Nằm trong chăn, tôi uể oải nhấc người, nhanh chóng loạng choạng bước vào nhà vệ sinh. Nhìn vào gương, tôi mỉm cười. Không ngờ chỉ mấy ngày thôi, tôi đã nhanh chóng biến thành một cô gái lôi thôi lếch thếch, nhanh chóng hóa thân vào hình tượng của một kẻ bị vứt bỏ điển hình: đầu tóc bù xù, gương mặt hốc hác. Chỉ mới khóc lóc tối hôm qua có một chút thôi, vậy mà mắt tôi lại sưng vù như cú vọ thế này. Biến mình thành bộ dạng xấu xí để trưng ra cho người khác thấy sự mất mát và đau khổ của mình, tôi tự hỏi mình, mình đã mãn nguyện chưa?
Cuộc sống con người mỗi ngày đều tiếp diễn trong nhàm chán. Vậy cái gì khiến chúng ta bước tiếp? Chúng ta không phải mỗi ngày đều đặt ra cho mình một câu hỏi nào đó, và rồi không tìm được đáp án, không biết được đáp án, hoặc là không dám biết đáp án hay sao?
Tôi đến trường, cố gắng vặn cho mình nụ cười. Ước gì tôi có thể ngay lập tức mua được một loại phấn để có thể che đi vùng mắt đang phản kháng này đi. Nhưng tôi hiểu, tôi chỉ là dám nói nếu ở câu điều kiện loại hai, bởi vì, một là không có tiền, hai là không có sức, nói trắng ra là tôi vô cùng lười biếng.
Rẽ sang trái, đến nơi bàn tư kề bên cửa sổ, Phong đã chờ tôi ở đó.
Ngay lập tức, từ vẻ mặt của tôi, Phong sững sờ trong chốc lát.
“Lại khóc vì người đó hả?” – Buông ra một câu nói bâng quơ nhưng rất trúng trọng tâm, tôi không biết nên cười hay nên khóc khi Phong tinh ý như thế.
Ngồi xuống kế bên Phong, tôi khẽ nói nhỏ: “Có cần nói trắng ra như vậy không? Mình có khóc, cũng là vì khóc cho bản thân mình đã quá ngu muội, chứ mình không có khóc vì ai hết.”
“Ngụy biện.”
Tôi lấy tay mình đánh nhẹ Phong một cái.
Sau khi tan học, tôi nhanh chóng bám lấy Phong: “Phong, bạn muốn đi ăn hải sản.”
Phong lườm tôi: “Con gái mà không có ý tứ!”
Tôi lườm lại: “Lại muốn nói gì nữa thì nói luôn đi, mình quen quá rồi, khỏi giả vờ im lặng liếc ngang liếc dọc mình nữa, ok?”
Phong tất nhiên tiếp tục: “Tại sao không nũng nịu mình thêm một chút, đại loại như: “Phong à, mình thèm ăn hải sản quá hà!”, hoặc là: “Phong à, tụi mình đi thăm mấy bé càng cua đi được không?”, con gái sao dốt vậy hả? Nũng nịu một chút cũng không biết! Lại còn sính ngoại ngữ, không có tí tự hào dân tộc. Thay vì nói “ok”, Thu phải nói là “được không”, hay đại loại như vậy.”
Tôi sởn gai ốc, lấy tay nhéo Phong: “Tại sao mình lại phải đi nũng nịu với Phong? Còn nữa, sính ngoại ngữ cái gì? Phong vừa nói “ok” đó thôi. Có một chữ cũng đi bắt bẻ, đúng là đồ nhỏ nhen.”
Phong vung tay tránh tôi: “Vì mình có tiền, lát nữa da bụng của Thu có căng được hay không là hoàn toàn do mình quyết định. Con gái, phải tập nũng nịu với con trai. Nũng nịu nhiều thì sau này mới dễ kiếm được người chiều chuộng mình, hiểu chưa?”
Tôi trề môi phản ứng lại Phong.
Mặc dù nghe Phong càu nhàu, nhưng càu nhàu mãi cũng thành quen. Nghe càu nhàu một lát, tí nữa lại có thứ bỏ bụng, thôi kệ, như vậy cũng đáng mà.
Phong rất hiểu tính tôi, dù chúng tôi chỉ mới thân nhau từ một năm trước. Lúc đó vì chat qua mạng với Khang mà tôi thường hay trễ học tiết Lý Thuyết Tài Chính – Tiền Tệ của thầy Quốc. Lúc đó bởi vì một khi trời sáng, bên đó mới là ban đêm, Khang mới ở nhà, mới mở lap cùng tôi trò chuyện. Chúng tôi ít khi nào mở webcam để trông thấy nhau, vì tôi ngại Khang nhìn thấy mình. Chúng tôi chỉ đơn thuần chat với nhau bằng những con chữ gõ lộp cộp qua yahoo mà thôi. Vết sẹo trên má tôi, tôi không muốn để anh nhìn thấy nó.
Một kẻ đi trễ gặp được chiến hữu cũng đi trễ giống mình, nhưng lý do Phong đi trễ thì vô cùng chính đáng. Lúc đó những ai đi trễ một tiết học nào đó thường bị cả phòng học nhìn bằng cặp mắt khinh thường thấy rõ. Nhưng cái người đã đi trễ lại không lén lút, lại còn quang minh chính đại ưỡn ngực thẳng người vào chào thầy một cái rồi sáp lại cái bàn đầu để ngồi kế bên tôi, bàn học căn cứ địa của tụi chuyên gia đi trễ, thì đúng là chỉ có bạn Phong đây.
Từ lúc ngồi chung mãi thành quen với Phong, tôi mới biết căn bệnh nhìn ngắm người khác mà không biết ngượng, điển hình là con trai của mình vẫn không hề thuyên giảm. Tôi nghĩ tụi con trai nào hay đẹp đẹp trắng trắng một chút là đều kênh kiệu. Nhưng không, Phong không những không kênh kiệu, lại còn vô cùng tưng tửng nữa. Bạn đồng môn này của tôi thường rất hay cười, phát biểu câu nào là bông đùa cùng thầy câu đó. Lúc đó, một người có cái tính cách tựa như cách biệt với thế giới hiện đại gần cả thế kỷ như tôi, nhìn cậu con trai này một cách vô cùng say mê, vô cùng hứng thú.
Tự dưng như một loại biến thái, hay là một loại khao khát nào đó, tôi nhìn thấy nụ cười của Khang, nụ cười tỏa nắng tràn ngập ánh sáng đó, đang chân thực hiện ra trước mắt tôi.
Phong, Khang, hai chàng trai, hai tia nắng mai khiến người khác ấm áp nhưng không thể nào nắm bắt được. Số phận họ liệu rồi có giống nhau, cũng biến mất khỏi cuộc đời tôi không tung tích hay không?
Cuộc sống con người mỗi ngày đều tiếp diễn trong nhàm chán. Vậy cái gì khiến chúng ta bước tiếp? Chúng ta không phải mỗi ngày đều đặt ra cho mình một câu hỏi nào đó, và rồi không tìm được đáp án, không biết được đáp án, hoặc là không dám biết đáp án hay sao?
Tôi đến trường, cố gắng vặn cho mình nụ cười. Ước gì tôi có thể ngay lập tức mua được một loại phấn để có thể che đi vùng mắt đang phản kháng này đi. Nhưng tôi hiểu, tôi chỉ là dám nói nếu ở câu điều kiện loại hai, bởi vì, một là không có tiền, hai là không có sức, nói trắng ra là tôi vô cùng lười biếng.
Rẽ sang trái, đến nơi bàn tư kề bên cửa sổ, Phong đã chờ tôi ở đó.
Ngay lập tức, từ vẻ mặt của tôi, Phong sững sờ trong chốc lát.
“Lại khóc vì người đó hả?” – Buông ra một câu nói bâng quơ nhưng rất trúng trọng tâm, tôi không biết nên cười hay nên khóc khi Phong tinh ý như thế.
Ngồi xuống kế bên Phong, tôi khẽ nói nhỏ: “Có cần nói trắng ra như vậy không? Mình có khóc, cũng là vì khóc cho bản thân mình đã quá ngu muội, chứ mình không có khóc vì ai hết.”
“Ngụy biện.”
Tôi lấy tay mình đánh nhẹ Phong một cái.
Sau khi tan học, tôi nhanh chóng bám lấy Phong: “Phong, bạn muốn đi ăn hải sản.”
Phong lườm tôi: “Con gái mà không có ý tứ!”
Tôi lườm lại: “Lại muốn nói gì nữa thì nói luôn đi, mình quen quá rồi, khỏi giả vờ im lặng liếc ngang liếc dọc mình nữa, ok?”
Phong tất nhiên tiếp tục: “Tại sao không nũng nịu mình thêm một chút, đại loại như: “Phong à, mình thèm ăn hải sản quá hà!”, hoặc là: “Phong à, tụi mình đi thăm mấy bé càng cua đi được không?”, con gái sao dốt vậy hả? Nũng nịu một chút cũng không biết! Lại còn sính ngoại ngữ, không có tí tự hào dân tộc. Thay vì nói “ok”, Thu phải nói là “được không”, hay đại loại như vậy.”
Tôi sởn gai ốc, lấy tay nhéo Phong: “Tại sao mình lại phải đi nũng nịu với Phong? Còn nữa, sính ngoại ngữ cái gì? Phong vừa nói “ok” đó thôi. Có một chữ cũng đi bắt bẻ, đúng là đồ nhỏ nhen.”
Phong vung tay tránh tôi: “Vì mình có tiền, lát nữa da bụng của Thu có căng được hay không là hoàn toàn do mình quyết định. Con gái, phải tập nũng nịu với con trai. Nũng nịu nhiều thì sau này mới dễ kiếm được người chiều chuộng mình, hiểu chưa?”
Tôi trề môi phản ứng lại Phong.
Mặc dù nghe Phong càu nhàu, nhưng càu nhàu mãi cũng thành quen. Nghe càu nhàu một lát, tí nữa lại có thứ bỏ bụng, thôi kệ, như vậy cũng đáng mà.
Phong rất hiểu tính tôi, dù chúng tôi chỉ mới thân nhau từ một năm trước. Lúc đó vì chat qua mạng với Khang mà tôi thường hay trễ học tiết Lý Thuyết Tài Chính – Tiền Tệ của thầy Quốc. Lúc đó bởi vì một khi trời sáng, bên đó mới là ban đêm, Khang mới ở nhà, mới mở lap cùng tôi trò chuyện. Chúng tôi ít khi nào mở webcam để trông thấy nhau, vì tôi ngại Khang nhìn thấy mình. Chúng tôi chỉ đơn thuần chat với nhau bằng những con chữ gõ lộp cộp qua yahoo mà thôi. Vết sẹo trên má tôi, tôi không muốn để anh nhìn thấy nó.
Một kẻ đi trễ gặp được chiến hữu cũng đi trễ giống mình, nhưng lý do Phong đi trễ thì vô cùng chính đáng. Lúc đó những ai đi trễ một tiết học nào đó thường bị cả phòng học nhìn bằng cặp mắt khinh thường thấy rõ. Nhưng cái người đã đi trễ lại không lén lút, lại còn quang minh chính đại ưỡn ngực thẳng người vào chào thầy một cái rồi sáp lại cái bàn đầu để ngồi kế bên tôi, bàn học căn cứ địa của tụi chuyên gia đi trễ, thì đúng là chỉ có bạn Phong đây.
Từ lúc ngồi chung mãi thành quen với Phong, tôi mới biết căn bệnh nhìn ngắm người khác mà không biết ngượng, điển hình là con trai của mình vẫn không hề thuyên giảm. Tôi nghĩ tụi con trai nào hay đẹp đẹp trắng trắng một chút là đều kênh kiệu. Nhưng không, Phong không những không kênh kiệu, lại còn vô cùng tưng tửng nữa. Bạn đồng môn này của tôi thường rất hay cười, phát biểu câu nào là bông đùa cùng thầy câu đó. Lúc đó, một người có cái tính cách tựa như cách biệt với thế giới hiện đại gần cả thế kỷ như tôi, nhìn cậu con trai này một cách vô cùng say mê, vô cùng hứng thú.
Tự dưng như một loại biến thái, hay là một loại khao khát nào đó, tôi nhìn thấy nụ cười của Khang, nụ cười tỏa nắng tràn ngập ánh sáng đó, đang chân thực hiện ra trước mắt tôi.
Phong, Khang, hai chàng trai, hai tia nắng mai khiến người khác ấm áp nhưng không thể nào nắm bắt được. Số phận họ liệu rồi có giống nhau, cũng biến mất khỏi cuộc đời tôi không tung tích hay không?
/16
|