“Thu, anh đã có người yêu.”
“Thu, đây là bức ảnh của anh và bạn gái anh.”
“Thu, anh xin lỗi… Anh đã thay đổi…”
“Thu, anh đang rất hạnh phúc, em cũng phải tìm được hạnh phúc cho mình nhé.”
“Thu, chúng ta, vẫn còn là bạn, được không em?”
Đóng cửa sổ chat lại, tôi không biết phải nói gì cùng anh nữa. Tôi phải nói gì đây, khi anh đã có người mới mất rồi. Tôi phải nói gì, khi trong nhận thức của tôi, thứ tình yêu này là một chai rượu vang ủ đã lâu năm, càng ngày càng ngon, càng ngày càng đậm vị. Còn anh, thời gian càng lâu, tình yêu của chúng tôi bị anh đổ vào một hồ nước đầy, càng ngày càng loãng ra, nhạt dần, không còn tung tích.
Đóng cửa sổ chat lại, mũi tôi nóng lên. Ở hai bờ đại dương, khoảng cách địa lý rất xa, nhưng được nối lại thật gần chỉ bằng một cái cửa sổ, một màn hình vi tính. Vậy mà cuối cùng, như người ta vẫn thường nói, xa mặt cách lòng, anh đã không còn là người con trai năm đó mà tôi đã từng yêu.
Người đã từng nói với tôi rằng: “Thu, cho dù anh có đi đâu, em cũng phải chờ anh nhé”, nào ngờ, khi tôi tuân thủ lời hẹn ước ấy, thì anh lại vội vã quên đi.
Vơ lấy cái áo khoác trên ghế, tôi nhanh chóng chạy ra khỏi nhà. Ngoài trời đang mưa phùn, tôi vừa đi bộ trên đường, vừa hòa vào đêm tối.
Bóng đêm mờ ảo, đèn đường chiếu sáng, một góc đường kia, từng đám người ngồi trên vỉa hè đang cụng ly ken két, vui vẻ say mê chuyện trò cùng nhau. Còn tại một góc đường kia, một cô bé ngồi bán đồ ăn vặt lề đường đang ngồi khoanh tay, co ro một lúc. Chợt thấy một người khách tới mua hàng, mặt cô bé sáng ra.
Mua giúp một món quà vặt từ cô bé, tôi ngồi xổm bên ven đường.
Cuộc đời này có quá nhiều mùi vị chua xót ngọt bùi. Có kẻ nếm đủ, có kẻ thì vẫn còn được sống trong những ngày tháng an nhàn, có kẻ lại an nhàn trong đau khổ.
Thế còn tôi thì sao? Cuộc đời của tôi từ những năm tháng cấp ba, từ lúc quen biết anh, tôi đã đi trên con đường gì? Tôi đã tìm thấy những gì? Tôi đã từng yêu, từng hạnh phúc, từng lạc quan hy vọng, từng đau đớn tuyệt vọng rồi lại chờ đợi mỏi mòn, đến cuối cùng lại chờ người đó như một thói quen trong cuộc sống, như một phần của cuộc đời, rồi lại bị tước đi sự chờ đợi đó. Rốt cục thì tôi đang đau khổ trong thanh thản nhẹ nhàng, hay đang giả vờ nhẹ nhàng trong đau khổ?
Lòng người đổi thay, năm tháng nhạt phai, tôi rốt cục cũng thấm thía hết những câu nói này. Tôi cảm thấy thật cay đắng. Hóa ra những câu chuyện tình mà người yêu mình phụ bạc mình như chỉ có trong tiểu thuyết lại ứng ngay trên người tôi. Hóa ra tôi cũng có số trở thành một nữ chính bị bỏ rơi. Không, nói đúng hơn là tôi đã trở thành nữ phụ trong thế giới mỹ lệ của anh mất rồi.
Ngồi bên góc đường, có một tiệm thời trang đang bật bản nhạc kinh điển nổi tiếng của DBSK: Why did I fall in love with you? Phải rồi, tôi đã yêu anh như thế nào, tại sao chúng tôi lại ở bên nhau cơ chứ? Có phải tôi đã quên mất rồi không? Sao tôi cũng lạnh lùng với tình yêu này đến thế?
Trở về nhà trọ, tôi nhanh chóng nằm thẳng người trên giường, nhắm mắt lại, và rồi từng chút một ký ức về anh lại chợt ùa về.
Anh kêu tôi là Thu, lúc nào cũng chỉ kêu Thu mà thôi. Nhưng giọng anh đặc biệt trầm ấm, mỗi lần anh kêu tên tôi, tôi lại sa vào trạng thái của mấy cô thiếu nữ mới lớn, cảm thấy hạnh phúc tràn trề, thỏa mãn vô cùng. Khi đó, hóa ra con người chỉ cần có một chút xíu như thế thôi là đã cảm thấy cả người lâng lâng, hồn phách lên mây. À mà cũng đúng thôi, là một người được bao đứa con gái trong trường để ý tới, được anh kêu tên tôi như thế, tôi đã từng cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc biết bao.
Anh đi rồi, anh thật sự quên tôi mất rồi. Tôi sẽ mãi mãi không còn được anh gọi tên nữa, mãi mãi không nhìn thấy gương mặt và ánh nhìn trìu mến của anh dành cho tôi. Thái Trí Hằng bảo là: “Ký ức trường sinh, bởi nó chẳng hề già”, nhưng sao giọng nói của anh đang nhạt dần nhạt dần trong trí nhớ, dù có cố gắng vặn lại thời gian và không gian trong cỗ máy não bộ dường như ngày càng già nua của tôi, thì mọi thứ vẫn không thể nào nguyên vẹn được nữa.
Có lẽ nào, anh thật quên em rồi sao?
“Thu, em là người quan trọng nhất với anh, chờ anh nhé!”
“Thu, nhớ chờ anh!”
Thà rằng không ước hẹn, thà rằng phụ bạc nhau, thà rằng anh là một Trần Hiếu Chính thứ hai, cắt đi của tôi nửa trái tim bên trái, lấy đi của tôi những ký ức kia, khiến tôi cảm thấy chúng là sai lầm, là thứ mình nên quên lãng, hoặc là xem nó như “thanh xuân đã mất” theo kiểu Trịnh Vy kia. Nhưng không, anh mãi mãi không phải là Trần Hiếu Chính, vì anh có đủ khả năng để trở về bên cạnh tôi. Anh mãi mãi không có được câu nói tuyệt tình như thế. Chỉ là, đau đớn thay, anh không muốn, anh không cần tôi nữa.
Thứ cảm giác bị vứt bỏ thật kỳ lạ biết bao. Nó như thứ thuộc độc ngấm từ từ, không làm mình đau đớn ngay lập tức, nhưng lại khiến mình chết dần chết mòn vì nó. Cũng có lẽ vì thời gian chờ đợi của tôi đã quá lâu, đã mỏi mòn, mới khiến tôi như đứa chẳng tiếp thu nổi sự thật, mới khiến tôi chia nhỏ nỗi đau ấy ra từng chút một, cho nó cái đặc quyền được giày vò mình ngày này qua ngày khác. Và cũng có thể là, tôi có phải quá cố chấp hay không?
“Thu, đây là bức ảnh của anh và bạn gái anh.”
“Thu, anh xin lỗi… Anh đã thay đổi…”
“Thu, anh đang rất hạnh phúc, em cũng phải tìm được hạnh phúc cho mình nhé.”
“Thu, chúng ta, vẫn còn là bạn, được không em?”
Đóng cửa sổ chat lại, tôi không biết phải nói gì cùng anh nữa. Tôi phải nói gì đây, khi anh đã có người mới mất rồi. Tôi phải nói gì, khi trong nhận thức của tôi, thứ tình yêu này là một chai rượu vang ủ đã lâu năm, càng ngày càng ngon, càng ngày càng đậm vị. Còn anh, thời gian càng lâu, tình yêu của chúng tôi bị anh đổ vào một hồ nước đầy, càng ngày càng loãng ra, nhạt dần, không còn tung tích.
Đóng cửa sổ chat lại, mũi tôi nóng lên. Ở hai bờ đại dương, khoảng cách địa lý rất xa, nhưng được nối lại thật gần chỉ bằng một cái cửa sổ, một màn hình vi tính. Vậy mà cuối cùng, như người ta vẫn thường nói, xa mặt cách lòng, anh đã không còn là người con trai năm đó mà tôi đã từng yêu.
Người đã từng nói với tôi rằng: “Thu, cho dù anh có đi đâu, em cũng phải chờ anh nhé”, nào ngờ, khi tôi tuân thủ lời hẹn ước ấy, thì anh lại vội vã quên đi.
Vơ lấy cái áo khoác trên ghế, tôi nhanh chóng chạy ra khỏi nhà. Ngoài trời đang mưa phùn, tôi vừa đi bộ trên đường, vừa hòa vào đêm tối.
Bóng đêm mờ ảo, đèn đường chiếu sáng, một góc đường kia, từng đám người ngồi trên vỉa hè đang cụng ly ken két, vui vẻ say mê chuyện trò cùng nhau. Còn tại một góc đường kia, một cô bé ngồi bán đồ ăn vặt lề đường đang ngồi khoanh tay, co ro một lúc. Chợt thấy một người khách tới mua hàng, mặt cô bé sáng ra.
Mua giúp một món quà vặt từ cô bé, tôi ngồi xổm bên ven đường.
Cuộc đời này có quá nhiều mùi vị chua xót ngọt bùi. Có kẻ nếm đủ, có kẻ thì vẫn còn được sống trong những ngày tháng an nhàn, có kẻ lại an nhàn trong đau khổ.
Thế còn tôi thì sao? Cuộc đời của tôi từ những năm tháng cấp ba, từ lúc quen biết anh, tôi đã đi trên con đường gì? Tôi đã tìm thấy những gì? Tôi đã từng yêu, từng hạnh phúc, từng lạc quan hy vọng, từng đau đớn tuyệt vọng rồi lại chờ đợi mỏi mòn, đến cuối cùng lại chờ người đó như một thói quen trong cuộc sống, như một phần của cuộc đời, rồi lại bị tước đi sự chờ đợi đó. Rốt cục thì tôi đang đau khổ trong thanh thản nhẹ nhàng, hay đang giả vờ nhẹ nhàng trong đau khổ?
Lòng người đổi thay, năm tháng nhạt phai, tôi rốt cục cũng thấm thía hết những câu nói này. Tôi cảm thấy thật cay đắng. Hóa ra những câu chuyện tình mà người yêu mình phụ bạc mình như chỉ có trong tiểu thuyết lại ứng ngay trên người tôi. Hóa ra tôi cũng có số trở thành một nữ chính bị bỏ rơi. Không, nói đúng hơn là tôi đã trở thành nữ phụ trong thế giới mỹ lệ của anh mất rồi.
Ngồi bên góc đường, có một tiệm thời trang đang bật bản nhạc kinh điển nổi tiếng của DBSK: Why did I fall in love with you? Phải rồi, tôi đã yêu anh như thế nào, tại sao chúng tôi lại ở bên nhau cơ chứ? Có phải tôi đã quên mất rồi không? Sao tôi cũng lạnh lùng với tình yêu này đến thế?
Trở về nhà trọ, tôi nhanh chóng nằm thẳng người trên giường, nhắm mắt lại, và rồi từng chút một ký ức về anh lại chợt ùa về.
Anh kêu tôi là Thu, lúc nào cũng chỉ kêu Thu mà thôi. Nhưng giọng anh đặc biệt trầm ấm, mỗi lần anh kêu tên tôi, tôi lại sa vào trạng thái của mấy cô thiếu nữ mới lớn, cảm thấy hạnh phúc tràn trề, thỏa mãn vô cùng. Khi đó, hóa ra con người chỉ cần có một chút xíu như thế thôi là đã cảm thấy cả người lâng lâng, hồn phách lên mây. À mà cũng đúng thôi, là một người được bao đứa con gái trong trường để ý tới, được anh kêu tên tôi như thế, tôi đã từng cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc biết bao.
Anh đi rồi, anh thật sự quên tôi mất rồi. Tôi sẽ mãi mãi không còn được anh gọi tên nữa, mãi mãi không nhìn thấy gương mặt và ánh nhìn trìu mến của anh dành cho tôi. Thái Trí Hằng bảo là: “Ký ức trường sinh, bởi nó chẳng hề già”, nhưng sao giọng nói của anh đang nhạt dần nhạt dần trong trí nhớ, dù có cố gắng vặn lại thời gian và không gian trong cỗ máy não bộ dường như ngày càng già nua của tôi, thì mọi thứ vẫn không thể nào nguyên vẹn được nữa.
Có lẽ nào, anh thật quên em rồi sao?
“Thu, em là người quan trọng nhất với anh, chờ anh nhé!”
“Thu, nhớ chờ anh!”
Thà rằng không ước hẹn, thà rằng phụ bạc nhau, thà rằng anh là một Trần Hiếu Chính thứ hai, cắt đi của tôi nửa trái tim bên trái, lấy đi của tôi những ký ức kia, khiến tôi cảm thấy chúng là sai lầm, là thứ mình nên quên lãng, hoặc là xem nó như “thanh xuân đã mất” theo kiểu Trịnh Vy kia. Nhưng không, anh mãi mãi không phải là Trần Hiếu Chính, vì anh có đủ khả năng để trở về bên cạnh tôi. Anh mãi mãi không có được câu nói tuyệt tình như thế. Chỉ là, đau đớn thay, anh không muốn, anh không cần tôi nữa.
Thứ cảm giác bị vứt bỏ thật kỳ lạ biết bao. Nó như thứ thuộc độc ngấm từ từ, không làm mình đau đớn ngay lập tức, nhưng lại khiến mình chết dần chết mòn vì nó. Cũng có lẽ vì thời gian chờ đợi của tôi đã quá lâu, đã mỏi mòn, mới khiến tôi như đứa chẳng tiếp thu nổi sự thật, mới khiến tôi chia nhỏ nỗi đau ấy ra từng chút một, cho nó cái đặc quyền được giày vò mình ngày này qua ngày khác. Và cũng có thể là, tôi có phải quá cố chấp hay không?
/16
|