Kỳ nghỉ lễ trôi nhanh như gió, tiếp đến là kì thi cuối kì, dù Nhạc Dư muốn ngủ nướng đến mấy cũng phải khắc chế.
Tiết trời lạnh hơn, cô vùi mặt vào khăn quàng cổ, từ chối yêu cầu của Hoắc Tuân: Không cần đưa em đến trường đâu, anh mau tới công ty đi.
Có tốn bao nhiêu thời gian đâu. Hoắc Tuân quả quyết dắt cô ra khỏi cửa, ấn thang máy xuống tầng hầm, không cho phép cô phản bác. Nửa khuôn mặt của Nhạc Dư giấu kín dưới khăn, cô chớp chớp mắt, nói: Tự dưng hôm nay Hoắc tổng có vẻ bá đạo quá.
Hoắc Tuân: Bình thường thì không à?
Nhạc Dư: Bình thường khá nghe lời, là oắt con ngoan ngoãn của em.
Giọng điệu đương nhiên này khiến Hoắc Tuânnhíu mày, giơ tay lên nhéo gáy cô: Em bảo ai là oắt con?
Ai nhéo em thì chính là người đó đó. Thừa dịp Hoắc Tuân còn chưa nổi giận, Nhạc Dư vội chỉ lên trên: Thang máy đến rồi kìa.
Hoắc Tuân không để ý, trừng cô: Lần sau còn dám nói bậy thì anh sẽ cho em ba ngày không xuống được giường.
Nhạc Dư sợ hãi rụt vai, gật đầu như gà mổ thóc: Không có lần sau đâu.
Trong lòng lại không nghĩ như vậy. Cô vẫn còn đang thầm cảm khái, thật mới mẻ, quả nhiên hình tượng của Hoắc Tuân hôm nay là tổng tài bá đạo.
Bắc Hoài vừa đón một trận tuyết, trời lạnh đường trơn, chặng đường tới trường cấp 3 Bắc Hoài bình thường chỉ tốn mười phút, nay lại mất gần nửa tiếng.
Nhạc Dư: May mà hôm nay ra cửa sớm, không là tiết đọc bài buổi sáng rồi.
Hoắc Tuân không hiểu, Là do anh rời ghế nhà trường lâu quá rồi à? Sao anh thấy giáo viên của anh toàn có mặt vào gần cuối tiết nhỉ.
Nhạc Dư vỗ vỗ mặt anh: Để xem học sinh có tự giác hay không đấy. Sau đó, cô nghiêng người hôn lên mặt anh, Em đi đây, tối em chờ anh về rồi ta cùng ăn cơm.
Hoắc Tuân đáp lại bằng một nụ hôn lên môi, nhìn cô bước qua cổng trường rồi mới lái xe rời đi.
Nhạc Dư cúi đầu đi về phía trước, cảm thấy gió lại trở lớn. Có lẽ là vì rời khỏi lò sưởi Hoắc Tuân, lẻ loi một mình nên bắt đầu run cầm cập.
Em chào cô ạ.
Chào em.
Nhạc Dư đáp lời theo bản năng, quay đầu lại thì trông thấy Lục Thương. Cô buồn bực, học sinh khác gặp phải thầy cô trong trường là lòng bàn chân như bôi dầu, lỉnh nhanh hơn thỏ, sao cái cậu Lục Thương này sắp muộn đến nơi rồi mà còn thảnh thơi chào hỏi nhỉ?
Cô ăn sáng chưa ạ? Lục Thương hỏi.
Cô ăn rồi.
Nhạc Dư kín đáo liếc cậu, đúng là thanh niên trai tráng, ăn mặc phong phanh như thế mà mặt cũng không đổi sắc. Cô chịu rét, nâng tay nhìn đồng hồ: Sắp đến tiết đọc sáng rồi, em còn không mau vào lớp đi!
Lục Thương sóng vai đi cùng cô, đáp: Trên mặt đất toàn băng thôi, em mà ngã thì sẽ mất nhiều hơn được ạ.
Nhạc Dư thở dài thườn thượt, cảm thấy Lục Thương chính là chướng ngại vật trên con đường làm giáo viên chủ nhiệm của mình, nhưng nghĩ đến ông bố ở sau lưng cậu, cô lại kinh hãi rụt đầu như rùa đen. Cô thực sự không có hứng làm kẻ mù quáng bất chấp hậu quả.
Ừ, thế em cứ đi thong thả đi. Nhạc Dư ngừng bước, thấy cậu nừng theo, đành phải mở miệng nhắc nhở: Cô phải qua văn phòng một chuyến, đến lúc cô vào lớp mà không thấy em thì hôm nay đợi đứng phạt nhé.
Sau khi gỡ gạc được chút thể diện, Nhạc Dư không để ý đến vẻ mặt của Lục Thương, sung sướng rẽ thẳng vào tòa nhà văn phòng.
Lục Thương đứng tại chỗ sờ sờ chóp mũi, đã lạnh cóng đến mất tri giác, thế mà cậu lại đột nhiên cười thành tiếng, khiến một học sinh đi ngang qua sợ đến mức suýt trượt chân.
Không ai biết cậu đang cười gì.
Lúc Nhạc Dư vào phòng học, Lục Thương đã yên vị tại chỗ, nhưng trong phòng vẫn còn một chỗ trống. Mãi cho đến khi tiết đọc bài buổi sáng kết thúc, vị trí kia vẫn vắng bóng người.
Trình Hoan không đến trường.
Trình Hoan không phải một học sinh làm mà không báo. Nhạc Dư hồi tưởng lại, xác nhận bản thân không nhận được bất kỳ cuộc gọi hoặc tin nhắn xin nghỉ học nào, rồi trở lại văn phòng, tìm và gọi cho cả ba dãy số có trên danh sách liên lạc với học sinh, nhưng không có người bắt máy.
Cô ngồi trên mép bàn, không khỏi ngẩn người. Cô gắng để bản thân không suy nghĩ nhiều, nhưng tất cả những trường hợp bạo lực vẫn ùa vào tâm trí.
Dương Mai Mai vừa vào văn phòng thì trông thấy Nhạc Dư như vậy, cô nàng đặt tay lên trán Nhạc Dư, Sao thế? Không thoải mái à?
Nhạc Dư lẩm bẩm: Tôi không liên lạc được với một em học sinh.
Dương Mai Mai không nghĩ nhiều: Chắc là ngủ nướng nên không nghe máy ấy mà.
Nhạc Dư lắc đầu, Không, không phải. Cô bé này tương đối đặc thù.
Em nào thế? Đặc thù ở chỗ nào?
Cậu chờ tôi một chút. Nhạc Dư không trực tiếp trả lời câu hỏi này, cô rút di động ra từ túi, vừa ra ngoài vừa gọi điện thoại, đối phương bắt máy rất nhanh.
Hoắc Tuân, chiều này anh qua đón em rồi cùng em đến một nơi nhé.
Tiết trời lạnh hơn, cô vùi mặt vào khăn quàng cổ, từ chối yêu cầu của Hoắc Tuân: Không cần đưa em đến trường đâu, anh mau tới công ty đi.
Có tốn bao nhiêu thời gian đâu. Hoắc Tuân quả quyết dắt cô ra khỏi cửa, ấn thang máy xuống tầng hầm, không cho phép cô phản bác. Nửa khuôn mặt của Nhạc Dư giấu kín dưới khăn, cô chớp chớp mắt, nói: Tự dưng hôm nay Hoắc tổng có vẻ bá đạo quá.
Hoắc Tuân: Bình thường thì không à?
Nhạc Dư: Bình thường khá nghe lời, là oắt con ngoan ngoãn của em.
Giọng điệu đương nhiên này khiến Hoắc Tuânnhíu mày, giơ tay lên nhéo gáy cô: Em bảo ai là oắt con?
Ai nhéo em thì chính là người đó đó. Thừa dịp Hoắc Tuân còn chưa nổi giận, Nhạc Dư vội chỉ lên trên: Thang máy đến rồi kìa.
Hoắc Tuân không để ý, trừng cô: Lần sau còn dám nói bậy thì anh sẽ cho em ba ngày không xuống được giường.
Nhạc Dư sợ hãi rụt vai, gật đầu như gà mổ thóc: Không có lần sau đâu.
Trong lòng lại không nghĩ như vậy. Cô vẫn còn đang thầm cảm khái, thật mới mẻ, quả nhiên hình tượng của Hoắc Tuân hôm nay là tổng tài bá đạo.
Bắc Hoài vừa đón một trận tuyết, trời lạnh đường trơn, chặng đường tới trường cấp 3 Bắc Hoài bình thường chỉ tốn mười phút, nay lại mất gần nửa tiếng.
Nhạc Dư: May mà hôm nay ra cửa sớm, không là tiết đọc bài buổi sáng rồi.
Hoắc Tuân không hiểu, Là do anh rời ghế nhà trường lâu quá rồi à? Sao anh thấy giáo viên của anh toàn có mặt vào gần cuối tiết nhỉ.
Nhạc Dư vỗ vỗ mặt anh: Để xem học sinh có tự giác hay không đấy. Sau đó, cô nghiêng người hôn lên mặt anh, Em đi đây, tối em chờ anh về rồi ta cùng ăn cơm.
Hoắc Tuân đáp lại bằng một nụ hôn lên môi, nhìn cô bước qua cổng trường rồi mới lái xe rời đi.
Nhạc Dư cúi đầu đi về phía trước, cảm thấy gió lại trở lớn. Có lẽ là vì rời khỏi lò sưởi Hoắc Tuân, lẻ loi một mình nên bắt đầu run cầm cập.
Em chào cô ạ.
Chào em.
Nhạc Dư đáp lời theo bản năng, quay đầu lại thì trông thấy Lục Thương. Cô buồn bực, học sinh khác gặp phải thầy cô trong trường là lòng bàn chân như bôi dầu, lỉnh nhanh hơn thỏ, sao cái cậu Lục Thương này sắp muộn đến nơi rồi mà còn thảnh thơi chào hỏi nhỉ?
Cô ăn sáng chưa ạ? Lục Thương hỏi.
Cô ăn rồi.
Nhạc Dư kín đáo liếc cậu, đúng là thanh niên trai tráng, ăn mặc phong phanh như thế mà mặt cũng không đổi sắc. Cô chịu rét, nâng tay nhìn đồng hồ: Sắp đến tiết đọc sáng rồi, em còn không mau vào lớp đi!
Lục Thương sóng vai đi cùng cô, đáp: Trên mặt đất toàn băng thôi, em mà ngã thì sẽ mất nhiều hơn được ạ.
Nhạc Dư thở dài thườn thượt, cảm thấy Lục Thương chính là chướng ngại vật trên con đường làm giáo viên chủ nhiệm của mình, nhưng nghĩ đến ông bố ở sau lưng cậu, cô lại kinh hãi rụt đầu như rùa đen. Cô thực sự không có hứng làm kẻ mù quáng bất chấp hậu quả.
Ừ, thế em cứ đi thong thả đi. Nhạc Dư ngừng bước, thấy cậu nừng theo, đành phải mở miệng nhắc nhở: Cô phải qua văn phòng một chuyến, đến lúc cô vào lớp mà không thấy em thì hôm nay đợi đứng phạt nhé.
Sau khi gỡ gạc được chút thể diện, Nhạc Dư không để ý đến vẻ mặt của Lục Thương, sung sướng rẽ thẳng vào tòa nhà văn phòng.
Lục Thương đứng tại chỗ sờ sờ chóp mũi, đã lạnh cóng đến mất tri giác, thế mà cậu lại đột nhiên cười thành tiếng, khiến một học sinh đi ngang qua sợ đến mức suýt trượt chân.
Không ai biết cậu đang cười gì.
Lúc Nhạc Dư vào phòng học, Lục Thương đã yên vị tại chỗ, nhưng trong phòng vẫn còn một chỗ trống. Mãi cho đến khi tiết đọc bài buổi sáng kết thúc, vị trí kia vẫn vắng bóng người.
Trình Hoan không đến trường.
Trình Hoan không phải một học sinh làm mà không báo. Nhạc Dư hồi tưởng lại, xác nhận bản thân không nhận được bất kỳ cuộc gọi hoặc tin nhắn xin nghỉ học nào, rồi trở lại văn phòng, tìm và gọi cho cả ba dãy số có trên danh sách liên lạc với học sinh, nhưng không có người bắt máy.
Cô ngồi trên mép bàn, không khỏi ngẩn người. Cô gắng để bản thân không suy nghĩ nhiều, nhưng tất cả những trường hợp bạo lực vẫn ùa vào tâm trí.
Dương Mai Mai vừa vào văn phòng thì trông thấy Nhạc Dư như vậy, cô nàng đặt tay lên trán Nhạc Dư, Sao thế? Không thoải mái à?
Nhạc Dư lẩm bẩm: Tôi không liên lạc được với một em học sinh.
Dương Mai Mai không nghĩ nhiều: Chắc là ngủ nướng nên không nghe máy ấy mà.
Nhạc Dư lắc đầu, Không, không phải. Cô bé này tương đối đặc thù.
Em nào thế? Đặc thù ở chỗ nào?
Cậu chờ tôi một chút. Nhạc Dư không trực tiếp trả lời câu hỏi này, cô rút di động ra từ túi, vừa ra ngoài vừa gọi điện thoại, đối phương bắt máy rất nhanh.
Hoắc Tuân, chiều này anh qua đón em rồi cùng em đến một nơi nhé.
/108
|