Năm một trăm ba mươi vạn chín ngàn, Lục giới bình ổn, không có chính biến lớn. Tuy nhiên trong nội bộ Thiên giới lại nổi sóng, ngầm báo trước một cuộc mưa tanh gió máu. Mà ta, chính là kẻ đứng đầu mũi sóng…Sáng hôm nay, cũng như mọi ngày, đám tỳ nữ đến hầu ta rửa mặt chải đầu, trang điểm cao quý sang trọng. Y phục cũng phải là loại thượng đẳng nhất, gồm có bốn lớp xiêm y, đuôi áo dài đến mười thước, lụa màu vàng hai mươi thước…
- Trưởng công chúa điện hạ, người xem búi tóc như vậy có ưng mắt không ạ? – Ả cung nữ tên Tiểu Bình cung kính nói, chỉ mong đợi từ ta một lời khen ngợi.
Ta nhìn vào trong gương, mặt gương phản ánh một dung nhan tuyệt mỹ nhưng vô cảm. Kiểu tóc ả búi cho ta có phần quá rườm rà, không phù hợp với tính cách của ta, nhưng dẫu sao ta không có thời gian.
- Được rồi… ! – Ta lạnh nhạt nói, ra hiệu cho một tỳ nữ khác bưng ấm trà nóng đến.
Mấy ả cung nữ mới này chưa hiểu rõ phong thái của ta, vẫn muốn trước mặt ta nịnh nọt.
- Dung nhan của công chúa điện hạ không hổ danh “mỹ lệ kinh thiên”…
- Trưởng công chúa điện hạ không những xinh đẹp, pháp lực còn vô song, tương lai nhất định người sẽ trở thành nữ hoàng đầu tiên của Thiên giới…
Duy chỉ có ả chưởng quản tỳ nữ tên Ngọc Hà là hiểu ta không ưa những lời nịnh nọt sáo rỗng, ả khoát tay, nghiêm giọng mắng đám hạ nhân:
- Còn rườm rà cái gì? Mau đi làm việc của các ngươi…
Lúc ta đứng lên, ả tiến lại giúp ta chỉnh trang lại y phục một lần nữa, như mọi ngày, mỗi sáng ta đều thượng triều.
Lão Thiên Đế ngã bệnh, ta lên làm nhiếp chính. Dĩ nhiên lão đột quỵ có một phần lớn ta nhúng tay vào, một phần kia do kẻ chiếm được quyền chỉ huy quân đội hiện tại – Lăng Nhiên Vương Quân tham gia cùng… Lão già dù hồ ly đến đâu, cũng không đấu lại cả hai thế lực cùng lúc ám hại…
Ta và hắn dường như hiểu nhau rõ như lòng bàn tay, biết chắc một ngày sẽ hạ ván chốt tiêu diệt đối phương, nhưng khi cùng phải đối phó với một vật cản, cả hai cùng biết tiến biết lùi, mỗi kẻ từng bước gây dựng thế lực cho mình. Ta triệt hạ thừa tướng thân tín của lão già, hắn cũng cùng lúc đánh úp thân tướng của lão. Ta hạ độc, hắn cũng lợi dụng xếp đặt, khiến cho lão Thiên đế ngã quỵ càng nhanh…
Năm vạn năm nay, lúc đối chọi, lúc ngầm lợi dụng nhau như vậy, cuộc chiến giữa ta và hắn chưa bao giờ nhàm chán.
Ngọc Hà khi chỉnh cổ áo, nói nhỏ vào tai ta:
- Công chúa điện hạ, Lăng Nhiên Vương Quân nghe nói vẫn thuận lợi ca khúc khải hoàn trở về, có cần tiếp tục động tay?
- Không cần… - Trên môi ta thấp thoáng nụ cười – Ta cũng cho rằng hắn không chết sớm như vậy…
- Công chúa điện hạ, nghe nói nhị công chúa có chút thương tổn…Là bị thương trên cánh tay…
Đáy mắt ta âm u, miệng chế giễu nói:
- Vậy để ả ta cùng hắn ca thêm một bài đồng cam cộng khổ đi…
Trong lòng ta nghĩ, nếu một ngày đăng vị, nhất định sẽ không sớm giết ả, sẽ hủy đi dung nhan như hoa như nguyệt của ả, đem những oán hận mà ta từng chịu đựng khiến ả nếm trải một phen…
Nhị công chúa đó là Hàn Hương Nguyệt, muội muội cùng cha khác mẹ của Hàn Tuyết Lạc ta. Tình nhân của ả, cũng chính là kẻ đối chọi với ta – Hàn Lăng Nhiên. Hắn là hài tử duy nhất của người ta gọi bằng hoàng bá – Huyền Nguyên Vương Quân đã tạ thế nhiều vạn năm trước.
Chính sự nhiều chuyện, xử lý xong thì cũng đã sang buổi chiều. Ta rời khỏi Chính Điện, mắt hướng nhìn rặng mây đỏ tía nơi hoàng hôn, thầm nghĩ đêm nay là một bước chuyển biến lớn… Lão Thiên Đế đem nay sẽ được ra đi trong lặng lẽ, ta chọn cho lão một đêm mùa thu mát mẻ đẹp trời như vậy, chính là một chút lễ nghĩa cuối cùng dành cho kẻ ta gọi là phụ hoàng… Từ nhỏ, ta đã không còn coi người đàn ông đó là cha ruột. Cái mà ta cảm thấy là thứ duy nhất kết nối lão và ta, có lẽ là trái tim nhẫn tâm và thủ đoạn.
Nhiều năm trước, có kẻ dạy cho ta rằng: Thiên Đế vô tình bạc nghĩa, một khi đã không còn lưu luyến hoặc không dùng đến liền quẳng đi, không bận nhìn đến. Muốn thắng lão già đó, ta phải tàn nhẫn hơn lão, dù trong lòng chán ghét hay căm thù muốn giết đối phương cũng đừng thanh lý vội, phải từ từ lợi dụng, sử dụng cho đến giá trị cuối cùng, vắt kiệt của chúng giọt máu cuối cùng… Ta học theo rất tốt, sau khi lợi dụng hết mọi thứ từ chính y liền xuống tay hạ sát. Dĩ nhiên là một kẻ nguy hiểm như vậy, không thể để y sống quá lâu, một ngày nào đó y sẽ ngầm giật dây sau lưng ta.
…
…
Ta bước xuống từ bậc thềm cao của Chính Điện, vừa vặn cũng có hai kẻ bước lên…
Nam nhân đi trước một bước, từ phía ta nhìn lại, vừa vặn ánh mặt trời hoàng hôn khuất sau bóng hắn, nhất thời nhìn không rõ… Ánh chiều tim tím gây cho ta chút ảo giác mơ hồ xa xôi, thoáng chốc giật mình, ngỡ như mình đang đứng trong quá khứ năm vạn năm trước, trước mắt là nam thiếu niên đơn thuần chất phác, ngây thơ đến si ngốc…
Hắn đi gần hơn, ta nhanh chóng thanh tỉnh và nhìn rõ. Dáng người cao lớn hơn năm vạn năm trước rất nhiều, đầu đội ngân quan, hắc bào tôn lên khí chất và phong thái vương giả, hoàn toàn không còn nét nào sót lại của một kẻ hèn kém khờ khạo trong dĩ vãng. Gương mặt tuấn mỹ, đường nét tinh tế như tượng tạc, những lọn tóc mai bị gió chiều phía sau thổi tung điểm thêm cho hắn một phần phong lãng.
Hàn Lăng Nhiên, năm vạn năm trước ta từng xuống tay hạ sát thiếu niên chân thành ngốc nghếch đó, chẳng có lý do nào hiện tại ta không muốn tìm cách kết liễu một kẻ nguy hiểm như ngươi hiện tại…
Ta mỉm cười khinh bạc, cảm thấy phía sau lưng còn ám ảnh nghe thấy tiếng vỡ vụn của những mảnh kí ức… Quay đầu lại, há chẳng là dẫm lên những mảnh thủy tinh sắc nhọn đó?
Ta bước lướt qua hắn, mà hắn cũng không có nửa điểm liếc nhìn ta, cứ như vậy mà đi qua. Đã năm vạn năm ta và hắn không có đối thoại riêng …
Chỉ có nữ nhân đi sau hắn, khi đi đến trước mặt ta, ả có chút khó xử bẽn lẽn, giọng nói như oanh yến:
- Tỷ tỷ…
Con người sau năm vạn năm có rất nhiều thay đổi, ta trưởng thành tuy càng diễm lệ hơn nhưng gương mặt càng băng giá khắc nghiệt hơn, chỉ có Hàn Hương Nguyệt này trước sau không đổi, vẫn mỏng manh như cánh hoa, một vẻ dịu dàng yếu đuối, rất dễ tranh thủ lòng thương hại… Nhưng cánh phù dung khép nép trong sương gió làm ta chướng mắt hơn cả những bụi xương rồng gai góc trưởng thành trên hoang mạc, ta có thể nuôi dưỡng xương rồng nhưng tuyệt nhiên muốn dẫm nát cánh hoa đó…
Ta bước qua rồi, còn cảm thấy tiếng bước chân Hàn Hương Nguyệt nhanh chóng vội vã, xiêm áo loạt xoạt vì rảo bước, miệng không ngừng gọi: “Biểu ca, biểu ca, chờ muội!”
…
…
Chiều tối, sau khi thư giãn ngâm mình dưới ôn tuyền, ta bình tĩnh dùng điểm tâm tối. Khi ánh trăng lên cao cũng là lúc ta đánh một nước cờ quan trọng. Lẽ ra ta định ra tay vào mùa đông giá lạnh, nhưng ta muốn đi nhanh hơn Hàn Lăng Nhiên một bước, thành công luôn đi với rủi ro, cái này ta luôn biết. Đêm qua, ta đã liên lạc bí mật với gia tộc của mình – Bạch Hổ Tộc trong tứ đại thần tộc, bất ngờ thay đổi kế hoạch trong khi phân nửa thế lực quân đội của Hàn Lăng Nhiên còn kẹt trong trận chiến dẹp phiến loạn phía Nam Thiên Giới.
Đưa miếng điểm tâm lên miệng, vị ngọt của bánh còn chưa tan, đã thấy Ngọc Hà chạy vào, hốt hoảng loan tin:
- Công chúa điện hạ, không hay rồi, Thiên Đế bệ hạ đã băng hà!
Ta nhất thời choáng váng, đập tay lên mặt bàn, trà nóng từ chén bắn ra tung tóe. Trong chốc lát hai hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt thêm phần sắc lạnh.
Tuy nhiên, năm vạn năm qua đã rèn luyện cho ta bản lĩnh bình tĩnh trước mọi tình huống. Ta nhanh chóng khôi phục thần thái, còn khẽ cười. Hàn Lăng Nhiên, nếu hắn không thông minh một chút thì bổn công chúa ta đâu thấy thống khoái. Cho dù là trước đây, khi ta lén trừ khử một thống lĩnh của hắn, hai ngày sau hắn diệt của ta ba thuộc hạ, ta cũng chỉ bất ngờ một chút, nhưng sau đó càng có động lực để chơi tiếp ván cờ.
Ngày hôm nay, cho dù hắn thanh toán lão Thiên đế, hắn chắc chắn không có được di chúc của lão, bởi ấn triện đã nằm trong tay ta. Điểm duy nhất cản trở ta, đó là chưa ép được lão hồ ly tự tay viết di chúc. Vẫn còn một trận chiến phía sau đang chờ ta và hắn.
Hắn giết lão hồ ly, không hẳn chỉ vì thèm khát quyền lực từ cái ngai Thiên Đế, mà ta còn biết lão hồ ly năm xưa lén sát hại cha hắn, cũng chính là anh trai của lão đồng thời cưỡng đoạt mẫu thân hắn về Thiên Giới. Hàn Lăng Nhiên quả nhiên tính toán rất sòng phẳng.
Ta nếu giết lão Thiên đế, không có cái cảm giác đại nghịch bất đạo. Lão ta khi xưa từng muốn hủy hoại ta từ khi ta còn nằm trong bụng mẫu thân, nếu ta không phải là nữ nhi thì lão cũng sẽ sớm bóp chết ta để kìm kẹp sự bành trướng của Bạch Hổ tộc. Suốt bấy nhiêu vạn năm, lão chưa từng coi ta là huyết nhục. Cộng với món nợ lão đẩy mẫu hậu ta vào chỗ u uất mà chết, ta cũng đã sớm tính nước đòi nợ.
…
…
Ta không nhanh không chậm đi đến Thái Dương điện, đám thượng thần cho đến tiểu tiên, tỳ nữ, binh lính đã vây kín cổng vào. Ta dùng phấn trang điểm cho gương mặt tái nhợt, cũng dùng một ít hạt tiêu khiến cho hốc mắt đỏ hoe, mấy giọt lệ rơm rớm. Sự thực là ta có thể diễn xuất được nhiều thái độ, nhưng tuyệt nhiên nước mắt cố gắng mấy cũng không thể rơi. Đã năm vạn năm rồi, lệ của ta cũng như cây xương rồng đến cùng mệt mỏi khô héo diệt vong rồi biến mất trong sa mạc, sau này mắt ta luôn khô khốc như chính trái tim.
Hàn Hương Nguyệt chạy đến rất sớm, chân thành gào khóc rất to, binh sĩ ngăn cản nàng tiến vào, lý do là còn đợi điều tra. Điều tra? Hàn Lăng Nhiên quả nực cười, giật dây sau mấy vị án quan, đã ăn cướp còn la làng. Đáng châm biếm hơn phải là, ngươi yêu thích Hàn Hương Nguyệt đến vậy nhưng cuối cùng vẫn lạnh lùng bí mật giết chết phụ hoàng của ả…
Trái ngược với buổi chiều, lúc này ta đứng dưới bậc thềm bước lên, Hàn Lăng Nhiên đứng trên cao nhìn xuống. Hắn liếc mắt trông thấy ta, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười âm hiểm nửa có nửa không, chỉ thoáng qua như mây gió. Hắn sau đó khôi phục thần thái nghiêm chỉnh, bước lại ôm lấy vai Hàn Hương Nguyệt an ủi. Ta dĩ nhiên cũng phải chạy lên nghe ngóng góp vui rồi…
…
…
Việc đau tai nhức óc nhất nhưng bắt buộc phải có sau ngày để tang lão Thiên Đế là nghe chúng tiên chia làm hai phe cánh tranh cãi với nhau xem ai sẽ là kẻ kế vị.
Lão hồ ly kia trước khi đi đều không có lựa chọn, thiên hạ này, lão chẳng muốn giao vào tay của Hàn Lăng Nhiên hay kể cả là trưởng công chúa ta. Nhưng giao vào tay ai được? Lão không có một mụn nam hài, Hàn Hương Nguyệt quá yếu đuối, còn thiên hậu hiện tại, không, chính xác hơn là kẻ vừa lên chức hoàng thái hậu – Bích Song nương nương kia, cũng chính là mẹ của Hàn Lăng Nhiên không đời nào để mang thai với lão. Bà ta dù là bị ép buộc hay có tính toán để tái hôn với lão Thiên Đế thì cũng không thể quên được mối hận giết phu quân cũ. Bà ta đã dám cho Hàn Lăng Nhiên uống thuốc lú để che giấu tài năng của hắn, dĩ nhiên là đợi thời cơ thích hợp thể hiện, ngầm trả thù lão hồ ly. Tiếc là tính toán của bà ta đổ vỡ, sự tình đột biến sớm hơn từ năm vạn năm về trước, khi chính ta cho Hàn Lăng Nhiên một cú giáng chí mạng… khởi nguồn cho tất cả ân oán giữa ta và hắn.
Hôm nay ta vẫn mặc một thân xiêm y trắng không điểm xuyết lên triều, đúng nghĩa là con trưởng để tang suốt bảy bảy bốn chín ngày. Theo lệ của Thiên giới, con trưởng sẽ mặc tang phục từng ấy ngày, trong vòng nửa vạn năm không tổ chức hỷ sự. Ngay cả mái tóc cũng không búi chải thành kiểu, cứ như vậy mà buông thả, chỉ dùng một sợi nơ trắng buộc những sợi tóc mai ra sau cho gọn gàng. Năm vạn năm trước, ta thích mặc xiêm y màu trắng thêu điểm mai hoa, những kẻ nịnh hót ca tụng dung nhan của ta đẹp như hàn mai nở trên băng tuyết tinh khôi, lạnh lùng cao quý. Sau này, ta cảm thấy xiêm y màu trắng thuần khiết đó không hợp với tâm hồn bên trong của ta nữa, cho nên chỉ mặc màu đỏ thẫm, màu tím hoặc màu trầm…
Hàn Lăng Nhiên năm vạn năm trước mặc áo vải thô màu xám trắng hoặc xanh lam, ngày nay chỉ mặc huyền bào hoặc hắc bào…
Sau không lâu nữa, giữa ta và hắn, sẽ có người khoác hoàng bào, kẻ hồn tiêu phách tán…
Thế lực của hắn và Bích Song thái hậu từ chỗ không có gì đã nắm một nửa thiên giới, còn ta tuy có phát triển thế lực Bạch Hổ tộc, liên minh cùng Chu Tước tộc nhưng cũng chỉ ở mức duy trì vững chắc. Xuất phát điểm của hắn và ta khác nhau, trong lúc mẫu thân hắn đã trù tính những bước đi tương lai thì ta còn là một nha đầu cô độc lủi thủi. Khi hắn trở về với tiềm năng và bản chất thật, ta còn lăn lộn một quãng trong sầu não. Khi ta bắt đầu học cách dùng thủ đoạn và trở nên nhẫn tâm, tìm hiểu làm sao thống lĩnh Bạch Hổ tộc, hắn đã đi được những bước khá dài.
Giữa Chính điện cãi nhau, phe phái không ngừng phản bác lẫn nhau. Phe ta nói hắn không có huyết nhục chính thống của Thiên đế, lôi chuyện mẫu thân hắn xuất thân thấp kém ra làm vũ khí, người phe hắn công kích ta bằng cách ta chỉ là nữ nhi, trong lịch sử không hề có tiền lệ nữ giới kế vị, còn hắn dù sao cũng là nam tử hán, có dòng máu của Huyền Nguyên Vương Quân, huynh trưởng của Thiên đế.
Ta như hắn giống nhau, trước mặt chúng tiên vẫn im lặng. Ta cầm trong tay một chiếc bạch phiến điểm cành trúc nho nhã, khẽ che đi một phần sắc thái gương mặt. Ta đang trù tính trường hợp phức tạp nhất, phải mượn binh đao để tranh đoạt. Phe của ta, Bạch Hổ tộc tuy nhiều kẻ pháp lực cao thâm nhưng chín người mười ý, thiếu một kẻ mạnh nổi trội để lãnh đạo quân tiên phong. Còn bản thân Hàn Lăng Nhiên kia đã là một chiến thần vô song, binh sĩ của hắn ô hợp hơn nhưng nhất tề phục mệnh… Trong lòng ta có phần hối tiếc là một vạn năm trước đã thanh trừng con Giao Long đó quá sớm, nếu y còn sống, ắt bây giờ có thể lợi dụng để cầm quân được.
Chỉ một nỗi, khi ta thương lượng với y để đổi lấy pháp lực thượng thừa cùng với việc y sẽ dạy ta cách để trở nên nhẫn tâm và biết dùng thủ đoạn hiểm độc, cái giá mà y đòi hỏi chính là tấm thân xử nữ của ta. Khi ta còn niên thiếu, ta nói với y trì hoãn, nhưng hơn một vạn năm trước, biết không thể trì hoãn mãi, ta đành trù kế thanh trừng y, cho là y đã hết giá trị lợi dụng. Giờ ta đã hiểu, chỉ có thể toàn tâm toàn ý theo đuổi một thứ duy nhất, nếu ta đã chọn quyền lực, dĩ nhiên không chỉ linh hồn, trái tim mà cả thân thể cũng phải bán đi. Lúc này nhìn vào tấm phù văn chạm khắc hình rồng trước cửa ra vào chính điện, mắt ta lại mơ hồ hình dung, Giao Long lẽ ra đã hồn tiêu phách tán đó đang thầm cười ta, và đúng như những gì y nguyền rủa, ta sẽ không dễ dàng có được những thứ mình mong muốn. Dù là như thế, không thể có chuyện thứ hai mà y trăn trối, đó là y sẽ quay lại lấy sòng phẳng cái giá mà ta phải trả… Ta đã ra tay rất sạch sẽ, không còn lưu cho y dù là một mảnh hồn phách…
Cãi nhau mãi, cuối cùng, những kẻ đứng giữa, đại diện là một người dù cái giá nào cũng không thể mua chuộc – Thái Ất Chân Nhân đứng ra bày tỏ quan điểm. Thái Ất Chân Nhân hiện là chủ nhân của Âm Dương Thái Tuế Điện, nhiều vạn năm trước là sư phụ của ta, Hương Nguyệt cùng Hàn Lăng Nhiên.
Biện pháp mà họ thống nhất đề ra, cũng là một đường đi nước bước mà ta từng cho là có khả năng: công khai thi đấu pháp lực. Thiên Đế thường là người có pháp lực cao thâm bậc nhất Thiên giới, pháp lực vốn có được do tu vi và quá trình rèn luyện lâu dài, tuy nhiên cũng có thể là tài năng thiên bẩm…
- Trưởng công chúa điện hạ, người xem búi tóc như vậy có ưng mắt không ạ? – Ả cung nữ tên Tiểu Bình cung kính nói, chỉ mong đợi từ ta một lời khen ngợi.
Ta nhìn vào trong gương, mặt gương phản ánh một dung nhan tuyệt mỹ nhưng vô cảm. Kiểu tóc ả búi cho ta có phần quá rườm rà, không phù hợp với tính cách của ta, nhưng dẫu sao ta không có thời gian.
- Được rồi… ! – Ta lạnh nhạt nói, ra hiệu cho một tỳ nữ khác bưng ấm trà nóng đến.
Mấy ả cung nữ mới này chưa hiểu rõ phong thái của ta, vẫn muốn trước mặt ta nịnh nọt.
- Dung nhan của công chúa điện hạ không hổ danh “mỹ lệ kinh thiên”…
- Trưởng công chúa điện hạ không những xinh đẹp, pháp lực còn vô song, tương lai nhất định người sẽ trở thành nữ hoàng đầu tiên của Thiên giới…
Duy chỉ có ả chưởng quản tỳ nữ tên Ngọc Hà là hiểu ta không ưa những lời nịnh nọt sáo rỗng, ả khoát tay, nghiêm giọng mắng đám hạ nhân:
- Còn rườm rà cái gì? Mau đi làm việc của các ngươi…
Lúc ta đứng lên, ả tiến lại giúp ta chỉnh trang lại y phục một lần nữa, như mọi ngày, mỗi sáng ta đều thượng triều.
Lão Thiên Đế ngã bệnh, ta lên làm nhiếp chính. Dĩ nhiên lão đột quỵ có một phần lớn ta nhúng tay vào, một phần kia do kẻ chiếm được quyền chỉ huy quân đội hiện tại – Lăng Nhiên Vương Quân tham gia cùng… Lão già dù hồ ly đến đâu, cũng không đấu lại cả hai thế lực cùng lúc ám hại…
Ta và hắn dường như hiểu nhau rõ như lòng bàn tay, biết chắc một ngày sẽ hạ ván chốt tiêu diệt đối phương, nhưng khi cùng phải đối phó với một vật cản, cả hai cùng biết tiến biết lùi, mỗi kẻ từng bước gây dựng thế lực cho mình. Ta triệt hạ thừa tướng thân tín của lão già, hắn cũng cùng lúc đánh úp thân tướng của lão. Ta hạ độc, hắn cũng lợi dụng xếp đặt, khiến cho lão Thiên đế ngã quỵ càng nhanh…
Năm vạn năm nay, lúc đối chọi, lúc ngầm lợi dụng nhau như vậy, cuộc chiến giữa ta và hắn chưa bao giờ nhàm chán.
Ngọc Hà khi chỉnh cổ áo, nói nhỏ vào tai ta:
- Công chúa điện hạ, Lăng Nhiên Vương Quân nghe nói vẫn thuận lợi ca khúc khải hoàn trở về, có cần tiếp tục động tay?
- Không cần… - Trên môi ta thấp thoáng nụ cười – Ta cũng cho rằng hắn không chết sớm như vậy…
- Công chúa điện hạ, nghe nói nhị công chúa có chút thương tổn…Là bị thương trên cánh tay…
Đáy mắt ta âm u, miệng chế giễu nói:
- Vậy để ả ta cùng hắn ca thêm một bài đồng cam cộng khổ đi…
Trong lòng ta nghĩ, nếu một ngày đăng vị, nhất định sẽ không sớm giết ả, sẽ hủy đi dung nhan như hoa như nguyệt của ả, đem những oán hận mà ta từng chịu đựng khiến ả nếm trải một phen…
Nhị công chúa đó là Hàn Hương Nguyệt, muội muội cùng cha khác mẹ của Hàn Tuyết Lạc ta. Tình nhân của ả, cũng chính là kẻ đối chọi với ta – Hàn Lăng Nhiên. Hắn là hài tử duy nhất của người ta gọi bằng hoàng bá – Huyền Nguyên Vương Quân đã tạ thế nhiều vạn năm trước.
Chính sự nhiều chuyện, xử lý xong thì cũng đã sang buổi chiều. Ta rời khỏi Chính Điện, mắt hướng nhìn rặng mây đỏ tía nơi hoàng hôn, thầm nghĩ đêm nay là một bước chuyển biến lớn… Lão Thiên Đế đem nay sẽ được ra đi trong lặng lẽ, ta chọn cho lão một đêm mùa thu mát mẻ đẹp trời như vậy, chính là một chút lễ nghĩa cuối cùng dành cho kẻ ta gọi là phụ hoàng… Từ nhỏ, ta đã không còn coi người đàn ông đó là cha ruột. Cái mà ta cảm thấy là thứ duy nhất kết nối lão và ta, có lẽ là trái tim nhẫn tâm và thủ đoạn.
Nhiều năm trước, có kẻ dạy cho ta rằng: Thiên Đế vô tình bạc nghĩa, một khi đã không còn lưu luyến hoặc không dùng đến liền quẳng đi, không bận nhìn đến. Muốn thắng lão già đó, ta phải tàn nhẫn hơn lão, dù trong lòng chán ghét hay căm thù muốn giết đối phương cũng đừng thanh lý vội, phải từ từ lợi dụng, sử dụng cho đến giá trị cuối cùng, vắt kiệt của chúng giọt máu cuối cùng… Ta học theo rất tốt, sau khi lợi dụng hết mọi thứ từ chính y liền xuống tay hạ sát. Dĩ nhiên là một kẻ nguy hiểm như vậy, không thể để y sống quá lâu, một ngày nào đó y sẽ ngầm giật dây sau lưng ta.
…
…
Ta bước xuống từ bậc thềm cao của Chính Điện, vừa vặn cũng có hai kẻ bước lên…
Nam nhân đi trước một bước, từ phía ta nhìn lại, vừa vặn ánh mặt trời hoàng hôn khuất sau bóng hắn, nhất thời nhìn không rõ… Ánh chiều tim tím gây cho ta chút ảo giác mơ hồ xa xôi, thoáng chốc giật mình, ngỡ như mình đang đứng trong quá khứ năm vạn năm trước, trước mắt là nam thiếu niên đơn thuần chất phác, ngây thơ đến si ngốc…
Hắn đi gần hơn, ta nhanh chóng thanh tỉnh và nhìn rõ. Dáng người cao lớn hơn năm vạn năm trước rất nhiều, đầu đội ngân quan, hắc bào tôn lên khí chất và phong thái vương giả, hoàn toàn không còn nét nào sót lại của một kẻ hèn kém khờ khạo trong dĩ vãng. Gương mặt tuấn mỹ, đường nét tinh tế như tượng tạc, những lọn tóc mai bị gió chiều phía sau thổi tung điểm thêm cho hắn một phần phong lãng.
Hàn Lăng Nhiên, năm vạn năm trước ta từng xuống tay hạ sát thiếu niên chân thành ngốc nghếch đó, chẳng có lý do nào hiện tại ta không muốn tìm cách kết liễu một kẻ nguy hiểm như ngươi hiện tại…
Ta mỉm cười khinh bạc, cảm thấy phía sau lưng còn ám ảnh nghe thấy tiếng vỡ vụn của những mảnh kí ức… Quay đầu lại, há chẳng là dẫm lên những mảnh thủy tinh sắc nhọn đó?
Ta bước lướt qua hắn, mà hắn cũng không có nửa điểm liếc nhìn ta, cứ như vậy mà đi qua. Đã năm vạn năm ta và hắn không có đối thoại riêng …
Chỉ có nữ nhân đi sau hắn, khi đi đến trước mặt ta, ả có chút khó xử bẽn lẽn, giọng nói như oanh yến:
- Tỷ tỷ…
Con người sau năm vạn năm có rất nhiều thay đổi, ta trưởng thành tuy càng diễm lệ hơn nhưng gương mặt càng băng giá khắc nghiệt hơn, chỉ có Hàn Hương Nguyệt này trước sau không đổi, vẫn mỏng manh như cánh hoa, một vẻ dịu dàng yếu đuối, rất dễ tranh thủ lòng thương hại… Nhưng cánh phù dung khép nép trong sương gió làm ta chướng mắt hơn cả những bụi xương rồng gai góc trưởng thành trên hoang mạc, ta có thể nuôi dưỡng xương rồng nhưng tuyệt nhiên muốn dẫm nát cánh hoa đó…
Ta bước qua rồi, còn cảm thấy tiếng bước chân Hàn Hương Nguyệt nhanh chóng vội vã, xiêm áo loạt xoạt vì rảo bước, miệng không ngừng gọi: “Biểu ca, biểu ca, chờ muội!”
…
…
Chiều tối, sau khi thư giãn ngâm mình dưới ôn tuyền, ta bình tĩnh dùng điểm tâm tối. Khi ánh trăng lên cao cũng là lúc ta đánh một nước cờ quan trọng. Lẽ ra ta định ra tay vào mùa đông giá lạnh, nhưng ta muốn đi nhanh hơn Hàn Lăng Nhiên một bước, thành công luôn đi với rủi ro, cái này ta luôn biết. Đêm qua, ta đã liên lạc bí mật với gia tộc của mình – Bạch Hổ Tộc trong tứ đại thần tộc, bất ngờ thay đổi kế hoạch trong khi phân nửa thế lực quân đội của Hàn Lăng Nhiên còn kẹt trong trận chiến dẹp phiến loạn phía Nam Thiên Giới.
Đưa miếng điểm tâm lên miệng, vị ngọt của bánh còn chưa tan, đã thấy Ngọc Hà chạy vào, hốt hoảng loan tin:
- Công chúa điện hạ, không hay rồi, Thiên Đế bệ hạ đã băng hà!
Ta nhất thời choáng váng, đập tay lên mặt bàn, trà nóng từ chén bắn ra tung tóe. Trong chốc lát hai hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt thêm phần sắc lạnh.
Tuy nhiên, năm vạn năm qua đã rèn luyện cho ta bản lĩnh bình tĩnh trước mọi tình huống. Ta nhanh chóng khôi phục thần thái, còn khẽ cười. Hàn Lăng Nhiên, nếu hắn không thông minh một chút thì bổn công chúa ta đâu thấy thống khoái. Cho dù là trước đây, khi ta lén trừ khử một thống lĩnh của hắn, hai ngày sau hắn diệt của ta ba thuộc hạ, ta cũng chỉ bất ngờ một chút, nhưng sau đó càng có động lực để chơi tiếp ván cờ.
Ngày hôm nay, cho dù hắn thanh toán lão Thiên đế, hắn chắc chắn không có được di chúc của lão, bởi ấn triện đã nằm trong tay ta. Điểm duy nhất cản trở ta, đó là chưa ép được lão hồ ly tự tay viết di chúc. Vẫn còn một trận chiến phía sau đang chờ ta và hắn.
Hắn giết lão hồ ly, không hẳn chỉ vì thèm khát quyền lực từ cái ngai Thiên Đế, mà ta còn biết lão hồ ly năm xưa lén sát hại cha hắn, cũng chính là anh trai của lão đồng thời cưỡng đoạt mẫu thân hắn về Thiên Giới. Hàn Lăng Nhiên quả nhiên tính toán rất sòng phẳng.
Ta nếu giết lão Thiên đế, không có cái cảm giác đại nghịch bất đạo. Lão ta khi xưa từng muốn hủy hoại ta từ khi ta còn nằm trong bụng mẫu thân, nếu ta không phải là nữ nhi thì lão cũng sẽ sớm bóp chết ta để kìm kẹp sự bành trướng của Bạch Hổ tộc. Suốt bấy nhiêu vạn năm, lão chưa từng coi ta là huyết nhục. Cộng với món nợ lão đẩy mẫu hậu ta vào chỗ u uất mà chết, ta cũng đã sớm tính nước đòi nợ.
…
…
Ta không nhanh không chậm đi đến Thái Dương điện, đám thượng thần cho đến tiểu tiên, tỳ nữ, binh lính đã vây kín cổng vào. Ta dùng phấn trang điểm cho gương mặt tái nhợt, cũng dùng một ít hạt tiêu khiến cho hốc mắt đỏ hoe, mấy giọt lệ rơm rớm. Sự thực là ta có thể diễn xuất được nhiều thái độ, nhưng tuyệt nhiên nước mắt cố gắng mấy cũng không thể rơi. Đã năm vạn năm rồi, lệ của ta cũng như cây xương rồng đến cùng mệt mỏi khô héo diệt vong rồi biến mất trong sa mạc, sau này mắt ta luôn khô khốc như chính trái tim.
Hàn Hương Nguyệt chạy đến rất sớm, chân thành gào khóc rất to, binh sĩ ngăn cản nàng tiến vào, lý do là còn đợi điều tra. Điều tra? Hàn Lăng Nhiên quả nực cười, giật dây sau mấy vị án quan, đã ăn cướp còn la làng. Đáng châm biếm hơn phải là, ngươi yêu thích Hàn Hương Nguyệt đến vậy nhưng cuối cùng vẫn lạnh lùng bí mật giết chết phụ hoàng của ả…
Trái ngược với buổi chiều, lúc này ta đứng dưới bậc thềm bước lên, Hàn Lăng Nhiên đứng trên cao nhìn xuống. Hắn liếc mắt trông thấy ta, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười âm hiểm nửa có nửa không, chỉ thoáng qua như mây gió. Hắn sau đó khôi phục thần thái nghiêm chỉnh, bước lại ôm lấy vai Hàn Hương Nguyệt an ủi. Ta dĩ nhiên cũng phải chạy lên nghe ngóng góp vui rồi…
…
…
Việc đau tai nhức óc nhất nhưng bắt buộc phải có sau ngày để tang lão Thiên Đế là nghe chúng tiên chia làm hai phe cánh tranh cãi với nhau xem ai sẽ là kẻ kế vị.
Lão hồ ly kia trước khi đi đều không có lựa chọn, thiên hạ này, lão chẳng muốn giao vào tay của Hàn Lăng Nhiên hay kể cả là trưởng công chúa ta. Nhưng giao vào tay ai được? Lão không có một mụn nam hài, Hàn Hương Nguyệt quá yếu đuối, còn thiên hậu hiện tại, không, chính xác hơn là kẻ vừa lên chức hoàng thái hậu – Bích Song nương nương kia, cũng chính là mẹ của Hàn Lăng Nhiên không đời nào để mang thai với lão. Bà ta dù là bị ép buộc hay có tính toán để tái hôn với lão Thiên Đế thì cũng không thể quên được mối hận giết phu quân cũ. Bà ta đã dám cho Hàn Lăng Nhiên uống thuốc lú để che giấu tài năng của hắn, dĩ nhiên là đợi thời cơ thích hợp thể hiện, ngầm trả thù lão hồ ly. Tiếc là tính toán của bà ta đổ vỡ, sự tình đột biến sớm hơn từ năm vạn năm về trước, khi chính ta cho Hàn Lăng Nhiên một cú giáng chí mạng… khởi nguồn cho tất cả ân oán giữa ta và hắn.
Hôm nay ta vẫn mặc một thân xiêm y trắng không điểm xuyết lên triều, đúng nghĩa là con trưởng để tang suốt bảy bảy bốn chín ngày. Theo lệ của Thiên giới, con trưởng sẽ mặc tang phục từng ấy ngày, trong vòng nửa vạn năm không tổ chức hỷ sự. Ngay cả mái tóc cũng không búi chải thành kiểu, cứ như vậy mà buông thả, chỉ dùng một sợi nơ trắng buộc những sợi tóc mai ra sau cho gọn gàng. Năm vạn năm trước, ta thích mặc xiêm y màu trắng thêu điểm mai hoa, những kẻ nịnh hót ca tụng dung nhan của ta đẹp như hàn mai nở trên băng tuyết tinh khôi, lạnh lùng cao quý. Sau này, ta cảm thấy xiêm y màu trắng thuần khiết đó không hợp với tâm hồn bên trong của ta nữa, cho nên chỉ mặc màu đỏ thẫm, màu tím hoặc màu trầm…
Hàn Lăng Nhiên năm vạn năm trước mặc áo vải thô màu xám trắng hoặc xanh lam, ngày nay chỉ mặc huyền bào hoặc hắc bào…
Sau không lâu nữa, giữa ta và hắn, sẽ có người khoác hoàng bào, kẻ hồn tiêu phách tán…
Thế lực của hắn và Bích Song thái hậu từ chỗ không có gì đã nắm một nửa thiên giới, còn ta tuy có phát triển thế lực Bạch Hổ tộc, liên minh cùng Chu Tước tộc nhưng cũng chỉ ở mức duy trì vững chắc. Xuất phát điểm của hắn và ta khác nhau, trong lúc mẫu thân hắn đã trù tính những bước đi tương lai thì ta còn là một nha đầu cô độc lủi thủi. Khi hắn trở về với tiềm năng và bản chất thật, ta còn lăn lộn một quãng trong sầu não. Khi ta bắt đầu học cách dùng thủ đoạn và trở nên nhẫn tâm, tìm hiểu làm sao thống lĩnh Bạch Hổ tộc, hắn đã đi được những bước khá dài.
Giữa Chính điện cãi nhau, phe phái không ngừng phản bác lẫn nhau. Phe ta nói hắn không có huyết nhục chính thống của Thiên đế, lôi chuyện mẫu thân hắn xuất thân thấp kém ra làm vũ khí, người phe hắn công kích ta bằng cách ta chỉ là nữ nhi, trong lịch sử không hề có tiền lệ nữ giới kế vị, còn hắn dù sao cũng là nam tử hán, có dòng máu của Huyền Nguyên Vương Quân, huynh trưởng của Thiên đế.
Ta như hắn giống nhau, trước mặt chúng tiên vẫn im lặng. Ta cầm trong tay một chiếc bạch phiến điểm cành trúc nho nhã, khẽ che đi một phần sắc thái gương mặt. Ta đang trù tính trường hợp phức tạp nhất, phải mượn binh đao để tranh đoạt. Phe của ta, Bạch Hổ tộc tuy nhiều kẻ pháp lực cao thâm nhưng chín người mười ý, thiếu một kẻ mạnh nổi trội để lãnh đạo quân tiên phong. Còn bản thân Hàn Lăng Nhiên kia đã là một chiến thần vô song, binh sĩ của hắn ô hợp hơn nhưng nhất tề phục mệnh… Trong lòng ta có phần hối tiếc là một vạn năm trước đã thanh trừng con Giao Long đó quá sớm, nếu y còn sống, ắt bây giờ có thể lợi dụng để cầm quân được.
Chỉ một nỗi, khi ta thương lượng với y để đổi lấy pháp lực thượng thừa cùng với việc y sẽ dạy ta cách để trở nên nhẫn tâm và biết dùng thủ đoạn hiểm độc, cái giá mà y đòi hỏi chính là tấm thân xử nữ của ta. Khi ta còn niên thiếu, ta nói với y trì hoãn, nhưng hơn một vạn năm trước, biết không thể trì hoãn mãi, ta đành trù kế thanh trừng y, cho là y đã hết giá trị lợi dụng. Giờ ta đã hiểu, chỉ có thể toàn tâm toàn ý theo đuổi một thứ duy nhất, nếu ta đã chọn quyền lực, dĩ nhiên không chỉ linh hồn, trái tim mà cả thân thể cũng phải bán đi. Lúc này nhìn vào tấm phù văn chạm khắc hình rồng trước cửa ra vào chính điện, mắt ta lại mơ hồ hình dung, Giao Long lẽ ra đã hồn tiêu phách tán đó đang thầm cười ta, và đúng như những gì y nguyền rủa, ta sẽ không dễ dàng có được những thứ mình mong muốn. Dù là như thế, không thể có chuyện thứ hai mà y trăn trối, đó là y sẽ quay lại lấy sòng phẳng cái giá mà ta phải trả… Ta đã ra tay rất sạch sẽ, không còn lưu cho y dù là một mảnh hồn phách…
Cãi nhau mãi, cuối cùng, những kẻ đứng giữa, đại diện là một người dù cái giá nào cũng không thể mua chuộc – Thái Ất Chân Nhân đứng ra bày tỏ quan điểm. Thái Ất Chân Nhân hiện là chủ nhân của Âm Dương Thái Tuế Điện, nhiều vạn năm trước là sư phụ của ta, Hương Nguyệt cùng Hàn Lăng Nhiên.
Biện pháp mà họ thống nhất đề ra, cũng là một đường đi nước bước mà ta từng cho là có khả năng: công khai thi đấu pháp lực. Thiên Đế thường là người có pháp lực cao thâm bậc nhất Thiên giới, pháp lực vốn có được do tu vi và quá trình rèn luyện lâu dài, tuy nhiên cũng có thể là tài năng thiên bẩm…
/25
|