Tống Bạch đến Tân Thị vào hôm qua.
Chu Dịch lái xe đi đón, bị vặn hỏi về chuyện cục cảnh sát tại chỗ.
“Nói đi, ai làm?” Tống Bạch cất kính râm, ngồi lên xe, phong cách tiêu sái khiến các cô gái đều phải ngoái đầu lại…
Rầm…
Đóng cửa, cắt đứt mọi ánh nhìn dò xét.
Chu Dịch khỏi động máy, “Đội trưởng đại đội hình cảnh, họ Trương.”
“Có thù với Đàm Hi à?”
“Không đến mức đó, là cháu gái hắn ta làm.”
“Người đâu?”
Chu Dịch cười, “Đang ngồi trong tù, cậu bớt lo đi.”
“Ai làm?”
“An.”
Tống Bạch kinh ngạc, “Thật là nhà họ An? Tên họ Trương đó chọc vào ai vậy?”
“Một cô gái, xinh đẹp, khí chất khỏi chê.”
“Thôi đi! Nói chính sự, những năm gần đây An gia vẫn không có động tĩnh gì, chỉ sợ những người ở trên đã sắp quên mất vẫn còn một con rồng đang ngủ say trong thủ đô. Bây giờ rồng lớn đột nhiên hắt hơi, cậu đoán xem sẽ có động tĩnh lớn đến cỡ nào?”
Chu Dịch tỏ vẻ nghiêm túc, “Tin tức nhà họ An về nước là thật hay giả?”
Tống Bạch không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ, thần tình khó đoán.
Một lúc sau, “Có gì khác nhau sao?”
Chu Dịch giật mình.
“Vài năm nay, tuy An Tuyệt ở nước ngoài nhưng chưa bao giờ tách xa khỏi thế lực. Dạ Thần khống chế hắc đạo, An Húc lợi dụng thân phận người thừa kế hoàng gia thao túng tình hình quốc tế. Thần tượng quốc dân An Diệu cố gắng lấy lòng dân. Có những người này lót đường cho An Tuyệt thì việc anh ta có ở trong nước hay không đều như nhau.”
“Chậc chậc, người nhà họ An thế này là theo kiểu nghịch thiên rồi! Năm đó, An Tuyển Hoàng nắm quyền đâu có ghê gớm đến thế!”
“Hết cách rồi, ai kêu người ta lấy được một người vợ tốt.” Tống Bạch thở dài, nhún vai, “Nếu cậu cũng có thể lấy được một người phụ nữ như dì Cô Tinh, tôi đảm bảo, Chu gia của cậu chắc chắn có thể bò lên được vị trí cao nhất, có tin không?”
Chu Dịch bĩu môi, “Cậu Ba tích chút khẩu đức đi, đừng có chọc tôi mãi! Người phụ nữ như Dạ Cô Tinh, cậu nghĩ muốn cười là có thế cưới được à?”
“Cũng đúng, dù sao khắp thiên hạ này chỉ có một An Tuyển Hoàng thôi.”
“Ối! Tư xuân à? Muốn lấy vợ à?” Chu Dịch chế nhạo, “Được thôi, ngày mai tôi sẽ bảo mẹ tôi giới thiệu cho cậu một cô, bà ấy quen biết không ít khuê nữ ở Tân Thị…”
“Biến đi!”
“Tôi nói cậu này, cần gì phải thế chứ?” Chu Dịch khuyên bảo, “Cô nàng Đàm Hi kia là người đã có chồng, cậu đừng làm trò ngu ngốc nữa!”
“Lo mà lái xe của cậu đi!” Tống Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt không vui.
“Ôi ~, tự cổ đa tình không dư hận, thử hận miên miên… đệch!”
Tống Bạch rút tay về, xoa nắm đấm, “Miệng của cậu cũng cứng đấy chứ”
“… Tôi đang lái xe đấy nhé! Có một chút ý thức an toàn được không hả?”
“Ăn đấm thôi mà, không nghiêm trọng thế đâu.”
Khóe miệng Chu Dịch co giật, thấy đau, “Được, tôi không nói nữa. Lời thật khó nghe, mẹ kiếp, cậu còn không chịu lãnh tình!”
“Dịch Tử, cậu tưởng tượng quá nhiều rồi, lần trước ở câu lạc bộ đua xe tôi đã nghĩ kỹ rồi, không cần cậu nhắc nhở đâu.”
Sắc mặt Chu Dịch nghiêm túc, “Trong lòng cậu hiểu rõ là được.”
Người như họ, mặc dù khi sinh ra cao hơn người nhưng đồng thời cũng phải chịu khá nhiều khuôn phép hạn chế.
Giàu có không có nghĩa là tự do, nếu vế phía trước là màu sắc tự vệ, còn vế phía sau chỉ có thể gọi là bùa đòi mạng!
“Ba, chuyện về tên họ Trương, cậu vẫn còn muốn nhúng tay vào đúng không?”
Trầm ngâm một lúc, “An gia làm mùng một, chúng ta làm mười lăm. Đừng để hắn sống quá thư thả trong ngục.”
“Hiểu.”
“Cho nên, lần này cậu từ thủ đô tới đây…”
“Thăm Đàm Hi, thuận đường tham gia buổi tiệc rượu thương nghiệp.”
“Tôi nhớ hình như cậu không bao giờ tham gia các buổi tiệc mang tính chất thương nghiệp mà?”
“Lần này không giống vậy, năm sau tập đoàn Đại Đường có một công trình chính phủ, anh tôi xuống phía nam khảo sát, ông già bắt tôi đi một chuyến.”
“Tống Thanh đâu? Chị ấy làm tốt chuyện này hơn cậu!”
“Cút đi! Chị tôi vào tổ rồi, giữ bí mật ghê lắm, ngay cả ông già cũng không biết chị ấy đang làm gì”
“Đi cùng với Ủy viên Kỷ à?”
“Còn ai vào đây nữa?”
“Ôi… có vẻ là vụ án lớn đây, lại có người sắp gặp xui xẻo rồi!”
Tống Bạch như suy nghĩ đến điều gi đó, “Tay với quá dài thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị chặt đứt.”
“Sao tôi nghe thấy sởn tóc gáy thế này…”
“Đừng nói tôi không lo cho cậu, về nhà nhắc nhở vài tên nhãi ranh nhà bác hai cậu đi.”
Sắc mặt Chu Dịch thay đổi, “Lão Ba…”
“Được rồi, nếu còn lần sau, tôi cũng không thể bảo vệ được mấy anh em họ không nên nết nhà cậu đâu. Dịch Tử, cậu cũng nên nghiêm túc lại rồi.”
“Ba, cậu đừng nói mình tôi, không phải cậu cũng “bơi bời lêu lỏng” đấy sao?”
“Hai chúng ta giống nhau sao?” Tống Bạch cười lạnh.
Chu Dịch trầm mặc.
“Tôi không ép cậu, bản thân tự lo đi.”
“Thật ra, hôm trước ba tôi cũng nhận được thư mời của Đại Đường. Nghe nói tứ đại tài phiệt đều được mời.”
Lục gia và Tần gia vốn có hợp tác với Đại Đường, tham dự là việc chắc chắn. Còn về Bàng gia, giờ đây họ đang nắm quân quyền trong tay, vì để tránh hiềm nghi nên chắc không đến tham dự, còn về Cố gia vẫn luôn khiêm tốn trước giờ, đến hay không thể nói trước được.
Tống Bạch: “Anh Huân đã nói sẽ không đến, ý của ông ngoại là bảo tôi và anh Chinh đại diện hỏi thăm”
Bàng Thiệu Huân thuộc chi trưởng, nhất cử nhất động đều đại diện cho nhà họ Bàng, việc anh ta không đến đều nằm trong dự đoán.
Còn Lục Chinh và Tống Bạch là cháu ngoại của ông Bàng, tuy không mang họ Bàng nhưng vẫn đủ sức nặng của mình.
Chu Dịch gật đầu, “Cách này khá hay. Cố gia thì sao? Cử ai đến?”
“Cố Hoài Sâm.”
…
Đêm đó Tống Bạch nghỉ ngơi ở khách sạn.
Tắm rửa xong, vừa lấy định điện thoại định gọi cho Đàm Hi thì không ngờ điện thoại đã đổ chuông trước.
Là một số lạ, thuộc về thủ đô.
“Alo?”
“Tống Bạch, tại sao anh không nghe điện thoại của tôi?”
Cau mày, “Mẹ kiếp, cô có thấy phiền không hả Tần Thiên Mỹ?”
Người phụ nữ này giống như một miếng kẹo mè, nếu sớm biết có ngày hôm nay, Tống Bạch thà chết cũng không nhúng tay vào.
“Tại sao anh lại chặn số điện thoại của tôi?”
“Không muốn nghe máy.”
Tần Thiên Mỹ nghiến răng nghiến lợi, “Tại sao lại trốn tôi?”
“Làm ơn đi, tôi đã nói rất rõ với cô rồi, tôi, Tống Bạch, không hề có chút hứng thú nào, với cô, Tần Thiên Mỹ cả!” Anh ta nói từng chữ một, “Bây giờ đã hiểu chưa?”
Anh ta và Tần Thiên Mỹ quen biết nhau trong một buổi tiệc sinh nhật một người bạn vào nửa năm trước, là người trong cùng một giới, uống vài ly là có thể trò chuyện đôi câu với nhau.
Nhưng Tống Bạch không ngờ được rằng, qua lần trò chuyện đó lại kéo bản thân mình dính vào trong!
Nói thế nào về Tần Thiên Mỹ nhỉ?
Nếu nhìn vào ngoại hình, nóng bỏng lẳng lơ, đúng là kiểu mà anh ta thích.
Nhưng tính cách thì không thể nào khen ngợi được, điêu ngoa tùy hứng, thích dùng khóe mắt nhìn người, đi đến đâu đều trưng ra một bộ dạng cao cao tại thượng.
Nói thật, cô ta đã tự xem bản thân mình thành công chúa.
Tống Bạch đi dạo phố với cô ta một lần, phải nói là vô cùng tồi tệ, bạn tưởng tượng đi, tay kéo theo một cái bình hoa, miệng bình vẫn còn đang cắm một bó hoa mẫu đơn đỏ chót thì có biết trông nó sẽ như thế nào không?
Tóm lại, anh ta không thể nào chịu nổi lần thứ hai nữa.
Cho nên, không còn chủ động liên lạc với Tần Thiên Mỹ nữa.
Hey, không ngờ cô công chúa này lại tự tìm đến cửa, chặn đường vây bắt anh ta.
Còn nhớ lần đầu gặp Đàm Hi là ở bữa tiệc kỷ niệm thành lập Tần Thị, Tống Bạch bị Tần Thiên Mỹ làm phiền đến bực bội, cuối cùng trốn thẳng ra bãi đỗ xe, lúc này mới vô tình bắt được một tinh linh dưới ánh trăng…
“Tống Bạch! Anh nói rõ ràng cho tôi!”
Đột nhiên hoàn hồn lại, sự khó chịu khi hồi ức bị ngắt quãng khiến anh ta vô cùng bực bội, “Nói cái gì? Tôi không cho rằng quan hệ giữa hai chúng ta còn có gì cần phải nói rõ nữa.”
“Ý anh là sao?”
“Ý của tôi là, cô có thể cút được rồi!”
Tần Thiên Mỹ tức đến run người, lúc đầu Tống Bạch chủ động làm quen đã cho cô ta một sự tự tin cực lớn, nên lúc ở bên nhau, cô ta luôn thích làm khó Tống Bạch, bày ra một dáng vẻ lạnh lùng cao quý, nhưng sau đó Tống Bạch lại không liên lạc với cô ta nữa!
“Tống Bạch! Anh đừng có hối hận!”
“Yên tâm… TUYỆT. ĐỐI. SẼ. KHÔNG.” Dứt lời, cúp máy.
Người phụ nữ này thật sự kỳ lạ, làm ơn đi, giả ngầu cũng phải làm sao cho chuyên nghiệp một chút, chỉ biết mỗi việc chạy tới làm người ta ghê tởm!
Tống Bạch hừ lạnh, thêm số điện thoại lúc nãy vào thẳng danh sách đen.
Bên kia, Tần Thiên Mỹ tức giận, đập vỡ hết các chai lọ trên bàn trang điểm.
“Bà chủ, việc này…” Người làm đứng ở cửa, vẻ mặt do dự.
Lục Thảo xua tay, nụ cười lạnh trên môi không hề thay đổi, “Nó thích giày vò thì cứ kệ nó.”
“Vâng.”
“Đợi nó ném xong rồi vào nhắc nhở nó, đừng quên ngày mai có cuộc hẹn với cậu Hai nhà họ Trương.”
Toàn thân người làm run lên, cố gắng lên tiếng, “Bà chủ, tôi sợ cô ấy sẽ…”
“Không cần để ý tới việc đó.”
“… Vâng.”
“Thiên Lâm đâu?”
“Chiều nay cậu Hai đã xuất phát đi đến Tân Thị rồi.”
“Ừ.”
…
Ngày hôm sau, tam giác sắt Chu Dịch, Tưởng Hoa, Dương Tự tập hợp, tổ chức tiệc ở Đồng Hòa Lâu, mời Tống Bạch đến ăn.
Mấy người họ uống rượu, không biết thế nào, chủ đề câu chuyện lại nói đến Đàm Hi.
“Lần trước mấy anh em chúng ta đều có người đẹp bên mình, hôm nay chỉ có bốn thằng đàn ông độc thân, thật tội nghiệp mà!” Chu Dịch nâng ly cười quái dị.
“Anh muốn thì để anh Hoa gọi điện thoại, đảm bảo chưa đầy 15 phút là sẽ có người đến đây.” Dương Tự gắp một miếng há cảo tôm, bỏ vào miệng, “Ngon, mùi vị không tồi.”
Tưởng Hoa đập cho cậu chàng một cái, chiếc kính mắt gọng vàng giúp anh ta trông càng thêm nho nhã, nhưng cách ăn nói thì không hề như thế…
“Tự, chú vòng vo mắng ông đây là thằng điều đào chứ gì?”
“Chẳng lẽ không phải?”
“Cút!”
“Hoa Tử, gọi điện thoại kêu người tới, nhất định phải kêu một em quốc sắc thiên hương đấy nhé!” Chu Dịch hạ lệnh, liếc nhìn Tống Bạch.
“Ba, cậu không có ý kiến gì chứ? Bắt buộc phải tìm môt cô mùi vị ngon hơn cô nàng Đàm Hi kia!”
“Mùi vị?” Tưởng Hoa nâng kính, “Vị gì?”
Dương Tự dặm mắm thêm muối, “Anh Dịch ngửi qua rồi thì nói ra nghe thử đi?”
Ánh mắt Tống Bạch trở nên sắc bén, ánh mắt như dao phóng từng cái lên người hắn.
Gần đây, đúng là Chu Dịch khá là thân với cô ấy.
“Trời! Tôi còn oan hơn Đậu Nga nữa! Ba, cậu đừng nghe hai người họ nói bậy, tôi nào dám đụng vào cô ấy? Đó là đàn chị ấy, dám ngang nhiên đi lại trong cục cảnh sát, tôi muốn chọc cô ấy thì cũng phải có cái bản lĩnh ấy mới được…”
“Chậc chậc, thì ra cậu muốn chọc vào thật à?” Tưởng Hoa lắc đầu, cứ như thể sợ mọi chuyện chưa đủ loạn, “Ba, cậu phải phòng bị đi là vừa.”
Chu Dịch hận không thể bóp chết anh ta!
Đều tại Đàm Hi!
Cô nàng kia đi đến đâu là gây họa đến đó, bây giờ ngay cả hắn cũng bị lôi vào trong!
Tống Bạch đứng dậy, vắt áo khoác lên cánh tay, “Ăn xong rồi thì đi.”
“Này, vẫn chưa tìm thú vui gì mà…” Chu Dịch tiếc nuối.
“Tìm cái quần! Mau đi thanh toán!” Tưởng Hoa đá ghế của hắn.
“Tại sao hả? Tại sao lần nào tôi cũng phải trả tiền vậy?”
“Lần nào? Cậu chắc chứ?” Tưởng Hoa không nhanh không chậm, “Hình như lần trước là do chị Đàm của cậu trả thì phải.”
Chu Dịch, “…”
Bốn người đàn ông ăn no uống say, chuẩn bị rời đi, vừa bước ra khỏi phòng liền nhìn thấy một đôi tình nhân.
Người đàn ông thân cao khoảng 7 tấc, mặc áo thun Polo phối với quần dài, một tay đút vào túi, tay còn lại đang ôm một cô gái, bước đi vững vàng mạnh mẽ, cộng them mái đầu đinh thật sự rất bắt mắt…
Chu Dịch lái xe đi đón, bị vặn hỏi về chuyện cục cảnh sát tại chỗ.
“Nói đi, ai làm?” Tống Bạch cất kính râm, ngồi lên xe, phong cách tiêu sái khiến các cô gái đều phải ngoái đầu lại…
Rầm…
Đóng cửa, cắt đứt mọi ánh nhìn dò xét.
Chu Dịch khỏi động máy, “Đội trưởng đại đội hình cảnh, họ Trương.”
“Có thù với Đàm Hi à?”
“Không đến mức đó, là cháu gái hắn ta làm.”
“Người đâu?”
Chu Dịch cười, “Đang ngồi trong tù, cậu bớt lo đi.”
“Ai làm?”
“An.”
Tống Bạch kinh ngạc, “Thật là nhà họ An? Tên họ Trương đó chọc vào ai vậy?”
“Một cô gái, xinh đẹp, khí chất khỏi chê.”
“Thôi đi! Nói chính sự, những năm gần đây An gia vẫn không có động tĩnh gì, chỉ sợ những người ở trên đã sắp quên mất vẫn còn một con rồng đang ngủ say trong thủ đô. Bây giờ rồng lớn đột nhiên hắt hơi, cậu đoán xem sẽ có động tĩnh lớn đến cỡ nào?”
Chu Dịch tỏ vẻ nghiêm túc, “Tin tức nhà họ An về nước là thật hay giả?”
Tống Bạch không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ, thần tình khó đoán.
Một lúc sau, “Có gì khác nhau sao?”
Chu Dịch giật mình.
“Vài năm nay, tuy An Tuyệt ở nước ngoài nhưng chưa bao giờ tách xa khỏi thế lực. Dạ Thần khống chế hắc đạo, An Húc lợi dụng thân phận người thừa kế hoàng gia thao túng tình hình quốc tế. Thần tượng quốc dân An Diệu cố gắng lấy lòng dân. Có những người này lót đường cho An Tuyệt thì việc anh ta có ở trong nước hay không đều như nhau.”
“Chậc chậc, người nhà họ An thế này là theo kiểu nghịch thiên rồi! Năm đó, An Tuyển Hoàng nắm quyền đâu có ghê gớm đến thế!”
“Hết cách rồi, ai kêu người ta lấy được một người vợ tốt.” Tống Bạch thở dài, nhún vai, “Nếu cậu cũng có thể lấy được một người phụ nữ như dì Cô Tinh, tôi đảm bảo, Chu gia của cậu chắc chắn có thể bò lên được vị trí cao nhất, có tin không?”
Chu Dịch bĩu môi, “Cậu Ba tích chút khẩu đức đi, đừng có chọc tôi mãi! Người phụ nữ như Dạ Cô Tinh, cậu nghĩ muốn cười là có thế cưới được à?”
“Cũng đúng, dù sao khắp thiên hạ này chỉ có một An Tuyển Hoàng thôi.”
“Ối! Tư xuân à? Muốn lấy vợ à?” Chu Dịch chế nhạo, “Được thôi, ngày mai tôi sẽ bảo mẹ tôi giới thiệu cho cậu một cô, bà ấy quen biết không ít khuê nữ ở Tân Thị…”
“Biến đi!”
“Tôi nói cậu này, cần gì phải thế chứ?” Chu Dịch khuyên bảo, “Cô nàng Đàm Hi kia là người đã có chồng, cậu đừng làm trò ngu ngốc nữa!”
“Lo mà lái xe của cậu đi!” Tống Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt không vui.
“Ôi ~, tự cổ đa tình không dư hận, thử hận miên miên… đệch!”
Tống Bạch rút tay về, xoa nắm đấm, “Miệng của cậu cũng cứng đấy chứ”
“… Tôi đang lái xe đấy nhé! Có một chút ý thức an toàn được không hả?”
“Ăn đấm thôi mà, không nghiêm trọng thế đâu.”
Khóe miệng Chu Dịch co giật, thấy đau, “Được, tôi không nói nữa. Lời thật khó nghe, mẹ kiếp, cậu còn không chịu lãnh tình!”
“Dịch Tử, cậu tưởng tượng quá nhiều rồi, lần trước ở câu lạc bộ đua xe tôi đã nghĩ kỹ rồi, không cần cậu nhắc nhở đâu.”
Sắc mặt Chu Dịch nghiêm túc, “Trong lòng cậu hiểu rõ là được.”
Người như họ, mặc dù khi sinh ra cao hơn người nhưng đồng thời cũng phải chịu khá nhiều khuôn phép hạn chế.
Giàu có không có nghĩa là tự do, nếu vế phía trước là màu sắc tự vệ, còn vế phía sau chỉ có thể gọi là bùa đòi mạng!
“Ba, chuyện về tên họ Trương, cậu vẫn còn muốn nhúng tay vào đúng không?”
Trầm ngâm một lúc, “An gia làm mùng một, chúng ta làm mười lăm. Đừng để hắn sống quá thư thả trong ngục.”
“Hiểu.”
“Cho nên, lần này cậu từ thủ đô tới đây…”
“Thăm Đàm Hi, thuận đường tham gia buổi tiệc rượu thương nghiệp.”
“Tôi nhớ hình như cậu không bao giờ tham gia các buổi tiệc mang tính chất thương nghiệp mà?”
“Lần này không giống vậy, năm sau tập đoàn Đại Đường có một công trình chính phủ, anh tôi xuống phía nam khảo sát, ông già bắt tôi đi một chuyến.”
“Tống Thanh đâu? Chị ấy làm tốt chuyện này hơn cậu!”
“Cút đi! Chị tôi vào tổ rồi, giữ bí mật ghê lắm, ngay cả ông già cũng không biết chị ấy đang làm gì”
“Đi cùng với Ủy viên Kỷ à?”
“Còn ai vào đây nữa?”
“Ôi… có vẻ là vụ án lớn đây, lại có người sắp gặp xui xẻo rồi!”
Tống Bạch như suy nghĩ đến điều gi đó, “Tay với quá dài thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị chặt đứt.”
“Sao tôi nghe thấy sởn tóc gáy thế này…”
“Đừng nói tôi không lo cho cậu, về nhà nhắc nhở vài tên nhãi ranh nhà bác hai cậu đi.”
Sắc mặt Chu Dịch thay đổi, “Lão Ba…”
“Được rồi, nếu còn lần sau, tôi cũng không thể bảo vệ được mấy anh em họ không nên nết nhà cậu đâu. Dịch Tử, cậu cũng nên nghiêm túc lại rồi.”
“Ba, cậu đừng nói mình tôi, không phải cậu cũng “bơi bời lêu lỏng” đấy sao?”
“Hai chúng ta giống nhau sao?” Tống Bạch cười lạnh.
Chu Dịch trầm mặc.
“Tôi không ép cậu, bản thân tự lo đi.”
“Thật ra, hôm trước ba tôi cũng nhận được thư mời của Đại Đường. Nghe nói tứ đại tài phiệt đều được mời.”
Lục gia và Tần gia vốn có hợp tác với Đại Đường, tham dự là việc chắc chắn. Còn về Bàng gia, giờ đây họ đang nắm quân quyền trong tay, vì để tránh hiềm nghi nên chắc không đến tham dự, còn về Cố gia vẫn luôn khiêm tốn trước giờ, đến hay không thể nói trước được.
Tống Bạch: “Anh Huân đã nói sẽ không đến, ý của ông ngoại là bảo tôi và anh Chinh đại diện hỏi thăm”
Bàng Thiệu Huân thuộc chi trưởng, nhất cử nhất động đều đại diện cho nhà họ Bàng, việc anh ta không đến đều nằm trong dự đoán.
Còn Lục Chinh và Tống Bạch là cháu ngoại của ông Bàng, tuy không mang họ Bàng nhưng vẫn đủ sức nặng của mình.
Chu Dịch gật đầu, “Cách này khá hay. Cố gia thì sao? Cử ai đến?”
“Cố Hoài Sâm.”
…
Đêm đó Tống Bạch nghỉ ngơi ở khách sạn.
Tắm rửa xong, vừa lấy định điện thoại định gọi cho Đàm Hi thì không ngờ điện thoại đã đổ chuông trước.
Là một số lạ, thuộc về thủ đô.
“Alo?”
“Tống Bạch, tại sao anh không nghe điện thoại của tôi?”
Cau mày, “Mẹ kiếp, cô có thấy phiền không hả Tần Thiên Mỹ?”
Người phụ nữ này giống như một miếng kẹo mè, nếu sớm biết có ngày hôm nay, Tống Bạch thà chết cũng không nhúng tay vào.
“Tại sao anh lại chặn số điện thoại của tôi?”
“Không muốn nghe máy.”
Tần Thiên Mỹ nghiến răng nghiến lợi, “Tại sao lại trốn tôi?”
“Làm ơn đi, tôi đã nói rất rõ với cô rồi, tôi, Tống Bạch, không hề có chút hứng thú nào, với cô, Tần Thiên Mỹ cả!” Anh ta nói từng chữ một, “Bây giờ đã hiểu chưa?”
Anh ta và Tần Thiên Mỹ quen biết nhau trong một buổi tiệc sinh nhật một người bạn vào nửa năm trước, là người trong cùng một giới, uống vài ly là có thể trò chuyện đôi câu với nhau.
Nhưng Tống Bạch không ngờ được rằng, qua lần trò chuyện đó lại kéo bản thân mình dính vào trong!
Nói thế nào về Tần Thiên Mỹ nhỉ?
Nếu nhìn vào ngoại hình, nóng bỏng lẳng lơ, đúng là kiểu mà anh ta thích.
Nhưng tính cách thì không thể nào khen ngợi được, điêu ngoa tùy hứng, thích dùng khóe mắt nhìn người, đi đến đâu đều trưng ra một bộ dạng cao cao tại thượng.
Nói thật, cô ta đã tự xem bản thân mình thành công chúa.
Tống Bạch đi dạo phố với cô ta một lần, phải nói là vô cùng tồi tệ, bạn tưởng tượng đi, tay kéo theo một cái bình hoa, miệng bình vẫn còn đang cắm một bó hoa mẫu đơn đỏ chót thì có biết trông nó sẽ như thế nào không?
Tóm lại, anh ta không thể nào chịu nổi lần thứ hai nữa.
Cho nên, không còn chủ động liên lạc với Tần Thiên Mỹ nữa.
Hey, không ngờ cô công chúa này lại tự tìm đến cửa, chặn đường vây bắt anh ta.
Còn nhớ lần đầu gặp Đàm Hi là ở bữa tiệc kỷ niệm thành lập Tần Thị, Tống Bạch bị Tần Thiên Mỹ làm phiền đến bực bội, cuối cùng trốn thẳng ra bãi đỗ xe, lúc này mới vô tình bắt được một tinh linh dưới ánh trăng…
“Tống Bạch! Anh nói rõ ràng cho tôi!”
Đột nhiên hoàn hồn lại, sự khó chịu khi hồi ức bị ngắt quãng khiến anh ta vô cùng bực bội, “Nói cái gì? Tôi không cho rằng quan hệ giữa hai chúng ta còn có gì cần phải nói rõ nữa.”
“Ý anh là sao?”
“Ý của tôi là, cô có thể cút được rồi!”
Tần Thiên Mỹ tức đến run người, lúc đầu Tống Bạch chủ động làm quen đã cho cô ta một sự tự tin cực lớn, nên lúc ở bên nhau, cô ta luôn thích làm khó Tống Bạch, bày ra một dáng vẻ lạnh lùng cao quý, nhưng sau đó Tống Bạch lại không liên lạc với cô ta nữa!
“Tống Bạch! Anh đừng có hối hận!”
“Yên tâm… TUYỆT. ĐỐI. SẼ. KHÔNG.” Dứt lời, cúp máy.
Người phụ nữ này thật sự kỳ lạ, làm ơn đi, giả ngầu cũng phải làm sao cho chuyên nghiệp một chút, chỉ biết mỗi việc chạy tới làm người ta ghê tởm!
Tống Bạch hừ lạnh, thêm số điện thoại lúc nãy vào thẳng danh sách đen.
Bên kia, Tần Thiên Mỹ tức giận, đập vỡ hết các chai lọ trên bàn trang điểm.
“Bà chủ, việc này…” Người làm đứng ở cửa, vẻ mặt do dự.
Lục Thảo xua tay, nụ cười lạnh trên môi không hề thay đổi, “Nó thích giày vò thì cứ kệ nó.”
“Vâng.”
“Đợi nó ném xong rồi vào nhắc nhở nó, đừng quên ngày mai có cuộc hẹn với cậu Hai nhà họ Trương.”
Toàn thân người làm run lên, cố gắng lên tiếng, “Bà chủ, tôi sợ cô ấy sẽ…”
“Không cần để ý tới việc đó.”
“… Vâng.”
“Thiên Lâm đâu?”
“Chiều nay cậu Hai đã xuất phát đi đến Tân Thị rồi.”
“Ừ.”
…
Ngày hôm sau, tam giác sắt Chu Dịch, Tưởng Hoa, Dương Tự tập hợp, tổ chức tiệc ở Đồng Hòa Lâu, mời Tống Bạch đến ăn.
Mấy người họ uống rượu, không biết thế nào, chủ đề câu chuyện lại nói đến Đàm Hi.
“Lần trước mấy anh em chúng ta đều có người đẹp bên mình, hôm nay chỉ có bốn thằng đàn ông độc thân, thật tội nghiệp mà!” Chu Dịch nâng ly cười quái dị.
“Anh muốn thì để anh Hoa gọi điện thoại, đảm bảo chưa đầy 15 phút là sẽ có người đến đây.” Dương Tự gắp một miếng há cảo tôm, bỏ vào miệng, “Ngon, mùi vị không tồi.”
Tưởng Hoa đập cho cậu chàng một cái, chiếc kính mắt gọng vàng giúp anh ta trông càng thêm nho nhã, nhưng cách ăn nói thì không hề như thế…
“Tự, chú vòng vo mắng ông đây là thằng điều đào chứ gì?”
“Chẳng lẽ không phải?”
“Cút!”
“Hoa Tử, gọi điện thoại kêu người tới, nhất định phải kêu một em quốc sắc thiên hương đấy nhé!” Chu Dịch hạ lệnh, liếc nhìn Tống Bạch.
“Ba, cậu không có ý kiến gì chứ? Bắt buộc phải tìm môt cô mùi vị ngon hơn cô nàng Đàm Hi kia!”
“Mùi vị?” Tưởng Hoa nâng kính, “Vị gì?”
Dương Tự dặm mắm thêm muối, “Anh Dịch ngửi qua rồi thì nói ra nghe thử đi?”
Ánh mắt Tống Bạch trở nên sắc bén, ánh mắt như dao phóng từng cái lên người hắn.
Gần đây, đúng là Chu Dịch khá là thân với cô ấy.
“Trời! Tôi còn oan hơn Đậu Nga nữa! Ba, cậu đừng nghe hai người họ nói bậy, tôi nào dám đụng vào cô ấy? Đó là đàn chị ấy, dám ngang nhiên đi lại trong cục cảnh sát, tôi muốn chọc cô ấy thì cũng phải có cái bản lĩnh ấy mới được…”
“Chậc chậc, thì ra cậu muốn chọc vào thật à?” Tưởng Hoa lắc đầu, cứ như thể sợ mọi chuyện chưa đủ loạn, “Ba, cậu phải phòng bị đi là vừa.”
Chu Dịch hận không thể bóp chết anh ta!
Đều tại Đàm Hi!
Cô nàng kia đi đến đâu là gây họa đến đó, bây giờ ngay cả hắn cũng bị lôi vào trong!
Tống Bạch đứng dậy, vắt áo khoác lên cánh tay, “Ăn xong rồi thì đi.”
“Này, vẫn chưa tìm thú vui gì mà…” Chu Dịch tiếc nuối.
“Tìm cái quần! Mau đi thanh toán!” Tưởng Hoa đá ghế của hắn.
“Tại sao hả? Tại sao lần nào tôi cũng phải trả tiền vậy?”
“Lần nào? Cậu chắc chứ?” Tưởng Hoa không nhanh không chậm, “Hình như lần trước là do chị Đàm của cậu trả thì phải.”
Chu Dịch, “…”
Bốn người đàn ông ăn no uống say, chuẩn bị rời đi, vừa bước ra khỏi phòng liền nhìn thấy một đôi tình nhân.
Người đàn ông thân cao khoảng 7 tấc, mặc áo thun Polo phối với quần dài, một tay đút vào túi, tay còn lại đang ôm một cô gái, bước đi vững vàng mạnh mẽ, cộng them mái đầu đinh thật sự rất bắt mắt…
/1339
|