Edit: Hà
Đại bá mẫu và đường muội đều đã bỏ đi hết rồi, còn lý do vì sao đi…
Trên giường gạch trong phòng, nghĩ đến câu Lục Thành nói cùng nàng ngủ ở đông phòng , mặt Ngưng Hương giống như bị thiêu cháy đến nơi.
Cực thẹn thành giận, nàng ôm đệ đệ hung dữ trừng Lục Thành, Chàng đi nhanh đi!
Hắn không biết xấu hổ nhưng nàng còn muốn mặt mũi!
A Mộc vẫn chưa đáp ứng ta. Lục Thành nhìn thẳng nàng, quang minh chính đại tỏ vẻ vô lại, giống như hắn muốn kết hôn chính là A Mộc, không phải là nàng.
Cho dù biết rõ nam nhân rất thích mình, nhưng Ngưng Hương vẫn bị hắn nói làm nghẹn họng, giống như nàng cùng Quản Bình đứng cùng nhau, Lục Thành đột nhiên chạy đến, nàng tức giận đuổi Lục Thành, Lục Thành lại nói là hắn tới tìm Quản Bình, chỉ là bây giờ nàng tự mình đa tình đổi thành đệ đệ.
Tức giận bộc phát, Ngưng Hương thiếu chút nữa đã dạy đệ đệ đừng để ý đến hắn .
Chẳng mấy chốc nàng lại nghĩ đến nói hay không kỳ thật tiện nghi vẫn là Lục Thành, Ngưng Hương thật sự lười nhìn hắn, mím môi quay đầu về hướng cửa sổ.
Lục Thành cười nhìn nàng, một chút cũng không sợ nàng vì loại chuyện như vậy tức giận với hắn.
Sợ cái gì? Rất nhanh nàng chính là tức phụ của mình.
Ánh mắt rơi xuống trên người A Mộc, Lục Thành vô cùng tự quen thuộc ngồi vào đầu giường đặt gần lò sưởi, hai bắp chân dài khoác lên mép giường, hai chân dễ dàng dẫm trên đất. Vặn vẹo thân thể, tay trái chống giường, tay phải xoa bóp khuôn mặt trắng tinh của A Mộc, Lục Thành liếc qua tức phụ bởi vì động tác của hắn mà hai gò má đã phiếm hồng, hắn nở nụ cười, thấp giọng dụ dỗ A Mộc, A Mộc có nguyện ý cùng tỷ tỷ dời đến nhà chúng ta ở không? Qua đó, A Nam và đệ có thể cùng nhau đuổi lừa cùng nhau thả ưng, khi chơi xong sẽ để tỷ tỷ của đệ giúp hai đứa cùng nhau tắm rửa, buổi tối lại kể chuyện xưa cho các đệ.
Nghĩ đến chuyện đó thật hoàn mỹ.
A Mộc bị lừa chyện thả ưng hấp dẫn, nhưng hắn lại quan tâm một chuyện khác hơn, hắn ngửa đầu nhìn tỷ tỷ một chút, thấp thỏm hỏi Lục Thành, Tỷ tỷ trở thành nương A Nam, có thể càng thích hắn hơn đệ hay không?
Chuyện đó đệ nên hỏi tỷ tỷ của đệ. Lục Thành nhìn về phía người yêu nói.
A Mộc cũng nhìn sang.
Thấy đệ đệ ngốc nghếch, Ngưng Hương cúi đầu, sờ đầu tiểu tử nói: Không đâu, tỷ tỷ thích nhất là A Mộc, không ai bằng.
Vậy buổi tối tỷ tỷ vẫn ôm đệ ngủ nhé, đệ không muốn ngủ chung phòng với A Nam. A Mộc ỷ lại ôm lấy tỷ tỷ, sợ tỷ tỷ bị A Nam cướp đi.
Tiểu tử hỏi như vậy, Ngưng Hương nhịn không được liếc Lục Thành một cái.
Đối diện ánh mắt sâu kín tựa như lửa của nam nhân, Ngưng Hương lập tức hối hận.
Tỷ tỷ... A Mộc còn đang mong đợi câu trả lời.
Mặt Ngưng Hương đỏ cực kỳ, nàng lúng túng gật đầu, nhưng lại không dám nhìn Lục Thành nữa.
A Mộc cười thỏa mãn, hắn nghiêng đầu nhìn Lục Thành, Vậy Lục đại ca cùng A Nam ngủ ở tây phòng, đệ cùng tỷ tỷ ngủ ở đông phòng, nếu được đệ sẽ đáp ứng để tỷ tỷ gả cho huynh. Hài tử năm tuổi, căn bản không hiểu thành thân là thế nào, lại càng không hiểu một đại nam nhân nhanh chóng muốn cưới tức phụ là để buổi tối có thể ôm tức phụ ngủ cùng một tấm chăn.
Lục Thành ý tứ sâu xa cười, Được, đều nghe A Mộc .
Để xuống bàn tay xoa nắn khuôn mặt A Mộc, hắn lại lặng lẽ nhanh chóng chen vào dưới váy Ngưng Hương trong chăn.
Ngưng Hương đang ngồi xếp bằng, hắn hồ nháo như vậy, lập tức liền biến thành nửa dưới của nàng ngồi trên móng vuốt của hắn. Đệ đệ đang ở trong ngực, tâm Ngưng Hương dường như muốn bay ra ngoài, nàng muốn ôm đệ đệ dịch chuyển sang nơi khác thì Lục Thành đã nắm chặt váy nàng, nếu nàng muốn đi, chỉ sợ váy sẽ bị hắn kéo xuống.
Lục Thành! Ngưng Hương mặt đỏ lên, thấp giọng khiển trách hắn, trong giọng nói lại tràn đầy cầu khẩn.
Lòng bàn tay Lục Thành không hề động, nhưng bốn ngón tay thon dài lại không thành thật, không may một đầu ngón tay đúng lúc ấn trúng địa phương phía dưới của nàng.
Nhẹ nhàng chạm vào một cái, Ngưng Hương cắn môi dưới.
Hơi thở Lục Thành có chút loạn, lại không chịu ngừng, hắn nhìn A Mộc nói: Vậy chúng ta nói đã định nhé, ai cũng không cho đổi ý.
A Mộc nghiêm túc gật đầu, duỗi bàn tay nhỏ bé ra, Ngoéo tay.
Lục Thành tay trái chống trên giường, tay phải không rời được, chỉ cười nói: Không cần ngoéo tay, A Mộc kêu ta là tỷ phu, ta sẽ tin A Mộc.
Ngưng Hương nóng nảy, vừa định nói đệ đệ đừng kêu thì tay Lục Thành dùng sức một cái, nàng cả kinh suýt nữa nhảy dựng lên.
Tỷ phu. A Mộc hắc hắc cười, cười một cách ngờ nghệch.
Lục Thành cũng cười, hắn sợ đám người Lý thị sẽ không để cho hắn có nhiều thời gian, hắn đành lưu luyến thu tay lại, lại nhéo khuôn mặt A Mộc.
A Mộc kỳ quái lau mặt, nhìn chằm chằm tay hắn nói: Lục đại ca, trên tay huynh có nước...
Ngưng Hương thực muốn chết, nếu không phải sau lưng nàng chính là vách tường, nàng đã trốn ra khỏi lòng bàn tay hắn.
Lục đại ca hay ra mồ hôi. Lục Thành cười đến vô lại sung sướng, lúc đứng dậy còn thấp giọng dặn dò A Mộc, Đừng nói cho người khác biết.
A Mộc ngoan ngoãn gật đầu.
Cuối cùng Lục Thành tiếc hận đưa mắt nhìn tức phụ của mình đang nũng nịu xấu hổ, hắn đứng nhìn một lát rồi mới kéo mành ra khỏi phòng, đứng ở cửa phòng bếp nói: Bá mẫu, A Mộc đã đáp ứng cháu, vậy cháu về trước, ngày mai lại mời Nhị thẩm đến thương lượng cùng ngài chuyện bát tự.
Lý thị ho khan khụ khụ, lúc bà đi ra còn trừng mắt với Lục Thành nói: Hôm nay là tình huống đặc thù, sau này không được tùy tiện vào khi người lớn chưa cho phép.
Lục Thành ngoan ngoãn nhận sai, lúng túng gãi đầu nói: Bá mẫu cháu sai rồi, do cháu nghe Nhị thẩm nói A Mộc không muốn, cháu nhất sốt ruột liền đến đây nhanh, chưa kịp suy nghĩ nhiều như vậy.
Sốt ruột cũng bởi vì quan tâm, Lý thị không phải thực sự trách hắn, lúc bà tiễn hắn ra ngoài còn thấp giọng hỏi: Để A Mộc qua đó được không? Cháu đã cùng các trưởng bối thương lượng chưa? Đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
Lục Thành nghiêm mặt nói: Bá mẫu yên tâm, nhà cháu do cháu làm chủ, hơn nữa Nhị thẩm và tam thẩm của cháu đều thích Hương Nhi, các thím ấy sẽ không phản đối.
Lý thị yên tâm, nhưng vẫn dặn dò: Trở về liền nói với bọn họ một tiếng đi, thực sự quá khó xử, không thôi muộn hai năm nữa rồi thành thân cũng được mà.
Lục Thành cười dạ một tiếng, không để trong lòng.
Đừng nói muộn hai năm, cho dù chỉ muộn hai ngày hắn cũng không muốn đợi.
~
Tiễn Lục Thành xong, Lý thị quay trở về, vừa đi đến phòng bếp liền nghe giọng nói của nữ nhi, Tỷ tỷ, Lục đại ca sao lời gì cũng dám nói vậy?
Ngưng Hương rủ mắt im lặng.
Đâu chỉ là dám nói, hắn còn dám làm...
Nhưng bực nhất chính là người chịu thua thiệt chính là mình, bị hắn gẩy hai cái liền...
Cảm thụ được khác thường dưới váy, Ngưng Hương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ đệ, toàn thân không được tự nhiên, nhẹ giọng dặn dò: A Mộc đi rửa mặt đi, khóc lem luốc hết rồi.
Lục Thành còn hồ nháo như vậy, trước khi thành thân nàng không muốn gặp hắn nữa!
A Mộc ngoan ngoãn đi rửa mặt, Lý thị thì đi vào.
Từ Thu Nhi lại đỏ mặt oán hận với bà: Nương, Lục đại ca thật xấu, chúng ta đừng định ngày sớm, để hắn sốt ruột đi, xem da mặt hắn còn dày nữa không, cái gì cũng đều nói được.
Lý thị nhìn cháu gái còn đang ngượng ngùng, bà hết sức là xót xa nói: Lớn lên da mặt dày không lo không cưới vợ được, đâu đại ca con, nếu như da mặt được nửa Lục Thành thì ta đã sớm ôm cháu. Thật sự là tức Lục Thành vô lại, nhưng bà lại hâm mộ tiểu tử này có thể mang niềm vui đến cho cháu gái, bà là người từng trải, biết rõ tiểu cô nương đều hay xấu hổ, nhưng trong lòng lại thích Lục Thành như vậy, vì mình cái gì cũng không để ý.
Từ Thu Nhi tuy chưa có người trong lòng, nhưng đối với chuyện này vẫn có thể chấp nhận được, nàng nhìn sang tây phòng, hồi tưởng lại huynh trưởng giống như ốc sên trốn tránh Quản Bình, rõ ràng thích lại không dám nói ra, thật sự kém xa Lục Thành.
Trên giường gạch ở tây phòng, Quản Bình cúi đầu thiêu thùa may vá, nghe thấy giọng nói hai mẹ con Lý thị, chẳng biết tại sao nàng lại ngẩng đầu nhìn tấm mành trước cửa.
Chỗ đó giống như vẫn còn bàn tay của nam nhân, trên lòng bàn tay còn nâng một quả táo đỏ.
Có lẽ số mệnh đã định, thời điểm Từ Hòe đưa nàng không thể nhận, hiện tại có thể thì hắn lại chết tâm.
~
Hai nhà đều đồng ý, bát tự cũng đã thông qua, Phan thị đến nhà Ngưng Hương lấy thiếp canh, thuận tiện thương lượng ngày cùng Lý thị, Chúng ta đã xem qua mấy ngày, nhưng mười hai tháng tám là tốt nhất.
Hôm nay đã là đầu tháng tám, Lý thị kinh ngạc nói: Vội như vậy sao?
Phan thị hướng về Tây viện hơi hất cằm, trêu ghẹo cháu trai nhà mình nói: Hương Nhi tốt như vậy, lão đại chúng ta chỉ sợ nửa đường xảy ra biến cố gì khiến Hương Nhi ghét bỏ hắn không muốn gả cho hắn, cho nên sớm định một chút.
Lý thị suy nghĩ một chút, khuyên nhủ: Sau mười lăm có ngày nào tốt nữa không?
Dù sao hai nhà cũng đã định ước liền tính kết thành quan hệ thông gia, ngày lễ ngày tết Lục Thành phải tặng lễ mới được. Sắp tới lại gần trung thu, nếu lễ đính hôn tổ chức trước đó, Lý thị sợ có người nói Từ gia bọn họ có chủ tâm muốn lấy thêm phần quà của Lục gia.
Lục gia chọn ngày trước lễ ở là bởi vì muốn đưa thêm một phần quà tặng, đoán được điều Lý thị băn khoăn, Phan thị cười nói: Hương Nhi là cô nương tốt trong trăm người mới có một, gả cho lão đại vốn đã ủy khuất, những thứ này đều nên như vậy, tẩu tử cũng đừng khách khí với chúng ta, mọi người cứ chuẩn bị đi, ngày mười hai chúng ta sẽ mời toàn bộ người trong nhà đi tới tặng lễ.
Đính hôn không cần náo nhiệt, nhà gái mời toàn bộ nhà trai ăn bửa ăn ngon là được, lúc thành hôn mới phải làm yến tiệc đãi khách.
Đây là một phần tâm ý Lục Thành dành cho cháu gái, Lý thị cười ha ha đáp ứng.
Ở phủ Thái An tập tục đính hôn cũng không khác gì mấy, đều là nhà trai đưa bốn hộp lễ, hai hộp đồ trang sức đeo tay, hai hộp vật liệu may mặc. Một hộp đồ trang sức đeo tay phân làm bốn dạng, lược, trâm, khuyên tai cùng vòng tay, người phú quý sẽ đưa đồ trang sức đeo tay tốt, vàng thật, bạc trắng, phỉ thúy hay gì đó, không có tiền sẽ đưa mạ vàng, mạ bạc, hay cho dù không đủ bốn dạng nhưng ít nhất cũng phải có một thứ mạ vàng để trưng lên. Vật liệu may mặc hai hộp, bình thường chính là nguyên liệu dùng cho bốn mùa xuân hạ thu đông, đều gom đủ.
Lục Thành không mua nổi vàng ròng, đồ trang sức đeo tay chuẩn bị đặt mua mạ vàng, còn xiêm y liền chọn vải thật mịn.
Hắn còn chưa kịp đi mua thì Hứa thị và Lục thị đều đến đây.
Lúc đó Lục Thành đang ở phía đông xây nhà, có mời mười sáu người trong thôn làm giúp, không cần cấp tiền công, mỗi ngày cho cơm là được, người trong thôn xây phòng đều như vậy. Nghe muội muội ở cửa lớn kêu thím và cô đến đây, Lục Thành cùng nhóm người làm lên tiếng chào hỏi, hắn quay đầu lại kêu hai người đệ đệ chuẩn bị ra cửa đón người.
Lục Định để cái xẻng xuống, lau mồ hôi liền đứng lên.
Lục Ngôn làm bộ không nghe thấy, Lục Thành lại hô một tiếng, hắn mới không vui vẻ gì đi tới.
Ca người vừa đi tới cửa, vừa lúc hai chiếc xe la ngừng lại.
Màn xe màu đen chính là Hứa gia, Lục Anh tám tuổi lộ đầu ra trước, hướng về ba đường ca tươi cười.
Lục Ngôn lập tức tiến lên ôm tiểu đường muội xuống, lúc xoay người hướng về xe la của cô liếc qua, thấy chỉ mỗi mình Lục thị đến đây, Lục Ngôn hừ nhẹ một tiếng. Biểu muội điệu bộ kia, có bản lĩnh nàng cả đời cũng đừng đến nữa .
Lục anh không biết trong lòng Nhị ca đang mắng người, nàng tránh khỏi tay hắn, chạy đi tìm cháu trai đang ngồi ở bên cạnh đống cát chơi.
A Nam nhớ cô cô không? Lục Anh nâng váy ngồi xổm xuống, cao hứng hỏi.
A Nam nhìn nàng im lặng, một tay bốc cát, tay kia đắp cát, có hình có dáng vỗ vỗ. Dù sao thật lâu không gặp, thời gian dài không gặp nhưng hài tử vẫn còn sợ người lạ, nếu không A Nam đã nguyện ý chơi cùng cô cô.
Lục Anh không tức giận chút nào, nàng cười giúp bé đắp cát.
Lục thị thấy vậy nhíu mày giáo huấn: A Anh đã lớn rồi đừng nghịch cát nữa, đừng để váy bị dơ.
Dơ thì giặt là được thôi mà. Lục Anh giống như đang cợt nhả nói với cô.
A Nam nghiêng đầu nhìn cô nãi nãi, nhìn xong rồi lại xoay qua chỗ khác tiếp tục tự chơi, cái loại ánh mắt đó rõ ràng nhìn thấy nhưng lại không thèm đếm xỉa, rõ ràng là học theo nhị thúc của hắn. Lục thị không thèm so đo cùng tiểu hài tử, ánh mắt chuyển hướng sang đứa cháu trai thứ hai trong mắt chỉ có thím không có cô, hung hăng liếc hắn một cái.
Lục Ngôn kỳ thật không ghét cô, bao nhiêu chuyện như vậy hắn chỉ cảm thấy cô quá phức, đoán được hai vị trưởng bối đến đây là vì chuyện của đại ca, hắn bèn gọi Lục Định tiếp tục đi làm việc.
Lục Anh và A Đào ở bên ngoài dỗ A Nam, Lục Thành mời các trưởng bối đi vào trong nhà, Lục thị, Hứa thị đều dẫn theo nha hoàn, lúc này hai nha hoàn đều ôm theo bốn hộp lễ vật.
Xem ra chúng ta có cùng một ý. Lục thị cười nới với tam tẩu.
Hứa thị thích nói chuyện với Phan thị, nhưng Lục thị cũng nói chuyện rất hợp ý, bà nhìn Lục Thành một cái vui mừng nói: Lúc lão đại cưới nương A Nam tiệc mừng đều không kịp xử lý tốt, ngoại trừ lễ kính trà chúng ta cũng không có gì cho nương A Nam, lần này cháu cưới Hương Nhi, cũng không thể qua loa như vậy được.
Tam tẩu đã gặp qua cô nương Từ gia? Lục thị tò mò hỏi.
Hứa thị gật đầu, lập tức khen Ngưng Hương hết lời.
Lục thị dù sao vẫn tín nhiệm ánh mắt Hứa thị, mặc dù có chút bất mãn cháu trai trước khi đính hôn không mời nàng nhìn, bây giờ cũng lười so đo, sau khi vào nhà chỉ bốn hộp lễ vật mình mang đến, nghiêng đầu nhìn Lục Thành nói: Trong lòng ngươi không coi ta là cô, nhưng ta lại xem ngươi là cháu trai, nếu Từ cô nương tốt như vậy, lễ đính hôn chúng ta cũng không thể quá keo kiệt, tình cảnh nhà ngươi eo hẹp, cô đã giúp ngươi chuẩn bị xong, đến lúc đó phái người đưa qua đi.
Lục Thành mở miệng muốn cự tuyệt, Lục thị hừ nói: Đừng khách khí với ta, đồ không phải là đưa cho ngươi, là cho cháu dâu ta, tương lai lão nhị hay lão tam thành thân cũng sẽ giống vậy thôi.
Đại ca đại tẩu đi sớm, trong nhà chỉ còn mấy đứa trẻ bọn chúng, nàng không giúp đỡ lo liệu thì sao được.
Lục Thành còn muốn cự tuyệt, Hứa thị đưa tay ý bảo hắn câm miệng, bà cùng em gái của chồng thương lượng: Nếu như theo muội nói, vậy ta mang bốn hộp lễ này không có đất dụng võ rồi? Như vậy đi, ta đưa hai hộp đồ trang sức đeo tay, muội đưa hai hộp vải, còn dư lại cứ đặt trong nhà, lần tới có lễ lớn chúng ta không cần tặng nữa, những vật khác thì để lão đại tự mình chuẩn bị.
Lục thị vui vẻ đáp ứng.
Lục Thành dở khóc dở cười, nói với hai vị trưởng bối: Tam thẩm, cô, hai người đều cầm về đi, Hương Nhi biết rõ hoàn cảnh nhà cháu, đưa cái gì nàng cũng sẽ không ghét bỏ...
Ngươi nghe chúng ta đi, lại không phải là đưa riêng cho ngươi, lão nhị hay lão tam đều vậy thôi, đến lúc đó chúng ta cho tức phụ lão nhị và lão tam, Hương Nhi nhìn thấy trong lòng không nghĩ ngợi gì sao? Hứa thị lần nữa cắt đứt lời cháu trai nói, không để cho cháu trai tỏ ra khách khí với các nàng, nói xong liền đi thẳng ra ngoài, cười nói: Ta đi qua gặp nhị thẩm cháu, Xảo Nương, muội hay không?
Cùng nhau đi. Lục thị không do dự liền đi theo, nàng không muốn gặp nhị tẩu, nhưng nàng nhớ hai đứa cháu gái.
Đảo mắt hai người liền đi không thấy bóng dáng.
Lục Thành nhìn tám hộp lễ vật đang đặt trên giường gạch, biết rõ khước từ không được, hắn âm thầm quyết định về sau phải cố gắng kiếm tiền, chờ sau này đường đệ, đường muội, biểu đệ, biểu muội cưới vợ lập gia đình, hắn cùng Ngưng Hương cũng đưa phần hậu lễ.
Buổi trưa sau khi cả đại gia đình dùng xong cơm, Lục thị và Hứa thị liền đi.
Lúc này Phan thị mới gọi cháu trai vào, cười khổ nói: Trong nhà Nhị thẩm không có nhiều tiền...
Trưởng bối vừa mở miệng Lục Thành cũng biết bà muốn nói gì, lập tức xen vào nói: Nhị thẩm đừng nói nữa, chúng ta ở cửa trước cửa sau với nhau, ngài cùng nhị thúc không biết đã giúp chúng cháu bao nhiêu, nếu thím còn nói vậy nữa chính là không coi chúng ta như người một nhà rồi.
Thấy cháu trai không chê nàng nghèo, trong lòng Phan thị có chút vui vẻ, tam thẩm hay cô hắn cũng đều tặng lễ, bà tuy muốn cho nhưng lại không có gì. Nhi tử đọc sách tốn tiền, sau này khi thi tú tài còn phải dùng tiền rất nhiều, bà quả thực không có cách nào động vào mấy lượng bạc trong nhà thật vất vả mới tích góp được.
Buổi tối trở mình trằn trọc không ngủ được, bà nhỏ giọng nói chuyện với trượng phu: Ông nói xem, sau khi Hương Nhi gả đến có thể ghét bỏ ta không?
Ghét bỏ bà vì cái gì? Nếu có ghét bỏ cũng là ghét bỏ ta. Lục Trọng An ôm lấy thê tử khác thường, có chút áy náy, Trách ta không có bản lãnh, không để bà sống trong quang cảnh qua đeo vàng đội bạc qua ngày. Tam đệ học vấn tốt, kỳ nghệ lại cao siêu, mặc dù ở rể cũng không có người dám xem thường hắn. Em rể có cửa hàng gia truyền, là phú hộ nổi danh ở trấn trên, có hai nhà thân thích như vậy, thê tử ngẫu nhiên khó tránh khỏi áp lực.
Nói bậy bạ gì đó, như chúng ta bây giờ rất tốt. Phan thị cọ xát trong ngực trượng phu, chân tâm thật ý nói, Quên đi, chúng ta không thèm so đo với bọn họ nữa, lão đại không phải là người ngại bần nông yêu phú quý, Hương nhi cũng không phải, là do ta không cho nàng được thứ đồ tốt, tương lai Hương Nhi có thai sinh con, ta ở gần chăm sóc nàng nhiều hơn, đền bù tổn thất một chút vậy.
Có người thím tốt như vậy, người khác cầu còn không được, ai dám ghét bỏ? Lục Trọng An hôn lên khuôn mặt mềm mại của thê tử, đột nhiên hào hứng.
Phan thị ngại ngùng một chút, rất nhanh chỉ còn lại những tiếng hừ nhẹ nhàng, một lòng cùng trượng phu ân ái, đâu còn tâm trạng lo lắng tới những chuyện khác?
Đến ngày ước hẹn, Phan thị thay một bộ quần áo mới, dẫn người đi Từ gia tặng lễ.
Đến đây, Lục Thành cùng Ngưng Hương chính thức đính hôn.
Đại bá mẫu và đường muội đều đã bỏ đi hết rồi, còn lý do vì sao đi…
Trên giường gạch trong phòng, nghĩ đến câu Lục Thành nói cùng nàng ngủ ở đông phòng , mặt Ngưng Hương giống như bị thiêu cháy đến nơi.
Cực thẹn thành giận, nàng ôm đệ đệ hung dữ trừng Lục Thành, Chàng đi nhanh đi!
Hắn không biết xấu hổ nhưng nàng còn muốn mặt mũi!
A Mộc vẫn chưa đáp ứng ta. Lục Thành nhìn thẳng nàng, quang minh chính đại tỏ vẻ vô lại, giống như hắn muốn kết hôn chính là A Mộc, không phải là nàng.
Cho dù biết rõ nam nhân rất thích mình, nhưng Ngưng Hương vẫn bị hắn nói làm nghẹn họng, giống như nàng cùng Quản Bình đứng cùng nhau, Lục Thành đột nhiên chạy đến, nàng tức giận đuổi Lục Thành, Lục Thành lại nói là hắn tới tìm Quản Bình, chỉ là bây giờ nàng tự mình đa tình đổi thành đệ đệ.
Tức giận bộc phát, Ngưng Hương thiếu chút nữa đã dạy đệ đệ đừng để ý đến hắn .
Chẳng mấy chốc nàng lại nghĩ đến nói hay không kỳ thật tiện nghi vẫn là Lục Thành, Ngưng Hương thật sự lười nhìn hắn, mím môi quay đầu về hướng cửa sổ.
Lục Thành cười nhìn nàng, một chút cũng không sợ nàng vì loại chuyện như vậy tức giận với hắn.
Sợ cái gì? Rất nhanh nàng chính là tức phụ của mình.
Ánh mắt rơi xuống trên người A Mộc, Lục Thành vô cùng tự quen thuộc ngồi vào đầu giường đặt gần lò sưởi, hai bắp chân dài khoác lên mép giường, hai chân dễ dàng dẫm trên đất. Vặn vẹo thân thể, tay trái chống giường, tay phải xoa bóp khuôn mặt trắng tinh của A Mộc, Lục Thành liếc qua tức phụ bởi vì động tác của hắn mà hai gò má đã phiếm hồng, hắn nở nụ cười, thấp giọng dụ dỗ A Mộc, A Mộc có nguyện ý cùng tỷ tỷ dời đến nhà chúng ta ở không? Qua đó, A Nam và đệ có thể cùng nhau đuổi lừa cùng nhau thả ưng, khi chơi xong sẽ để tỷ tỷ của đệ giúp hai đứa cùng nhau tắm rửa, buổi tối lại kể chuyện xưa cho các đệ.
Nghĩ đến chuyện đó thật hoàn mỹ.
A Mộc bị lừa chyện thả ưng hấp dẫn, nhưng hắn lại quan tâm một chuyện khác hơn, hắn ngửa đầu nhìn tỷ tỷ một chút, thấp thỏm hỏi Lục Thành, Tỷ tỷ trở thành nương A Nam, có thể càng thích hắn hơn đệ hay không?
Chuyện đó đệ nên hỏi tỷ tỷ của đệ. Lục Thành nhìn về phía người yêu nói.
A Mộc cũng nhìn sang.
Thấy đệ đệ ngốc nghếch, Ngưng Hương cúi đầu, sờ đầu tiểu tử nói: Không đâu, tỷ tỷ thích nhất là A Mộc, không ai bằng.
Vậy buổi tối tỷ tỷ vẫn ôm đệ ngủ nhé, đệ không muốn ngủ chung phòng với A Nam. A Mộc ỷ lại ôm lấy tỷ tỷ, sợ tỷ tỷ bị A Nam cướp đi.
Tiểu tử hỏi như vậy, Ngưng Hương nhịn không được liếc Lục Thành một cái.
Đối diện ánh mắt sâu kín tựa như lửa của nam nhân, Ngưng Hương lập tức hối hận.
Tỷ tỷ... A Mộc còn đang mong đợi câu trả lời.
Mặt Ngưng Hương đỏ cực kỳ, nàng lúng túng gật đầu, nhưng lại không dám nhìn Lục Thành nữa.
A Mộc cười thỏa mãn, hắn nghiêng đầu nhìn Lục Thành, Vậy Lục đại ca cùng A Nam ngủ ở tây phòng, đệ cùng tỷ tỷ ngủ ở đông phòng, nếu được đệ sẽ đáp ứng để tỷ tỷ gả cho huynh. Hài tử năm tuổi, căn bản không hiểu thành thân là thế nào, lại càng không hiểu một đại nam nhân nhanh chóng muốn cưới tức phụ là để buổi tối có thể ôm tức phụ ngủ cùng một tấm chăn.
Lục Thành ý tứ sâu xa cười, Được, đều nghe A Mộc .
Để xuống bàn tay xoa nắn khuôn mặt A Mộc, hắn lại lặng lẽ nhanh chóng chen vào dưới váy Ngưng Hương trong chăn.
Ngưng Hương đang ngồi xếp bằng, hắn hồ nháo như vậy, lập tức liền biến thành nửa dưới của nàng ngồi trên móng vuốt của hắn. Đệ đệ đang ở trong ngực, tâm Ngưng Hương dường như muốn bay ra ngoài, nàng muốn ôm đệ đệ dịch chuyển sang nơi khác thì Lục Thành đã nắm chặt váy nàng, nếu nàng muốn đi, chỉ sợ váy sẽ bị hắn kéo xuống.
Lục Thành! Ngưng Hương mặt đỏ lên, thấp giọng khiển trách hắn, trong giọng nói lại tràn đầy cầu khẩn.
Lòng bàn tay Lục Thành không hề động, nhưng bốn ngón tay thon dài lại không thành thật, không may một đầu ngón tay đúng lúc ấn trúng địa phương phía dưới của nàng.
Nhẹ nhàng chạm vào một cái, Ngưng Hương cắn môi dưới.
Hơi thở Lục Thành có chút loạn, lại không chịu ngừng, hắn nhìn A Mộc nói: Vậy chúng ta nói đã định nhé, ai cũng không cho đổi ý.
A Mộc nghiêm túc gật đầu, duỗi bàn tay nhỏ bé ra, Ngoéo tay.
Lục Thành tay trái chống trên giường, tay phải không rời được, chỉ cười nói: Không cần ngoéo tay, A Mộc kêu ta là tỷ phu, ta sẽ tin A Mộc.
Ngưng Hương nóng nảy, vừa định nói đệ đệ đừng kêu thì tay Lục Thành dùng sức một cái, nàng cả kinh suýt nữa nhảy dựng lên.
Tỷ phu. A Mộc hắc hắc cười, cười một cách ngờ nghệch.
Lục Thành cũng cười, hắn sợ đám người Lý thị sẽ không để cho hắn có nhiều thời gian, hắn đành lưu luyến thu tay lại, lại nhéo khuôn mặt A Mộc.
A Mộc kỳ quái lau mặt, nhìn chằm chằm tay hắn nói: Lục đại ca, trên tay huynh có nước...
Ngưng Hương thực muốn chết, nếu không phải sau lưng nàng chính là vách tường, nàng đã trốn ra khỏi lòng bàn tay hắn.
Lục đại ca hay ra mồ hôi. Lục Thành cười đến vô lại sung sướng, lúc đứng dậy còn thấp giọng dặn dò A Mộc, Đừng nói cho người khác biết.
A Mộc ngoan ngoãn gật đầu.
Cuối cùng Lục Thành tiếc hận đưa mắt nhìn tức phụ của mình đang nũng nịu xấu hổ, hắn đứng nhìn một lát rồi mới kéo mành ra khỏi phòng, đứng ở cửa phòng bếp nói: Bá mẫu, A Mộc đã đáp ứng cháu, vậy cháu về trước, ngày mai lại mời Nhị thẩm đến thương lượng cùng ngài chuyện bát tự.
Lý thị ho khan khụ khụ, lúc bà đi ra còn trừng mắt với Lục Thành nói: Hôm nay là tình huống đặc thù, sau này không được tùy tiện vào khi người lớn chưa cho phép.
Lục Thành ngoan ngoãn nhận sai, lúng túng gãi đầu nói: Bá mẫu cháu sai rồi, do cháu nghe Nhị thẩm nói A Mộc không muốn, cháu nhất sốt ruột liền đến đây nhanh, chưa kịp suy nghĩ nhiều như vậy.
Sốt ruột cũng bởi vì quan tâm, Lý thị không phải thực sự trách hắn, lúc bà tiễn hắn ra ngoài còn thấp giọng hỏi: Để A Mộc qua đó được không? Cháu đã cùng các trưởng bối thương lượng chưa? Đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
Lục Thành nghiêm mặt nói: Bá mẫu yên tâm, nhà cháu do cháu làm chủ, hơn nữa Nhị thẩm và tam thẩm của cháu đều thích Hương Nhi, các thím ấy sẽ không phản đối.
Lý thị yên tâm, nhưng vẫn dặn dò: Trở về liền nói với bọn họ một tiếng đi, thực sự quá khó xử, không thôi muộn hai năm nữa rồi thành thân cũng được mà.
Lục Thành cười dạ một tiếng, không để trong lòng.
Đừng nói muộn hai năm, cho dù chỉ muộn hai ngày hắn cũng không muốn đợi.
~
Tiễn Lục Thành xong, Lý thị quay trở về, vừa đi đến phòng bếp liền nghe giọng nói của nữ nhi, Tỷ tỷ, Lục đại ca sao lời gì cũng dám nói vậy?
Ngưng Hương rủ mắt im lặng.
Đâu chỉ là dám nói, hắn còn dám làm...
Nhưng bực nhất chính là người chịu thua thiệt chính là mình, bị hắn gẩy hai cái liền...
Cảm thụ được khác thường dưới váy, Ngưng Hương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ đệ, toàn thân không được tự nhiên, nhẹ giọng dặn dò: A Mộc đi rửa mặt đi, khóc lem luốc hết rồi.
Lục Thành còn hồ nháo như vậy, trước khi thành thân nàng không muốn gặp hắn nữa!
A Mộc ngoan ngoãn đi rửa mặt, Lý thị thì đi vào.
Từ Thu Nhi lại đỏ mặt oán hận với bà: Nương, Lục đại ca thật xấu, chúng ta đừng định ngày sớm, để hắn sốt ruột đi, xem da mặt hắn còn dày nữa không, cái gì cũng đều nói được.
Lý thị nhìn cháu gái còn đang ngượng ngùng, bà hết sức là xót xa nói: Lớn lên da mặt dày không lo không cưới vợ được, đâu đại ca con, nếu như da mặt được nửa Lục Thành thì ta đã sớm ôm cháu. Thật sự là tức Lục Thành vô lại, nhưng bà lại hâm mộ tiểu tử này có thể mang niềm vui đến cho cháu gái, bà là người từng trải, biết rõ tiểu cô nương đều hay xấu hổ, nhưng trong lòng lại thích Lục Thành như vậy, vì mình cái gì cũng không để ý.
Từ Thu Nhi tuy chưa có người trong lòng, nhưng đối với chuyện này vẫn có thể chấp nhận được, nàng nhìn sang tây phòng, hồi tưởng lại huynh trưởng giống như ốc sên trốn tránh Quản Bình, rõ ràng thích lại không dám nói ra, thật sự kém xa Lục Thành.
Trên giường gạch ở tây phòng, Quản Bình cúi đầu thiêu thùa may vá, nghe thấy giọng nói hai mẹ con Lý thị, chẳng biết tại sao nàng lại ngẩng đầu nhìn tấm mành trước cửa.
Chỗ đó giống như vẫn còn bàn tay của nam nhân, trên lòng bàn tay còn nâng một quả táo đỏ.
Có lẽ số mệnh đã định, thời điểm Từ Hòe đưa nàng không thể nhận, hiện tại có thể thì hắn lại chết tâm.
~
Hai nhà đều đồng ý, bát tự cũng đã thông qua, Phan thị đến nhà Ngưng Hương lấy thiếp canh, thuận tiện thương lượng ngày cùng Lý thị, Chúng ta đã xem qua mấy ngày, nhưng mười hai tháng tám là tốt nhất.
Hôm nay đã là đầu tháng tám, Lý thị kinh ngạc nói: Vội như vậy sao?
Phan thị hướng về Tây viện hơi hất cằm, trêu ghẹo cháu trai nhà mình nói: Hương Nhi tốt như vậy, lão đại chúng ta chỉ sợ nửa đường xảy ra biến cố gì khiến Hương Nhi ghét bỏ hắn không muốn gả cho hắn, cho nên sớm định một chút.
Lý thị suy nghĩ một chút, khuyên nhủ: Sau mười lăm có ngày nào tốt nữa không?
Dù sao hai nhà cũng đã định ước liền tính kết thành quan hệ thông gia, ngày lễ ngày tết Lục Thành phải tặng lễ mới được. Sắp tới lại gần trung thu, nếu lễ đính hôn tổ chức trước đó, Lý thị sợ có người nói Từ gia bọn họ có chủ tâm muốn lấy thêm phần quà của Lục gia.
Lục gia chọn ngày trước lễ ở là bởi vì muốn đưa thêm một phần quà tặng, đoán được điều Lý thị băn khoăn, Phan thị cười nói: Hương Nhi là cô nương tốt trong trăm người mới có một, gả cho lão đại vốn đã ủy khuất, những thứ này đều nên như vậy, tẩu tử cũng đừng khách khí với chúng ta, mọi người cứ chuẩn bị đi, ngày mười hai chúng ta sẽ mời toàn bộ người trong nhà đi tới tặng lễ.
Đính hôn không cần náo nhiệt, nhà gái mời toàn bộ nhà trai ăn bửa ăn ngon là được, lúc thành hôn mới phải làm yến tiệc đãi khách.
Đây là một phần tâm ý Lục Thành dành cho cháu gái, Lý thị cười ha ha đáp ứng.
Ở phủ Thái An tập tục đính hôn cũng không khác gì mấy, đều là nhà trai đưa bốn hộp lễ, hai hộp đồ trang sức đeo tay, hai hộp vật liệu may mặc. Một hộp đồ trang sức đeo tay phân làm bốn dạng, lược, trâm, khuyên tai cùng vòng tay, người phú quý sẽ đưa đồ trang sức đeo tay tốt, vàng thật, bạc trắng, phỉ thúy hay gì đó, không có tiền sẽ đưa mạ vàng, mạ bạc, hay cho dù không đủ bốn dạng nhưng ít nhất cũng phải có một thứ mạ vàng để trưng lên. Vật liệu may mặc hai hộp, bình thường chính là nguyên liệu dùng cho bốn mùa xuân hạ thu đông, đều gom đủ.
Lục Thành không mua nổi vàng ròng, đồ trang sức đeo tay chuẩn bị đặt mua mạ vàng, còn xiêm y liền chọn vải thật mịn.
Hắn còn chưa kịp đi mua thì Hứa thị và Lục thị đều đến đây.
Lúc đó Lục Thành đang ở phía đông xây nhà, có mời mười sáu người trong thôn làm giúp, không cần cấp tiền công, mỗi ngày cho cơm là được, người trong thôn xây phòng đều như vậy. Nghe muội muội ở cửa lớn kêu thím và cô đến đây, Lục Thành cùng nhóm người làm lên tiếng chào hỏi, hắn quay đầu lại kêu hai người đệ đệ chuẩn bị ra cửa đón người.
Lục Định để cái xẻng xuống, lau mồ hôi liền đứng lên.
Lục Ngôn làm bộ không nghe thấy, Lục Thành lại hô một tiếng, hắn mới không vui vẻ gì đi tới.
Ca người vừa đi tới cửa, vừa lúc hai chiếc xe la ngừng lại.
Màn xe màu đen chính là Hứa gia, Lục Anh tám tuổi lộ đầu ra trước, hướng về ba đường ca tươi cười.
Lục Ngôn lập tức tiến lên ôm tiểu đường muội xuống, lúc xoay người hướng về xe la của cô liếc qua, thấy chỉ mỗi mình Lục thị đến đây, Lục Ngôn hừ nhẹ một tiếng. Biểu muội điệu bộ kia, có bản lĩnh nàng cả đời cũng đừng đến nữa .
Lục anh không biết trong lòng Nhị ca đang mắng người, nàng tránh khỏi tay hắn, chạy đi tìm cháu trai đang ngồi ở bên cạnh đống cát chơi.
A Nam nhớ cô cô không? Lục Anh nâng váy ngồi xổm xuống, cao hứng hỏi.
A Nam nhìn nàng im lặng, một tay bốc cát, tay kia đắp cát, có hình có dáng vỗ vỗ. Dù sao thật lâu không gặp, thời gian dài không gặp nhưng hài tử vẫn còn sợ người lạ, nếu không A Nam đã nguyện ý chơi cùng cô cô.
Lục Anh không tức giận chút nào, nàng cười giúp bé đắp cát.
Lục thị thấy vậy nhíu mày giáo huấn: A Anh đã lớn rồi đừng nghịch cát nữa, đừng để váy bị dơ.
Dơ thì giặt là được thôi mà. Lục Anh giống như đang cợt nhả nói với cô.
A Nam nghiêng đầu nhìn cô nãi nãi, nhìn xong rồi lại xoay qua chỗ khác tiếp tục tự chơi, cái loại ánh mắt đó rõ ràng nhìn thấy nhưng lại không thèm đếm xỉa, rõ ràng là học theo nhị thúc của hắn. Lục thị không thèm so đo cùng tiểu hài tử, ánh mắt chuyển hướng sang đứa cháu trai thứ hai trong mắt chỉ có thím không có cô, hung hăng liếc hắn một cái.
Lục Ngôn kỳ thật không ghét cô, bao nhiêu chuyện như vậy hắn chỉ cảm thấy cô quá phức, đoán được hai vị trưởng bối đến đây là vì chuyện của đại ca, hắn bèn gọi Lục Định tiếp tục đi làm việc.
Lục Anh và A Đào ở bên ngoài dỗ A Nam, Lục Thành mời các trưởng bối đi vào trong nhà, Lục thị, Hứa thị đều dẫn theo nha hoàn, lúc này hai nha hoàn đều ôm theo bốn hộp lễ vật.
Xem ra chúng ta có cùng một ý. Lục thị cười nới với tam tẩu.
Hứa thị thích nói chuyện với Phan thị, nhưng Lục thị cũng nói chuyện rất hợp ý, bà nhìn Lục Thành một cái vui mừng nói: Lúc lão đại cưới nương A Nam tiệc mừng đều không kịp xử lý tốt, ngoại trừ lễ kính trà chúng ta cũng không có gì cho nương A Nam, lần này cháu cưới Hương Nhi, cũng không thể qua loa như vậy được.
Tam tẩu đã gặp qua cô nương Từ gia? Lục thị tò mò hỏi.
Hứa thị gật đầu, lập tức khen Ngưng Hương hết lời.
Lục thị dù sao vẫn tín nhiệm ánh mắt Hứa thị, mặc dù có chút bất mãn cháu trai trước khi đính hôn không mời nàng nhìn, bây giờ cũng lười so đo, sau khi vào nhà chỉ bốn hộp lễ vật mình mang đến, nghiêng đầu nhìn Lục Thành nói: Trong lòng ngươi không coi ta là cô, nhưng ta lại xem ngươi là cháu trai, nếu Từ cô nương tốt như vậy, lễ đính hôn chúng ta cũng không thể quá keo kiệt, tình cảnh nhà ngươi eo hẹp, cô đã giúp ngươi chuẩn bị xong, đến lúc đó phái người đưa qua đi.
Lục Thành mở miệng muốn cự tuyệt, Lục thị hừ nói: Đừng khách khí với ta, đồ không phải là đưa cho ngươi, là cho cháu dâu ta, tương lai lão nhị hay lão tam thành thân cũng sẽ giống vậy thôi.
Đại ca đại tẩu đi sớm, trong nhà chỉ còn mấy đứa trẻ bọn chúng, nàng không giúp đỡ lo liệu thì sao được.
Lục Thành còn muốn cự tuyệt, Hứa thị đưa tay ý bảo hắn câm miệng, bà cùng em gái của chồng thương lượng: Nếu như theo muội nói, vậy ta mang bốn hộp lễ này không có đất dụng võ rồi? Như vậy đi, ta đưa hai hộp đồ trang sức đeo tay, muội đưa hai hộp vải, còn dư lại cứ đặt trong nhà, lần tới có lễ lớn chúng ta không cần tặng nữa, những vật khác thì để lão đại tự mình chuẩn bị.
Lục thị vui vẻ đáp ứng.
Lục Thành dở khóc dở cười, nói với hai vị trưởng bối: Tam thẩm, cô, hai người đều cầm về đi, Hương Nhi biết rõ hoàn cảnh nhà cháu, đưa cái gì nàng cũng sẽ không ghét bỏ...
Ngươi nghe chúng ta đi, lại không phải là đưa riêng cho ngươi, lão nhị hay lão tam đều vậy thôi, đến lúc đó chúng ta cho tức phụ lão nhị và lão tam, Hương Nhi nhìn thấy trong lòng không nghĩ ngợi gì sao? Hứa thị lần nữa cắt đứt lời cháu trai nói, không để cho cháu trai tỏ ra khách khí với các nàng, nói xong liền đi thẳng ra ngoài, cười nói: Ta đi qua gặp nhị thẩm cháu, Xảo Nương, muội hay không?
Cùng nhau đi. Lục thị không do dự liền đi theo, nàng không muốn gặp nhị tẩu, nhưng nàng nhớ hai đứa cháu gái.
Đảo mắt hai người liền đi không thấy bóng dáng.
Lục Thành nhìn tám hộp lễ vật đang đặt trên giường gạch, biết rõ khước từ không được, hắn âm thầm quyết định về sau phải cố gắng kiếm tiền, chờ sau này đường đệ, đường muội, biểu đệ, biểu muội cưới vợ lập gia đình, hắn cùng Ngưng Hương cũng đưa phần hậu lễ.
Buổi trưa sau khi cả đại gia đình dùng xong cơm, Lục thị và Hứa thị liền đi.
Lúc này Phan thị mới gọi cháu trai vào, cười khổ nói: Trong nhà Nhị thẩm không có nhiều tiền...
Trưởng bối vừa mở miệng Lục Thành cũng biết bà muốn nói gì, lập tức xen vào nói: Nhị thẩm đừng nói nữa, chúng ta ở cửa trước cửa sau với nhau, ngài cùng nhị thúc không biết đã giúp chúng cháu bao nhiêu, nếu thím còn nói vậy nữa chính là không coi chúng ta như người một nhà rồi.
Thấy cháu trai không chê nàng nghèo, trong lòng Phan thị có chút vui vẻ, tam thẩm hay cô hắn cũng đều tặng lễ, bà tuy muốn cho nhưng lại không có gì. Nhi tử đọc sách tốn tiền, sau này khi thi tú tài còn phải dùng tiền rất nhiều, bà quả thực không có cách nào động vào mấy lượng bạc trong nhà thật vất vả mới tích góp được.
Buổi tối trở mình trằn trọc không ngủ được, bà nhỏ giọng nói chuyện với trượng phu: Ông nói xem, sau khi Hương Nhi gả đến có thể ghét bỏ ta không?
Ghét bỏ bà vì cái gì? Nếu có ghét bỏ cũng là ghét bỏ ta. Lục Trọng An ôm lấy thê tử khác thường, có chút áy náy, Trách ta không có bản lãnh, không để bà sống trong quang cảnh qua đeo vàng đội bạc qua ngày. Tam đệ học vấn tốt, kỳ nghệ lại cao siêu, mặc dù ở rể cũng không có người dám xem thường hắn. Em rể có cửa hàng gia truyền, là phú hộ nổi danh ở trấn trên, có hai nhà thân thích như vậy, thê tử ngẫu nhiên khó tránh khỏi áp lực.
Nói bậy bạ gì đó, như chúng ta bây giờ rất tốt. Phan thị cọ xát trong ngực trượng phu, chân tâm thật ý nói, Quên đi, chúng ta không thèm so đo với bọn họ nữa, lão đại không phải là người ngại bần nông yêu phú quý, Hương nhi cũng không phải, là do ta không cho nàng được thứ đồ tốt, tương lai Hương Nhi có thai sinh con, ta ở gần chăm sóc nàng nhiều hơn, đền bù tổn thất một chút vậy.
Có người thím tốt như vậy, người khác cầu còn không được, ai dám ghét bỏ? Lục Trọng An hôn lên khuôn mặt mềm mại của thê tử, đột nhiên hào hứng.
Phan thị ngại ngùng một chút, rất nhanh chỉ còn lại những tiếng hừ nhẹ nhàng, một lòng cùng trượng phu ân ái, đâu còn tâm trạng lo lắng tới những chuyện khác?
Đến ngày ước hẹn, Phan thị thay một bộ quần áo mới, dẫn người đi Từ gia tặng lễ.
Đến đây, Lục Thành cùng Ngưng Hương chính thức đính hôn.
/148
|