Edit: Cá
Lát sau, cả bốn người cùng quay về khách sạn.
Thành Khải Uyên và Cát Trung Thông vì chuyện Diệp Sơ Dương thuận lợi vượt qua vòng thi đầu tiên, hơn nữa còn là người đứng đầu nên tâm trạng rất tốt.
Tất cả mọi người vốn cho rằng sau khi Huyền môn rời đi thì nước Z cái gì cũng không có.
Tri thức huyền học, thuật phong thuỷ, vinh quang chờ đợi.
Nhưng bây giờ, bọn họ có thể phản đòn lại người khác rồi.
Mà tất cả những cái đó, đều là Diệp Sơ Dương mang lại cho bọn họ.
Túc Nhất đứng bên cạnh Diệp Sơ Dương không cẩn thận bắt gặp ánh mắt sùng bái của Thành Khải Uyên mà nổi hết cả da gà.
Anh ta bỗng nhiên nhận ra...
Sức hút của Cửu thiếu nhà bọn họ thật sự quá lớn.
Cả nam lẫn nữ đều không thể chống cự lại.
Có thể nói chỉ cần dùng sức hấp dẫn đó làm một người hoàn toàn bị thuyết phục là chuyện dễ như trở bàn tay. Ví dụ điển hình chính là Thành Khải Uyên.
Túc Nhất sờ mũi, nghĩ thầm may mà Tam gia nhà mình không có mặt ở đây chứ không chắc sẽ tức chết mất.
Tưởng tượng đến cảnh Tam gia nhà mình bị một gã đàn ông khác chọc tức đến sắc mặt trắng bệch, một người vô cùng trung thành như Túc Nhất lại cảm thấy rất buồn cười.
Hơn nữa anh ta còn muốn nhìn tận mắt cảnh tượng đó.
Như vậy quả thật rất đáng chờ mong.
Một lúc lâu sau Túc Nhất mới ý thức được ý nghĩ xấu xa của mình, chỉ có thể xấu hổ xoa mũi, cứ nghĩ dáng vẻ lúc nãy của mình chỉ mình mình biết. Không ngờ Diệp Sơ Dương bên cạnh đã thu mọi biểu cảm của anh ta vào mắt.
Cô chậm rãi nói: “Vừa rồi anh nghĩ chuyện gì thế? Sao lại cười một cách khinh bỉ như vậy?”
Túc Nhất đột nhiên nghe thấy thế thì: “…”
Gương mặt tươi cười của Túc Nhất cứng đờ, cuối cùng đành mơ hồ ậm ừ nói: “Không có gì, chỉ là tôi nghĩ đến chuyện lúng túng ngày trước của Túc Thất.”
Chuyện của Túc Thất?
Diệp Sơ Dương nheo đôi mắt hẹp dài, cười cười liếc anh ta: “À, nói tôi nghe xem nào?”
Túc Nhất: “…”
Chuyện này xấu hổ quá.
Anh ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, bây giờ bắt anh ta bịa ra chuyện lúng túng của Túc Thất thì anh ta thật sự không nói được gì.
Nhưng mà dưới ánh mắt của Diệp Sơ Dương, Túc Nhất vẫn không có dũng khí làm rùa rụt đầu.
Nghĩ nghĩ một lát, da đầu anh ta căng lên.
“Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát. Chỉ là lúc trước Túc Thất mới tập tành chơi xe có gặp được một cô gái. Kĩ năng lái xe của cô ấy đặc biệt tốt. Sau đó cô ấy câu tấm lòng trong trắng trinh nguyên của Túc Thất đi mất. Về sau Túc Thất mới phát hiện ra thực ra cô gái đó là gay giả dạng.”
Diệp Sơ Dương: “…Đây là mấy chị gái còn mạnh mẽ hơn cả tôi trong truyền thuyết đấy à?”
Túc Nhất: “Cái này có thể Cửu thiếu không biết. Nhưng nghe nói cái kia thật sự rất lớn.”
Nghe xong câu của Túc Nhất, Diệp Sơ Dương đỡ trán sau đó đột nhiên mở miệng nói: “Được rồi, anh không cần phải nói nữa.”
Biểu cảm của Diệp Sơ Dương bây giờ vô cùng phức tạp, cô đúng là muốn tặng cho Túc Nhất một câu___
Đừng nói nữa, cho dù chị gái kia có thế nào thì chắc chắn cũng lớn hơn cô.
Dù sao cô cũng là nữ đóng giả nam, không có thứ kia.
Nghĩ đến đây, khoé miệng Diệp Sơ Dương không nhịn được run rẩy một lát, sau đó bắt đầu cảm thán trong lòng rằng vận may của Túc Thất đúng là chẳng ra gì.
Thật vất vả mới đem tấm lòng xử nam ra thương nhớ một người, kết quả người ta lại là đàn ông.
Không phải là quá thảm rồi sao?
Lát sau, cả bốn người cùng quay về khách sạn.
Thành Khải Uyên và Cát Trung Thông vì chuyện Diệp Sơ Dương thuận lợi vượt qua vòng thi đầu tiên, hơn nữa còn là người đứng đầu nên tâm trạng rất tốt.
Tất cả mọi người vốn cho rằng sau khi Huyền môn rời đi thì nước Z cái gì cũng không có.
Tri thức huyền học, thuật phong thuỷ, vinh quang chờ đợi.
Nhưng bây giờ, bọn họ có thể phản đòn lại người khác rồi.
Mà tất cả những cái đó, đều là Diệp Sơ Dương mang lại cho bọn họ.
Túc Nhất đứng bên cạnh Diệp Sơ Dương không cẩn thận bắt gặp ánh mắt sùng bái của Thành Khải Uyên mà nổi hết cả da gà.
Anh ta bỗng nhiên nhận ra...
Sức hút của Cửu thiếu nhà bọn họ thật sự quá lớn.
Cả nam lẫn nữ đều không thể chống cự lại.
Có thể nói chỉ cần dùng sức hấp dẫn đó làm một người hoàn toàn bị thuyết phục là chuyện dễ như trở bàn tay. Ví dụ điển hình chính là Thành Khải Uyên.
Túc Nhất sờ mũi, nghĩ thầm may mà Tam gia nhà mình không có mặt ở đây chứ không chắc sẽ tức chết mất.
Tưởng tượng đến cảnh Tam gia nhà mình bị một gã đàn ông khác chọc tức đến sắc mặt trắng bệch, một người vô cùng trung thành như Túc Nhất lại cảm thấy rất buồn cười.
Hơn nữa anh ta còn muốn nhìn tận mắt cảnh tượng đó.
Như vậy quả thật rất đáng chờ mong.
Một lúc lâu sau Túc Nhất mới ý thức được ý nghĩ xấu xa của mình, chỉ có thể xấu hổ xoa mũi, cứ nghĩ dáng vẻ lúc nãy của mình chỉ mình mình biết. Không ngờ Diệp Sơ Dương bên cạnh đã thu mọi biểu cảm của anh ta vào mắt.
Cô chậm rãi nói: “Vừa rồi anh nghĩ chuyện gì thế? Sao lại cười một cách khinh bỉ như vậy?”
Túc Nhất đột nhiên nghe thấy thế thì: “…”
Gương mặt tươi cười của Túc Nhất cứng đờ, cuối cùng đành mơ hồ ậm ừ nói: “Không có gì, chỉ là tôi nghĩ đến chuyện lúng túng ngày trước của Túc Thất.”
Chuyện của Túc Thất?
Diệp Sơ Dương nheo đôi mắt hẹp dài, cười cười liếc anh ta: “À, nói tôi nghe xem nào?”
Túc Nhất: “…”
Chuyện này xấu hổ quá.
Anh ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, bây giờ bắt anh ta bịa ra chuyện lúng túng của Túc Thất thì anh ta thật sự không nói được gì.
Nhưng mà dưới ánh mắt của Diệp Sơ Dương, Túc Nhất vẫn không có dũng khí làm rùa rụt đầu.
Nghĩ nghĩ một lát, da đầu anh ta căng lên.
“Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát. Chỉ là lúc trước Túc Thất mới tập tành chơi xe có gặp được một cô gái. Kĩ năng lái xe của cô ấy đặc biệt tốt. Sau đó cô ấy câu tấm lòng trong trắng trinh nguyên của Túc Thất đi mất. Về sau Túc Thất mới phát hiện ra thực ra cô gái đó là gay giả dạng.”
Diệp Sơ Dương: “…Đây là mấy chị gái còn mạnh mẽ hơn cả tôi trong truyền thuyết đấy à?”
Túc Nhất: “Cái này có thể Cửu thiếu không biết. Nhưng nghe nói cái kia thật sự rất lớn.”
Nghe xong câu của Túc Nhất, Diệp Sơ Dương đỡ trán sau đó đột nhiên mở miệng nói: “Được rồi, anh không cần phải nói nữa.”
Biểu cảm của Diệp Sơ Dương bây giờ vô cùng phức tạp, cô đúng là muốn tặng cho Túc Nhất một câu___
Đừng nói nữa, cho dù chị gái kia có thế nào thì chắc chắn cũng lớn hơn cô.
Dù sao cô cũng là nữ đóng giả nam, không có thứ kia.
Nghĩ đến đây, khoé miệng Diệp Sơ Dương không nhịn được run rẩy một lát, sau đó bắt đầu cảm thán trong lòng rằng vận may của Túc Thất đúng là chẳng ra gì.
Thật vất vả mới đem tấm lòng xử nam ra thương nhớ một người, kết quả người ta lại là đàn ông.
Không phải là quá thảm rồi sao?
/1240
|