Cô gái nghiêng đầu, để lộ ra đường cong tinh tế trên khuôn mặt và nụ cười ngọt ngào trên bờ môi.
Trong tay Đàm Hi đang cầm theo hộp thức ăn, cô đang thảo luận vấn đề xưng hô với Lục Chinh.
“… Buổi trưa ở cổng trường học, anh gọi em thế nào đó? Hử?”
Cười nhưng không đáp, im lặng là vàng.
“Anh có nói hay không?” Ánh mắt hung tợn, luồn tay vào thắt lưng của anh.
“Sì…” Lục Chinh hít ngụm khí lạnh.
“Đồ con vịt cứng mồm!” Cô nàng nào đó không vui, rõ ràng người này đã kêu cô là “bé cưng“.
“Được rồi,“ Vươn cánh tay dài, “Em là bé cưng của anh, được chưa?”
Đàm Hi mím môi, nhưng đuôi mắt bất giác nhếch lên, khẽ cười, “Vậy còn được.”
“Em đó…”
“Anh?” Một tiếng kêu bất ngờ vang lên, hai người nhìn theo nơi âm thanh phát ra thì thấy Tống Bạch đang ngẩn người ra, bên cạnh còn có mấy người Chu Dịch, Tưởng Hoa. Về biểu cảm thì khá là hấp dẫn.
Đàm Hi sờ mũi, bị phát hiện rồi à?
Hình như Lục Chinh không nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt của anh ta, ôm lấy Đàm Hi đi thẳng về trước, “Đến lúc nào vậy?”
Tống Bạch lúng túng, “… Hôm qua.”
Sắc mặt bất giác hoảng hốt, ánh mắt nhìn Đàm Hi tràn ngập vẻ phức tạp, khó nói.
Nhóm Chu Dịch, Tưởng Hoa đồng loạt gọi một tiếng “Nhị gia”, không khó để nghe ra sự cung kính được chứa đựng trong đó.
Đàm Hi cau mày.
Có uy thế sao?
Lục Chinh khẽ ừ một tiếng, xem như trả lời.
Chu Dịch húc cùi chỏ vào người Tống Bạch, Tống Bạch thu hồi tầm nhìn, “Anh, anh với Đàm Hi là thế nào vậy?”
Buột miệng thốt ra.
Lục Chinh nhìn anh ta, che giấu đi sự sắc bén, “Bạn trai bạn gái.”
Bốn từ này vừa được thốt ra, không chỉ nhóm Tống Bạch và Chu Dịch ngơ ngác, ngay cả Đàm Hi cũng khá là kinh ngạc.
Cô biết Lục Chinh vốn không sợ công khai mối quan hệ của hai người, nhưng cô không ngờ anh lại công khai đầy táo bạo như thế.
Cứ như đang nói, hôm nay thời tiết thật đẹp, tôi mời cậu uống trà vậy.
Ngay thẳng hùng hồn.
Tống Bạch kinh ngạc: “Anh, sao anh có thể…”
Lục Chinh lạnh lùng liếc nhìn, đồng chí Tiểu Bạch câm miệng lại ngay tức thì, hành động trước khi đại não đưa ra phán đoán, đó hoàn toàn là phản ứng theo bản năng.
Từ nhỏ, anh ta đã sợ người anh họ này, đến tận bây giờ vẫn không thể nào thay đổi được.
Chu Dịch và Tưởng Hoa nhìn nhau, tình hình không được ổn cho lắm!
“Đi theo tôi,“ Lục Chinh nói với Tống Bạch, sau đó nhìn sang Đàm Hi, hôn vào trán cô trước mặt mọi người, “Ngoan ngoãn đợi anh ở đây.”
Đàm Hi gật đầu, giống như một chú thỏ con ngoan ngoãn vô hại.
Anh nói xong, đi thẳng vào phòng bao.
Tống Bạch nhìn thật sâu vào mắt Đàm Hi, sau đó cất bước đi theo Lục Chinh.
Đàm Hi liếm kẽ răng, mẹ nó, cô lại thấy hơi chột dạ, nhưng chuyện này cô đã chứng tỏ lập trường của mình từ lâu rồi, ai bảo Tống Bạch cứ không chịu tin chứ.
Còn gào thét bảo cô chết tâm đi, nói cái gì mà: “Anh tôi không thích kiểu người như cô.”
Sau khi Lục Chinh, Tống Bạch rời đi, nhóm Chu Dịch thở phào, sau đó nhanh chóng vây quanh Đàm Hi.
“Chị Hi, cô và Nhị gia, hai người…” Chu Dịch chắt lưỡi, đến bây giờ hắn vẫn không thể tin được những gì mình đã nhìn thấy.
Tưởng Hoa cũng kinh ngạc không thua kém gì hắn, “Thế giới này thật huyền ảo.”
Boy ngay thẳng như Dương Tự thì nhanh mồm nhanh miệng, “Chị bắt cá hai tay, để cho Nhị gia thành người thứ ba?”
Chu Dịch nháy mắt với cậu ta: Mẹ kiếp, đừng có nói trực tiếp như vậy được không?
Dương Tự ngơ ngác: Lời em nói không phải là sự thật sao?
Chu Dịch tiếp tục trừng mắt: Là sự thật cũng không thể nói như thế được!
Dương Tự gãi đầu: Ồ.
Đàm Hi đứng nguyên tại chỗ, bị ba người đàn ông bao vây ở giữa, tư thế bình chân như vại, không hề có một chút xấu hổ nào khi bị bắt tại trận.
“Cô với Tần Thiên Lâm có phải là vợ chồng không?” Ánh mắt Tưởng Hoa nghiêm nghị.
“Thì sao?”
“Cô ngoại tình.”
“Cảm ơn, tôi vẫn chưa tròn 22 tuổi.”
Chu Dịch bừng tỉnh, một lúc sau, giơ ngón tay cái lên, “Cô giỏi!”
Đàm Hi giương mày, nhận hết lời khen.
15 phút sau.
Lục Chinh và Tống Bạch một trước một sau trở lại.
Hai mắt Đàm Hi sáng lên, chạy tới ôm lấy tay anh, “Xong rồi?”
Tay anh ôm lấy eo cô, động tác trông vô cùng tự nhiên, Tống Bạch dời tầm mắt.
Lục Chinh: “Đi thôi!”
“Anh, anh thật sự đã nghĩ kỹ rồi?” Tống Bạch gọi với theo bóng lưng sánh vai bước đi của hai người.
Lục Chinh và Đàm Hi không hề quay đầu lại.
Tống Bạch tức giận, đấm một cái vào tường, “Sao lại thế này?”
Sự mê man dâng tràn trong đôi mắt.
“Ba,“ Chu Dịch gỡ tay anh ta xuống, lại vỗ vai anh em của mình như đang an ủi, “Khắp chân trời cỏ mọc khắp nơi, cậu nghĩ thoáng một chút…”
Dương Tự gật đầu phụ họa: “Anh Ba, chị Hi không phải là gu của anh.”
Mọi người đều biết Tống Bạch thích kiểu phụ nữ gợi cảm ngực to mông cong.
“Tôi thấy, cậu ta chưa chắc là vì Đàm Hi đâu.” Tưởng Hoa bình tĩnh lên tiếng.
“Ý gì?” Chu Dịch không hiểu.
“Nhị gia và Tần Thiên Lâm có quan hệ gì? Tần Thiên Lâm lại có mối quan hệ gì với Đàm Hi? Cậu và cháu dâu, cậu cảm thấy Nhị gia không thấy áp lực sao?”
“Nhưng…” Chuyện này liền quan gì tới lão Ba chứ?
Chu Dịch vẫn còn kiên quyết cho rằng Tống Bạch buồn bã là vì Đàm Hi đã có bạn trai.
“Đừng quên rằng, Nhị gia có quan hệ gì với cậu ta? Anh em họ. Lão Ba từ nhỏ đã kính trọng anh ta như kính trọng trưởng bối.”
Chu Dịch dường như suy nghĩ đến điều gì đó.
Nhưng suy nghĩ lại, lời Tưởng Hoa nói cũng không phải không có đạo lý. Nhưng sao Đàm Hi lại thành người phụ nữ của Nhị gia rồi?
Hey! Thật ghê gớm!
Bây giờ hắn vẫn chưa thể tiếp thu được chứ càng đừng nói đến Tống Bạch.
“Ba à, cậu đừng nghĩ quá nhiều.” Tưởng Hoa vỗ vai anh ta, “Chuyện không tệ như cậu nghĩ đâu!”
Một lúc sau, Tống Bạch cử động, nhưng nắm đấm lại siết chặt hơn đầy khó hiểu, “Đi thôi.”
Nói xong, bỏ đi đầu tiên.
Dương Tự không hiểu gì, “Anh Hoa, tình hình hiện tại là sao vậy?”
Tưởng Hoa thở dài, “Cho cậu ấy một chút thời gian.”
“Ồ.”
Bốn người cùng nhau rời đi.
…
Đàm Hi ngoan ngoãn nép vào lòng Lục Chinh, mặc anh ôm ấp.
“Lúc nãy, anh nói gì với Tống Bạch vậy?”
Lục Chinh khẽ cau mày: “Em rất thân với cậu ta.”
Đàm Hi nghe ra được cách anh dùng là cầu trần thuật, cô sờ mũi, không nói gì.
“Đàm Hi, em thật thiếu lăn lộn đấy!” Anh cắn răng.
“Cầm thú!” Nhớ tới hai lần vào buổi chiều, bắp đùi bỗng thấy đau nhức.
“Đừng hòng nghĩ tới tiền sinh hoạt của tháng sau sau nữa.”
“Không nghĩ thì không nghĩ!” Cô phồng má chu mỏ, như một con cá vàng nhả bọt khí.
Cũng không biết đang giận dỗi với ai nữa.
Lục Chinh cười, cánh tay đặt ở eo cô không ngừng siết chặt lại, “Sao em không khiến anh bớt lo một chút nào vậy?”
Đàm Hi liếc nhìn anh, “Nếu em khiến anh bớt lo lắng thì ban đầu có thể theo đuổi anh không tha sao?”
“Theo đuổi?” Cười tà mị, ghé vào ai cô, “Ngoan, đó gọi là dụ dỗ.”
“Nhưng anh cũng vẫn mắc câu đấy thôi.” Đàm Hi không muốn tỏ ra yếu thế, từ từ tìm được nhịp điệu của mình.
“Ừ, mắc câu rồi. Thủ đoạn của em hơn người.”
“Tại sao không phải là do ý chí của anh kém cỏi?”
Thủ đoạn hơn người? Đàm Hi cười lạnh, nói cứ như cô là người lố lăng không bằng.
Lục Chinh siết chặt tay, kéo cô vào ngực, “Ý chí có mạnh cỡ nào đi nữa thì khi đứng ở trước mặt yêu tinh cũng sẽ trở nên yếu đuối đến mức không thể chịu nổi một đòn.”
“Anh chửi em!” Nhưng khóe môi lại ẩn chứa ý cười.
“Ngoan, đang khen em.”
Đàm Hi nhanh chóng được anh vuốt lông vỗ về, cúi đầu, ủ rũ: “Bây giờ phải làm sao đây?”
Nhị gia không nói gì.
“Nhóm Tống Bạch đã biết hết rồi…”
“Anh sẽ xử lý.”
“Ừm.” Tim như muốn rớt ra ngoài, nhưng lại từ từ rơi xuống chỉ sau câu nói này.
Hai người dạo phố đến khuya, Đàm Hi mua áo trượt tuyết và áo khoác dù, còn mua thêm một chiếc ba lô cỡ bự để chuẩn bị cho chuyến du lịch nước ngoài sắp tới.
“Em cứ làm như sắp đi Tây Tạng vậy.” Lục Chinh đưa một bộ cây đánh golf cho nhân viên bán hàng, “Lấy nó đi.”
Đàm Hi nghe thấy thế, xoay đầy nhìn anh, “Zurich lúc này đã có tuyết rơi rồi phải không?”
“Thì sao?”
“Em muốn đi leo núi tuyết!”
“Em chắc chắn?”
Gần đây Đàm Hi luyệt tập rất khỏe mạnh, con tim cũng trở nên cởi mở theo, kiếp trước, cô cũng hay bắt chước các du khách ba lô đi thám hiểm các vùng sâu xa hẻo lánh, nhưng nơi cô chọn đi đều là những nơi độ khó không cao, cho nên chẳng xảy ra chuyện gì lớn.
“Dĩ nhiên! Tốt nhất mua thêm một chiếc lều nữa.”
Lục Chinh sải bước đến, ôm cô vào ngực, “Qua đó hãy mua, nghe lời.”
Đàm Hi chỉ đành hậm hực từ bỏ.
Ai kêu anh là kim chủ chứ?
Lúc thanh toán, Lục Chinh chỉ vào bộ dụng cụ đánh golf kia, “Đồ này gửi đến thủ đô theo địa chỉ này.”
Anh gõ ngón trỏ lên mặt bàn, môt tờ giấy A4, bên trên có viết vị trí cụ thể của tổng bộ tập đoàn Lục Thị.
“Vâng.”
Ra khỏi cửa hàng dụng cụ du lịch, Lục Chinh dẫn cô đi lên lầu ba.
Đàm Hi giương mày, hai mắt long lanh, “Anh muốn đi mua quần áo với em?” Bên trên là tầng chuyên bán quần áo.
“Ừ, áo lông vũ.”
“Không muốn!” Đàm Hi nhăn mày.
Lục Chinh nhìn cô, ánh mắt hơi lạnh lùng, “Lý do.”
“Xấu.” Ngừng lại, bổ sung thêm, “Giống con vịt.”
“Vậy mua áo khoác.”
Cô nàng nào đó cười tươi, “Cái này thì có thể được.”
Đàm Hi chạy thẳng đến cửa hàng chuyên bán sản phẩm của Burberry, xem ra cô không đòi tiền sinh hoạt của tháng sau, tháng sau nữa, tháng sau sau nữa về là không được mà?
“Cái này thế nào?” Cô chỉ vào một chiếc áo khoác màu lông lạc đà.
“Ừ.” Nhị gia gật đầu.
Nhân viên bán hàng rất có mắt quan sát, nhìn thấy những chiếc túi hai người đang xách trong tay toàn là những nhãn hiệu đắt tiền, cô ta lập tức cười tươi như hoa, để lộ ra hàm răng ngay ngắn chỉnh tề.
“Hai anh chị thật có mắt thẩm mỹ, chiếc này là sản phẩm mới nhất trong mùa, có muốn thử không?”
Đàm Hi gật đầu, nhận lấy chiếc áo mặc ngay lên người, lúc xỏ tay áo, anh đứng ở phía sau giúp cô chỉnh lại.
“Đẹp không?”
Cơ thể cô cao ráo, chiếc áo khoác mang phong cách Anh quốc khi mặc trên người cô lại toát ra một sự gợi cảm khác hẳn.
Lục Chinh lấy thẻ, dùng hành động thực tế bày tỏ sự hài lòng của anh.
“Đừng vội. Anh mặc chiếc kia cho em xem thử!” Đàm Hi chỉ vào ma nơ canh phía tủ kính đối diện.
Lục Chinh nhìn theo, áo khoác nam màu lông lạc đà, kiểu dáng hơi khác so với chiếc cô đang mặc trên người.
“Mặc thử?”
Trong khi hai người nói chuyện, nhân viên bán hàng đã nhanh chóng lấy chiếc áo kia xuống, đưa đến trước mặt Lục Chinh
Anh giơ tay ra, bị Đàm Hi ngăn lại.
Cô nghiêng đầu, cười với anh, đôi mắt trong suốt long lanh, “Để em.”
Cô cầm lấy chiếc áo, “Giơ tay ra.”
Lục Chinh làm theo, không nói nhiều, nhưng động tác rất phối hợp, khóe miệng cũng ẩn chứa ý cười.
Thông qua chiếc gương thử đồ, nhìn thấy cô bận rộn trước sau như cô vợ nhỏ, con tim của Nhị gia như có một ngọn lửa đang bùng cháy nóng rực.
“Thế nào?” Cô đi vòng đến phía trước, chỉnh cổ áo và ống tay áo giúp anh.
Trong gương, phản chiếu một nam một nữ đứng sánh vai nhau, hai người mặc áo khoác cùng màu, người đàn ông dáng người thẳng tắp, còn cô gái yểu điệu thướt tha.
“Mua.”
Đàm Hi mím môi, chớp mắt với anh trong gương, “Có giống đồ đôi không?”
“Giống.”
Hai người thanh toán xong rời đi khiến cho nữ nhân viên bán hàng cảm thấy vô cùng hâm mộ.
“Khi nào tôi mới có thể quen được người bạn trai như vậy đây? Động tác quẹt thẻ đẹp trai kinh hồn!”
Đồng nghiệp nghe thấy, lạnh lùng thốt ra một câu, “Đợi đến khi cậu xinh đẹp như cô gái kia đã.”
Trong tay Đàm Hi đang cầm theo hộp thức ăn, cô đang thảo luận vấn đề xưng hô với Lục Chinh.
“… Buổi trưa ở cổng trường học, anh gọi em thế nào đó? Hử?”
Cười nhưng không đáp, im lặng là vàng.
“Anh có nói hay không?” Ánh mắt hung tợn, luồn tay vào thắt lưng của anh.
“Sì…” Lục Chinh hít ngụm khí lạnh.
“Đồ con vịt cứng mồm!” Cô nàng nào đó không vui, rõ ràng người này đã kêu cô là “bé cưng“.
“Được rồi,“ Vươn cánh tay dài, “Em là bé cưng của anh, được chưa?”
Đàm Hi mím môi, nhưng đuôi mắt bất giác nhếch lên, khẽ cười, “Vậy còn được.”
“Em đó…”
“Anh?” Một tiếng kêu bất ngờ vang lên, hai người nhìn theo nơi âm thanh phát ra thì thấy Tống Bạch đang ngẩn người ra, bên cạnh còn có mấy người Chu Dịch, Tưởng Hoa. Về biểu cảm thì khá là hấp dẫn.
Đàm Hi sờ mũi, bị phát hiện rồi à?
Hình như Lục Chinh không nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt của anh ta, ôm lấy Đàm Hi đi thẳng về trước, “Đến lúc nào vậy?”
Tống Bạch lúng túng, “… Hôm qua.”
Sắc mặt bất giác hoảng hốt, ánh mắt nhìn Đàm Hi tràn ngập vẻ phức tạp, khó nói.
Nhóm Chu Dịch, Tưởng Hoa đồng loạt gọi một tiếng “Nhị gia”, không khó để nghe ra sự cung kính được chứa đựng trong đó.
Đàm Hi cau mày.
Có uy thế sao?
Lục Chinh khẽ ừ một tiếng, xem như trả lời.
Chu Dịch húc cùi chỏ vào người Tống Bạch, Tống Bạch thu hồi tầm nhìn, “Anh, anh với Đàm Hi là thế nào vậy?”
Buột miệng thốt ra.
Lục Chinh nhìn anh ta, che giấu đi sự sắc bén, “Bạn trai bạn gái.”
Bốn từ này vừa được thốt ra, không chỉ nhóm Tống Bạch và Chu Dịch ngơ ngác, ngay cả Đàm Hi cũng khá là kinh ngạc.
Cô biết Lục Chinh vốn không sợ công khai mối quan hệ của hai người, nhưng cô không ngờ anh lại công khai đầy táo bạo như thế.
Cứ như đang nói, hôm nay thời tiết thật đẹp, tôi mời cậu uống trà vậy.
Ngay thẳng hùng hồn.
Tống Bạch kinh ngạc: “Anh, sao anh có thể…”
Lục Chinh lạnh lùng liếc nhìn, đồng chí Tiểu Bạch câm miệng lại ngay tức thì, hành động trước khi đại não đưa ra phán đoán, đó hoàn toàn là phản ứng theo bản năng.
Từ nhỏ, anh ta đã sợ người anh họ này, đến tận bây giờ vẫn không thể nào thay đổi được.
Chu Dịch và Tưởng Hoa nhìn nhau, tình hình không được ổn cho lắm!
“Đi theo tôi,“ Lục Chinh nói với Tống Bạch, sau đó nhìn sang Đàm Hi, hôn vào trán cô trước mặt mọi người, “Ngoan ngoãn đợi anh ở đây.”
Đàm Hi gật đầu, giống như một chú thỏ con ngoan ngoãn vô hại.
Anh nói xong, đi thẳng vào phòng bao.
Tống Bạch nhìn thật sâu vào mắt Đàm Hi, sau đó cất bước đi theo Lục Chinh.
Đàm Hi liếm kẽ răng, mẹ nó, cô lại thấy hơi chột dạ, nhưng chuyện này cô đã chứng tỏ lập trường của mình từ lâu rồi, ai bảo Tống Bạch cứ không chịu tin chứ.
Còn gào thét bảo cô chết tâm đi, nói cái gì mà: “Anh tôi không thích kiểu người như cô.”
Sau khi Lục Chinh, Tống Bạch rời đi, nhóm Chu Dịch thở phào, sau đó nhanh chóng vây quanh Đàm Hi.
“Chị Hi, cô và Nhị gia, hai người…” Chu Dịch chắt lưỡi, đến bây giờ hắn vẫn không thể tin được những gì mình đã nhìn thấy.
Tưởng Hoa cũng kinh ngạc không thua kém gì hắn, “Thế giới này thật huyền ảo.”
Boy ngay thẳng như Dương Tự thì nhanh mồm nhanh miệng, “Chị bắt cá hai tay, để cho Nhị gia thành người thứ ba?”
Chu Dịch nháy mắt với cậu ta: Mẹ kiếp, đừng có nói trực tiếp như vậy được không?
Dương Tự ngơ ngác: Lời em nói không phải là sự thật sao?
Chu Dịch tiếp tục trừng mắt: Là sự thật cũng không thể nói như thế được!
Dương Tự gãi đầu: Ồ.
Đàm Hi đứng nguyên tại chỗ, bị ba người đàn ông bao vây ở giữa, tư thế bình chân như vại, không hề có một chút xấu hổ nào khi bị bắt tại trận.
“Cô với Tần Thiên Lâm có phải là vợ chồng không?” Ánh mắt Tưởng Hoa nghiêm nghị.
“Thì sao?”
“Cô ngoại tình.”
“Cảm ơn, tôi vẫn chưa tròn 22 tuổi.”
Chu Dịch bừng tỉnh, một lúc sau, giơ ngón tay cái lên, “Cô giỏi!”
Đàm Hi giương mày, nhận hết lời khen.
15 phút sau.
Lục Chinh và Tống Bạch một trước một sau trở lại.
Hai mắt Đàm Hi sáng lên, chạy tới ôm lấy tay anh, “Xong rồi?”
Tay anh ôm lấy eo cô, động tác trông vô cùng tự nhiên, Tống Bạch dời tầm mắt.
Lục Chinh: “Đi thôi!”
“Anh, anh thật sự đã nghĩ kỹ rồi?” Tống Bạch gọi với theo bóng lưng sánh vai bước đi của hai người.
Lục Chinh và Đàm Hi không hề quay đầu lại.
Tống Bạch tức giận, đấm một cái vào tường, “Sao lại thế này?”
Sự mê man dâng tràn trong đôi mắt.
“Ba,“ Chu Dịch gỡ tay anh ta xuống, lại vỗ vai anh em của mình như đang an ủi, “Khắp chân trời cỏ mọc khắp nơi, cậu nghĩ thoáng một chút…”
Dương Tự gật đầu phụ họa: “Anh Ba, chị Hi không phải là gu của anh.”
Mọi người đều biết Tống Bạch thích kiểu phụ nữ gợi cảm ngực to mông cong.
“Tôi thấy, cậu ta chưa chắc là vì Đàm Hi đâu.” Tưởng Hoa bình tĩnh lên tiếng.
“Ý gì?” Chu Dịch không hiểu.
“Nhị gia và Tần Thiên Lâm có quan hệ gì? Tần Thiên Lâm lại có mối quan hệ gì với Đàm Hi? Cậu và cháu dâu, cậu cảm thấy Nhị gia không thấy áp lực sao?”
“Nhưng…” Chuyện này liền quan gì tới lão Ba chứ?
Chu Dịch vẫn còn kiên quyết cho rằng Tống Bạch buồn bã là vì Đàm Hi đã có bạn trai.
“Đừng quên rằng, Nhị gia có quan hệ gì với cậu ta? Anh em họ. Lão Ba từ nhỏ đã kính trọng anh ta như kính trọng trưởng bối.”
Chu Dịch dường như suy nghĩ đến điều gì đó.
Nhưng suy nghĩ lại, lời Tưởng Hoa nói cũng không phải không có đạo lý. Nhưng sao Đàm Hi lại thành người phụ nữ của Nhị gia rồi?
Hey! Thật ghê gớm!
Bây giờ hắn vẫn chưa thể tiếp thu được chứ càng đừng nói đến Tống Bạch.
“Ba à, cậu đừng nghĩ quá nhiều.” Tưởng Hoa vỗ vai anh ta, “Chuyện không tệ như cậu nghĩ đâu!”
Một lúc sau, Tống Bạch cử động, nhưng nắm đấm lại siết chặt hơn đầy khó hiểu, “Đi thôi.”
Nói xong, bỏ đi đầu tiên.
Dương Tự không hiểu gì, “Anh Hoa, tình hình hiện tại là sao vậy?”
Tưởng Hoa thở dài, “Cho cậu ấy một chút thời gian.”
“Ồ.”
Bốn người cùng nhau rời đi.
…
Đàm Hi ngoan ngoãn nép vào lòng Lục Chinh, mặc anh ôm ấp.
“Lúc nãy, anh nói gì với Tống Bạch vậy?”
Lục Chinh khẽ cau mày: “Em rất thân với cậu ta.”
Đàm Hi nghe ra được cách anh dùng là cầu trần thuật, cô sờ mũi, không nói gì.
“Đàm Hi, em thật thiếu lăn lộn đấy!” Anh cắn răng.
“Cầm thú!” Nhớ tới hai lần vào buổi chiều, bắp đùi bỗng thấy đau nhức.
“Đừng hòng nghĩ tới tiền sinh hoạt của tháng sau sau nữa.”
“Không nghĩ thì không nghĩ!” Cô phồng má chu mỏ, như một con cá vàng nhả bọt khí.
Cũng không biết đang giận dỗi với ai nữa.
Lục Chinh cười, cánh tay đặt ở eo cô không ngừng siết chặt lại, “Sao em không khiến anh bớt lo một chút nào vậy?”
Đàm Hi liếc nhìn anh, “Nếu em khiến anh bớt lo lắng thì ban đầu có thể theo đuổi anh không tha sao?”
“Theo đuổi?” Cười tà mị, ghé vào ai cô, “Ngoan, đó gọi là dụ dỗ.”
“Nhưng anh cũng vẫn mắc câu đấy thôi.” Đàm Hi không muốn tỏ ra yếu thế, từ từ tìm được nhịp điệu của mình.
“Ừ, mắc câu rồi. Thủ đoạn của em hơn người.”
“Tại sao không phải là do ý chí của anh kém cỏi?”
Thủ đoạn hơn người? Đàm Hi cười lạnh, nói cứ như cô là người lố lăng không bằng.
Lục Chinh siết chặt tay, kéo cô vào ngực, “Ý chí có mạnh cỡ nào đi nữa thì khi đứng ở trước mặt yêu tinh cũng sẽ trở nên yếu đuối đến mức không thể chịu nổi một đòn.”
“Anh chửi em!” Nhưng khóe môi lại ẩn chứa ý cười.
“Ngoan, đang khen em.”
Đàm Hi nhanh chóng được anh vuốt lông vỗ về, cúi đầu, ủ rũ: “Bây giờ phải làm sao đây?”
Nhị gia không nói gì.
“Nhóm Tống Bạch đã biết hết rồi…”
“Anh sẽ xử lý.”
“Ừm.” Tim như muốn rớt ra ngoài, nhưng lại từ từ rơi xuống chỉ sau câu nói này.
Hai người dạo phố đến khuya, Đàm Hi mua áo trượt tuyết và áo khoác dù, còn mua thêm một chiếc ba lô cỡ bự để chuẩn bị cho chuyến du lịch nước ngoài sắp tới.
“Em cứ làm như sắp đi Tây Tạng vậy.” Lục Chinh đưa một bộ cây đánh golf cho nhân viên bán hàng, “Lấy nó đi.”
Đàm Hi nghe thấy thế, xoay đầy nhìn anh, “Zurich lúc này đã có tuyết rơi rồi phải không?”
“Thì sao?”
“Em muốn đi leo núi tuyết!”
“Em chắc chắn?”
Gần đây Đàm Hi luyệt tập rất khỏe mạnh, con tim cũng trở nên cởi mở theo, kiếp trước, cô cũng hay bắt chước các du khách ba lô đi thám hiểm các vùng sâu xa hẻo lánh, nhưng nơi cô chọn đi đều là những nơi độ khó không cao, cho nên chẳng xảy ra chuyện gì lớn.
“Dĩ nhiên! Tốt nhất mua thêm một chiếc lều nữa.”
Lục Chinh sải bước đến, ôm cô vào ngực, “Qua đó hãy mua, nghe lời.”
Đàm Hi chỉ đành hậm hực từ bỏ.
Ai kêu anh là kim chủ chứ?
Lúc thanh toán, Lục Chinh chỉ vào bộ dụng cụ đánh golf kia, “Đồ này gửi đến thủ đô theo địa chỉ này.”
Anh gõ ngón trỏ lên mặt bàn, môt tờ giấy A4, bên trên có viết vị trí cụ thể của tổng bộ tập đoàn Lục Thị.
“Vâng.”
Ra khỏi cửa hàng dụng cụ du lịch, Lục Chinh dẫn cô đi lên lầu ba.
Đàm Hi giương mày, hai mắt long lanh, “Anh muốn đi mua quần áo với em?” Bên trên là tầng chuyên bán quần áo.
“Ừ, áo lông vũ.”
“Không muốn!” Đàm Hi nhăn mày.
Lục Chinh nhìn cô, ánh mắt hơi lạnh lùng, “Lý do.”
“Xấu.” Ngừng lại, bổ sung thêm, “Giống con vịt.”
“Vậy mua áo khoác.”
Cô nàng nào đó cười tươi, “Cái này thì có thể được.”
Đàm Hi chạy thẳng đến cửa hàng chuyên bán sản phẩm của Burberry, xem ra cô không đòi tiền sinh hoạt của tháng sau, tháng sau nữa, tháng sau sau nữa về là không được mà?
“Cái này thế nào?” Cô chỉ vào một chiếc áo khoác màu lông lạc đà.
“Ừ.” Nhị gia gật đầu.
Nhân viên bán hàng rất có mắt quan sát, nhìn thấy những chiếc túi hai người đang xách trong tay toàn là những nhãn hiệu đắt tiền, cô ta lập tức cười tươi như hoa, để lộ ra hàm răng ngay ngắn chỉnh tề.
“Hai anh chị thật có mắt thẩm mỹ, chiếc này là sản phẩm mới nhất trong mùa, có muốn thử không?”
Đàm Hi gật đầu, nhận lấy chiếc áo mặc ngay lên người, lúc xỏ tay áo, anh đứng ở phía sau giúp cô chỉnh lại.
“Đẹp không?”
Cơ thể cô cao ráo, chiếc áo khoác mang phong cách Anh quốc khi mặc trên người cô lại toát ra một sự gợi cảm khác hẳn.
Lục Chinh lấy thẻ, dùng hành động thực tế bày tỏ sự hài lòng của anh.
“Đừng vội. Anh mặc chiếc kia cho em xem thử!” Đàm Hi chỉ vào ma nơ canh phía tủ kính đối diện.
Lục Chinh nhìn theo, áo khoác nam màu lông lạc đà, kiểu dáng hơi khác so với chiếc cô đang mặc trên người.
“Mặc thử?”
Trong khi hai người nói chuyện, nhân viên bán hàng đã nhanh chóng lấy chiếc áo kia xuống, đưa đến trước mặt Lục Chinh
Anh giơ tay ra, bị Đàm Hi ngăn lại.
Cô nghiêng đầu, cười với anh, đôi mắt trong suốt long lanh, “Để em.”
Cô cầm lấy chiếc áo, “Giơ tay ra.”
Lục Chinh làm theo, không nói nhiều, nhưng động tác rất phối hợp, khóe miệng cũng ẩn chứa ý cười.
Thông qua chiếc gương thử đồ, nhìn thấy cô bận rộn trước sau như cô vợ nhỏ, con tim của Nhị gia như có một ngọn lửa đang bùng cháy nóng rực.
“Thế nào?” Cô đi vòng đến phía trước, chỉnh cổ áo và ống tay áo giúp anh.
Trong gương, phản chiếu một nam một nữ đứng sánh vai nhau, hai người mặc áo khoác cùng màu, người đàn ông dáng người thẳng tắp, còn cô gái yểu điệu thướt tha.
“Mua.”
Đàm Hi mím môi, chớp mắt với anh trong gương, “Có giống đồ đôi không?”
“Giống.”
Hai người thanh toán xong rời đi khiến cho nữ nhân viên bán hàng cảm thấy vô cùng hâm mộ.
“Khi nào tôi mới có thể quen được người bạn trai như vậy đây? Động tác quẹt thẻ đẹp trai kinh hồn!”
Đồng nghiệp nghe thấy, lạnh lùng thốt ra một câu, “Đợi đến khi cậu xinh đẹp như cô gái kia đã.”
/1339
|