Một ngày mới bắt đầu………
_Ngày mai là cuối tuần rồi đó nha các cậu- Lan phấn khởi nói
_Cậu nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi đó Lan- Mai cười
_Tại người ta sợ mấy cậu quên mà- Lan kéo dài giọng nghe tội dễ sợ
_Tụi mình không quên đâu, ngày mai sẽ dẫn cậu đi thả diều mà- Kiên cười, cậu thấy Lan thật đáng yêu không biết từ lúc nào ánh mắt cậu luôn hướng về Lan, suy nghĩ của cậu chỉ xoay quanh Lan, có lẽ cậu yêu Lan mất rồi……
_Mấy cậu định đi đâu thả?- Huy hỏi
_Thì đồng cỏ trên đường đến trường đó- Mai trả lời
_Chỗ đó không đẹp với lại quá hẹp- Quân nói
_Vậy cậu biết chỗ nào rộng và đẹp hơn sao?- Anh nhàn nhạt nói nghe như không hứng thú nhưng ai biết được cô muốn thử một lần thả diều đến mức nào, lúc trước thấy mấy đứa trẻ chơi rất vui, cô cũng muốn thử
_Tất nhiên- Quân nói
_Là chỗ nào- Mai hỏi
_Thì cánh đồng bồ công anh ở ngoại ô chứ đâu- Huy trả lời
_Ngày mai tụi mình qua đón các cậu nha- Kiên mỉm cười
_Ừm- tụi nó đồng thanh
_À, mà Anh này, chị….chị dâu tương lai của cậu đâu rồi- Lan do dự nói, cuộc gặp mặt ấn tượng hôm qua cô vẫn còn nhớ như in a
_Phải đó, nghĩ tới một màn hôm qua, mình vẫn còn thấy ê da đầu nha- Mai e dè nói
_Chị ấy dùng từ quả nhiên khác người- Kiên
_Chị dâu của cô đúng là cực phẩm nha- Huy nói
_Chị ta..không phải sẽ đi cùng chúng ta vào ngày mai chứ- Quân cũng chẳng kém gì mọi người một màn hôm qua nghĩ lại cậu vẫn còn sợ, thật nổi da gà a
_Sẽ không, chị ấy đi rồi- Anh nói nhẹ
_Phùuuuuuuuuu- năm người thở phào
_Các cậu rất nhanh sẽ gặp lại chị ấy thôi- Anh nói một câu đầy hàm ý sâu xa, nhưng còn có phát hiện hàm ý đó hay không là chuyện của năm người, nói rồi Anh gục mặt xuống bàn ngủ
_Không phải chứ- năm cái miệng đồng loạt than vãn
————————-
Đêm…..thiên đường của các sinh vật trong bóng tối……một giọng nói……quái gở….già nua…và….một giọng nói…..độc ác…..vô hồn……
_Cho người theo dõi con bé đó cho ta, tìm cơ hội tiêu diệt luôn cũng được, ta cảm giác nó là mối họa cho cả ta và ngươi- bà nội Anh nói, giọng nghiêm ngị
_Dạ…mẹ, giết nó như giết Thiên Quỳnh sao- bà My vô hồn trả lời
_Phải, vì nó có gương mặt giống cô ta nên cho nó chết theo cách đó lại càng thú vị- gương mặt già nua xuất hiện ý cười độc ác
_Vâng, thưa mẹ- bà My nói rồi tự nhiên ngã xuống bất tỉnh
Người được bà My gọi là mẹ cũng là BÀ NỘI của Anh đứng lên đi ra khỏi phòng
………
Bà My tỉnh lại, tuy ý thức còn mơ hồ nhưng lại có một giọng nói cứ vang lên trong đầu bà “giết con bé đó……phải giết con bé đó…..nó là mối họa…..giết nó…..phải giết nó…..” bỗng nhiên bà My tỉnh táo hẳn ra, con người co rút như muốn giết người
————————————–
Đêm qua đi….một ngày mới lại đến……nắng vàng sân nhưng sao…..trong từng giọt nắng lại thiếu thiếu cái gì đó…..sức sống chăng….chuyện gì sẽ xảy ra đây…..
Ding…….dong……..ding……dong…….
_Ra ngay đây- Lan tươi cười bước ra mở cổng, tin thần đặc biệt tốt
_Chào buổi sáng- Kiên mỉm cười
_Các cậu vào nhà đi- Lan
_Cảm ơn- tụi hắn đồng thanh, Kiên thì không có gì nhưng Quân và Huy lại rất ngạc nhiên khi nghe Kiên kể mọi chuyện về tụi nó, đúng là chân nhân bất lộ tướng nha
Nhìn một lượt cách bày trí trong phòng, bàn ghế được sắp sếp hợp lí, phong cách trang nhã nhưng lại nhẹ nhàng ấm áp, màu chủ đạo là vàng nhạt có thể thấy người bày trí căn phòng này có kiến thức rất rộng và tốn không ít tâm tư
_Các cậu uống nước đi, chờ bọn mình một chút bọn mình xuống ngay- Lan rót nước cho tụi hắn rồi đi lên phòng
15′ sau, tụi nó bước xuống, hôm nay Anh mặc một chiếc áo thun xám kết hợp với quần jean ngắn, tóc buộc cao trông thật năng động nhưng gương mặt lạnh lùng lại trái ngược hoàn toàn với sự năng động ấy. Mai thì mặc một chiếc áo fun vàng kết hợp với quần bò trông rất năng động cùng gương mặt hơi mỉm cười trông rất hòa nhã, dễ gần.Lan mặc áo fun trắng, quần sooc, giày nike cùng nụ cười rạng rỡ trông như một thiên sứ mặc dù thiên sứ này hơi trẻ con
_Xin lỗi đã để các cậu chờ lâu- Mai cười cười
_À, k có gì cũng không lâu lắm- Huy đơ người
_Chúng ta đi được chưa- Lan nóng lòng hỏi
_Được rồi, chúng ta đi nhưng các cậu chỉ đi không vậy hả- Kiên nghi hoặc khi thấy tụi nó đi tay không
_Ý cậu là gì? Vấn đề chính- Anh mở miệng giọng nói nhàn nhạt nhìn không ra biểu cảm gì
_Thì các cậu đi mà không đem diều thì lấy gì mà thả- Quân nói
_Vậy sao giờ- Lan nói mặt hơi thất vọng
_K sao, mình dẫn cậu đi mua- Kiên ôn nhu nói
_Vậy đâu có vui- Huy đột nhiên nói
_Không lẽ cậu muốn…..- Mai bỏ dở câu nói
_Phải, chúng ta tự làm diều chơi đi- Huy cười
_Nhưng tụi tui đâu có biết làm- Mai thở dài
_Thì tụi tui dạy cho, thấy sao?- Huy nói
_Được á, vậy mua cái gì để làm vậy- Lan tò mò
_Cái đó hả, thôi để mình mua cho- Kiên nói
_Mua ở đâu mình đi với cậu nha, tụi mình đi nha- Lan nói rồi cung Kiên ra ngoài
Trong phòng khách không khí bỗng nhiên trầm mặc, Anh và Quân thì vốn ít lời cũng không nói làm gì nhưng hôm nay không biết vì sao Huy k có châm chọc Mai nữa mà cứ nhìn cô, ánh mắt mê ly làm Mai cảm thấy ngượng đỏ mặt cảm giác lâng lâng không biết phải làm sao
_Họ đi mua đồ để làm diều chắc sẽ lâu, cậu vào bếp lấy bánh ra cho họ đi, họ là khách đừng để thất lễ- Anh nói phá tan bầu không khí ngượng ngùng này
_Cậu nói vậy là sao, chúng ta là bạn mà đừng khách sáo vậy chứ- Quân nhìn thẳng vào đôi mắt Anh nhưng cậu không thể nhìn thấy gì từ đôi mắt sâu thăm thẳm ấy ngược lại còn bị đôi mắt cất giấu thật sâu tia ảm đạm cùng buồn bã của Anh thu hút, không thể rời mắt. Anh quay mặt ránh đôi mắt của Quân nó mang cái gì đó sẽ chia…tìm tòi….nhưng lại mang một tia ấm áp cùng yêu thương. Anh nghĩ cô nhìn lầm nhưng cô lại có cảm giác ấm áp tận đáy lòng, cảm giác ấy cô không có bài xích. Lòng thầm cả kinh, Anh thấy mình dạo này thật lạ khi gặp Quân tuy cô không biểu hiện nhưng cô biết rõ điều đó hơn ai hết
_Phải đó, cậu nói như vậy cứ như chúng tôi là người ngoài vậy- Huy có vẻ không hài lòng
_Các cậu đừng hiểu lầm, Anh tuy nói vậy nhưng không có ý gì đâu, cậu ấy chỉ là quan tâm các cậu thôi, nhưng mà cậu ấy không biểu hiện ra ngoài đó thôi- mai giả thích giúp Anh
_Hả?- Quân và Huy ngoác miệng
_Lần đầu tiên mình gặp cậu ấy là lúc đang đánh nhau trong vườn trường. Lúc đó cũng là lần đầu mình gặp Lan đó. Mình gặp Lan đang đánh nhau với một đám con trai khoảng 50 tên, thấy họ là con trai mà đánh con gái với lại còn ỷ đông hiếp yếu mình tức quá nhảy vào đánh cùng luôn. Lúc đánh gần xong thì một tên cầm cây định đánh lén mình cũng may lúc đo Anh xuất hiện đáng gục tên đó bằng một đòn Karate, mình và Lan cảm ơn cậu ấy đã cứu bọn mình, các cậu biết cậu ấy nói gì không
_Hả? nói gì?- Quân Huy tò mò
_Cậu đi đi, hôm nay nói nhiều quá- Anh nói giọng nói tuy lạnh nhưng không có bực
_Cậu ấy nói: ” Các cô đi đi, phiền phức chết đi được, phá hỏng giấc ngủ của tui”, rồi bỏ đi để lại mình và Lan đơ tại chỗ nhưng một lúc sau cậu ấy trở lại quăng cho mình và Lan một bịt bông băng nói ” Các người băng bó đi, phiền quá” Cậu ấy nói rồi bỏ đi cũng không thấy trở lại. Nhưng mình và Lan lại rất cảm động đó nha, từ đó về sau mình và Lan ngày nào cũng dính lấy cậu ấy, cho đến bây giờ luôn- Mai bộ dáng không sợ chết cười cười, đôi mắt mờ ảo như đang hồi tưởng lại một đoạn kí ức xa xôi
_Hừ!, cậu có đi không?- Anh hừ lạnh không có biểu tình gì đối với hành động của Mai
_Đi…đi mà..hì hì- Mai cười giã lã nói rồi chạy vào nhà bếp
Mai và Kiên thì lại khác, rất sôi nổi buông chuyện
_Kiên à, tụi mình phải mua những gì vậy- Lan thắc mắc
_À chúng ta phải mua giấy, keo. Dây, kéo,…- Kiên kể một tràng
_Woa….nhiều vậy sao, vậy chúng ta làm gì trước…..- Lan đang ríu rít nói bỗng nhiên im bặt, một cơn gió lạ thổi qua, cảm giác khó chịu xông đến, cô có cảm giác như có cái gì đó trên cổ mình nhưng sờ vào lại không có gì
Nhưng thật ra……có một hình xăm hình cánh dơi trên cổ cô, 1s sau thì biến mất như nó đã tan vào cơ thể cô vậy
_Lan, cậu sao vậy?- cảm thấy sự khác lạ của Lan Kiên lo lắng hỏi
_Không có gì đâu, chúng ta đi thôi hihi- Lan khôi phục lại bình thường, cảm giác khó chịu đó không còn nữa
_Ừm, đi nhanh còn về nữa đừng để mọi người phải đợi- Kiên mỉm cười nắm lấy tay Lan kéo đi, cậu cảm thấy thật hạnh phúc khi được nắm tay Lan như thế này. Còn Lan có cảm giác như có một dòng điện xẹt qua người hô hấp có chút khó khăn, mặt bỗng hồng hồng nhưng cô cũng không có rút tay ra, cô không có bài xích cảm giác lạ này
Nhưng họ có biết…….một ánh mắt lạnh lẽo nhìn họ rồi nhếch mép cười……chuyện gì sẽ xảy đến…..liệu buổi thả diều của họ có yên bình…
_Ngày mai là cuối tuần rồi đó nha các cậu- Lan phấn khởi nói
_Cậu nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi đó Lan- Mai cười
_Tại người ta sợ mấy cậu quên mà- Lan kéo dài giọng nghe tội dễ sợ
_Tụi mình không quên đâu, ngày mai sẽ dẫn cậu đi thả diều mà- Kiên cười, cậu thấy Lan thật đáng yêu không biết từ lúc nào ánh mắt cậu luôn hướng về Lan, suy nghĩ của cậu chỉ xoay quanh Lan, có lẽ cậu yêu Lan mất rồi……
_Mấy cậu định đi đâu thả?- Huy hỏi
_Thì đồng cỏ trên đường đến trường đó- Mai trả lời
_Chỗ đó không đẹp với lại quá hẹp- Quân nói
_Vậy cậu biết chỗ nào rộng và đẹp hơn sao?- Anh nhàn nhạt nói nghe như không hứng thú nhưng ai biết được cô muốn thử một lần thả diều đến mức nào, lúc trước thấy mấy đứa trẻ chơi rất vui, cô cũng muốn thử
_Tất nhiên- Quân nói
_Là chỗ nào- Mai hỏi
_Thì cánh đồng bồ công anh ở ngoại ô chứ đâu- Huy trả lời
_Ngày mai tụi mình qua đón các cậu nha- Kiên mỉm cười
_Ừm- tụi nó đồng thanh
_À, mà Anh này, chị….chị dâu tương lai của cậu đâu rồi- Lan do dự nói, cuộc gặp mặt ấn tượng hôm qua cô vẫn còn nhớ như in a
_Phải đó, nghĩ tới một màn hôm qua, mình vẫn còn thấy ê da đầu nha- Mai e dè nói
_Chị ấy dùng từ quả nhiên khác người- Kiên
_Chị dâu của cô đúng là cực phẩm nha- Huy nói
_Chị ta..không phải sẽ đi cùng chúng ta vào ngày mai chứ- Quân cũng chẳng kém gì mọi người một màn hôm qua nghĩ lại cậu vẫn còn sợ, thật nổi da gà a
_Sẽ không, chị ấy đi rồi- Anh nói nhẹ
_Phùuuuuuuuuu- năm người thở phào
_Các cậu rất nhanh sẽ gặp lại chị ấy thôi- Anh nói một câu đầy hàm ý sâu xa, nhưng còn có phát hiện hàm ý đó hay không là chuyện của năm người, nói rồi Anh gục mặt xuống bàn ngủ
_Không phải chứ- năm cái miệng đồng loạt than vãn
————————-
Đêm…..thiên đường của các sinh vật trong bóng tối……một giọng nói……quái gở….già nua…và….một giọng nói…..độc ác…..vô hồn……
_Cho người theo dõi con bé đó cho ta, tìm cơ hội tiêu diệt luôn cũng được, ta cảm giác nó là mối họa cho cả ta và ngươi- bà nội Anh nói, giọng nghiêm ngị
_Dạ…mẹ, giết nó như giết Thiên Quỳnh sao- bà My vô hồn trả lời
_Phải, vì nó có gương mặt giống cô ta nên cho nó chết theo cách đó lại càng thú vị- gương mặt già nua xuất hiện ý cười độc ác
_Vâng, thưa mẹ- bà My nói rồi tự nhiên ngã xuống bất tỉnh
Người được bà My gọi là mẹ cũng là BÀ NỘI của Anh đứng lên đi ra khỏi phòng
………
Bà My tỉnh lại, tuy ý thức còn mơ hồ nhưng lại có một giọng nói cứ vang lên trong đầu bà “giết con bé đó……phải giết con bé đó…..nó là mối họa…..giết nó…..phải giết nó…..” bỗng nhiên bà My tỉnh táo hẳn ra, con người co rút như muốn giết người
————————————–
Đêm qua đi….một ngày mới lại đến……nắng vàng sân nhưng sao…..trong từng giọt nắng lại thiếu thiếu cái gì đó…..sức sống chăng….chuyện gì sẽ xảy ra đây…..
Ding…….dong……..ding……dong…….
_Ra ngay đây- Lan tươi cười bước ra mở cổng, tin thần đặc biệt tốt
_Chào buổi sáng- Kiên mỉm cười
_Các cậu vào nhà đi- Lan
_Cảm ơn- tụi hắn đồng thanh, Kiên thì không có gì nhưng Quân và Huy lại rất ngạc nhiên khi nghe Kiên kể mọi chuyện về tụi nó, đúng là chân nhân bất lộ tướng nha
Nhìn một lượt cách bày trí trong phòng, bàn ghế được sắp sếp hợp lí, phong cách trang nhã nhưng lại nhẹ nhàng ấm áp, màu chủ đạo là vàng nhạt có thể thấy người bày trí căn phòng này có kiến thức rất rộng và tốn không ít tâm tư
_Các cậu uống nước đi, chờ bọn mình một chút bọn mình xuống ngay- Lan rót nước cho tụi hắn rồi đi lên phòng
15′ sau, tụi nó bước xuống, hôm nay Anh mặc một chiếc áo thun xám kết hợp với quần jean ngắn, tóc buộc cao trông thật năng động nhưng gương mặt lạnh lùng lại trái ngược hoàn toàn với sự năng động ấy. Mai thì mặc một chiếc áo fun vàng kết hợp với quần bò trông rất năng động cùng gương mặt hơi mỉm cười trông rất hòa nhã, dễ gần.Lan mặc áo fun trắng, quần sooc, giày nike cùng nụ cười rạng rỡ trông như một thiên sứ mặc dù thiên sứ này hơi trẻ con
_Xin lỗi đã để các cậu chờ lâu- Mai cười cười
_À, k có gì cũng không lâu lắm- Huy đơ người
_Chúng ta đi được chưa- Lan nóng lòng hỏi
_Được rồi, chúng ta đi nhưng các cậu chỉ đi không vậy hả- Kiên nghi hoặc khi thấy tụi nó đi tay không
_Ý cậu là gì? Vấn đề chính- Anh mở miệng giọng nói nhàn nhạt nhìn không ra biểu cảm gì
_Thì các cậu đi mà không đem diều thì lấy gì mà thả- Quân nói
_Vậy sao giờ- Lan nói mặt hơi thất vọng
_K sao, mình dẫn cậu đi mua- Kiên ôn nhu nói
_Vậy đâu có vui- Huy đột nhiên nói
_Không lẽ cậu muốn…..- Mai bỏ dở câu nói
_Phải, chúng ta tự làm diều chơi đi- Huy cười
_Nhưng tụi tui đâu có biết làm- Mai thở dài
_Thì tụi tui dạy cho, thấy sao?- Huy nói
_Được á, vậy mua cái gì để làm vậy- Lan tò mò
_Cái đó hả, thôi để mình mua cho- Kiên nói
_Mua ở đâu mình đi với cậu nha, tụi mình đi nha- Lan nói rồi cung Kiên ra ngoài
Trong phòng khách không khí bỗng nhiên trầm mặc, Anh và Quân thì vốn ít lời cũng không nói làm gì nhưng hôm nay không biết vì sao Huy k có châm chọc Mai nữa mà cứ nhìn cô, ánh mắt mê ly làm Mai cảm thấy ngượng đỏ mặt cảm giác lâng lâng không biết phải làm sao
_Họ đi mua đồ để làm diều chắc sẽ lâu, cậu vào bếp lấy bánh ra cho họ đi, họ là khách đừng để thất lễ- Anh nói phá tan bầu không khí ngượng ngùng này
_Cậu nói vậy là sao, chúng ta là bạn mà đừng khách sáo vậy chứ- Quân nhìn thẳng vào đôi mắt Anh nhưng cậu không thể nhìn thấy gì từ đôi mắt sâu thăm thẳm ấy ngược lại còn bị đôi mắt cất giấu thật sâu tia ảm đạm cùng buồn bã của Anh thu hút, không thể rời mắt. Anh quay mặt ránh đôi mắt của Quân nó mang cái gì đó sẽ chia…tìm tòi….nhưng lại mang một tia ấm áp cùng yêu thương. Anh nghĩ cô nhìn lầm nhưng cô lại có cảm giác ấm áp tận đáy lòng, cảm giác ấy cô không có bài xích. Lòng thầm cả kinh, Anh thấy mình dạo này thật lạ khi gặp Quân tuy cô không biểu hiện nhưng cô biết rõ điều đó hơn ai hết
_Phải đó, cậu nói như vậy cứ như chúng tôi là người ngoài vậy- Huy có vẻ không hài lòng
_Các cậu đừng hiểu lầm, Anh tuy nói vậy nhưng không có ý gì đâu, cậu ấy chỉ là quan tâm các cậu thôi, nhưng mà cậu ấy không biểu hiện ra ngoài đó thôi- mai giả thích giúp Anh
_Hả?- Quân và Huy ngoác miệng
_Lần đầu tiên mình gặp cậu ấy là lúc đang đánh nhau trong vườn trường. Lúc đó cũng là lần đầu mình gặp Lan đó. Mình gặp Lan đang đánh nhau với một đám con trai khoảng 50 tên, thấy họ là con trai mà đánh con gái với lại còn ỷ đông hiếp yếu mình tức quá nhảy vào đánh cùng luôn. Lúc đánh gần xong thì một tên cầm cây định đánh lén mình cũng may lúc đo Anh xuất hiện đáng gục tên đó bằng một đòn Karate, mình và Lan cảm ơn cậu ấy đã cứu bọn mình, các cậu biết cậu ấy nói gì không
_Hả? nói gì?- Quân Huy tò mò
_Cậu đi đi, hôm nay nói nhiều quá- Anh nói giọng nói tuy lạnh nhưng không có bực
_Cậu ấy nói: ” Các cô đi đi, phiền phức chết đi được, phá hỏng giấc ngủ của tui”, rồi bỏ đi để lại mình và Lan đơ tại chỗ nhưng một lúc sau cậu ấy trở lại quăng cho mình và Lan một bịt bông băng nói ” Các người băng bó đi, phiền quá” Cậu ấy nói rồi bỏ đi cũng không thấy trở lại. Nhưng mình và Lan lại rất cảm động đó nha, từ đó về sau mình và Lan ngày nào cũng dính lấy cậu ấy, cho đến bây giờ luôn- Mai bộ dáng không sợ chết cười cười, đôi mắt mờ ảo như đang hồi tưởng lại một đoạn kí ức xa xôi
_Hừ!, cậu có đi không?- Anh hừ lạnh không có biểu tình gì đối với hành động của Mai
_Đi…đi mà..hì hì- Mai cười giã lã nói rồi chạy vào nhà bếp
Mai và Kiên thì lại khác, rất sôi nổi buông chuyện
_Kiên à, tụi mình phải mua những gì vậy- Lan thắc mắc
_À chúng ta phải mua giấy, keo. Dây, kéo,…- Kiên kể một tràng
_Woa….nhiều vậy sao, vậy chúng ta làm gì trước…..- Lan đang ríu rít nói bỗng nhiên im bặt, một cơn gió lạ thổi qua, cảm giác khó chịu xông đến, cô có cảm giác như có cái gì đó trên cổ mình nhưng sờ vào lại không có gì
Nhưng thật ra……có một hình xăm hình cánh dơi trên cổ cô, 1s sau thì biến mất như nó đã tan vào cơ thể cô vậy
_Lan, cậu sao vậy?- cảm thấy sự khác lạ của Lan Kiên lo lắng hỏi
_Không có gì đâu, chúng ta đi thôi hihi- Lan khôi phục lại bình thường, cảm giác khó chịu đó không còn nữa
_Ừm, đi nhanh còn về nữa đừng để mọi người phải đợi- Kiên mỉm cười nắm lấy tay Lan kéo đi, cậu cảm thấy thật hạnh phúc khi được nắm tay Lan như thế này. Còn Lan có cảm giác như có một dòng điện xẹt qua người hô hấp có chút khó khăn, mặt bỗng hồng hồng nhưng cô cũng không có rút tay ra, cô không có bài xích cảm giác lạ này
Nhưng họ có biết…….một ánh mắt lạnh lẽo nhìn họ rồi nhếch mép cười……chuyện gì sẽ xảy đến…..liệu buổi thả diều của họ có yên bình…
/37
|