Chương 16. Tức giận, đưa thuốc.
sapias
Rầm
- Chết tiệt, rốt cuộc là kẻ nào?. Tiếng nói đầy giận dữ của Lãnh môn chủ lẫn hữu hộ pháp.
Trụ sở này vốn là nơi rất bí mật. Ngoài người của Hắc long môn ra thì không ai biết được nơi này. Vậy chỉ có thể khẳng định trong môn có nội gián. Nhưng tại sao hắn không lấy những thứ quý giá khác?. Dường như chỉ có viên thuốc là biến mất. Có điều tại sao kẻ này sớm không trộm, muộn không trộm lại trộm ngay vào thời điểm hữu hộ pháp cần có nó?.
- Kiểm tra camera nơi này cho tôi. Tiếng nói lạnh lùng của Lãnh môn chủ vang lên.
- Môn chủ. Nơi này camera đã bị hỏng. Một thuộc hạ vô tình nhìn tới nơi có đặt camera và phát hiện ra.
- Cái gì?. Tiếng nói đầy ngạc nhiên vang lên.
Xem ra kẻ này là người của Hắc long môn nếu không hắn sẽ không biết vị trí của camera mà phá nó. Nhưng chỉ có một vài người biết được vị trí đặt camera của hắc long môn. Đang lúc này tiếng chuông điện thoại của hữu hộ pháp vang lên. Nhìn thấy số lạ cộng với tâm trạng không được tốt hắn không muốn bắt mắt. Tuy nhiên, điện thoại của reo liên tục, hắn đành phải nghe máy. Nhưng chưa kịp nói điều gì bên đó đã lên tiếng:
- Xem ra hữu hộ pháp muốn có viên thuốc đó để lấy lòng người đẹp thì phải?.
- Anh là ai?. Giọng nói đầy lạnh lùng vang lên.
- Cần gì phải lạnh lùng thế chứ?. Tôi nói đúng không hữu hộ pháp Hắc long môn? À không, phải là bác sĩ Lâm Minh Hiên mới đúng chứ. Trái với giọng nói lạnh lùng thì đâu dây bên kia là giọng nói đầy bỡn cợt.
- Teraxin của Vô Ảnh và Lãnh môn chủ giờ đang nằm trong tay tôi, vậy giờ chỉ còn mình cô ta thôi. Giọng nói đầu dây bên kia giờ trở nên lạnh lùng.
- Anh muốn gì? Tại sao anh biết tôi?. Lâm Minh Hiên vô cùng thắc mắc rốt cuộc người đàn ông này muốn gì?. Và tại sao hắn ta biết hắn là hữu hộ pháp của Hắc long môn?.
- Đơn giản thôi. Người đàn ông bên kia im lặng hơn 30 phút, đang lúc này Lâm Minh Hiên định cúp máy thì giọng nói bên kia lại vang lên. Không gì cả. Còn chuyện tại sao tôi biết anh là hữu hộ pháp của Hắc long môn thì sau này anh sẽ biết. Và không để Lâm Minh Hiên nói gì hắn ta đã cúp máy.
Lâm Minh Hiện gọi lại cho hắn ta nhưng không được. Hắn thật sự không hiểu người đàn ông kia tại sao lại biết hắn?. Hơn nữa hắn ta còn biết hắn muốn có viên thuốc để làm gì?. Rốt cuộc hắn là ai?. Hơn nữa hắn có cảm giác chuyện này không hề đơn giản một chút nào.
--- Tại một nhà kho ---
Không ánh sáng.
Không âm thanh.
Nơi này chỉ vỏn vẹn với 2 từ âm u. Bỗng có tiếng gõ bàn vang lên từng tiếng từng tiếng từng tiếng một. Nghe thì giống như tiếng cộc cộc nhưng để ý kỹ đó lại là giai điệu của một bài hát nào đó.
- Bọn họ xem ra hiện giờ rất vất vả đây. Giọng nói trầm thấp vang lên.
- Chủ nhân, tại sao người không lấy luôn viên thuốc từ chỗ của cô ta. Một giọng nói khàn khàn hỏi người đàn ông có giọng nói trầm thấp kia.
- Không cần, chỉ cần lấy của hai người đó là đủ. Người đàn ông đó phả ra một làn khói trắng trong bóng tối.
Không gian lại một lần nữa rơi vào im lặng. Tiếng gõ bàn lại vang lên nhưng lần này lại một bài hát khác, nhịp điệu của nó nhanh hơn lúc nãy.
- Chủ nhân, người cứu Tiêu Diệp Huân là đại tiểu thư của Diệp gia, Diệp Lưu Ly. Giọng nói khàn khàn vang lên cắt đứt giai điệu bài hát bằng tiếng gõ bàn lúc này.
- Vậy sao?. Người đàn ông đó chỉ nói vậy sau đó không còn nói tiếng nào cả.
- Tôi sẽ cho người khử cô ta. Giọng nói khàn khàn lại vang lên lần nữa kèm theo cả sát khí.
- Không cần. Người đàn ông đó liền lên tiếng.
Hắn ta liền phả ra một làn khói trắng một lần nữa, một lát sau không còn thấy khói trắng đó nữa xem ra vào lúc này làn khói trắng đó đã hoàn toàn biến mất.
- Anh đụng vào cô gái hay người phụ nào tôi không quan tâm, nhưng Diệp Lưu Ly thì không thể. Giọng nói trầm thấp vang lên nhưng trong đó có sự uy nghiêm khiến người khác không thể không nghe theo.
Diệp Lưu Ly, ngay lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã yêu em rồi. Nhưng rất tiếc, chúng ta mãi mãi không thuộc về nhau. Bởi tôi giờ đã chìm trong bóng tối tội lỗi, tham vọng của bản thân. Nếu tôi được gặp em khi chưa có chuyện gì xảy ra có lẽ chúng ta sẽ có một cơ hội. Nhưng tôi hứa với em một điều tôi nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để em bước vào thế giới hắc đạo đầy cạm bẫy, nguy hiểm một lần nữa. July vĩnh viễn biến mất, trên thế gian này chỉ tồn tại một Diệp Lưu Ly mà thôi.
- Hãy đưa một viên thuốc tới cho Diệp Lưu Ly. Viên còn lại thì hủy đi.Người đàn ông trầm giọng lên tiếng.
- Dạ. Một giọng nói vang lên rồi lại biến mất.
Trộm thuốc, đưa thuốc, hủy thuốc. Rốt cuộc người đàn ông này muốn gì?. Hơn nữa tại sao hắn lại biết đến Diệp Lưu Ly?. Mục đích thật sự của hắn ta, liệu có phải thật sự hắn muốn lấy mạng của Tiêu Diệp Huân hay không?. Một kẻ muốn đầy người khác vào chỗ chết nhưng đấy giờ phút cuối cùng lại chìa tay ra giúp đỡ, liệu rằng kẻ này là một kẻ như thế nào?.
/18
|