Ta không biết rõ chính xác pháp lực của Hàn Lăng Nhiên cao đến đâu, mà hắn có lẽ cũng không biết rõ về ta, nhất là chuyện ta đã học theo Giao Long tiếp thu trái phép âm công để nhanh chóng đạt pháp lực thượng thừa, chưa kể khi giết Giao Long còn cướp được phần lớn công lực của hắn…
Con Giao Long đó là ma thú gây họa nhiều vạn năm trước, tương truyền cả Thiên giới phải hợp sức mới phong ấn được y, cuối cùng lại vì tiếng khóc và nước mắt của ta phá hỏng kết giới thoát ra. Giao Long không đếm được tuổi, y từng dụ dỗ ta rằng, trở thành nữ nhân của y, cam tâm tình nguyện cho y tấm thân trinh bạch, y sẽ trở nên bất diệt, dù ta muốn nghịch đảo luân hồi, khuấy loạn lục giới y cũng làm cho ta…
Nói tóm lại, ta cảm thấy không quá lo ngại về việc thi đấu pháp lực công khai…
Vãn triều, mọi người đều tán thành hoặc miễn cưỡng chấp nhận đối sách đó. Thật ra đó chỉ là mặt ngoài, thậm trí sau khi thua cuộc, vẫn có thể dấy quân làm phản, ta nên tính kĩ càng những bước tiếp theo…
Người duy nhất không hài lòng là Bích Song thái hậu, ta thấy bà ta ngầm giật dây một vị tiên quan nổi danh thẳng thắn và không câu lệ phép lịch sự. Vị tiên quan già đó đứng ra trước chúng tiên, dõng dạc vạch mặt ta:
- Việc thi đấu pháp lực là không công bằng! Nhiều năm trước thấy dấu hiệu của Giao Long trên thiên giới, chính trưởng công chúa đã giải phong ấn của y, hẳn đã lấy của y pháp lực!
Ánh mắt ta sắc sảo hơn, nán lại xem phe đối lập còn nói thêm điều gì. Không ngờ một tên thất phu thô lỗ khác cũng đứng ra, chỉ vào mặt ta mà nói:
- Mọi người đều biết truyền thuyết Giao Long thèm khát trinh tiết của nữ nhân nào có thể dùng nước mắt phá hỏng phong ấn giải thoát y, trưởng công chúa ắt đã không giữ tiết hạnh trao đổi cùng y!
Khá lắm, khiến cho cả Chính Điện ào ào, xôn xao bàn tán. Nếu như chuyện đó được chứng minh là sự thực, dĩ nhiên ta không có tư cách kế vị. Lúc này ta âm thầm quan sát, người đầu tiên mà ta liếc nhìn là Hàn Lăng Nhiên. Tất cả có thể nhìn thấy là gương mặt lạnh lùng không một chút bận tâm của hắn, thậm chí hắn còn khép hờ đôi mắt định thần, giống như không muốn bị những âm thanh huyên náo làm nhức tai…
Ngay cả Hàn Lăng Nhiên cũng không quan tâm đến trinh tiết ta còn hay mất, chuyện mà mẫu hậu hắn đem ra phản công ta vì sợ pháp lực của ta cao hơn… Không phải là hắn của năm vạn năm trước khi còn yêu thích ta, trinh tiết ta còn hay mất không liên quan gì đến cảm xúc hay lòng tự tôn của hắn, chỉ là ta không ngờ, hắn cũng không dùng cái cách có vẻ hữu ích này công kích ta sao?… Hay hắn cũng cho rằng công kích bằng cái cách này ô nhục thanh danh của hắn?
Thật ra, Hàn Lăng Nhiên và ta bấy nhiêu năm rất sòng phẳng với nhau…
Ta khẽ cười thầm, từ từ rời khỏi ghế nhiếp chính, bước ra giữa chính điện… Ta nghiêm khắc tột cùng lớn tiếng:
- Danh dự của bổn cung há để các ngươi tùy tiện đặt điều hay sao?
Nói rồi vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng muốt như ngọc có điểm dấu thủ cung sa đỏ rực rỡ. Mọi ánh mắt nhìn thấy, lập tức im bặt, phe đối lập nhiều kẻ bàng hoàng…
- Tội hủy hoại thanh danh của trưởng công chúa, Lăng Nhiên Vương Quân thử nói xem, hai người dưới trướng Vương Quân kia nên xử thế nào? – Ta khắc nghiệt nói.
Lúc nãy, ta vẫn lén quan sát hắn, lúc hắn trông thấy cánh tay ta còn dấu thủ cung sa, ánh mắt đen thẫm lại, tuy nhiên cảm xúc lại không thể nhận biết…
Lúc này bị ta trực tiếp hỏi, hắn đứng lên, giọng nhàn nhạt nghiêm chỉnh nói trước chúng tiên:
- Dĩ nhiên phải xử lăng trì rồi! – Hướng quân lính phía sau phân phó – Người đâu, lôi đi!
Gương mặt Thái Hậu biến sắc, còn ta thì mỉm cười. Hai tên tiên quan kia kêu la, có phần oán hận nhìn hắn:
- Lăng Nhiên Vương Quân, người không bảo vệ kẻ dưới trướng ngài sao?
Mọi việc không dừng ở đó, nào ngờ Hàn Lăng Nhiên âm hiểm, đứng trước chúng tiên công khai nói thêm một câu, nửa đùa nửa thật:
- Chắc các vị quên rồi, hôn ước của ta và Trưởng công chúa nhiều vạn năm trước vẫn còn đó, danh tiết của hôn thê với ta quan trọng như vậy, đâu để người ta dễ dàng bôi nhọ, ta đương nhiên phải bảo vệ nàng!
Câu nói này hắn thốt ra không khác gì ngũ lôi hoành đình quét qua khiến nụ cười trên môi ta đông cứng, cả Bích Song Thái Hậu cũng tê liệt, thêm vô số kẻ trên Chính Điện bàng hoàng giật mình…
Cái hôn ước treo trên đầu đó, suốt năm vạn năm không còn ai đếm xỉa đến, từ khi ta và hắn không nhìn mặt nhau, nó bị mặc định là đã bị hủy bỏ, dần dần ngay cả ta cũng quên đi…
Hàn Lăng Nhiên quá thâm hiểm, ta biết hắn chán ghét ta đến thế nào, sẽ không đời nào dẫm qua con đường đầy những mảnh gương vỡ để lấy ta, đòn hiểm này của hắn, ta nhất thời chưa thể chống đỡ…
Hàn Lăng Nhiên trong mắt ta cao hứng giả tạo cười:
- Các vị tranh cãi nãy giờ thật mệt mỏi mà quên mất điểm mấu chốt này, ta và trưởng công chúa dù ai kế vị thì người còn lại cũng thành Thiên Hậu hoặc Thiên Quân, căn bản chủ lực Thiên Giới không có sai khác…
Trong năm vạn năm, ta chưa từng nhìn thấy nụ cười nào của hắn dù là giả tạo mà sáng chói như vậy…
- Tuy nhiên để phân định rạch ròi, ta không ngại thi đấu pháp lực cùng Trưởng công chúa. Mọi việc quyết định như vậy đi!
Cả Chính điện im phăng phắc, có kẻ nói đểu đến tai ta:
- Vương quân thật có uy lực trấn áp quần hùng, xem đi xem đi, khiến cả Chính điện yên tĩnh lại, ngay cả Trưởng công chúa kia cũng không thể chống đỡ…
- Vậy trưởng công chúa hao tâm tổn sức tranh giành với Vương Quân làm chi, nếu còn hôn ước của Tiên Đế, trăm sông cũng đổ về một bể? Nữ nhân thì chỉ nên đứng sau phò tá trượng phu…
- Cái này gọi là không đánh mà thắng, Trưởng công chúa thua rồi….
Một mảnh kí ức đã vỡ vụn, ta chỉ không ngờ rằng cả hai đã chôn nó đi, hắn vì mục tiêu quyền lực, sẵn sàng vô liêm sỉ đào nó lên, hốt lại mảnh vỡ mang ra cho thiên hạ thấy…
Lúc này ta nhìn hắn, thứ duy nhất có thể nhìn thấy trong mắt hắn là sự âm ngoan tàn khốc đến táng tận lương tâm. Ta biết hắn không phải gã khờ năm vạn năm trước bị ta làm tổn thương, trong mắt hắn, vốn đã hoàn toàn tuyệt tình với ta…
Hắn nhẫn tâm với ta đã đành, ngay cả Hàn Hương Nguyệt, hắn cũng không sợ nàng tổn thương vì những lời nói này ư?
Thái Hậu có chút bất đồng, bà ta nhìn hắn nói:
- Tuy là như thế, con không sợ Hương Nguyệt vì những lời này mà để tâm ư? Nếu theo hôn ước đó, Hương Nguyệt chỉ có thể làm thiếp…
- Mẫu hậu, hài nhi không đời nào để Hương Nguyệt ấm ức như thế… – Hắn lập lờ nói.
Trái tim ta rất lạnh, đương nhiên ta hiểu, và hắn cũng dĩ nhiên cùng quan điểm, cho dù ai lên kế vị, kẻ kia cũng sớm muộn bị thanh trừng thôi. Đây chỉ là một đối sách thâm hiểm trong ngắn hạn của hắn…
Lăng Nhiên Vương Quân lại gần ta, âm điệu và ánh mắt đều ẩn chứa những mũi nhọn sắc bén, tưởng như chính hắn đang cầm lên những mảnh vỡ của năm nào hướng đến ta:
- Công chúa điện hạ cũng không cần bận tâm, năm vạn năm trước, chính người từng hỏi ta về cảm giác của ta về người và nhị công chúa, chắc người không quên, ta đã nói nàng ấy khác, người lại khác…
Năm vạn năm trước? Ta lục tìm đâu đó trong số những mảnh vỡ vụn được một mảnh tráng lệ, mọi góc cạnh đều rất sắc, cầm lên khiến ta thấy mơ hồ đau…
Ta hỏi hắn, ta và Hương Nguyệt là gì của hắn? Hắn đơn thuần đáp “nàng khác, muội ấy lại khác, muội ấy là muội muội tốt, nàng là người ta muốn lấy làm nương tử…”
Ta hỏi hắn, vậy trong trái tim hắn, ai quan trọng hơn. Hắn đáp muội muội quan trọng, nhưng dĩ nhiên ta quan trọng hơn…
Ta hỏi hắn một câu cay nghiệt, nếu ta và Hương Nguyệt cùng rơi xuống vực, hắn chỉ cứu được một người, hắn cứu ai? Hắn không suy nghĩ đến một giây liền đáp một câu trả lời không có đáp án trực tiếp “ Nàng sống thì ta mới muốn sống!” Có thể là hắn cứu ta, có thể là hắn cứu Hương Nguyệt trước rồi sau đó cùng ta chết…
- Công chúa điện hạ!
Ngọc Hà từ phía sau ta chạy lên nhắc nhở, thì ra ta đã đờ đẫn bấy lâu. Ta giật mình khi thấy trên má, vương lại một giọt nước mắt trong suốt lấp lánh, năm vạn năm rồi mới xuất hiện…
Chưa bao giờ ta thất thố đến thế, ta phẩy áo bước nhanh ra khỏi Chính điện, không quay đầu lại, nhất thời không cần bận tâm…
Thế nhưng trái tim này đã chết từ năm vạn năm trước cớ gì lại một lần nữa sống lại khống chế cảm xúc của ta…
Ta cảm thấy con đường trở về tẩm cung sao thật dài và hụt hơi… Bỗng nhiên đầu óc có chút quay cuồng, ta đứng lại, phía sau Ngọc Hà đã chạy tới…
- Công chúa điện hạ, người làm sao vậy?
- Chân ta đau quá… – Ta vô thức trả lời, trong lòng ta dĩ nhiên không đau, trái tim không đau mà lại thấy chân đau…
Ngọc Hà nhìn con đường đá bằng phẳng, nhìn thấy đôi chân ta đi trên gấm lụa mềm mại thượng hạng nhất thì ngơ ngác không hiểu nổi…
Ta tưởng như đang đi chân trần trên con đường đầy những mảnh vỡ vụn… Trong chốc lát ngồi xổm xuống, nói với Ngọc Hà:
- Ngọc Hà, mau thay ta quét dọn chúng mang đi….
Ngọc Hà bên ta không động chân động tay mà chỉ thở dài, rút từ trong ống tay áo ra một lọ dược đưa cho ta:
- Công chúa điện hạ, người lại phát bệnh rồi… mau uống dược này…
Ta run rẩy nhìn lọ dược, ngây ngốc hỏi:
- Dược gì?
- Công chúa điện hạ…. – Ngọc Hà sầu não nói – Chính là người dặn nô tỳ, mỗi lần người không tỉnh táo nói lung tung thì đưa cho người một viên thuốc an thần…
Ta cảm thấy có chút ấn tượng, trước mắt đúng là mơ hồ, mọi thứ đang dần nhập nhằng, đúng là ta có bệnh rồi… Ta uống xong viên dược an thần liền cảm thấy buồn ngủ mà ngất đi…
Ta thừa nhận, có những lúc ta không tỉnh táo, nhớ lại chuyện cũ liền bị ảo tưởng, sau đó mới sai Ngọc Hà cầm sẵn những viên thuốc an thần đó… Ta mặc định rằng đó chẳng phải là chuyện to tát, chỉ vì ta trước đây muốn nhanh chóng trở nên tuyệt tình, cố gắng gượng ép đào thải những kí ức đau lòng đó ra khỏi đầu nên thỉnh thoảng mới bị như vậy. Chỉ cần ta ngủ một giấc, tâm trạng lập tức ổn định lại…
Ta tỉnh lại đã là tối muộn, đầu có chút đau nhức mơ hồ, ngồi dậy hỏi Ngọc Hà:
- Ta vừa uống thuốc sao?
- Vâng công chúa…
Nhìn mình đã nằm trên giường đàng hoàng, ta có chút nghi hoặc hỏi Ngọc Hà:
- Ngươi đưa ta về sao?
- À… Vâng…. – Ngọc Hà có chút lúng túng nói, bắt gặp ánh mắt sắc lạnh như băng của ta, nàng ta mới ấp úng nói tiếp – Thật ra không phải nô tỳ mang công chúa về, nô tỳ nhờ đám nô bộc khác, nhưng cũng là người thân tín, công chúa có thể an tâm…
Điều ta lo ngại là có kẻ nào đó nhìn ra sự bất thường từ ta, dĩ nhiên ta biết Ngọc Hà thân hình mảnh mai bé nhỏ thế kia không thể mang ta về…
Ta nhìn đám lọ sứ trên bàn, bèn hỏi Ngọc Hà:
- Đã hết dược an thần rồi sao?
- Vâng, nô tỳ vừa đi lấy thêm…
Ta bước xuống giường, lấy một cái lọ, mở nắp ra ngửi thử:
- Mùi không giống như mọi lần…
- Công chúa, là… nô tỳ lo người uống nhiều an thần dược sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ về sau nên bảo Thái Ất Chân Nhân giảm nồng độ một chút, cái này chỉ khiến người ngủ một giấc nhẹ thôi…
Ta liếc xéo nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng cực hạn. Ngọc Hà vội quỳ xuống lắp bắp, thanh âm run rẩy:
- Công chúa minh xét, nô tỳ đâu dám làm gì qua mặt người…
- Cần gì ngươi phải sợ hãi như có tật giật mình vậy? Trên đời này, có kẻ nào có thể hạ độc qua mặt ta? – Ta cười nhạt nói.
Giao Long đã dạy cho ta cách dùng độc và hạ độc tinh vi nhất, ta chỉ cần ngửi mùi cũng có thể xác định có độc tính hay không. Ta tự biết trong lọ không có độc… Tuy nhiên thái độ của ả lại có vẻ bất thường…
- Ngọc Hà, ta luôn xem trọng ngươi, vinh hoa phú quý gì cũng có thể cho ngươi… – Ta lại gần, cúi xuống nói ngay trên đỉnh đầu nàng – Nhưng ngươi cũng biết, phản bội ta có hậu quả gì.
Con Giao Long đó là ma thú gây họa nhiều vạn năm trước, tương truyền cả Thiên giới phải hợp sức mới phong ấn được y, cuối cùng lại vì tiếng khóc và nước mắt của ta phá hỏng kết giới thoát ra. Giao Long không đếm được tuổi, y từng dụ dỗ ta rằng, trở thành nữ nhân của y, cam tâm tình nguyện cho y tấm thân trinh bạch, y sẽ trở nên bất diệt, dù ta muốn nghịch đảo luân hồi, khuấy loạn lục giới y cũng làm cho ta…
Nói tóm lại, ta cảm thấy không quá lo ngại về việc thi đấu pháp lực công khai…
Vãn triều, mọi người đều tán thành hoặc miễn cưỡng chấp nhận đối sách đó. Thật ra đó chỉ là mặt ngoài, thậm trí sau khi thua cuộc, vẫn có thể dấy quân làm phản, ta nên tính kĩ càng những bước tiếp theo…
Người duy nhất không hài lòng là Bích Song thái hậu, ta thấy bà ta ngầm giật dây một vị tiên quan nổi danh thẳng thắn và không câu lệ phép lịch sự. Vị tiên quan già đó đứng ra trước chúng tiên, dõng dạc vạch mặt ta:
- Việc thi đấu pháp lực là không công bằng! Nhiều năm trước thấy dấu hiệu của Giao Long trên thiên giới, chính trưởng công chúa đã giải phong ấn của y, hẳn đã lấy của y pháp lực!
Ánh mắt ta sắc sảo hơn, nán lại xem phe đối lập còn nói thêm điều gì. Không ngờ một tên thất phu thô lỗ khác cũng đứng ra, chỉ vào mặt ta mà nói:
- Mọi người đều biết truyền thuyết Giao Long thèm khát trinh tiết của nữ nhân nào có thể dùng nước mắt phá hỏng phong ấn giải thoát y, trưởng công chúa ắt đã không giữ tiết hạnh trao đổi cùng y!
Khá lắm, khiến cho cả Chính Điện ào ào, xôn xao bàn tán. Nếu như chuyện đó được chứng minh là sự thực, dĩ nhiên ta không có tư cách kế vị. Lúc này ta âm thầm quan sát, người đầu tiên mà ta liếc nhìn là Hàn Lăng Nhiên. Tất cả có thể nhìn thấy là gương mặt lạnh lùng không một chút bận tâm của hắn, thậm chí hắn còn khép hờ đôi mắt định thần, giống như không muốn bị những âm thanh huyên náo làm nhức tai…
Ngay cả Hàn Lăng Nhiên cũng không quan tâm đến trinh tiết ta còn hay mất, chuyện mà mẫu hậu hắn đem ra phản công ta vì sợ pháp lực của ta cao hơn… Không phải là hắn của năm vạn năm trước khi còn yêu thích ta, trinh tiết ta còn hay mất không liên quan gì đến cảm xúc hay lòng tự tôn của hắn, chỉ là ta không ngờ, hắn cũng không dùng cái cách có vẻ hữu ích này công kích ta sao?… Hay hắn cũng cho rằng công kích bằng cái cách này ô nhục thanh danh của hắn?
Thật ra, Hàn Lăng Nhiên và ta bấy nhiêu năm rất sòng phẳng với nhau…
Ta khẽ cười thầm, từ từ rời khỏi ghế nhiếp chính, bước ra giữa chính điện… Ta nghiêm khắc tột cùng lớn tiếng:
- Danh dự của bổn cung há để các ngươi tùy tiện đặt điều hay sao?
Nói rồi vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng muốt như ngọc có điểm dấu thủ cung sa đỏ rực rỡ. Mọi ánh mắt nhìn thấy, lập tức im bặt, phe đối lập nhiều kẻ bàng hoàng…
- Tội hủy hoại thanh danh của trưởng công chúa, Lăng Nhiên Vương Quân thử nói xem, hai người dưới trướng Vương Quân kia nên xử thế nào? – Ta khắc nghiệt nói.
Lúc nãy, ta vẫn lén quan sát hắn, lúc hắn trông thấy cánh tay ta còn dấu thủ cung sa, ánh mắt đen thẫm lại, tuy nhiên cảm xúc lại không thể nhận biết…
Lúc này bị ta trực tiếp hỏi, hắn đứng lên, giọng nhàn nhạt nghiêm chỉnh nói trước chúng tiên:
- Dĩ nhiên phải xử lăng trì rồi! – Hướng quân lính phía sau phân phó – Người đâu, lôi đi!
Gương mặt Thái Hậu biến sắc, còn ta thì mỉm cười. Hai tên tiên quan kia kêu la, có phần oán hận nhìn hắn:
- Lăng Nhiên Vương Quân, người không bảo vệ kẻ dưới trướng ngài sao?
Mọi việc không dừng ở đó, nào ngờ Hàn Lăng Nhiên âm hiểm, đứng trước chúng tiên công khai nói thêm một câu, nửa đùa nửa thật:
- Chắc các vị quên rồi, hôn ước của ta và Trưởng công chúa nhiều vạn năm trước vẫn còn đó, danh tiết của hôn thê với ta quan trọng như vậy, đâu để người ta dễ dàng bôi nhọ, ta đương nhiên phải bảo vệ nàng!
Câu nói này hắn thốt ra không khác gì ngũ lôi hoành đình quét qua khiến nụ cười trên môi ta đông cứng, cả Bích Song Thái Hậu cũng tê liệt, thêm vô số kẻ trên Chính Điện bàng hoàng giật mình…
Cái hôn ước treo trên đầu đó, suốt năm vạn năm không còn ai đếm xỉa đến, từ khi ta và hắn không nhìn mặt nhau, nó bị mặc định là đã bị hủy bỏ, dần dần ngay cả ta cũng quên đi…
Hàn Lăng Nhiên quá thâm hiểm, ta biết hắn chán ghét ta đến thế nào, sẽ không đời nào dẫm qua con đường đầy những mảnh gương vỡ để lấy ta, đòn hiểm này của hắn, ta nhất thời chưa thể chống đỡ…
Hàn Lăng Nhiên trong mắt ta cao hứng giả tạo cười:
- Các vị tranh cãi nãy giờ thật mệt mỏi mà quên mất điểm mấu chốt này, ta và trưởng công chúa dù ai kế vị thì người còn lại cũng thành Thiên Hậu hoặc Thiên Quân, căn bản chủ lực Thiên Giới không có sai khác…
Trong năm vạn năm, ta chưa từng nhìn thấy nụ cười nào của hắn dù là giả tạo mà sáng chói như vậy…
- Tuy nhiên để phân định rạch ròi, ta không ngại thi đấu pháp lực cùng Trưởng công chúa. Mọi việc quyết định như vậy đi!
Cả Chính điện im phăng phắc, có kẻ nói đểu đến tai ta:
- Vương quân thật có uy lực trấn áp quần hùng, xem đi xem đi, khiến cả Chính điện yên tĩnh lại, ngay cả Trưởng công chúa kia cũng không thể chống đỡ…
- Vậy trưởng công chúa hao tâm tổn sức tranh giành với Vương Quân làm chi, nếu còn hôn ước của Tiên Đế, trăm sông cũng đổ về một bể? Nữ nhân thì chỉ nên đứng sau phò tá trượng phu…
- Cái này gọi là không đánh mà thắng, Trưởng công chúa thua rồi….
Một mảnh kí ức đã vỡ vụn, ta chỉ không ngờ rằng cả hai đã chôn nó đi, hắn vì mục tiêu quyền lực, sẵn sàng vô liêm sỉ đào nó lên, hốt lại mảnh vỡ mang ra cho thiên hạ thấy…
Lúc này ta nhìn hắn, thứ duy nhất có thể nhìn thấy trong mắt hắn là sự âm ngoan tàn khốc đến táng tận lương tâm. Ta biết hắn không phải gã khờ năm vạn năm trước bị ta làm tổn thương, trong mắt hắn, vốn đã hoàn toàn tuyệt tình với ta…
Hắn nhẫn tâm với ta đã đành, ngay cả Hàn Hương Nguyệt, hắn cũng không sợ nàng tổn thương vì những lời nói này ư?
Thái Hậu có chút bất đồng, bà ta nhìn hắn nói:
- Tuy là như thế, con không sợ Hương Nguyệt vì những lời này mà để tâm ư? Nếu theo hôn ước đó, Hương Nguyệt chỉ có thể làm thiếp…
- Mẫu hậu, hài nhi không đời nào để Hương Nguyệt ấm ức như thế… – Hắn lập lờ nói.
Trái tim ta rất lạnh, đương nhiên ta hiểu, và hắn cũng dĩ nhiên cùng quan điểm, cho dù ai lên kế vị, kẻ kia cũng sớm muộn bị thanh trừng thôi. Đây chỉ là một đối sách thâm hiểm trong ngắn hạn của hắn…
Lăng Nhiên Vương Quân lại gần ta, âm điệu và ánh mắt đều ẩn chứa những mũi nhọn sắc bén, tưởng như chính hắn đang cầm lên những mảnh vỡ của năm nào hướng đến ta:
- Công chúa điện hạ cũng không cần bận tâm, năm vạn năm trước, chính người từng hỏi ta về cảm giác của ta về người và nhị công chúa, chắc người không quên, ta đã nói nàng ấy khác, người lại khác…
Năm vạn năm trước? Ta lục tìm đâu đó trong số những mảnh vỡ vụn được một mảnh tráng lệ, mọi góc cạnh đều rất sắc, cầm lên khiến ta thấy mơ hồ đau…
Ta hỏi hắn, ta và Hương Nguyệt là gì của hắn? Hắn đơn thuần đáp “nàng khác, muội ấy lại khác, muội ấy là muội muội tốt, nàng là người ta muốn lấy làm nương tử…”
Ta hỏi hắn, vậy trong trái tim hắn, ai quan trọng hơn. Hắn đáp muội muội quan trọng, nhưng dĩ nhiên ta quan trọng hơn…
Ta hỏi hắn một câu cay nghiệt, nếu ta và Hương Nguyệt cùng rơi xuống vực, hắn chỉ cứu được một người, hắn cứu ai? Hắn không suy nghĩ đến một giây liền đáp một câu trả lời không có đáp án trực tiếp “ Nàng sống thì ta mới muốn sống!” Có thể là hắn cứu ta, có thể là hắn cứu Hương Nguyệt trước rồi sau đó cùng ta chết…
- Công chúa điện hạ!
Ngọc Hà từ phía sau ta chạy lên nhắc nhở, thì ra ta đã đờ đẫn bấy lâu. Ta giật mình khi thấy trên má, vương lại một giọt nước mắt trong suốt lấp lánh, năm vạn năm rồi mới xuất hiện…
Chưa bao giờ ta thất thố đến thế, ta phẩy áo bước nhanh ra khỏi Chính điện, không quay đầu lại, nhất thời không cần bận tâm…
Thế nhưng trái tim này đã chết từ năm vạn năm trước cớ gì lại một lần nữa sống lại khống chế cảm xúc của ta…
Ta cảm thấy con đường trở về tẩm cung sao thật dài và hụt hơi… Bỗng nhiên đầu óc có chút quay cuồng, ta đứng lại, phía sau Ngọc Hà đã chạy tới…
- Công chúa điện hạ, người làm sao vậy?
- Chân ta đau quá… – Ta vô thức trả lời, trong lòng ta dĩ nhiên không đau, trái tim không đau mà lại thấy chân đau…
Ngọc Hà nhìn con đường đá bằng phẳng, nhìn thấy đôi chân ta đi trên gấm lụa mềm mại thượng hạng nhất thì ngơ ngác không hiểu nổi…
Ta tưởng như đang đi chân trần trên con đường đầy những mảnh vỡ vụn… Trong chốc lát ngồi xổm xuống, nói với Ngọc Hà:
- Ngọc Hà, mau thay ta quét dọn chúng mang đi….
Ngọc Hà bên ta không động chân động tay mà chỉ thở dài, rút từ trong ống tay áo ra một lọ dược đưa cho ta:
- Công chúa điện hạ, người lại phát bệnh rồi… mau uống dược này…
Ta run rẩy nhìn lọ dược, ngây ngốc hỏi:
- Dược gì?
- Công chúa điện hạ…. – Ngọc Hà sầu não nói – Chính là người dặn nô tỳ, mỗi lần người không tỉnh táo nói lung tung thì đưa cho người một viên thuốc an thần…
Ta cảm thấy có chút ấn tượng, trước mắt đúng là mơ hồ, mọi thứ đang dần nhập nhằng, đúng là ta có bệnh rồi… Ta uống xong viên dược an thần liền cảm thấy buồn ngủ mà ngất đi…
Ta thừa nhận, có những lúc ta không tỉnh táo, nhớ lại chuyện cũ liền bị ảo tưởng, sau đó mới sai Ngọc Hà cầm sẵn những viên thuốc an thần đó… Ta mặc định rằng đó chẳng phải là chuyện to tát, chỉ vì ta trước đây muốn nhanh chóng trở nên tuyệt tình, cố gắng gượng ép đào thải những kí ức đau lòng đó ra khỏi đầu nên thỉnh thoảng mới bị như vậy. Chỉ cần ta ngủ một giấc, tâm trạng lập tức ổn định lại…
Ta tỉnh lại đã là tối muộn, đầu có chút đau nhức mơ hồ, ngồi dậy hỏi Ngọc Hà:
- Ta vừa uống thuốc sao?
- Vâng công chúa…
Nhìn mình đã nằm trên giường đàng hoàng, ta có chút nghi hoặc hỏi Ngọc Hà:
- Ngươi đưa ta về sao?
- À… Vâng…. – Ngọc Hà có chút lúng túng nói, bắt gặp ánh mắt sắc lạnh như băng của ta, nàng ta mới ấp úng nói tiếp – Thật ra không phải nô tỳ mang công chúa về, nô tỳ nhờ đám nô bộc khác, nhưng cũng là người thân tín, công chúa có thể an tâm…
Điều ta lo ngại là có kẻ nào đó nhìn ra sự bất thường từ ta, dĩ nhiên ta biết Ngọc Hà thân hình mảnh mai bé nhỏ thế kia không thể mang ta về…
Ta nhìn đám lọ sứ trên bàn, bèn hỏi Ngọc Hà:
- Đã hết dược an thần rồi sao?
- Vâng, nô tỳ vừa đi lấy thêm…
Ta bước xuống giường, lấy một cái lọ, mở nắp ra ngửi thử:
- Mùi không giống như mọi lần…
- Công chúa, là… nô tỳ lo người uống nhiều an thần dược sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ về sau nên bảo Thái Ất Chân Nhân giảm nồng độ một chút, cái này chỉ khiến người ngủ một giấc nhẹ thôi…
Ta liếc xéo nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng cực hạn. Ngọc Hà vội quỳ xuống lắp bắp, thanh âm run rẩy:
- Công chúa minh xét, nô tỳ đâu dám làm gì qua mặt người…
- Cần gì ngươi phải sợ hãi như có tật giật mình vậy? Trên đời này, có kẻ nào có thể hạ độc qua mặt ta? – Ta cười nhạt nói.
Giao Long đã dạy cho ta cách dùng độc và hạ độc tinh vi nhất, ta chỉ cần ngửi mùi cũng có thể xác định có độc tính hay không. Ta tự biết trong lọ không có độc… Tuy nhiên thái độ của ả lại có vẻ bất thường…
- Ngọc Hà, ta luôn xem trọng ngươi, vinh hoa phú quý gì cũng có thể cho ngươi… – Ta lại gần, cúi xuống nói ngay trên đỉnh đầu nàng – Nhưng ngươi cũng biết, phản bội ta có hậu quả gì.
/25
|