Edit | Beta: Manh
“Lục Thương?” Hoắc Tuân nheo mắt, “Thằng nhóc đấy tỏ tình với em à?”
Không đợi Nhạc Dư trả lời, anh đã đưa ra kết luận: “Không đúng, lần trước em bảo muốn chuẩn bị quà đáp lễ cho anh, anh còn băn khoăn không biết mình đã tặng gì, nếu dựa theo lời em thì món quà ấy hẳn phải liên quan đến Lục Thương.”
“Giỏi ghê ta ơi.” Nhạc Dư bóp cằm anh, “Vậy anh đoán thử xem chuyện gì đã xảy ra giữa tụi em?”
Hoắc Tuân nghiêm nghị: “Nhạc Dư.”
“Dừng.” Nhạc Dư không chịu nổi khí thế của anh, giơ tay thừa nhận, “Em chỉ hẹn đi với cậu bé một ngày thôi.”
Hoắc Tuân lập tức sầm mặt, bế cô sang bên cạnh rồi đứng dậy ra ngoài, “Hình như anh vẫn còn việc, đi trước đây.”
“Ui da!” Nhạc Dư hét toáng lên.
Hoắc Tuân lập tức ngừng làm mình làm mẩy, vội vã quay đầu, giữa ấn đường sót lại vẻ hốt hoảng và lo lắng, song khóe miệng lại bất đắc dĩ nhếch lên. Nhạc Dư ngồi chồm hỗm dưới đất ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt đen nháy, cuộn mình cười khanh khách, nào giống bị vấp ngã?
“Em định hù chết anh đấy à?”
Nhạc Dư không đứng dậy mà khoanh chân lại, bẻ ngón tay quở trách: “Thứ nhất, anh vừa định bỏ em chạy lấy người; thứ hai, anh không nghe em nói hết đã thẹn quá hóa giận; thứ…” Trong giây phút nghèo từ, cô sực nảy ra sáng ý: “Thứ ba, thế mà anh còn chưa ôm em dậy dỗ dành!”
Hoắc Tuân dở khóc dở cười: “Rốt cuộc là ai dỗ ai chứ?” Dứt lời, anh cam chịu ngồi xuống, véo mũi cô, “Anh không đi nữa, em kể hết đi, anh nghe.”
“Anh thấy tầm quan trọng của thẳng thắn chưa?” Chẳng mấy khi có dịp làm Hoắc Tuân nhận thua, Nhạc Dư vô cùng đắc chí, “Giờ giả sử có một ngày Lục Thương nói năng mập mờ với anh, dù anh tin em thì trong lòng vẫn sẽ thấy khó chịu.”
Đối với trò khôn vặt của cô, Hoắc Tuân vừa tức vừa buồn cười, khoanh tay cam chịu: “Lần này là anh suy nghĩ không chu toàn.”
Nhạc Dư hắng giọng: “Vậy thì hôm nay cô giáo Nhạc xin được khen anh là không gì tốt bằng biết sai biết sửa.” Sau đó, cô bò lên người Hoắc Tuân như một chú mèo, cắn cổ anh, “Ngoan thế này thì phải có thưởng.”
Hoắc Tuân nuốt nước bọt, khàn giọng hỏi: “Thưởng gì?”
“Hôm ấy em đi cùng Lục Thương là để từ chối thằng bé.”
Hoắc Tuân ngẩn người, cái tay đang định sờ mông lặng lẽ dịch lên hông cô. Nhạc Dư nép sát vào anh rồi ngước mắt, nhận ra rằng từ góc độ này, anh vẫn tuấn tú đến độ khiến người thần căm phẫn. Cô cảm thấy mình hời to, cười ngớ ngẩn: “Nếu bảo bối đã im hơi lặng tiếng tiêu diệt tình địch vì em thì đương nhiên em cũng phải loại bỏ ưu phiền vì anh chứ.”
Ai ai cũng bảo Nhạc Dư có thể ở bên Hoắc Tuân lâu như vậy nhất định là có phương pháp đặc biệt hoặc bí kíp gia truyền. Kỳ thực bọn họ nói không sai, cô quả thật có cách trị anh. Ngoài yếu tố anh vốn thích cô ra, quan trọng nhất là cô rất rành chiêu vừa đấm vừa xoa, thưởng phạt rõ ràng, biết đặt mình vào vị trí của đối phương mà suy nghĩ, nhưng tuyệt đối sẽ không để bản thân chịu thiệt. Hoắc Tuân chẳng những thích một Nhạc Dư như thế mà còn thích mê thích mệt.
Hoắc Tuân buông mắt, nâng cằm cô, hỏi: “Em đã buộc thừng trên cổ anh phải không?”
Nhạc Dư nhất thời không hiểu, nghiêng đầu nhìn anh với vẻ nghi hoặc. Anh không giải thích, chỉ hôn lên mắt cô, “Cún ngốc.”
Câu này thì Nhạc Dư lại hiểu ngay, cô cong mắt cười hỏi: “Cún ngốc mắng ai?”
Hoắc Tuân cam tâm tình nguyện đáp: “Cún ngốc mắng em.”
Hôm qua rề rà nguyên ngày với Hoắc Tuân ở khách sạn nên Nhạc Dư bỏ lỡ khoảng thời gian thích hợp để tham quan cảng biển. Hôm nay anh bận chuyện công việc, cô chỉ có thể lang thang cùng bản đồ một mình.
Thời tiết ở cảng biển rất đẹp, vài chiếc áo khoác cô mang theo không có đất dụng võ. Cô mặc hoodie và quần jean rồi ra khỏi khách sạn, trông như một sinh viên vừa tốt nghiệp. Theo bản đồ trên di động, nơi đây có một cây cầu Cầu Vồng đã được nhiều người ghé thăm và chụp ảnh lưu niệm. Thấy ảnh khá đẹp, cô gọi một chiếc taxi, quyết định đi thăm thú.
Tài xế là một người đàn ông trẻ trung nhiệt tình, mồm miệng lanh lợi, xe vừa chạy bon bon đã hỏi Nhạc Dư có phải người vùng khác hay không. Nhạc Dư cười khẳng định, nghe tài xế hỏi mình đến từ nơi nào, nụ cười trên mặt cô vẫn vẹn nguyên, song lại nói tên một thành phố cô chưa từng đặt chân ở phương Bắc.
“Nơi đó hả? Tôi chưa ghé đó bao giờ, lúc nào rảnh thì chắc sẽ qua chơi, đến lúc đấy cô làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi nhé?”
Khóe miệng Nhạc Dư trễ xuống: “Thực ra người khác còn biết nhiều địa điểm du lịch hơn cả dân bản địa ấy, anh tra bản đồ còn có ích hơn tôi nhiều.”
Ý từ chối rõ mồn một, tài xế nhìn cô qua kính chiếu hậu rồi lập tức nở nụ cười: “Tôi làm nghề lái xe nên rành vùng này lắm, cô muốn thăm thú nơi hay ho thì cứ gọi cho tôi.”
Lúc này Nhạc Dư đã có phần mất kiên nhẫn, cô cười từ chối, lộ vẻ khó xử: “Tôi đến đây cùng bạn, cô ấy đã sắp xếp hết rồi.”
Tài xế xấu hổ khép miệng, không tiếp tục gợi chuyện. Tới điểm đến, thấy Nhạc Dư sắp sửa xuống xe, anh ta vẫn cố chấp hỏi: “Người đẹp à, lưu số được không?”
Cửa xe hé mở, ngoài xe đông như mắc cửi, Nhạc Dư an tâm hơn hẳn, đáp mà không quay đầu: “Thôi.”
Tựa như trên ảnh, cầu Cầu Vồng dẫn thẳng đến một tòa tháp trắng tráng lệ, cao hơn ba mươi tư mét, có điều Nhạc Dư ngó nghiêng mãi cũng chẳng bắt gặp sắc cầu vồng. Sau khi vô tình nghe hướng dẫn viên du lịch đứng gần đó giải thích về lý lịch của cầu, cô mới biết cái tên ấy bắt nguồn từ những ổ khóa sặc sỡ treo trên lan can cạnh đầu cầu chứ không phải tòa tháp hay cây cầu.
Nhạc Dư đảo mắt một vòng, thật tình, ai đến đây cũng có đôi có cặp, chỉ mình mình là lẻ loi. Cô ủ ê bĩu môi, thầm nghĩ nhất định phải ghé nơi này cùng Hoắc Tuân một lần trước khi rời đi.
Tiếp tục bước về phía trước, thấy cảnh sắc không có gì mới mẻ, Nhạc Dư nghĩ nên dừng ở đây, thế là cô lộn lại đường cũ, định bụng ghé thăm một thắng cảnh khác, kết quả gặp phải chuyện ngoài ý muốn khi đang đón xe ở ven đường.
“Người đẹp à, sao ra nhanh thế?”
Là tay tài xế taxi đã đưa cô đến đây.
Nhạc Dư thầm thấy không ổn, không biết có phải đối phương đã nhận định là cô chỉ đi một mình hay không. Cô siết chặt di động, vô thức lùi về sau hai bước ——
“Nhìn đường.”
Thật quen tai.
Nhạc Dư bỗng quay đầu như tóm được cọng rơm cứu mạng, ngạc nhiên: “Trình Huân?”
“Lục Thương?” Hoắc Tuân nheo mắt, “Thằng nhóc đấy tỏ tình với em à?”
Không đợi Nhạc Dư trả lời, anh đã đưa ra kết luận: “Không đúng, lần trước em bảo muốn chuẩn bị quà đáp lễ cho anh, anh còn băn khoăn không biết mình đã tặng gì, nếu dựa theo lời em thì món quà ấy hẳn phải liên quan đến Lục Thương.”
“Giỏi ghê ta ơi.” Nhạc Dư bóp cằm anh, “Vậy anh đoán thử xem chuyện gì đã xảy ra giữa tụi em?”
Hoắc Tuân nghiêm nghị: “Nhạc Dư.”
“Dừng.” Nhạc Dư không chịu nổi khí thế của anh, giơ tay thừa nhận, “Em chỉ hẹn đi với cậu bé một ngày thôi.”
Hoắc Tuân lập tức sầm mặt, bế cô sang bên cạnh rồi đứng dậy ra ngoài, “Hình như anh vẫn còn việc, đi trước đây.”
“Ui da!” Nhạc Dư hét toáng lên.
Hoắc Tuân lập tức ngừng làm mình làm mẩy, vội vã quay đầu, giữa ấn đường sót lại vẻ hốt hoảng và lo lắng, song khóe miệng lại bất đắc dĩ nhếch lên. Nhạc Dư ngồi chồm hỗm dưới đất ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt đen nháy, cuộn mình cười khanh khách, nào giống bị vấp ngã?
“Em định hù chết anh đấy à?”
Nhạc Dư không đứng dậy mà khoanh chân lại, bẻ ngón tay quở trách: “Thứ nhất, anh vừa định bỏ em chạy lấy người; thứ hai, anh không nghe em nói hết đã thẹn quá hóa giận; thứ…” Trong giây phút nghèo từ, cô sực nảy ra sáng ý: “Thứ ba, thế mà anh còn chưa ôm em dậy dỗ dành!”
Hoắc Tuân dở khóc dở cười: “Rốt cuộc là ai dỗ ai chứ?” Dứt lời, anh cam chịu ngồi xuống, véo mũi cô, “Anh không đi nữa, em kể hết đi, anh nghe.”
“Anh thấy tầm quan trọng của thẳng thắn chưa?” Chẳng mấy khi có dịp làm Hoắc Tuân nhận thua, Nhạc Dư vô cùng đắc chí, “Giờ giả sử có một ngày Lục Thương nói năng mập mờ với anh, dù anh tin em thì trong lòng vẫn sẽ thấy khó chịu.”
Đối với trò khôn vặt của cô, Hoắc Tuân vừa tức vừa buồn cười, khoanh tay cam chịu: “Lần này là anh suy nghĩ không chu toàn.”
Nhạc Dư hắng giọng: “Vậy thì hôm nay cô giáo Nhạc xin được khen anh là không gì tốt bằng biết sai biết sửa.” Sau đó, cô bò lên người Hoắc Tuân như một chú mèo, cắn cổ anh, “Ngoan thế này thì phải có thưởng.”
Hoắc Tuân nuốt nước bọt, khàn giọng hỏi: “Thưởng gì?”
“Hôm ấy em đi cùng Lục Thương là để từ chối thằng bé.”
Hoắc Tuân ngẩn người, cái tay đang định sờ mông lặng lẽ dịch lên hông cô. Nhạc Dư nép sát vào anh rồi ngước mắt, nhận ra rằng từ góc độ này, anh vẫn tuấn tú đến độ khiến người thần căm phẫn. Cô cảm thấy mình hời to, cười ngớ ngẩn: “Nếu bảo bối đã im hơi lặng tiếng tiêu diệt tình địch vì em thì đương nhiên em cũng phải loại bỏ ưu phiền vì anh chứ.”
Ai ai cũng bảo Nhạc Dư có thể ở bên Hoắc Tuân lâu như vậy nhất định là có phương pháp đặc biệt hoặc bí kíp gia truyền. Kỳ thực bọn họ nói không sai, cô quả thật có cách trị anh. Ngoài yếu tố anh vốn thích cô ra, quan trọng nhất là cô rất rành chiêu vừa đấm vừa xoa, thưởng phạt rõ ràng, biết đặt mình vào vị trí của đối phương mà suy nghĩ, nhưng tuyệt đối sẽ không để bản thân chịu thiệt. Hoắc Tuân chẳng những thích một Nhạc Dư như thế mà còn thích mê thích mệt.
Hoắc Tuân buông mắt, nâng cằm cô, hỏi: “Em đã buộc thừng trên cổ anh phải không?”
Nhạc Dư nhất thời không hiểu, nghiêng đầu nhìn anh với vẻ nghi hoặc. Anh không giải thích, chỉ hôn lên mắt cô, “Cún ngốc.”
Câu này thì Nhạc Dư lại hiểu ngay, cô cong mắt cười hỏi: “Cún ngốc mắng ai?”
Hoắc Tuân cam tâm tình nguyện đáp: “Cún ngốc mắng em.”
Hôm qua rề rà nguyên ngày với Hoắc Tuân ở khách sạn nên Nhạc Dư bỏ lỡ khoảng thời gian thích hợp để tham quan cảng biển. Hôm nay anh bận chuyện công việc, cô chỉ có thể lang thang cùng bản đồ một mình.
Thời tiết ở cảng biển rất đẹp, vài chiếc áo khoác cô mang theo không có đất dụng võ. Cô mặc hoodie và quần jean rồi ra khỏi khách sạn, trông như một sinh viên vừa tốt nghiệp. Theo bản đồ trên di động, nơi đây có một cây cầu Cầu Vồng đã được nhiều người ghé thăm và chụp ảnh lưu niệm. Thấy ảnh khá đẹp, cô gọi một chiếc taxi, quyết định đi thăm thú.
Tài xế là một người đàn ông trẻ trung nhiệt tình, mồm miệng lanh lợi, xe vừa chạy bon bon đã hỏi Nhạc Dư có phải người vùng khác hay không. Nhạc Dư cười khẳng định, nghe tài xế hỏi mình đến từ nơi nào, nụ cười trên mặt cô vẫn vẹn nguyên, song lại nói tên một thành phố cô chưa từng đặt chân ở phương Bắc.
“Nơi đó hả? Tôi chưa ghé đó bao giờ, lúc nào rảnh thì chắc sẽ qua chơi, đến lúc đấy cô làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi nhé?”
Khóe miệng Nhạc Dư trễ xuống: “Thực ra người khác còn biết nhiều địa điểm du lịch hơn cả dân bản địa ấy, anh tra bản đồ còn có ích hơn tôi nhiều.”
Ý từ chối rõ mồn một, tài xế nhìn cô qua kính chiếu hậu rồi lập tức nở nụ cười: “Tôi làm nghề lái xe nên rành vùng này lắm, cô muốn thăm thú nơi hay ho thì cứ gọi cho tôi.”
Lúc này Nhạc Dư đã có phần mất kiên nhẫn, cô cười từ chối, lộ vẻ khó xử: “Tôi đến đây cùng bạn, cô ấy đã sắp xếp hết rồi.”
Tài xế xấu hổ khép miệng, không tiếp tục gợi chuyện. Tới điểm đến, thấy Nhạc Dư sắp sửa xuống xe, anh ta vẫn cố chấp hỏi: “Người đẹp à, lưu số được không?”
Cửa xe hé mở, ngoài xe đông như mắc cửi, Nhạc Dư an tâm hơn hẳn, đáp mà không quay đầu: “Thôi.”
Tựa như trên ảnh, cầu Cầu Vồng dẫn thẳng đến một tòa tháp trắng tráng lệ, cao hơn ba mươi tư mét, có điều Nhạc Dư ngó nghiêng mãi cũng chẳng bắt gặp sắc cầu vồng. Sau khi vô tình nghe hướng dẫn viên du lịch đứng gần đó giải thích về lý lịch của cầu, cô mới biết cái tên ấy bắt nguồn từ những ổ khóa sặc sỡ treo trên lan can cạnh đầu cầu chứ không phải tòa tháp hay cây cầu.
Nhạc Dư đảo mắt một vòng, thật tình, ai đến đây cũng có đôi có cặp, chỉ mình mình là lẻ loi. Cô ủ ê bĩu môi, thầm nghĩ nhất định phải ghé nơi này cùng Hoắc Tuân một lần trước khi rời đi.
Tiếp tục bước về phía trước, thấy cảnh sắc không có gì mới mẻ, Nhạc Dư nghĩ nên dừng ở đây, thế là cô lộn lại đường cũ, định bụng ghé thăm một thắng cảnh khác, kết quả gặp phải chuyện ngoài ý muốn khi đang đón xe ở ven đường.
“Người đẹp à, sao ra nhanh thế?”
Là tay tài xế taxi đã đưa cô đến đây.
Nhạc Dư thầm thấy không ổn, không biết có phải đối phương đã nhận định là cô chỉ đi một mình hay không. Cô siết chặt di động, vô thức lùi về sau hai bước ——
“Nhìn đường.”
Thật quen tai.
Nhạc Dư bỗng quay đầu như tóm được cọng rơm cứu mạng, ngạc nhiên: “Trình Huân?”
/108
|