Hàn Sóc trợn mắt. Người này đúng là não bằng gỗ mà.
Đàm Hi lắc đầu, ngăn cứ tiếp tục truy hỏi: “Vô dụng thôi, đừng lãng phí thời gian nữa”
Từ Dương: “Hay là chúng ta dùng hình ép cung đi? Sợ gì ông ta không nói chứ!”
Lòng bàn tay Vương Bản đổ mồ hôi lạnh. Ông ta vội vàng cuộn chặt nắm đấm lại, “Các cô cậu muốn làm trái quy định diễn tập à?!”
“Xuy, tục ngữ nói hay lắm, kẻ làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Chỉ cần kết quả suôn sẻ, không cần biết quá trình ra sao?
“Có!”
“Được rồi” Đàm Hi lạnh lùng liếc nhìn, “Đồng chí già này không thích đùa, cậu kiềm chế chút đi.”
Từ Dương lặng lẽ cười hai tiếng, hành lễ chào theo nghi thức quân đội: “Tuân lệnh, chị!”
Sau đó đích thân chỉnh sửa cổ áo, phủi bụi cho Vương Bân: “Xin lỗi đồng chí già nhé, tôi đùa thôi mà, đừng coi là thật.”
Tuy nói vậy nhưng giọng điệu lại không có mấy thành ý.
Vương Bân biết, người ta uy hiếp không được nên cố tình phải hết quan hệ đây mà!
Quy kết tất cả vào hai chữ “đùa vui”, nếu thực sự truy cứu thì có ai dám nói họ vi phạm quy định chứ?
Ha...
Mới tí tuổi đầu mà đã biết suy tính sâu xa như vậy rồi.
Đợi đã!
“Tại sao các cô cậu trà trộn được vào đây?” Vương Bản thấp thỏm trong lòng. Ông ta đã lờ mờ đoán ra được.
“Nói ra thì cũng phải cảm ơn ông” Hứa Trạch lên tiếng, tức chết người không đến mạng.
Vương Bần trợn trừng mắt, phẫn nộ quát tháo: “Hai cây gỗ chặn giữa đường là kiệt tác của các cô cậu sao?”
“Quá khen, quá khen”
>>
Đàm Hi trầm giọng nhắc nhở: “Đủ rồi đấy, đừng để làm lỡ chuyện chính”
Hứa Trạch ừm đáp lại, không dám trêu đùa nữa.
Tạ Từ: “Xe đang ở bên ngoài, người không thể ở lại đây quá lâu được.”
Hứa Trạch nghe vậy, hất cằm ra hiệu với Trương Quán và Lưu Minh, “Đưa ông ta đi.”
Đàm Hi đi đến trước mặt Vương Bân, đôi mắt đen láy thuần khiết giống như pha lê.
Vương Bân nghênh đón ánh mắt của cô, hừ lạnh.
Đàm Hi trầm giọng: “Chúng tôi tuân thủ quy tắc, mong ông cũng làm được như vậy?
Vương Bân hơi ngẩn người.
Mười phút sau, xe tải lái ra khỏi trang trại suối nước nóng.
Đến cổng, tên đen 1: “Đồng chí Vương Bân, hôm nay chú không được nhanh nhẹn cho lắm nhỉ, đã mười mấy phút rồi đấy.”
Đáp lại anh ta là chiếc xe tải nguẩy mông hất tung bụi lên chạy đi. Tên đen 1 hơi ngơ ngác: “Phụt! Miệng đầy mùi xăng rồi! Vội chạy đi đầu thai à?”
Thì đúng là đầu thai còn gì?
Tử trận rồi cơ mà...
“Đồng chí già mang cơm canh đến tòa nhà đó, hơn nữa tất cả người bên trong đều khênh vào đó rồi.” Đàm Hi vuốt cằm, dường như có điều gì suy nghĩ.
Hai mắt Hứa Trạch sáng lên, “Ý của cậu là con tin đang bị nhốt ở trong tòa nhà đó?”
“Không phải chứ... Chẳng lẽ phần tử khủng bố còn đưa cơm cho con tin nữa à? Đừng đùa..” Hàn Sóc xì một cái, không cho là vậy.
Đàm Hi cong môi: “Cậu đừng quên đây chỉ là diễn tập”
Ánh mắt Hàn Sóc hơi khựng lại, đột nhiên vỗ đét một cái vào đùi, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đúng rồi! Đây là diễn tập cơ mà, con tin cũng phải ăn cơm chứ?”
“Bây giờ đã khóa được mục tiêu, tiếp theo đây phải xem thực hiện kế hoạch kéo dài thời gian thế nào.”
“Đội trưởng” Đàm Hi khẽ cười, “Cậu có muốn chơi một mẻ lớn không?”
Mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Mẻ lớn?
Như vậy là sao chứ?
Hứa Trạch nhíu mày, ánh mắt phức tạp, lại như có vài phần hiểu ra.
Đàm Hi: “Nếu chúng ta đã trà trộn được vào trong nội bộ quân địch, xét tình hình trước mắt, là đội ngũ ở gần con tin nhất, tại sao không thể thực thi phương án ứng cứu?”
“Em gái à, cậu điên rồi!” Hàn Sóc kinh ngạc hổ lên, “Đó là phần tử khủng bố đấy nhé: Cậu không thể vì đây là diễn tập, là giả mà thích làm thế nào thì làm được, nhỡ chẳng may gặp thật thì chẳng phải là... mất luôn cả mạng hay sao?
Tuy mọi người không lên tiếng nhưng ý tứ hiện lên trong mắt cũng gần như Hàn Sóc.
Bên trên chỉ bảo họ thực hiện nhiệm vụ kéo dài thời gian, đảm bảo an toàn cho các con tin trước khi đội chống khủng bố và cảnh sát đến đây, nếu như tùy tiện đưa ra cách ứng cứu...
“Quá rủi ro” Thẩm Hàn khách quan phát biểu ý kiến: “Nhưng mà, xét từ góc độ cá nhân, tôi ủng hộ Đàm Hi.”
An An đứng ra. Người trước giờ vẫn luôn khiêm tốn im lặng như cô bỗng hiếm hoi lên tiếng: “Tớ cũng ủng hộ”
Từ Dương đảo mắt mấy vòng, dường như không mấy băn khoăn đã lựa chọn đứng về phía Đàm Hi.
Hứa Trạch không thể hiện thái độ.
Tạ Từ trầm mặt xuống.
Còn Nhiễm Dao, Trương Quán và Lưu Minh đều đi theo số đông, ý kiến không quá quan trọng. Hay nói cách khác, họ cũng không có ý kiến gì, dù sao thì cứ làm theo là được rồi.
“Đội trưởng, cậu nói gì đi chứ?” Đàm Hi nhìn cậu ta, vẻ lạnh lùng đã khẽ lướt qua.
Gương mặt anh tuấn của Hứa Trạch trầm xuống, “Tớ biết cậu có suy nghĩ, có đầu óc, cũng có năng lực. Nhưng có những lúc tự tin mù quáng, khuếch trương thực lực chưa chắc đã có kết quả tốt đẹp”
Như vậy tức là không đồng ý?
Đàm Hi không hề thấy bất ngờ, cô đã quen là người đứng đầu mũi nhọn, còn Hứa Trạch lại thích cầu tiến trong sự ổn định. Sự trái ngược trong tính cách sẽ dẫn đến quan điểm giữa hai người đi ngược lại với nhau, do đó khó tránh khỏi tranh chấp.
Nhưng cuối cùng ai thuyết phục được ai thì phải xem xem ai mạnh mẽ hơn.
“Đầu tiên, tớ không tự tin mù quáng, cũng không hề khuếch trương quá đáng, mà là đang dựa trên việc suy nghĩ tổng hợp các nguyên nhân thực tế làm cơ sở để đưa ra đề nghị khả thi cụ thể. Thứ hai, từ trước đến giờ tớ chưa bao giờ hời hợt hay qua loa vì đây chỉ là một trận diễn tập. Nếu như hôm nay thực sự có phần tử khủng bố xâm nhập vào đấy thì mỗi một câu tớ nói ra, mỗi quyết định tớ đưa ra cũng vẫn sẽ như vậy, sẽ không có bất cứ sự thay đổi nào!”
“Không phải bởi vì là giả cho nên mới đưa các cậu đi mạo hiểm. Mà là khi chúng ta phải đối mặt với những tình huống tương tự như vậy, thì tin tớ đi, sống chết không quan trọng nữa. Nên tại sao sẽ sợ hãi nguy hiểm chứ? Lúc đó, chỉ sợ các cậu còn điên cuồng hơn tớ mà thôi.”
Đàm Hi nói liên tiếp, rồi nuốt nước bọt cho nhuận giọng, ngữ khí hơi chậm lại...
“Chỉ nói không thì ai cũng biết, nói những thứ này chưa chắc các cậu đã tin, có thể sẽ cảm thấy tớ chỉ biết nói mà không thể làm! OK! Không sao cả” Cô nhún vai, dáng vẻ thư thái, “Có tin hay không và có làm hay không là hai chuyện khác nhau. Chúng tớ sẽ tỏ thái độ trực tiếp với cậu”
Đàm Hi lắc đầu, ngăn cứ tiếp tục truy hỏi: “Vô dụng thôi, đừng lãng phí thời gian nữa”
Từ Dương: “Hay là chúng ta dùng hình ép cung đi? Sợ gì ông ta không nói chứ!”
Lòng bàn tay Vương Bản đổ mồ hôi lạnh. Ông ta vội vàng cuộn chặt nắm đấm lại, “Các cô cậu muốn làm trái quy định diễn tập à?!”
“Xuy, tục ngữ nói hay lắm, kẻ làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Chỉ cần kết quả suôn sẻ, không cần biết quá trình ra sao?
“Có!”
“Được rồi” Đàm Hi lạnh lùng liếc nhìn, “Đồng chí già này không thích đùa, cậu kiềm chế chút đi.”
Từ Dương lặng lẽ cười hai tiếng, hành lễ chào theo nghi thức quân đội: “Tuân lệnh, chị!”
Sau đó đích thân chỉnh sửa cổ áo, phủi bụi cho Vương Bân: “Xin lỗi đồng chí già nhé, tôi đùa thôi mà, đừng coi là thật.”
Tuy nói vậy nhưng giọng điệu lại không có mấy thành ý.
Vương Bân biết, người ta uy hiếp không được nên cố tình phải hết quan hệ đây mà!
Quy kết tất cả vào hai chữ “đùa vui”, nếu thực sự truy cứu thì có ai dám nói họ vi phạm quy định chứ?
Ha...
Mới tí tuổi đầu mà đã biết suy tính sâu xa như vậy rồi.
Đợi đã!
“Tại sao các cô cậu trà trộn được vào đây?” Vương Bản thấp thỏm trong lòng. Ông ta đã lờ mờ đoán ra được.
“Nói ra thì cũng phải cảm ơn ông” Hứa Trạch lên tiếng, tức chết người không đến mạng.
Vương Bần trợn trừng mắt, phẫn nộ quát tháo: “Hai cây gỗ chặn giữa đường là kiệt tác của các cô cậu sao?”
“Quá khen, quá khen”
>>
Đàm Hi trầm giọng nhắc nhở: “Đủ rồi đấy, đừng để làm lỡ chuyện chính”
Hứa Trạch ừm đáp lại, không dám trêu đùa nữa.
Tạ Từ: “Xe đang ở bên ngoài, người không thể ở lại đây quá lâu được.”
Hứa Trạch nghe vậy, hất cằm ra hiệu với Trương Quán và Lưu Minh, “Đưa ông ta đi.”
Đàm Hi đi đến trước mặt Vương Bân, đôi mắt đen láy thuần khiết giống như pha lê.
Vương Bân nghênh đón ánh mắt của cô, hừ lạnh.
Đàm Hi trầm giọng: “Chúng tôi tuân thủ quy tắc, mong ông cũng làm được như vậy?
Vương Bân hơi ngẩn người.
Mười phút sau, xe tải lái ra khỏi trang trại suối nước nóng.
Đến cổng, tên đen 1: “Đồng chí Vương Bân, hôm nay chú không được nhanh nhẹn cho lắm nhỉ, đã mười mấy phút rồi đấy.”
Đáp lại anh ta là chiếc xe tải nguẩy mông hất tung bụi lên chạy đi. Tên đen 1 hơi ngơ ngác: “Phụt! Miệng đầy mùi xăng rồi! Vội chạy đi đầu thai à?”
Thì đúng là đầu thai còn gì?
Tử trận rồi cơ mà...
“Đồng chí già mang cơm canh đến tòa nhà đó, hơn nữa tất cả người bên trong đều khênh vào đó rồi.” Đàm Hi vuốt cằm, dường như có điều gì suy nghĩ.
Hai mắt Hứa Trạch sáng lên, “Ý của cậu là con tin đang bị nhốt ở trong tòa nhà đó?”
“Không phải chứ... Chẳng lẽ phần tử khủng bố còn đưa cơm cho con tin nữa à? Đừng đùa..” Hàn Sóc xì một cái, không cho là vậy.
Đàm Hi cong môi: “Cậu đừng quên đây chỉ là diễn tập”
Ánh mắt Hàn Sóc hơi khựng lại, đột nhiên vỗ đét một cái vào đùi, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đúng rồi! Đây là diễn tập cơ mà, con tin cũng phải ăn cơm chứ?”
“Bây giờ đã khóa được mục tiêu, tiếp theo đây phải xem thực hiện kế hoạch kéo dài thời gian thế nào.”
“Đội trưởng” Đàm Hi khẽ cười, “Cậu có muốn chơi một mẻ lớn không?”
Mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Mẻ lớn?
Như vậy là sao chứ?
Hứa Trạch nhíu mày, ánh mắt phức tạp, lại như có vài phần hiểu ra.
Đàm Hi: “Nếu chúng ta đã trà trộn được vào trong nội bộ quân địch, xét tình hình trước mắt, là đội ngũ ở gần con tin nhất, tại sao không thể thực thi phương án ứng cứu?”
“Em gái à, cậu điên rồi!” Hàn Sóc kinh ngạc hổ lên, “Đó là phần tử khủng bố đấy nhé: Cậu không thể vì đây là diễn tập, là giả mà thích làm thế nào thì làm được, nhỡ chẳng may gặp thật thì chẳng phải là... mất luôn cả mạng hay sao?
Tuy mọi người không lên tiếng nhưng ý tứ hiện lên trong mắt cũng gần như Hàn Sóc.
Bên trên chỉ bảo họ thực hiện nhiệm vụ kéo dài thời gian, đảm bảo an toàn cho các con tin trước khi đội chống khủng bố và cảnh sát đến đây, nếu như tùy tiện đưa ra cách ứng cứu...
“Quá rủi ro” Thẩm Hàn khách quan phát biểu ý kiến: “Nhưng mà, xét từ góc độ cá nhân, tôi ủng hộ Đàm Hi.”
An An đứng ra. Người trước giờ vẫn luôn khiêm tốn im lặng như cô bỗng hiếm hoi lên tiếng: “Tớ cũng ủng hộ”
Từ Dương đảo mắt mấy vòng, dường như không mấy băn khoăn đã lựa chọn đứng về phía Đàm Hi.
Hứa Trạch không thể hiện thái độ.
Tạ Từ trầm mặt xuống.
Còn Nhiễm Dao, Trương Quán và Lưu Minh đều đi theo số đông, ý kiến không quá quan trọng. Hay nói cách khác, họ cũng không có ý kiến gì, dù sao thì cứ làm theo là được rồi.
“Đội trưởng, cậu nói gì đi chứ?” Đàm Hi nhìn cậu ta, vẻ lạnh lùng đã khẽ lướt qua.
Gương mặt anh tuấn của Hứa Trạch trầm xuống, “Tớ biết cậu có suy nghĩ, có đầu óc, cũng có năng lực. Nhưng có những lúc tự tin mù quáng, khuếch trương thực lực chưa chắc đã có kết quả tốt đẹp”
Như vậy tức là không đồng ý?
Đàm Hi không hề thấy bất ngờ, cô đã quen là người đứng đầu mũi nhọn, còn Hứa Trạch lại thích cầu tiến trong sự ổn định. Sự trái ngược trong tính cách sẽ dẫn đến quan điểm giữa hai người đi ngược lại với nhau, do đó khó tránh khỏi tranh chấp.
Nhưng cuối cùng ai thuyết phục được ai thì phải xem xem ai mạnh mẽ hơn.
“Đầu tiên, tớ không tự tin mù quáng, cũng không hề khuếch trương quá đáng, mà là đang dựa trên việc suy nghĩ tổng hợp các nguyên nhân thực tế làm cơ sở để đưa ra đề nghị khả thi cụ thể. Thứ hai, từ trước đến giờ tớ chưa bao giờ hời hợt hay qua loa vì đây chỉ là một trận diễn tập. Nếu như hôm nay thực sự có phần tử khủng bố xâm nhập vào đấy thì mỗi một câu tớ nói ra, mỗi quyết định tớ đưa ra cũng vẫn sẽ như vậy, sẽ không có bất cứ sự thay đổi nào!”
“Không phải bởi vì là giả cho nên mới đưa các cậu đi mạo hiểm. Mà là khi chúng ta phải đối mặt với những tình huống tương tự như vậy, thì tin tớ đi, sống chết không quan trọng nữa. Nên tại sao sẽ sợ hãi nguy hiểm chứ? Lúc đó, chỉ sợ các cậu còn điên cuồng hơn tớ mà thôi.”
Đàm Hi nói liên tiếp, rồi nuốt nước bọt cho nhuận giọng, ngữ khí hơi chậm lại...
“Chỉ nói không thì ai cũng biết, nói những thứ này chưa chắc các cậu đã tin, có thể sẽ cảm thấy tớ chỉ biết nói mà không thể làm! OK! Không sao cả” Cô nhún vai, dáng vẻ thư thái, “Có tin hay không và có làm hay không là hai chuyện khác nhau. Chúng tớ sẽ tỏ thái độ trực tiếp với cậu”
/1339
|