Edit: Hà
Ngày mười hai tháng tám đã qua, lễ đính hôn của hai nhà đều trôi qua rất thuận lợi, ngay hôm sau đột nhiên Chương Mãn đi tới đưa lễ Trung thu cho cháu trai và cháu gái.
Bình thường đều là tiểu bối đưa lễ cho trưởng bối, nhưng hai nhà bọn họ có xích mích nhỏ, Chương Mãn đoán cháu gái mình sẽ không tới nhà, nên ông chủ động tới thăm bọn nhỏ.
Ngưng Hương nghe tiếng cữu cữu gọi mình, nàng mới đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Nàng cùng Lục Thành đã đính hôn, nhưng quên thông báo cho cữu cữu.
Không phải trong lòng nàng không người cữu cữu này, thật ra là do Lục Thành tổ chức lễ quá gấp, đầu tháng hai người vừa mới định thì lập tức đã xin cưới. Ngưng Hương vốn nghĩ nhanh nhất cũng phải tháng chín, kết quả Lục Thành như cô hồn thúc giục phải làm trước lễ trung thu, cho nên mấy ngày này Ngưng Hương mãi lo ứng phó với Đại bá mẫu và đường muội liên tục trêu ghẹo, nhất thời không nhớ tới cữu cữu bình thường ít qua lại.
Hương Nhi, vừa rồi có người nói với ta, hôm qua cháu đã đính hôn?
Chương Mãn đến một mình, trước khi xuống xe liền hỏi ngay cháu gái, vẻ mặt không thể tin được.
Ngưng Hương có chút chột dạ, rũ mắt ấp a ấp úng giải thích: Chuyện đó, cữu cữu, cháu, đầu tháng vừa rồi hai nhà mới bàn bạc, cháu không ngờ trưởng bối hai bên lại đồng ý tổ chức gấp như vậy, nên cháu chưa kịp thông báo cho cữu cữu một tiếng.
Quả nhiên là đã đính hôn .
Trong lòng Chương Mãn tràn đầy chua chát.
Ông không trách trong lòng cháu gái ngoại không có người cậu ruột là ông, mà chỉ tự trách mình làm cữu cữu không tốt, mới để cho cháu gái bỏ quên mình.
Không sao, mau nói cho cữu cữu biết, là hán tử nhà ai?. Lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, Chương Mãn sờ đầu cháu trai, đi theo cháu gái cùng vào trong nhà.
Phía bên đông viện, Lý thị thấy ông đến đây liền bĩu môi, nhưng lại không xỉa xói gì đến Chương Mãn như mọi khi nữa.
Vừa vào phòng, Chương Mãn mới biết được qua hai tháng này trong nhà cháu gái đã xảy ra rất nhiều việc, giúp đỡ một cô nương chạy nạn, đi vườn trái cây thu hoạch kiếm tiền, còn đính hôn cùng với quản sự của vườn trái cây đó. Mặc dù đối với thân phận Lục Thành góa vợ ông cũng có chút thành kiến, nhưng sau khi nghe ra cháu gái đối người ta rất mực hài lòng, còn khẳng định phu thê Từ Thủ Lương đã giúp đỡ kiểm tra rồi, vậy nên Chương Mãn mới không có ý khuyên cháu gái ngoại nữa.
Ngày nào thì thành thân? Sau khi hiểu rõ ràng hết thảy mọi chuyện, Chương Mãn từ ái hỏi cháu gái, Nói cho cữu cữu biết đi, cữu cữu tự mình đến.
Chuyện cho tới bây giờ ông cũng coi như đã hiểu, thê tử cùng cháu gái không thể nào thân thiện với nhau được nữa, nếu như mang theo thê tử khiến cho cả nhà cháu gái ngột ngạt một cách vô ích, không bằng tự ông đến, quan hệ hai nhà người trong thôn cũng đều biết, ông không sợ bị người khác chê cười vài câu.
Ngưng Hương nhìn vạt áo cữu cữu, nhỏ giọng nói: Hai mươi tám tháng mười này là ngày ăn hỏi.
Trong thôn việc xử lý hỉ sự đều như vậy, thời điểm tổ chức lễ đính hôn rồi hẹn ngày ăn hỏi, tới ngày ăn hỏi lại định ngày thành thân.
Chương Mãn gật đầu, tiếp tục tán gẫu vài câu rồi đột nhiên không biết vì sao, ông lại chủ động nói đến chuyện nhà mình, Biểu ca cháu đầu tháng này phải đi phủ thành, hai ngày nữa phải tập trung ở trường, cũng không biết lần này có thi đậu hay không, nếu đậu thì nhà chúng ta năm nay có hai chuyện vui rồi.
Ngưng Hương nghĩ một đằng nói một nẻo, nàng nói vài câu cát tường với biểu ca, cũng không cáo trạng cùng cữu cữu chuyện biểu ca đối với nàng. Người cả đời không qua lại với nhau, không cần phức tạp.
Buổi trưa Ngưng Hương nói với Lý thị, nàng ở Tây viện tự nấu cơm, muốn giữ cữu cữu ở lại dùng bữa trưa rồi mới về.
Sau khi ăn xong Ngưng Hương dẫn đệ đệ đưa tiễn cữu cữu.
Chương Mãn vừa đi vừa cười nói với cháu gái: Tháng chín sẽ niêm yết bảng, biểu ca cháu nếu là đậu tú tài, cữu cữu tới đón các cháu qua đó ăn mừng.
Ngưng Hương lắc đầu, nói thẳng lời trong lòng với trưởng bối, Cữu cữu, cháu cùng mợ và biểu ca, biểu muội trời sinh không hợp tính, bọn họ không thích cháu, cháu cũng không muốn thấy bọn họ, cho dù lấy lệ cũng không muốn. Sau này cữu cữu muốn tới thăm cháu cùng A Mộc , chỉ mình ngài đến là được, còn biểu ca và mợ, bọn họ có việc nhờ cháu cháu đã không giúp, vậy nên chuyện biểu ca nếu được đề tên lên bảng vàng cháu cũng sẽ không chạy tới thơm lây, ngài không cần phải hao tâm tổn sức tác hợp cho chúng cháu nữa.
Chương Mãn hoảng sợ nhìn chằm chằm cháu gái.
Ngưng Hương dịu dàng cười một tiếng, khoác cánh tay cữu cữu đi về hướng xe lừa, thấp giọng nói: Cháu chỉ nhận mình cữu cữu, nếu cữu cữu không trách cháu, sau này ngài có thể đến thăm cháu nhiều hơn.
Giọng nói mềm mại, nhưng là quyết tâm đoạn cửa với nhà mình.
Chương Mãn không rõ trong lòng là thứ cảm xúc gì, ông vỗ vai cháu gái, sau lại ôm lấy cháu trai, bóng lưng cô đơn đánh xe rời đi.
Ngưng Hương đứng ở cửa đưa mắt nhìn cữu cữu, cúi đầu nhìn đệ đệ, ánh mắt bình thản.
Nàng cùng cữu cữu cứ như vậy mà qua lại, nếu như đệ đệ trưởng thành, hắn cùng tức phụ muốn tiếp tục lui tới nhà cữu cữu, nàng cũng sẽ không quản.
Hôm trước vừa tiễn Chương Mãn, ngay ngày hôm sau Lục Thành lại tới đưa quà tặng lễ.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn lấy danh nghĩa con rể tới cửa.
Vốn là nam nhân tướng mạo tuấn lãng hơn người, hôm nay hắn còn cố ý mặc bộ đồ mới vải mịn, cười rộ lên khiến cặp mắt hoa đào càng nhìn càng đẹp, Từ Thu Nhi nhìn thấy cũng không nhẫn tâm mắng hắn nghịch ngợm nữa.
Sao chỉ mình cháu đến đây, A Nam đâu? Lý thị mời người vào nhà, có chút mất hứng nói, mặc dù A Nam không để cho bà ôm, nhưng tiểu tử lớn lên quá mức dễ thương, xa xa có thể nhìn bé khoe mẽ cùng cháu gái, Lý thị cũng đã cảm thấy rất vui mừng.
Cháu có gọi, nhưng hắn cứ mãi chơi đùa chỗ đống cát trước nhà, gọi không chịu đi. Lục Thành bịa chuyện nói.
Hắn cố ý không mang A Nam theo.
Trước kia mang A Nam đến là vì có thể đi đi lại lại bình thường giữa hai nhà, hiện tại đã thành quan hệ thông gia, sau khi thành thân còn dễ nói, chứ chưa thành thân mà cứ đem nhi tử con vợ trước tới cho vị hôn thê ôm, Lục Thành sợ Từ Thủ Lương lại mất hứng, cũng lo lắng thôn dân hai bên hiểu lầm hắn không coi trọng Ngưng Hương, trước khi thành hôn có chủ tâm ôm nhi tử đến đây để ra oai phủ đầu với Ngưng Hương.
Lý thị cũng đoán được tâm tư của hắn, bà suy nghĩ một chút cũng cảm thấy lời đồn đãi nhảm nhí vẫn nên kiêng kỵ chút ít, bởi vậy nên càng hài lòng với Lục Thành hơn, bà thở dài nói: Mà thôi, tạm thời phải để A Nam chịu ủy khuất một chút vậy, sau khi thành thân có thể ngày ngày ở cùng Hương Nhi rồi. Đúng rồi, bình thường cháu thích ăn món ăn? Nói cho bá mẫu, buổi trưa bá mẫu làm cơm cho cháu ăn.
Đến tặng lễ, buổi trưa nhất định phải ăn tại nhà.
Lục Thành cười nói bà không cần khách khí, ăn gì tùy tiện là được, thấy hắn không chịu nói, Lý thị liền quyết định tự mình đi mua thức ăn, trước khi đi còn dặn dò nhi tử Từ Hòe chiêu đãi khách thật tốt, sau đó lại gọi Từ Thu Nhi đến, thấp giọng dặn dò: Quan sát kĩ một chút, không cho Lục đại ca ngươi đi sang Tây viện.
Đính hôn là đính hôn, quy củ vẫn phải tuân theo, nếu như Lục Thành là một người thành thật hiền lành, bà có thể nguyện ý nhắm mắt làm ngơ, để cho hai người có cơ hội trò chuyện, nhưng Lục Thành da mặt dày như thế, lá gan cũng không nhỏ, Lý thị lo lắng cho cháu gái mình ngốc nghếch bị hắn chiếm tiện nghi.
Từ Thu Nhi cười hì hì đáp ứng.
Hai huynh muội một người thì ở Đông viện nói chuyện với Lục Thành, một người thì ở trong sân thêu thùa may vá đề phòng hắn. Lục Thành không sợ Từ Thu Nhi, nhưng hắn kiêng kỵ Từ Hòe, bởi vậy hắn cứ đi bách bộ từ sân trước ra sân sau, cứ thế nhưng không tìm được cơ hội gặp người yêu. Ngóng trông Ngưng Hương nhớ hắn chủ động đi ra gặp hắn, ý niệm trong đầu vừa xuất hiện hắn liền cười khổ, Hương Nhi hay thẹn thùng, trốn hắn còn không kịp lấy gì đi gặp hắn đây.
Càng không thấy càng nhớ, Lục Thành kìm nén lửa giận trong bụng, làm bộ chơi với A Mộc, sau đó lặng lẽ dặn dò tiểu tử giúp đỡ truyền lời.
A Mộc rất ưa thích tỷ phu này, sau khi ăn xong hắn bèn ngoan ngoãn đi truyền lời, Tỷ tỷ, Lục đại ca nói buổi tối ngày mười lăm ở trấn trên có hội đèn lồng, huynh ấy nói chúng ta cùng đại ca đi xem, sau đó khi vào trong trấn huynh ấy sẽ đi tìm tỷ.
Ngưng Hương mặc dù nửa ngày không ra khỏi phòng, nhưng nàng biết Lục Thành đã đi rồi, nàng hiểu cho dù nói với đệ đệ nàng không đi cũng vô dụng, chỉ đành mắng Lục Thành vài câu ở trong lòng. Chỉ bằng lần trước hắn đối mặt với đệ đệ và nàng mà vẫn giở trò trêu ghẹo, vậy nên hắn cũng đừng hy vọng lần này nàng sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, dù sao đợi không được người hắn cũng tự trở về.
Tỷ đệ hai người còn đang thì thầm to nhỏ thì cách vách phòng bên, Từ Thu Nhi cũng đang nói thầm cùng huynh trưởng, Đại ca, rốt cuộc huynh còn thích Quản tỷ tỷ hay không?
Từ Hòe đưa lưng về phía nàng, nằm ở trên giường nghỉ trưa, không lên tiếng.
Không lên tiếng chính là cam chịu, Từ Thu Nhi lập tức hiểu ra, đi tới gần nhỏ giọng khuyên nhủ: Đại ca, huynh thích thì phải nói ra, huynh...
Ta nói rồi, nhưng nàng không đồng ý.
Không muốn nghe muội muội hết lần này đến lần khác càu nhàu, Từ Hòe buồn bực nói.
Sao, huynh nói khi nào? Từ Thu Nhi vừa kinh ngạc vừa hưng phấn, đẩy đẩy bả vai huynh trưởng, ý bảo hắn ngồi dậy nói.
Từ Hòe thật sự là nghẹn khổ gần chết, vốn đang miễn cưỡng có thể nhịn, gần đây nhất Lục Thành lại thuận lợi cầu hôn đường muội, mỗi khi đến Từ gia mặt mày hớn hở, hai bên nhất thời đối lập, ngực Từ Hòe giống như bị một cục bông chận lại, đè nén đến nỗi phải giận chó đánh mèo với Lục Thành, càng nhìn Lục Thành tươi cười hắn liền phiền chán. Bây giờ muội muội lại chủ động nhắc tới chuyện này, Từ Hòe mặt nhăn nhó trầm mặc một lát, nói tình hình đơn giản ngày đó.
Từ Thu Nhi không khỏi dậy lên đồng tình với ca ca của mình.
Lục Thành theo đuổi đường tỷ, giống như con sói đói đuổi theo con thỏ, người đuổi theo vừa giảo hoạt lại da mặt dày còn bá đạo, người bị đuổi thì nhu nhược vô cùng, tự nhiên làm ít công to. Đến phiên huynh trưởng, huynh trưởng không có tốn nhiều tâm tư như Lục Thành, hết lần này tới lần khác lại đi thích Quản Bình, người vừa nghiêm túc vừa thận trọng còn có công phu, sự việc nhất thời không giống nhau.
Từ Thu Nhi cũng thích Quản Bình, hiếm khi ca ca thích một người khác giới, nàng liền muốn giúp ca ca một phen.
Ca ca, huynh nên học theo Lục đại ca một ít đi, lúc trước tỷ tỷ cự tuyệt hắn nhiều lần, hắn cứ không nghe, vẫn luôn tiếp tục nghĩ cách đến gần tỷ tỷ, từ từ không phải đã dụ được tỷ tỷ sao? Huynh cũng phải cố gắng mấy lần, có lẽ Quản tỷ tỷ sẽ đáp ứng. Từ Thu Nhi thọt bả vai huynh trưởng, thành thật nói chuyện với nhau, mắt hạnh ướt át cơ trí cực kỳ, Huynh nghĩ một chút đi, các cô nương da mặt ai cũng đều mỏng, nào có chuyện huynh mới nói một lần thì người ta đáp ứng liền? Thận trọng mấy lần mới bình thường.
Từ Hòe nhìn sang muội muội, đột nhiên cảm giác lời của muội muội giống như có chút đạo lý.
Nhưng vừa nghĩ tới Quản Bình mặt lạnh như băng, lúc cùng nhau ăn cơm cũng chưa từng coi trọng hắn, Từ Hòe liền không còn sức lực chiến đấu.
Nếu như Quản Bình cũng dịu dàng như đường muội, hắn đương nhiên dám.
Từ Thu Nhi thấy hắn biến ảo không ngừng, rõ ràng mò không ra chủ ý, suy nghĩ một chút nàng cười nói: Trung thu hàng năm ở trấn trên đều có hội đèn lồng, năm nay đại ca dẫn chúng ta đi xem, trên đường khung cảnh tối lửa tắt đèn, đại ca tìm cơ hội hỏi lại. Nếu Quản tỷ tỷ đồng ý thì tốt, còn không thì xung quanh đen như mực, đại ca cũng không cần sợ người khác biết mình xấu hổ, đúng không?
Từ Hòe tâm động nhưng vẫn còn do dự.
Thấy hắn không có tiền đồ, Từ Thu Nhi đánh hắn một cái, vừa nằm xuống mép giường bên kia vừa hừ nói: Được rồi, cứ quyết định vậy đi, muội đi nói cho tỷ tỷ, rủ nàng đi xem đèn, Quản tỷ tỷ nhất định cũng đi. Đại ca, đây là cơ hội ngàn năm có một, muội nhiều nhất cũng chỉ giúp huynh đến đây thôi, huynh không nắm bắt thì cứ chờ Quản tỷ tỷ bị người khác cướp đi đi!
Một chữ cướp vừa nói ra, trong đầu Từ Hòe đột nhiên hiện lên khuôn mặt tuấn lãng của Lục Ngôn.
Để cho huynh trưởng có thời gian quyết định, Từ Thu Nhi liền chạy sang Tây viện, đuổi A Mộc đi, nằm sấp trên giường khuyến khích đường tỷ cùng đi xem đèn.
Ngưng Hương cho rằng nàng là thuyết khách của Lục Thành, kiên quyết không chịu đáp ứng.
Từ Thu Nhi nói một đống lời hay ý ngọt, thấy đường tỷ vẫn không chịu mở miệng, nàng không thể không nói ra tình hình.
Ngưng Hương ngây ngẩn cả người, đường huynh lại thích Quản Bình sao?
Một người là ám vệ do Hầu phủ tỉ mỉ bồi dưỡng, một người là hán tử luôn giữ khuôn phép nông thôn, Ngưng Hương chưa bao giờ đem hai người này ghép lại với nhau.
Nhưng bây giờ Quản Bình không phải là ám vệ nữa, nàng ta cũng giống như nàng, không còn bất kỳ gánh nặng nào nữa.
Vì hôn nhân đại sự của đường huynh, Ngưng Hương cắn môi, lặng lẽ đưa cho đường muội một ánh mắt tán đồng. Còn về phần Lục Thành, nàng luôn luôn cùng đường muội một chỗ, không để cho hắn có cơ hội làm chuyện xấu là được, Lục Thành tuy xấu, nhưng cũng không thể nào ở trước mặt đường muội mười ba tuổi bắt nạt nàng.
Hai tỷ muội sau khi thương lượng xong, Từ Thu Nhi đi tìm huynh trưởng báo tin mừng, Ngưng Hương đi tây phòng, cười nhìn Quản Bình đang luyện tập thêu hoa nói: Đêm mai ở trấn trên có hội đèn lồng, chúng ta cùng đi xem nhé? Đã nhiều năm chưa ta vẫn chưa được xem, rất hoài niệm.
Lỗ tai Quản Bình tuy nhạy bén nhưng lại không nghe thấy lời hai tỷ muội to nhỏ với nhau, nàng không ngẩng đầu đáp ứng, Được.
Tiểu cô nương muốn đi ngắm đèn, nàng ở bên cạnh phòng thủ, miễn cho các nàng bị người xấu khi dễ, Ngưng Hương cùng Từ Thu Nhi đều là mỹ nhân, rất khiến nhiều người nhớ thương.
Ngày mười hai tháng tám đã qua, lễ đính hôn của hai nhà đều trôi qua rất thuận lợi, ngay hôm sau đột nhiên Chương Mãn đi tới đưa lễ Trung thu cho cháu trai và cháu gái.
Bình thường đều là tiểu bối đưa lễ cho trưởng bối, nhưng hai nhà bọn họ có xích mích nhỏ, Chương Mãn đoán cháu gái mình sẽ không tới nhà, nên ông chủ động tới thăm bọn nhỏ.
Ngưng Hương nghe tiếng cữu cữu gọi mình, nàng mới đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Nàng cùng Lục Thành đã đính hôn, nhưng quên thông báo cho cữu cữu.
Không phải trong lòng nàng không người cữu cữu này, thật ra là do Lục Thành tổ chức lễ quá gấp, đầu tháng hai người vừa mới định thì lập tức đã xin cưới. Ngưng Hương vốn nghĩ nhanh nhất cũng phải tháng chín, kết quả Lục Thành như cô hồn thúc giục phải làm trước lễ trung thu, cho nên mấy ngày này Ngưng Hương mãi lo ứng phó với Đại bá mẫu và đường muội liên tục trêu ghẹo, nhất thời không nhớ tới cữu cữu bình thường ít qua lại.
Hương Nhi, vừa rồi có người nói với ta, hôm qua cháu đã đính hôn?
Chương Mãn đến một mình, trước khi xuống xe liền hỏi ngay cháu gái, vẻ mặt không thể tin được.
Ngưng Hương có chút chột dạ, rũ mắt ấp a ấp úng giải thích: Chuyện đó, cữu cữu, cháu, đầu tháng vừa rồi hai nhà mới bàn bạc, cháu không ngờ trưởng bối hai bên lại đồng ý tổ chức gấp như vậy, nên cháu chưa kịp thông báo cho cữu cữu một tiếng.
Quả nhiên là đã đính hôn .
Trong lòng Chương Mãn tràn đầy chua chát.
Ông không trách trong lòng cháu gái ngoại không có người cậu ruột là ông, mà chỉ tự trách mình làm cữu cữu không tốt, mới để cho cháu gái bỏ quên mình.
Không sao, mau nói cho cữu cữu biết, là hán tử nhà ai?. Lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, Chương Mãn sờ đầu cháu trai, đi theo cháu gái cùng vào trong nhà.
Phía bên đông viện, Lý thị thấy ông đến đây liền bĩu môi, nhưng lại không xỉa xói gì đến Chương Mãn như mọi khi nữa.
Vừa vào phòng, Chương Mãn mới biết được qua hai tháng này trong nhà cháu gái đã xảy ra rất nhiều việc, giúp đỡ một cô nương chạy nạn, đi vườn trái cây thu hoạch kiếm tiền, còn đính hôn cùng với quản sự của vườn trái cây đó. Mặc dù đối với thân phận Lục Thành góa vợ ông cũng có chút thành kiến, nhưng sau khi nghe ra cháu gái đối người ta rất mực hài lòng, còn khẳng định phu thê Từ Thủ Lương đã giúp đỡ kiểm tra rồi, vậy nên Chương Mãn mới không có ý khuyên cháu gái ngoại nữa.
Ngày nào thì thành thân? Sau khi hiểu rõ ràng hết thảy mọi chuyện, Chương Mãn từ ái hỏi cháu gái, Nói cho cữu cữu biết đi, cữu cữu tự mình đến.
Chuyện cho tới bây giờ ông cũng coi như đã hiểu, thê tử cùng cháu gái không thể nào thân thiện với nhau được nữa, nếu như mang theo thê tử khiến cho cả nhà cháu gái ngột ngạt một cách vô ích, không bằng tự ông đến, quan hệ hai nhà người trong thôn cũng đều biết, ông không sợ bị người khác chê cười vài câu.
Ngưng Hương nhìn vạt áo cữu cữu, nhỏ giọng nói: Hai mươi tám tháng mười này là ngày ăn hỏi.
Trong thôn việc xử lý hỉ sự đều như vậy, thời điểm tổ chức lễ đính hôn rồi hẹn ngày ăn hỏi, tới ngày ăn hỏi lại định ngày thành thân.
Chương Mãn gật đầu, tiếp tục tán gẫu vài câu rồi đột nhiên không biết vì sao, ông lại chủ động nói đến chuyện nhà mình, Biểu ca cháu đầu tháng này phải đi phủ thành, hai ngày nữa phải tập trung ở trường, cũng không biết lần này có thi đậu hay không, nếu đậu thì nhà chúng ta năm nay có hai chuyện vui rồi.
Ngưng Hương nghĩ một đằng nói một nẻo, nàng nói vài câu cát tường với biểu ca, cũng không cáo trạng cùng cữu cữu chuyện biểu ca đối với nàng. Người cả đời không qua lại với nhau, không cần phức tạp.
Buổi trưa Ngưng Hương nói với Lý thị, nàng ở Tây viện tự nấu cơm, muốn giữ cữu cữu ở lại dùng bữa trưa rồi mới về.
Sau khi ăn xong Ngưng Hương dẫn đệ đệ đưa tiễn cữu cữu.
Chương Mãn vừa đi vừa cười nói với cháu gái: Tháng chín sẽ niêm yết bảng, biểu ca cháu nếu là đậu tú tài, cữu cữu tới đón các cháu qua đó ăn mừng.
Ngưng Hương lắc đầu, nói thẳng lời trong lòng với trưởng bối, Cữu cữu, cháu cùng mợ và biểu ca, biểu muội trời sinh không hợp tính, bọn họ không thích cháu, cháu cũng không muốn thấy bọn họ, cho dù lấy lệ cũng không muốn. Sau này cữu cữu muốn tới thăm cháu cùng A Mộc , chỉ mình ngài đến là được, còn biểu ca và mợ, bọn họ có việc nhờ cháu cháu đã không giúp, vậy nên chuyện biểu ca nếu được đề tên lên bảng vàng cháu cũng sẽ không chạy tới thơm lây, ngài không cần phải hao tâm tổn sức tác hợp cho chúng cháu nữa.
Chương Mãn hoảng sợ nhìn chằm chằm cháu gái.
Ngưng Hương dịu dàng cười một tiếng, khoác cánh tay cữu cữu đi về hướng xe lừa, thấp giọng nói: Cháu chỉ nhận mình cữu cữu, nếu cữu cữu không trách cháu, sau này ngài có thể đến thăm cháu nhiều hơn.
Giọng nói mềm mại, nhưng là quyết tâm đoạn cửa với nhà mình.
Chương Mãn không rõ trong lòng là thứ cảm xúc gì, ông vỗ vai cháu gái, sau lại ôm lấy cháu trai, bóng lưng cô đơn đánh xe rời đi.
Ngưng Hương đứng ở cửa đưa mắt nhìn cữu cữu, cúi đầu nhìn đệ đệ, ánh mắt bình thản.
Nàng cùng cữu cữu cứ như vậy mà qua lại, nếu như đệ đệ trưởng thành, hắn cùng tức phụ muốn tiếp tục lui tới nhà cữu cữu, nàng cũng sẽ không quản.
Hôm trước vừa tiễn Chương Mãn, ngay ngày hôm sau Lục Thành lại tới đưa quà tặng lễ.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn lấy danh nghĩa con rể tới cửa.
Vốn là nam nhân tướng mạo tuấn lãng hơn người, hôm nay hắn còn cố ý mặc bộ đồ mới vải mịn, cười rộ lên khiến cặp mắt hoa đào càng nhìn càng đẹp, Từ Thu Nhi nhìn thấy cũng không nhẫn tâm mắng hắn nghịch ngợm nữa.
Sao chỉ mình cháu đến đây, A Nam đâu? Lý thị mời người vào nhà, có chút mất hứng nói, mặc dù A Nam không để cho bà ôm, nhưng tiểu tử lớn lên quá mức dễ thương, xa xa có thể nhìn bé khoe mẽ cùng cháu gái, Lý thị cũng đã cảm thấy rất vui mừng.
Cháu có gọi, nhưng hắn cứ mãi chơi đùa chỗ đống cát trước nhà, gọi không chịu đi. Lục Thành bịa chuyện nói.
Hắn cố ý không mang A Nam theo.
Trước kia mang A Nam đến là vì có thể đi đi lại lại bình thường giữa hai nhà, hiện tại đã thành quan hệ thông gia, sau khi thành thân còn dễ nói, chứ chưa thành thân mà cứ đem nhi tử con vợ trước tới cho vị hôn thê ôm, Lục Thành sợ Từ Thủ Lương lại mất hứng, cũng lo lắng thôn dân hai bên hiểu lầm hắn không coi trọng Ngưng Hương, trước khi thành hôn có chủ tâm ôm nhi tử đến đây để ra oai phủ đầu với Ngưng Hương.
Lý thị cũng đoán được tâm tư của hắn, bà suy nghĩ một chút cũng cảm thấy lời đồn đãi nhảm nhí vẫn nên kiêng kỵ chút ít, bởi vậy nên càng hài lòng với Lục Thành hơn, bà thở dài nói: Mà thôi, tạm thời phải để A Nam chịu ủy khuất một chút vậy, sau khi thành thân có thể ngày ngày ở cùng Hương Nhi rồi. Đúng rồi, bình thường cháu thích ăn món ăn? Nói cho bá mẫu, buổi trưa bá mẫu làm cơm cho cháu ăn.
Đến tặng lễ, buổi trưa nhất định phải ăn tại nhà.
Lục Thành cười nói bà không cần khách khí, ăn gì tùy tiện là được, thấy hắn không chịu nói, Lý thị liền quyết định tự mình đi mua thức ăn, trước khi đi còn dặn dò nhi tử Từ Hòe chiêu đãi khách thật tốt, sau đó lại gọi Từ Thu Nhi đến, thấp giọng dặn dò: Quan sát kĩ một chút, không cho Lục đại ca ngươi đi sang Tây viện.
Đính hôn là đính hôn, quy củ vẫn phải tuân theo, nếu như Lục Thành là một người thành thật hiền lành, bà có thể nguyện ý nhắm mắt làm ngơ, để cho hai người có cơ hội trò chuyện, nhưng Lục Thành da mặt dày như thế, lá gan cũng không nhỏ, Lý thị lo lắng cho cháu gái mình ngốc nghếch bị hắn chiếm tiện nghi.
Từ Thu Nhi cười hì hì đáp ứng.
Hai huynh muội một người thì ở Đông viện nói chuyện với Lục Thành, một người thì ở trong sân thêu thùa may vá đề phòng hắn. Lục Thành không sợ Từ Thu Nhi, nhưng hắn kiêng kỵ Từ Hòe, bởi vậy hắn cứ đi bách bộ từ sân trước ra sân sau, cứ thế nhưng không tìm được cơ hội gặp người yêu. Ngóng trông Ngưng Hương nhớ hắn chủ động đi ra gặp hắn, ý niệm trong đầu vừa xuất hiện hắn liền cười khổ, Hương Nhi hay thẹn thùng, trốn hắn còn không kịp lấy gì đi gặp hắn đây.
Càng không thấy càng nhớ, Lục Thành kìm nén lửa giận trong bụng, làm bộ chơi với A Mộc, sau đó lặng lẽ dặn dò tiểu tử giúp đỡ truyền lời.
A Mộc rất ưa thích tỷ phu này, sau khi ăn xong hắn bèn ngoan ngoãn đi truyền lời, Tỷ tỷ, Lục đại ca nói buổi tối ngày mười lăm ở trấn trên có hội đèn lồng, huynh ấy nói chúng ta cùng đại ca đi xem, sau đó khi vào trong trấn huynh ấy sẽ đi tìm tỷ.
Ngưng Hương mặc dù nửa ngày không ra khỏi phòng, nhưng nàng biết Lục Thành đã đi rồi, nàng hiểu cho dù nói với đệ đệ nàng không đi cũng vô dụng, chỉ đành mắng Lục Thành vài câu ở trong lòng. Chỉ bằng lần trước hắn đối mặt với đệ đệ và nàng mà vẫn giở trò trêu ghẹo, vậy nên hắn cũng đừng hy vọng lần này nàng sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, dù sao đợi không được người hắn cũng tự trở về.
Tỷ đệ hai người còn đang thì thầm to nhỏ thì cách vách phòng bên, Từ Thu Nhi cũng đang nói thầm cùng huynh trưởng, Đại ca, rốt cuộc huynh còn thích Quản tỷ tỷ hay không?
Từ Hòe đưa lưng về phía nàng, nằm ở trên giường nghỉ trưa, không lên tiếng.
Không lên tiếng chính là cam chịu, Từ Thu Nhi lập tức hiểu ra, đi tới gần nhỏ giọng khuyên nhủ: Đại ca, huynh thích thì phải nói ra, huynh...
Ta nói rồi, nhưng nàng không đồng ý.
Không muốn nghe muội muội hết lần này đến lần khác càu nhàu, Từ Hòe buồn bực nói.
Sao, huynh nói khi nào? Từ Thu Nhi vừa kinh ngạc vừa hưng phấn, đẩy đẩy bả vai huynh trưởng, ý bảo hắn ngồi dậy nói.
Từ Hòe thật sự là nghẹn khổ gần chết, vốn đang miễn cưỡng có thể nhịn, gần đây nhất Lục Thành lại thuận lợi cầu hôn đường muội, mỗi khi đến Từ gia mặt mày hớn hở, hai bên nhất thời đối lập, ngực Từ Hòe giống như bị một cục bông chận lại, đè nén đến nỗi phải giận chó đánh mèo với Lục Thành, càng nhìn Lục Thành tươi cười hắn liền phiền chán. Bây giờ muội muội lại chủ động nhắc tới chuyện này, Từ Hòe mặt nhăn nhó trầm mặc một lát, nói tình hình đơn giản ngày đó.
Từ Thu Nhi không khỏi dậy lên đồng tình với ca ca của mình.
Lục Thành theo đuổi đường tỷ, giống như con sói đói đuổi theo con thỏ, người đuổi theo vừa giảo hoạt lại da mặt dày còn bá đạo, người bị đuổi thì nhu nhược vô cùng, tự nhiên làm ít công to. Đến phiên huynh trưởng, huynh trưởng không có tốn nhiều tâm tư như Lục Thành, hết lần này tới lần khác lại đi thích Quản Bình, người vừa nghiêm túc vừa thận trọng còn có công phu, sự việc nhất thời không giống nhau.
Từ Thu Nhi cũng thích Quản Bình, hiếm khi ca ca thích một người khác giới, nàng liền muốn giúp ca ca một phen.
Ca ca, huynh nên học theo Lục đại ca một ít đi, lúc trước tỷ tỷ cự tuyệt hắn nhiều lần, hắn cứ không nghe, vẫn luôn tiếp tục nghĩ cách đến gần tỷ tỷ, từ từ không phải đã dụ được tỷ tỷ sao? Huynh cũng phải cố gắng mấy lần, có lẽ Quản tỷ tỷ sẽ đáp ứng. Từ Thu Nhi thọt bả vai huynh trưởng, thành thật nói chuyện với nhau, mắt hạnh ướt át cơ trí cực kỳ, Huynh nghĩ một chút đi, các cô nương da mặt ai cũng đều mỏng, nào có chuyện huynh mới nói một lần thì người ta đáp ứng liền? Thận trọng mấy lần mới bình thường.
Từ Hòe nhìn sang muội muội, đột nhiên cảm giác lời của muội muội giống như có chút đạo lý.
Nhưng vừa nghĩ tới Quản Bình mặt lạnh như băng, lúc cùng nhau ăn cơm cũng chưa từng coi trọng hắn, Từ Hòe liền không còn sức lực chiến đấu.
Nếu như Quản Bình cũng dịu dàng như đường muội, hắn đương nhiên dám.
Từ Thu Nhi thấy hắn biến ảo không ngừng, rõ ràng mò không ra chủ ý, suy nghĩ một chút nàng cười nói: Trung thu hàng năm ở trấn trên đều có hội đèn lồng, năm nay đại ca dẫn chúng ta đi xem, trên đường khung cảnh tối lửa tắt đèn, đại ca tìm cơ hội hỏi lại. Nếu Quản tỷ tỷ đồng ý thì tốt, còn không thì xung quanh đen như mực, đại ca cũng không cần sợ người khác biết mình xấu hổ, đúng không?
Từ Hòe tâm động nhưng vẫn còn do dự.
Thấy hắn không có tiền đồ, Từ Thu Nhi đánh hắn một cái, vừa nằm xuống mép giường bên kia vừa hừ nói: Được rồi, cứ quyết định vậy đi, muội đi nói cho tỷ tỷ, rủ nàng đi xem đèn, Quản tỷ tỷ nhất định cũng đi. Đại ca, đây là cơ hội ngàn năm có một, muội nhiều nhất cũng chỉ giúp huynh đến đây thôi, huynh không nắm bắt thì cứ chờ Quản tỷ tỷ bị người khác cướp đi đi!
Một chữ cướp vừa nói ra, trong đầu Từ Hòe đột nhiên hiện lên khuôn mặt tuấn lãng của Lục Ngôn.
Để cho huynh trưởng có thời gian quyết định, Từ Thu Nhi liền chạy sang Tây viện, đuổi A Mộc đi, nằm sấp trên giường khuyến khích đường tỷ cùng đi xem đèn.
Ngưng Hương cho rằng nàng là thuyết khách của Lục Thành, kiên quyết không chịu đáp ứng.
Từ Thu Nhi nói một đống lời hay ý ngọt, thấy đường tỷ vẫn không chịu mở miệng, nàng không thể không nói ra tình hình.
Ngưng Hương ngây ngẩn cả người, đường huynh lại thích Quản Bình sao?
Một người là ám vệ do Hầu phủ tỉ mỉ bồi dưỡng, một người là hán tử luôn giữ khuôn phép nông thôn, Ngưng Hương chưa bao giờ đem hai người này ghép lại với nhau.
Nhưng bây giờ Quản Bình không phải là ám vệ nữa, nàng ta cũng giống như nàng, không còn bất kỳ gánh nặng nào nữa.
Vì hôn nhân đại sự của đường huynh, Ngưng Hương cắn môi, lặng lẽ đưa cho đường muội một ánh mắt tán đồng. Còn về phần Lục Thành, nàng luôn luôn cùng đường muội một chỗ, không để cho hắn có cơ hội làm chuyện xấu là được, Lục Thành tuy xấu, nhưng cũng không thể nào ở trước mặt đường muội mười ba tuổi bắt nạt nàng.
Hai tỷ muội sau khi thương lượng xong, Từ Thu Nhi đi tìm huynh trưởng báo tin mừng, Ngưng Hương đi tây phòng, cười nhìn Quản Bình đang luyện tập thêu hoa nói: Đêm mai ở trấn trên có hội đèn lồng, chúng ta cùng đi xem nhé? Đã nhiều năm chưa ta vẫn chưa được xem, rất hoài niệm.
Lỗ tai Quản Bình tuy nhạy bén nhưng lại không nghe thấy lời hai tỷ muội to nhỏ với nhau, nàng không ngẩng đầu đáp ứng, Được.
Tiểu cô nương muốn đi ngắm đèn, nàng ở bên cạnh phòng thủ, miễn cho các nàng bị người xấu khi dễ, Ngưng Hương cùng Từ Thu Nhi đều là mỹ nhân, rất khiến nhiều người nhớ thương.
/148
|