Tài xế họ Vương, tên chỉ có một chữ Bân, là một anh lính binh nhất chuyên lo chuyện bếp núc.
Lúc này, ông ta vừa lái xe vừa ngâm nga hát, vô cùng nhàn nhã.
“Hoa loa kèn đang nở hoa í a, đỏ au au...”
Sau khi lên dốc, lại rẽ hai lần, là đến ngay cổng lớn trang trại nước nóng.
Vương Bân nhìn thẳng phía trước, đột nhiên ánh mắt chợt khựng lại!
Két!
Phanh gấp một cái.
Bánh xe hắn một đường dài trên mặt đất, cùng với đó là xe lắc mạnh một cái, cuối cùng vững vàng dừng lại.
Sau khi Vương Bân nhìn rõ tình huống mặt đường, không khỏi lau mồ hôi, vừa thấy may mắn, cũng không khỏi thấy sợ hãi.
Chỉ thấy ở giữa con đường phía trước có hai cây gỗ tròn to, gần như chắn ngang toàn bộ con đường.
“Đệch! Đứa nào thất đức thế này!?”
Nếu ông ta không phanh kịp, cùng với giữ được thăng bằng thì chắc bị lật xe luôn rồi.
“Trẻ con nhà nào mất dạy thế, sao lại lấy cây gỗ ném ra đường thế này? May mà là tôi gặp phải, nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi! Sao lại chỉ có lớn mà không có khôn thế này.”
Đây là khu vực chuyên biệt, dân ở xung quanh đều là người trong quân đội, xa hơn nữa có trường học, còn con đường này là con đường lũ trẻ buộc phải đi qua mỗi khi đến trường.
Cho nên Vương Bần rất tự nhiên nghi ngờ đám trẻ nghịch ngợm đó gây nên chuyện này.
Trước đây những tình huống như vậy cũng không phải là chưa bao giờ xảy ra. Ông ta khẽ thở dài, đúng là đã đến tuổi đến cả chó còn chê rồi, phải dạy dỗ đám trẻ này ra trò mới được...
Đám trẻ trâu phải chịu đổ vỏ:....
Vương Bân vừa lẩm bẩm vừa dừng xe cho vững, sau đó đẩy cửa bước xuống.
Đi đến giữa con đường phía trước, vòng quanh khúc bbbbbbbbbbbb gỗ nhìn cho kỹ, sau đó hai chân tách ra, để trọng tâm xuống dưới, là một tư thế trung bình tấn tiêu chuẩn.
Sau đó cùng với tiếng hét khẽ “hấy da”, chỉ thấy người đàn ông cầm một đầu khúc gỗ tròn, đẩy về bên đường...
“Đám trẻ trâu này đúng là càng ngày càng không coi ai ra gì!”
Hai khúc gỗ to tròn cộng lại ít nhất cũng gần trăm rưỡi, hai trăm cân, thực sự không biết chúng làm thế nào chuyển được khúc gỗ này ra giữa đường nữa!
Di chuyển xong khúc cây thứ nhất, tiếp tục di chuyện khúc cây thứ hai.
Suy cho cùng cũng đã từng đi lính, được huấn luyện chuyên nghiệp, bản năng mạnh mẽ, chưa đầy ba phút sau ông ta đã dọn sạch mặt đường.
Lên xe, khởi động lại xe.
Vương Bân lau mồ hôi, tiếp tục ngân nga bài hát dang dở lái xe đi về phía trước...
Đến trước cửa trang trại, mấy tên phần tử khủng bố đội khăn trùm đầu đen vây lại, xe dừng nhưng không tắt máy.
Vương Bân từ trên xe ghé đầu ra, cất cao tiếng nói: “Đưa cơm đây!”
Mấy tên đội khăn trùm đầu đen quay sang nhìn nhau, một tên trong đó giơ tay lên, ra hiệu cho vào.
Vương Bân cười cảm ơn, đạp chân ga, chiếc xe tải đi vào trong trang trại.
Lúc này, toàn bộ mười người đã ở hết trên thùng hàng phía sau xe, làm bạn với từng thùng cơm canh nóng hổi.
Từ Dương: “Động rồi! Động rồi! Sắp vào trong được rồi.”
Tạ Từ đè đầu cậu ta ấn xuống đất, thấp giọng nói: “Cậu đắc ý cái gì! Một khi bị bại lộ thì tất cả chúng ta đều xong đời!”
Từ Dương không dám ngẩng đầu lên nữa, ngoan ngoãn dán mặt xuống đất, giống như chú chó mặt xệ không tinh thần.
Bên ngoài xe, mấy kẻ đội khăn trùm đầu màu đen đang nói chuyện.
Tên đen 1: “Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi, bữa này ông phải ăn thêm hai bát mới được!”
Tên đen 2: “Nghe cậu nói thế hình như tôi cũng đói rồi”
Tên đen 3: “Ông đây ngực dán vào da bụng luôn đây này, đói nuốt nước bọt ừng ực thấy chưa?
Tên đen 1: “Làm gì đến mức như cậu nói? Quỷ chết đói đầu thai đấy à?”
Tên đen 3: “Ông còn chưa kịp ăn sáng đã thấy thông báo khởi động phương án diễn tập cấp một, đi đến thẳng điểm huấn luyện. Nếu đổi lại là cậu để xem cậu có đói không?”
Tên đen 2: “À đấy, thế lần này diễn tập là sao thế? Không có động tĩnh gì trước cả, đùng một cái tự nhiên bắt đầu, còn cấp độ cao nữa chứ.”
Tên đen 3: “Nghe nói là vì đám sinh viên đại học đến huấn luyện”
Tên đen 1: “Tôi nói này, lựa chọn lính đặc công thì nên chọn từ những người đã được huấn luyện cơ bản như chúng ta. Đám sinh viên đại học yếu xìu đó thì làm được trò trống gì chứ?”
Tên đen 2: “Này này! Cái tư tưởng này của cậu là không được! Một người lính nắm vững được khoa học kỹ thuật thì càng có tiềm năng phát triển và không gian tiến bộ hơn một người lính bình thường chứ. Cái này Thủ trưởng đã nói rồi, cậu đừng có ăn nói linh tinh”
Tên đen 1: “Bớt lấy Số 1 ra chèn ép tối nữa đi! Tố chất sức khỏe của mấy người chúng ta không tệ, biểu hiện cũng khá, sao lại không cho chúng ta một cơ hội chứ? Lính đặc công... chỉ nghĩ thôi đã thấy khí huyết trong người bừng bừng rạo rực rồi!”
Tên đen 2: “Sao lại không cho cơ hội? Cuối tháng ba tổ chức lựa chọn bộ đội đặc công đấy, sao cậu không đăng ký tham gia đi?”
Tên đen: “Tôi báo rồi! Nhưng mà không qua.”
Tên đen 2: “...”
Tên đen 3: “Ha ha ha...”
Tên đen 1: “Cậu cười cái con khỉ! Câm mồm! Gác cửa cẩn thận đi, bây giờ chúng ta là phần tử khủng bố đấy, không thể để đám sinh viên đại học đó trà trộn vào đây được”
Tên đen 3: “Nhìn xem cậu giỏi chưa này! Có mấy tên gà mờ thôi mà đã dọa cậu sợ mềm nhũn cả chân tay ra thế rồi cơ à!”
Tên đen 2: “Cậu nói ai đấy? Ông đây còn lâu mới mềm nhũn người!”
Xe tải đi vào trong trang trại suối nước nóng, rẽ mấy lần rồi dừng lại trên một bãi đất trống.
Vương Bân xuống xe, đi vào một trạm gác bên cạnh, hét to: “Cử mấy người ra đây lấy cơm này!”
Đàm Hi và đồng bọn nhân cơ hội xuống xe, lăn liền mấy vòng dưới đất, rồi trốn vào bụi cỏ bên cạnh, yên lặng mai phục.
Bốn năm người nhanh chóng đi từ bên trong ra, đều có súng bên mình, hơn nữa không một ai không đội khăn trùm đầu màu đen. Khụ... trang phục tiêu chuẩn của phần tử khủng bố, nhưng trời nóng như thế này mà cũng không sợ chết ngốt.
Vương Bân gác ở bên ngoài, thỉnh thoảng phụ giúp một tay.
Cơm canh nhanh chóng được vận chuyển xong.
Vương Bân: “Một tiếng nữa tôi đến lấy hộp cơm, tôi về đây”
Tên trùm đầu màu đen: “Vất vả cho bộ phận bếp núc các chủ quá”
Vương Bân xua tay: “Ăn nói đi đâu thế? Giữa đồng chí với nhau không phải khách sáo như vậy?
Tên trùm đầu đen: “Đợi diễn tập kết thúc nhất định sẽ báo lên cấp trên khen ngợi chú”
Vương Bân lại khách sáo đáp lại mấy câu: “... Không làm phiền các cậu ăn cơm nữa, tôi cũng về bộ phận bếp núc một chuyến đây
“Được!”
Mấy tên trùm đầu đen cẩm thùng cơm, thùng canh đi vào trong tòa nhà.
Vương Bân lên xe, khởi động xe, liếc nhìn gương chiếu hậu hai bên, đột nhiên nhận thấy mặt cỏ khẽ động mấy cái, hình như có thứ gì trong đó...
Trực giác của một người lính nói cho ông ta biết chắc chắn là có vấn đề!
Nếu như gió thổi thì sẽ không chỉ có một mảng rung động như vậy.
Trầm ngâm một lúc, Vương Bân tắt máy, định xuống xe kiểm tra.
Bây giờ Đàm Hi thật muốn đập chết Từ Dương, tự dưng lại bị một con thằn lằn dọa cho chết khiếp nhảy dựng lên. Ông anh à, đó là thằn lằn thôi!
Nhìn thấy Vương Bân càng lúc càng đến gần thảm cỏ, mười người bỗng chốc lo lắng đến tim đập thình thịch.
Vẻ ảo não hiện rõ trong mắt Từ Dương, còn có cả vài phần áy náy và xin lỗi.
Nhiễm Dạo sợ đến tái mét mặt mày, hai mắt trợn trừng lên.
Hứa Trạch và Tạ Từ không hẹn mà gặp cùng thẳng tắp sống lưng.
An An và Đàm Hi quay sang nhìn nhau, dường như đã ăn ý với nhau, lại giống như không hề xảy ra điều gì cả.
Hàn Sóc ngoài việc nuốt nước bọt ra đã không còn biết phải phản ứng thế nào. Bây giờ tay chân cô đã cứng đờ, không động đậy được nữa, giống như chỉ một giây nữa thôi đã phải đối mặt với cái chết.
Cảm giác đó thực sự quá đáng sợ.
Càng đến gần, Vương Bân càng cảnh giác hơn. Ông ta dần đi chậm lại, theo bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm.
Đúng lúc ông ta giơ tay ra định nhổ nhúm cỏ đó lên, An An đột nhiên đứng dậy, vị trí vừa khớp phía sau Vương Bần, không một tiếng động, giống như loài quỷ mê hoặc con người.
Cô giơ tay ra ấn lấy cổ Vương Bân, tư thế tóm cổ tiêu chuẩn.
Đàm Hi thuận thế nhảy vọt từ trong đám cỏ ra, “Không được lên tiếng, bây giờ ông đã tử vong!”
Dùng tay làm súng, đè lên vị trí huyệt thái dương rồi... bằng!
Vương Bân há hốc mồm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện quái quỷ gì thế?
Đàm Hi và An An quay sang nhìn nhau, sách lược tấn công từ đầu đến cuối đã thành công.
Hứa Trạch: “Rời khỏi đây trước đã.”
Tạ Từ: “Dẫn theo ông tài xế này luôn chứ?”
Trương Quán và Lưu Minh tiến lên. Hai người túm lấy hai bên Vương Bần.
Rút lui đến nơi an toàn, không ai tuần tra.
Đàm Hi đẩy cánh cửa phòng bên cạnh, nếu như bản đồ mặt bằng trang trại không sai thì ở đây là một căn phòng, do được ẩn giấu phía sau tòa kiến trúc nên khả năng giữ bí mật cao.
Quả nhiên...
Bởi vì quanh năm không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, lại đang vào mùa hè nóng ẩm nê đồ gỗ trong phòng đã mốc meo hết lên, ga giường màu trắng cũng mọc rêu xanh dài ngoằng.
Trong không khí phảng phất mùi ẩm mốc nồng đậm.
Môi trường không tốt, nhưng ít ra là tương đối an toàn.
Trương Quán và Lưu Minh thả Vương Bản ra. Ông ta vẫn còn là tờ mờ không hiểu chuyện gì.
“Các cô cậu là ai?! Xâm nhập vào khu vực quân đội có mục đích gì?!”
Hàn Sóc: “Đã chết rồi cơ mà? Sao mà nói nhiều thế không biết...”
Thẩm Hàn: “Dựa vào đầu mà tụi tôi phải nói cho ông biết?”
Từ Dương bổ thêm một đao nữa: “Đồng chí à, người chết không có quyền phát ngôn, đã hiểu chưa?”
Vương Bân nhíu mày, nhìn quét qua mọi người, trấn tĩnh nói: “Các cô cậu là sinh viên đại học tham gia đợt lựa chọn lính đặc công lần này.”
Trương Quán chẹp chẹp, biết nhìn người đấy.
Hứa Trạch: “Bây giờ tôi hỏi, ông trả lời. Con tin đang bị nhốt ở đâu?”
Vương Bân: “...”
Đàm Hi: “Lão đồng chí à, ông phải hiểu cho rõ, chúng tôi mới là đại biểu của chính nghĩa, mấy người đứng bên ngoài kia đều là phần tử khủng bố đấy”
Vương Bân: “...”
Nhiễm Dao: “Ông là quân nhân, chắc ông sẽ không nối giao cho giặc đấy chứ?”
Hàn Sóc đẩy Tiểu Công Trúa ra, rống cái rắm ấy, “Tôi hỏi ông một câu thôi, ông muốn làm người tốt hay người xấu nào?”
Vương Bân: “Người chết không nói chuyện được, đây là quy tắc diễn tập. Cho nên dù tôi có biết, dù có muốn làm người tốt cũng không nói được
“Thì bây giờ ông chẳng nói rồi đấy thôi?”
“Nếu không tiết lộ tin tức then chốt gì thì có thể nói được”
Lúc này, ông ta vừa lái xe vừa ngâm nga hát, vô cùng nhàn nhã.
“Hoa loa kèn đang nở hoa í a, đỏ au au...”
Sau khi lên dốc, lại rẽ hai lần, là đến ngay cổng lớn trang trại nước nóng.
Vương Bân nhìn thẳng phía trước, đột nhiên ánh mắt chợt khựng lại!
Két!
Phanh gấp một cái.
Bánh xe hắn một đường dài trên mặt đất, cùng với đó là xe lắc mạnh một cái, cuối cùng vững vàng dừng lại.
Sau khi Vương Bân nhìn rõ tình huống mặt đường, không khỏi lau mồ hôi, vừa thấy may mắn, cũng không khỏi thấy sợ hãi.
Chỉ thấy ở giữa con đường phía trước có hai cây gỗ tròn to, gần như chắn ngang toàn bộ con đường.
“Đệch! Đứa nào thất đức thế này!?”
Nếu ông ta không phanh kịp, cùng với giữ được thăng bằng thì chắc bị lật xe luôn rồi.
“Trẻ con nhà nào mất dạy thế, sao lại lấy cây gỗ ném ra đường thế này? May mà là tôi gặp phải, nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi! Sao lại chỉ có lớn mà không có khôn thế này.”
Đây là khu vực chuyên biệt, dân ở xung quanh đều là người trong quân đội, xa hơn nữa có trường học, còn con đường này là con đường lũ trẻ buộc phải đi qua mỗi khi đến trường.
Cho nên Vương Bần rất tự nhiên nghi ngờ đám trẻ nghịch ngợm đó gây nên chuyện này.
Trước đây những tình huống như vậy cũng không phải là chưa bao giờ xảy ra. Ông ta khẽ thở dài, đúng là đã đến tuổi đến cả chó còn chê rồi, phải dạy dỗ đám trẻ này ra trò mới được...
Đám trẻ trâu phải chịu đổ vỏ:....
Vương Bân vừa lẩm bẩm vừa dừng xe cho vững, sau đó đẩy cửa bước xuống.
Đi đến giữa con đường phía trước, vòng quanh khúc bbbbbbbbbbbb gỗ nhìn cho kỹ, sau đó hai chân tách ra, để trọng tâm xuống dưới, là một tư thế trung bình tấn tiêu chuẩn.
Sau đó cùng với tiếng hét khẽ “hấy da”, chỉ thấy người đàn ông cầm một đầu khúc gỗ tròn, đẩy về bên đường...
“Đám trẻ trâu này đúng là càng ngày càng không coi ai ra gì!”
Hai khúc gỗ to tròn cộng lại ít nhất cũng gần trăm rưỡi, hai trăm cân, thực sự không biết chúng làm thế nào chuyển được khúc gỗ này ra giữa đường nữa!
Di chuyển xong khúc cây thứ nhất, tiếp tục di chuyện khúc cây thứ hai.
Suy cho cùng cũng đã từng đi lính, được huấn luyện chuyên nghiệp, bản năng mạnh mẽ, chưa đầy ba phút sau ông ta đã dọn sạch mặt đường.
Lên xe, khởi động lại xe.
Vương Bân lau mồ hôi, tiếp tục ngân nga bài hát dang dở lái xe đi về phía trước...
Đến trước cửa trang trại, mấy tên phần tử khủng bố đội khăn trùm đầu đen vây lại, xe dừng nhưng không tắt máy.
Vương Bân từ trên xe ghé đầu ra, cất cao tiếng nói: “Đưa cơm đây!”
Mấy tên đội khăn trùm đầu đen quay sang nhìn nhau, một tên trong đó giơ tay lên, ra hiệu cho vào.
Vương Bân cười cảm ơn, đạp chân ga, chiếc xe tải đi vào trong trang trại.
Lúc này, toàn bộ mười người đã ở hết trên thùng hàng phía sau xe, làm bạn với từng thùng cơm canh nóng hổi.
Từ Dương: “Động rồi! Động rồi! Sắp vào trong được rồi.”
Tạ Từ đè đầu cậu ta ấn xuống đất, thấp giọng nói: “Cậu đắc ý cái gì! Một khi bị bại lộ thì tất cả chúng ta đều xong đời!”
Từ Dương không dám ngẩng đầu lên nữa, ngoan ngoãn dán mặt xuống đất, giống như chú chó mặt xệ không tinh thần.
Bên ngoài xe, mấy kẻ đội khăn trùm đầu màu đen đang nói chuyện.
Tên đen 1: “Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi, bữa này ông phải ăn thêm hai bát mới được!”
Tên đen 2: “Nghe cậu nói thế hình như tôi cũng đói rồi”
Tên đen 3: “Ông đây ngực dán vào da bụng luôn đây này, đói nuốt nước bọt ừng ực thấy chưa?
Tên đen 1: “Làm gì đến mức như cậu nói? Quỷ chết đói đầu thai đấy à?”
Tên đen 3: “Ông còn chưa kịp ăn sáng đã thấy thông báo khởi động phương án diễn tập cấp một, đi đến thẳng điểm huấn luyện. Nếu đổi lại là cậu để xem cậu có đói không?”
Tên đen 2: “À đấy, thế lần này diễn tập là sao thế? Không có động tĩnh gì trước cả, đùng một cái tự nhiên bắt đầu, còn cấp độ cao nữa chứ.”
Tên đen 3: “Nghe nói là vì đám sinh viên đại học đến huấn luyện”
Tên đen 1: “Tôi nói này, lựa chọn lính đặc công thì nên chọn từ những người đã được huấn luyện cơ bản như chúng ta. Đám sinh viên đại học yếu xìu đó thì làm được trò trống gì chứ?”
Tên đen 2: “Này này! Cái tư tưởng này của cậu là không được! Một người lính nắm vững được khoa học kỹ thuật thì càng có tiềm năng phát triển và không gian tiến bộ hơn một người lính bình thường chứ. Cái này Thủ trưởng đã nói rồi, cậu đừng có ăn nói linh tinh”
Tên đen 1: “Bớt lấy Số 1 ra chèn ép tối nữa đi! Tố chất sức khỏe của mấy người chúng ta không tệ, biểu hiện cũng khá, sao lại không cho chúng ta một cơ hội chứ? Lính đặc công... chỉ nghĩ thôi đã thấy khí huyết trong người bừng bừng rạo rực rồi!”
Tên đen 2: “Sao lại không cho cơ hội? Cuối tháng ba tổ chức lựa chọn bộ đội đặc công đấy, sao cậu không đăng ký tham gia đi?”
Tên đen: “Tôi báo rồi! Nhưng mà không qua.”
Tên đen 2: “...”
Tên đen 3: “Ha ha ha...”
Tên đen 1: “Cậu cười cái con khỉ! Câm mồm! Gác cửa cẩn thận đi, bây giờ chúng ta là phần tử khủng bố đấy, không thể để đám sinh viên đại học đó trà trộn vào đây được”
Tên đen 3: “Nhìn xem cậu giỏi chưa này! Có mấy tên gà mờ thôi mà đã dọa cậu sợ mềm nhũn cả chân tay ra thế rồi cơ à!”
Tên đen 2: “Cậu nói ai đấy? Ông đây còn lâu mới mềm nhũn người!”
Xe tải đi vào trong trang trại suối nước nóng, rẽ mấy lần rồi dừng lại trên một bãi đất trống.
Vương Bân xuống xe, đi vào một trạm gác bên cạnh, hét to: “Cử mấy người ra đây lấy cơm này!”
Đàm Hi và đồng bọn nhân cơ hội xuống xe, lăn liền mấy vòng dưới đất, rồi trốn vào bụi cỏ bên cạnh, yên lặng mai phục.
Bốn năm người nhanh chóng đi từ bên trong ra, đều có súng bên mình, hơn nữa không một ai không đội khăn trùm đầu màu đen. Khụ... trang phục tiêu chuẩn của phần tử khủng bố, nhưng trời nóng như thế này mà cũng không sợ chết ngốt.
Vương Bân gác ở bên ngoài, thỉnh thoảng phụ giúp một tay.
Cơm canh nhanh chóng được vận chuyển xong.
Vương Bân: “Một tiếng nữa tôi đến lấy hộp cơm, tôi về đây”
Tên trùm đầu màu đen: “Vất vả cho bộ phận bếp núc các chủ quá”
Vương Bân xua tay: “Ăn nói đi đâu thế? Giữa đồng chí với nhau không phải khách sáo như vậy?
Tên trùm đầu đen: “Đợi diễn tập kết thúc nhất định sẽ báo lên cấp trên khen ngợi chú”
Vương Bân lại khách sáo đáp lại mấy câu: “... Không làm phiền các cậu ăn cơm nữa, tôi cũng về bộ phận bếp núc một chuyến đây
“Được!”
Mấy tên trùm đầu đen cẩm thùng cơm, thùng canh đi vào trong tòa nhà.
Vương Bân lên xe, khởi động xe, liếc nhìn gương chiếu hậu hai bên, đột nhiên nhận thấy mặt cỏ khẽ động mấy cái, hình như có thứ gì trong đó...
Trực giác của một người lính nói cho ông ta biết chắc chắn là có vấn đề!
Nếu như gió thổi thì sẽ không chỉ có một mảng rung động như vậy.
Trầm ngâm một lúc, Vương Bân tắt máy, định xuống xe kiểm tra.
Bây giờ Đàm Hi thật muốn đập chết Từ Dương, tự dưng lại bị một con thằn lằn dọa cho chết khiếp nhảy dựng lên. Ông anh à, đó là thằn lằn thôi!
Nhìn thấy Vương Bân càng lúc càng đến gần thảm cỏ, mười người bỗng chốc lo lắng đến tim đập thình thịch.
Vẻ ảo não hiện rõ trong mắt Từ Dương, còn có cả vài phần áy náy và xin lỗi.
Nhiễm Dạo sợ đến tái mét mặt mày, hai mắt trợn trừng lên.
Hứa Trạch và Tạ Từ không hẹn mà gặp cùng thẳng tắp sống lưng.
An An và Đàm Hi quay sang nhìn nhau, dường như đã ăn ý với nhau, lại giống như không hề xảy ra điều gì cả.
Hàn Sóc ngoài việc nuốt nước bọt ra đã không còn biết phải phản ứng thế nào. Bây giờ tay chân cô đã cứng đờ, không động đậy được nữa, giống như chỉ một giây nữa thôi đã phải đối mặt với cái chết.
Cảm giác đó thực sự quá đáng sợ.
Càng đến gần, Vương Bân càng cảnh giác hơn. Ông ta dần đi chậm lại, theo bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm.
Đúng lúc ông ta giơ tay ra định nhổ nhúm cỏ đó lên, An An đột nhiên đứng dậy, vị trí vừa khớp phía sau Vương Bần, không một tiếng động, giống như loài quỷ mê hoặc con người.
Cô giơ tay ra ấn lấy cổ Vương Bân, tư thế tóm cổ tiêu chuẩn.
Đàm Hi thuận thế nhảy vọt từ trong đám cỏ ra, “Không được lên tiếng, bây giờ ông đã tử vong!”
Dùng tay làm súng, đè lên vị trí huyệt thái dương rồi... bằng!
Vương Bân há hốc mồm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện quái quỷ gì thế?
Đàm Hi và An An quay sang nhìn nhau, sách lược tấn công từ đầu đến cuối đã thành công.
Hứa Trạch: “Rời khỏi đây trước đã.”
Tạ Từ: “Dẫn theo ông tài xế này luôn chứ?”
Trương Quán và Lưu Minh tiến lên. Hai người túm lấy hai bên Vương Bần.
Rút lui đến nơi an toàn, không ai tuần tra.
Đàm Hi đẩy cánh cửa phòng bên cạnh, nếu như bản đồ mặt bằng trang trại không sai thì ở đây là một căn phòng, do được ẩn giấu phía sau tòa kiến trúc nên khả năng giữ bí mật cao.
Quả nhiên...
Bởi vì quanh năm không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, lại đang vào mùa hè nóng ẩm nê đồ gỗ trong phòng đã mốc meo hết lên, ga giường màu trắng cũng mọc rêu xanh dài ngoằng.
Trong không khí phảng phất mùi ẩm mốc nồng đậm.
Môi trường không tốt, nhưng ít ra là tương đối an toàn.
Trương Quán và Lưu Minh thả Vương Bản ra. Ông ta vẫn còn là tờ mờ không hiểu chuyện gì.
“Các cô cậu là ai?! Xâm nhập vào khu vực quân đội có mục đích gì?!”
Hàn Sóc: “Đã chết rồi cơ mà? Sao mà nói nhiều thế không biết...”
Thẩm Hàn: “Dựa vào đầu mà tụi tôi phải nói cho ông biết?”
Từ Dương bổ thêm một đao nữa: “Đồng chí à, người chết không có quyền phát ngôn, đã hiểu chưa?”
Vương Bân nhíu mày, nhìn quét qua mọi người, trấn tĩnh nói: “Các cô cậu là sinh viên đại học tham gia đợt lựa chọn lính đặc công lần này.”
Trương Quán chẹp chẹp, biết nhìn người đấy.
Hứa Trạch: “Bây giờ tôi hỏi, ông trả lời. Con tin đang bị nhốt ở đâu?”
Vương Bân: “...”
Đàm Hi: “Lão đồng chí à, ông phải hiểu cho rõ, chúng tôi mới là đại biểu của chính nghĩa, mấy người đứng bên ngoài kia đều là phần tử khủng bố đấy”
Vương Bân: “...”
Nhiễm Dao: “Ông là quân nhân, chắc ông sẽ không nối giao cho giặc đấy chứ?”
Hàn Sóc đẩy Tiểu Công Trúa ra, rống cái rắm ấy, “Tôi hỏi ông một câu thôi, ông muốn làm người tốt hay người xấu nào?”
Vương Bân: “Người chết không nói chuyện được, đây là quy tắc diễn tập. Cho nên dù tôi có biết, dù có muốn làm người tốt cũng không nói được
“Thì bây giờ ông chẳng nói rồi đấy thôi?”
“Nếu không tiết lộ tin tức then chốt gì thì có thể nói được”
/1339
|