Edit | Beta: Manh
Trên bàn bày biện vài món ăn do trợ lý Sử đưa đến.
“Trợ lý Sử đâu rồi?”
Hoắc Tuân lần lượt mở nắp từng hộp, “Cậu ta bảo không dám gặp em.”
Nhạc Dư đang quấn chăn vươn chân đạp anh một cước: “Thế còn anh? Sao anh vẫn dám gặp em?”
“Hả? Sao anh lại không dám?” Hoắc Tuân nhón một cái bánh bao nhân trứng sữa vào miệng cô, “Ăn xong không được nhử anh nữa đâu đấy nhé.”
Cô kêu la muốn tính sổ nhưng nước tới chân thì lại than đói, nhất quyết phải lấp đầy cái bụng trước, bảo rằng muốn anh chịu giày vò, tốt nhất là chủ động khai thật, trong khi anh còn không biết gần đây mình đã làm gì có lỗi với cô, thế thì sao mà khai thật được?
Nhạc Dư hầm hừ: “Không làm chuyện đuối lý, không sợ quỷ gõ cửa.”
“Sau khi tự vấn thì anh thấy mình không làm chuyện gì đuối lý cả.”
“Đúng là anh chẳng làm gì có lỗi với em…” Nhạc Dư đổi giọng, “Nhưng anh tưởng mình là Lôi Phong chuyên làm việc tốt không lưu danh chắc?”
Hoắc Tuân nắm được trọng điểm: “Ý em là anh có chuyện giấu em ấy hả?” Anh trầm mặc hai giây rồi vỡ lẽ, “Trình Hoan.”
Nhạc Dư liếc xéo anh, “Đó, chính anh cũng cho rằng chuyện này cần phải được giải quyết đàng hoàng kìa.”
Hoắc Tuân nhíu mày: “Con bé nói gì với em?”
Nhạc Dư bất mãn vì anh ngừng bón, nghiêng người ăn miếng sủi cảo tôm anh gắp, nhai kỹ nuốt chậm rồi mới hỏi: “Anh nghĩ con bé nói gì?”
Hoắc Tuân không muốn tiếp tục vòng vo, kể lại chuyện Trình Hoan chủ động liên lạc với anh một cách súc tích, “Ngoài cái đó ra thì anh với con bé đấy chẳng dính dáng gì cả.”
“Thế nên lúc từ Hồi Thành về, anh đổi số là vì Trình Hoan à?”
Hoắc Tuân gật đầu.
Nhạc Dư cụt hứng, khoác chăn đứng dậy: “Hóa ra là có chuyện ngay từ lúc đó. Thế mà anh không bảo em, lại còn cùng em đi thăm hỏi gia đình con bé?”
Hoắc Tuân nghiêm túc nói: “Nhạc Nhạc, kể từ lúc anh biết đến Trình Hoan, em đã rất coi trọng con bé và luôn coi nó như người yếu thế. Nếu khi ấy anh kể những chuyện mà nó làm sau lưng em, em có thể đảm bảo bản thân sẽ không suy nghĩ nhiều sao? Nếu anh có thể xử lý thì anh không mong em phiền lòng vì loại chuyện này. Hơn nữa, anh thấy nó không đáng được nhắc đến.”
Những điều này Nhạc Dư đều đã nghĩ đến, nhưng cô vẫn cảm thấy mình hẳn là nên nhấn mạnh tầm quan trọng của sự thành thật. Cô bước xuống giường, lặp lại nguyên văn hai câu nói của Trình Hoan trước mặt Hoắc Tuân rồi bảo: “Con bé đã mượn chuyện đó để cố làm chúng ta xích mích. Anh thấy hậu quả của việc giấu giếm chưa.” Cô nâng mặt anh lên: “Có nhiều chuyện tốt anh phải kể ngay, nếu muốn lẳng lặng trả giá, đến phút chót mới nhớ ra là phải giải thích thì ý nghĩa cũng thay đổi rồi.”
Nhạc Dư biết Hoắc Tuân không thích “tranh công” cỡ nào. Có lẽ nếu cô đột nhiên biết được sự thật thì sẽ vô cùng cảm động vì hành vi ấy, nhưng vật cực tất phản[1], tương lai của họ còn rất dài, cô không hy vọng thói quen này ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người.
[1] 物极必反: Sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại.
Hoắc Tuân mím môi, tựa như đang rối rắm điều gì đó, cuối cùng anh chỉ vòng tay ôm eo cô, bảo đảm: “Ừ, sẽ không có lần sau đâu.”
Đạt được mục đích, Nhạc Dư thả lỏng quai hàm, nở nụ cười rồi nguýt đùa: “Sức hấp dẫn của Tổng giám đốc Hoắc đúng là tai hại.”
Hoắc Tuân vờ như không nghe thấy, nhéo nhéo mặt cô: “Kìm nén bao lâu mà không hỏi anh, bực bội lắm phải không?”
“Không đến mức ấy.” Nhạc Dư hờn dỗi: “Mà vẫn thấy hơi khó chịu. Tuy em tin anh nhưng nhưng chuyện anh giấu giếm em cũng là thật.” Anh vừa định mở miệng thì cô giơ ngón trỏ: “Dù là vì suy nghĩ cho em thì cũng không thoát tội được đâu.”
Hoắc Tuân ôm cô lên đùi mình: “Sau này thấy khó chịu thì cứ bảo anh, đừng sợ ảnh hưởng tới anh hay tỏ thái độ làm anh bực. Nhạc Nhạc, anh chỉ để ý mỗi mình em thôi.”
Nhạc Dư thầm cảm khái, Cao Nhân Nhân nói cô thông minh, nhưng so với Hoắc Tuân thì cô quá ngốc nghếch. Cô tựa vào anh, đáp lại vòng ôm: “Em biết anh sẽ không giận, em chỉ sợ mình xúc động rồi lại nói những lời không nên nói. Lần này em xử lý tốt đấy chứ? Giữ bình tĩnh rồi giải quyết mọi chuyện là hiệu quả nhất.”
Hoắc Tuân đồng tình: “Cũng đúng.”
Nhạc Dư hưởng thụ sự dịu dàng của anh trong chốc lát rồi bất chợt nhớ ra một chuyện: “Kỳ thật em còn làm một việc để dạy cho anh một bài học đấy”
Hoắc Tuân thót tim: “Việc gì cơ?”
Nhạc Dư cười hì hì: “Anh hỏi Lục Thương thì biết.”
/108
|