Edit: Cá
Sau khi tự nhủ một lát, Diệp Sơ Dương nghiêm túc vỗ vai Túc Nhất, sau đó cảm khái nói: “Được, về sau anh giúp tôi một chút, cố gắng đối xử tốt với Túc Thất. Đúng là một con người đáng thương.”
Nói xong, Diệp Sơ Dương lại lần nữa thở dài cảm thán.
Nghe vậy, sau khi trợn mắt nói dối thì dường như cùng lúc Túc Nhất cũng đã lĩnh ngộ được trình độ nói dối không chớp mắt của Diệp Sơ Dương, lập tức sắc mặt không đổi gật đầu, sau đó vô cùng đứng đắn nói: “Cửu thiếu cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với cậu ta.”
Nghe thế, biểu cảm trên mặt Diệp Sơ Dương liền trở nên hết sức thâm sâu.
Cô gật đầu, híp mắt cười: “Được được, tôi chúc hai người hạnh phúc.”
Nói xong, chưa kịp để Túc Nhất kịp phản ứng, Diệp Sơ Dương đã đẩy cửa xe bước xuống.
Túc Nhất vẫn ngơ ngác ngồi trong xe, dùng biểu cảm hoang mang nhìn đối phương. Một lúc lâu sau, Thành Khải Uyên ngồi ở ghế trước phải lên tiếng nhắc nhở anh ta mới như sực tỉnh, cúi đầu chửi tục một tiếng, rồi vội vàng xuống xe chạy theo Diệp Sơ Dương: “Không phải như vậy! Cửu thiếu, cậu nói vậy là có ý gì? Cái gì mà chúc tôi với Túc Thất hạnh phúc chứ! TMD!”
Lúc đó Diệp Sơ Dương và Túc Nhất đương nhiên không để ý, trên sân thượng khách sạn đối diện có người đang dùng kính viễn vọng nhìn xuống, ánh mắt khoá chặt trên người Diệp Sơ Dương.
Bóng dáng đó duy trì tư thế này một lúc lâu mới đứng dậy khỏi mặt đất.
Hắn buông kính viễn vọng xuống, cầm lấy di động bấm số gọi, cất giọng trầm thấp khàn khàn: “Đã xác định mục tiêu.”
*
Buổi sáng hôm sau, Diệp Sơ Dương nhốt mình ở khách sạn, không ra khỏi cửa.
Đối với phản ứng này của Diệp Sơ Dương, Túc Nhất quả thật là vừa chua xót vừa vui mừng.
Xem ra Cửu thiếu nhà bọn họ đã nghe lọt tai lời lúc trước của anh ta. Bây giờ nước L loạn muốn chết, một chuyện không vừa lòng đã biến thành chuyện mấy gia tộc tranh đấu, coi tiền như cỏ rác.
Nhưng mà...
Túc Nhất cũng cảm thấy nếu Cửu thiếu nhà mình cứ mỗi ngày đều ở lì trong khách sạn thế này cũng không phải chuyện tốt.
Dù sao thì cuộc sống như thế thật quá nhàm chán.
Quả thật, anh ta cảm thấy hơi rối rắm.
Nhưng mà Túc Nhất biết Cửu thiếu là người có chủ kiến riêng, cho nên hoàn toàn không cần phải đi nói chuyện với cậu ấy.
Lúc này Túc Nhất cũng không nghĩ đến chuyện lúc mà rắc rối tìm tới cửa thì có trốn thế nào cũng không được.
Cho dù Diệp Sơ Dương có tự nhốt mình trong khách sạn cũng vô dụng.
Đến quá trưa, Túc Nhất vô thức đi gõ cửa phòng Diệp Sơ Dương. Kết quả gõ một lúc lâu vẫn không thấy cô ra mở cửa. Lúc đó Túc Nhất liền cho rằng Diệp Sơ Dương đang tắm rửa nên không nghe thấy tiếng.
Nhưng nửa tiếng sau anh ta quay lại thì Diệp Sơ Dương vẫn không xuất hiện.
Túc Nhất đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Anh ta vội chạy đi tìm quản lý khách sạn, cũng đúng lúc này, Thành Khải Uyên nghe thấy tiếng ồn ào bèn đi đến.
“Sao lại thế này?” Thành Khải Uyên sắc mặt khó coi hỏi.
Nghe vậy, Túc Nhất nhíu mày, thấp giọng nói: “Có thể Cửu thiếu ở bên trong đã xảy ra chuyện rồi. Tình hình cụ thể thì phải đợi mở cửa đã.”
Vừa nói xong thì cửa phòng khách sạn được mở ra.
Sau khi tự nhủ một lát, Diệp Sơ Dương nghiêm túc vỗ vai Túc Nhất, sau đó cảm khái nói: “Được, về sau anh giúp tôi một chút, cố gắng đối xử tốt với Túc Thất. Đúng là một con người đáng thương.”
Nói xong, Diệp Sơ Dương lại lần nữa thở dài cảm thán.
Nghe vậy, sau khi trợn mắt nói dối thì dường như cùng lúc Túc Nhất cũng đã lĩnh ngộ được trình độ nói dối không chớp mắt của Diệp Sơ Dương, lập tức sắc mặt không đổi gật đầu, sau đó vô cùng đứng đắn nói: “Cửu thiếu cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với cậu ta.”
Nghe thế, biểu cảm trên mặt Diệp Sơ Dương liền trở nên hết sức thâm sâu.
Cô gật đầu, híp mắt cười: “Được được, tôi chúc hai người hạnh phúc.”
Nói xong, chưa kịp để Túc Nhất kịp phản ứng, Diệp Sơ Dương đã đẩy cửa xe bước xuống.
Túc Nhất vẫn ngơ ngác ngồi trong xe, dùng biểu cảm hoang mang nhìn đối phương. Một lúc lâu sau, Thành Khải Uyên ngồi ở ghế trước phải lên tiếng nhắc nhở anh ta mới như sực tỉnh, cúi đầu chửi tục một tiếng, rồi vội vàng xuống xe chạy theo Diệp Sơ Dương: “Không phải như vậy! Cửu thiếu, cậu nói vậy là có ý gì? Cái gì mà chúc tôi với Túc Thất hạnh phúc chứ! TMD!”
Lúc đó Diệp Sơ Dương và Túc Nhất đương nhiên không để ý, trên sân thượng khách sạn đối diện có người đang dùng kính viễn vọng nhìn xuống, ánh mắt khoá chặt trên người Diệp Sơ Dương.
Bóng dáng đó duy trì tư thế này một lúc lâu mới đứng dậy khỏi mặt đất.
Hắn buông kính viễn vọng xuống, cầm lấy di động bấm số gọi, cất giọng trầm thấp khàn khàn: “Đã xác định mục tiêu.”
*
Buổi sáng hôm sau, Diệp Sơ Dương nhốt mình ở khách sạn, không ra khỏi cửa.
Đối với phản ứng này của Diệp Sơ Dương, Túc Nhất quả thật là vừa chua xót vừa vui mừng.
Xem ra Cửu thiếu nhà bọn họ đã nghe lọt tai lời lúc trước của anh ta. Bây giờ nước L loạn muốn chết, một chuyện không vừa lòng đã biến thành chuyện mấy gia tộc tranh đấu, coi tiền như cỏ rác.
Nhưng mà...
Túc Nhất cũng cảm thấy nếu Cửu thiếu nhà mình cứ mỗi ngày đều ở lì trong khách sạn thế này cũng không phải chuyện tốt.
Dù sao thì cuộc sống như thế thật quá nhàm chán.
Quả thật, anh ta cảm thấy hơi rối rắm.
Nhưng mà Túc Nhất biết Cửu thiếu là người có chủ kiến riêng, cho nên hoàn toàn không cần phải đi nói chuyện với cậu ấy.
Lúc này Túc Nhất cũng không nghĩ đến chuyện lúc mà rắc rối tìm tới cửa thì có trốn thế nào cũng không được.
Cho dù Diệp Sơ Dương có tự nhốt mình trong khách sạn cũng vô dụng.
Đến quá trưa, Túc Nhất vô thức đi gõ cửa phòng Diệp Sơ Dương. Kết quả gõ một lúc lâu vẫn không thấy cô ra mở cửa. Lúc đó Túc Nhất liền cho rằng Diệp Sơ Dương đang tắm rửa nên không nghe thấy tiếng.
Nhưng nửa tiếng sau anh ta quay lại thì Diệp Sơ Dương vẫn không xuất hiện.
Túc Nhất đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Anh ta vội chạy đi tìm quản lý khách sạn, cũng đúng lúc này, Thành Khải Uyên nghe thấy tiếng ồn ào bèn đi đến.
“Sao lại thế này?” Thành Khải Uyên sắc mặt khó coi hỏi.
Nghe vậy, Túc Nhất nhíu mày, thấp giọng nói: “Có thể Cửu thiếu ở bên trong đã xảy ra chuyện rồi. Tình hình cụ thể thì phải đợi mở cửa đã.”
Vừa nói xong thì cửa phòng khách sạn được mở ra.
/1240
|