“Nhiên Nhiên là con gái của anh.”
Sau một lúc lâu, đột nhiên Ân Hoán lại nói. Hắn dùng một câu khẳng định chứ không phải nghi vấn. Hiển nhiên trước khi nói điều này, hắn đã tra xét mọi chuyện rất rõ ràng rồi.2Chuyện đã tới nước này, Sầm Uất Nhiên cũng không định giấu giếm nữa. Hoặc là nói, từ đầu tới cuối, cô hoàn toàn không nghĩ tới việc phủ định sự thật này.
Giang Dự bỏ ra tình yêu và sự bao dung khiến cho5cô có đủ dũng cảm và lòng tin đối mặt với quá khứ đau thương.
Sầm Uất Nhiên nhẹ gật đầu: “Chắc anh cũng từng gặp nó rồi đúng không?”
“Ừ.” Đã từ rất lâu, khi còn ở nước ngoài, hắn đã phải người theo sát6Giang Nhiên, mỗi cuối tuần đều có ảnh chụp của cô bé được gửi tới Tam Giác Vàng. Từ tiểu học đến trung học, từ đồng phục học sinh tới váy áo đầy nữ tính, đảo mắt, cô bé con trong ảnh chụp đã5trở thành một thiếu nữ trẻ trung.
Mà người làm cha như Ân Hoán lại vắng mặt suốt mười bảy năm.
Hắn không muốn lại tiếp tục đợi nữa, cũng không thể chờ thêm được nữa. Thế nên, khi tình hình ở Tam Giác Vàng trở3nên ổn định, Ân Hoán liền lập tức về nước. Nhưng khi bước một chân qua cửa rồi, hắn lại cảm nhận được cái gì gọi là “tâm tình phức tạp“. Liệu Nhiên Nhiên có nhận hắn không?
Lỡ con bé hận mình thì hắn phải làm sao đây? Đột nhiên xuất hiện như thế liệu có dọa con gái sợ hay không? Trong lòng Ân Hoán tràn ngập sự hoài nghi đến mức vừa thấp thỏm vừa bất an. Ngay cả vừa rồi lúc lên sân khẩu, hắn cũng không dám nhìn về phía Giang Nhiên một lần nào.
“Nhiên Nhiên, con bé... biết không?” âm thanh người đàn ông khô khốc, sáu chữ thôi mà khó khăn lắm hắn mới nói ra được.
Sầm Uất Nhiên nhoẻn miệng cười, “Nếu không, anh tự hỏi con bé đi?” Nói rồi tầm mắt lướt qua đầu vai người đàn ông, hướng về một phía nào đó vẫy tay.
Giang Nhiên xách váy, bước ra khỏi lùm cây, hơi ủ rũ mím môi: “Mẹ... Sao mẹ phát hiện ra thế?” Rõ ràng cô đã giấu mình rất kín rồi mà. Mắt Sầm Uất Nhiên lộ vẻ bất đắc dĩ, chợt lắc đầu: “Con ấy...” Trong nháy mắt khi con gái lên tiếng, Ân Hoán đã cứng đờ tại chỗ, không thể nào nhúc nhích được. Hắn không dám quay đầu lại nhìn, thậm chí, hắn còn sợ khi phải quay lại. Giang Nhiên bước tới trước, đi tới bên cạnh Sầm Uất Nhiên, ánh mắt tùy tiện dừng trên người Ân Hoán. “Nói chuyện tử tế nhé!” Sầm Uất Nhiên vỗ mu bàn tay con gái, thở dài rồi xoay người rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai cha con.
Khóe mắt Ân Hoán hơi lóe lên, muốn nói lại thôi.
Đường đường là CEO của cả một tập đoàn, là nhân vật có số có má oai phong một cõi ở Đông Nam Á, vậy mà đứng trước mặt một thiếu nữ mười bảy tuổi lại luống cuống chân tay. Nếu Triệu Minh Sinh và đám đàn em ở đây thì chắc sẽ kinh ngạc đến rớt tròng mắt mất.
“Nhiên Nhiên...”
“Vừa rồi con đều nghe thấy cả.”
Hai cha con đồng thời mở miệng.
Ân Hoán khựng lại, ánh mắt nóng rực dừng trên gương mặt con gái. Hắn muốn từ sắc thái trên mặt Giang Nhiên mà phân tích suy nghĩ chân thật trong lòng cô.
Buồn nôn?
Ghét bỏ?
Oán hận?
Hay là căm ghét?
Đáng tiếc là không có, hoàn toàn chẳng có gì. Ánh mắt thiếu nữ bình tĩnh, bên môi còn treo nụ cười nhẹ nhàng, “Thực ra, con đã biết từ lâu rồi. Mẹ không lừa con, ba cũng đối xử với con rất tốt.” Ánh mắt Ân Hoán buồn bã, tiếng “ba” kia nghe vô cùng êm tai, đáng tiếc lại không phải gọi hắn.
“Con nhớ rõ lúc con mới học lớp 3 tiểu học, trong lớp có một học sinh chuyển trường tới, ỷ vào dáng người cao lớn chuyện bắt nạt các bạn nữ. Có một lần, trên đường tan học về nhà, cậu ta dẫn theo đám anh em chắn đường con, không chỉ cướp tiền mà còn bắt con cởi váy ra tại chỗ. Đúng lúc con đang vô cùng sợ hãi thì có một chú xuất hiện, chú ấy giống như siêu nhân đánh cho đám nam sinh kia phải sợ hãi bỏ chạy. Con muốn cảm ơn chú ấy, nhưng chú ấy lại nói rằng, con nên cảm ơn một người là ngài n.”
“Sự tình tương tự cũng xảy ra vào năm con học cấp hai, lần này lại là một chú khác, chú ấy cũng nói y như thế.”
“Thế nên, tuy rằng con chưa từng gặp người, nhưng nhân vật “ngài n” này đã sớm xuất hiện trong cuộc đời con từ rất lâu rồi, giống như một vị thần hộ mệnh tàng hình, liên tục giúp con biến nguy thành an.” Giang Nhiên nói một mạch đến mức miệng lưỡi khô khốc, đưa lưỡi ra liếm cánh môi theo bản năng Không biết Ấn Hoán lấy ở đâu ra một chai nước khoáng và đưa cho cô. “Cảm ơn.” Vặn ra, uống mấy ngụm mà hết hơn nửa chai. Người đàn ông bật cười, ánh mắt lộ vẻ chiều chuộng.
Giang Nhiên: “Sau đó, con hỏi mẹ con rằng ngài kia là ai, mẹ liền nói hết cho con nghe. Thì ra, con có tới hai người cha.” Cả người Ấn Hoán chấn động, “Con nói gì cơ?”
“Mẹ nói với con rằng...”
“Không phải. Câu tiếp theo.” Giang Nhiên hơi dừng lại, chợt nở nụ cười, “Thì ra, còn có hai người cha.” “Con chịu nhận ba?” Cánh mỗi người đàn ông run rẩy, trong mắt hiện lên ánh sáng mong chờ, nóng bỏng dọa người. “Ràng buộc máu mủ là thứ con muốn phủ nhận là có thể phủ nhận được sao? Huống chi... con cũng không có ý định phủ nhận nó.” Ân Hoán không nén được kích động, đưa tay kéo con gái vào lòng và ôm chặt. Trong mắt Giang Nhiên xuất hiện sự kinh ngạc nhưng đã nhanh chóng bị ý cười thay thế. Cô dựa vào bờ vai dày rộng và ấm áp của ba mình, ngửi được mùi thuốc lá, chỉ thấy vô cùng an tâm. Cô nói, “Ba...”
Thân thể người đàn ông càng run rẩy hơn.
“Mẹ nói, những chuyện đã qua đã sớm không thể nói rõ ai đúng ai sai, tiếp tục truy cứu cũng không có ý nghĩa gì cả. Mẹ đã hoàn toàn buông xuống rồi, cũng hy vọng ba có thể buông, được không ba?”
“Còn nữa, bây giờ mẹ rất hạnh phúc, con cũng mong ba có thể hạnh phúc, được chứ?”
“Được.”
Ba có con là đã rất hạnh phúc rồi. Ánh trăng sáng ngời, gió đêm mang theo hướng đỗ quyên nhẹ đưa đẩy. Người đàn ông trung niên mặc áo gió ôm lấy thiếu nữ xinh đẹp mặc váy dài, tư thái trân trọng, ánh mắt hiền từ đầy yêu thương, không khí xung quanh tràn ngập sự quan tâm và ngưỡng mộ. Đan chéo thành một bức tranh ấm áp.
Giang Nhiên mỉm cười. Cô nghĩ, chiếc váy này rốt cuộc cũng có tác dụng rồi, sự tiếc nuối năm 16 tuổi rốt cuộc cũng được viên mãn.
Sau một lúc lâu, đột nhiên Ân Hoán lại nói. Hắn dùng một câu khẳng định chứ không phải nghi vấn. Hiển nhiên trước khi nói điều này, hắn đã tra xét mọi chuyện rất rõ ràng rồi.2Chuyện đã tới nước này, Sầm Uất Nhiên cũng không định giấu giếm nữa. Hoặc là nói, từ đầu tới cuối, cô hoàn toàn không nghĩ tới việc phủ định sự thật này.
Giang Dự bỏ ra tình yêu và sự bao dung khiến cho5cô có đủ dũng cảm và lòng tin đối mặt với quá khứ đau thương.
Sầm Uất Nhiên nhẹ gật đầu: “Chắc anh cũng từng gặp nó rồi đúng không?”
“Ừ.” Đã từ rất lâu, khi còn ở nước ngoài, hắn đã phải người theo sát6Giang Nhiên, mỗi cuối tuần đều có ảnh chụp của cô bé được gửi tới Tam Giác Vàng. Từ tiểu học đến trung học, từ đồng phục học sinh tới váy áo đầy nữ tính, đảo mắt, cô bé con trong ảnh chụp đã5trở thành một thiếu nữ trẻ trung.
Mà người làm cha như Ân Hoán lại vắng mặt suốt mười bảy năm.
Hắn không muốn lại tiếp tục đợi nữa, cũng không thể chờ thêm được nữa. Thế nên, khi tình hình ở Tam Giác Vàng trở3nên ổn định, Ân Hoán liền lập tức về nước. Nhưng khi bước một chân qua cửa rồi, hắn lại cảm nhận được cái gì gọi là “tâm tình phức tạp“. Liệu Nhiên Nhiên có nhận hắn không?
Lỡ con bé hận mình thì hắn phải làm sao đây? Đột nhiên xuất hiện như thế liệu có dọa con gái sợ hay không? Trong lòng Ân Hoán tràn ngập sự hoài nghi đến mức vừa thấp thỏm vừa bất an. Ngay cả vừa rồi lúc lên sân khẩu, hắn cũng không dám nhìn về phía Giang Nhiên một lần nào.
“Nhiên Nhiên, con bé... biết không?” âm thanh người đàn ông khô khốc, sáu chữ thôi mà khó khăn lắm hắn mới nói ra được.
Sầm Uất Nhiên nhoẻn miệng cười, “Nếu không, anh tự hỏi con bé đi?” Nói rồi tầm mắt lướt qua đầu vai người đàn ông, hướng về một phía nào đó vẫy tay.
Giang Nhiên xách váy, bước ra khỏi lùm cây, hơi ủ rũ mím môi: “Mẹ... Sao mẹ phát hiện ra thế?” Rõ ràng cô đã giấu mình rất kín rồi mà. Mắt Sầm Uất Nhiên lộ vẻ bất đắc dĩ, chợt lắc đầu: “Con ấy...” Trong nháy mắt khi con gái lên tiếng, Ân Hoán đã cứng đờ tại chỗ, không thể nào nhúc nhích được. Hắn không dám quay đầu lại nhìn, thậm chí, hắn còn sợ khi phải quay lại. Giang Nhiên bước tới trước, đi tới bên cạnh Sầm Uất Nhiên, ánh mắt tùy tiện dừng trên người Ân Hoán. “Nói chuyện tử tế nhé!” Sầm Uất Nhiên vỗ mu bàn tay con gái, thở dài rồi xoay người rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai cha con.
Khóe mắt Ân Hoán hơi lóe lên, muốn nói lại thôi.
Đường đường là CEO của cả một tập đoàn, là nhân vật có số có má oai phong một cõi ở Đông Nam Á, vậy mà đứng trước mặt một thiếu nữ mười bảy tuổi lại luống cuống chân tay. Nếu Triệu Minh Sinh và đám đàn em ở đây thì chắc sẽ kinh ngạc đến rớt tròng mắt mất.
“Nhiên Nhiên...”
“Vừa rồi con đều nghe thấy cả.”
Hai cha con đồng thời mở miệng.
Ân Hoán khựng lại, ánh mắt nóng rực dừng trên gương mặt con gái. Hắn muốn từ sắc thái trên mặt Giang Nhiên mà phân tích suy nghĩ chân thật trong lòng cô.
Buồn nôn?
Ghét bỏ?
Oán hận?
Hay là căm ghét?
Đáng tiếc là không có, hoàn toàn chẳng có gì. Ánh mắt thiếu nữ bình tĩnh, bên môi còn treo nụ cười nhẹ nhàng, “Thực ra, con đã biết từ lâu rồi. Mẹ không lừa con, ba cũng đối xử với con rất tốt.” Ánh mắt Ân Hoán buồn bã, tiếng “ba” kia nghe vô cùng êm tai, đáng tiếc lại không phải gọi hắn.
“Con nhớ rõ lúc con mới học lớp 3 tiểu học, trong lớp có một học sinh chuyển trường tới, ỷ vào dáng người cao lớn chuyện bắt nạt các bạn nữ. Có một lần, trên đường tan học về nhà, cậu ta dẫn theo đám anh em chắn đường con, không chỉ cướp tiền mà còn bắt con cởi váy ra tại chỗ. Đúng lúc con đang vô cùng sợ hãi thì có một chú xuất hiện, chú ấy giống như siêu nhân đánh cho đám nam sinh kia phải sợ hãi bỏ chạy. Con muốn cảm ơn chú ấy, nhưng chú ấy lại nói rằng, con nên cảm ơn một người là ngài n.”
“Sự tình tương tự cũng xảy ra vào năm con học cấp hai, lần này lại là một chú khác, chú ấy cũng nói y như thế.”
“Thế nên, tuy rằng con chưa từng gặp người, nhưng nhân vật “ngài n” này đã sớm xuất hiện trong cuộc đời con từ rất lâu rồi, giống như một vị thần hộ mệnh tàng hình, liên tục giúp con biến nguy thành an.” Giang Nhiên nói một mạch đến mức miệng lưỡi khô khốc, đưa lưỡi ra liếm cánh môi theo bản năng Không biết Ấn Hoán lấy ở đâu ra một chai nước khoáng và đưa cho cô. “Cảm ơn.” Vặn ra, uống mấy ngụm mà hết hơn nửa chai. Người đàn ông bật cười, ánh mắt lộ vẻ chiều chuộng.
Giang Nhiên: “Sau đó, con hỏi mẹ con rằng ngài kia là ai, mẹ liền nói hết cho con nghe. Thì ra, con có tới hai người cha.” Cả người Ấn Hoán chấn động, “Con nói gì cơ?”
“Mẹ nói với con rằng...”
“Không phải. Câu tiếp theo.” Giang Nhiên hơi dừng lại, chợt nở nụ cười, “Thì ra, còn có hai người cha.” “Con chịu nhận ba?” Cánh mỗi người đàn ông run rẩy, trong mắt hiện lên ánh sáng mong chờ, nóng bỏng dọa người. “Ràng buộc máu mủ là thứ con muốn phủ nhận là có thể phủ nhận được sao? Huống chi... con cũng không có ý định phủ nhận nó.” Ân Hoán không nén được kích động, đưa tay kéo con gái vào lòng và ôm chặt. Trong mắt Giang Nhiên xuất hiện sự kinh ngạc nhưng đã nhanh chóng bị ý cười thay thế. Cô dựa vào bờ vai dày rộng và ấm áp của ba mình, ngửi được mùi thuốc lá, chỉ thấy vô cùng an tâm. Cô nói, “Ba...”
Thân thể người đàn ông càng run rẩy hơn.
“Mẹ nói, những chuyện đã qua đã sớm không thể nói rõ ai đúng ai sai, tiếp tục truy cứu cũng không có ý nghĩa gì cả. Mẹ đã hoàn toàn buông xuống rồi, cũng hy vọng ba có thể buông, được không ba?”
“Còn nữa, bây giờ mẹ rất hạnh phúc, con cũng mong ba có thể hạnh phúc, được chứ?”
“Được.”
Ba có con là đã rất hạnh phúc rồi. Ánh trăng sáng ngời, gió đêm mang theo hướng đỗ quyên nhẹ đưa đẩy. Người đàn ông trung niên mặc áo gió ôm lấy thiếu nữ xinh đẹp mặc váy dài, tư thái trân trọng, ánh mắt hiền từ đầy yêu thương, không khí xung quanh tràn ngập sự quan tâm và ngưỡng mộ. Đan chéo thành một bức tranh ấm áp.
Giang Nhiên mỉm cười. Cô nghĩ, chiếc váy này rốt cuộc cũng có tác dụng rồi, sự tiếc nuối năm 16 tuổi rốt cuộc cũng được viên mãn.
/1339
|