Vừa lai rai xong hai ly nước thì bên ngoài có dấu hiệu trở trời.
Lục Thương ngỏ ý muốn đưa Nhạc Dư về, Nhạc Dư vốn đã từ chối, song vì không lay chuyển được cậu nên cô bèn đồng ý.
Cô ơi, có phải cô mặc hơi ít không?
Khung xương Nhạc Dư vốn nhỏ nhắn, cô chỉ khoác trên mình một chiếc sơ mi cùng áo khoác nên nom có vẻ mảnh mai, một trận gió thoảng qua cũng khiến cậu sợ cô bị thổi đi mất.
Ít á? Chắc là vì cô ở Bắc Hoài lâu rồi nên giờ có thể chịu lạnh. Kỳ quái thay, Nhạc Dư vừa dứt lời thì bỗng cảm thấy trời nổi gió lớn, cô rụt vai: Nhưng bây giờ đúng là lạnh hơn trưa nay thật.
Ngón tay Lục Thương khẽ nhúc nhích, vừa định cởi áo khoác thì nghe thấy Nhạc Dư nói: Chúng ta mau đi thôi, em còn đang tuổi lớn, đừng đứng hứng gió kẻo lại bị ốm.
Cậu rũ tay xuống, không làm gì, mà cũng chẳng nói gì.
Chưa đi được năm phút, Nhạc Dư đã trông thấy cổng chính của tiểu khu nhà mình, cô giục Lục Thương mau về nhà. Lục Thương chôn chân tại chỗ, hỏi: Cô ơi, bao giờ cô về Bắc Hoài ạ?
Sáng ngày kia. Nhạc Dư vén mái tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, Sao thế?
Cậu thiếu niên cao hơn cô một cái đầu cụp mắt nhìn cô, lời vốn định nói đổi thành: Không có gì đâu ạ. Cô ơi, cô vào nhà đi.
Nhạc Dư sợ lạnh nên không từ chối, bảo cậu mau trở về rồi xoay người rảo bước vào tiểu khu.
Lục Thương đứng tại chỗ hồi lâu cũng không cảm thấy lạnh, cậu cúi đầu bấm ngón tay, tặc lưỡi: 8 tuổi sao.
Người vừa nãy là ai thế?
Á! Nhạc Dư giật bắn mình vì có người đột nhiên xuất hiện ở hành lang, cô chăm chú nhìn kỹ: Mẹ, mẹ làm gì thế? Làm con sợ chết đi được.
Dư Tú xích lại ôm tay cô: Mới vừa rồi có phải là Hoắc Tuân không? Cậu ta tới gặp con à? Sao không mời cậu ta vào nhà ngồi?
Tuy Dư Tú chỉ từng thấy Hoắc Tuân qua ảnh, nhưng đã nghe Nhạc Dư kể rằng anh rất cao, kết hợp với bóng dáng mới nãy, bà vô thức nghĩ ngay đến Hoắc Tuân.
Nhạc Dư trừng bà: Hoắc Tuân làm gì có thời gian rảnh mà đến đây? Mới nãy là học sinh của con.
Hóa ra là thế... Dư Tú nhất thời cụt hứng, khẽ thầm thì: Sao học sinh thời này cao thế? Không đúng, con dạy ở Bắc Hoài cơ mà, sao về đến đây rồi mà vẫn gặp được học sinh?
Mẹ cậu bé cũng là người Hồi Thành.
Thấy Dư Tú còn định hỏi tiếp, Nhạc Dư lập tức cắt ngang: Mẹ à, mẹ đừng hóng nữa.
Đây là mẹ quan tâm đến con. Mà Hoắc Tuân bận thế cơ à? Tết nhất cũng không được nghỉ hả? Công ty của cậu ta giỏi bóc lột quá đấy. Dư Tú điểm nào cũng tốt, có điều hễ cứ tò mò là miệng lại như pháo nổ.
Lúc trước Nhạc Dư không hoàn toàn để lộ thông tin của Hoắc Tuân, cô chỉ nói anh là quản lý tầm trung của một công ty nọ, có của ăn của để.
Chỉ cần nghe được một góc của sự thật là Dư Tú đã thỏa mãn vô cùng, hứng thú với điểm nào thì sẽ dành cho nó cả vạn câu hỏi. Nhạc Dư không dám nghĩ, nếu Dư Tú biết Hoắc Tuân còn ghê gớm hơn những gì cô đã kể thì bà sẽ nhiều chuyện đến mức nào.
Mấy ngày cuối năm và đầu năm mà mẹ, đương nhiên là bận rồi.
Dư Tú vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn thành câu nói dang dở: Nhưng giờ mà tăng ca thì lương sẽ được gấp ba... Đàn ông có lòng cầu tiến cũng không tồi. Nhạc Nhạc, con tìm bạn trai khéo thật đấy.
Nhạc Dư: ... Mẹ, chúng ta về rồi nói tiếp.
Cô và bà sắp lệch sóng đến nơi rồi.
/108
|