EDITOR: MẬT MẬT
Có thể do người chở mình là người quen, thần kinh của Ngu Nhiễm rốt cuộc cũng thả lỏng được một chút.
“Không biết đi đâu cả, anh mang tôi đi đâu cũng được.” Giọng nói rất thản nhiên, không giống như những cuộc nói chuyện trên Wechat với anh sức sống tỏa ra bốn phía.
Người sáng suốt đều nhìn ra được Ngu Nhiễm đang có tâm sự, nhưng Mục Tùng lại lựa chọn cái gì cũng không hỏi. Nghe được trong lời nói của Ngu Nhiễm, anh cũng không phản bác. Dù sao hiện tại anh cũng có thời gian, nghĩ đi nghĩ lại, chở Ngu Nhiễm đi một chút cũng không có chuyện gì lớn.
Mục Tùng lái xe rất tốt, hơn nữa tính năng xe này không tồi. Rất nhanh liền chạy vào trung tâm Thương Mậu trong nội thành.
Mục tham mưu trưởng đối với phái nữ hiểu biết rất ít, giới hạn sự hiểu biết của anh chỉ có em gái bảo bối. Nhưng Mục Loan chính là một cái tử trạch*, ở trên người của cô Mục Tùng không thể tham khảo được bất kì điều gì.
(*) căn nhà chết. Trong câu này có nghĩa là Mục Loan không có điểm gì giống con gái nên anh trai không thể tiếp thu được gì.
Mục Tùng dừng xe lại ở một bãi đỗ xe của trung tâm thương mại. Ngu Nhiễm còn chưa phản ứng lại, đã nghe anh nói: “Xuống xe đi.”
“Đi đâu?” Bây giờ tâm trạng Ngu Nhiễm không tốt anh nên giống như trong phim truyền hình khi nữ chính tâm trạng không tốt nam chính sẽ dẫn cô ra bãi biển để giải sầu sao? Tuy rằng thành phố B không có biển, nhưng vẫn có sông nha!
Mục Tùng cảm thấy được chính mình hiện tại nhẫn nại đến cực điểm, như cũ kiên nhẫn nói: “Đi, tôi mời cô uống trà.”
Trên có phòng trà và bảng hiệu, hoàn cảnh ở đây không tồi. Mục Tùng đã từng cùng chiến hữu tụ tập ở đây vài lần.
Ngu Nhiễm: “……”
Uống trà! Cái quỷ gì!
Nhưng cuối cùng cô cái gì cũng không nói, liền đi theo phía sau Mục Tùng, đi đến trước cửa thang máy.
Ngu Nhiễm không biết được nhiều năm sau. Khi Mục Tùng hiến kế cho em rễ mình nói chỉ cần tâm trạng con gái không tốt liền dẫn đi uống trà, rất hữu dụng. Biểu tình Giang Duy Lệ hoài nghi, ảnh đế chỉ nghe qua tâm trạng con gái không tốt sẽ dẫn đi uống café và ăn điểm tâm ngọt và vân vân. Nhưng chưa bao giờ nghe nói dẫn theo vợ mình đi đến chỗ đàn ông tụ tập … Uống trà….
Tốt lắm! Anh hai quả nhiên không phải người bình thường.
Bởi vì bây giờ là thời gian làm việc nên người uống trà rất ít. Ngu Nhiễm đi theo sau Mục Tùng tìm được một vị trí rất tốt.
“Anh rất thích uống trà?” Ngu Nhiễm thuận miệng hỏi.
“Đúng vậy.” Mục Tùng cũng không có đặc biệt thích gì đó, cũng không đặc biệt chán ghét cái gì. Đối với anh mà nói, mang Ngu Nhiễm đến đây bởi vì anh hay đến nơi này.
Sau khi trả lời, Mục Tùng liền im lặng không nói.
Ngu Nhiễm lúc này cũng không muốn trao đổi tâm tình. Bởi vì chuyện trong nhà, tâm trạng của cô càng xuống thấp.
Hai người ngồi nhìn nhau tầm nữa tiếng đồng hồ, đánh vỡ sự im lặng này chính là tiếng chuông điện thoại của Mục Tùng.
Tiếng chuông di động của Mục tham mưu trưởng đều rất “Thuần phác”. Hiện tại rất ít người để chuông điện thoại to như vậy.
“Tôi đi nghe điện thoại.” Nói xong, Mục Tùng bước đến bên nghe.
Khi Mục Tùng trở lại, trên mặt mang theo vài phần xin lỗi.
“Ngu tiểu thư, tôi hiện tại có việc phải đi. Không còn sớm, nếu cô đói bụng đối diện còn có quán ăn. Đừng quên ăn cơm.” Mục Tùng còn lấy tay chỉ cho cô chính xác vị trí.
Rõ ràng Ngu Nhiễm sửng sốt, cô đương nhiên biết bây giờ chuẩn bị ăn cơm. Nhưng hiện tại người đàn ông kia đang biểu hiện ý tứ muốn vứt bỏ cô, sau đó một mình rời đi?
“Anh có hẹn?” Cô hỏi
“Không có” Điện thoại vừa rồi là trong nhà gọi đến. Bởi vì cha con Mục gia thường xuyên không có ở nhà, chỉ cần Mục Tùng được nghỉ, bác sĩ Chung sẽ tự tay xuống bếp, chờ cả nhà cùng nhau ăn cơm.
“Nếu không có hẹn vì sao lại không cùng tôi ăn cơm?” Ngu Nhiễm tỏ vẻ không thể hiểu được, chẳng lẽ bây giờ cô phải một mình ăn cơm, chết tiệt! Như vậy rất đáng thương.
Ánh mắt Mục Tùng có chút khó hiểu nhìn cô một lát. Như đang nói là vì cái gì tôi phải cùng cô ăn cơm. Nhưng mà Mục tham mưu trưởng vẫn có được sự giáo dưỡng tốt, bình thường sẽ không nói ra những lời khiến người khác bực bội: “Mẹ tôi gọi điện thoại muốn tôi trở về ăn cơm. Cho nên…..” Câu kế tiếp không nói cũng biết.
Nếu ba mẹ trong nhà tự mình gọi điện thoại. Ngu Nhiễm biết mình không có lập trường gì để giữ anh lại, cô cũng tình cờ gặp anh mà thôi. Nhưng cô vẫn không nhịn được nghĩ nếu hiện tại nếu cô là bạn gái của Mục Tùng có phải hay không có thể cùng anh về nhà ăn cơm?
Ừ, hình như chính là như vậy.
Khi tưởng tượng đến đây, trong lòng Ngu Nhiễm hiện tại muốn nói.
“Thủ trưởng đại nhân, anh thật sự không có thích tôi sao?” Mỗi một lần bị anh cự tuyệt, đều rất thẳng thắn. Nhưng những lời này, Ngu Nhiễm sẽ không nói ra.
Sắc mặt Mục Tùng nháy mắt cứng nhắc. Sau đó rất nhanh khôi phục như thường, như cái gì cũng không muốn nghe.
Trong lòng Mục tham mưu trưởng, đem Ngu Nhiễm liệt vào những nhân vật khó chơi nhất. Anh cảm thấy chính mình phải nhanh chóng thoát khỏi “nơi thị phi” này.
“Cô rất tốt, cũng sẽ gặp được người tốt.” Mục Tùng nói rất nhanh, rồi nhanh chóng đứng lên.
Đột nhiên phía sau anh, người đang im lặng ngồi ở đối diện anh bật dậy. Sau đó lấy tay kéo vai anh lại. Mục Tùng cao hơn nhiều so với Ngu Nhiễm, nên khi đè vai anh lại cô phải nhón chân lên mới có thể đè lại. Vì vậy động tác ngăn chặn của Ngu Nhiễm không được đúng hướng cho lắm. Mục Tùng lo lắng cô sẽ ngã xuống, vì thế thuận tay liền đỡ hai người đến giữa bàn trà, tay anh hoàn toàn đặt ở eo nhỏ của cô.
“Thu” một tiếng, đây hoàn toàn ngoài dự liệu của Mục Tùng.
Ngu Nhiễm nhón chân, thừa dịp Mục Tùng chưa phản ứng lại. Trên khuôn mặt của anh, hôn một cái.
Cô kỳ thật muốn hôn môi. Nhưng suy nghĩ kĩ lại, cô nghĩ chính mình không có lá gan kia.
Thời gian giống như ngừng lại, ngay trong không khí phân tử Brown* cũng ngừng di chuyển vậy.
(*) Mặc dù chuyển động trộn lẫn của các hạt bụi được gây ra chủ yếu bởi dòng không khí, sự chuyển động lấp lánh, lấp lánh của các hạt bụi nhỏ, quả thực, gây ra chủ yếu bởi các động lực Brown đúng sự thật.
Tìm hiểu thêm:
Có thể do người chở mình là người quen, thần kinh của Ngu Nhiễm rốt cuộc cũng thả lỏng được một chút.
“Không biết đi đâu cả, anh mang tôi đi đâu cũng được.” Giọng nói rất thản nhiên, không giống như những cuộc nói chuyện trên Wechat với anh sức sống tỏa ra bốn phía.
Người sáng suốt đều nhìn ra được Ngu Nhiễm đang có tâm sự, nhưng Mục Tùng lại lựa chọn cái gì cũng không hỏi. Nghe được trong lời nói của Ngu Nhiễm, anh cũng không phản bác. Dù sao hiện tại anh cũng có thời gian, nghĩ đi nghĩ lại, chở Ngu Nhiễm đi một chút cũng không có chuyện gì lớn.
Mục Tùng lái xe rất tốt, hơn nữa tính năng xe này không tồi. Rất nhanh liền chạy vào trung tâm Thương Mậu trong nội thành.
Mục tham mưu trưởng đối với phái nữ hiểu biết rất ít, giới hạn sự hiểu biết của anh chỉ có em gái bảo bối. Nhưng Mục Loan chính là một cái tử trạch*, ở trên người của cô Mục Tùng không thể tham khảo được bất kì điều gì.
(*) căn nhà chết. Trong câu này có nghĩa là Mục Loan không có điểm gì giống con gái nên anh trai không thể tiếp thu được gì.
Mục Tùng dừng xe lại ở một bãi đỗ xe của trung tâm thương mại. Ngu Nhiễm còn chưa phản ứng lại, đã nghe anh nói: “Xuống xe đi.”
“Đi đâu?” Bây giờ tâm trạng Ngu Nhiễm không tốt anh nên giống như trong phim truyền hình khi nữ chính tâm trạng không tốt nam chính sẽ dẫn cô ra bãi biển để giải sầu sao? Tuy rằng thành phố B không có biển, nhưng vẫn có sông nha!
Mục Tùng cảm thấy được chính mình hiện tại nhẫn nại đến cực điểm, như cũ kiên nhẫn nói: “Đi, tôi mời cô uống trà.”
Trên có phòng trà và bảng hiệu, hoàn cảnh ở đây không tồi. Mục Tùng đã từng cùng chiến hữu tụ tập ở đây vài lần.
Ngu Nhiễm: “……”
Uống trà! Cái quỷ gì!
Nhưng cuối cùng cô cái gì cũng không nói, liền đi theo phía sau Mục Tùng, đi đến trước cửa thang máy.
Ngu Nhiễm không biết được nhiều năm sau. Khi Mục Tùng hiến kế cho em rễ mình nói chỉ cần tâm trạng con gái không tốt liền dẫn đi uống trà, rất hữu dụng. Biểu tình Giang Duy Lệ hoài nghi, ảnh đế chỉ nghe qua tâm trạng con gái không tốt sẽ dẫn đi uống café và ăn điểm tâm ngọt và vân vân. Nhưng chưa bao giờ nghe nói dẫn theo vợ mình đi đến chỗ đàn ông tụ tập … Uống trà….
Tốt lắm! Anh hai quả nhiên không phải người bình thường.
Bởi vì bây giờ là thời gian làm việc nên người uống trà rất ít. Ngu Nhiễm đi theo sau Mục Tùng tìm được một vị trí rất tốt.
“Anh rất thích uống trà?” Ngu Nhiễm thuận miệng hỏi.
“Đúng vậy.” Mục Tùng cũng không có đặc biệt thích gì đó, cũng không đặc biệt chán ghét cái gì. Đối với anh mà nói, mang Ngu Nhiễm đến đây bởi vì anh hay đến nơi này.
Sau khi trả lời, Mục Tùng liền im lặng không nói.
Ngu Nhiễm lúc này cũng không muốn trao đổi tâm tình. Bởi vì chuyện trong nhà, tâm trạng của cô càng xuống thấp.
Hai người ngồi nhìn nhau tầm nữa tiếng đồng hồ, đánh vỡ sự im lặng này chính là tiếng chuông điện thoại của Mục Tùng.
Tiếng chuông di động của Mục tham mưu trưởng đều rất “Thuần phác”. Hiện tại rất ít người để chuông điện thoại to như vậy.
“Tôi đi nghe điện thoại.” Nói xong, Mục Tùng bước đến bên nghe.
Khi Mục Tùng trở lại, trên mặt mang theo vài phần xin lỗi.
“Ngu tiểu thư, tôi hiện tại có việc phải đi. Không còn sớm, nếu cô đói bụng đối diện còn có quán ăn. Đừng quên ăn cơm.” Mục Tùng còn lấy tay chỉ cho cô chính xác vị trí.
Rõ ràng Ngu Nhiễm sửng sốt, cô đương nhiên biết bây giờ chuẩn bị ăn cơm. Nhưng hiện tại người đàn ông kia đang biểu hiện ý tứ muốn vứt bỏ cô, sau đó một mình rời đi?
“Anh có hẹn?” Cô hỏi
“Không có” Điện thoại vừa rồi là trong nhà gọi đến. Bởi vì cha con Mục gia thường xuyên không có ở nhà, chỉ cần Mục Tùng được nghỉ, bác sĩ Chung sẽ tự tay xuống bếp, chờ cả nhà cùng nhau ăn cơm.
“Nếu không có hẹn vì sao lại không cùng tôi ăn cơm?” Ngu Nhiễm tỏ vẻ không thể hiểu được, chẳng lẽ bây giờ cô phải một mình ăn cơm, chết tiệt! Như vậy rất đáng thương.
Ánh mắt Mục Tùng có chút khó hiểu nhìn cô một lát. Như đang nói là vì cái gì tôi phải cùng cô ăn cơm. Nhưng mà Mục tham mưu trưởng vẫn có được sự giáo dưỡng tốt, bình thường sẽ không nói ra những lời khiến người khác bực bội: “Mẹ tôi gọi điện thoại muốn tôi trở về ăn cơm. Cho nên…..” Câu kế tiếp không nói cũng biết.
Nếu ba mẹ trong nhà tự mình gọi điện thoại. Ngu Nhiễm biết mình không có lập trường gì để giữ anh lại, cô cũng tình cờ gặp anh mà thôi. Nhưng cô vẫn không nhịn được nghĩ nếu hiện tại nếu cô là bạn gái của Mục Tùng có phải hay không có thể cùng anh về nhà ăn cơm?
Ừ, hình như chính là như vậy.
Khi tưởng tượng đến đây, trong lòng Ngu Nhiễm hiện tại muốn nói.
“Thủ trưởng đại nhân, anh thật sự không có thích tôi sao?” Mỗi một lần bị anh cự tuyệt, đều rất thẳng thắn. Nhưng những lời này, Ngu Nhiễm sẽ không nói ra.
Sắc mặt Mục Tùng nháy mắt cứng nhắc. Sau đó rất nhanh khôi phục như thường, như cái gì cũng không muốn nghe.
Trong lòng Mục tham mưu trưởng, đem Ngu Nhiễm liệt vào những nhân vật khó chơi nhất. Anh cảm thấy chính mình phải nhanh chóng thoát khỏi “nơi thị phi” này.
“Cô rất tốt, cũng sẽ gặp được người tốt.” Mục Tùng nói rất nhanh, rồi nhanh chóng đứng lên.
Đột nhiên phía sau anh, người đang im lặng ngồi ở đối diện anh bật dậy. Sau đó lấy tay kéo vai anh lại. Mục Tùng cao hơn nhiều so với Ngu Nhiễm, nên khi đè vai anh lại cô phải nhón chân lên mới có thể đè lại. Vì vậy động tác ngăn chặn của Ngu Nhiễm không được đúng hướng cho lắm. Mục Tùng lo lắng cô sẽ ngã xuống, vì thế thuận tay liền đỡ hai người đến giữa bàn trà, tay anh hoàn toàn đặt ở eo nhỏ của cô.
“Thu” một tiếng, đây hoàn toàn ngoài dự liệu của Mục Tùng.
Ngu Nhiễm nhón chân, thừa dịp Mục Tùng chưa phản ứng lại. Trên khuôn mặt của anh, hôn một cái.
Cô kỳ thật muốn hôn môi. Nhưng suy nghĩ kĩ lại, cô nghĩ chính mình không có lá gan kia.
Thời gian giống như ngừng lại, ngay trong không khí phân tử Brown* cũng ngừng di chuyển vậy.
(*) Mặc dù chuyển động trộn lẫn của các hạt bụi được gây ra chủ yếu bởi dòng không khí, sự chuyển động lấp lánh, lấp lánh của các hạt bụi nhỏ, quả thực, gây ra chủ yếu bởi các động lực Brown đúng sự thật.
Tìm hiểu thêm:
/47
|