Tiểu Ma Nữ. Tim của Thẩm Họa lập tức rất căng thẳng, ba hai bước muốn đi qua ôm Dục Ca Nhi đi, lại bị Tiêu Dịch kéo, Con trai của ta không có lý do gì sợ sệt.
Dục Ca Nhi đón roi đột nhiên tới này, thật sự là không có sợ sệt, ngay cả tránh cũng không tránh, đừng nói sợ tè ra quần giống như Triệu Trạch Tư mới vừa rồi, nhìn dáng dấp kia còn định đi đỡ lấy roi đấy. Nhưng khoảnh khắc cuối cùng ngay khi roi sắp rơi xuống, quận chúa Trăn Trăn mánh khoé chuyển một, linh hoạt
Bên cạnh ra ra vào vào đều là khách, nghe nói người một nhà này tặng là một con diều giấy tồi tàn, trong nháy mắt hệt như thấy bệnh dịch lôi kéo tay con mình bèn đi vòng qua.
Thật keo kiệt, mắc cỡ thẹn thùng. Từng đứa nhóc bắp thịt ú nu trắng noãn một đột nhiên nhục nhã nói về phía Dục Ca Nhi, còn cười đùa hí hửng làm mặt quỷ.
Thân thể Tiểu Kỳ Lân uốn éo một, muốn xuống từ trong ngực tiểu mẫu thân, hàm răng khanh khách vang dội, Ngươi lặp lại lần nữa? Ta trừng trị ngươi.
Ta nói cả nhà ngươi keo kiệt. Cậu nhóc nhếch khóe miệng le lưỡi nói.
Thẩm Họa rất là khó chịu với lời nói này, nhưng hiện tại nàng không dễ lộ diện dẫn tới người khác chú ý, nghiêng đầu nhìn Tiêu Dịch, lại thấy hắn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm, lộ ra một nụ cười giấu kín như bưng, cũng không để ý tới gã sai vặt cản đường này, cũng không thay Dục Ca Nhi ra mặt. Thẩm Họa không vui, có người bắt nạt Dục Ca Nhi, nàng lấy cùi chỏ đụng đụng Tiêu tướng quân nhỏ giọng nói, Huynh cứ nhìn như vậy?
Tiêu tướng quân vẫn bình tĩnh, Họa Nhi, thả nó xuống, để cho nó tự mình giải quyết.
Thẩm Họa có lúc thật sự là bất đắc dĩ, nhưng Tiêu Dịch cũng đã nói vậy nên nàng không thể làm gì khác hơn là buông ra. Ở Hầu phủ kinh thành, Tiểu Kỳ Lân cũng là Hỗn Thế Ma Vương cấp bậc nghênh ngang mà đi, tới nơi này sao lại sợ thằng nhóc kia. Lúc này mới vừa ưỡn ngực đi về phía trước hai bước, thằng nhóc bắp thịt ú nu đã sợ lui về sau, liên tục thối lui đến bậc thang, lúc suýt nữa ngã chổng vó lại được một phụ nhân rảo bước chạy tới bảo vệ ở trong ngực, Các ngươi muốn làm gì, lại đẩy Tôn nhi của ta?
Tiểu Kỳ Lân không phục, Là hắn tự mình sợ, muốn té.
Tôn nhi của ta có thể tự mình té ngã, con hoang của nhà nào?
Giọng nói sắc bén này nghe quá quen thuộc, Thẩm Họa nhíu mày tỉ mỉ nhìn lên, quả nhiên là phu nhân nguyên phối (vợ chính thức) của Triệu Tri huyện, Triệu Viên thị, thằng nhóc phách lối kia chính là trưởng tôn của Triệu gia, Triệu Trạch Tư. Chẳng trách được thằng nhóc kia không có lễ giáo như vậy, cả nhà kia đều là kẻ vô lại cỡ nào, thượng bất chính hạ tắc loạn.
Triệu Tri huyện là một kẻ háo sắc dối trá, Triệu Viên thị này cũng là Độc Phụ nổi tiếng, có lần Thẩm Họa cũng thiếu chút nữa bị bà ta tính toán.
Gã sai vặt kia nhìn lên là cháu trai của nhà Triệu Tri huyện, Triệu gia và nhà mẹ Vương phi còn có chút quan hệ thông gia, lập tức đứng ra khoe mẽ, đẩy Dục Ca Nhi một, Nhanh chóng bồi tội cho tiểu công tử một chút. Hắn còn đến gần Tiêu Dịch nhỏ giọng uy hiếp nếu không bồi tội đừng hòng đi vào vương phủ vân vân. Những lời này lại làm cho khóe miệng Tiêu tướng quân càng nhếch lên, vừa nhấc chân đã đạp bay ra ngoài. Ở trước mặt của mọi người, Tiêu Dịch chậm rãi nói ra lời âm u lạnh lẽo, Con trai của Tiêu Dịch ta sao lại cho phép những người như các ngươi bắt nạt.
Danh hiệu của Tiêu Dịch là hết sức vang dội ở Đại Lương, tồn tại như Diêm Vương mặt lạnh, hiện nay có thể cùng nổi tiếng với Tiêu Dịch sợ chỉ có vị đại tướng quân Bắc Cương đã đến tuổi biết mệnh trời kia. Hắn vòng vo con ngươi, sâu kín nhìn chằm chằm Triệu Viên thị, ánh mắt lại là lạnh lùng cực hạn.
Triệu Viên thị kia trợn mắt hốc mồm, tuyệt đối cũng không nghĩ tới đại tướng quân quyền cao chức trọng ở Kinh Thành xa xôi sẽ đến Giang Nam. Mọi người cũng thổn thức nghĩ mà sợ, may mà mới vừa rồi không nói lời gì vô lễ như vậy.
Triệu Viên thị và Triệu Tri huyện đều là bấu víu thế lực phụ họa trở mặt nhanh, lập tức khiển trách cháu trai của mình đụng phải tiểu công tử, đẩy la hét để cho qua nói xin lỗi.
Giờ phút này, Thẩm Họa nhìn lại phía Tiêu Dịch hơi lạnh cả người, mới chợt hiểu, hắn đây là đang tùy thời kế hoạch làm nền hôm nay. Hiện tại, sợ rằng chuyện Tiêu đại tướng quân tới vương phủ tham gia tiệc sẽ truyền ra ai ai cũng biết rồi, một màn kịch giờ mới bắt đầu.
Ngay tại lúc đó, một tiếng roi vang Pằng lập tức khiến người khác chú ý, chỉ thấy từ trong cổng nhảy ra một bé gái xinh xắn mặc trang phục màu đỏ, da thịt trắng hơn tuyết, gương mặt tinh xảo, đứng lại ở cửa vương phủ, đừng thấy chỉ có bốn năm tuổi đầu, lại khí thế yêu kiều dữ dội.
Triệu Trạch Tư, ngươi qua tới đây. Quận chúa Trăn Trăn cười vẫy vẫy tay.
Triệu Viên thị thích nhất cháu trai của mình có thể tiếp xúc với quận chúa, Triệu Trạch Tư cũng thích quận chúa xinh đẹp này, bạn cùng lứa tuổi không có ai có thể xinh đẹp hơn quận chúa Trăn Trăn. Hắn hấp ta hấp tấp đi qua, đứa bé đâu biết ánh mắt gì, cảm thấy được quận chúa kêu lên đặc biệt có mặt, còn len lén hài lòng ở trước mặt Dục Ca Nhi. Chỉ vừa đi qua, quận chúa Trăn Trăn bèn giơ tay lên vung một roi, roi chỉ là quất vào bên chân, lại dọa sợ cậu nhóc oa một tiếng đã gào khóc lên.
Ngay sau đó mọi người lại thấy cậu nhóc run lẩy bẩy dưới đũng quần chảy xuống một vũng nước, Triệu Viên thị cực kỳ sợ hãi, vừa bị mất mặt vừa tức giận, chỉ là không dám biểu hiện ra, lời nói vẫn còn nói khép na khép nép, Vì sao Tiểu quận chúa giận dỗi với Trạch Tư?
Quận chúa Trăn Trăn không đáp lời, ngược lại cười khúc khích, không nói lời nào bèn đi tới trước hai bước, mọi người còn tưởng rằng nàng lại muốn đánh Triệu Trạch Tư lần nữa, nhưng không ngờ cánh tay nâng lên lại không có bất kỳ nguyên do đánh tới con trai nhà Tiêu tướng quân.
Đừng nói mọi người nhìn kinh hãi, chỉ nói thầm Quận chúa phủ Tuyên vương quả nhiên là một Tiểu Ma Nữ. Tim của Thẩm Họa lập tức rất căng thẳng, ba hai bước muốn đi qua ôm Dục Ca Nhi đi, lại bị Tiêu Dịch kéo, Con trai của ta không có lý do gì sợ sệt.
Dục Ca Nhi đón roi đột nhiên tới này, thật sự là không có sợ sệt, ngay cả tránh cũng không tránh, đừng nói sợ tè ra quần giống như Triệu Trạch Tư mới vừa rồi, nhìn dáng dấp kia còn định đi đỡ lấy roi đấy. Nhưng khoảnh khắc cuối cùng ngay khi roi sắp rơi xuống, quận chúa Trăn Trăn mánh khoé chuyển một, linh hoạt
/103
|