*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
“Tuy ta cũng rất muốn có một đứa con trai như ngươi, nhưng đáng tiếc không phải, ta là đệ đệ của cha ngươi, ngươi hẳn phải gọi ta là thúc phụ.” Biểu cảm của Vu Lê mềm hơn rất nhiều, nhưng vẫn tối tăm, hắn muốn tự tay chạm vào Tiểu Tiểu Tô.
Tiểu Tiểu Tô né tránh: “Phụ thân không có đệ đệ, ông nhất định đang gạt ta!”
“Ta không lừa ngươi, cha ngươi và ta quả thực là huynh đệ cùng cha khác mẹ.”
“Ông có chứng cứ gì?”
“Mặt của ta chính là chứng cứ tốt nhất.” Vu Lê rất thích Tiểu Tiểu Tô, vô cùng kiên nhẫn đáp.
Tiểu Tiểu Tô nhăn gương mặt bánh bao lại, cẩn thận quan sát Vu Lê, nội tâm xoắn xuýt, tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng tên đại bại hoại này thật sự trông rất giống phụ thân...
“Nếu ông là thúc phụ của ta, vậy ông nên thả ta trở về mới phải.” Tiểu Tiểu Tô nói.
“Không thể, sau này ngươi sẽ ở lại đây.” Vu Lê không do dự đáp. “Vu tộc mới là nhà của ngươi, trong thân thể ngươi đang chảy huyết mạch Vu tộc.”
Tiểu Tiểu Tô phản bác: “Ta là Diệp Mộ Hàn, không phải là người của Vu tộc các ông.”
“Sửa tên mà thôi.” Vu Lê thản nhiên nói, khẳng định muốn giữ Tiểu Tiểu Tô ở lại đây rồi.
“Ông làm vậy là phạm pháp! Cướp đoạt tự do của ta!” Tiểu Tiểu Tô đi theo Lâm Tử Mặc học được không ít từ ngữ hiện đại, hùng hổ nói.
Vu Lê cầm lồng sắt nhốt Kỳ Lân tới, huơ huơ nói: “Không muốn à? Nghe nói máu Kỳ Lân có thể khởi tử hồi sinh?”
Ở bên trong Kỳ Lân đứng không vững, vội vàng ngã xuống, sợ hãi kêu thành tiếng.
“Ông buông nó ra.” Tiểu Tiểu Tô nhón chân lên, muốn cướp lại lồng sắt.
Trái lại, Vu Lê hào phóng đưa lồng sắt cho bé: “Ta thấy Hoàng đế rất thích cậu nhóc này, chỉ có điều muốn có bất luận cái gì đều phải trả giá, thật đáng tiếc, ngay khi lão ta sắp thành công thì bị Lâm Tử Mặc giết chết.”
Vu Lê nói thấu tình đạt lý, như thể người giúp Lâm Tử Mặc giết chết Hoàng đế không phải là hắn.
Tiểu Tiểu Tô ôm Kỳ Lân từ trong lồng ra, bỏ vào trong y phục của mình, Kỳ Lân bị dọa không ít, lúc này vào ngực Tiểu Tiểu Tô, mới ngừng run rẩy.
“Nhóc con, khuya hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai thúc phụ dẫn ngươi đi gặp thím.”
Nói xong, Vu Lê đang muốn rời phòng, kết quả bị Tiểu Tiểu Tô kéo góc áo: “Sao vậy?”
“Cơ Cố... Cơ Cố... Hắn thế nào rồi?” Tuy vẻ mặt Tiểu Tiểu Tô nghiêm túc nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt vì lo lắng.
Vu Lê tựa hồ hiểu ra điều gì, hơi cong khóe môi, không nói gì đã bỏ đi.
Tiểu Tiểu Tô thất vọng đứng đó. Kỳ Lân ló đầu ra, liếm liếm Tiểu Tiểu Tô.
Sau khi trời sáng, Lâm Tử Mặc, Diệp Nhiên Tiêu và Tiêu Thế Ôn bắt đầu xuất phát.
Vu tộc cách rừng Vạn Vật không xa, chỉ mất một ngày đi đường, nhưng địa điểm của Vu tộc cực kỳ bí mật, cho dù là Quân Nhiên các cũng nắm rất ít về Vu tộc.
Tin tức về Vu tộc ít như vậy, chỉ sợ không khỏi có liên quan đến Tiêu Thế Ôn.
Vì vậy Diệp Nhiên Tiêu và Lâm Tử Mặc cùng quay đầu nhìn Tiêu Thế Ôn.
Tiêu Thế Ôn thật sự chịu không nổi ánh mắt của cháu ngoại và cháu dâu, ho khan hai tiếng: “Mấy đứa cứ nhìn ta làm gì?”
“Ta muốn biết chuyện về Vu tộc rốt cuộc là sao? Nam nhân trông cực kỳ giống Nhiên Tiêu kia suýt nữa đã giết người của ta đấy.” Lâm Tử Mặc lạnh lùng nói.
Tiêu Thế Ôn giả ngây.
Diệp Nhiên Tiêu nhàn nhạt bổ thêm một câu: “Người kia, có phải có quan hệ huyết thống với con?”
Diệp Nhiên Tiêu luôn mẫn tuệ, Tiêu Thế Ôn cũng biết, đành thở dài: “Chắc con đã đoán được vài phần rồi.”
Lâm Tử Mặc nghe vậy, lập tức đá Diệp Nhiên Tiêu một cước, biết còn không nói cho ta?!
Diệp Nhiên Tiêu nói: “Khi
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
“Tuy ta cũng rất muốn có một đứa con trai như ngươi, nhưng đáng tiếc không phải, ta là đệ đệ của cha ngươi, ngươi hẳn phải gọi ta là thúc phụ.” Biểu cảm của Vu Lê mềm hơn rất nhiều, nhưng vẫn tối tăm, hắn muốn tự tay chạm vào Tiểu Tiểu Tô.
Tiểu Tiểu Tô né tránh: “Phụ thân không có đệ đệ, ông nhất định đang gạt ta!”
“Ta không lừa ngươi, cha ngươi và ta quả thực là huynh đệ cùng cha khác mẹ.”
“Ông có chứng cứ gì?”
“Mặt của ta chính là chứng cứ tốt nhất.” Vu Lê rất thích Tiểu Tiểu Tô, vô cùng kiên nhẫn đáp.
Tiểu Tiểu Tô nhăn gương mặt bánh bao lại, cẩn thận quan sát Vu Lê, nội tâm xoắn xuýt, tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng tên đại bại hoại này thật sự trông rất giống phụ thân...
“Nếu ông là thúc phụ của ta, vậy ông nên thả ta trở về mới phải.” Tiểu Tiểu Tô nói.
“Không thể, sau này ngươi sẽ ở lại đây.” Vu Lê không do dự đáp. “Vu tộc mới là nhà của ngươi, trong thân thể ngươi đang chảy huyết mạch Vu tộc.”
Tiểu Tiểu Tô phản bác: “Ta là Diệp Mộ Hàn, không phải là người của Vu tộc các ông.”
“Sửa tên mà thôi.” Vu Lê thản nhiên nói, khẳng định muốn giữ Tiểu Tiểu Tô ở lại đây rồi.
“Ông làm vậy là phạm pháp! Cướp đoạt tự do của ta!” Tiểu Tiểu Tô đi theo Lâm Tử Mặc học được không ít từ ngữ hiện đại, hùng hổ nói.
Vu Lê cầm lồng sắt nhốt Kỳ Lân tới, huơ huơ nói: “Không muốn à? Nghe nói máu Kỳ Lân có thể khởi tử hồi sinh?”
Ở bên trong Kỳ Lân đứng không vững, vội vàng ngã xuống, sợ hãi kêu thành tiếng.
“Ông buông nó ra.” Tiểu Tiểu Tô nhón chân lên, muốn cướp lại lồng sắt.
Trái lại, Vu Lê hào phóng đưa lồng sắt cho bé: “Ta thấy Hoàng đế rất thích cậu nhóc này, chỉ có điều muốn có bất luận cái gì đều phải trả giá, thật đáng tiếc, ngay khi lão ta sắp thành công thì bị Lâm Tử Mặc giết chết.”
Vu Lê nói thấu tình đạt lý, như thể người giúp Lâm Tử Mặc giết chết Hoàng đế không phải là hắn.
Tiểu Tiểu Tô ôm Kỳ Lân từ trong lồng ra, bỏ vào trong y phục của mình, Kỳ Lân bị dọa không ít, lúc này vào ngực Tiểu Tiểu Tô, mới ngừng run rẩy.
“Nhóc con, khuya hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai thúc phụ dẫn ngươi đi gặp thím.”
Nói xong, Vu Lê đang muốn rời phòng, kết quả bị Tiểu Tiểu Tô kéo góc áo: “Sao vậy?”
“Cơ Cố... Cơ Cố... Hắn thế nào rồi?” Tuy vẻ mặt Tiểu Tiểu Tô nghiêm túc nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt vì lo lắng.
Vu Lê tựa hồ hiểu ra điều gì, hơi cong khóe môi, không nói gì đã bỏ đi.
Tiểu Tiểu Tô thất vọng đứng đó. Kỳ Lân ló đầu ra, liếm liếm Tiểu Tiểu Tô.
Sau khi trời sáng, Lâm Tử Mặc, Diệp Nhiên Tiêu và Tiêu Thế Ôn bắt đầu xuất phát.
Vu tộc cách rừng Vạn Vật không xa, chỉ mất một ngày đi đường, nhưng địa điểm của Vu tộc cực kỳ bí mật, cho dù là Quân Nhiên các cũng nắm rất ít về Vu tộc.
Tin tức về Vu tộc ít như vậy, chỉ sợ không khỏi có liên quan đến Tiêu Thế Ôn.
Vì vậy Diệp Nhiên Tiêu và Lâm Tử Mặc cùng quay đầu nhìn Tiêu Thế Ôn.
Tiêu Thế Ôn thật sự chịu không nổi ánh mắt của cháu ngoại và cháu dâu, ho khan hai tiếng: “Mấy đứa cứ nhìn ta làm gì?”
“Ta muốn biết chuyện về Vu tộc rốt cuộc là sao? Nam nhân trông cực kỳ giống Nhiên Tiêu kia suýt nữa đã giết người của ta đấy.” Lâm Tử Mặc lạnh lùng nói.
Tiêu Thế Ôn giả ngây.
Diệp Nhiên Tiêu nhàn nhạt bổ thêm một câu: “Người kia, có phải có quan hệ huyết thống với con?”
Diệp Nhiên Tiêu luôn mẫn tuệ, Tiêu Thế Ôn cũng biết, đành thở dài: “Chắc con đã đoán được vài phần rồi.”
Lâm Tử Mặc nghe vậy, lập tức đá Diệp Nhiên Tiêu một cước, biết còn không nói cho ta?!
Diệp Nhiên Tiêu nói: “Khi
/47
|