Chương 5. Mua sắm, khó hiểu.
sapias
Gia đình chính là món quà thiêng liêng nhất mà ông trời ban cho tất cả chúng ta.
Kiếp trước, cô đã không có được tình thương trọn vẹn của ba mẹ nhưng ở trong kiếp này ông trời đã trả họ về lại cho cô, và cô hứa sẽ không để bất cứ ai tổn thương đến họ, nhất là bọn nam nữ chính khốn nạn đó. Theo như cô nhớ trong nguyên tác có 5 nam chính: Lãnh Thiên Vũ, Lâm Minh Hiên, Tiêu Diệp Huân, Tiêu Diệp Thần và Hoàng Minh Phong, đây là 5 người đàn ông rất có quyền lực và giàu có, họ gần như nắm một nửa vận mệnh của đất nước trong tay, ấy thế mà lại cam chịu cùng chung một vợ với nhau và người vợ đó không ai khác chính là nữ chính Kiều Tố Tố rồi. Kiều Tố Tố được miêu tả như một thiên thần vậy, lời nói nhỏ nhẹ, cử chỉ dịu dàng, đằm thắm.Nói tóm lại những gì đẹp nhất của người con gái tác giả đều dành hết cho nữ chính. Nghĩ lại, đời có rất nhiều chuyện cẩu huyết, kiếp trước kẻ thù của cô mang họ Kiều, kiếp này cô nữ chính này cũng mang họ Kiều, có khi nào cô và cô ta sẽ trở thành kẻ thù của nhau không? Dám lắm chứ. Hơn 70% các nàng nữ phụ xuyên vào đều trở thành kẻ thù và cái gai trong mắt của nữ chính mà. Nhưng cho dù là vậy, cô cũng không sợ đâu. Nếu cô ta dám đụng đến cô hay gia đình cô, thì cô nhất định sẽ cho cô ta biết ý nghĩa của câu nói: "Thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại muốn xông vào" là như thế nào?. Trong nguyên tác, kết cục của nữ phụ Diệp Lưu Ly hoàn toàn không có liên quan gì đến nữ chính, nhưng cô luôn cảm thấy có điều gì đó rất lạ, cô nghi ngờ nữ chính là người đứng ở đằng sau tất cả mọi chuyện. Nhưng tất cả đó chỉ là sự nghi ngờ của cô mà thôi.
Việc quan trọng nhất mà các nàng nữ phụ xuyên qua là gì? Tất nhiên là tránh xa nam nữ chính rồi. Còn việc quan trọng thứ hai? Không cần phải nói, đương nhiên là phải thay đổi. Chính vì thế, bây giờ cô mới đứng tại Trung Tâm Thương Mại này. Khi nhìn vào tủ quần áo của nguyên chủ, cô chỉ có thể thốt lên một câu: "Ôi trời ơi! Đồ này dành cho người mặc à?".
Bước vào bên trong của khu thương mại cô cảm thấy choáng với vẻ sa hoa của nó, thật không hổ danh 'thiên đường của những kẻ mua sắm', đang mải ngắm nên cô không biết có một người đang nhìn cô với vẻ say mê " cô bé đó là ai?. Tôi quyết định rồi, em phải là của tôi, bé con".Nhìn bé con cứ ngắm đi ngắm lại TTTM của mình với vẻ thưởng thức, kèm thêm một chút gì đó tò mò khiến hắn cảm thấy rất có thành tựu, thật ra nơi này hắn mở ra chỉ để cho vui thôi, doanh thu bao nhiêu hắn cũng chẳng để tâm, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đó của cô hắn cảm thấy việc mở TTTM này là hoàn toàn chính xác, nếu không hắn cũng đâu có thể nhìn thấy cô?. Đang định bước đến để làm quen thì ..... tiếng điện thoại của hắn rung lên," thật bực mình mà, gọi lúc nào không gọi lại gọi lúc này". Hắn liền đi chỗ khác để nghe điện thoại nhưng khi quay lại thì bé con của hắn đã đi đâu mất tiêu.
Bây giờ, cô đang ở khu bán quần áo, cô rất thích những kiểu thiết kế ở đây, có những bộ mang vẻ thanh lịch, cũng có những bộ mang vẻ dịu dàng, quyến rũ .... Cô liền chọn cho mình những bộ quần áo đầy cá tính và năng động, trông cô thật 'ngầu' khi khoác lên những bộ quần áo đó. Sau khi lựa quần áo, cũng như giày dép hay túi xách gì đó cô liền đi tới quầy thanh toán và đương nhiên cô không mua một chiếc váy nào, lí do ư? Rất đơn giản. Cô ghét váy.
Sau khi thanh toán xong, cô ra về. Nhưng không may cho cô lại đụng trúng một người, đang lấy lại tinh thần thì:
- Nè cô kia, cô đi đứng cái kiểu gì vậy hả?. Một giọng nói chanh chua vang lên.
- Cô câm rồi sao?. Thấy cô không lên tiếng, cô gái đó càng làm tới.
Bỗng, cô ngước lên nhìn cô ta với vẻ đầy sát khí.
- Câu đó tôi nên hỏi chứ không phải cô.
- Cô ..... Cô ta cảm thấy sợ hãi với ánh mắt đó của cô.
Thấy cô ta vẫn im lặng không nói gì, cô liền bước đi. Nhưng
- Ô la la, chị dâu ơi! Chị có biết em tìm chị cực khổ như thế nào không?. Bây giờ người ta không còn thấy hình ảnh một cô gái chanh chua ra vẻ ta đây mà là ... một cô gái đang ôm một cô gái khác làm nũng.
Cái quái gì thế này, chị dâu? Ai là chị dâu của cô nàng này chứ?
- Cô nói cái gì kỳ vậy?. Ai là chị dâu của cô?.
- Là chị chứ ai. Mà chị tên gì vậy? Em xin tự giới thiệu em tên là Lâm Minh Vy, là đứa em chồng vừa thông minh, vừa học giỏi, xinh xắn, đáng yêu, dễ thương, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu của chị.
Rầm
Ông trời ơi, đánh chết cô đi. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế? Hết gặp phải tên anh trai tự kỷ bây giờ đến cô em gái cũng y như vậy. Bộ bệnh tự kỷ có tính di truyền sao?. Lâm Minh Vy, em gái của nam chính Lâm Minh Hiên, là một người vô cùng kiêu ngạo, đanh đá nhưng cô ta lại rất yêu thương gia đình của mình, anh trai cô ta vô cùng yêu thương đứa em gái này của mình nhưng từ khi có sự xuất hiện của nữ chính Kiều Tố Tố thì mọi chuyện hoàn toàn thay đổi. Cô ta không còn được gia đình hay anh trai yêu thương nữa mà thay vào đó là sự khinh bỉ, và kết cục của cô ta cũng thê thảm không khác gì nguyên chủ.
- Chị dâu, chị dâu, chị sao vậy?
- Đừng gọi tôi là chị dâu. Tôi không phải chị dâu cô.
- Nhưng chị là người đầu tiên làm cho em có cảm giác sợ hãi nên chị sẽ phải là chị dâu của em.
Có lộn không vậy, ở đâu có cái lí lẽ vớ vẩn đó chứ. Cô không nói gì, bước đi, để mặc cho Lâm Minh Vy ở phía sau kêu gào " Chị dâu, chị dâu đợi em với".
Người ta nói không có sai " tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa" cô vừa mới đụng trúng một người giờ lại đụng trúng một người nữa, không phải chứ. Thật xui xẻo mà. Và thật không may cho cô, người cô đụng trúng không ai khác chính là nam chính Lãnh Thiên Vũ; người mà nguyên chủ yêu tha thiết, sẵn sàng vì anh ta làm bất cứ điều gì. Tại sao cô biết ư? Đương nhiên là dựa theo trí nhớ của nguyên chủ rồi.Nhưng. Cảm giác này là sao? Không phải nguyên chủ rất yêu tên nam chính này sao? Nhưng cái cảm giác này là gì? Tại sao khi đứng trước hắn, cô chỉ cảm thấy chán ghét, ghê tởm, hận thù, thậm chí còn muốn giết chết hắn nữa. Và cô biết chắc đây là cảm giác còn sót lại trong thân thể của nguyên chủ, không phải của cô. Cô giờ đây cảm thấy vô cùng hoang mang, trong nguyên tác thì nói rằng nguyên chủ vô cùng yêu nam chính nhưng tại sao bây giờ cô lại cảm giác này chứ?.
- Cô không sao chứ?.
- Tôi không sao.
- Để tôi đưa cô về.
- Không cần đâu, tôi tự về được.
- Tôi tên Lãnh Thiên Vũ, còn cô?
- Diệp Lưu Ly. Nói xong cô bỏ đi.
Lãnh Thiên Vũ lúc này rất ngạc nhiên khi biết cô gái cô gương mặt giống như búp bê là Diệp Lưu Ly, nhưng từ cảm giác ngạc nhiên hắn lại chuyển sang cảm giác khinh bỉ " hừ, cô ta định chơi trò lạc mềm buộc chặt với mình sao? Đúng là ảo tưởng mà.".
Còn cô, khi về đến nhà liền đi lên phòng, cô cảm thấy có điều gì đó mà cô không biết ở đây. Tại sao nguyên chủ lại có cảm giác đó với nam chính, nếu như cô ta không yêu Lãnh Thiên Vũ thì tại sao trong nguyên tác cô ta đều làm tất cả mọi chuyện vì hắn, mặc dù mọi chuyện rơi vào tay cô ta .... bị vỡ tan tành hết. Có lẽ, theo đúng như những gì cô nghĩ trong nguyên tác này, có những góc khuất nào đó mà cô không hề biết.
--- Tại một căn phòng tối ---
- Will, đi điều tra về cô gái ở trong TTTM lúc chiều cho tôi. Người đàn ông lên tiếng, vì ở trong bóng tối nên không thể thấy được khuôn mặt của hắn như thế nào.
- Dạ.
Sau khi người tên Will đó đi, hắn liền châm một điếu thuốc, khói thuốc phả ra cùng với lời nói vô cùng bá đạo " bé con, em chỉ thuộc về một mình tôi.".
--- Tại vườn hoa của biệt thự Diệp gia ---
Lúc này, cô đang giao đấu với một kẻ bịt mặt. Khi cô bước ra vườn hoa, để hít thở không khí trong lành thì cô cảm giác như có người nào đó theo dõi mình, mặc dù biết người đó không có ác ý gì nhưng cô lại không thích có người theo dõi mình một chút nào. Cô và kẻ đó đã giao đấu hơn trăm hiệp rồi nhưng vẫn bất phân thắng bại.
- Anh là ai? Tại sao lại theo dõi tôi?
- Tôi không theo dõi cô. Tôi chỉ đang bảo vệ cô.
- Bảo vệ?
- July, tôi biết bây giờ cô không biết tôi là ai, nhưng tôi không hề có ác ý gì với cô.
July? Đó đâu phải tên cô?. Cũng như đâu phải tên nguyên chủ?. Tại sao, người đó lại gọi cô như vậy?. Khi cô định thần lại thì kẻ đó cũng biến mất. Và cô chỉ nghe tiếng nói của hắn vang lên trong tai: July, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?.
Thật ra, nguyên chủ đang che giấu bí mật gì đó hay sao?
--- Tại một nơi khác ---
- Jin, hôm nay cậu đã gặp July?.
- Đúng vậy, cô ấy không nhớ tôi là ai.
- Đừng nói mình cậu, mà tất cả chúng ta cô ấy cũng không nhớ.
- Có lẽ chuyện đó thật sự là một cú sốc tinh thần rất lớn đối với cô ấy.
Cú sốc tinh thần mà bọn họ nói là gì? Liệu rằng chuyện này có liên quan gì đến cảm giác thật sự mà nguyên chủ dành cho nam chính Lãnh Thiên Vũ hay không?
/18
|