Cô là người Hồi Thành ạ?
Ừ, nhân dịp Tết nên cô về một chuyến. Nhạc Dư cất di động, Còn em thì sao?
Lục Thương cúi đầu: Mẹ em là người Hồi Thành ạ.
Nhạc Dư nghe thế thì hỏi nhà cậu ở đâu, sau khi biết địa chỉ, cô kinh ngạc nói: Không ngờ cô trò mình chỉ sống cách nhau có mấy con phố. Chỉ có điều nhà bà ngoại của Lục Thương khác hẳn nhà cô, nằm trong khu vực giàu có nổi tiếng của Hồi Thành.
Hồi Thành cũng chỉ lớn đến thế mà thôi.
Lục Thương nhìn cô, Cô ơi, cô về đây một mình ạ?
Nhạc Dư sinh lòng cảnh giác, Không thì thế nào? Đương nhiên là cô về một mình rồi.
Không phải cô có bạn trai sao? Thấy cô nhíu mày, cậu bổ sung: Ai trong trường cũng biết chuyện này hết ạ.
Đây là chuyện của người lớn, trẻ con không cần phải quan tâm.
Đồ uống được đưa lên bàn, Nhạc Dư đẩy một ly đến trước mặt Lục Thương, chuyển đề tài, Em thử xem. Cửa hàng này đã mở nhiều năm rồi, món nào cũng tuyệt cả.
Lục Thương không thích Nhạc Dư nói mình là trẻ con, càng không thích cô đặt bản thân ở vị trí cao hơn cậu, nhưng cậu vốn trầm tính, ngoại trừ học giỏi, cao ráo, ở phương diện giao tiếp thì gần như có thể dùng tệ hại để hình dung. Thế nên cậu không biết phải phản bác thế nào, chỉ có thể buồn bực cúi đầu uống món đồ chua chua ngọt ngọt.
Tuy hương vị quai quái, nhưng thấy Nhạc Dư uống hăng say, cậu không nhịn được mà uống thêm mấy ngụm, lúc quen rồi lại cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm.
Ngon không? Nhạc Dư hỏi.
Lục Thương gật đầu: Có ạ.
Nhạc Dư nháy mắt, giơ ngón cái với cậu: Thật tinh mắt! Phải biết rằng Phan Bối đã từng đánh giá rằng món này chanh leo thối, còn bảo Nhạc Dư mà muốn tìm người cùng khẩu vị thì đã khó lại càng khó hơn. Hiện tại thì hay rồi, cuối cùng cô cũng tìm được người cùng sở thích, cô thầm nghĩ, nhất định phải khoe với Phan Bối mới được.
Chỉ là sau những lời này, cuộc nói chuyện đột nhiên ngừng tại đây.
Lục Thương muốn chứng minh rằng khoảng cách giữa hai người không xa, thế là cậu chủ động mở miệng: Cô ơi, lần nào em cũng về đây một mình hết.
Hả? Nhạc Dư sửng sốt hai giây, thuận miệng hỏi cậu: Mẹ em không về cùng à? Hay là mẹ em sống ở Hồi Thành nên em về đây thăm mẹ?
Lục Thương khẽ lắc đầu phủ định: Mẹ em ra nước ngoài đã nhiều năm rồi. Em về đây để thăm ông bà ngoại cô ạ.
Em hiếu thảo quá. Nhạc Dư lúng túng uống một ngụm nước, bỗng cảm thấy nó có vị giống chanh leo thối.
Không khí bỗng trở nên xấu hổ.
Lục Thương có chút ảo não, cậu nhắc đến chuyện này vì muốn tìm đề tài nói chuyện, chứ không có ý gì khác.
May mà di động bỗng rung lên, phá vỡ sự im lặng áp lực.
Là Hoắc Tuân.
Không hiểu sao Nhạc Dư lại cảm thấy chột dạ, tuy rằng cô chỉ đang ngồi cùng học sinh của mình. Cô cầm di động lên, Cô ra ngoài nghe điện thoại nhé.
Lục Thương đoán được đó là cuộc điện thoại từ ai, miễn cưỡng nở nụ cười, Dạ vâng ạ.
Hai cô trò ngồi ở gần cửa, sau khi Nhạc Dư ra ngoài, Lục Thương vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt nhìn nghiêng khi nghe điện thoại của cô. Cậu đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc nghếch khi vắt hết óc để lựa lười mà nói. Cậu nghĩ, khi người ở đầu bên kia điện thoại ở cạnh Nhạc Dư thì bầu không khí nhất định sẽ rất hài hòa, không giống như cậu, ngay cả đề tài cũng không có.
Nhạc Dư không biết Lục Thương đang nghĩ gì, chỉ mải làm nũng với người ở đầu dây bên kia: Hôm nay trên đường chỉ toàn người với người, em suýt bị đè dẹp lép luôn. Giọng cô ẩn chứa ý cười, thậm chí còn có chút nũng nịu mà chính cô cũng không phát hiện ra, khác hẳn khi nói chuyện với Lục Thương,
Tiếng cười của Hoắc Tuân truyền đến, anh nói: Đúng là chỉ lúc về nhà em mới muốn ra khỏi cửa.
Bắc Hoài lạnh như thế, ai lại muốn ra ngoài chịu lạnh chứ. Nhạc Dư phồng má, Hoắc Tuân, mới rời anh mấy tiếng mà em đã nhớ anh rồi.
Hoắc Tuân rung động, trước kia, hễ anh cứ đi công tác thì sẽ kéo dài mười ngày nửa tháng, Nhạc Dư chưa bao giờ chủ động nói những lời này, mà dù có nói thì cũng là qua quýt cho xong dưới sự truy vấn của anh.
Cuối cùng anh cũng đợi được đến ngày này.
Tác giả: Không nhịn được mà muốn nói, Nhạc Dư có cách nói chuyện riêng với từng người khác nhau.
Lục Thương, thảm rồi.
Ừ, nhân dịp Tết nên cô về một chuyến. Nhạc Dư cất di động, Còn em thì sao?
Lục Thương cúi đầu: Mẹ em là người Hồi Thành ạ.
Nhạc Dư nghe thế thì hỏi nhà cậu ở đâu, sau khi biết địa chỉ, cô kinh ngạc nói: Không ngờ cô trò mình chỉ sống cách nhau có mấy con phố. Chỉ có điều nhà bà ngoại của Lục Thương khác hẳn nhà cô, nằm trong khu vực giàu có nổi tiếng của Hồi Thành.
Hồi Thành cũng chỉ lớn đến thế mà thôi.
Lục Thương nhìn cô, Cô ơi, cô về đây một mình ạ?
Nhạc Dư sinh lòng cảnh giác, Không thì thế nào? Đương nhiên là cô về một mình rồi.
Không phải cô có bạn trai sao? Thấy cô nhíu mày, cậu bổ sung: Ai trong trường cũng biết chuyện này hết ạ.
Đây là chuyện của người lớn, trẻ con không cần phải quan tâm.
Đồ uống được đưa lên bàn, Nhạc Dư đẩy một ly đến trước mặt Lục Thương, chuyển đề tài, Em thử xem. Cửa hàng này đã mở nhiều năm rồi, món nào cũng tuyệt cả.
Lục Thương không thích Nhạc Dư nói mình là trẻ con, càng không thích cô đặt bản thân ở vị trí cao hơn cậu, nhưng cậu vốn trầm tính, ngoại trừ học giỏi, cao ráo, ở phương diện giao tiếp thì gần như có thể dùng tệ hại để hình dung. Thế nên cậu không biết phải phản bác thế nào, chỉ có thể buồn bực cúi đầu uống món đồ chua chua ngọt ngọt.
Tuy hương vị quai quái, nhưng thấy Nhạc Dư uống hăng say, cậu không nhịn được mà uống thêm mấy ngụm, lúc quen rồi lại cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm.
Ngon không? Nhạc Dư hỏi.
Lục Thương gật đầu: Có ạ.
Nhạc Dư nháy mắt, giơ ngón cái với cậu: Thật tinh mắt! Phải biết rằng Phan Bối đã từng đánh giá rằng món này chanh leo thối, còn bảo Nhạc Dư mà muốn tìm người cùng khẩu vị thì đã khó lại càng khó hơn. Hiện tại thì hay rồi, cuối cùng cô cũng tìm được người cùng sở thích, cô thầm nghĩ, nhất định phải khoe với Phan Bối mới được.
Chỉ là sau những lời này, cuộc nói chuyện đột nhiên ngừng tại đây.
Lục Thương muốn chứng minh rằng khoảng cách giữa hai người không xa, thế là cậu chủ động mở miệng: Cô ơi, lần nào em cũng về đây một mình hết.
Hả? Nhạc Dư sửng sốt hai giây, thuận miệng hỏi cậu: Mẹ em không về cùng à? Hay là mẹ em sống ở Hồi Thành nên em về đây thăm mẹ?
Lục Thương khẽ lắc đầu phủ định: Mẹ em ra nước ngoài đã nhiều năm rồi. Em về đây để thăm ông bà ngoại cô ạ.
Em hiếu thảo quá. Nhạc Dư lúng túng uống một ngụm nước, bỗng cảm thấy nó có vị giống chanh leo thối.
Không khí bỗng trở nên xấu hổ.
Lục Thương có chút ảo não, cậu nhắc đến chuyện này vì muốn tìm đề tài nói chuyện, chứ không có ý gì khác.
May mà di động bỗng rung lên, phá vỡ sự im lặng áp lực.
Là Hoắc Tuân.
Không hiểu sao Nhạc Dư lại cảm thấy chột dạ, tuy rằng cô chỉ đang ngồi cùng học sinh của mình. Cô cầm di động lên, Cô ra ngoài nghe điện thoại nhé.
Lục Thương đoán được đó là cuộc điện thoại từ ai, miễn cưỡng nở nụ cười, Dạ vâng ạ.
Hai cô trò ngồi ở gần cửa, sau khi Nhạc Dư ra ngoài, Lục Thương vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt nhìn nghiêng khi nghe điện thoại của cô. Cậu đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc nghếch khi vắt hết óc để lựa lười mà nói. Cậu nghĩ, khi người ở đầu bên kia điện thoại ở cạnh Nhạc Dư thì bầu không khí nhất định sẽ rất hài hòa, không giống như cậu, ngay cả đề tài cũng không có.
Nhạc Dư không biết Lục Thương đang nghĩ gì, chỉ mải làm nũng với người ở đầu dây bên kia: Hôm nay trên đường chỉ toàn người với người, em suýt bị đè dẹp lép luôn. Giọng cô ẩn chứa ý cười, thậm chí còn có chút nũng nịu mà chính cô cũng không phát hiện ra, khác hẳn khi nói chuyện với Lục Thương,
Tiếng cười của Hoắc Tuân truyền đến, anh nói: Đúng là chỉ lúc về nhà em mới muốn ra khỏi cửa.
Bắc Hoài lạnh như thế, ai lại muốn ra ngoài chịu lạnh chứ. Nhạc Dư phồng má, Hoắc Tuân, mới rời anh mấy tiếng mà em đã nhớ anh rồi.
Hoắc Tuân rung động, trước kia, hễ anh cứ đi công tác thì sẽ kéo dài mười ngày nửa tháng, Nhạc Dư chưa bao giờ chủ động nói những lời này, mà dù có nói thì cũng là qua quýt cho xong dưới sự truy vấn của anh.
Cuối cùng anh cũng đợi được đến ngày này.
Tác giả: Không nhịn được mà muốn nói, Nhạc Dư có cách nói chuyện riêng với từng người khác nhau.
Lục Thương, thảm rồi.
/108
|