Bây giờ thấy nói ra tình hình theo thứ tự từ trong ra ngoài. Đầu tiên là khái quát trang trại, có bao nhiêu phòng, có mấy cánh cửa, lần lượt có phương hướng ra sao, diện tích thế nào, tốt nhất là có cả dữ liệu cụ thể dài rộng cao, đơn vị tính bằng milimet..”
Lục Chinh nhanh chóng hiểu ý Đàm Hi, một tay đè tờ bản đồ mặt bằng, tay còn lại cầm thước đo, báo lần lượt từng số liệu đo được.
Hai người phối hợp ăn ý, trong đầu rất nhanh sau đó đã có một mô hình không gian đại khái, từ cái nhỏ như chiều dài rộng của cửa sổ, đến cái lớn như phân bố các phòng ra sao, dần hình thành nên một cái khung hoàn chỉnh rõ nét.
Khi trong lòng đã có tính toán rõ ràng, vẽ thành hình cũng dễ hơn nhiều.
Lại cộng thêm vốn dĩ cô học hội họa, tốc độ vẽ nhanh như bay, chỉ khoảng chừng bảy tám phút sau đã vẽ nên được một hình mẫu sơ bộ.
Trong lúc đó, Hứa Trạch vẫn đứng bên cạnh cổ, trợn tròn mắt nhìn tờ giấy trắng A4 dần hiện lên bản đồ mặt bằng phòng ốc phong phú, đầy đủ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Toàn bộ hình ảnh vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, đường cong hữu lực, số liệu rõ ràng, thậm chí cô còn không cần tẩy xóa sửa chữa.
Cảm giác đó phải hình dung thế nào nhỉ? Giống như là... Hứa Trạch trầm ngâm, bỗng nhiên ánh mắt sáng bừng lên, trong đầu lướt qua một từ vô cùng chuẩn xác – hóa mục nát thành thần kỳ!
“Cầm lấy”
“Hả?” Hứa Trạch phản ứng lại, hai mắt ngây dại.
Đàm Hi nhíu mày, liếc nhìn cậu ta, nhét máy thông tin cho cậu ta, “Cầm lấy”
“...O?”
Không có tiếng rè rè của dòng điện, Đàm Hi bắt đầu tập trung toàn bộ sự chú ý vào sửa tấm bản đồ. Chỉ thấy cô nằm bò dưới đất, khuỷu tay co lại để chống đỡ, cố gắng nâng cao độ chuẩn xác dựa trên tiền để ban đầu là đảm bảo tốc độ.
Cho nên, việc chuyển đổi tỷ lệ xích là vô cùng quan trọng.
“Như vậy đã rất tốt rồi” Hứa Trạch không khỏi lên tiếng, cũng không phải là khen tặng, thực sự anh ta đã cảm thấy đủ tốt rồi.
Đàm Hi nghe vậy, không ngẩng đầu lên, động tác đôi tay cũng không ngừng lại, đáp: “Nhân lúc bấy giờ vẫn còn thời gian, đương nhiên là phải làm càng chuẩn xác càng tốt.”
“Nếu như chỉ vì tìm lối đi khác thì có thể trực tiếp hỏi Bộ Tư Lệnh, không cần phải tự vẽ” Lúc trước, trong khi bàn bạc về kế hoạch hành động, cậu ta và Đàm Hi có cùng quan điểm, đều cho rằng phải xâm nhập vào trong trang trại mới có thể bảo vệ được các con tin.
Nếu chỉ đạo quanh bên ngoài, đối với họ thế cục sẽ rất bị động, hơn nữa kiểu bị động này có thể chuyển biến thành thất bại cuối cùng!
Đầu tiên, anh không hiểu rốt cuộc tình hình bên trong thế nào, một khi xảy ra biến cố, sẽ không thể lập tức ứng phó lại được. Hơn nữa, trà trộn vào bên trong khống chế hỗn loạn còn có thể thu hút sự chú ý của phần tử khủng bố hơn là đánh du kích bên ngoài, khi cần thiết còn có thể dẫn dụ lực lượng địch một cách hiệu quả, tranh thủ thêm nhiều thời gian hơn nữa để ứng cứu con tin.
Tóm lại, nhất định phải vào được bên trong trang trại suối nước nóng.
“Cậu tưởng là cứ tìm được lối vào là hành động được à? Trong khi không tìm hiểu được bố cục mà mạo hiểm xông vào địa bàn của người khác, tin tối đi, cậu sẽ chết rất đẹp!”
“Có nghiêm trọng thể không?” Hứa Trạch bị ngữ khí lạnh lùng nghiêm khắc của cô làm cho sợ hãi, hơi hơi run rẩy.
“Hừ, cậu tưởng phần tử khủng bố có cùng cấp độ với mấy tên lưu manh móc trộm ví của mấy bà cô đi dạo trên phố ấy hả?”
Ặc...
“Nếu chúng đã dám trà trộn vào bộ đội, còn dám uy hiếp con tin khiêu khích quân đội thì chứng tỏ chúng có thực lực nhất định... hoặc là nắm đấm quá cứng, hoặc là có vũ khí hạng nặng, lực sát thương kinh khủng”
“Vũ khí hạng nặng?!”
“Đương nhiên, đó chỉ là suy đoán cá nhân của tớ.”
Hứa Trạch thở phào nhẹ nhõm...
Một giây sau...
“Nhưng cũng không loại trừ khả năng này”
Trái tim vừa mới rơi xuống xong lại một lần nữa bị treo cao lên, lắc lư dữ dội.
Đôi mắt Đàm Hi lướt qua một tia cười nhợt nhạt, nhưng chỉ chớp mắt đã lại biến mất. Khi cô ngẩng đầu lên đã khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc bình thường: “Tớ nói những lời đó không phải là để dọa cậu đầu, có phòng bị vẫn hơn, cậu hiểu chứ?”
“Hiểu rồi.”
“Khá lắm” Cô gái cười tươi, mặt mày cong cong.
Hình như Hứa Trạch nhìn thấy được từ trong mắt cô có sự... vui mừng?
Chậc! Tuy hơi mất mặt, nhưng trái tim cậu không hiểu sao hơi vui mừng, còn sự đắc ý đâu đây.
Đàm Hi hoàn thành xong nét bút cuối cùng, cầm ra xa xem kỹ lại một lượt, sau đó gật đầu: “Cũng tạm, miễn cưỡng xem được”
Hứa Trạch đỡ cổ đứng dậy. Đàm Hi phủi bụi trên quần áo, tiện tay đưa tấm bản đồ mặt bằng cho cậu ta.
“Làm gì?”
“Học thuộc”
“Ờ.
Hứa Trạch nhìn một lát, trong đầu đã khái quát lại đại thể. Đột nhiên Hứa Trạch đứng trước mặt Đàm Hi, dáng vẻ nghiêm chỉnh.
“Cậu làm gì vậy? Học thuộc hết rồi à?”
“Cũng gần...”
Sắc mặt Đàm Hi đột nhiên trầm xuống: “Phải thuộc lòng! Chi tiết! Chi tiết! Cũng gần hết không khác gì với khác gần hết cả, cậu hiểu chưa?”
“Không phải.” Trên mặt Hứa Trạch thấp thoáng sự băn khoăn, “Cậu thấy chúng ta có khả năng cao đột nhập được vào trong trang trại đó không?”
Đàm Hi nhíu mày, “Tại sao cậu lại hỏi vậy?”
“Tính mạng quan trọng, vẫn nên cẩn thận thì hơn? Cậu ta cười khẩy.
Nhìn hết một lượt từ đầu đến chân, Đàm Hi nhướn mày, ánh mắt khác lạ, “Thế nào? Cậu sợ rồi à?”
“Sợ?! Sao thế được?!” Hứa Trạch giống như con mèo bị giẫm trúng đuổi, suýt nữa nhảy dựng lên.
Nói đến sợ, Hứa Trạch thực sự không hề sợ hãi, nhưng cậu ta không dám chắc chắn suy nghĩ của những người khác thế nào.
Cậu ta có thể quên đi sống chết, không mang đến tính mạng, nhưng không thể yêu cầu tất cả mọi người cùng tiến cùng lùi với cậu ta được.
Thậm chí Hứa Trạch còn lo lắng khi cậu ta nói kế hoạch hành động này cho mọi người sẽ bị phản bác.
Cho nên cậu ta mới hỏi Đàm Hi xem tỷ lệ thành công là bao nhiêu, nếu như không nguy hiểm như vậy thì mọi người có lẽ sẽ đồng ý...
Lục Chinh nhanh chóng hiểu ý Đàm Hi, một tay đè tờ bản đồ mặt bằng, tay còn lại cầm thước đo, báo lần lượt từng số liệu đo được.
Hai người phối hợp ăn ý, trong đầu rất nhanh sau đó đã có một mô hình không gian đại khái, từ cái nhỏ như chiều dài rộng của cửa sổ, đến cái lớn như phân bố các phòng ra sao, dần hình thành nên một cái khung hoàn chỉnh rõ nét.
Khi trong lòng đã có tính toán rõ ràng, vẽ thành hình cũng dễ hơn nhiều.
Lại cộng thêm vốn dĩ cô học hội họa, tốc độ vẽ nhanh như bay, chỉ khoảng chừng bảy tám phút sau đã vẽ nên được một hình mẫu sơ bộ.
Trong lúc đó, Hứa Trạch vẫn đứng bên cạnh cổ, trợn tròn mắt nhìn tờ giấy trắng A4 dần hiện lên bản đồ mặt bằng phòng ốc phong phú, đầy đủ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Toàn bộ hình ảnh vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, đường cong hữu lực, số liệu rõ ràng, thậm chí cô còn không cần tẩy xóa sửa chữa.
Cảm giác đó phải hình dung thế nào nhỉ? Giống như là... Hứa Trạch trầm ngâm, bỗng nhiên ánh mắt sáng bừng lên, trong đầu lướt qua một từ vô cùng chuẩn xác – hóa mục nát thành thần kỳ!
“Cầm lấy”
“Hả?” Hứa Trạch phản ứng lại, hai mắt ngây dại.
Đàm Hi nhíu mày, liếc nhìn cậu ta, nhét máy thông tin cho cậu ta, “Cầm lấy”
“...O?”
Không có tiếng rè rè của dòng điện, Đàm Hi bắt đầu tập trung toàn bộ sự chú ý vào sửa tấm bản đồ. Chỉ thấy cô nằm bò dưới đất, khuỷu tay co lại để chống đỡ, cố gắng nâng cao độ chuẩn xác dựa trên tiền để ban đầu là đảm bảo tốc độ.
Cho nên, việc chuyển đổi tỷ lệ xích là vô cùng quan trọng.
“Như vậy đã rất tốt rồi” Hứa Trạch không khỏi lên tiếng, cũng không phải là khen tặng, thực sự anh ta đã cảm thấy đủ tốt rồi.
Đàm Hi nghe vậy, không ngẩng đầu lên, động tác đôi tay cũng không ngừng lại, đáp: “Nhân lúc bấy giờ vẫn còn thời gian, đương nhiên là phải làm càng chuẩn xác càng tốt.”
“Nếu như chỉ vì tìm lối đi khác thì có thể trực tiếp hỏi Bộ Tư Lệnh, không cần phải tự vẽ” Lúc trước, trong khi bàn bạc về kế hoạch hành động, cậu ta và Đàm Hi có cùng quan điểm, đều cho rằng phải xâm nhập vào trong trang trại mới có thể bảo vệ được các con tin.
Nếu chỉ đạo quanh bên ngoài, đối với họ thế cục sẽ rất bị động, hơn nữa kiểu bị động này có thể chuyển biến thành thất bại cuối cùng!
Đầu tiên, anh không hiểu rốt cuộc tình hình bên trong thế nào, một khi xảy ra biến cố, sẽ không thể lập tức ứng phó lại được. Hơn nữa, trà trộn vào bên trong khống chế hỗn loạn còn có thể thu hút sự chú ý của phần tử khủng bố hơn là đánh du kích bên ngoài, khi cần thiết còn có thể dẫn dụ lực lượng địch một cách hiệu quả, tranh thủ thêm nhiều thời gian hơn nữa để ứng cứu con tin.
Tóm lại, nhất định phải vào được bên trong trang trại suối nước nóng.
“Cậu tưởng là cứ tìm được lối vào là hành động được à? Trong khi không tìm hiểu được bố cục mà mạo hiểm xông vào địa bàn của người khác, tin tối đi, cậu sẽ chết rất đẹp!”
“Có nghiêm trọng thể không?” Hứa Trạch bị ngữ khí lạnh lùng nghiêm khắc của cô làm cho sợ hãi, hơi hơi run rẩy.
“Hừ, cậu tưởng phần tử khủng bố có cùng cấp độ với mấy tên lưu manh móc trộm ví của mấy bà cô đi dạo trên phố ấy hả?”
Ặc...
“Nếu chúng đã dám trà trộn vào bộ đội, còn dám uy hiếp con tin khiêu khích quân đội thì chứng tỏ chúng có thực lực nhất định... hoặc là nắm đấm quá cứng, hoặc là có vũ khí hạng nặng, lực sát thương kinh khủng”
“Vũ khí hạng nặng?!”
“Đương nhiên, đó chỉ là suy đoán cá nhân của tớ.”
Hứa Trạch thở phào nhẹ nhõm...
Một giây sau...
“Nhưng cũng không loại trừ khả năng này”
Trái tim vừa mới rơi xuống xong lại một lần nữa bị treo cao lên, lắc lư dữ dội.
Đôi mắt Đàm Hi lướt qua một tia cười nhợt nhạt, nhưng chỉ chớp mắt đã lại biến mất. Khi cô ngẩng đầu lên đã khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc bình thường: “Tớ nói những lời đó không phải là để dọa cậu đầu, có phòng bị vẫn hơn, cậu hiểu chứ?”
“Hiểu rồi.”
“Khá lắm” Cô gái cười tươi, mặt mày cong cong.
Hình như Hứa Trạch nhìn thấy được từ trong mắt cô có sự... vui mừng?
Chậc! Tuy hơi mất mặt, nhưng trái tim cậu không hiểu sao hơi vui mừng, còn sự đắc ý đâu đây.
Đàm Hi hoàn thành xong nét bút cuối cùng, cầm ra xa xem kỹ lại một lượt, sau đó gật đầu: “Cũng tạm, miễn cưỡng xem được”
Hứa Trạch đỡ cổ đứng dậy. Đàm Hi phủi bụi trên quần áo, tiện tay đưa tấm bản đồ mặt bằng cho cậu ta.
“Làm gì?”
“Học thuộc”
“Ờ.
Hứa Trạch nhìn một lát, trong đầu đã khái quát lại đại thể. Đột nhiên Hứa Trạch đứng trước mặt Đàm Hi, dáng vẻ nghiêm chỉnh.
“Cậu làm gì vậy? Học thuộc hết rồi à?”
“Cũng gần...”
Sắc mặt Đàm Hi đột nhiên trầm xuống: “Phải thuộc lòng! Chi tiết! Chi tiết! Cũng gần hết không khác gì với khác gần hết cả, cậu hiểu chưa?”
“Không phải.” Trên mặt Hứa Trạch thấp thoáng sự băn khoăn, “Cậu thấy chúng ta có khả năng cao đột nhập được vào trong trang trại đó không?”
Đàm Hi nhíu mày, “Tại sao cậu lại hỏi vậy?”
“Tính mạng quan trọng, vẫn nên cẩn thận thì hơn? Cậu ta cười khẩy.
Nhìn hết một lượt từ đầu đến chân, Đàm Hi nhướn mày, ánh mắt khác lạ, “Thế nào? Cậu sợ rồi à?”
“Sợ?! Sao thế được?!” Hứa Trạch giống như con mèo bị giẫm trúng đuổi, suýt nữa nhảy dựng lên.
Nói đến sợ, Hứa Trạch thực sự không hề sợ hãi, nhưng cậu ta không dám chắc chắn suy nghĩ của những người khác thế nào.
Cậu ta có thể quên đi sống chết, không mang đến tính mạng, nhưng không thể yêu cầu tất cả mọi người cùng tiến cùng lùi với cậu ta được.
Thậm chí Hứa Trạch còn lo lắng khi cậu ta nói kế hoạch hành động này cho mọi người sẽ bị phản bác.
Cho nên cậu ta mới hỏi Đàm Hi xem tỷ lệ thành công là bao nhiêu, nếu như không nguy hiểm như vậy thì mọi người có lẽ sẽ đồng ý...
/1339
|