>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>*********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Hai tuần trôi qua, kể từ lúc nó ra viện giờ thì nó ở đây, khu vườn trong trại giam. Nó đã ra đầu thú với toàn bộ sự khinh miệt kì thị và rẻ rúng từ phía họ nội. Đau thương, xót xa từ họ ngoại... Dù sao nó cũng đoán trước được việc này, các bác trong họ nội hầu như đều giống bố nó, gia trưởng và rất đáng sợ, chỉ cách đây hai hôm thôi nó đã bị bác trưởng nắm tóc đập xuống bàn trại giam và hậu quả là giờ mặt nó có vài vết bầm. Không sao, dù sao nó vẫn chịu được... Nó xoa xoa vết sẹo chưa lành hẳn trên cổ tay, có thể vết sẹo sẽ không biến mất.
- Tốt thôi! - Tự nhủ thầm, dù sao nó cũng không mong vết sẹo đó sẽ biến mất, đó là bằng chứng cho tội ác nó gây ra mà nó sẽ mang theo suốt cuộc đời.
Nó bị tòa tuyên án 36 tháng tù, vì là không phải có chủ ý từ trước và tự động ra đầu thú nên mức phạt đã được xem xét và giảm nhẹ. Được ra ngoài 30 phút, nó chọn cho mình một góc nhỏ tận hưởng cái lạnh đầu mùa đông. Tháng 10, quả nhiên chưa đủ lạnh để trái tim nó đóng băng, nó vẫn còn cảm giác, vẫn thấy đau và mệt mỏi.
- Con khốn! Sao mày dám ngồi đây? - Tiếng nói lanh lảnh vang lên khiến nó giật thót.
Ngẩng đầu lên nó trông thấy một phụ nữ to con đang nhằm hướng nó đi đến, theo sau là hai người nữa , bọn họ quây tròn lại bên cạnh nó gương mặt là vẻ hung tợn ghê người. Một người không khách khí túm lấy cổ áo nó kéo lên, đập mạnh vào bức tường phía sau. Trên miệng người phụ nữ là điếu thuốc đang cháy, bà ta hít một hơi dài rồi phun thẳng vào mặt nó khiến nó ho sặc sụa , thấy thế mụ ta chỉ cười gằn lên. - ... Mày điếc phải không, con khốn?. - Vừa nó mụ ta vừa thúc mạnh vào bụng nó, bị cơn đau bất ngờ, Xương Rồng kinh ngạc thở dốc. Vừa qụy gối xuống lại bị kéo xốc lên, Xương Rồng chỉ thấy ruột gan mình đang lộn tùng phèo hết cả lên, rất khó thở, rất đau...
- Sao nào! Sao nào! Mới có thế mà đã không chịu được sao? Quả nhiên là đại tiểu thư có khác, yếu đuối như vậy... - Người đàn bà đó quay lại phía sau nói với hai người còn lại, giọng điệu mỉa mai, hai người kia rất phối hợp cười đáp trả. Xương Rồng cảm giác rất khó chịu , nó nhíu mày nhìn về người phụ nữ. Đúng lúc mụ ta vừa quay đầu lại, nhìn thấy biểu tình trên mặt nó nụ cười trên miệng héo hắt. Đôi mắt nhìn nó trở nên cay nghiệt, túm lấy cổ áo nó mụ dí sát vào tường. Rồi lại chăm chú nhìn điếu thuốc đang cháy, ngay lập tức gương mặt mụ giãn ra, tiếng cười khùng khục vang lên. Mắt Xương Rồng cũng nhìn vào điếu thuốc, một trận hoang mang trào lên làm nó xây xẩm.
- Đừng!... - Nó vô thức thốt lên, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lạnh ngắt.
Người đàn bà ngước mắt nhìn nó càng cười dữ tợn hơn, mụ ta giơ điếu thuốc lên, nhắm vào mặt nó, mắt nó mở to kinh hoàng thấy đầu thuốc sắp chạm tới mặt nó nhắm chặt mắt lại chuẩn bị chịu đựng cơn đau. Chỉ thấy, trên vành tai một trận bỏng rát, nó mở mắt, đầu thuốc bị dí vào tường bẹp dúm kèm theo là một cụm tóc nó cũng lả tả rơi, trên tai bị đầu thuốc xoẹt qua cũng đang chảy máu. Nó đau đến nhíu chặt mày.
- Mày nên biết ở đây ai mới là chủ... Người mới!... - Bà ta gằn giọng nói từng chữ, bàn tay vẫn tiếp tục gí xuống, xoáy tròn điếu thuốc lá. - ... Có vẻ nó vẫn chưa ngộ ra được điều gì đâu... - Mụ ta chép chép miệng nhìn nó thương cảm, nhưng ngay lập tức đôi mắt đó chuyển thành căm hận, hằn học nhìn vào nó như muốn xé xác nó ra ngay tức thì, mụ ta gầm lên. - ... Bọn mày dạy cho con nhỏ này một bài học để nó biết sau này nhìn thấy tao còn biết cách mà cư xử...
- Vâng ! Chị hai... - Hai người phía sau lúc này mới lên tiếng, áp sát vào người Xương Rồng. Cú thúc thứ hai vẫn vào chỗ cũ, bụng nó quặn lên, gục xuống thở dốc. Chưa kịp lấy lại cân bằng nó bị một cú đạp mạnh từ sau lưng ấn nó dính vào đất.
- Đau!!... - Nó rên rỉ, nhưng bàn chân vẫn tiếp tục đánh trên người nó không lương. Nó chỉ còn biết ôm lấy đầu, cắn chặt răng chịu đựng.
Cơn ác mộng của nó bây giờ mới thực sự bắt đầu...
* * *
36 tháng cuối cùng cũng trôi qua hết, giờ đã là tháng tư, trời nóng râm ran, những chú ve lại bắt đầu với bài ca của mình. Ồn ào nhưng vui tai. Bước ra khỏi cánh cửa trại giam, Xương rồng đã trông thấy mẹ và chị nó đứng đợi và giờ đã có thêm một thành viên mới, bé Mai con gái đầu lòng của Ánh Tuyết, thấy Xương rồng bé Mai cười tươi rói đòi được bế.
Mới đó mà 3 năm đã trôi qua, Xương Rồng có cảm giác như mất đi toàn bộ sức lực... Càng mệt mỏi hơn khi nghĩ tới cuộc sống sau này, khi nó phải đối mặt với mọi người, nhất là những người trong dòng họ.
- Xương Rồng ! Lên xe nào... - Mẹ nó dục.
- Giờ chúng ta sẽ về nhà ạ?. - Nó hỏi, giọng có chút lo lắng.
- Phải!
Bước vào xe taxi nó tưởng tượng đến cảnh về nhà và các bác đã chờ sẵn ở đó và sau đó... Có trời mà biết được, có thể là nó sẽ phải vào nhập viện vài tháng hoặc nặng hơn, nó sẽ đi gặp bố để tạ lỗi... Đó là tình huống xấu nhất.
Ba năm tách biệt với cuộc sống bên ngoài giờ khi được trông thấy mọi người đi lại, trò chuyện nó thấy vui vui... Mở ô kính taxi nó thò đầu ra ngoài, để gió có thể tự do phả vào mặt.
- Bụi lắm Xương Rồng! Đóng cửa lại đi. - Ánh Tuyết nói rồi che mặt bé Mai lại.
- A! Được mà! - Xương Rồng vui vẻ quay cửa kính xe lên. - ... Ơ! Đây không phải đường về nhà mình mà mẹ, mẹ định đi đâu vậy??
- Chúng ta sẽ không về nhà! - Mẹ nó nói, gương mặt thoáng đau thương.
Nhìn bà, Xương Rồng chỉ biết im lặng, nó biết ba năm qua bà đã phải chịu nhiều đau khổ lắm, đối mặt với cả dòng họ... Nhìn mấy nếp nhăn trên khóe mắt bà nó thấy bản thân bất hiếu vô cùng. 24 tuổi, cái tuổi đáng lẽ không cần mẹ nó lo lắng, chăm sóc cho nữa, thay vào đó bà đáng được hưởng cuộc sống an nhàn thảnh thơi. Vậy mà nó chẳng thể làm gì ngoại trừ việc im lặng ngồi đây như thế này... Nó thấy cổ họng nghẹn ứ, khó chịu vô cùng.
Chiếc xe dừng lại trong một ngõ nhỏ, mẹ nó xuống xe theo sau là Ánh Tuyết trên tay ôm bé Mai. Xương Rồng lững thững đi sau cùng. Mẹ nó xuyên thẳng vào trong con hẻm, đến cuối cùng của con đường thì dừng lại, lấy chìa khóa tra ổ rồi bước vào trong. Nó ngập ngừng đứng lại, ngắm nhìn nơi này, rất yên tĩnh, căn nhà mẹ nó bước vào chỉ rộng khoảng 3 mét 5 , được xây cao ba tầng. Nó bước vào trong, chỉ thấy một phòng có một chiếc xe máy, một chiếc xe đạp còn lại trống không.
- Mọi thứ dụng cụ ở tầng trên, tầng này chỉ để xe thôi.. - Mẹ nó không nhìn nó, nói vừa mang theo mấy túi đồ lỉnh kỉnh lên gác.
- Để con xách cho. - Nó chạy lại cầm lấy mấy túi đồ, vừ nhấc lên nó đã nhíu mày lại, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần xách đồ lên gác. Đến nơi, nó trông thấy 1 bộ bàn ghế , tivi... Đây có lẽ là phòng khách, nửa sau của phòng là một khuôn bếp nhỏ.
- Mau cất đồ vào tủ lạnh đi. - Mẹ nó nhẹ giọng nói.
- Vâng! Nhưng đây là nhà mới của mình ah mẹ. Đẹp thật! - Xương Rồng để mấy túi đồ lên bàn, sắp xếp đồ ăn, rau củ, đồ hộp vào chiếc tủ lạnh nhỏ vừa hỏi, vừa ngắm nghía xung quanh. Bà Lan nhìn nó thở dài, Ánh Tuyết đang cho bé Mai bú bên ngoài nghe vậy đôi mắt thoáng đau lòng...
- Nhà tắm ở tầng một có một cái, tầng 3 là phòng ngủ của con, cũng có một phòng tắm. - Bà Lan rửa nồi, chặt xương nấu một nồi cháo, tiếp tục dặn dò. - ...Có sân thượng, máy giặt mẹ để trên đó, mẹ biết mày thích trồng hoa nên cũng xây 1 khuôn đất nhỏ.
Đôi tay Xương Rồng khựng lại, tiếp nhận lời mẹ nó nói, sống mũi cảm thấy cay cay.
- Mẹ... - Nó ngập ngừng.
- Căn nhà này là mẹ với mấy bác góp lại mua cho mày... - Bà vẫn tiếp tục nói. - ...Nơi này cách chợ không xa, ba năm trước mẹ có dành dụm thuê dài hạn cho mày được cái chỗ nhỏ ở đó, muốn bán quần áo , túi sách hay gì là tùy mày, mẹ chỉ có thể cho mày thêm 20 triệu để buôn bán... Sau này sống một mình, cố mà tự lo cho bản thân. Mẹ sau này chắc cũng không đến đây thường xuyên được, đừng có mà ngủ tới tận trưa như hồi còn ở nhà nữa. 24 rồi,cũng nên học cách tự lập đi.
- Mẹ!... - Xương Rồng nghẹn ngào.
- ... Còn nữa, ở một mình không an toàn, yêu ai cũng đừng để nó biết mình sống một mình, bao giờ cảm thấy nó thật lòng với mình thì đưa nó đến gặp mẹ. Đừng có mà dại dột đâm đầu vào yêu mà hại cả đời mình đấy, biết chưa???.
- Mẹ ah!!... - Mắt Xương Rồng nhòa đi.
- Mày có tiền án rồi... Chắc cũng chẳng có gia đình tử tế nào chọn mày đâu con ạ!!!... - Bà giở giọng trách mắng, nhưng bờ vai lại run lên. Bên ngoài Ánh Tuyết ôm chặt bé Mai đã ngủ, nước mắt cũng nhẹ nhàng rơi xuống.
- Mẹ ơi! Con xin lỗi... Con xin lỗi! - Xương Rồng ôm lấy vai bà khóc nức lên, gương mặt bà ướt đẫm vì nước mắt. Bà thật không biết phải làm gì với đứa con thứ hai này, đôi khi bà chỉ ước người phải chịu cảnh này sẽ là bà, Xương Rồng còn quá trẻ, cuộc đời nó còn chưa qua hết nửa, nó sẽ phải sống tiếp sao đây? Bao nhiêu đêm bà chỉ cầu mong ông trời để mình gánh hộ tội thay cho đứa con gái đáng thương của mình...
- Trời ơi!... Sao số kiếp con gái tôi lại khổ như vậy???... Kiếp trước là tôi đã gây ra nghiệp chướng nào mà kiếp này người bắt con gái tôi phải chịu đựng như vậy??? - Bà ngẩng đầu lên, khóc thành tiếng.
- Là tại con, tại con... Con xin lỗi, con xin lỗi mẹ mà... - Xương Rồng lắc lắc đầu, khóc không thành tiếng. Ánh Tuyết đặt bé Mai xuống, chạy lại ôm lấy mẹ và em gái . Ba người ôm nhau khóc nghẹn ngào...
* * *
Hai giờ chiều, khi chắc chắn đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho Xương Rồng rồi, bà Lan quyết định đi mua tiếp... Xương Rồng và Ánh Tuyết được dịp nói chuyện cùng nhau.
- Mẹ lại đi đâu rồi chị?? Em mới tắm xong...
- Mẹ nói đi mua thêm cho em mấy vật dụng , ở gần đây có một tiệm tạp hóa, cũng nhiều đồ lắm, thiếu thứ gì lần sau cứ tới đó mua..
- Uh! Em không thể về nhà sao???
- Hiện giờ thì không em gái ah!..
- Bế... Gì ơi! Bế... .- Bé Mai giang rộng hai tay về phía Xương Rồng.
- Uh! Để dì bế lên nào... - Xương Rồng vui vẻ ôm lấy Mai ngồi xuống, nhưng vừa chạm mông xuống cơn đau buốt từ đâu đánh thẳng vào người nó, kéo thẳng lên não. Đôi tay ôm bé Mai khẽ run lên. Nó cắn răng dằn cơn đau xuống. Phải mất một lúc mới có thể nói ra tiếng - Mẹ... Ba năm qua mẹ sống có tốt không??. - Nó úp mặt vào người bé Mai cố che đi biểu cảm trên mặt. Hai bàn tay nhỏ xíu ôm lấy hai má Xương Rồng, bé Mai chăm chú nhìn nó.
- Nghĩ cũng biết là khổ rồi!, - Ánh Tuyết thở dài không chú ý tới gương mặt Xương Rồng . - ... Ba năm nay, họ luôn gáy sức ép với mẹ, mấy lần làm giỗ cho bố chị cứ tưởng có đánh nhau...
- Mẹ có sao không??...
- Bác Lực bên đằng ngoại nhà mình cũng dữ lắm!. - Ánh Tuyết cười trấn an. - Bác ấy tuyên bố ai dám động vào mẹ thì bác ấy sẽ không để yên, kể cả là vào tù cùng em luôn.... Nên mẹ an toàn lắm... Mẹ chỉ lo cho em thôi. - Nói đến đây Ánh Tuyết lại thở dài. - Dù bác Lực có ra mặt giúp thì khi trông thấy em, họ cũng sẽ không để yên đâu... Mẹ chỉ sợ... Nếu lại có chuyện xảy ra...
- Umh! Em biết mà, em làm mẹ khổ nhiều quá!!...
-Biết vậy thì cố mà sống cho tốt đi, tốt nhất là làm cách nào cho mình vừa có tiền vừa có quyền luôn ấy... Thế mới đủ sức bảo vệ mẹ...
- Hay em đi làm xã hội đen nha!!!
- Điên à! em muốn mẹ lên huyết áp đấy phải không?
- Đùa thôi mà! - Xương Rồng ôm bé Mai cười cười, nhưng rồi lại trầm mặc. - ... Em muốn ra mộ bố.. Ba năm giỗ bố em đều không có mặt...
- Uh! Bao giờ rảnh chị đưa em đi...
- Tuyết! - Tiếng mẹ vọng lên từ dưới lầu. - Chúng ta về thôi, bác Lực mua đồ xuống nhà mình, bảo tối nay sẽ ăn liên hoan, con nhớ gọi cả chồng xuống nữa... - Bà Lan ôm theo mấy túi đồ lỉnh kỉnh trèo lên
- A! Mẹ để con. - Xương Rồng chạy xuống. - ...Mẹ với chị về ngay ah?
- Uh! Bác Lực biết mày mới về nhưng không tiện gặp lên bảo liên hoan chúc mừng mày ở nhà thôi, bác ấy lo cho mày lắm đấy...
- Vâng! Mẹ cũng gửi lời chào bác ấy dùm con, nói con khỏe lắm nha. Bao giờ được con sẽ tới nhà bác ấy.
- Rồi! Rồi... Cầm lấy cái này đi, mẹ với Tuyết phải đi đây... Cửa nẻo nhớ phải khóa cẩn thận đấy! Chìa khóa két mẹ để ở trên phòng , mật khẩu nhớ xong thì xé đi biết không?...
- Dạ! Mẹ với chị về cẩn thận...
- Chị về đây! Mai.! Bibi gì đi...nào bye bye...
- bai... Gì... - Mai bi bô nói
- Bye bye!!! Con đáng yêu quá đi...! - Xương Rồng nựng nựng cái má của Mai, cười toe toét.
* * *
Cả hai vừa đi khỏi, Xương Rồng khóa chặt cửa, chắc chắn đã đóng toàn bộ cửa sổ, nó bò lên tầng hai. Vừa chạm vào cái ghế sa lông, mặt nó liền tái đi, cả người ngã xuống ghế salon... Nếu không phải mũi nó còn phập phồng, sợ rằng người ta sẽ tưởng là nó đã chết.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Hai tuần trôi qua, kể từ lúc nó ra viện giờ thì nó ở đây, khu vườn trong trại giam. Nó đã ra đầu thú với toàn bộ sự khinh miệt kì thị và rẻ rúng từ phía họ nội. Đau thương, xót xa từ họ ngoại... Dù sao nó cũng đoán trước được việc này, các bác trong họ nội hầu như đều giống bố nó, gia trưởng và rất đáng sợ, chỉ cách đây hai hôm thôi nó đã bị bác trưởng nắm tóc đập xuống bàn trại giam và hậu quả là giờ mặt nó có vài vết bầm. Không sao, dù sao nó vẫn chịu được... Nó xoa xoa vết sẹo chưa lành hẳn trên cổ tay, có thể vết sẹo sẽ không biến mất.
- Tốt thôi! - Tự nhủ thầm, dù sao nó cũng không mong vết sẹo đó sẽ biến mất, đó là bằng chứng cho tội ác nó gây ra mà nó sẽ mang theo suốt cuộc đời.
Nó bị tòa tuyên án 36 tháng tù, vì là không phải có chủ ý từ trước và tự động ra đầu thú nên mức phạt đã được xem xét và giảm nhẹ. Được ra ngoài 30 phút, nó chọn cho mình một góc nhỏ tận hưởng cái lạnh đầu mùa đông. Tháng 10, quả nhiên chưa đủ lạnh để trái tim nó đóng băng, nó vẫn còn cảm giác, vẫn thấy đau và mệt mỏi.
- Con khốn! Sao mày dám ngồi đây? - Tiếng nói lanh lảnh vang lên khiến nó giật thót.
Ngẩng đầu lên nó trông thấy một phụ nữ to con đang nhằm hướng nó đi đến, theo sau là hai người nữa , bọn họ quây tròn lại bên cạnh nó gương mặt là vẻ hung tợn ghê người. Một người không khách khí túm lấy cổ áo nó kéo lên, đập mạnh vào bức tường phía sau. Trên miệng người phụ nữ là điếu thuốc đang cháy, bà ta hít một hơi dài rồi phun thẳng vào mặt nó khiến nó ho sặc sụa , thấy thế mụ ta chỉ cười gằn lên. - ... Mày điếc phải không, con khốn?. - Vừa nó mụ ta vừa thúc mạnh vào bụng nó, bị cơn đau bất ngờ, Xương Rồng kinh ngạc thở dốc. Vừa qụy gối xuống lại bị kéo xốc lên, Xương Rồng chỉ thấy ruột gan mình đang lộn tùng phèo hết cả lên, rất khó thở, rất đau...
- Sao nào! Sao nào! Mới có thế mà đã không chịu được sao? Quả nhiên là đại tiểu thư có khác, yếu đuối như vậy... - Người đàn bà đó quay lại phía sau nói với hai người còn lại, giọng điệu mỉa mai, hai người kia rất phối hợp cười đáp trả. Xương Rồng cảm giác rất khó chịu , nó nhíu mày nhìn về người phụ nữ. Đúng lúc mụ ta vừa quay đầu lại, nhìn thấy biểu tình trên mặt nó nụ cười trên miệng héo hắt. Đôi mắt nhìn nó trở nên cay nghiệt, túm lấy cổ áo nó mụ dí sát vào tường. Rồi lại chăm chú nhìn điếu thuốc đang cháy, ngay lập tức gương mặt mụ giãn ra, tiếng cười khùng khục vang lên. Mắt Xương Rồng cũng nhìn vào điếu thuốc, một trận hoang mang trào lên làm nó xây xẩm.
- Đừng!... - Nó vô thức thốt lên, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lạnh ngắt.
Người đàn bà ngước mắt nhìn nó càng cười dữ tợn hơn, mụ ta giơ điếu thuốc lên, nhắm vào mặt nó, mắt nó mở to kinh hoàng thấy đầu thuốc sắp chạm tới mặt nó nhắm chặt mắt lại chuẩn bị chịu đựng cơn đau. Chỉ thấy, trên vành tai một trận bỏng rát, nó mở mắt, đầu thuốc bị dí vào tường bẹp dúm kèm theo là một cụm tóc nó cũng lả tả rơi, trên tai bị đầu thuốc xoẹt qua cũng đang chảy máu. Nó đau đến nhíu chặt mày.
- Mày nên biết ở đây ai mới là chủ... Người mới!... - Bà ta gằn giọng nói từng chữ, bàn tay vẫn tiếp tục gí xuống, xoáy tròn điếu thuốc lá. - ... Có vẻ nó vẫn chưa ngộ ra được điều gì đâu... - Mụ ta chép chép miệng nhìn nó thương cảm, nhưng ngay lập tức đôi mắt đó chuyển thành căm hận, hằn học nhìn vào nó như muốn xé xác nó ra ngay tức thì, mụ ta gầm lên. - ... Bọn mày dạy cho con nhỏ này một bài học để nó biết sau này nhìn thấy tao còn biết cách mà cư xử...
- Vâng ! Chị hai... - Hai người phía sau lúc này mới lên tiếng, áp sát vào người Xương Rồng. Cú thúc thứ hai vẫn vào chỗ cũ, bụng nó quặn lên, gục xuống thở dốc. Chưa kịp lấy lại cân bằng nó bị một cú đạp mạnh từ sau lưng ấn nó dính vào đất.
- Đau!!... - Nó rên rỉ, nhưng bàn chân vẫn tiếp tục đánh trên người nó không lương. Nó chỉ còn biết ôm lấy đầu, cắn chặt răng chịu đựng.
Cơn ác mộng của nó bây giờ mới thực sự bắt đầu...
* * *
36 tháng cuối cùng cũng trôi qua hết, giờ đã là tháng tư, trời nóng râm ran, những chú ve lại bắt đầu với bài ca của mình. Ồn ào nhưng vui tai. Bước ra khỏi cánh cửa trại giam, Xương rồng đã trông thấy mẹ và chị nó đứng đợi và giờ đã có thêm một thành viên mới, bé Mai con gái đầu lòng của Ánh Tuyết, thấy Xương rồng bé Mai cười tươi rói đòi được bế.
Mới đó mà 3 năm đã trôi qua, Xương Rồng có cảm giác như mất đi toàn bộ sức lực... Càng mệt mỏi hơn khi nghĩ tới cuộc sống sau này, khi nó phải đối mặt với mọi người, nhất là những người trong dòng họ.
- Xương Rồng ! Lên xe nào... - Mẹ nó dục.
- Giờ chúng ta sẽ về nhà ạ?. - Nó hỏi, giọng có chút lo lắng.
- Phải!
Bước vào xe taxi nó tưởng tượng đến cảnh về nhà và các bác đã chờ sẵn ở đó và sau đó... Có trời mà biết được, có thể là nó sẽ phải vào nhập viện vài tháng hoặc nặng hơn, nó sẽ đi gặp bố để tạ lỗi... Đó là tình huống xấu nhất.
Ba năm tách biệt với cuộc sống bên ngoài giờ khi được trông thấy mọi người đi lại, trò chuyện nó thấy vui vui... Mở ô kính taxi nó thò đầu ra ngoài, để gió có thể tự do phả vào mặt.
- Bụi lắm Xương Rồng! Đóng cửa lại đi. - Ánh Tuyết nói rồi che mặt bé Mai lại.
- A! Được mà! - Xương Rồng vui vẻ quay cửa kính xe lên. - ... Ơ! Đây không phải đường về nhà mình mà mẹ, mẹ định đi đâu vậy??
- Chúng ta sẽ không về nhà! - Mẹ nó nói, gương mặt thoáng đau thương.
Nhìn bà, Xương Rồng chỉ biết im lặng, nó biết ba năm qua bà đã phải chịu nhiều đau khổ lắm, đối mặt với cả dòng họ... Nhìn mấy nếp nhăn trên khóe mắt bà nó thấy bản thân bất hiếu vô cùng. 24 tuổi, cái tuổi đáng lẽ không cần mẹ nó lo lắng, chăm sóc cho nữa, thay vào đó bà đáng được hưởng cuộc sống an nhàn thảnh thơi. Vậy mà nó chẳng thể làm gì ngoại trừ việc im lặng ngồi đây như thế này... Nó thấy cổ họng nghẹn ứ, khó chịu vô cùng.
Chiếc xe dừng lại trong một ngõ nhỏ, mẹ nó xuống xe theo sau là Ánh Tuyết trên tay ôm bé Mai. Xương Rồng lững thững đi sau cùng. Mẹ nó xuyên thẳng vào trong con hẻm, đến cuối cùng của con đường thì dừng lại, lấy chìa khóa tra ổ rồi bước vào trong. Nó ngập ngừng đứng lại, ngắm nhìn nơi này, rất yên tĩnh, căn nhà mẹ nó bước vào chỉ rộng khoảng 3 mét 5 , được xây cao ba tầng. Nó bước vào trong, chỉ thấy một phòng có một chiếc xe máy, một chiếc xe đạp còn lại trống không.
- Mọi thứ dụng cụ ở tầng trên, tầng này chỉ để xe thôi.. - Mẹ nó không nhìn nó, nói vừa mang theo mấy túi đồ lỉnh kỉnh lên gác.
- Để con xách cho. - Nó chạy lại cầm lấy mấy túi đồ, vừ nhấc lên nó đã nhíu mày lại, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần xách đồ lên gác. Đến nơi, nó trông thấy 1 bộ bàn ghế , tivi... Đây có lẽ là phòng khách, nửa sau của phòng là một khuôn bếp nhỏ.
- Mau cất đồ vào tủ lạnh đi. - Mẹ nó nhẹ giọng nói.
- Vâng! Nhưng đây là nhà mới của mình ah mẹ. Đẹp thật! - Xương Rồng để mấy túi đồ lên bàn, sắp xếp đồ ăn, rau củ, đồ hộp vào chiếc tủ lạnh nhỏ vừa hỏi, vừa ngắm nghía xung quanh. Bà Lan nhìn nó thở dài, Ánh Tuyết đang cho bé Mai bú bên ngoài nghe vậy đôi mắt thoáng đau lòng...
- Nhà tắm ở tầng một có một cái, tầng 3 là phòng ngủ của con, cũng có một phòng tắm. - Bà Lan rửa nồi, chặt xương nấu một nồi cháo, tiếp tục dặn dò. - ...Có sân thượng, máy giặt mẹ để trên đó, mẹ biết mày thích trồng hoa nên cũng xây 1 khuôn đất nhỏ.
Đôi tay Xương Rồng khựng lại, tiếp nhận lời mẹ nó nói, sống mũi cảm thấy cay cay.
- Mẹ... - Nó ngập ngừng.
- Căn nhà này là mẹ với mấy bác góp lại mua cho mày... - Bà vẫn tiếp tục nói. - ...Nơi này cách chợ không xa, ba năm trước mẹ có dành dụm thuê dài hạn cho mày được cái chỗ nhỏ ở đó, muốn bán quần áo , túi sách hay gì là tùy mày, mẹ chỉ có thể cho mày thêm 20 triệu để buôn bán... Sau này sống một mình, cố mà tự lo cho bản thân. Mẹ sau này chắc cũng không đến đây thường xuyên được, đừng có mà ngủ tới tận trưa như hồi còn ở nhà nữa. 24 rồi,cũng nên học cách tự lập đi.
- Mẹ!... - Xương Rồng nghẹn ngào.
- ... Còn nữa, ở một mình không an toàn, yêu ai cũng đừng để nó biết mình sống một mình, bao giờ cảm thấy nó thật lòng với mình thì đưa nó đến gặp mẹ. Đừng có mà dại dột đâm đầu vào yêu mà hại cả đời mình đấy, biết chưa???.
- Mẹ ah!!... - Mắt Xương Rồng nhòa đi.
- Mày có tiền án rồi... Chắc cũng chẳng có gia đình tử tế nào chọn mày đâu con ạ!!!... - Bà giở giọng trách mắng, nhưng bờ vai lại run lên. Bên ngoài Ánh Tuyết ôm chặt bé Mai đã ngủ, nước mắt cũng nhẹ nhàng rơi xuống.
- Mẹ ơi! Con xin lỗi... Con xin lỗi! - Xương Rồng ôm lấy vai bà khóc nức lên, gương mặt bà ướt đẫm vì nước mắt. Bà thật không biết phải làm gì với đứa con thứ hai này, đôi khi bà chỉ ước người phải chịu cảnh này sẽ là bà, Xương Rồng còn quá trẻ, cuộc đời nó còn chưa qua hết nửa, nó sẽ phải sống tiếp sao đây? Bao nhiêu đêm bà chỉ cầu mong ông trời để mình gánh hộ tội thay cho đứa con gái đáng thương của mình...
- Trời ơi!... Sao số kiếp con gái tôi lại khổ như vậy???... Kiếp trước là tôi đã gây ra nghiệp chướng nào mà kiếp này người bắt con gái tôi phải chịu đựng như vậy??? - Bà ngẩng đầu lên, khóc thành tiếng.
- Là tại con, tại con... Con xin lỗi, con xin lỗi mẹ mà... - Xương Rồng lắc lắc đầu, khóc không thành tiếng. Ánh Tuyết đặt bé Mai xuống, chạy lại ôm lấy mẹ và em gái . Ba người ôm nhau khóc nghẹn ngào...
* * *
Hai giờ chiều, khi chắc chắn đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho Xương Rồng rồi, bà Lan quyết định đi mua tiếp... Xương Rồng và Ánh Tuyết được dịp nói chuyện cùng nhau.
- Mẹ lại đi đâu rồi chị?? Em mới tắm xong...
- Mẹ nói đi mua thêm cho em mấy vật dụng , ở gần đây có một tiệm tạp hóa, cũng nhiều đồ lắm, thiếu thứ gì lần sau cứ tới đó mua..
- Uh! Em không thể về nhà sao???
- Hiện giờ thì không em gái ah!..
- Bế... Gì ơi! Bế... .- Bé Mai giang rộng hai tay về phía Xương Rồng.
- Uh! Để dì bế lên nào... - Xương Rồng vui vẻ ôm lấy Mai ngồi xuống, nhưng vừa chạm mông xuống cơn đau buốt từ đâu đánh thẳng vào người nó, kéo thẳng lên não. Đôi tay ôm bé Mai khẽ run lên. Nó cắn răng dằn cơn đau xuống. Phải mất một lúc mới có thể nói ra tiếng - Mẹ... Ba năm qua mẹ sống có tốt không??. - Nó úp mặt vào người bé Mai cố che đi biểu cảm trên mặt. Hai bàn tay nhỏ xíu ôm lấy hai má Xương Rồng, bé Mai chăm chú nhìn nó.
- Nghĩ cũng biết là khổ rồi!, - Ánh Tuyết thở dài không chú ý tới gương mặt Xương Rồng . - ... Ba năm nay, họ luôn gáy sức ép với mẹ, mấy lần làm giỗ cho bố chị cứ tưởng có đánh nhau...
- Mẹ có sao không??...
- Bác Lực bên đằng ngoại nhà mình cũng dữ lắm!. - Ánh Tuyết cười trấn an. - Bác ấy tuyên bố ai dám động vào mẹ thì bác ấy sẽ không để yên, kể cả là vào tù cùng em luôn.... Nên mẹ an toàn lắm... Mẹ chỉ lo cho em thôi. - Nói đến đây Ánh Tuyết lại thở dài. - Dù bác Lực có ra mặt giúp thì khi trông thấy em, họ cũng sẽ không để yên đâu... Mẹ chỉ sợ... Nếu lại có chuyện xảy ra...
- Umh! Em biết mà, em làm mẹ khổ nhiều quá!!...
-Biết vậy thì cố mà sống cho tốt đi, tốt nhất là làm cách nào cho mình vừa có tiền vừa có quyền luôn ấy... Thế mới đủ sức bảo vệ mẹ...
- Hay em đi làm xã hội đen nha!!!
- Điên à! em muốn mẹ lên huyết áp đấy phải không?
- Đùa thôi mà! - Xương Rồng ôm bé Mai cười cười, nhưng rồi lại trầm mặc. - ... Em muốn ra mộ bố.. Ba năm giỗ bố em đều không có mặt...
- Uh! Bao giờ rảnh chị đưa em đi...
- Tuyết! - Tiếng mẹ vọng lên từ dưới lầu. - Chúng ta về thôi, bác Lực mua đồ xuống nhà mình, bảo tối nay sẽ ăn liên hoan, con nhớ gọi cả chồng xuống nữa... - Bà Lan ôm theo mấy túi đồ lỉnh kỉnh trèo lên
- A! Mẹ để con. - Xương Rồng chạy xuống. - ...Mẹ với chị về ngay ah?
- Uh! Bác Lực biết mày mới về nhưng không tiện gặp lên bảo liên hoan chúc mừng mày ở nhà thôi, bác ấy lo cho mày lắm đấy...
- Vâng! Mẹ cũng gửi lời chào bác ấy dùm con, nói con khỏe lắm nha. Bao giờ được con sẽ tới nhà bác ấy.
- Rồi! Rồi... Cầm lấy cái này đi, mẹ với Tuyết phải đi đây... Cửa nẻo nhớ phải khóa cẩn thận đấy! Chìa khóa két mẹ để ở trên phòng , mật khẩu nhớ xong thì xé đi biết không?...
- Dạ! Mẹ với chị về cẩn thận...
- Chị về đây! Mai.! Bibi gì đi...nào bye bye...
- bai... Gì... - Mai bi bô nói
- Bye bye!!! Con đáng yêu quá đi...! - Xương Rồng nựng nựng cái má của Mai, cười toe toét.
* * *
Cả hai vừa đi khỏi, Xương Rồng khóa chặt cửa, chắc chắn đã đóng toàn bộ cửa sổ, nó bò lên tầng hai. Vừa chạm vào cái ghế sa lông, mặt nó liền tái đi, cả người ngã xuống ghế salon... Nếu không phải mũi nó còn phập phồng, sợ rằng người ta sẽ tưởng là nó đã chết.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
/53
|