*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Cơ Cố ôm Tiểu Tiểu Tô, Diệp Hoa theo ở phía sau.
Có thể đi theo Diệp Nhiên Tiêu, cho dù Diệp Hoa không phải trác tuyệt siêu quần, cũng có thể miễn cưỡng được xem là trí dũng song toàn, bơi lội đối với hắn đương nhiên không khó, huống chi còn có hạt châu.
Bơi nửa canh giờ, Cơ Cố theo dòng nước xoáy tiến vào cảnh nội tộc Nhân Ngư, rốt cuộc Tiểu Tiểu Tô trong lòng Cơ Cố cũng tỉnh lại.
Tiểu Tiểu Tô mê mang vài phút, đột nhiên bắt đầu giãy dụa, muốn quay lại nhưng bị Cơ Cố hung hăng đánh vào mông.
Trước kia Cơ Cố chưa bao giờ đánh bé, Tiểu Tiểu Tô tủi thân. Tuy Cơ Cố đau lòng, nhưng bây giờ không thể để bé huyên náo được.
Tiểu Tiểu Tô bình tĩnh lại, bơi một hồi, đột nhiên Cơ Cố dừng lại, Diệp Hoa ở phía sau suýt nữa đã đụng vào.
Sao vậy? Diệp Hoa giơ tay ra hiệu.
Cơ Cố trỏ trỏ phía trên, quả nhiên không bao lâu sau, chỉ nghe ùm ùm vài tiếng, có mấy người nhảy xuống.
Quan sát trang phục, cùng với có thể hít thở dưới nước, Cơ Cố biết bọn họ là người Vu tộc.
Cơ Cố và Diệp Hoa lập tức căng thẳng, Tiểu Tiểu Tô thầm thấy bất an.
Vu Lê đã sớm đoán được Cơ Cố sẽ dẫn theo Tiểu Tiểu Tô đào tẩu bằng đường thủy này, vì vậy phái mười người tới đây chờ.
Hơn nữa mỗi người đều là cao thủ dưới nước.
Lâm Tử Mặc không ngờ tới người Vu tộc hiểu rõ Cơ Cố như thế, nếu không chắc chắn sẽ không cho họ đào tẩu bằng đường thủy.
Cơ Cố dự cảm sẽ không lầm, bọn họ nhất định nhắm vào Tiểu Tiểu Tô.
Cơ Cố nhẹ nhàng vẫy vẫy đuôi, bắt đầu phát ra một âm điệu đặc thù, loài người nghe không hiểu, nhưng nhân ngư thì có thể.
Chỉ có điều khoảng cách từ đây đến tộc Nhân Ngư khá xa, muốn tới thì phải mất một khoảng thời gian.
Người Vu tộc liếc mắt nhìn nhau, sau đó bơi nhanh tới.
Diệp Hoa không ngờ tốc độ dưới nước của bọn chúng lại nhanh như vậy, tuy kém nhân ngư Cơ Cố, nhưng chắc chắn nhanh hơn hắn nhiều.
Vốn nhân số đã không chiếm ưu thế, hiện tại tốc độ cũng bị thua thiệt.
Vì vậy Diệp Hoa phiền muộn, giống như biểu diễn động tác chậm trong nước, chỉ có thể gắng gượng ngăn cản công kích của Vu tộc.
Mặc dù động tác Cơ Cố thành thạo, nhưng trong ngực có Tiểu Tiểu Tô, huống hồ người cũng nhiều, cho nên hơi bị quá sức.
Thử đánh cuộc lao ra cũng không phải là không thể, nhưng còn Diệp Hoa thì sao, Cơ Cố không thể bỏ lại một mình hắn.
Dây dưa vài hiệp, rốt cuộc mười người bắt đầu không kiên nhẫn, dù sao đây là địa bàn của tộc Nhân Ngư, tốc chiến tốc thắng mới là thượng sách.
Mười người đều rút ra một cây chủy thủ sắc bén, Diệp Hoa đi khá vội vàng, trên người không có vũ khí, cánh tay và bắp chân nhanh chóng bị thương.
Trên đuôi cá Cơ Cố có vảy cứng, nhất thời chủy thủ không gây thương tổn được.
Mười người lại phân chia, chỉ chừa hai người cầm chân Diệp Hoa, tám người còn lại vây quanh Cơ Cố.
Thân thể Tiểu Tiểu Tô run rẩy, Cơ Cố an ủi vỗ vỗ lưng bé.
Tám người lấy dây thừng ra, dây thừng không có gì đặc biệt, nhưng trên đỉnh có buộc một tảng đá bén nhọn, cầm trong tay vây vòng quanh Cơ Cố.
Cơ Cố chỉ có thể không ngừng chuyển động theo bọn chúng, phòng ngừa mình bị đánh lén.
Đột nhiên một người ra tay, vốn dây thừng mềm dẻo trong tay gã, giờ chợt cứng như xiềng xích đánh úp về phía Cơ Cố.
Cơ Cố một tay ôm Tiểu Tiểu Tô, một tay hất đá ra.
Nhưng hằng hà tảng đá nối gót nhau, tám người phối hợp vô cùng nhịp nhàng, thời gian, khoảng cách, lực đạo và cự ly đều khống chế rất tinh tế.
Ngoài đuôi cá, Cơ Cố cũng chỉ có hai cánh tay, bắt đầu không ứng phó nổi, tảng đá sắc nhọn đập trúng phần lưng, cánh tay, thậm chí là đuôi cá của hắn.
Tảng đá không phải thứ bình thường, nếu không hắn sẽ không cảm thấy đuôi cá của mình đau như vậy.
Tám người ra tay hung ác cùng đánh vào một điểm.
Cánh tay và lưng của Cơ Cố rướm máu, vảy bị hao tổn, bắt đầu tróc ra.
Vảy cá rất quan trọng với nhân
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Cơ Cố ôm Tiểu Tiểu Tô, Diệp Hoa theo ở phía sau.
Có thể đi theo Diệp Nhiên Tiêu, cho dù Diệp Hoa không phải trác tuyệt siêu quần, cũng có thể miễn cưỡng được xem là trí dũng song toàn, bơi lội đối với hắn đương nhiên không khó, huống chi còn có hạt châu.
Bơi nửa canh giờ, Cơ Cố theo dòng nước xoáy tiến vào cảnh nội tộc Nhân Ngư, rốt cuộc Tiểu Tiểu Tô trong lòng Cơ Cố cũng tỉnh lại.
Tiểu Tiểu Tô mê mang vài phút, đột nhiên bắt đầu giãy dụa, muốn quay lại nhưng bị Cơ Cố hung hăng đánh vào mông.
Trước kia Cơ Cố chưa bao giờ đánh bé, Tiểu Tiểu Tô tủi thân. Tuy Cơ Cố đau lòng, nhưng bây giờ không thể để bé huyên náo được.
Tiểu Tiểu Tô bình tĩnh lại, bơi một hồi, đột nhiên Cơ Cố dừng lại, Diệp Hoa ở phía sau suýt nữa đã đụng vào.
Sao vậy? Diệp Hoa giơ tay ra hiệu.
Cơ Cố trỏ trỏ phía trên, quả nhiên không bao lâu sau, chỉ nghe ùm ùm vài tiếng, có mấy người nhảy xuống.
Quan sát trang phục, cùng với có thể hít thở dưới nước, Cơ Cố biết bọn họ là người Vu tộc.
Cơ Cố và Diệp Hoa lập tức căng thẳng, Tiểu Tiểu Tô thầm thấy bất an.
Vu Lê đã sớm đoán được Cơ Cố sẽ dẫn theo Tiểu Tiểu Tô đào tẩu bằng đường thủy này, vì vậy phái mười người tới đây chờ.
Hơn nữa mỗi người đều là cao thủ dưới nước.
Lâm Tử Mặc không ngờ tới người Vu tộc hiểu rõ Cơ Cố như thế, nếu không chắc chắn sẽ không cho họ đào tẩu bằng đường thủy.
Cơ Cố dự cảm sẽ không lầm, bọn họ nhất định nhắm vào Tiểu Tiểu Tô.
Cơ Cố nhẹ nhàng vẫy vẫy đuôi, bắt đầu phát ra một âm điệu đặc thù, loài người nghe không hiểu, nhưng nhân ngư thì có thể.
Chỉ có điều khoảng cách từ đây đến tộc Nhân Ngư khá xa, muốn tới thì phải mất một khoảng thời gian.
Người Vu tộc liếc mắt nhìn nhau, sau đó bơi nhanh tới.
Diệp Hoa không ngờ tốc độ dưới nước của bọn chúng lại nhanh như vậy, tuy kém nhân ngư Cơ Cố, nhưng chắc chắn nhanh hơn hắn nhiều.
Vốn nhân số đã không chiếm ưu thế, hiện tại tốc độ cũng bị thua thiệt.
Vì vậy Diệp Hoa phiền muộn, giống như biểu diễn động tác chậm trong nước, chỉ có thể gắng gượng ngăn cản công kích của Vu tộc.
Mặc dù động tác Cơ Cố thành thạo, nhưng trong ngực có Tiểu Tiểu Tô, huống hồ người cũng nhiều, cho nên hơi bị quá sức.
Thử đánh cuộc lao ra cũng không phải là không thể, nhưng còn Diệp Hoa thì sao, Cơ Cố không thể bỏ lại một mình hắn.
Dây dưa vài hiệp, rốt cuộc mười người bắt đầu không kiên nhẫn, dù sao đây là địa bàn của tộc Nhân Ngư, tốc chiến tốc thắng mới là thượng sách.
Mười người đều rút ra một cây chủy thủ sắc bén, Diệp Hoa đi khá vội vàng, trên người không có vũ khí, cánh tay và bắp chân nhanh chóng bị thương.
Trên đuôi cá Cơ Cố có vảy cứng, nhất thời chủy thủ không gây thương tổn được.
Mười người lại phân chia, chỉ chừa hai người cầm chân Diệp Hoa, tám người còn lại vây quanh Cơ Cố.
Thân thể Tiểu Tiểu Tô run rẩy, Cơ Cố an ủi vỗ vỗ lưng bé.
Tám người lấy dây thừng ra, dây thừng không có gì đặc biệt, nhưng trên đỉnh có buộc một tảng đá bén nhọn, cầm trong tay vây vòng quanh Cơ Cố.
Cơ Cố chỉ có thể không ngừng chuyển động theo bọn chúng, phòng ngừa mình bị đánh lén.
Đột nhiên một người ra tay, vốn dây thừng mềm dẻo trong tay gã, giờ chợt cứng như xiềng xích đánh úp về phía Cơ Cố.
Cơ Cố một tay ôm Tiểu Tiểu Tô, một tay hất đá ra.
Nhưng hằng hà tảng đá nối gót nhau, tám người phối hợp vô cùng nhịp nhàng, thời gian, khoảng cách, lực đạo và cự ly đều khống chế rất tinh tế.
Ngoài đuôi cá, Cơ Cố cũng chỉ có hai cánh tay, bắt đầu không ứng phó nổi, tảng đá sắc nhọn đập trúng phần lưng, cánh tay, thậm chí là đuôi cá của hắn.
Tảng đá không phải thứ bình thường, nếu không hắn sẽ không cảm thấy đuôi cá của mình đau như vậy.
Tám người ra tay hung ác cùng đánh vào một điểm.
Cánh tay và lưng của Cơ Cố rướm máu, vảy bị hao tổn, bắt đầu tróc ra.
Vảy cá rất quan trọng với nhân
/47
|