Máy thông tin không giống như điện thoại, không có hình thức ống nghe, Đàm Hi bên kia nói gì đầu bên này chỉ cần đứng cách từ xa đã nghe thấy rồi, hơn nữa còn nghe thấy cực kỳ rõ ràng.
Thời Cảnh lập tức vui vẻ, nhìn Lục Chinh với ánh mắt tràn ngập vẻ đồng tình.
Nghiệp chướng chưa? Vợ cậu phòng cậu như phòng trộm cắp đạo tặc, nếu đổi lại là anh ta thì chắc đã sụp đổ từ lâu rồi!
Nhưng Lục Chinh chịu được, biểu tình vẫn như cũ, ánh mắt không thay đổi, còn bày ra thái độ làm chuyện công: “Em cần bản đồ mặt bằng và bản đồ sửa chữa thì tôi hiểu được, nhưng còn bản đồ căn cứ... Em phải cho tôi một lý do thích hợp
Đàm Hi nhếch miệng: “Nhiệm vụ cần, lý do này đã đầy đủ chưa thấy?”
Đầu bên kia im lặng.
Đàm Hi cũng không nói gì. Cách tiếng rè rè của dòng điện, hai người như gần trong gang tấc, thậm chí còn có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của nhau.
Năm giây...
Mười giây...
Hai người không ai chịu nhường ai, cứ thế im lặng chờ đợi.
Hứa Trạch thấy vẻ mặt Đàm Hi điểm nhiên, cũng không dám tùy tiện hỏi chuyện.
Đầu bên kia, Thời Cảnh cũng không dám chọc vào Lục Chinh, chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh giả bộ làm con chim
cút.
Cho đến khi Lục Chinh lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trước tiên, “Được, những thứ này tôi có thể đưa cho em, nhưng em định nhận nó thế nào?”
“Không thể đưa đến đây được à?” Đàm Hi nhíu mày.
Lục Chinh còn chưa nói gì, Thời Cảnh đã không nhịn được bật cười thành tiếng.
Đàm Hi: “...”
Chỉ thấy anh ta khoác tay lên vai Lục Chinh, với tay đến trước máy thông tin, “Tôi nói này nhé cô nhóc, em vẫn đang ở trường mầm non đấy à? Ngây thơ quá thể!”
Sau đó lại nhìn Lục Chinh, vẻ mặt tiếc nuối: “Nhìn lại nền giáo dục của gia đình cậu đi, chẹp chẹp... thất bại thành thế nào rồi hả?”
“Cút!”
“Đừng mà, tôi đang giúp cậu phát hiện vấn đề, bắt đúng bệnh mới bốc đúng thuốc được chứ!”
Đàm Hi lại gần, tai ghé sát vào máy thông tin, nhưng tiếng rè rè vẫn che đi hết giọng nói của đầu bên kia.
Đệch!
Hai người đàn ông này chẳng lẽ lại đang nói xấu cô? Lục Chinh đẩy người ra, ánh mắt nghiêm nghị. Thời Cảnh bỗng trở nên ngoan ngoãn.
“Đưa đầy” Anh giơ tay ra.
“Máy thông tin!”
“... A” Thời Cảnh đành phải ngoan ngoãn giao ra.
Lục Chinh nhận lấy, lạnh lùng liếc nhìn anh ta, ý tứ cảnh cáo rõ ràng.
Thời Cảnh bĩu môi, ngồi trên chiếc ghế đối diện, nhưng không dám làm loạn thêm nữa.
“Thầy ơi? Thầy còn đó không? Đệch! Không nói gì nữa rồi!” Đàm Hi ôm một bụng tức, câu chửi thề đã lên đến miệng, đang chuẩn bị bật ra ngoài, kết quả...
“Có đây?
>>
“Tôi có thể đưa đồ cho em, nhưng em tự nghĩ cách lấy được nó về tay đi”
Đàm Hi tức giận muốn chửi thể. Trong tay cô ngoài một chiếc máy thông tin thì không còn bất kỳ thiết bị nào có thể liên lạc được với thế giới bên ngoài nữa. Đừng nói đến máy tính, điện thoại di động gì đó, ngay cả một chiếc máy fax cũng không thấy đâu, làm sao cô lấy được nó về tay chứ?
“Thưa thầy, thầy đang ra câu hỏi khó cho bọn em đấy!”
“Hừ..” Một tiếng cười lạnh.
Đàm Hi nổi giận trong lòng, bạn trai cái gì chứ, lúc này chỉ có “người thuận ta” và “người nghịch ta”!
“Hành vi của thầy đã gây ra sự bất tiện rất lớn cho hành động của đội em, theo đó, còn làm lỡ mất thời gian quý báu để giải cứu con tin, ai chịu trách nhiệm được hả?!”
Rõ ràng từng chữ, khí thế bức người.
Nhưng Lục Chinh vẫn không động đậy, “Phần tử khủng bố đã khống chế hết camera giám sát khu vực bán kính hai kilomet quanh trang trại suối nước nóng, hơn nữa còn tuyên bố phía quân đội không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ giết hết tất cả con tin. Em thấy lúc này tôi còn có thể phải người đưa đồ đến cho em được sao?”
Đàm Hi mím môi, đầu chân mày nhíu chặt lại.
Đợi đã!
“Vậy tại sao bọn em còn chưa bị phát hiện?”
“Trong vòng một nghìn mét cách trang trại về phía Tây, có một điểm mù của khu vực camera giám sát hình quạt. Nếu không em nghĩ tại sao có bao nhiêu binh sĩ xuất sắc mà lại đến lượt một lũ gà mờ như các em chấp hành nhiệm vụ?”
Chẳng qua là vì họ vô tình đúng lúc xuất hiện ở khu vực camera giám sát của nhóm phần tử khủng bố không nhìn thấy được mà thôi.
WTF! Đàm Hi thầm chửi thể một câu trong lòng.
Chế họ là gà mờ đúng không?
Được lắm, có bản lĩnh thì gọi người đến đây làm, bà cô đây méo thèm chơi nữa!
“Đàm Hi!” Lục Chinh đi guốc trong lòng Đàm Hi, biết thừa cố sắp bùng nổ liền đột nhiên lên tiếng gọi tên cô, “Em sẽ không bỏ cuộc đấu”
Ngữ khí người đàn ông quá chắc chắn, thậm chí còn tự tin hơn cả đương sự là cô.
Đàm Hi bỗng nhiên muốn cười, bị chọc tức thực sự: “Đừng tưởng cái gì thấy cũng hiểu rõ hết!” Giọng điệu vô cùng ác liệt.
“Em không phải là người bỏ cuộc giữa chừng.” Anh hơi ngừng lại một lúc, rồi lại bổ sung thêm một cầu, “Ít ra trong lòng tôi là như vậy?
Động tác Đàm Hi khựng lại, trong lòng trăm ngàn dư vị phức tạp.
“Thầy... nói thật không?”
“Ừ.”
Cơn giận trong lòng bỗng nhiên bay đi hết, giống như một quả bóng da căng phồng bị chọc một cái, bạn đạp xì hết hơi, trở nên dịu dàng ngoan ngoãn.
Thật chẳng ra sao...
Nhưng cô có thể có được cách nào khác chứ?
Nam sắc dụ người mới là ngọn nguồn tội lỗi.
“Khụ... bản đồ diện tích mặt bằng trang trại suối nước nóng em nhất định phải lấy được” Đàm Hi nghiêm chỉnh.
Lục Chinh không vội vàng phản ứng lại, mà kiên nhẫn chờ nghe cô nói hết.
“Không cần phải người đến đây, nhưng cần thầy phối hợp
“Phối hợp thế nào?”
“Thầy tả bằng lời, để em vẽ lại”
Lục Chinh nhíu mày, tả bằng lời?
Thời Cảnh nghe vậy cũng thấy kinh ngạc, đùa à?
Nhưng Đàm Hi lại nói: “Chỉ cần số liệu đủ chuẩn xác thì em có thể vẽ được một bản đồ mới”
Lục Chinh gác sự kinh ngạc sang một bên hỏi cô: “Phải tả thế nào? Có yêu cầu cụ thể gì không?”
Thời Cảnh bỗng thẳng tắp sống lưng, hứng thú tràn trề.
Đàm Hi lấy giấy bút Hứa Trạch đưa cho, tìm một khoảng trống bằng phẳng, trải ra, cả người nằm bò xuống, “Trước tiên thầy nói cho em biết tỷ lệ xích của bản đồ mặt bằng trang trại suối nước nóng trong tay thấy là bao nhiêu?
Lúc Đàm Hi chuẩn bị, đồng thời Lục Chinh cũng tìm thấy bản đồ trong tủ tài liệu, trải ra đặt trên bàn.
Nghe vậy, anh nhìn xuống góc phải phía dưới, báo con số hiện ở đó.
Đàm Hi yên lặng nhớ kỹ, vạch một đường trên tờ giấy trước mặt, rồi lại dùng bút, lại dùng cả tay. Ước chừng khoảng mười giây sau, cô đã vẽ ra một vòng tròn nhỏ ở vị trí góc phải hơi lệch về phía dưới từ vị trí trung tâm bản đó.
Thời Cảnh lập tức vui vẻ, nhìn Lục Chinh với ánh mắt tràn ngập vẻ đồng tình.
Nghiệp chướng chưa? Vợ cậu phòng cậu như phòng trộm cắp đạo tặc, nếu đổi lại là anh ta thì chắc đã sụp đổ từ lâu rồi!
Nhưng Lục Chinh chịu được, biểu tình vẫn như cũ, ánh mắt không thay đổi, còn bày ra thái độ làm chuyện công: “Em cần bản đồ mặt bằng và bản đồ sửa chữa thì tôi hiểu được, nhưng còn bản đồ căn cứ... Em phải cho tôi một lý do thích hợp
Đàm Hi nhếch miệng: “Nhiệm vụ cần, lý do này đã đầy đủ chưa thấy?”
Đầu bên kia im lặng.
Đàm Hi cũng không nói gì. Cách tiếng rè rè của dòng điện, hai người như gần trong gang tấc, thậm chí còn có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của nhau.
Năm giây...
Mười giây...
Hai người không ai chịu nhường ai, cứ thế im lặng chờ đợi.
Hứa Trạch thấy vẻ mặt Đàm Hi điểm nhiên, cũng không dám tùy tiện hỏi chuyện.
Đầu bên kia, Thời Cảnh cũng không dám chọc vào Lục Chinh, chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh giả bộ làm con chim
cút.
Cho đến khi Lục Chinh lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trước tiên, “Được, những thứ này tôi có thể đưa cho em, nhưng em định nhận nó thế nào?”
“Không thể đưa đến đây được à?” Đàm Hi nhíu mày.
Lục Chinh còn chưa nói gì, Thời Cảnh đã không nhịn được bật cười thành tiếng.
Đàm Hi: “...”
Chỉ thấy anh ta khoác tay lên vai Lục Chinh, với tay đến trước máy thông tin, “Tôi nói này nhé cô nhóc, em vẫn đang ở trường mầm non đấy à? Ngây thơ quá thể!”
Sau đó lại nhìn Lục Chinh, vẻ mặt tiếc nuối: “Nhìn lại nền giáo dục của gia đình cậu đi, chẹp chẹp... thất bại thành thế nào rồi hả?”
“Cút!”
“Đừng mà, tôi đang giúp cậu phát hiện vấn đề, bắt đúng bệnh mới bốc đúng thuốc được chứ!”
Đàm Hi lại gần, tai ghé sát vào máy thông tin, nhưng tiếng rè rè vẫn che đi hết giọng nói của đầu bên kia.
Đệch!
Hai người đàn ông này chẳng lẽ lại đang nói xấu cô? Lục Chinh đẩy người ra, ánh mắt nghiêm nghị. Thời Cảnh bỗng trở nên ngoan ngoãn.
“Đưa đầy” Anh giơ tay ra.
“Máy thông tin!”
“... A” Thời Cảnh đành phải ngoan ngoãn giao ra.
Lục Chinh nhận lấy, lạnh lùng liếc nhìn anh ta, ý tứ cảnh cáo rõ ràng.
Thời Cảnh bĩu môi, ngồi trên chiếc ghế đối diện, nhưng không dám làm loạn thêm nữa.
“Thầy ơi? Thầy còn đó không? Đệch! Không nói gì nữa rồi!” Đàm Hi ôm một bụng tức, câu chửi thề đã lên đến miệng, đang chuẩn bị bật ra ngoài, kết quả...
“Có đây?
>>
“Tôi có thể đưa đồ cho em, nhưng em tự nghĩ cách lấy được nó về tay đi”
Đàm Hi tức giận muốn chửi thể. Trong tay cô ngoài một chiếc máy thông tin thì không còn bất kỳ thiết bị nào có thể liên lạc được với thế giới bên ngoài nữa. Đừng nói đến máy tính, điện thoại di động gì đó, ngay cả một chiếc máy fax cũng không thấy đâu, làm sao cô lấy được nó về tay chứ?
“Thưa thầy, thầy đang ra câu hỏi khó cho bọn em đấy!”
“Hừ..” Một tiếng cười lạnh.
Đàm Hi nổi giận trong lòng, bạn trai cái gì chứ, lúc này chỉ có “người thuận ta” và “người nghịch ta”!
“Hành vi của thầy đã gây ra sự bất tiện rất lớn cho hành động của đội em, theo đó, còn làm lỡ mất thời gian quý báu để giải cứu con tin, ai chịu trách nhiệm được hả?!”
Rõ ràng từng chữ, khí thế bức người.
Nhưng Lục Chinh vẫn không động đậy, “Phần tử khủng bố đã khống chế hết camera giám sát khu vực bán kính hai kilomet quanh trang trại suối nước nóng, hơn nữa còn tuyên bố phía quân đội không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ giết hết tất cả con tin. Em thấy lúc này tôi còn có thể phải người đưa đồ đến cho em được sao?”
Đàm Hi mím môi, đầu chân mày nhíu chặt lại.
Đợi đã!
“Vậy tại sao bọn em còn chưa bị phát hiện?”
“Trong vòng một nghìn mét cách trang trại về phía Tây, có một điểm mù của khu vực camera giám sát hình quạt. Nếu không em nghĩ tại sao có bao nhiêu binh sĩ xuất sắc mà lại đến lượt một lũ gà mờ như các em chấp hành nhiệm vụ?”
Chẳng qua là vì họ vô tình đúng lúc xuất hiện ở khu vực camera giám sát của nhóm phần tử khủng bố không nhìn thấy được mà thôi.
WTF! Đàm Hi thầm chửi thể một câu trong lòng.
Chế họ là gà mờ đúng không?
Được lắm, có bản lĩnh thì gọi người đến đây làm, bà cô đây méo thèm chơi nữa!
“Đàm Hi!” Lục Chinh đi guốc trong lòng Đàm Hi, biết thừa cố sắp bùng nổ liền đột nhiên lên tiếng gọi tên cô, “Em sẽ không bỏ cuộc đấu”
Ngữ khí người đàn ông quá chắc chắn, thậm chí còn tự tin hơn cả đương sự là cô.
Đàm Hi bỗng nhiên muốn cười, bị chọc tức thực sự: “Đừng tưởng cái gì thấy cũng hiểu rõ hết!” Giọng điệu vô cùng ác liệt.
“Em không phải là người bỏ cuộc giữa chừng.” Anh hơi ngừng lại một lúc, rồi lại bổ sung thêm một cầu, “Ít ra trong lòng tôi là như vậy?
Động tác Đàm Hi khựng lại, trong lòng trăm ngàn dư vị phức tạp.
“Thầy... nói thật không?”
“Ừ.”
Cơn giận trong lòng bỗng nhiên bay đi hết, giống như một quả bóng da căng phồng bị chọc một cái, bạn đạp xì hết hơi, trở nên dịu dàng ngoan ngoãn.
Thật chẳng ra sao...
Nhưng cô có thể có được cách nào khác chứ?
Nam sắc dụ người mới là ngọn nguồn tội lỗi.
“Khụ... bản đồ diện tích mặt bằng trang trại suối nước nóng em nhất định phải lấy được” Đàm Hi nghiêm chỉnh.
Lục Chinh không vội vàng phản ứng lại, mà kiên nhẫn chờ nghe cô nói hết.
“Không cần phải người đến đây, nhưng cần thầy phối hợp
“Phối hợp thế nào?”
“Thầy tả bằng lời, để em vẽ lại”
Lục Chinh nhíu mày, tả bằng lời?
Thời Cảnh nghe vậy cũng thấy kinh ngạc, đùa à?
Nhưng Đàm Hi lại nói: “Chỉ cần số liệu đủ chuẩn xác thì em có thể vẽ được một bản đồ mới”
Lục Chinh gác sự kinh ngạc sang một bên hỏi cô: “Phải tả thế nào? Có yêu cầu cụ thể gì không?”
Thời Cảnh bỗng thẳng tắp sống lưng, hứng thú tràn trề.
Đàm Hi lấy giấy bút Hứa Trạch đưa cho, tìm một khoảng trống bằng phẳng, trải ra, cả người nằm bò xuống, “Trước tiên thầy nói cho em biết tỷ lệ xích của bản đồ mặt bằng trang trại suối nước nóng trong tay thấy là bao nhiêu?
Lúc Đàm Hi chuẩn bị, đồng thời Lục Chinh cũng tìm thấy bản đồ trong tủ tài liệu, trải ra đặt trên bàn.
Nghe vậy, anh nhìn xuống góc phải phía dưới, báo con số hiện ở đó.
Đàm Hi yên lặng nhớ kỹ, vạch một đường trên tờ giấy trước mặt, rồi lại dùng bút, lại dùng cả tay. Ước chừng khoảng mười giây sau, cô đã vẽ ra một vòng tròn nhỏ ở vị trí góc phải hơi lệch về phía dưới từ vị trí trung tâm bản đó.
/1339
|