Cả ngày không liên lạc được với Trình Hoan, Nhạc Dư càng nghĩ càng lo, đợi Hoắc Tuân có mặt sau khi tan trường, cô bảo anh cùng đi với mình tới nhà cô bé.
Hôm nay cô bé không đi học à?
Nhạc Dư gật đầu: Em thấy hình như có chuyện gì sắp xảy ra ấy, lòng cứ bồn chồn mãi thôi. Anh cùng em qua đó xác nhận an nguy của cô bé rồi tính tiếp.
Hoắc Tuân nắm chặt tay cô, bao bọc bàn tay lạnh buốt: Được rồi, anh đi với em. Chẳng qua là anh sợ em bị đánh chứ không phải vì cô học sinh kia đâu nhé.
Nhạc Dư cười tủm tỉm: Em bảo anh đi cùng cũng là vì thế đấy.
Hoắc Tuân buồn cười xoa xoa cổ tay cô: Tay chân loèo khoèo thế này mà ngày nào cũng phải nhọc lòng quá.
Hoắc tổng, đừng quên em là cô giáo ưu tú của trường cấp 3 Bắc Hoài đấy nhé.
Được lắm, chuyện cũ từ mấy trăm năm trước mà cũng đào ra, Hoắc Tuân hậm hực cười cho qua, không dám tiếp tục chế giễu cô nữa.
Nhạc Dư không ngờ Bành Vĩ, bố dượng của Trình Hoan lại là một người có vẻ ngoài nhã nhặn. Ông ta có ngũ quan đoan chính, đeo kính gọng vàng, áo sơ mi cài đến tận nút trên cùng, song bờ vai có phần gầy yếu, có vẻ nặng đầu nhẹ thân.
Mấy người là ai! Ông ta vừa mở miệng là đạp đổ hình tượng tức thì, đối mặt với một người lạ mà giọng điệu còn ngang ngạnh như vậy, quả đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
May mà có Hoắc Tuân ở bên cạnh, Nhạc Dư tràn đầy tự tin, gắng nói chuyện thật bình tĩnh: Chào ông, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Trình Hoan, hôm nay tôi đến đây để thăm hỏi gia đình nhà mình.
Thăm hỏi gia đình? Nó lại gây chuyện ở trường phải không? Tôi không quản lý được việc này. Dứt lời, ông ta định sập cửa, Hoắc Tuân nhanh tay cản lại, giọng đều đều như đang nói chuyện thời tiết, nhưng khí thế lại bức người: Trình Hoan là con gái của ông, sao ông có thể nói thế.
Bành Vĩ nhìn Hoắc Tuân, sau khi cân nhắc, ông ta nới lỏng tay đóng cửa, lớn tiếng phách lối: Nó là con gái của vợ tôi!
Nhạc Dư và Hoắc Tuân liếc nhau, nhất trí không nói nhảm nữa, cô đi thẳng vào đề: Hôm nay Trình Hoan không đến trường, em ấy sinh bệnh à?
Ai ngờ Bành Vĩ nghe xong thì cười lạnh: Con nhóc đấy đi mất dạng từ hôm qua rồi, cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?
Nhạc Dư nhíu mày, không chắc liệu Bành Vĩ có đang nói dối hay không. Đương lúc do dự, cô nhác thấy một người đang xách đồ ăn lên, là Trình Tú Hân.
Cô giáo Nhạc? Vừa thấy Nhạc Dư, Trình Tú Hân dừng bước, bà đảo mắt qua ba người đứng trước cửa nhà, trong lòng thấp thỏm: Sao đột nhiên cô lại đến đây?
Người tương đối dễ trò chuyện đã xuất hiện, Nhạc Dư thở phào, lặp lại mục đích ghé thăm, sau đó bổ sung: Bây giờ Trình Hoan có nhà không ạ?
Trình Tú Hân lộ vẻ ngờ vực, lắc đầu: Không cô giáo ạ. Hôm nay con tôi không đến trường sao?
Nhạc Dư vừa định nói chuyện, Bành Vĩ đã mở miệng ngắt lời cô, chỉ thẳng vào Trình Tú Hân: Còn đứng đấy làm gì? Có đi nấu cơm không thì bảo!
Ôi chao! Tới đây tới đây! Trình tú hân bị dọa mau chóng bước qua, vừa đến trước cửa, Bành Vĩ ném lại một câu đóng cửa rồi vào phòng. Bà xấu hổ cười cười, khẽ nói với Nhạc Dư: Trình Hoan có chừng mực, con bé sẽ không sao đâu, cô giáo đừng lo.
Sau đó, cánh cửa cứ thế khép lại.
Trái tim Nhạc Dư như rơi vào hầm băng, cô cảm thấy buồn thay Trình Hoan, rốt cuộc cô bé đã phải nhịn nhục gia đình mình như thế nào?
Nhạc Nhạc. Hoắc Tuân gọi cô, Mẹ Trình Hoan nói đúng đấy, cô bé có chừng mực nên sẽ không sao đâu. Hơn nữa, em đã xác định được là cô bé không ở nơi nguy hiểm nhất rồi, không phải sao?
Nhạc Dư biết Hoắc Tuân đang an ủi mình, nhưng vẫn không khỏi phiền muộn, Hoắc Tuân, chúng ta có nên báo cảnh sát không? Mất tích không phải chuyện nhỏ đâu.
Hoắc Tuân ngập ngừng, ngẫm nghĩ rồi mới nói: Nếu em cảm thấy làm như vậy có ích thì chúng ta làm.
Nhạc Dư im lặng trong chốc lát, đột nhiên hỏi: Hoắc Tuân, anh ghét cô bé à?
Hoắc Tuân không lắc mà cũng chẳng gật đầu, anh đáp: Anh chỉ nghĩ là sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô bé thôi.
... Hy vọng là vậy.
Nhà Trình Hoan nằm ở tầng năm, không có thang máy, Nhạc Dư và Hoắc Tuân lẳng lặng đi bộ xuống, trong lòng đại để đều nghĩ đến cô học sinh kia.
Vào giây phút bọn họ chạm mặt Trình Hoan đầu hành lang, sự im lặng bị phá vỡ.
Trình Hoan!
Cô... Cô Nhạc? Nghe thấy có người gọi mình, Trình Hoan vô thức siết chặt quai cặp, nhìn Hoắc Tuân trước rồi mới vội vàng đánh mắt sang Nhạc Dư: Sao cô lại đến đây thế ạ?
Sao hôm nay em không đến lớp? Cô còn tưởng là em xảy ra chuyện gì chứ. Nhạc Dư lo lắng quan sát cô học sinh một phen, thấy ngoài khuôn mặt hơi mệt mỏi thì không có gì không ổn, mới an tâm: Di động cùa em đâu? Sao lại tắt máy cả ngày thế?
Bàn tay khuất dưới ống tay áo của Trình Hoan dần dần siết chặt, song vẻ mặt lại thản nhiên: Nghỉ học lâu quá rồi nên em nhớ nhầm thời gian, làm ở tiệm trà sữa thêm một ngày. Di động... Em không mang sạc nên máy tự tắt, giờ em về để lấy sạc đây ạ.
Từng chữ như nhũ băng xỏ xuyên qua cổ họng Nhạc Dư, vẻ ấm áp trong mắt cô biến mất. Cô bình tĩnh buông bàn tay đang ôm vai Trình Hoan, thản nhiên nói: Hóa ra là vậy. Nếu em không có việc gì thì cô yên tâm rồi.
Trình Hoan ngượng ngùng cười, Có phải em lại khiến cô phiền lòng rồi không?
Không đâu. Nhạc Dư nghiêng người, Em về nhà lấy sạc đi, mai đừng quên đi học nhé.
Vâng. Vậy em đi trước đây ạ. Mãi cho đến khi bước qua Hoắc Tuân, Trình Hoan cũng không dám liếc anh thêm cái nào.
Nhạc Dư và Hoắc Tuân ra khổi tiểu khu, cô ôm cánh tay, Lạnh thật.
Lại đây. Hoắc Tuân ôm Nhạc Dư vào lòng, hơi ấm còn vương trên áo không ngừng truyền sang cô, nhưng cô vẫn kêu lạnh.
Hoắc Tuân vạch trần: Là lạnh lòng phải không.
Nhạc Dư chớp chớp đôi mắt khô khốc: Em ấy lừa em. Gì mà làm thêm quên cả thì giờ chứ, ngay cả lý do tử tế hơn một chút cũng không dùng, mà lại lấy cái cớ đầy sứt sẹo ấy.
/108
|