Edit | Beta: Manh & MDL
Nhạc Dư nhận thấy thái độ của Phùng Khanh dường như thay đổi, không còn sự dò xét ẩn sau nụ cười, điều này làm cô cảm thấy thoải mái hơn, cũng làm cô càng thêm kiên định.
Không tốt mà cũng không xấu, một kết quả tương đối ổn.
Hai người rời khỏi nhà họ Hoắc vào lúc xế chiều, đầu óc Nhạc Dư trống rỗng, ngẩn ngơ nhìn sắc cam phủ kín bầu trời qua ô cửa kính.
“Nhạc Nhạc?” Nhân lúc gặp đèn đỏ, Hoắc Tuân duỗi tay sờ trán cô: “Khó chịu à?”
Nhạc Dư lắc đầu: “Không, tự nhiên cảm thấy không chân thực thôi.” Được gặp người nhà của Hoắc Tuân chuyện cô chưa bao giờ dám mường tượng.
“Cô ngốc.” Hoắc Tuân đảo mắt qua cổ áo hơi mở của cô, trông thấy đôi gò bồng đào trắng nõn nhấp nhô theo nhịp thở, anh mặt không đổi sắc kéo cao cổ áo rồi nói sang chuyện khác: “Mùng một tháng năm này mình ra ngoài tí nhé?”
Nhạc Dư che ngực theo phản xạ có điều kiện, hăm hở hỏi: “Đi đâu?”
“Tây Thành.” Nhác thấy đèn xanh sáng lên, anh quay đi, nói với vẻ trêu chọc: “Không biết anh có vinh dự được ghé thăm nhà của em không?”
“Đó là nhà của anh…” Nhạc Dư đổi từ: “… của chúng ta chứ.”
Hoắc Tuân nhướng mày: “Vậy cô giáo Nhạc có thể nể mặt mà cùng anh đi xem nhà của chúng ta không?”
Nỗi muộn phiền suốt một ngày dần biến mất, thay vào đó là sự ngọt ngào, cô nở nụ cười tựa mật: “Đi chứ.”
Tây Thành tháng năm, tiết trời trong xanh.
Dù đã từng nhìn thấy mặt ngoài của căn hộ, nhưng vào khoảnh khắc trông thấy hàng thật, Nhạc Dư vẫn mở to hai mắt, căn nhà lớn hơn tưởng tượng của cô quá nhiều.
“H… hình như hơi rộng thì phải?” Cô chỉ chỉ bản thân và Hoắc Tuân: “Có mỗi em với anh thì trống vắng quá.”
Hoắc Tuân đăm chiêu gật đầu: “Đợi khi nào mình sinh một đứa thì chắc sẽ đông vui hơn.”
Mặt Nhạc Dư nóng bừng: “Ai nói muốn sinh con với anh?”
“Không sinh với anh thì sinh với ai?” Hoắc Tuân không cho cô cơ hội phản bác, ôm cô bước vào trong: “Gần đây có một hồ nước nhỏ, mai mình có thể đi xem.”
Nhạc Dư phân tâm, hỏi có thể câu cá hay không.
Hoắc Tuân nói đương nhiên: “Nhưng phải dọn dẹp rồi ra ngoài mua đồ đã, ở đây cách trung tâm thành phố khá xa, mình cần trữ đồ dùng.” Tuy trong nhà đã đầy đủ mọi thứ, nhưng họ sẽ dành hai ngày tiếp theo tại đây, phải chuẩn bị sẵn sàng vì một thế giới hai người.
Cảnh tượng ấy hiện lên trong đầu Nhạc Dư, cô phấn khởi, bước nhanh hơn cả Hoắc Tuân: “Bảo bối đi mau lên, anh chậm quá đấy.”
Hoắc Tuân cười, nhìn cô không sầu không lo, nhảy về phía trước như một đứa trẻ, anh rảo bước bắt kịp, thầm nghĩ, trước mua nơi này quả là quyết định đúng đắn.
Hai người lái xe đến trung tâm thương mại lớn nhất ở Tây Thành, bên tay trái của cửa chính có một siêu thị, trên kệ bày đa dạng mặt hàng. Chẳng mấy chốc, hơn phân nửa chiếc xe đẩy đã đầy ắp, đa số vẫn là đồ ăn vặt. Vì việc này, Nhạc Dư còn đường hoàng viện cớ: “Trong nhà có một phòng chiếu phim đúng không? Đêm xem phim sao có thể thiếu đồ ăn vặt được?”
Hoắc Tuân véo mũi cô: “Em muốn mua gì thì cứ mua đi.”
Hậu quả của việc nuông chiều là bốn túi chiến lợi phẩm bự Hoắc Tuân tay xách nách mang sau khi tính tiền. Kế đến, hai người đặt đồ ở trong xe trước, định tìm nơi ăn cơm tối rồi mới về nhà. Đối diện trung tâm thương mại vừa khéo có một nhà hàng Trung Quốc, Nhạc Dư lười di chuyển nói: “Mình vào đây đi.”
Kết quả, cô vừa tới thềm cửa thì bất ngờ trông thấy một người.
Người nọ đang dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn, bởi vì dáng người nhỏ xinh, nên trông có vẻ rất khó khăn.
Dường như Trình Hoan đã thay đổi, lại như chẳng đổi thay.
Cao Nhân Nhân tuy kiêu căng nhưng thắng ở điểm làm người ngay thẳng, thỉnh thoảng Nhạc Dư vẫn tán gẫu với cô ta, cô ta từng vô tình kể về chuyện của Trình Hoan: “Nhiếp Sướng còn định cho nó một căn phòng đấy, sao tôi chịu đồng ý được, thế là dứt khoát không nể nang gì luôn. Ôi chao, nó đã khiến tôi chịu thiệt nhiều như vậy, không cho nó cút khỏi Bắc Hoài thì tôi sẽ rất khó chịu.”
Khi ấy Nhạc Dư hỏi cô ta có biết Trình Hoan đã đi nơi nào hay không.
Cao Nhân Nhân đáp: “Tôi cũng không biết, tóm lại nó không ở Bắc Hoài là được.”
Hóa ra sau khi rời khỏi Bắc Hoài, Trình Hoan đã đến Tây Thành.
Nhạc Dư quan sát trong chốc lát, không rõ Trình Hoan đang làm thêm hay gì, cô không muốn hỏi, cũng không muốn quan tâm, đây là cuộc sống của Trình Hoan, không liên quan gì đến cô. Cô rời mắt, kéo cổ tay áo của Hoắc Tuân: “Mình đi chỗ khác đi.”
Hoắc Tuân trông theo ánh mắt của cô. không nhận ra Trình Hoan, còn tưởng có vấn đề gì, cũng không hỏi nhiều: “Gần đây có nhà bán lẩu khá ngon, mình qua đấy xem xem.”
Trong lúc ăn lẩu, tâm hồn Nhạc Dư treo ngược trên cây, Hoắc Tuân lục lọi trí nhớ một lượt mới nhận ra nhân viên phục vụ ở nhà hàng kia là Trình Hoan. Anh lẳng lặng gắp thịt cho cô: “Còn đang băn khoăn về người mới nãy à?”
Nhạc Dư không phủ nhận: “Con bé đã từng là học sinh của em, hôm nay thấy con bé như vậy, em vẫn sẽ thấy hơi khó chịu.”
“Vậy em muốn giúp cô bé một lần nữa à?”
Nhờ câu nói ấy, Nhạc Dư nghĩ thông suốt. Thể xác và tinh thần thoải mái, đôi mắt lại sáng rỡ, cô tức giận chỉ lên đỉnh đầu mình: “Anh có thấy bốn chữ “coi tiền như rác” ở đây không?”
Hoắc Tuân cười to: “Anh chỉ thấy bốn chữ “tôi đói lắm rồi” thôi. Em ăn đi, tí nữa nguội lại không ngon.”
Chú sâu thèm ăn trong Nhạc Dư cuối cùng cũng bị dụ ra. Cô ăn đến độ sưng đỏ bờ môi, toát cả mồ hôi lưng mới lưu luyến dừng lại: “Mình đi bộ ra bãi đỗ xe đi.”
Hoắc Tuân đáp: “Ừ.” Dù sao được nửa đường cô sẽ lười đi thôi.
Không ngoài dự đoán của anh, mới đi lưng chặng, Nhac Dư kêu mệt, chợt nảy sinh ý tưởng: “Bảo bối, anh cõng em về nhé.”
Nơi đây cách bãi đỗ xe phải chừng một con phố, song Hoắc Tuân chẳng hề phản đối, chỉ nói: “Được.” Sau đó anh khom lưng: “Em lên đi.”
Mũi Nhạc Dư cay cay, cô qua quýt dụi mắt rồi leo lên nằm trên lưng anh.
Cô nói: “Bảo bối, anh thật là tốt.”
Nhạc Dư nhận thấy thái độ của Phùng Khanh dường như thay đổi, không còn sự dò xét ẩn sau nụ cười, điều này làm cô cảm thấy thoải mái hơn, cũng làm cô càng thêm kiên định.
Không tốt mà cũng không xấu, một kết quả tương đối ổn.
Hai người rời khỏi nhà họ Hoắc vào lúc xế chiều, đầu óc Nhạc Dư trống rỗng, ngẩn ngơ nhìn sắc cam phủ kín bầu trời qua ô cửa kính.
“Nhạc Nhạc?” Nhân lúc gặp đèn đỏ, Hoắc Tuân duỗi tay sờ trán cô: “Khó chịu à?”
Nhạc Dư lắc đầu: “Không, tự nhiên cảm thấy không chân thực thôi.” Được gặp người nhà của Hoắc Tuân chuyện cô chưa bao giờ dám mường tượng.
“Cô ngốc.” Hoắc Tuân đảo mắt qua cổ áo hơi mở của cô, trông thấy đôi gò bồng đào trắng nõn nhấp nhô theo nhịp thở, anh mặt không đổi sắc kéo cao cổ áo rồi nói sang chuyện khác: “Mùng một tháng năm này mình ra ngoài tí nhé?”
Nhạc Dư che ngực theo phản xạ có điều kiện, hăm hở hỏi: “Đi đâu?”
“Tây Thành.” Nhác thấy đèn xanh sáng lên, anh quay đi, nói với vẻ trêu chọc: “Không biết anh có vinh dự được ghé thăm nhà của em không?”
“Đó là nhà của anh…” Nhạc Dư đổi từ: “… của chúng ta chứ.”
Hoắc Tuân nhướng mày: “Vậy cô giáo Nhạc có thể nể mặt mà cùng anh đi xem nhà của chúng ta không?”
Nỗi muộn phiền suốt một ngày dần biến mất, thay vào đó là sự ngọt ngào, cô nở nụ cười tựa mật: “Đi chứ.”
Tây Thành tháng năm, tiết trời trong xanh.
Dù đã từng nhìn thấy mặt ngoài của căn hộ, nhưng vào khoảnh khắc trông thấy hàng thật, Nhạc Dư vẫn mở to hai mắt, căn nhà lớn hơn tưởng tượng của cô quá nhiều.
“H… hình như hơi rộng thì phải?” Cô chỉ chỉ bản thân và Hoắc Tuân: “Có mỗi em với anh thì trống vắng quá.”
Hoắc Tuân đăm chiêu gật đầu: “Đợi khi nào mình sinh một đứa thì chắc sẽ đông vui hơn.”
Mặt Nhạc Dư nóng bừng: “Ai nói muốn sinh con với anh?”
“Không sinh với anh thì sinh với ai?” Hoắc Tuân không cho cô cơ hội phản bác, ôm cô bước vào trong: “Gần đây có một hồ nước nhỏ, mai mình có thể đi xem.”
Nhạc Dư phân tâm, hỏi có thể câu cá hay không.
Hoắc Tuân nói đương nhiên: “Nhưng phải dọn dẹp rồi ra ngoài mua đồ đã, ở đây cách trung tâm thành phố khá xa, mình cần trữ đồ dùng.” Tuy trong nhà đã đầy đủ mọi thứ, nhưng họ sẽ dành hai ngày tiếp theo tại đây, phải chuẩn bị sẵn sàng vì một thế giới hai người.
Cảnh tượng ấy hiện lên trong đầu Nhạc Dư, cô phấn khởi, bước nhanh hơn cả Hoắc Tuân: “Bảo bối đi mau lên, anh chậm quá đấy.”
Hoắc Tuân cười, nhìn cô không sầu không lo, nhảy về phía trước như một đứa trẻ, anh rảo bước bắt kịp, thầm nghĩ, trước mua nơi này quả là quyết định đúng đắn.
Hai người lái xe đến trung tâm thương mại lớn nhất ở Tây Thành, bên tay trái của cửa chính có một siêu thị, trên kệ bày đa dạng mặt hàng. Chẳng mấy chốc, hơn phân nửa chiếc xe đẩy đã đầy ắp, đa số vẫn là đồ ăn vặt. Vì việc này, Nhạc Dư còn đường hoàng viện cớ: “Trong nhà có một phòng chiếu phim đúng không? Đêm xem phim sao có thể thiếu đồ ăn vặt được?”
Hoắc Tuân véo mũi cô: “Em muốn mua gì thì cứ mua đi.”
Hậu quả của việc nuông chiều là bốn túi chiến lợi phẩm bự Hoắc Tuân tay xách nách mang sau khi tính tiền. Kế đến, hai người đặt đồ ở trong xe trước, định tìm nơi ăn cơm tối rồi mới về nhà. Đối diện trung tâm thương mại vừa khéo có một nhà hàng Trung Quốc, Nhạc Dư lười di chuyển nói: “Mình vào đây đi.”
Kết quả, cô vừa tới thềm cửa thì bất ngờ trông thấy một người.
Người nọ đang dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn, bởi vì dáng người nhỏ xinh, nên trông có vẻ rất khó khăn.
Dường như Trình Hoan đã thay đổi, lại như chẳng đổi thay.
Cao Nhân Nhân tuy kiêu căng nhưng thắng ở điểm làm người ngay thẳng, thỉnh thoảng Nhạc Dư vẫn tán gẫu với cô ta, cô ta từng vô tình kể về chuyện của Trình Hoan: “Nhiếp Sướng còn định cho nó một căn phòng đấy, sao tôi chịu đồng ý được, thế là dứt khoát không nể nang gì luôn. Ôi chao, nó đã khiến tôi chịu thiệt nhiều như vậy, không cho nó cút khỏi Bắc Hoài thì tôi sẽ rất khó chịu.”
Khi ấy Nhạc Dư hỏi cô ta có biết Trình Hoan đã đi nơi nào hay không.
Cao Nhân Nhân đáp: “Tôi cũng không biết, tóm lại nó không ở Bắc Hoài là được.”
Hóa ra sau khi rời khỏi Bắc Hoài, Trình Hoan đã đến Tây Thành.
Nhạc Dư quan sát trong chốc lát, không rõ Trình Hoan đang làm thêm hay gì, cô không muốn hỏi, cũng không muốn quan tâm, đây là cuộc sống của Trình Hoan, không liên quan gì đến cô. Cô rời mắt, kéo cổ tay áo của Hoắc Tuân: “Mình đi chỗ khác đi.”
Hoắc Tuân trông theo ánh mắt của cô. không nhận ra Trình Hoan, còn tưởng có vấn đề gì, cũng không hỏi nhiều: “Gần đây có nhà bán lẩu khá ngon, mình qua đấy xem xem.”
Trong lúc ăn lẩu, tâm hồn Nhạc Dư treo ngược trên cây, Hoắc Tuân lục lọi trí nhớ một lượt mới nhận ra nhân viên phục vụ ở nhà hàng kia là Trình Hoan. Anh lẳng lặng gắp thịt cho cô: “Còn đang băn khoăn về người mới nãy à?”
Nhạc Dư không phủ nhận: “Con bé đã từng là học sinh của em, hôm nay thấy con bé như vậy, em vẫn sẽ thấy hơi khó chịu.”
“Vậy em muốn giúp cô bé một lần nữa à?”
Nhờ câu nói ấy, Nhạc Dư nghĩ thông suốt. Thể xác và tinh thần thoải mái, đôi mắt lại sáng rỡ, cô tức giận chỉ lên đỉnh đầu mình: “Anh có thấy bốn chữ “coi tiền như rác” ở đây không?”
Hoắc Tuân cười to: “Anh chỉ thấy bốn chữ “tôi đói lắm rồi” thôi. Em ăn đi, tí nữa nguội lại không ngon.”
Chú sâu thèm ăn trong Nhạc Dư cuối cùng cũng bị dụ ra. Cô ăn đến độ sưng đỏ bờ môi, toát cả mồ hôi lưng mới lưu luyến dừng lại: “Mình đi bộ ra bãi đỗ xe đi.”
Hoắc Tuân đáp: “Ừ.” Dù sao được nửa đường cô sẽ lười đi thôi.
Không ngoài dự đoán của anh, mới đi lưng chặng, Nhac Dư kêu mệt, chợt nảy sinh ý tưởng: “Bảo bối, anh cõng em về nhé.”
Nơi đây cách bãi đỗ xe phải chừng một con phố, song Hoắc Tuân chẳng hề phản đối, chỉ nói: “Được.” Sau đó anh khom lưng: “Em lên đi.”
Mũi Nhạc Dư cay cay, cô qua quýt dụi mắt rồi leo lên nằm trên lưng anh.
Cô nói: “Bảo bối, anh thật là tốt.”
/108
|