Chương 4. Bất ngờ, hạnh phúc.
sapias
Khi cô trở về biệt thự của Diệp gia, cảm giác đầu tiên của cô là rất ngạc nhiên không phải vì nó quá đẹp mà căn biệt thự này được xây theo phong cách giống như biệt thự Hoàng Vũ, không lẽ cô đã trở lại thế giới thực rồi sao? Không đúng, bởi Diệp Minh Hạo anh ấy đang đứng bên cạnh cô mà? Thấy cô ngẩn ngơ, anh đặt bàn tay mình lên vai cô, nhẹ nhàng hỏi:
- Ly Ly, em sao vậy? Vào nhà thôi.
- Dạ.
Cô theo anh vào nhà, và khi nhìn ngắm xung quanh căn biệt thự thì cô thấy nó hoàn toàn giống như biệt thự Hoàng Vũ vậy, ở bên ngoài nhìn vào đã cảm thấy giống rồi khi đi vào bên trong lại càng thấy giống hơn rốt cuộc chuyện này là sao chứ? Vì quá mãi suy nghĩ mà cô không hề biết rằng mình đang bước vào nhà từ lúc nào.
- Tiểu Ly, con sao vậy? Sao lại đứng đó? Sao con không vào nhà?. Giọng một người đàn ông vang lên.
- Dạ... Khi cô ngước lên nhìn thì .... Đoàng.... Ba? Đó là ba của mình mà? Sao ông ấy lại ở đây? Không phải ông ấy đã...
- Tiểu Ly, con sao thế? Sao lại nhìn ba con như thế?. Lần này, người hỏi cô là một người phụ nữ và cô chắc rằng đây là mẹ của nguyên chủ, nhưng khi cô nhìn thấy người phụ nữ đó thì cô không khỏi sững người, người đàn ông đó rất giống người ba kiếp trước của cô, còn người phụ nữ không phải nói bà ấy rất giống mẹ cô, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Thấy cô giống như người mất hồn nhìn chằm chằm vào ba mẹ, Diệp Minh Hạo cảm thấy lo lắng, em gái anh rốt cuộc làm sao vậy?.
- Ly Ly, em làm gì mà nhìn ba mẹ dữ vậy? Có chuyện gì sao em?
- Dạ, không có gì, em cảm thấy hơi mệt, anh hai em lên phòng nghỉ một lát.
- Ừ.
- Tạm biệt anh.
Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ cô trở về phòng của mình và trước khi đi cô cũng không quên chào họ một tiếng. Khi cô vừa đi khỏi, ba người còn lại đều có chung một suy nghĩ "Con bé hôm nay sao vậy?".
Cô bước vào phòng, ngồi xuống giường và suy nghĩ về những gì hôm nay xảy ra, không những căn biệt thự này giống với căn biệt thự kiếp trước mà gia đình cô đã từng sống mà ba mẹ của nguyên chủ cũng rất giống ba mẹ của cô, tại sao lại như vậy? Không lẽ họ cũng như cô, xuyên vào đây sao? Cô cần phải xác định chuyện này. Nhưng bằng cách nào? Đúng. Chỉ có cách đó thôi, nhưng nếu làm vậy cũng có nghĩa là cô đang đánh cược với số phận của mình. Liệu rằng những gì cô đang nghĩ có đúng hay không? Họ có thật sự là ba mẹ kiếp trước của cô? Hay chỉ là người giống người? Phải chăng đây chỉ là sự trùng hợp?.
--- Tại phòng vợ chồng Diệp gia ---
- Anh à, em thấy tiểu Ly con bé hôm nay nhìn chúng ta có vẻ rất lạ.
- Anh cũng thấy vậy.
- Không hiểu sao lần này khi nhìn thấy nó...
Bà Diệp (Hạ Hà Nguyệt) chưa kịp nói xong thì có tiếng gõ cửa
- Ai đó. Ông Diệp (Diệp Minh Khang).
- Ba, là con Lưu Ly đây. Tiếng nói vọng vào từ cánh cửa.
- Là tiểu Ly sao? Có chuyện gì không con. Bà Diệp vừa hỏi vừa đi mở cửa cho cô.
- Con có chuyện muốn nói.
- Ừ. Có chuyện gì con nói đi.
Cô nhìn họ mà không biết phải nói như thế nào, phải, cô đang sợ, cô sợ những gì cô nghĩ không phải là sự thật, cô không biết khi nói ra nếu không phải họ sẽ nhìn cô với ánh mắt như thế nào?. Họ sẽ cho rằng cô bị điên hay sẽ bị họ kết tội là đã cướp đi thân xác của con gái họ? Nhìn thấy cô cứ im lặng không nói gì họ cảm thấy rất lạ, không phải cô có gì nói với họ sao?.
- Tiểu Ly, sao con lại im lặng vậy?Không phải con có chuyện gì nói với ba mẹ sao?. Ông Diệp
- Con không phải là tiểu Ly, mà nói chính xác hơn con không phải Diệp Lưu Ly.
- Sao?. Ông bà Diệp vô cùng sốc, cô không phải tiểu Ly? Vậy cô là ai? Tại sao cô lại giống tiểu Ly đến vậy?
- Con là ai?. Lúc này, ông Diệp dùng giọng điệu nghiêm túc nói với cô không còn dịu dàng như lúc nãy.
- Trước khi trả lời con muốn hai người trả lời một câu hỏi được không?
- Hai người có tin vào xuyên không hay nhập hồn vào thân xác của người khác không?
Cả hai choáng váng khi cô hỏi họ như vậy. Bà Diệp vội cầm tay của cô và hỏi:
- Con từ thế giới khác đến đây?
- Đúng vậy, đây vốn là thế giới của một quyển truyện và trong một lần gặp tai nạn giao thông con đã xuyên đến đây, và nhập vào thân xác của Diệp Lưu Ly.
- Vậy tiểu Ly?
- Cô ấy chết rồi.
Ông bà Diệp cảm thấy rất sốc khi con gái tiểu Ly của họ thật sự đã đi rồi, họ rất muốn cho cô gái này một bạt tai nhưng đó đâu phải lỗi của cô, bởi họ cũng giống như cô mà thôi, họ đã chịu cảm giác mất con một lần rồi không lẽ ông trời tàn nhẫn với họ vậy sao?. Bà Diệp gạt nước mắt và nói:
- Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, hai bác cũng không thể trách con được, nhưng con có thể cho hai bác biết tên thật của con được không?
- Con tên là Hoàng Vũ Minh Yên
Ầm
Cô gái này vừa nói gì, họ có nghe lầm không? Đó không phải tên của con gái kiếp trước của họ sao?.
- Con vừa mới nói gì? Con có thể nói lại cho ta nghe không?. Bà Diệp lắc mạnh vai cô.
- Con nói tên của con là Hoàng Vũ Minh Yên.
- Vậy ba mẹ của con là ai?. Lần này người hỏi cô không ai khác chính là ông Diệp.
- Ba con là Hoàng Vũ Thiên gia chủ đời thứ 5 của gia tộc Hoàng Vũ, mẹ con là Hàn Như Tuyết nhị tiểu thư tập đoàn Hàn thị.
Giờ phút này, họ không biết phải nói gì hơn, cô là con gái kiếp trước của họ, đứa con gái mà lúc nào họ cũng luôn yêu thương nhung nhớ, mỗi đêm họ luôn đều nghĩ ở thế giới bên kia sau khi họ chết đi, cô sẽ như thế nào? Bởi lúc đó cô còn quá nhỏ tuổi, cô chỉ mới 7 tuổi mà thôi, với cái tuổi đáng lẽ ra phải được hưởng tình thương, sự quan tâm dạy dỗ của gia đình. Nhưng, cái đêm kinh hoàng đó đã cướp đi tất cả của bọn họ. Đáng lẽ ra ông không nên tin vào Kiều Thế Sơn, em gái ông Hoàng Vũ Trâm luôn nói với ông rằng Kiều Thế Sơn chỉ đang lợi dụng ông, ông ta không hề xem ông là bạn nhưng ông không tin, ông cứ cho rằng em gái ông không ưa Kiều Thế Sơn chỉ vì ông ta chỉ là con riêng nhà họ Kiều, lúc đó ông cảm thấy rất thất vọng khi cảm thấy rằng em gái ông đang phân biệt đối xử giữa con riêng và con chung. Con riêng thì sao?. Có ai sinh ra muốn mình là con riêng hay không? Không ai cả, họ cũng muốn như bao người khác có được một gia đình trọn vẹn nhưng số phận quá trớ trêu đối với họ. Hơn nữa, khi nhìn thấy nhà họ Kiều đối xử tệ bạc với Kiều Thế Sơn ông cảm thấy rất đau lòng, chính vì vậy ông quyết định sẽ làm bạn với ông ta và sẽ luôn giúp ông ta mỗi khi ông ta gặp khó khăn. Nhưng, cái giá mà ông phải trả lại quá đắt, trước khi chết điều ông cảm thấy hối hận nhất là tại sao lúc trước ông không tin em gái của mình?. Và điều ông lo lắng nhất chính là đứa con gái bé bỏng Yên nhi của vợ chồng ông sẽ ra sao khi không còn họ bên cạnh nữa?.
Cả ba người đều im lặng không ai nói với ai lời nào cả. Bỗng, bà Diệp ôm chầm lấy cô và nói:
- Yên nhi, con gái yêu của mẹ, con có biết mẹ nhớ con nhiều lắm không?
- Mẹ?. Không lẽ những gì mà cô nghĩ là đúng sao?.
- Phải, con gái. Mẹ, mẹ là mẹ của con.Bà Diệp ngặn ngào nói.
Lúc này, cô cảm thấy vô cùng vui sướng, mẹ, đó là mẹ cô, từ nhỏ cô luôn mơ ước khi lớn lên sẽ trở thành người phụ nữ giống như mẹ vừa dịu dàng, đảm đang, quan tâm chăm sóc cho gia đình một cách chu đáo tỉ mỉ. Nhưng người ta nói đúng: "Có đôi khi ước mơ cũng chỉ là mơ ước mà thôi". Số phận đã quá nghiệt ngã đối với cô, nhưng mà giờ đây có lẽ ông trời cảm thấy cô quá tội nghiệp nên đã trả mẹ và cả ba cho cô sao?. Giọt nước mắt trên mi cô rơi xuống, điều đó khiến cho hai người họ rất đau lòng. Họ vội vàng ôm chầm lấy cô và nói:
- Con gái, không sao rồi, gia đình chúng ta đã đoàn tụ rồi.
Đúng, gia đình cô đã đoàn tụ rồi. Nhưng, cô cảm thấy rất khó hiểu khi họ lại là ba mẹ của nguyên chủ, nếu là vậy thì... cô thật sự không dám nghĩ tới.
- Ba mẹ có phải hai người cũng như con không?
- Phải, ba mẹ cũng như con, con gái à.
Hôm đó, cả ba người trò chuyện với nhau, thông qua cuộc trò chuyện cô mới biết sau khi ba mẹ cô bị sát hại họ đã xuyên vào thế giới này khi mà hai vợ chồng Diệp gia cùng nhau không may gặp phải tai nạn giao thông, nhưng cô nhớ rõ trong nguyên tác, không hề đề cập đến vấn đề này mà, không lẽ ở trong nguyên tác này nó còn có góc khuất gì đó mà cô không biết sao?. Cô cũng đã nói cho họ biết tất cả những chuyện ở kiếp trước của cô, bao gồm cả chuyện cô giết chết Kiều Thế Sơn để trả thù cho họ, và thậm chí cô cũng nói cho họ biết những gì mà cô biết trong nguyên tác, sau khi nghe xong họ dịu dàng vuốt tóc và má của cô và nói:
- Yên nhi, cho dù có chuyện gì xảy ra ba mẹ sẽ vẫn luôn bảo vệ con. Sẽ không để chuyện gì xảy ra đối với con, điều mà kiếp trước ba mẹ chưa thể làm được.
- Con biết mà, ba mẹ sẽ luôn ở bên con, nhưng con hy vọng ba mẹ hãy gọi con là tiểu Ly, bởi giờ phút này con là Diệp Lưu Ly không phải là Hoàng Vũ Minh Yên. Và con nhất định sẽ trả thù cho cô ấy, đây cũng là cách để con cảm ơn cô ấy khi cho con sống lại một lần nữa và gặp lại ba mẹ.
- Ừ, ba mẹ luôn ủng hộ con nhưng con hãy nhớ cẩn thận.
- Dạ vâng.
Thế là cả ngày hôm đó cô ở trong phòng với ba mẹ trò chuyện với nhau rất vui vẻ,nhưng không hiểu tại sao cô lại cảm giác như thiếu một thứ gì chứ, khi anh hai cô Diệp Minh Hạo bước vào thì cô mới hiểu, thì ra cô đã xem người con trai này là một phần không thể thiếu trong gia đình của mình rồi.
--- Tại một nơi khác ---
- Jame, khi nào chúng ta sẽ liên lạc với cô ấy?
- Jack, cậu không không cần phải lo, Jin đang bảo vệ cho cô ấy.
- Tôi nhất định sẽ không tha cho tên khốn đó. Jack nói.
- Hãy để chuyện đó cho cô ấy giải quyết. Jame lên tiếng.
Jame, Jack, Jin họ rốt cuộc là ai? Và người con gái mà họ nói là người nào?.
Trailler chương 5:
Cảm giác này là sao? Không phải nguyên chủ rất yêu tên nam chính này sao? Nhưng cái cảm giác này là gì? Tại sao khi đứng trước hắn, cô chỉ cảm thấy chán ghét, ghê tởm, hận thù, thậm chí còn muốn giết chết hắn nữa. Và cô biết chắc đây là cảm giác còn sót lại trong thân thể của nguyên chủ, không phải của cô.
/18
|