Edit | Beta: Manh & MDL
Trong phòng làm việc, bốn người ngồi đối diện nhau bình tĩnh trò chuyện, như đang tán gẫu, lại như đang đàm phán.
Phùng Khanh bảo, bà thích Mạnh Đinh hơn Nhạc Dư.
Hoắc Tuân nghe xong chau mày, đôi mắt tràn đầy vẻ không vui, anh thực sự không thích mẹ mình nói về Nhạc Dư với thái độ như vậy, cho dù bà thích Mạnh Đinh trước thì cũng không nên đạp người nọ, nâng người kia.
Anh nhấn mạnh: “Nhưng người con yêu là Nhạc Dư.”
Phùng Khanh lạnh mặt, cho rằng Hoắc Tuân không hiểu nỗi khổ tâm của mình. Bà biết đến Nhạc Dư từ hai năm trước, những tưởng con trẻ muốn chơi bời nên không can thiệp, ấy thế mà chỉ sau chưa đầy hai tuần, con trai lại nói muốn kết hôn.
Muốn kết hôn dĩ nhiên là chuyện tốt, song khi biết đối tượng là Nhạc Dư thì bà không bằng lòng, lập tức lạnh lùng nhắc nhở: “Hoắc Tuân, con phải biết thân phận của bản thân, cũng phải biết mình nên tìm tuýp người gì chứ.”
Sở dĩ Phùng Khanh coi trọng chuyện môn đăng hộ đối bởi vì bà cũng thuộc trường hợp đó. Bà đã chứng kiến quá nhiều cuộc hôn nhân đổ vỡ của những cặp vợ chồng không bằng vai bằng vế, không phải cứ muốn là có thể xem nhẹ sự khác biệt trong đó. Lấy Hoắc Vấn làm ví dụ, cưới thiên kim nhà họ Điền, sinh được cậu con trai Hoắc Ngô Nhất thông minh, vợ chồng đằm thắm, tốt biết bao, hà cớ gì phải tạo thêm khó khăn cho cuộc sống của mình?
Nhưng năm ấy Hoắc Tuân không nghe lọt, thẳng thừng nói lời tàn nhẫn: “Con sẽ không chia tay với Nhạc Dư. Nếu sau này vợ của con không phải cô ấy thì con sẽ sống một mình cả đời.”
Phùng Khanh nghe xong, hai mắt tối sầm, yêu đương quả nhiên đã khiến Hoắc Tuân trở nên mù quáng, ngay cả những lời này mà cũng thốt ra được. Trong cơn phẫn nộ, bà buột miệng: “Vậy thì mẹ sẽ chờ xem hai đứa có thể đi được bao xa.”
Trận chiến thời gian cứ thế mở màn.
Vì Nhạc Dư, Hoắc Tuân ngay cả nhà cũng hiếm khi trở về. Kỳ thật Phùng Khanh đã thấy hối hận ngay sau khi nói câu ấy, nhưng bà không thể quay đầu, chỉ có thể đứng chờ ở phía trước. Bà chưa bao giờ nghĩ Hoắc Tuân nói được là làm được, khiến bà nóng ruột như lửa cháy đổ thêm dầu. Mãi đến khi Nhạc Dư hắt xì một cái giữa cuộc họp video, cuối cùng bà cũng có bậc thang để xuống, nhân cơ hội ấy, bà lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Tuân, yêu cầu được gặp Nhạc Dư một lần. Ai ngờ Hoắc Tuân quá đỗi thận trọng, cũng quá để ý đến Nhạc Dư, thế nên anh trì hoãn, nói muốn chờ thêm một thời gian nữa.
Phùng Khanh nôn nao cỡ mấy cũng chỉ có thể chờ, bởi bà xem như đã thấy rõ độ lì lợm của con trai, anh chẳng hề khoan nhượng, biết bà sớm muộn gì cũng sẽ thỏa hiệp. Âu cũng là nhờ Hoắc Tuân quá thông minh và cẩn thận, còn nếu cuộc gặp ngày hôm nay diễn ra vào hai năm trước thì bà đã chẳng hòa nhã như vậy.
Nhưng chuyện này không đồng nghĩa với việc bà phải chấp nhận Nhạc Dư.
Bà nói: “Hoắc Tuân, rồi con sẽ hối hận.”
“Đó cũng là chuyện của riêng con.” Hoắc Tuân thản nhiên bộc lộ suy nghĩ ở trong lòng: “Con biết mẹ hy vọng con tìm một cô gái môn đăng hộ đối để kết hôn. Không có Mạnh Đinh thì trong lòng mẹ sẽ còn có Lâm Đinh, Trần Đinh… Nhưng đó đều không phải người con muốn. Hai người ở bên nhau phải có sự phù hợp, không chỉ ở bối cảnh gia đình mà còn cả sở thích, đam mê cũng như thói quen sinh hoạt. Con không thể tìm ra một Nhạc Dư thứ hai trên đời này.”
“Vả lại con không cho rằng gia đình Nhạc Dư có gì không ổn. Bố mẹ cô ấy đổ mồi hôi sôi nước mắt mới nuôi được một cô con gái ngoan như thế, tự nhiên bị con giành mất, con mừng còn chưa kịp chứ bàn gì đến chuyện dòng dõi?”
“Nếu nhất định phải tranh cãi về chuyện này… Giả dụ con kết hôn với một người con không yêu nhưng lại môn đăng hộ đối, người đó sẽ không biết con thích ăn cái gì, không biết thói quen của con là gì, càng không biết mỗi ngày con suy nghĩ điều gì. Tương tự, con không biết gì về cô ta, không muốn gây dựng tình cảm, kiểu quan hệ vợ chồng bằng mặt không bằng lòng này sẽ đi về đâu, con không cần phải nói thêm đâu nhỉ?”
“Con biết Nhạc Dư tốt cỡ nào là đủ. Bố mẹ có biết hay không cũng không quan trọng, con chỉ quan tâm đến cảm nhận của cô ấy thôi.”
Hoắc Tuân nhìn vào mắt Phùng Khanh: “Mẹ à, cô ấy thực sự rất tuyệt, con hy vọng mẹ có thể thích cô ấy như con. Đương nhiên, nếu mẹ không thể thì bọn con kết hôn xong ra ở riêng là được, cứ tiếp tục như mấy năm nay cũng không thành vấn đề.”
“Hoắc Tuân!” Hoắc Trăn Kỳ vỗ mạnh lên bàn: “Con nói chuyện với mẹ con như thế đấy à?”
Hoắc Tuân hít sâu hai hơi để lấy lại bình tĩnh, thấy Phùng Khanh cụp mắt như có vẻ tổn thương, trong lòng anh thấy hơi áy náy. Anh cúi đầu: “Mẹ, vừa rồi là con ăn nói không có chừng mực, mẹ đừng để tâm, nhưng cũng xin mẹ đừng xem nhẹ những gì con vừa nói, bởi vì đó đều là suy nghĩ thật lòng của con.”
Phùng Khanh hẵng còn đang tức giận, chỉ nhìn Lạc Lạc chứ không nhìn anh.
Lúc này Hoắc Vấn vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên mở miệng: “Mấy năm trước con đã gặp Nhạc Dư lúc hai đứa còn chưa yêu nhau. Cô bé rất có giáo dục, có trách nhiệm, kiên nhẫn và cũng cẩn thận, nếu không Ngô Nhất đã chẳng thích cô bé.”
Anh ngẫm nghĩ, đoạn bồi thêm một câu: “Cô bé rất hợp với nghề giáo viên.”
Hoắc Trăn Kỳ tiếp lời: “Anh thấy cô bé này cũng không tồi, nói chuyện đúng mực, trên bàn cơm cũng nền nếp. Hoắc Tuân đã ở bên cô bé năm năm, mình có nói nhiều mấy cũng không thể hiểu con người cô bé bằng Hoắc Tuân, đúng không em?”
Sau một loạt lời hay ý đẹp, Phùng Khanh vừa bất lực vừa bó tay: “Ba bố con khiến mẹ như người gây ra tội ác tày trời ấy.”
Tựa như không gian kín mít bị đục ra một khe hở, Hoắc Tuân kiềm chế cảm xúc, vòng ra phía sau Phùng Khanh, xoa bóp vai cho bà: “Sao Hoắc thái hậu lại gây tội ác tày trời được? Chẳng phải thái hậu là người nhân từ nhất sao?”
Hết cứng chuyển mềm, Hoắc Tuân biết Phùng Khanh thích thế nhất.
Quả nhiên, Phùng Khanh nghe vậy thì cặp mày giãn ra, lưỡng lự trong thoáng chốc rồi xuôi theo: “… Ba bố con cảm thấy không tệ thì là không tệ.”
“Mẹ, cảm ơn mẹ đã hiểu cho con.”
Trong cuộc chiến thời gian với Phùng Khanh, Hoắc Tuân giành thắng lợi với tinh thần bất khuất.
Ra khỏi phòng làm việc, Hoắc Tuân trút một tiếng thở phào.
Nhạc Dư chú trọng sự thành thật, không thích anh âm thầm làm việc tốt, nhưng anh vẫn chọn giấu cô chuyện này, bởi vì dù cô có biết cũng sẽ chỉ buồn thêm, anh không nỡ để cô buồn, nên chỉ còn nước dùng lời hứa không giấu diếm để miễn cưỡng cho qua chuyện.
May mà vượt qua được cửa ải của mẹ, anh xem như không gạt cô chuyện gì.
Cũng nên tính tới chuyện tháng năm đi Tây Thành rồi.
Trong phòng làm việc, bốn người ngồi đối diện nhau bình tĩnh trò chuyện, như đang tán gẫu, lại như đang đàm phán.
Phùng Khanh bảo, bà thích Mạnh Đinh hơn Nhạc Dư.
Hoắc Tuân nghe xong chau mày, đôi mắt tràn đầy vẻ không vui, anh thực sự không thích mẹ mình nói về Nhạc Dư với thái độ như vậy, cho dù bà thích Mạnh Đinh trước thì cũng không nên đạp người nọ, nâng người kia.
Anh nhấn mạnh: “Nhưng người con yêu là Nhạc Dư.”
Phùng Khanh lạnh mặt, cho rằng Hoắc Tuân không hiểu nỗi khổ tâm của mình. Bà biết đến Nhạc Dư từ hai năm trước, những tưởng con trẻ muốn chơi bời nên không can thiệp, ấy thế mà chỉ sau chưa đầy hai tuần, con trai lại nói muốn kết hôn.
Muốn kết hôn dĩ nhiên là chuyện tốt, song khi biết đối tượng là Nhạc Dư thì bà không bằng lòng, lập tức lạnh lùng nhắc nhở: “Hoắc Tuân, con phải biết thân phận của bản thân, cũng phải biết mình nên tìm tuýp người gì chứ.”
Sở dĩ Phùng Khanh coi trọng chuyện môn đăng hộ đối bởi vì bà cũng thuộc trường hợp đó. Bà đã chứng kiến quá nhiều cuộc hôn nhân đổ vỡ của những cặp vợ chồng không bằng vai bằng vế, không phải cứ muốn là có thể xem nhẹ sự khác biệt trong đó. Lấy Hoắc Vấn làm ví dụ, cưới thiên kim nhà họ Điền, sinh được cậu con trai Hoắc Ngô Nhất thông minh, vợ chồng đằm thắm, tốt biết bao, hà cớ gì phải tạo thêm khó khăn cho cuộc sống của mình?
Nhưng năm ấy Hoắc Tuân không nghe lọt, thẳng thừng nói lời tàn nhẫn: “Con sẽ không chia tay với Nhạc Dư. Nếu sau này vợ của con không phải cô ấy thì con sẽ sống một mình cả đời.”
Phùng Khanh nghe xong, hai mắt tối sầm, yêu đương quả nhiên đã khiến Hoắc Tuân trở nên mù quáng, ngay cả những lời này mà cũng thốt ra được. Trong cơn phẫn nộ, bà buột miệng: “Vậy thì mẹ sẽ chờ xem hai đứa có thể đi được bao xa.”
Trận chiến thời gian cứ thế mở màn.
Vì Nhạc Dư, Hoắc Tuân ngay cả nhà cũng hiếm khi trở về. Kỳ thật Phùng Khanh đã thấy hối hận ngay sau khi nói câu ấy, nhưng bà không thể quay đầu, chỉ có thể đứng chờ ở phía trước. Bà chưa bao giờ nghĩ Hoắc Tuân nói được là làm được, khiến bà nóng ruột như lửa cháy đổ thêm dầu. Mãi đến khi Nhạc Dư hắt xì một cái giữa cuộc họp video, cuối cùng bà cũng có bậc thang để xuống, nhân cơ hội ấy, bà lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Tuân, yêu cầu được gặp Nhạc Dư một lần. Ai ngờ Hoắc Tuân quá đỗi thận trọng, cũng quá để ý đến Nhạc Dư, thế nên anh trì hoãn, nói muốn chờ thêm một thời gian nữa.
Phùng Khanh nôn nao cỡ mấy cũng chỉ có thể chờ, bởi bà xem như đã thấy rõ độ lì lợm của con trai, anh chẳng hề khoan nhượng, biết bà sớm muộn gì cũng sẽ thỏa hiệp. Âu cũng là nhờ Hoắc Tuân quá thông minh và cẩn thận, còn nếu cuộc gặp ngày hôm nay diễn ra vào hai năm trước thì bà đã chẳng hòa nhã như vậy.
Nhưng chuyện này không đồng nghĩa với việc bà phải chấp nhận Nhạc Dư.
Bà nói: “Hoắc Tuân, rồi con sẽ hối hận.”
“Đó cũng là chuyện của riêng con.” Hoắc Tuân thản nhiên bộc lộ suy nghĩ ở trong lòng: “Con biết mẹ hy vọng con tìm một cô gái môn đăng hộ đối để kết hôn. Không có Mạnh Đinh thì trong lòng mẹ sẽ còn có Lâm Đinh, Trần Đinh… Nhưng đó đều không phải người con muốn. Hai người ở bên nhau phải có sự phù hợp, không chỉ ở bối cảnh gia đình mà còn cả sở thích, đam mê cũng như thói quen sinh hoạt. Con không thể tìm ra một Nhạc Dư thứ hai trên đời này.”
“Vả lại con không cho rằng gia đình Nhạc Dư có gì không ổn. Bố mẹ cô ấy đổ mồi hôi sôi nước mắt mới nuôi được một cô con gái ngoan như thế, tự nhiên bị con giành mất, con mừng còn chưa kịp chứ bàn gì đến chuyện dòng dõi?”
“Nếu nhất định phải tranh cãi về chuyện này… Giả dụ con kết hôn với một người con không yêu nhưng lại môn đăng hộ đối, người đó sẽ không biết con thích ăn cái gì, không biết thói quen của con là gì, càng không biết mỗi ngày con suy nghĩ điều gì. Tương tự, con không biết gì về cô ta, không muốn gây dựng tình cảm, kiểu quan hệ vợ chồng bằng mặt không bằng lòng này sẽ đi về đâu, con không cần phải nói thêm đâu nhỉ?”
“Con biết Nhạc Dư tốt cỡ nào là đủ. Bố mẹ có biết hay không cũng không quan trọng, con chỉ quan tâm đến cảm nhận của cô ấy thôi.”
Hoắc Tuân nhìn vào mắt Phùng Khanh: “Mẹ à, cô ấy thực sự rất tuyệt, con hy vọng mẹ có thể thích cô ấy như con. Đương nhiên, nếu mẹ không thể thì bọn con kết hôn xong ra ở riêng là được, cứ tiếp tục như mấy năm nay cũng không thành vấn đề.”
“Hoắc Tuân!” Hoắc Trăn Kỳ vỗ mạnh lên bàn: “Con nói chuyện với mẹ con như thế đấy à?”
Hoắc Tuân hít sâu hai hơi để lấy lại bình tĩnh, thấy Phùng Khanh cụp mắt như có vẻ tổn thương, trong lòng anh thấy hơi áy náy. Anh cúi đầu: “Mẹ, vừa rồi là con ăn nói không có chừng mực, mẹ đừng để tâm, nhưng cũng xin mẹ đừng xem nhẹ những gì con vừa nói, bởi vì đó đều là suy nghĩ thật lòng của con.”
Phùng Khanh hẵng còn đang tức giận, chỉ nhìn Lạc Lạc chứ không nhìn anh.
Lúc này Hoắc Vấn vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên mở miệng: “Mấy năm trước con đã gặp Nhạc Dư lúc hai đứa còn chưa yêu nhau. Cô bé rất có giáo dục, có trách nhiệm, kiên nhẫn và cũng cẩn thận, nếu không Ngô Nhất đã chẳng thích cô bé.”
Anh ngẫm nghĩ, đoạn bồi thêm một câu: “Cô bé rất hợp với nghề giáo viên.”
Hoắc Trăn Kỳ tiếp lời: “Anh thấy cô bé này cũng không tồi, nói chuyện đúng mực, trên bàn cơm cũng nền nếp. Hoắc Tuân đã ở bên cô bé năm năm, mình có nói nhiều mấy cũng không thể hiểu con người cô bé bằng Hoắc Tuân, đúng không em?”
Sau một loạt lời hay ý đẹp, Phùng Khanh vừa bất lực vừa bó tay: “Ba bố con khiến mẹ như người gây ra tội ác tày trời ấy.”
Tựa như không gian kín mít bị đục ra một khe hở, Hoắc Tuân kiềm chế cảm xúc, vòng ra phía sau Phùng Khanh, xoa bóp vai cho bà: “Sao Hoắc thái hậu lại gây tội ác tày trời được? Chẳng phải thái hậu là người nhân từ nhất sao?”
Hết cứng chuyển mềm, Hoắc Tuân biết Phùng Khanh thích thế nhất.
Quả nhiên, Phùng Khanh nghe vậy thì cặp mày giãn ra, lưỡng lự trong thoáng chốc rồi xuôi theo: “… Ba bố con cảm thấy không tệ thì là không tệ.”
“Mẹ, cảm ơn mẹ đã hiểu cho con.”
Trong cuộc chiến thời gian với Phùng Khanh, Hoắc Tuân giành thắng lợi với tinh thần bất khuất.
Ra khỏi phòng làm việc, Hoắc Tuân trút một tiếng thở phào.
Nhạc Dư chú trọng sự thành thật, không thích anh âm thầm làm việc tốt, nhưng anh vẫn chọn giấu cô chuyện này, bởi vì dù cô có biết cũng sẽ chỉ buồn thêm, anh không nỡ để cô buồn, nên chỉ còn nước dùng lời hứa không giấu diếm để miễn cưỡng cho qua chuyện.
May mà vượt qua được cửa ải của mẹ, anh xem như không gạt cô chuyện gì.
Cũng nên tính tới chuyện tháng năm đi Tây Thành rồi.
/108
|