EDITOR: MẬT MẬT
Quá rõ ràng Ngu Nhiễm không có biểu hiện kích động cùng cao hứng như Ngu Hoài Thanh, cô thản nhiên gật đầu; “Ừ, là tôi”.
“Thật là tiểu thư”. Lão bà đứng đằng sau Ngu Nhiễm giọng nói có chút buồn bã, hình như do Ngu Nhiễm không nhận ra bà nên bà cảm thấy khổ sở.
Người có quyền lên tiếng ở đây là Ngu Hoài Thanh thấy Ngu Nhiễm nhíu mày chạy nhanh đến giới thiệu: “Đây chính là người làm nhà chúng ta Ngô Thẩm, trước kia con luôn gọi bà ấy là Ngô nãi nãi. Bà ấy làm điểm tâm con rất thích ăn đó”.
Ngu Hoài Thanh chờ đợi nhìn cô, như muốn cô nhớ lại những ngày khi cô đang còn sống ở đây. Sau đó dắt cô vào bên trong nhà cũ.
Ngu Nhiễm biết ông ấy có tâm tư gì, nhưng cô chỉ có thể thờ ơ giải thích với vị phụ thân đại nhân của mình.
“Không nhớ rõ”. Cô thành thật trả lời.
Nụ cười trên mặt Ngu Hoài Thanh bỗng chốc cứng đờ, bất quá rất nhanh liền tươi cười trở lại. Mặc kệ như thế nào, hôm nay Ngu Nhiễm hôm nay nguyện ý trở về chính là chuyện tốt, những chuyện khác đều có thể không tính.
Trước mắt chính là những viên gạch ngói, trong đầu Ngu Nhiễm dần dần hiện lên những ký ức cũ mà từ trước đến giờ cô muốn quên đi. Hiện tại nó hiện lên rất mơ hồ. Nhưng đối với Ngu Nhiễm mà nói, đây không phải là chuyện tốt. Cô muốn quên hết đi, từ lúc cô bị vứt bỏ đã bắt đầu tính toán sẽ không bao giờ quay đầu lại.
“Mang tôi đi gặp bà, không phải nói bà không còn thời gian sao?” Ngu Nhiễm đứng ở cửa lớn, cô không muốn bước về phía trước.
Ngu Hoài Thanh vừa muốn nói gì, liền thấy sắc mặt Ngu Nhiễm lạnh xuống.
Ngu Nhiễm đã thấy Giang Văn.
Đây là lần đầu tiên từ khi trưởng thành Ngu Nhiễm nhìn thấy Giang Văn, bầu không khí bỗng chốc không được tốt lắm. Thật kì diệu, từ cổ chí kim đến nay, người vợ chính thức luôn có địch ý với tiểu tam, nhất là tiểu tam có quan hệ gần với mình.
“Bà ta như thế nào ở đây?” Ngu Nhiễm hỏi không có một chút khách khí.
Ngu Hoài Thanh thật sự bất ngò, sáng nay ông nhận được cuộc điện thoại từ trợ lý Kim. Mới biết được Ngu Nhiễm đến thành phố B. Ông nghĩ đến tính tình của Ngu Nhiễm, không có động tĩnh gì, hẳn sẽ không đến đây. Giang Văn và Ngu gia hiện tại có quan hệ, làm sao một câu giải thích có thể nói hết được?
Căn bản là thái độ của Ngu Nhiễm chính là không nhường ai, cô lạnh lùng nhìn Ngu Hoài thanh. Trong mắt có sự chán ghét không hề che giấu.
Cô chán ghét những kẻ trong gia tộc, có những quan hệ lộn xộn, làm cho cô cực kỳ ghê tởm.
“Con từ từ, để ba ba giải thích, cô nhỏ của con…”
“Dừng—-” Trong mắt Ngu Nhiễm đầy sự trào phúng cùng căm ghét, cô lạnh giọng nói một tiếng: “Tôi cùng bà ta làm sao là thân thích? Ông với tôi còn có quan hệ sao?” Ánh mắt cô liếc qua Ngu Hoài Thanh. Ngu Hoài Thanh đã hiểu được, bây giờ Ngu Nhiễm cũng căm ghét ông ta.
Trước kia Ngu Nhiễm có thể giả bộ cùng Ngu Hoài Thanh không có bất kì hiềm khích gì mà ở chung, nhưng chính vào khoảng khắc cô gặp được Giang Văn. Những suy nghĩ tự mình dối người của cô như tờ giấy trắng bị đâm thủng, không có bất kì cái gì…. Có thể che đậy được nữa.
Ngu Nhiễm rất hận một người, còn rất coi thường, còn vô cùng không chịu được mà khinh bỉ.
Việc này đối với Ngu Hoài Thanh vô cùng khó xử.
“Chúng ta hãy nói chuyện thật tốt đi.” Ngu Hoài Thanh thành khẩn nói.
Khóe miệng Ngu Nhiễm lộ ra nụ cười lạnh. Quả nhiên Giang Văn trước sau như một vẫn trụ vững trong căn nhà này. Nhiều năm như vậy, không chừng bà ta chính là người được hưởng nhiều lợi nhất. Ít nhất ở phương diện này bà ta rất ghê tởm, Ngu Nhiễm chưa từng thấy ai có thể so với độ ghê tởm của Giang Văn.
Cho dù hiện tại cô cùng Ngu Hoài Thanh tranh cãi, người đàn bà kia như cũ vẫn đứng im bất động. Giống như chuyện này đối với bà ta không có quan hệ gì vậy.
“Tôi đi trước”.
Tính tình Ngu Nhiễm rất quật cường và đặc biệt ở một số việc cô càng kiên quyết hơn. Gặp Giang Văn mà nói chính là một sự sỉ nhục. Từ trước đến nay cô chưa nặng lời với bất kì người phụ nữ nào. Nhưng Giang Văn thì khác. Cô sẽ làm ở đây, cô nói được làm được!
Ngu Nhiễm quay đầu bước đi, Ngu Hoài Thanh thấy vậy cũng nóng vội.
“Con hãy từ từ. Hôm nay con đến đây không phải vì bà nội sao? Hiện tại chúng ta đi…”
“Tránh ra” Thấy Ngu Hoài Thanh chắn trước mặt mình, Ngu Nhiễm lạnh lùng nói. Nhưng giọng nói kia vang lên còn mang theo sự bén nhọn, như khúc dạo đầu của bệnh nhân tâm thần.
“Vẫn là tôi đi thôi”. Tại Ngu gia thời điểm hai người giằng co, một người đàn bà đã mở miệng. Bà ta nói lời này để Ngu Hoài Thanh nghe, lại liếc nhìn Ngu Nhiễm một cái. Ánh mắt đó như trưởng bối nhìn một tiểu bối không hiểu chuyện vậy.
Ngu Nhiễm chưa bao giờ nghĩ đến Giang Văn sẽ rắp tâm hại người. Cô chưa bao giờ đối đầu trực diện với Giang Văn. Hôm nay chạm mặt bà ta là việc không được biết trước. Nguyên nhân bởi vì cô đứng trước mặt Ngu Hoài Thanh, thời điểm tính tình cô muốn bộc phát bỗng nhiên bị bà ta nhìn thấy được. Giống như nước lũ sắp vỡ đê đột nhiên lui xuống, mặt sống bỗng bình tĩnh trở lại.
Ngu Nhiễm lấy tay đẩy Ngu Hoài Thanh đang đứng ở giữa. Lớn như vậy, vượt qua sự việc hơn mười năm trước, Ngu Nhiễm lần đầu tiên cẩn thận đánh giá người “Cô” này.
“Vì sao bà phải đi?” Giọng nói Ngu Nhiễm trở nên bình tĩnh, nhưng rốt cuộc cô cũng không có nhiều sự trải nghiệm, âm cuối của cô vẫn có sự run rẩy: “Không phải từ trước đến giờ bà đều thích tranh giành đồ của người khác sao? Sao vẫn chưa chịu trở lại vị trí của mình, nhiều năm như vậy, bà cũng không cần ở trước mặt tôi làm bộ làm tịch. Bà diễn trò như vậy, không thấy mệt sao?”
“Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi”. Cho dù bị Ngu Nhiễm châm chọc, người đàn bà kia vẫn mang thái độ bình thường, một chút cũng không bị câu nói của cô thay đổi: “Chỉ là hiện tại tâm tình cô thật sự không tốt, cho nên mới không muốn gặp cô. Không muốn cô suy nghĩ lung tung, tôi cần gì phải diễn trò?” Giang Văn nói như vậy, vô cùng tự nhiên.
Có một trận gió lớn, nhưng không thể dập tắt lửa giận của Ngu Nhiễm.
“Tôi nhìn thấy bà hủy hoại cuộc sống của mẹ tôi. Bà nghĩ tôi có thể lòng lang dạ sói như bà sao? Sẽ có tâm trạng tốt?” Ngu Nhiễm nắm chặt tay, lạnh lùng nói.
Giọng nói của cô không lớn, nhưng lại được tiếng gió truyền đi thật xa.
Sẽ ổn chứ? Gió nói.
Đương nhiên sẽ không. Cô nói.
Cuối cùng cô cũng nói xong một câu này, nguyên nhân cô đã nhắc đến một người. Ngu Nhiễm xoay người, thừa dịp Ngu Hoài Thanh còn bàng hoàng, nhanh chóng rời đi.
Cô xoay người, ở mức độ nào đó mà nói, chỉ vì cô che dấu sự chật vật của mình.
Gặp lại Giang Văn, người đàn bà này lại dám công khai đứng trước mặt của cô, đứng ở trong nhà của cô. Ở đáy lòng Ngu Nhiễm căn bản không thể tiếp nhận được. Khi nói đến mẹ đây là nổi khổ giấu kín của cô nhiều năm qua. Hiện tại làm người khác tổn thương, cô cũng tự làm bản thân tổn thương nặng.
Còn chưa đi đến cửa, Ngu Hoài Thanh phản ứng lại.
“Con dừng lại”.
Phía sau người đàn ông gọi Ngu Nhiễm nhưng bước chân của Ngu Nhiễm cũng không hề dừng lại, ngược lại đi nhanh hơn.
Rời khỏi nơi này! Đây là suy nghĩ của cô lúc này.
Vừa mới đi ra khỏi cửa sắt, Ngu Nhiễm liền thấy trên đường có một chiếc xe việt dã đang đi rất nhanh, xem chừng là đang muốn dừng ở cuối đường. Cô không có suy nghĩ gì, thẳng tắp đi đến chiếc xe màu đen kia, bộ dáng có vài phần dũng cảm.
Theo sát Ngu Nhiễm phía sau là Ngu Hoài thanh, quả thật việc làm vừa rồi khiến Ngu Hoài Thanh dọa sợ, thất thanh hét to: “Con quay lại”.
Mà người lái xe kia rõ ràng bị Ngu Nhiễm làm cho giật mình, cô đột nhiên xuất hiện ở ven đường làm cho anh phải thắng gấp lại “Két”, Ngu Nhiễm hoảng sợ, nhưng chiếc xe vẫn vững vàng dừng lại.
Ngu Nhiễm bước chân, mở cửa ghế sau. Thậm chí không xem ai là người lái xe, nhưng cúi đầu nói: “Thật xin lỗi, xin hãy nhanh chạy xe đi”.
Giọng nói của cô mang vài phần giọng mũi, bởi vì cúi đầu, hiện tại không thể nhìn rõ bộ dáng.
Nhưng mà người lái xe có bộ dạng rất thoải mái, cũng không để ý đến việc cô chặn đầu xe. Người đàn ông nhanh chóng đánh tay lái qua một vòng, sau đó giẫm chân ga, chiếc xe việt dã màu đen liền rất nhanh rời khỏi nơi này ra đường lớn.
Ngu Hoài Thanh chạy theo sau thấy ngu Nhiễm bước lên xe của người lạ. Ông rất muốn đuổi theo, nhưng bởi vì hai chân ông không thể đọ lại bốn bánh xe.
Cảm xúc Ngu Nhiễm xuống thấp, chính xác là sau khi kích động rồi mệt mỏi.
“Xin lỗi, xíu nữa anh có thể đưa tôi đến ngã tư đầu tiên không? Tôi sẽ bắt taxi đi về.” Cô biết hành động của mình thật đường đột. Người ta không đuổi cô xuống xe là cô đã rất may mắn rồi.
“Đến đâu? Tôi chở cô về.” Người đàn ông đang lái xe mở miệng.
Giọng nói này!
Làm sao cô không ngạc nhiên!
Từ kính chiếu hậu, Ngu Nhiễm có thể thấy được toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông đang lái xe. Điều duy nhất có thể thấy là anh ta có cái cằm đẹp và rắn chắc của người đàn ông.
Chỉ có một người có hình dáng như vậy. Cô khẳng định người đàn ông đang lái xe chính là Mục Tùng.
Đừng quên, lần đầu tiên cô và anh gặp nhau, chính là dùng góc độ này mà nhìn thấy. Cô lúc đó ngồi trên đùi của anh, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy chiếc cằm rất đẹp.
Nghe giọng nói quen thuộc, Ngu Nhiễm biết, không thể sai được.
“Ừ, tôi nghĩ cô biết” Mục Tùng mở miệng nói. Vừa rồi khi nghe được ngữ khí của Ngu Nhiễm, anh mới biết được cô gái này có bao nhiêu liều lĩnh. Căn bản là không biết ai đang lái xe, liền lên xe, cũng không sợ xảy ra chuyện gì.
Ngu Nhiễm không nói.
“Di động của cô đã kêu rất nhiều” Mục Tùng chủ động mở miệng.
Ngu Nhiễm liếc qua màn hình, liền trực tiếp cúp máy.
Trong xe một lần nữa trở nên im lặng.
“Anh làm sao lại ở đó?” Sau một lúc im lặng, Ngu Nhiễm mở miệng hỏi.
Đó là ngọn núi đều là nhà giàu có ở, chẳng lẽ người đàn ông này cũng là người ở đó? Cũng không thể, cô đã từng ở nhà cũ bảy năm, cũng chưa từng gặp qua Mục Tùng!
“Có chút việc cá nhân, nên đi qua đó.” Sự thật là Mục Tùng vừa từ nhà Bác hai đi ra. Bởi vì Mục Phong ở giới giải trí tạo ra quá nhiều scandal, Mục Vệ Quốc tức giận liền lấy gia pháp muốn giáo huấn hắn. Mục Phong đã gọi điện trước cho anh cầu cứu.
“À” Ngu Nhiễm rầu rĩ nói, cô không thích câu trả lời mơ hồ nhu vậy.
Muc Tùng hình như không phát hiện ra tâm trạng của cô. Từ trên núi đi xuống, hỏi cô: “Đến chổ nào, tôi sẽ chở cô đến. Ở đây bắt xe cũng không tiện”.
Rốt cuộc anh cũng không đành lòng để vật nhỏ này ở bên đường. Trong lòng Mục Tùng thở dài.
Quá rõ ràng Ngu Nhiễm không có biểu hiện kích động cùng cao hứng như Ngu Hoài Thanh, cô thản nhiên gật đầu; “Ừ, là tôi”.
“Thật là tiểu thư”. Lão bà đứng đằng sau Ngu Nhiễm giọng nói có chút buồn bã, hình như do Ngu Nhiễm không nhận ra bà nên bà cảm thấy khổ sở.
Người có quyền lên tiếng ở đây là Ngu Hoài Thanh thấy Ngu Nhiễm nhíu mày chạy nhanh đến giới thiệu: “Đây chính là người làm nhà chúng ta Ngô Thẩm, trước kia con luôn gọi bà ấy là Ngô nãi nãi. Bà ấy làm điểm tâm con rất thích ăn đó”.
Ngu Hoài Thanh chờ đợi nhìn cô, như muốn cô nhớ lại những ngày khi cô đang còn sống ở đây. Sau đó dắt cô vào bên trong nhà cũ.
Ngu Nhiễm biết ông ấy có tâm tư gì, nhưng cô chỉ có thể thờ ơ giải thích với vị phụ thân đại nhân của mình.
“Không nhớ rõ”. Cô thành thật trả lời.
Nụ cười trên mặt Ngu Hoài Thanh bỗng chốc cứng đờ, bất quá rất nhanh liền tươi cười trở lại. Mặc kệ như thế nào, hôm nay Ngu Nhiễm hôm nay nguyện ý trở về chính là chuyện tốt, những chuyện khác đều có thể không tính.
Trước mắt chính là những viên gạch ngói, trong đầu Ngu Nhiễm dần dần hiện lên những ký ức cũ mà từ trước đến giờ cô muốn quên đi. Hiện tại nó hiện lên rất mơ hồ. Nhưng đối với Ngu Nhiễm mà nói, đây không phải là chuyện tốt. Cô muốn quên hết đi, từ lúc cô bị vứt bỏ đã bắt đầu tính toán sẽ không bao giờ quay đầu lại.
“Mang tôi đi gặp bà, không phải nói bà không còn thời gian sao?” Ngu Nhiễm đứng ở cửa lớn, cô không muốn bước về phía trước.
Ngu Hoài Thanh vừa muốn nói gì, liền thấy sắc mặt Ngu Nhiễm lạnh xuống.
Ngu Nhiễm đã thấy Giang Văn.
Đây là lần đầu tiên từ khi trưởng thành Ngu Nhiễm nhìn thấy Giang Văn, bầu không khí bỗng chốc không được tốt lắm. Thật kì diệu, từ cổ chí kim đến nay, người vợ chính thức luôn có địch ý với tiểu tam, nhất là tiểu tam có quan hệ gần với mình.
“Bà ta như thế nào ở đây?” Ngu Nhiễm hỏi không có một chút khách khí.
Ngu Hoài Thanh thật sự bất ngò, sáng nay ông nhận được cuộc điện thoại từ trợ lý Kim. Mới biết được Ngu Nhiễm đến thành phố B. Ông nghĩ đến tính tình của Ngu Nhiễm, không có động tĩnh gì, hẳn sẽ không đến đây. Giang Văn và Ngu gia hiện tại có quan hệ, làm sao một câu giải thích có thể nói hết được?
Căn bản là thái độ của Ngu Nhiễm chính là không nhường ai, cô lạnh lùng nhìn Ngu Hoài thanh. Trong mắt có sự chán ghét không hề che giấu.
Cô chán ghét những kẻ trong gia tộc, có những quan hệ lộn xộn, làm cho cô cực kỳ ghê tởm.
“Con từ từ, để ba ba giải thích, cô nhỏ của con…”
“Dừng—-” Trong mắt Ngu Nhiễm đầy sự trào phúng cùng căm ghét, cô lạnh giọng nói một tiếng: “Tôi cùng bà ta làm sao là thân thích? Ông với tôi còn có quan hệ sao?” Ánh mắt cô liếc qua Ngu Hoài Thanh. Ngu Hoài Thanh đã hiểu được, bây giờ Ngu Nhiễm cũng căm ghét ông ta.
Trước kia Ngu Nhiễm có thể giả bộ cùng Ngu Hoài Thanh không có bất kì hiềm khích gì mà ở chung, nhưng chính vào khoảng khắc cô gặp được Giang Văn. Những suy nghĩ tự mình dối người của cô như tờ giấy trắng bị đâm thủng, không có bất kì cái gì…. Có thể che đậy được nữa.
Ngu Nhiễm rất hận một người, còn rất coi thường, còn vô cùng không chịu được mà khinh bỉ.
Việc này đối với Ngu Hoài Thanh vô cùng khó xử.
“Chúng ta hãy nói chuyện thật tốt đi.” Ngu Hoài Thanh thành khẩn nói.
Khóe miệng Ngu Nhiễm lộ ra nụ cười lạnh. Quả nhiên Giang Văn trước sau như một vẫn trụ vững trong căn nhà này. Nhiều năm như vậy, không chừng bà ta chính là người được hưởng nhiều lợi nhất. Ít nhất ở phương diện này bà ta rất ghê tởm, Ngu Nhiễm chưa từng thấy ai có thể so với độ ghê tởm của Giang Văn.
Cho dù hiện tại cô cùng Ngu Hoài Thanh tranh cãi, người đàn bà kia như cũ vẫn đứng im bất động. Giống như chuyện này đối với bà ta không có quan hệ gì vậy.
“Tôi đi trước”.
Tính tình Ngu Nhiễm rất quật cường và đặc biệt ở một số việc cô càng kiên quyết hơn. Gặp Giang Văn mà nói chính là một sự sỉ nhục. Từ trước đến nay cô chưa nặng lời với bất kì người phụ nữ nào. Nhưng Giang Văn thì khác. Cô sẽ làm ở đây, cô nói được làm được!
Ngu Nhiễm quay đầu bước đi, Ngu Hoài Thanh thấy vậy cũng nóng vội.
“Con hãy từ từ. Hôm nay con đến đây không phải vì bà nội sao? Hiện tại chúng ta đi…”
“Tránh ra” Thấy Ngu Hoài Thanh chắn trước mặt mình, Ngu Nhiễm lạnh lùng nói. Nhưng giọng nói kia vang lên còn mang theo sự bén nhọn, như khúc dạo đầu của bệnh nhân tâm thần.
“Vẫn là tôi đi thôi”. Tại Ngu gia thời điểm hai người giằng co, một người đàn bà đã mở miệng. Bà ta nói lời này để Ngu Hoài Thanh nghe, lại liếc nhìn Ngu Nhiễm một cái. Ánh mắt đó như trưởng bối nhìn một tiểu bối không hiểu chuyện vậy.
Ngu Nhiễm chưa bao giờ nghĩ đến Giang Văn sẽ rắp tâm hại người. Cô chưa bao giờ đối đầu trực diện với Giang Văn. Hôm nay chạm mặt bà ta là việc không được biết trước. Nguyên nhân bởi vì cô đứng trước mặt Ngu Hoài Thanh, thời điểm tính tình cô muốn bộc phát bỗng nhiên bị bà ta nhìn thấy được. Giống như nước lũ sắp vỡ đê đột nhiên lui xuống, mặt sống bỗng bình tĩnh trở lại.
Ngu Nhiễm lấy tay đẩy Ngu Hoài Thanh đang đứng ở giữa. Lớn như vậy, vượt qua sự việc hơn mười năm trước, Ngu Nhiễm lần đầu tiên cẩn thận đánh giá người “Cô” này.
“Vì sao bà phải đi?” Giọng nói Ngu Nhiễm trở nên bình tĩnh, nhưng rốt cuộc cô cũng không có nhiều sự trải nghiệm, âm cuối của cô vẫn có sự run rẩy: “Không phải từ trước đến giờ bà đều thích tranh giành đồ của người khác sao? Sao vẫn chưa chịu trở lại vị trí của mình, nhiều năm như vậy, bà cũng không cần ở trước mặt tôi làm bộ làm tịch. Bà diễn trò như vậy, không thấy mệt sao?”
“Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi”. Cho dù bị Ngu Nhiễm châm chọc, người đàn bà kia vẫn mang thái độ bình thường, một chút cũng không bị câu nói của cô thay đổi: “Chỉ là hiện tại tâm tình cô thật sự không tốt, cho nên mới không muốn gặp cô. Không muốn cô suy nghĩ lung tung, tôi cần gì phải diễn trò?” Giang Văn nói như vậy, vô cùng tự nhiên.
Có một trận gió lớn, nhưng không thể dập tắt lửa giận của Ngu Nhiễm.
“Tôi nhìn thấy bà hủy hoại cuộc sống của mẹ tôi. Bà nghĩ tôi có thể lòng lang dạ sói như bà sao? Sẽ có tâm trạng tốt?” Ngu Nhiễm nắm chặt tay, lạnh lùng nói.
Giọng nói của cô không lớn, nhưng lại được tiếng gió truyền đi thật xa.
Sẽ ổn chứ? Gió nói.
Đương nhiên sẽ không. Cô nói.
Cuối cùng cô cũng nói xong một câu này, nguyên nhân cô đã nhắc đến một người. Ngu Nhiễm xoay người, thừa dịp Ngu Hoài Thanh còn bàng hoàng, nhanh chóng rời đi.
Cô xoay người, ở mức độ nào đó mà nói, chỉ vì cô che dấu sự chật vật của mình.
Gặp lại Giang Văn, người đàn bà này lại dám công khai đứng trước mặt của cô, đứng ở trong nhà của cô. Ở đáy lòng Ngu Nhiễm căn bản không thể tiếp nhận được. Khi nói đến mẹ đây là nổi khổ giấu kín của cô nhiều năm qua. Hiện tại làm người khác tổn thương, cô cũng tự làm bản thân tổn thương nặng.
Còn chưa đi đến cửa, Ngu Hoài Thanh phản ứng lại.
“Con dừng lại”.
Phía sau người đàn ông gọi Ngu Nhiễm nhưng bước chân của Ngu Nhiễm cũng không hề dừng lại, ngược lại đi nhanh hơn.
Rời khỏi nơi này! Đây là suy nghĩ của cô lúc này.
Vừa mới đi ra khỏi cửa sắt, Ngu Nhiễm liền thấy trên đường có một chiếc xe việt dã đang đi rất nhanh, xem chừng là đang muốn dừng ở cuối đường. Cô không có suy nghĩ gì, thẳng tắp đi đến chiếc xe màu đen kia, bộ dáng có vài phần dũng cảm.
Theo sát Ngu Nhiễm phía sau là Ngu Hoài thanh, quả thật việc làm vừa rồi khiến Ngu Hoài Thanh dọa sợ, thất thanh hét to: “Con quay lại”.
Mà người lái xe kia rõ ràng bị Ngu Nhiễm làm cho giật mình, cô đột nhiên xuất hiện ở ven đường làm cho anh phải thắng gấp lại “Két”, Ngu Nhiễm hoảng sợ, nhưng chiếc xe vẫn vững vàng dừng lại.
Ngu Nhiễm bước chân, mở cửa ghế sau. Thậm chí không xem ai là người lái xe, nhưng cúi đầu nói: “Thật xin lỗi, xin hãy nhanh chạy xe đi”.
Giọng nói của cô mang vài phần giọng mũi, bởi vì cúi đầu, hiện tại không thể nhìn rõ bộ dáng.
Nhưng mà người lái xe có bộ dạng rất thoải mái, cũng không để ý đến việc cô chặn đầu xe. Người đàn ông nhanh chóng đánh tay lái qua một vòng, sau đó giẫm chân ga, chiếc xe việt dã màu đen liền rất nhanh rời khỏi nơi này ra đường lớn.
Ngu Hoài Thanh chạy theo sau thấy ngu Nhiễm bước lên xe của người lạ. Ông rất muốn đuổi theo, nhưng bởi vì hai chân ông không thể đọ lại bốn bánh xe.
Cảm xúc Ngu Nhiễm xuống thấp, chính xác là sau khi kích động rồi mệt mỏi.
“Xin lỗi, xíu nữa anh có thể đưa tôi đến ngã tư đầu tiên không? Tôi sẽ bắt taxi đi về.” Cô biết hành động của mình thật đường đột. Người ta không đuổi cô xuống xe là cô đã rất may mắn rồi.
“Đến đâu? Tôi chở cô về.” Người đàn ông đang lái xe mở miệng.
Giọng nói này!
Làm sao cô không ngạc nhiên!
Từ kính chiếu hậu, Ngu Nhiễm có thể thấy được toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông đang lái xe. Điều duy nhất có thể thấy là anh ta có cái cằm đẹp và rắn chắc của người đàn ông.
Chỉ có một người có hình dáng như vậy. Cô khẳng định người đàn ông đang lái xe chính là Mục Tùng.
Đừng quên, lần đầu tiên cô và anh gặp nhau, chính là dùng góc độ này mà nhìn thấy. Cô lúc đó ngồi trên đùi của anh, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy chiếc cằm rất đẹp.
Nghe giọng nói quen thuộc, Ngu Nhiễm biết, không thể sai được.
“Ừ, tôi nghĩ cô biết” Mục Tùng mở miệng nói. Vừa rồi khi nghe được ngữ khí của Ngu Nhiễm, anh mới biết được cô gái này có bao nhiêu liều lĩnh. Căn bản là không biết ai đang lái xe, liền lên xe, cũng không sợ xảy ra chuyện gì.
Ngu Nhiễm không nói.
“Di động của cô đã kêu rất nhiều” Mục Tùng chủ động mở miệng.
Ngu Nhiễm liếc qua màn hình, liền trực tiếp cúp máy.
Trong xe một lần nữa trở nên im lặng.
“Anh làm sao lại ở đó?” Sau một lúc im lặng, Ngu Nhiễm mở miệng hỏi.
Đó là ngọn núi đều là nhà giàu có ở, chẳng lẽ người đàn ông này cũng là người ở đó? Cũng không thể, cô đã từng ở nhà cũ bảy năm, cũng chưa từng gặp qua Mục Tùng!
“Có chút việc cá nhân, nên đi qua đó.” Sự thật là Mục Tùng vừa từ nhà Bác hai đi ra. Bởi vì Mục Phong ở giới giải trí tạo ra quá nhiều scandal, Mục Vệ Quốc tức giận liền lấy gia pháp muốn giáo huấn hắn. Mục Phong đã gọi điện trước cho anh cầu cứu.
“À” Ngu Nhiễm rầu rĩ nói, cô không thích câu trả lời mơ hồ nhu vậy.
Muc Tùng hình như không phát hiện ra tâm trạng của cô. Từ trên núi đi xuống, hỏi cô: “Đến chổ nào, tôi sẽ chở cô đến. Ở đây bắt xe cũng không tiện”.
Rốt cuộc anh cũng không đành lòng để vật nhỏ này ở bên đường. Trong lòng Mục Tùng thở dài.
/47
|