Ngoại ô thành phố, nơi xe cộ không ồn ào, dòng người không tấp nập nhưng lại mang đến một cảm giác tĩnh lặng êm đềm, bình yên đến lạ….trên một ngọn đồi xanh cỏ, xa xa đầy những bông cỏ may tim tím, tiếng cãi vã cùng nói cười như gieo rắt vào khung cảnh ấy sự sống, nét sinh động…
_Nè, cậu làm gì vậy coi chừng rách bây giờ- Huy
_Biết rồi mà, nói mãi tại tui mới làm mà- Mai cũng gân cổ cãi lại
…………………..
_Cậu làm như vầy, như vầy nè- Kiên chỉ dẫn Lan làm một con diều giấy màu hồng trông vô cùng xinh xắn
_Mình hiểu rồi, hihi- Lan cười rất tươi
_Cậu dán đuôi diều lại đi rồi thả thử xem nó có bay không- Quân nói
_Rồi, giờ làm sao cho nó bay- Anh ngây thơ hỏi.
_Thì cậu cầm dây kéo xuống dưới chân đồi, còn mình thì cầm con diều đứng đây khi cậu đến chân đồi rồi thì chạy thật nhanh , nó sẽ tự động bay lên thôi- Quân bất ngờ trả lời cậu không ngờ người lạnh lùng ít nói như Anh mà cũng có lúc ngây thơ như thế
_Mình đi ngay- Anh nói rồi cầm cuộn dây đi thẳng đến chân đồi
Lan và Mai cũng làm xong con diều của mình, xuống chân đồi gần chỗ Anh để thả…nhưng…bầu trời đột nhiên đen kịt….trong những lùm cây rậm rạm phát ra tiếng sột soạt khả nghi….
_Có chuyện gì vậy các cậu- Kiên hỏi, thấy lạ nên tụi hắn chạy xuống
_Mình cũng không biết nữa nhưng mình thấy khó chịu quá- Lan thấy khó thở , cái gì đó ngăn ngăn ở ngực rồi dần dần chuyển đến cổ, sắc mặt trắng bệch vi nghẹt thở
_Cậu sao vậy Lan, đừng làm mình sợ- Mai đỡ Lan lo lắng hỏi
_Lan, em đừng làm anh sợ, mau nói gì đi- Kiên sợ, cậu sợ mất Lan người cậu yêu nhưng chưa một lần bày tỏ, cậu cảm thấy bất lực vì mình không bảo vệ được Lan, giây phút này cậu thật hối hận vì đã không nói rõ tình cảm của mình với Lan…
_Cậu ấy sao vậy?- Quân và Huy cũng lo lắng hỏi nhưng thấy Kiên đột nhiên chuyển cách xưng hô cùng thái độ lo lắng ấy, các cậu cũng đã phần nào hiểu được tình cảm Kiên dành cho Lan
_Cậu sao vậy Lan, cậu thấy khó chịu chỗ nào, mau nói mình biết- Anh đến nâng Lan dậy nhưng khi vừa chạm vào Lan thì cô đã hiểu hết tất cả những gì đang diễn ra trong cơ thể Lan
_Cậu nói đi, lúc nãy khi đi mua dụng cụ với cậu, cậu ấy có biểu hiện gì lạ không?- Anh gấp gáp hỏi
_Có, lúc đó đang nói chuyện thì cậu ấy đột nhiên im lặng, có vẻ thất thần, khi mình gọi mới bình thường trở lại- Kiên đáp ngay
_Khá khen cho các người, lại dám hành động ngay giữa thanh thiên bạch nhật, quả là chẳng xem ta ra gì- Anh nói, đôi mắt tím lộ rõ sự chết chóc, cô so với lúc nãy khác xa hoàn toàn, cô sẽ không để yên cho những người hãm hại những người thân của mình
_Ý cậu là sao Anh- Mai thấy lạ hỏi
_Không lẽ có người hại cậu ấy- Huy nhanh miệng nói
_Và cậu biết họ là ai?- Quân nói tiếp lời Huy
_Chuyện đó để nói sau, lo cho cậu ấy trước đã- Anh vừa nói vừa lấy ra một huy hiệu có hình thù kì lạ định dán vào người Lan thì bỗng nhiên trong lồng ngực cô ( Anh nhé) có cái gì phát sáng, ánh sáng có năm màu: xanh, đỏ, tím, vàng, hồng. Ánh sáng năm màu ấy dần tách ra thành năm phần và biến thành năm viên ngọc hình hoa anh đào có năm màu, hai bên viên ngọc có một đôi cánh nhưng những đôi cánh ấy không mở ra mà lại đóng chặt che lại viên ngọc đôi cánh ấy chờ đợi điều gì chăng…Gương mặt tái nhợt vì nghẹt thở của Lan cũng dần dần có lại sức sống, hồng hào. Năm viên ngọc không phát sáng nữa mà nằm trong tay Anh, cô lấy một viên đá đặt trước ngục Lan, kì lạ là viên đá dần lặn vào trong người Lan như tan chảy vào trong cơ thể Lan, cô cảm thấy như có một dòng nước chảy trong cơ thể mình nó mang cho cô sức mạnh, tia sáng lóe lên trên cổ Lan, một đôi cánh dơi rơi ra và tan vào hư không. Sắc mặt Lan cũng trở lại bình thường
_Cậu có sao không- mọi người đồng thanh
_Mình không sao- Lan mỉm cười trấn an
Anh lấy bốn viên đá còn lại lần lượt đưa cho Mai, Kiên,Huy và Quân. Mai cảm thấy có một dòng sức mạnh chảy trong người mình nó nhẹ nhàng như một cơn gió, Kiên cảm thấy trong người có một sức mạnh như biển cả bao la, dào dạt, Huy lại cảm thấy trong người mình có một luồng sức mạnh, mạnh mẽ nhưng êm dịu của đất mẹ, còn Quân cậu lại cảm thấy trong người có một sức mạnh khó hình dung, nó rạo rực, thiêu đốt, nó như cháy bùng trong người cậu và tất nhiên sức mạnh của cậu là lửa
Mãi chăm chú vào điều kì lạ mà mình vừa thấy nên mọi người không để ý rằng cảnh vật xung quanh mình dần chuyển biến, không gian vặn vẹo và khi không gian trở lại bình thường sáu người đã ở trong một cánh rừng âm u, tiếng sột soạt trong những tán cây ngày càng lớn…..
_Các cậu có nghe gì không?- Quân lên tiếng hỏi khi nghe âm thanh là lạ
_Có hình như có cái gì trong mấy tán cây- Huy nghi ngờ nói
_Hay là để mình đi xem- Kiên nói định bước đến gần
_Mình đi với cậu- Lan định đi cùng Kiên nhưng chưa bước đi thì…
_Các cậu đừng đi- Anh nói
_Sao vậy?- năm người đồng thanh hỏi
_Chúng sẽ tự tìm đến chúng ta thôi, các cậu đừng động nghe mình nói- Anh ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:
_Khi thấy chúng, các cậu hãy nhớ nhắm mắt lại, tập trung tinh thần và nói: ” Nhẫn thuật…Nijza…dịch chuyển..”- Anh nói giọng nhè nhẹ
_Chúng là cái gì?- năm người lại một lần nữa khó hiểu
_Lát nữa các cậu sẽ biết, các cậu đã nhớ rõ cậu chú đó chưa- Anh nghiêm giọng
_Ừm tụi mình nhớ rồi- năm người đồng thanh
Bỗng một mùi hôi thối như mùi của tử thi bốc lên, trong những tán cây…những cái xác…không hồn….nhếch nhác….quần áo rách rưới…tay chân toàn máu là máu…dần tiến đến chỗ tụi nói…thèm thuồng….
_Anh ơi, tụi nó ….là cái gì vậy?- lan run bần bật
_Các cậu niệm chú đi, lát nữa nói sau- Anh thúc giục
_Nhẫn thuật….Nijza….dịch chuyển- mọi người đồng thanh
Một đạo ánh sáng lóe lên mang theo tụi nó (tính luôn cả tụi hắn) biến mất….như hòa vào không gian, như được nhấc lên cao….và….bay theo gió….những cái xác gầm gừ…thất vọng…tiếc núi và..thèm thuồng. Trong bóng tối một nụ cười ma mị… một giọng nói vô hồn
_Con bé không chết…nó không chết…nó thoát rồi…thoát rồi…không thể được phải giết nó….phải giết nó….- bà My nói như một cái máy như tâm trí đã bị ai khống chế…và ở một căn phòng tại một ngôi biệt thự cổ kính và có phần..lạnh lẽo…
_Thật không ngờ…cháu gái ta lại có bản lĩnh như vậy…nhưng bất quá chút bản lĩnh của ngươi có thể là gì ta- bà nội Anh cười …một nụ cười quỷ dị….ác độc và rất chi là cáo..
—————————–
Biệt thự Happy….một ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt mang mọi người trở lại
_Ôi, đúng là sợ chết mình nha- Lan ngồi phịch xuống sofa thở lấy thở để
_Anh à cậu biết mấy thứ lúc nãy là gì không, đáng sợ quá- Mai hỏi
Còn tụi hắn không nói gì….lắng nghe câu trả lời từ Anh
_Xin lỗi các cậu, đã làm liên lụy các cậu, mình…- Anh bỏ dở câu nói
_Cậu nói gì vậy, chúng ta là bạn mà- Lan có vẻ khó chịu trước câu trả lời của Anh, trước đây Anh chưa bao giờ có thái độ như vậy
_Phải đó, có gì cậu cứ nói đi, lỗi phải gì- Mai cũng bực không kém
_Cậu nói đi- tụi hắn cũng chen vào
_Nhưng….- Anh vẫn còn do dự…cô sợ…một nỗi sợ vô hình, cô sợ sau khi nghe xong mọi người sẽ không dám ở bên cạnh cô nữa….cô không muốn điều đó,….cô rất cô đơn, cô không muốn lại sống cuộc sống chỉ có một mình trong bóng tối, không có bạn bè… nhưng khi đối diện với đôi mắt thiết tha của mọi người cô lại mềm lòng, chắc có lẽ…cô nên tin vào tình bạn của họ bao năm qua, tin vào sự chân thành của mọi người và tin vào chính bản thân cô, chẳng phải mọi người vẫn chân thành với cô khi cô nói gia đình mình chỉ làm ăn nhỏ thôi sao. Cô quyết định nói cho mọi người biết cũng như cho mình một cơ hội nữa để tin vào những người bạn của mình- những người mình quan tâm nhất
_Thôi được: Chúng chính là thây ma…cấp cuối cùng của loài ma cà rồng, chúng là xác những người đã chết vào đên trăng rằm bị dào lên và tưới máu vào người thì sẽ biến thành thây ma, chúng uống máu, ăn thịt người và tất cả nhưng gì có hơi thở, chúng bị điều khiển bởi một người, những người đó được gọi là những “người canh xác”, “người canh xác” là những người có tâm hồn đen tối, độc ác và tham lam, “người canh xác” lại bị khống chế bởi các ” tà linh”, “tà linh” nói người cũng chẳng phải người, chúng đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết, chúng độc ác, chúng có thể hành động vào ban ngày và sinh hoạt như người bình thường nên con người bình thường không có pháp lực hoặc có pháp lực thấp sẽ không nhận ra. “Tà linh” khống chế ” người canh xác” để họ làm việc cho mình nhưng hiện nay “tà linh” còn rất ít- Anh nói một tràng dài
Mọi người ngẩn ra…không ngờ trên đời này lại tồn tại những thứ như vậy và còn quá nhiều điều mà mình chưa biết được
_Vậy sao cậu lại biết được, và còn câu chú lúc nãy là sao?- Quân hỏi
_Thật ra, mình không phải là người bình thường và nhà mình không phải làm ăn nhỏ gì đó mà mình là cô chủ tập đoàn Asaki, Nhật, mình còn một câu chuyện muốn nói với các cậu- Anh ngừng một lúc rồi nói tiếp:
_Hơn mười 17 năm trước, vợ của tổng giám đốc tập đoàn Phong Vân ở Việt Nam bỗng dưng chết đi do căn bệnh lạ và con trai của họ mới 2t cũng mất tích nhưng sự thật không phải như vậy, bà bị người khác hãm hại, bà và con trai bị bắt cóc rồi thiêu sống trong một căn nhà bỏ hoang nhưng bọn người đó đâu biết được bà ấy không chết mà còn cùng con trai trốn về nhà mẹ ruột vì bà biết có người muốn hãm hại mình, bà muốn nhờ mẹ mình chuẩn bị tất cả để đối phó với sự việc sắp xảy ra nhưng ai có ngờ, một tháng sau khi bà đã chuẩn bị tất cả thì nghe được tin chồng mình lấy vợ khác, đau khổ , tuyệt vọng bà tự sát nhưng lại được cứu sống và bà biết mình mang thai 2 tháng, vì đứa con trong bụng và đứa con trai bà gắng gượng sống tiếp, bà hạ sinh một bé gái….và bé gái đó chính là mình- Anh nói đều đều nhưng ánh mắt toát lên sự thù hận cùng hận ý sâu đậm, ngừng một lúc Anh lại nói tiếp:
_Thật ra gia tộc Asaki không giống như những gia tộc lâu đời ở Nhật bản khác mà là một gia tộc nijza bí ẩn, bà ngoại của mình không cho mẹ tiết lộ sự thật về thân phận của mình, bà nói nếu một người yêu con thật lòng sẽ không vì gia cảnh hay xuất thân của con mà tình cảm dành cho con thay đổi, mẹ mình cũng nghĩ vậy nên quyết định giấu “ông ta” nhưng khi cưới xong bà cũng đã nói rõ cho ông ấy biết nhưng tại sao ông ta lại phản bội mẹ mình chứ, mình không thể hiểu cũng không thể tha thứ cho ông ta nên lần này đến Việt Nam mình phải trả lại họ gấp đôi những gì họ đã nợ mẹ và anh em mình. Nhưng không ngờ người là bà nội trên danh nghĩa của mình lại cùng bà My- mẹ Tuyết chắc các cậu cũng biết, hãm hại mẹ mình còn ông ta hoàn toàn không biết gì cả, một điều khiến mình bất ngờ hơn là BÀ NỘI của mình lại là một “tà linh”…..
Mọi người không nói gì chỉ có thể lắng nghe…bầu không khí lặng đi, mỗi người một suy nghĩ nhưng những suy nghĩ ấy lại xoay quanh Anh…
_Nếu các cậu thấy sợ, thì không sao…. Mình…sẽ dọn ra ngoài tuyệt đối không làm liên lụy đến các cậu- Anh nhắm đôi mắt tím khó khăn nói ra từng lời
_Cậu nói gì vậy hả, tụi mình là bạn của nhau mà, mình không sợ liên lụy gì hết á- Lan ôm lấy Anh
_Anh, cậu có phải không xem tụi mình là bạn nữa không?, sao đòi dọn ra ngoài hả, mình không chịu đâu- Mai nói giọng run run như sắp khóc
Anh mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc…
_Họ là con gái còn không sợ thì tụi tui sợ cái gì- Quân nhếch mép, cười rất chi là vô lại
_Phải đó, không lẽ tụi tui thua bọn con gái mấy người sao- Huy cũng cười cười
_Có Lan thì mình phải bảo vệ cậu ấy chứ- Kiên nói rồi nhìn Lan làm cô ngượng đỏ mặt, trái tim không tự chủ đập nhanh
_Ôi thiệt là thói đời đen bạc, cậu chỉ bảo vệ Lan vậy còn tụi tui thì sao- Mai giả vờ chấm nước mắt trêu Lan làm mặt Lan càng đỏ hơn
_Vậy để anh bảo vệ em nhé- Huy bỗng nhiên nói làm Mai ngừng cười ngay tức khắc
_Không cần, mà cậu lớn hơn ai mà kêu tui bằng em chứ- Mai cãi lại để che giấu sự ngại ngùng
_Tất nhiên lớn hơn rồi, cậu nên nhớ chúng ta mới 17t thôi- Anh phun ra một câu làm Mai cứng đờ, rồi lên phòng
_Khụ…khụ.. thôi hôm nay cũng mệt rồi, các em nghỉ đi, tụi anh về- Quân phá tan bầu không khí ngượng ngập nhưng có ai biết được cậu cảm thấy rất bất ngờ khi nghe những lời Anh nói, không tự chủ cậu muốn tìm hiểu về Anh, cậu cảm thấy Anh có quá nhiều bí mật, cậu muốn hiểu Anh hơn nhưng tại sao cậu muốn điều đó thì cậu không biết được
_Vâng- Mai, Lan đồng thanh, tâm hồn vẫn còn ở trên mây
Kết thúc một ngày mệt mỏi…
_Nè, cậu làm gì vậy coi chừng rách bây giờ- Huy
_Biết rồi mà, nói mãi tại tui mới làm mà- Mai cũng gân cổ cãi lại
…………………..
_Cậu làm như vầy, như vầy nè- Kiên chỉ dẫn Lan làm một con diều giấy màu hồng trông vô cùng xinh xắn
_Mình hiểu rồi, hihi- Lan cười rất tươi
_Cậu dán đuôi diều lại đi rồi thả thử xem nó có bay không- Quân nói
_Rồi, giờ làm sao cho nó bay- Anh ngây thơ hỏi.
_Thì cậu cầm dây kéo xuống dưới chân đồi, còn mình thì cầm con diều đứng đây khi cậu đến chân đồi rồi thì chạy thật nhanh , nó sẽ tự động bay lên thôi- Quân bất ngờ trả lời cậu không ngờ người lạnh lùng ít nói như Anh mà cũng có lúc ngây thơ như thế
_Mình đi ngay- Anh nói rồi cầm cuộn dây đi thẳng đến chân đồi
Lan và Mai cũng làm xong con diều của mình, xuống chân đồi gần chỗ Anh để thả…nhưng…bầu trời đột nhiên đen kịt….trong những lùm cây rậm rạm phát ra tiếng sột soạt khả nghi….
_Có chuyện gì vậy các cậu- Kiên hỏi, thấy lạ nên tụi hắn chạy xuống
_Mình cũng không biết nữa nhưng mình thấy khó chịu quá- Lan thấy khó thở , cái gì đó ngăn ngăn ở ngực rồi dần dần chuyển đến cổ, sắc mặt trắng bệch vi nghẹt thở
_Cậu sao vậy Lan, đừng làm mình sợ- Mai đỡ Lan lo lắng hỏi
_Lan, em đừng làm anh sợ, mau nói gì đi- Kiên sợ, cậu sợ mất Lan người cậu yêu nhưng chưa một lần bày tỏ, cậu cảm thấy bất lực vì mình không bảo vệ được Lan, giây phút này cậu thật hối hận vì đã không nói rõ tình cảm của mình với Lan…
_Cậu ấy sao vậy?- Quân và Huy cũng lo lắng hỏi nhưng thấy Kiên đột nhiên chuyển cách xưng hô cùng thái độ lo lắng ấy, các cậu cũng đã phần nào hiểu được tình cảm Kiên dành cho Lan
_Cậu sao vậy Lan, cậu thấy khó chịu chỗ nào, mau nói mình biết- Anh đến nâng Lan dậy nhưng khi vừa chạm vào Lan thì cô đã hiểu hết tất cả những gì đang diễn ra trong cơ thể Lan
_Cậu nói đi, lúc nãy khi đi mua dụng cụ với cậu, cậu ấy có biểu hiện gì lạ không?- Anh gấp gáp hỏi
_Có, lúc đó đang nói chuyện thì cậu ấy đột nhiên im lặng, có vẻ thất thần, khi mình gọi mới bình thường trở lại- Kiên đáp ngay
_Khá khen cho các người, lại dám hành động ngay giữa thanh thiên bạch nhật, quả là chẳng xem ta ra gì- Anh nói, đôi mắt tím lộ rõ sự chết chóc, cô so với lúc nãy khác xa hoàn toàn, cô sẽ không để yên cho những người hãm hại những người thân của mình
_Ý cậu là sao Anh- Mai thấy lạ hỏi
_Không lẽ có người hại cậu ấy- Huy nhanh miệng nói
_Và cậu biết họ là ai?- Quân nói tiếp lời Huy
_Chuyện đó để nói sau, lo cho cậu ấy trước đã- Anh vừa nói vừa lấy ra một huy hiệu có hình thù kì lạ định dán vào người Lan thì bỗng nhiên trong lồng ngực cô ( Anh nhé) có cái gì phát sáng, ánh sáng có năm màu: xanh, đỏ, tím, vàng, hồng. Ánh sáng năm màu ấy dần tách ra thành năm phần và biến thành năm viên ngọc hình hoa anh đào có năm màu, hai bên viên ngọc có một đôi cánh nhưng những đôi cánh ấy không mở ra mà lại đóng chặt che lại viên ngọc đôi cánh ấy chờ đợi điều gì chăng…Gương mặt tái nhợt vì nghẹt thở của Lan cũng dần dần có lại sức sống, hồng hào. Năm viên ngọc không phát sáng nữa mà nằm trong tay Anh, cô lấy một viên đá đặt trước ngục Lan, kì lạ là viên đá dần lặn vào trong người Lan như tan chảy vào trong cơ thể Lan, cô cảm thấy như có một dòng nước chảy trong cơ thể mình nó mang cho cô sức mạnh, tia sáng lóe lên trên cổ Lan, một đôi cánh dơi rơi ra và tan vào hư không. Sắc mặt Lan cũng trở lại bình thường
_Cậu có sao không- mọi người đồng thanh
_Mình không sao- Lan mỉm cười trấn an
Anh lấy bốn viên đá còn lại lần lượt đưa cho Mai, Kiên,Huy và Quân. Mai cảm thấy có một dòng sức mạnh chảy trong người mình nó nhẹ nhàng như một cơn gió, Kiên cảm thấy trong người có một sức mạnh như biển cả bao la, dào dạt, Huy lại cảm thấy trong người mình có một luồng sức mạnh, mạnh mẽ nhưng êm dịu của đất mẹ, còn Quân cậu lại cảm thấy trong người có một sức mạnh khó hình dung, nó rạo rực, thiêu đốt, nó như cháy bùng trong người cậu và tất nhiên sức mạnh của cậu là lửa
Mãi chăm chú vào điều kì lạ mà mình vừa thấy nên mọi người không để ý rằng cảnh vật xung quanh mình dần chuyển biến, không gian vặn vẹo và khi không gian trở lại bình thường sáu người đã ở trong một cánh rừng âm u, tiếng sột soạt trong những tán cây ngày càng lớn…..
_Các cậu có nghe gì không?- Quân lên tiếng hỏi khi nghe âm thanh là lạ
_Có hình như có cái gì trong mấy tán cây- Huy nghi ngờ nói
_Hay là để mình đi xem- Kiên nói định bước đến gần
_Mình đi với cậu- Lan định đi cùng Kiên nhưng chưa bước đi thì…
_Các cậu đừng đi- Anh nói
_Sao vậy?- năm người đồng thanh hỏi
_Chúng sẽ tự tìm đến chúng ta thôi, các cậu đừng động nghe mình nói- Anh ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:
_Khi thấy chúng, các cậu hãy nhớ nhắm mắt lại, tập trung tinh thần và nói: ” Nhẫn thuật…Nijza…dịch chuyển..”- Anh nói giọng nhè nhẹ
_Chúng là cái gì?- năm người lại một lần nữa khó hiểu
_Lát nữa các cậu sẽ biết, các cậu đã nhớ rõ cậu chú đó chưa- Anh nghiêm giọng
_Ừm tụi mình nhớ rồi- năm người đồng thanh
Bỗng một mùi hôi thối như mùi của tử thi bốc lên, trong những tán cây…những cái xác…không hồn….nhếch nhác….quần áo rách rưới…tay chân toàn máu là máu…dần tiến đến chỗ tụi nói…thèm thuồng….
_Anh ơi, tụi nó ….là cái gì vậy?- lan run bần bật
_Các cậu niệm chú đi, lát nữa nói sau- Anh thúc giục
_Nhẫn thuật….Nijza….dịch chuyển- mọi người đồng thanh
Một đạo ánh sáng lóe lên mang theo tụi nó (tính luôn cả tụi hắn) biến mất….như hòa vào không gian, như được nhấc lên cao….và….bay theo gió….những cái xác gầm gừ…thất vọng…tiếc núi và..thèm thuồng. Trong bóng tối một nụ cười ma mị… một giọng nói vô hồn
_Con bé không chết…nó không chết…nó thoát rồi…thoát rồi…không thể được phải giết nó….phải giết nó….- bà My nói như một cái máy như tâm trí đã bị ai khống chế…và ở một căn phòng tại một ngôi biệt thự cổ kính và có phần..lạnh lẽo…
_Thật không ngờ…cháu gái ta lại có bản lĩnh như vậy…nhưng bất quá chút bản lĩnh của ngươi có thể là gì ta- bà nội Anh cười …một nụ cười quỷ dị….ác độc và rất chi là cáo..
—————————–
Biệt thự Happy….một ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt mang mọi người trở lại
_Ôi, đúng là sợ chết mình nha- Lan ngồi phịch xuống sofa thở lấy thở để
_Anh à cậu biết mấy thứ lúc nãy là gì không, đáng sợ quá- Mai hỏi
Còn tụi hắn không nói gì….lắng nghe câu trả lời từ Anh
_Xin lỗi các cậu, đã làm liên lụy các cậu, mình…- Anh bỏ dở câu nói
_Cậu nói gì vậy, chúng ta là bạn mà- Lan có vẻ khó chịu trước câu trả lời của Anh, trước đây Anh chưa bao giờ có thái độ như vậy
_Phải đó, có gì cậu cứ nói đi, lỗi phải gì- Mai cũng bực không kém
_Cậu nói đi- tụi hắn cũng chen vào
_Nhưng….- Anh vẫn còn do dự…cô sợ…một nỗi sợ vô hình, cô sợ sau khi nghe xong mọi người sẽ không dám ở bên cạnh cô nữa….cô không muốn điều đó,….cô rất cô đơn, cô không muốn lại sống cuộc sống chỉ có một mình trong bóng tối, không có bạn bè… nhưng khi đối diện với đôi mắt thiết tha của mọi người cô lại mềm lòng, chắc có lẽ…cô nên tin vào tình bạn của họ bao năm qua, tin vào sự chân thành của mọi người và tin vào chính bản thân cô, chẳng phải mọi người vẫn chân thành với cô khi cô nói gia đình mình chỉ làm ăn nhỏ thôi sao. Cô quyết định nói cho mọi người biết cũng như cho mình một cơ hội nữa để tin vào những người bạn của mình- những người mình quan tâm nhất
_Thôi được: Chúng chính là thây ma…cấp cuối cùng của loài ma cà rồng, chúng là xác những người đã chết vào đên trăng rằm bị dào lên và tưới máu vào người thì sẽ biến thành thây ma, chúng uống máu, ăn thịt người và tất cả nhưng gì có hơi thở, chúng bị điều khiển bởi một người, những người đó được gọi là những “người canh xác”, “người canh xác” là những người có tâm hồn đen tối, độc ác và tham lam, “người canh xác” lại bị khống chế bởi các ” tà linh”, “tà linh” nói người cũng chẳng phải người, chúng đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết, chúng độc ác, chúng có thể hành động vào ban ngày và sinh hoạt như người bình thường nên con người bình thường không có pháp lực hoặc có pháp lực thấp sẽ không nhận ra. “Tà linh” khống chế ” người canh xác” để họ làm việc cho mình nhưng hiện nay “tà linh” còn rất ít- Anh nói một tràng dài
Mọi người ngẩn ra…không ngờ trên đời này lại tồn tại những thứ như vậy và còn quá nhiều điều mà mình chưa biết được
_Vậy sao cậu lại biết được, và còn câu chú lúc nãy là sao?- Quân hỏi
_Thật ra, mình không phải là người bình thường và nhà mình không phải làm ăn nhỏ gì đó mà mình là cô chủ tập đoàn Asaki, Nhật, mình còn một câu chuyện muốn nói với các cậu- Anh ngừng một lúc rồi nói tiếp:
_Hơn mười 17 năm trước, vợ của tổng giám đốc tập đoàn Phong Vân ở Việt Nam bỗng dưng chết đi do căn bệnh lạ và con trai của họ mới 2t cũng mất tích nhưng sự thật không phải như vậy, bà bị người khác hãm hại, bà và con trai bị bắt cóc rồi thiêu sống trong một căn nhà bỏ hoang nhưng bọn người đó đâu biết được bà ấy không chết mà còn cùng con trai trốn về nhà mẹ ruột vì bà biết có người muốn hãm hại mình, bà muốn nhờ mẹ mình chuẩn bị tất cả để đối phó với sự việc sắp xảy ra nhưng ai có ngờ, một tháng sau khi bà đã chuẩn bị tất cả thì nghe được tin chồng mình lấy vợ khác, đau khổ , tuyệt vọng bà tự sát nhưng lại được cứu sống và bà biết mình mang thai 2 tháng, vì đứa con trong bụng và đứa con trai bà gắng gượng sống tiếp, bà hạ sinh một bé gái….và bé gái đó chính là mình- Anh nói đều đều nhưng ánh mắt toát lên sự thù hận cùng hận ý sâu đậm, ngừng một lúc Anh lại nói tiếp:
_Thật ra gia tộc Asaki không giống như những gia tộc lâu đời ở Nhật bản khác mà là một gia tộc nijza bí ẩn, bà ngoại của mình không cho mẹ tiết lộ sự thật về thân phận của mình, bà nói nếu một người yêu con thật lòng sẽ không vì gia cảnh hay xuất thân của con mà tình cảm dành cho con thay đổi, mẹ mình cũng nghĩ vậy nên quyết định giấu “ông ta” nhưng khi cưới xong bà cũng đã nói rõ cho ông ấy biết nhưng tại sao ông ta lại phản bội mẹ mình chứ, mình không thể hiểu cũng không thể tha thứ cho ông ta nên lần này đến Việt Nam mình phải trả lại họ gấp đôi những gì họ đã nợ mẹ và anh em mình. Nhưng không ngờ người là bà nội trên danh nghĩa của mình lại cùng bà My- mẹ Tuyết chắc các cậu cũng biết, hãm hại mẹ mình còn ông ta hoàn toàn không biết gì cả, một điều khiến mình bất ngờ hơn là BÀ NỘI của mình lại là một “tà linh”…..
Mọi người không nói gì chỉ có thể lắng nghe…bầu không khí lặng đi, mỗi người một suy nghĩ nhưng những suy nghĩ ấy lại xoay quanh Anh…
_Nếu các cậu thấy sợ, thì không sao…. Mình…sẽ dọn ra ngoài tuyệt đối không làm liên lụy đến các cậu- Anh nhắm đôi mắt tím khó khăn nói ra từng lời
_Cậu nói gì vậy hả, tụi mình là bạn của nhau mà, mình không sợ liên lụy gì hết á- Lan ôm lấy Anh
_Anh, cậu có phải không xem tụi mình là bạn nữa không?, sao đòi dọn ra ngoài hả, mình không chịu đâu- Mai nói giọng run run như sắp khóc
Anh mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc…
_Họ là con gái còn không sợ thì tụi tui sợ cái gì- Quân nhếch mép, cười rất chi là vô lại
_Phải đó, không lẽ tụi tui thua bọn con gái mấy người sao- Huy cũng cười cười
_Có Lan thì mình phải bảo vệ cậu ấy chứ- Kiên nói rồi nhìn Lan làm cô ngượng đỏ mặt, trái tim không tự chủ đập nhanh
_Ôi thiệt là thói đời đen bạc, cậu chỉ bảo vệ Lan vậy còn tụi tui thì sao- Mai giả vờ chấm nước mắt trêu Lan làm mặt Lan càng đỏ hơn
_Vậy để anh bảo vệ em nhé- Huy bỗng nhiên nói làm Mai ngừng cười ngay tức khắc
_Không cần, mà cậu lớn hơn ai mà kêu tui bằng em chứ- Mai cãi lại để che giấu sự ngại ngùng
_Tất nhiên lớn hơn rồi, cậu nên nhớ chúng ta mới 17t thôi- Anh phun ra một câu làm Mai cứng đờ, rồi lên phòng
_Khụ…khụ.. thôi hôm nay cũng mệt rồi, các em nghỉ đi, tụi anh về- Quân phá tan bầu không khí ngượng ngập nhưng có ai biết được cậu cảm thấy rất bất ngờ khi nghe những lời Anh nói, không tự chủ cậu muốn tìm hiểu về Anh, cậu cảm thấy Anh có quá nhiều bí mật, cậu muốn hiểu Anh hơn nhưng tại sao cậu muốn điều đó thì cậu không biết được
_Vâng- Mai, Lan đồng thanh, tâm hồn vẫn còn ở trên mây
Kết thúc một ngày mệt mỏi…
/37
|