Nơi tổ chức bữa tiệc được bố trí vô cùng xa hoa.
Người tới dự hầu hết đều là những nhân vật quen thuộc, một câu “Giang Tổng”, hai câu “bà Giang”, hoặc là nâng chén rượu mời, hoặc là gật đầu tâm sự.
Bởi vậy có thể thấy địa vị của Giang gia ở Giang Châu lớn như thế nào. MC là một người nổi tiếng trong làng giải trí, vừa lên sân khấu đã lập tức trở thành tiêu điểm của2mọi người. Sau một tràng dài những lời dạo đầu khéo léo, “... Chủ nhà của bữa tiệc hôm nay của chúng ta là CEO tập đoàn Minh Đạt - ngài Ân Hoán!“.
Người đàn ông mặc áo gió màu xám, vai rộng, eo rắn chắc, hông hẹp, thân cao như ngọc. Khách khứa trong bữa tiệc này đều mặc vest đi giày da khiến cho tạo hình của hắn lúc này càng trở nên khác biệt.
Nhưng Giang Nhiên lại cảm thấy,5người đàn ông mang theo hơi thở nguy hiểm quanh người như thế quả thực không hợp với mấy bộ vest. Đối với hắn, những trang phục kiểu cách như thể càng giống sự trói buộc hơn.
Đợi đến khi người đàn ông đi ra chỗ sáng rồi, gương mặt xinh đẹp một cách quá đáng kia liền xuất hiện trong tầm mắt mọi người, rõ ràng là diện mạo tà mị quyến rũ nhưng khóe mắt, đuôi mày lại treo đầy6sự lạnh lùng, ngưng kết hơi lạnh.
“Đây là người lãnh đạo của Tập đoàn Minh Đạt thật sao?” “Không ngờ lại trẻ tuổi như thế...”
“Nghe nói bối cảnh cứng lắm, thủ đoạn tàn nhẫn, còn có liên quan mập mờ tới xã hội đen nữa.”
“Thảo nào mấy năm nay lăn lộn ở Giang Châu lại như cá gặp nước.”
Bên dưới sân khấu vang lên tiếng bàn tán đầy sôi nổi, Ân Hoán đứng trên lạnh lùng đảo mắt nhìn mọi người,5chỉ chợt nhiễm một chút ấm áp khi tạm dừng ở nơi nào đó, giây lát sau lại biến mất sạch sẽ. “Mommy, mẹ làm sao thế?” Vẻ mặt bạn nhỏ Giang Gia Hằng mê man, tay cậu bị Sầm Uất Nhiên siết chặt vô cùng, đã bắt đầu hơi đau rồi.
“Không... Không sao...” Giang Dự tiến lên, ôm lấy cái eo thon của vợ, ánh mắt lộ ra sự quan tâm, “Có phải do điều hòa quá lạnh không?”
Sầm Uất3Nhiên ngẩng đầu nhìn chồng mình đầy chăm chú, ánh mắt hơi lóe, “A Dự, em không biết là anh ấy...”
Người đàn ông mỉm cười, phảng phất rộng lớn như mặt biển, có thể bao dung hết thảy, “Không cần giải thích, anh hiểu mà.” Mấy năm nay, cô vẫn luôn rất cố gắng, cố gắng vun đắp cho gia đình này, cố gắng yêu anh ta. Giang Dự đã sớm cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi, cần gì phải bắt bẻ quá nhiều chứ?
Nhưng mà...
Anh ta nhìn lên phía sân khấu, không ngờ người đã mai danh ẩn tích mười mấy năm lại xuất hiện một lần nữa theo cách này.
Người sáng lập Tập đoàn Minh Đạt ư? Rốt cuộc Ấn Hoán muốn làm gì đây? Ánh mắt tràn đầy phức tạp của Giang Dự nhìn về phía con gái, thật lâu sau, một tiếng thở dài bật ra khỏi moi.
“Đầu tiên, cảm ơn các vị khách khứa đã tới dự..” Ân Hoán nhận lấy micro do MC đưa cho, trầm giọng mở miệng.
Giang Nhiên không khỏi cảm khái. Người này không chỉ có ngoại hình hoàn mỹ mà còn có được chất giọng làm say lòng người như rượu, lắng đọng sự tinh khiết và thơm ngon theo năm tháng, gợi cảm tới cực hạn. Điểm này, chỉ cần nhìn phản ứng của vị MC nữ kia là có thể thấy.
Câu ít, ý nhiều, đề cập tới đủ mọi mặt, người đàn ông nhanh nhẹn kết thúc bài nói chuyện, cúi người cảm ơn. Sau khi giao micro lại cho MC liền xoay người rời sân khấu. Thấy thế, một đám người mang theo ly rượu chen chúc tiến lên, vây quanh Ân Hoán, y như sao vây lấy trăng. “Cuối cùng hôm nay cũng được gặp Ân Tổng, ngưỡng mộ đã lâu!” “Đã sớm nghe nói Ân Tổng có phong độ nhẹ nhàng, năng lực không tầm thường, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền...”
Có người nịnh bợ, có người khen tặng, có người có ý muốn làm thân, Ân Hoán đều vững vàng đối phó, vô cùng thành thạo.
Mười bảy năm cũng đủ cho một người từng là gã côn đồ, là tay đấm trong một tổ chức xã hội đen trở thành người đứng đầu một phương. Chặng đường ấy đã phải trải qua bao nhiêu gió tanh mưa máu, gian nan vất vả, có lẽ ngoài hắn ra, không một người ngoài nào có thể biết được. Cũng may, tất cả đều đã qua. Tương lai còn rất dài...
“Chị, chị làm gì thế?” Giang Gia Hằng giật váy Giang Nhiên, buộc cô phải dừng lại.
“Thằng nhóc này, buông tay ra!”
“Chị đi đâu thế?” “Toilet.” Nhoẻn miệng cười, mặt mày sáng rỡ, “Em trai thân yêu của chị, có muốn đi cùng không hả?” “...” Lắc đầu như điên.
Ước chừng hai mươi phút, Giang Nhiên mới rời khỏi toilet. Váy này đẹp thì đẹp thật nhưng quá vướng víu, đặc biệt là chẳng tiện đi WC một chút nào.
Giang Nhiên mất sức chín trâu hai hổ mới hoàn thành “hành động vĩ đại” kia, mồ hôi sớm đã ướt đầm cả người, thế nên cô liền rời khỏi phòng tiệc, đi ra vườn hoa bên ngoài cho thoáng.
Gió đêm lành lạnh, ánh trăng sáng ngời. Hoa đỗ quyên lặng lẽ nở rộ, vô cùng quyến rũ.
Giữa vườn hoa, một nam một nữ đang đứng đối mặt với nhau, lặng im không phát ra âm thanh nào. Sau một lúc lâu, người phụ nữ mới lên tiếng phá vỡ trầm mặc, “Mấy năm nay, có khỏe không?”
Trong mắt người đàn ông hiện lên sự si mê và lưu luyến, chỉ lướt qua giây lát rồi lại bị lý trí đè xuống, “Khỏe, em thì sao?”
“Cũng thế.”
“Giang Dự...” “Cũng rất tốt.” Sầm Uất Nhiên ngắt lời hắn, trên mặt nở một nụ cười vừa thỏa mãn, vừa vui vẻ. Cô không hề nói sai.
Giang Dự rất tốt, cũng đối xử với cô rất tốt.
Ân Hoán cũng cười, tuy rằng đa phần là chua xót nhưng cũng có vẻ thoải mái hơn, dường như đã trút bỏ được gánh nặng nào đó ra khỏi người.
Cho nên, mấy năm nay, hắn không ra tay quấy rầy là quyết định chính xác. Ít nhất, cô ấy đã sống hạnh phúc, giống như những gì bọn họ từng khát khao trước kia. Chỉ có điều nam chính thay đổi mà thôi.
Thậm chí hắn còn cảm thấy may mắn, những ngày tháng mưa rền gió dữ mà hắn đã trải qua, cô không có ở bên cạnh mình nên mới không gặp phải nguy hiểm gì. Hắn đã từng thề sẽ cướp cô về từ tay Giang Dự, thậm chí có lúc nó còn trở thành chấp niệm không từ bỏ ở trong lòng. Vì thế, hắn trả giá càng nhiều vất vả hơn những người khác, máu cũng chảy nhiều hơn, trong lòng luôn chỉ nghĩ phải làm thế nào để bò về phía trước.
Nhưng hôm nay, khi quay đầu lại nhìn, chợt phát hiện ra cô không còn là người trong trí nhớ của hắn nữa, mà hắn cũng không còn là hắn của trước đây.
Rất nhiều lúc, bỏ lỡ một lần là bỏ lỡ cả đời. Gương vỡ, khó lành.
Người tới dự hầu hết đều là những nhân vật quen thuộc, một câu “Giang Tổng”, hai câu “bà Giang”, hoặc là nâng chén rượu mời, hoặc là gật đầu tâm sự.
Bởi vậy có thể thấy địa vị của Giang gia ở Giang Châu lớn như thế nào. MC là một người nổi tiếng trong làng giải trí, vừa lên sân khấu đã lập tức trở thành tiêu điểm của2mọi người. Sau một tràng dài những lời dạo đầu khéo léo, “... Chủ nhà của bữa tiệc hôm nay của chúng ta là CEO tập đoàn Minh Đạt - ngài Ân Hoán!“.
Người đàn ông mặc áo gió màu xám, vai rộng, eo rắn chắc, hông hẹp, thân cao như ngọc. Khách khứa trong bữa tiệc này đều mặc vest đi giày da khiến cho tạo hình của hắn lúc này càng trở nên khác biệt.
Nhưng Giang Nhiên lại cảm thấy,5người đàn ông mang theo hơi thở nguy hiểm quanh người như thế quả thực không hợp với mấy bộ vest. Đối với hắn, những trang phục kiểu cách như thể càng giống sự trói buộc hơn.
Đợi đến khi người đàn ông đi ra chỗ sáng rồi, gương mặt xinh đẹp một cách quá đáng kia liền xuất hiện trong tầm mắt mọi người, rõ ràng là diện mạo tà mị quyến rũ nhưng khóe mắt, đuôi mày lại treo đầy6sự lạnh lùng, ngưng kết hơi lạnh.
“Đây là người lãnh đạo của Tập đoàn Minh Đạt thật sao?” “Không ngờ lại trẻ tuổi như thế...”
“Nghe nói bối cảnh cứng lắm, thủ đoạn tàn nhẫn, còn có liên quan mập mờ tới xã hội đen nữa.”
“Thảo nào mấy năm nay lăn lộn ở Giang Châu lại như cá gặp nước.”
Bên dưới sân khấu vang lên tiếng bàn tán đầy sôi nổi, Ân Hoán đứng trên lạnh lùng đảo mắt nhìn mọi người,5chỉ chợt nhiễm một chút ấm áp khi tạm dừng ở nơi nào đó, giây lát sau lại biến mất sạch sẽ. “Mommy, mẹ làm sao thế?” Vẻ mặt bạn nhỏ Giang Gia Hằng mê man, tay cậu bị Sầm Uất Nhiên siết chặt vô cùng, đã bắt đầu hơi đau rồi.
“Không... Không sao...” Giang Dự tiến lên, ôm lấy cái eo thon của vợ, ánh mắt lộ ra sự quan tâm, “Có phải do điều hòa quá lạnh không?”
Sầm Uất3Nhiên ngẩng đầu nhìn chồng mình đầy chăm chú, ánh mắt hơi lóe, “A Dự, em không biết là anh ấy...”
Người đàn ông mỉm cười, phảng phất rộng lớn như mặt biển, có thể bao dung hết thảy, “Không cần giải thích, anh hiểu mà.” Mấy năm nay, cô vẫn luôn rất cố gắng, cố gắng vun đắp cho gia đình này, cố gắng yêu anh ta. Giang Dự đã sớm cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi, cần gì phải bắt bẻ quá nhiều chứ?
Nhưng mà...
Anh ta nhìn lên phía sân khấu, không ngờ người đã mai danh ẩn tích mười mấy năm lại xuất hiện một lần nữa theo cách này.
Người sáng lập Tập đoàn Minh Đạt ư? Rốt cuộc Ấn Hoán muốn làm gì đây? Ánh mắt tràn đầy phức tạp của Giang Dự nhìn về phía con gái, thật lâu sau, một tiếng thở dài bật ra khỏi moi.
“Đầu tiên, cảm ơn các vị khách khứa đã tới dự..” Ân Hoán nhận lấy micro do MC đưa cho, trầm giọng mở miệng.
Giang Nhiên không khỏi cảm khái. Người này không chỉ có ngoại hình hoàn mỹ mà còn có được chất giọng làm say lòng người như rượu, lắng đọng sự tinh khiết và thơm ngon theo năm tháng, gợi cảm tới cực hạn. Điểm này, chỉ cần nhìn phản ứng của vị MC nữ kia là có thể thấy.
Câu ít, ý nhiều, đề cập tới đủ mọi mặt, người đàn ông nhanh nhẹn kết thúc bài nói chuyện, cúi người cảm ơn. Sau khi giao micro lại cho MC liền xoay người rời sân khấu. Thấy thế, một đám người mang theo ly rượu chen chúc tiến lên, vây quanh Ân Hoán, y như sao vây lấy trăng. “Cuối cùng hôm nay cũng được gặp Ân Tổng, ngưỡng mộ đã lâu!” “Đã sớm nghe nói Ân Tổng có phong độ nhẹ nhàng, năng lực không tầm thường, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền...”
Có người nịnh bợ, có người khen tặng, có người có ý muốn làm thân, Ân Hoán đều vững vàng đối phó, vô cùng thành thạo.
Mười bảy năm cũng đủ cho một người từng là gã côn đồ, là tay đấm trong một tổ chức xã hội đen trở thành người đứng đầu một phương. Chặng đường ấy đã phải trải qua bao nhiêu gió tanh mưa máu, gian nan vất vả, có lẽ ngoài hắn ra, không một người ngoài nào có thể biết được. Cũng may, tất cả đều đã qua. Tương lai còn rất dài...
“Chị, chị làm gì thế?” Giang Gia Hằng giật váy Giang Nhiên, buộc cô phải dừng lại.
“Thằng nhóc này, buông tay ra!”
“Chị đi đâu thế?” “Toilet.” Nhoẻn miệng cười, mặt mày sáng rỡ, “Em trai thân yêu của chị, có muốn đi cùng không hả?” “...” Lắc đầu như điên.
Ước chừng hai mươi phút, Giang Nhiên mới rời khỏi toilet. Váy này đẹp thì đẹp thật nhưng quá vướng víu, đặc biệt là chẳng tiện đi WC một chút nào.
Giang Nhiên mất sức chín trâu hai hổ mới hoàn thành “hành động vĩ đại” kia, mồ hôi sớm đã ướt đầm cả người, thế nên cô liền rời khỏi phòng tiệc, đi ra vườn hoa bên ngoài cho thoáng.
Gió đêm lành lạnh, ánh trăng sáng ngời. Hoa đỗ quyên lặng lẽ nở rộ, vô cùng quyến rũ.
Giữa vườn hoa, một nam một nữ đang đứng đối mặt với nhau, lặng im không phát ra âm thanh nào. Sau một lúc lâu, người phụ nữ mới lên tiếng phá vỡ trầm mặc, “Mấy năm nay, có khỏe không?”
Trong mắt người đàn ông hiện lên sự si mê và lưu luyến, chỉ lướt qua giây lát rồi lại bị lý trí đè xuống, “Khỏe, em thì sao?”
“Cũng thế.”
“Giang Dự...” “Cũng rất tốt.” Sầm Uất Nhiên ngắt lời hắn, trên mặt nở một nụ cười vừa thỏa mãn, vừa vui vẻ. Cô không hề nói sai.
Giang Dự rất tốt, cũng đối xử với cô rất tốt.
Ân Hoán cũng cười, tuy rằng đa phần là chua xót nhưng cũng có vẻ thoải mái hơn, dường như đã trút bỏ được gánh nặng nào đó ra khỏi người.
Cho nên, mấy năm nay, hắn không ra tay quấy rầy là quyết định chính xác. Ít nhất, cô ấy đã sống hạnh phúc, giống như những gì bọn họ từng khát khao trước kia. Chỉ có điều nam chính thay đổi mà thôi.
Thậm chí hắn còn cảm thấy may mắn, những ngày tháng mưa rền gió dữ mà hắn đã trải qua, cô không có ở bên cạnh mình nên mới không gặp phải nguy hiểm gì. Hắn đã từng thề sẽ cướp cô về từ tay Giang Dự, thậm chí có lúc nó còn trở thành chấp niệm không từ bỏ ở trong lòng. Vì thế, hắn trả giá càng nhiều vất vả hơn những người khác, máu cũng chảy nhiều hơn, trong lòng luôn chỉ nghĩ phải làm thế nào để bò về phía trước.
Nhưng hôm nay, khi quay đầu lại nhìn, chợt phát hiện ra cô không còn là người trong trí nhớ của hắn nữa, mà hắn cũng không còn là hắn của trước đây.
Rất nhiều lúc, bỏ lỡ một lần là bỏ lỡ cả đời. Gương vỡ, khó lành.
/1339
|