Hiện giờ chân tướng mới được xem là rõ ràng: Ba cha con Lý Thừa Minh ham muốn vẻ đẹp mỹ miều của Hồng Lăng, thiết đặt ra một cục diện nhị mã hoán nhất xa (hai con ngựa đổi một con xe), danh nghĩa là muốn cưới Hồng Lăng về cho đại thiếu gia làm tiểu thiếp, thật tế thì ba người này chỉ coi Hồng Lăng như là một công cụ để bọn họ phát tiết nhục dục. Ba người họ chuẩn bị rượu thịt ở trong phòng này, muốn vừa thưởng thức rượu thịt, vừa tận tình hưởng thụ thú dục trên người Hồng Lăng.
Ba người nhất định là muốn khánh chúc một chung cho âm mưu sắp sửa đạt thành, không ngờ trong rượu thịt này đã bị người ta hạ mông hãn dược. Chúng chỉ vừa kịp cởi quần áo, chưa kịp hành động gì đã khò khò ngủ thiếp đi.
Hồng Lăng trong lúc phẫn kích, đã dùng dao gọt trái cây trên bàn giết chết ba tên cầm thú. Do bọn họ đã bị đánh thuốc hôn mê, cho nên không có cách gì phản kháng, bị Hồng Lăng đâm chết từng người!
Dù ghê ghớm cho hành vi đâm nhiều nhát giết người liên tiếp và lạnh lùng như vậy, nhưng Dương Thu Trì cũng phục cho cô nàng đáng thương này. Nếu như Hồng Lăng đã làm được như vậy, bản thân hắn cũng không cần thiết phải mất công vạch chân tướng ra làm chi, vì làm như thế nhất định sẽ khiến Hồng Lăng chịu trách nhiệm hình sự.
Dương Thu Trì bước ra khỏi khu nhà vườn, bảo Nam Cung Hùng cho người về nha môn chuẩn bị xe ngựa, định đưa Hồng Lăng trở về. Hắn lại ra lệnh cho Tiêu quản gia cho vời các vợ và tiểu thiếp của Lý viên ngoại lại, hắn có điều muốn nói.
Vợ và tiểu thiếp của Lý viên ngoại nhanh chóng kéo đến, Dương Thu Trì bảo: "Tiểu thiếu gia của các ngươi bất mãn lão gia đem Hồng Lăng gả cho đại thiếu gia, sau khi say rượu đã giết chết đại thiếu gia, lại toan tính cưỡng gian Hồng Lăng. Lão gia của các ngươi xuất hiện ngăn cản, tiểu thiếu gia không ngờ lại chẳng thèm để ý đến lý trời, giết chết luôn lão gia, và bản thân cũng bị lão gia đâm chết. Các ngươi nói coi chuyện này nên làm thế nào?"
Vợ của Lý viên ngoại cùng các tiểu thiếp đương nhiên biết tính chất của chuyện này khi nói rõ trắng đen đều mất mặt vô cùng, mặt mày đều tái nhợt, run rẩy không thôi. Vợ cả của Lý viên ngoại run giọng đáp: "Gia môn bất hạnh, mọi sự mong lão gia làm chủ dùm."
Dương Thu Trì lạnh lùng bảo: "Các ngươi đã hứa là đối xử thật tốt với Hồng Lăng nên ta mới đồng ý gả Hồng Lăng cho đại thiếu gia của các ngươi, thật không ngờ tiểu thiếu gia của các ngươi lại làm ra chuyện không bằng cầm thú thế này. Ta hiện giờ không đồng ý chuyện hôn nhân này nữa! Do đó ta sẽ đưa Hồng Lăng trở về! Rất may là văn khế nô tì chưa giao cấp cho các ngươi, Hồng Lăng vẫn chưa thể kể là người của các ngươi được. Ngoài ra, hai tiểu nha hoàn nhận hôm qua ta sẽ mang trả lại nhà các ngươi."
Vợ của Lý viên ngoại mếu máo thưa: "Mọi sự đều do đại lão gia làm chủ, còn đôi tiểu nha hoàn đó là do lão gia của chúng tôi tặng cho đại lão gia ngài, ngài cứ thu lại đi, cũng coi như thành toàn cho chút tâm ý của lão gia nhà chúng tôi."
Dương Thu Trì thầm mắng: Tâm ý? Lão gia của các ngươi muốn lập kế làm hại Hồng Lăng cô nương, rất may là ông trời có mắt, ba cha con lão ác già ác báo, đáng đời!
Lập tức bảo: 'Ừ. Như vậy cũng được, bổn quan đã khám tra hiện trường xong, có thể vào đó lo hậu sự rồi. Chuyện hậu sự này lo liệu thế nào? Đã nghĩ kỹ chưa?"
Vợ và các tiểu thiếp của Lý viên ngoại đều khóc rống lên.
Tiêu quản gia ở bên cạnh khom người thưa: "Đại lão gia cùng hai vị thiếu gia chết bất đắc kỳ tử, tiểu nhân và các vị phu nhân đã thỉnh phong thủy tiên sinh đến coi qua, nói tang sự này không được... không được kéo dài, quyết định ngày hôm nay chôn cất, sau đó làm phép ba ngày để siêu độ vong linh cho họ, để họ sớm được về thế giới tây thiên cực lạc."
Dương Thu Trì ừ một tiếng, gật gật đầu, phất tay bảo họ đi, sau đó chuyển thân về sương phòng, ngồi xuống cạnh giường, ôn nhu vuốt ve mái tóc dài của Hồng Lăng, bảo: "Hồng Lăng, em chịu khổ rồi, ta đã nói với Lý gia hủy bỏ hôn sự với họ, ta sẽ đưa em trở về."
"Thật không?" Hồng Lăng run giọng hỏi, đôi mắt phượng mỹ lệ lóe lên ánh sáng hạnh phúc giữa biển khổ, báo hiệu cho việc hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai.
"Ừ!" Dương Thu Trì gật gật đầu, nhìn nhìn Tống Tình.
Tống Tình tối hôm qua vì một chút ghen tuông mà suýt chút nữa tống tiễn luôn trinh khiết và tính mệnh của Hồng Lăng, lòng cứ áy náy không yên, giờ nghe lời Dương Thu Trì như vậy, liền ngồi xuống bên giường, cầm tay Hồng Lăng, nghẹn ngào bảo: "Hồng Lăng, nếu như em tình nguyện, có thể nhất mực ở bên cạnh chúng ta, làm thông phòng đại nha đi a (Chú: Nha hoàn có thể ngủ chung với chủ, là một dạng vợ bé nhưng không chính thức như thiếp, địa vị thấp kém hơn, thực tế là người hầu hạ cả về mặt công việc lẫn tình dục cho chủ). Sau này...., nếu như em có thể giúp phu quân sinh một trai hay gái gì đó, phu quân sẽ thu em về một phòng đấy."
Dương Thu Trì túng quẫn thật sự, hắn không ngờ Tống Tình lại nói ra những lời như thế này ngay tại đây, cảm thấy thật mắc cỡ, liền ngăn Tống Tình lại: "Tình nhi, nàng...."
Tống Tình ứa nước mắt, cười cười bảo: "Chuyện này vừa rồi thiếp đã thương lượng với Chỉ Tuệ tỷ tỷ rồi, chúng thiếp đều cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể đền bù lại sự thương hại của chúng thiếp đối với Hồng Lăng. Thiếp thân cầu phu quân ân chuẩn!" Nói xong, ánh mắt của Tống Tình đầy vẻ khẩn cầu nhìn Dương Thu Trì.
Tần Chỉ Tuệ cũng đến ngồi sát Dương Thu Trì, nói: "Đúng đó, Hồng Lăng nhân vì chúng ta mà suýt chút nữa mệnh xuống suối vàng, tối hôm qua em ấy cũng nói, rất muốn nhất tâm nhất ý sống bên cạnh lão gia, chàng hãy đáp ứng đi!"
Dương Thu Trì cũng cảm thấy không phải với Hồng Lăng, chuyển đầu nhìn nàng hỏi: "Hồng Lăng, ý của em thế nào?''
Gương mặt xinh xắn của Hồng Lăng đã đỏ như nước vỏ lựu, lí nhí đáp: "Xin nghe theo... thiếu gia và hai vị thiếu phu nhân... làm chủ." Lòng nàng hoan hỉ đến nỗi ứa nước mắt ra.
Dương Thu Trì không ngờ chuyện này lại có kết cục làm vậy, lòng vui như trẩy hội, nhưng mặt chẳng dám lộ vẻ gì, chỉ ấp a ấp úng chứ không biết nói gì cả. Hắn ngước mắt nhìn Tống Vân Nhi, thấy thần sắc của nàng bình bình đạm đạm, nhìn không ra là vui hay buồn, lòng chợt rúng động, nghĩ đến Liễu Nhược Băng, nghĩ đến mình không muốn nạp thiếp nữa, hiện giờ làm sao bây giờ?
Nếu như hiện giờ hắn trực tiếp nói rõ là không nạp thiếp, đối với Hồng Lăng có số mệnh khổ thế này thật là tàn nhẫn, như vậy thì làm sao bây giờ, nhất thời Dương Thu Trì nghĩ không ra.
Chuyến niệm nghĩ, vừa rồi Tống Tình và Tần Chỉ Tuệ nói nếu như sau này Hồng Lăng sinh cho hắn con trai con gái gì đó thì mới thu nàng nhập phòng, như vậy có nghĩa là, ý tứ của bọn họ là chỉ để Hồng Lăng làm thông phòng đại nha hoàn, chứ chưa muốn hắn thu Hồng Lăng làm thiếp, vẫn còn có thời gian hòa hoãn, chỉ có thể từ từ để Liễu Nhược Băng, Tống Vân Nhi tiếp thụ mà thôi.
Xem ra, chuyện nạp thiếp chẳng phải là tươi sáng chói lói hạnh phúc gì cả, Dương Thu Trì cứ kêu khổ không ngớt trong lòng.
Đang lúc hồ tư loạn tưởng như thế, Hạ Bình gõ cửa tiến vào bẩm báo là đã chuẩn bị xe ngựa xong. Tống Vân Nhi tuy đối với quyết định vừa rồi của Tống Tình chẳng thống khoái gì, nhưng cũng còn có chút thương xót cho Hồng Lăng, cho nên chủ động bước lên cẩn thận ẵm nàng ta lên, đưa ra khỏi phòng đặt trên nệm êm trên xe ngựa.
Đến lúc này, mấy ngỗ tác chuyên môn phụ trách chôn cất người chết đã tẩy rửa sạch thi thể người chết, mặc y phục mới vào nhập liệm. Các quần áo, dụng cụ, giường chiếu ở hiện trường hung sát, ngoài ra còn có vuông khăn trắng, hung khí của Hồng Lăng.... đều đã được đưa đến chỗ đất trống thiêu đốt. Những người hầu đều đã tẩy rửa sạch vết máu trong phòng. Dương Thu Trì thấy chứng cứ đã bị phá hủy hoàn toàn, lúc này mới yên tâm.
Trở về nha môn, Dương Thu Trì tự thân an bài giường nghỉ cho Hồng Lăng, còn phái hai bà mụ đến chiếu cố cho thật tốt. Đến lúc này thì trời đã giữa trưa. Dương Thu Trì để Tống Vân Nhi phụ trách an bài cho người làm món gì đó ngon ngon để Hồng Lăng ăn uống tẩm bổ. Tông Vân Nhi rất thương Hồng Lăng, đương nhiên thống khoái đáp ứng. Sau khi tách được Tống Vân Nhi ra, Dương Thu Trì bấy giờ mới đến hậu hoa viên tìm Liễu Nhược Băng.
Hậu hoa viên này rất lớn, Dương Thu Trì chuyên môn cách li chỗ cư trú của Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi, cấm bất kỳ người nào khác không được tùy ý tiến vào. Liễu Nhược Băng luôn ở trong hậu hoa viên tiềm tâm tu luyện, không có chuyện gì thì không ra ngoài.
Dương Thu Trì khẽ gõ cửa: "Liễu tiền bối!"
"Vào đi!" Giọng nói như chuông ngân của Liễu Nhược Băng vẫn xa vắng vang lên.
Dương Thu Trì đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy Liễu Nhược Băng ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, dường như lão tăng nhập định vậy.
Dương Thu Trì không dám đường đột, ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên bàn tròn. Hắn lo Tống Vân Nhi sẽ đến tìm hắn bất cứ lúc nào, cho nên quyết định nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề: "Tiền bối, tối hôm qua Hồng Lăng cô nương có phải là do tiền bối cứu không?"
Hàng lông mi dài của Liễu Nhược Băng động đậy một hồi, từ từ mở ra, hân thưởng nhìn Dương Thu Trì: "Ngươi thật không đơn giản nghe."
Dương Thu Trì cười nói: "Tiền bối mới thật là không đơn giản, tôi đến bây giờ mới biết. Thì ra tối hôm qua tiền bối nhất mực theo chúng tôi, phải không?"
"Ngươi không phải muốn ta bảo hộ ngươi sao? Không theo ngươi thì làm sao bảo hộ?"
Dương Thu Trì vui mừng đứng dậy xá dài: "Đa tạ tiến bối!" Dừng lại một chút, hắn kỳ quái hỏi: "Tiền bối làm cách nào mà biết bọn chúng có lòng dạ đen tối vậy?"
"Nhìn ánh mắt của chúng là biết ba tên đều là những người không tốt!"
Dương Thu Trì rúng động cõi lòng, thì ra Liễu Nhược Băng nhất mực theo sát hắn, thế mà hắn chẳng biết chút gì. Hắn cũng không biết nàng hiện giờ đã biết chuyện Tống Tình, Tần Chỉ Tuệ cho Hồng Lăng làm thông phòng đại nha hoàn của hắn hay chưa, len lén đưa mắt nhìn, thấy gương mặt lạnh lùng kiêu mỹ của nàng vẫn điềm đạm bình thường, dường như trên thế gian này không có gì làm nàng động dung được. Nhìn không ra tâm tư của nàng, Dương Thu Trì càng cảm thấy bất an hơn.
Dương Thu Trì quyết định vứt bỏ qua chuyện này, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Tiền bối có thể đem chuyện tối qua kể lại cho tôi nghe được không?"
Liễu Nhược Băng điềm đạm nói: "Tối hôm qua các ngươi trở về nha môn rồi, ta lo là Hồng Lăng cô nương sẽ chịu thiệt thòi, cho nên quay lại xem sao, thì thấy ba người chúng thương lượng làm cách nào để dày vò Hồng Lăng. Ta vốn muốn giết chết chúng cho xong chuyện, nhưng lại lo sẽ gây phiến phức cho ngươi, nên mới tha cho bọn chúng."
Dương Thu Trì nghe vậy thập phần cảm kích, lòng nghĩ, nếu như Liễu Nhược Băng giết ba người họ, bản thân hắn nếu tra không được án, thì thành tích sẽ tổn hại, còn nếu tra được án, hung thủ là Liễu tỷ tỷ, thì bản thân nên phải làm sao đây? Rất may là Liễu Nhược Băng đã nghĩ thay cho hắn, lòng cảm kích vô cùng, lên tiếng: "Đa tạ tiền bối đã suy tính chu đáo như vậy!" rồi lén nhìn phía sau, kích động nói nhanh: "Thu Trì cảm tạ tỷ tỷ đã phí tâm suy nghĩ cho Thu Trì."
Liễu Nhược Băng khe khẽ cười: "Tạ làm gì...!"
Đúng rồi, đều là người một nhà còn cảm tạ làm gì nữa chứ? Dương Thu Trì từ câu nói này nghe ra tình ý của Liễu Nhược Băng đối với mình, lòng thật ấm áp, thật sự muốn đến ôm nàng vào lòng, chỉ có điều là hắn có lòng giặc mà chẳng có can đảm làm giặc.
Dương Thu Trì cố gắng trấn áp con tim rộn nhịp, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
"Ta nghe bọn chúng bố trí nha hoàn chuẩn bị rượu thịt mang đến phòng, bèn phân chút thời gian hạ mông hãn dược vào trong rượu và thức ăn. Ba người chúng dùng dao uy bức Hồng Lăng, ta không ngờ Hồng Lăng cương liệt như vậy, xông thẳng vào mũi đao của chúng, muốn lấy cái chết để bảo toàn danh tiết, thật là làm ta bội phục. Rất may là cô ấy thụ thương không nặng lắm."
"Bọn chúng cởi quần áo xong thì dược tính phát tác, hôn mê đi. Hồng Lăng tính tình cương liệt, cầm lấy dao gọt trái cây, đâm loạn vào ba người chúng, giết chết cả ba, thế rồi mới ngồi dưới đất mà khóc, sau đó lại bố trí hiện trường, gọi người cứu mạng. Ta thấy cô ấy đã an toàn rồi, bấy giờ mới li khai."
Dương Thu Trì lại làm một lễ thật sâu: "Hồng Lăng không biết tỷ tỷ ngầm cứu mạng, Thu Trì ta đây xin thay Hồng Lăng cảm tạ ơn cứu mệnh của tỷ tỷ!"
Liễu Nhược Băng thở dài: "Cô nương này đáng kính đáng thương, ngươi sau này hãy đối đãi cho cô ấy thật tốt. Đi đi, ta phải luyện công rồi." Nói đến đây nàng nhắm mắt nhập định, không để ý gì đến Dương Thu Trì nữa.
Qua ánh dương quang soi từ cửa sổ, gương mặt của Liễu Nhược Băng sáng lạn như hoa nở mùa hè, khiến cho người ta tơ tưởng vô hạn. Dương Thu Trì lòng đầy cảm kích, nhìn sâu như nuốt tận bóng dáng của Liễu Nhược Băng, bấy giờ mới rời khỏi phòng.
Ba người nhất định là muốn khánh chúc một chung cho âm mưu sắp sửa đạt thành, không ngờ trong rượu thịt này đã bị người ta hạ mông hãn dược. Chúng chỉ vừa kịp cởi quần áo, chưa kịp hành động gì đã khò khò ngủ thiếp đi.
Hồng Lăng trong lúc phẫn kích, đã dùng dao gọt trái cây trên bàn giết chết ba tên cầm thú. Do bọn họ đã bị đánh thuốc hôn mê, cho nên không có cách gì phản kháng, bị Hồng Lăng đâm chết từng người!
Dù ghê ghớm cho hành vi đâm nhiều nhát giết người liên tiếp và lạnh lùng như vậy, nhưng Dương Thu Trì cũng phục cho cô nàng đáng thương này. Nếu như Hồng Lăng đã làm được như vậy, bản thân hắn cũng không cần thiết phải mất công vạch chân tướng ra làm chi, vì làm như thế nhất định sẽ khiến Hồng Lăng chịu trách nhiệm hình sự.
Dương Thu Trì bước ra khỏi khu nhà vườn, bảo Nam Cung Hùng cho người về nha môn chuẩn bị xe ngựa, định đưa Hồng Lăng trở về. Hắn lại ra lệnh cho Tiêu quản gia cho vời các vợ và tiểu thiếp của Lý viên ngoại lại, hắn có điều muốn nói.
Vợ và tiểu thiếp của Lý viên ngoại nhanh chóng kéo đến, Dương Thu Trì bảo: "Tiểu thiếu gia của các ngươi bất mãn lão gia đem Hồng Lăng gả cho đại thiếu gia, sau khi say rượu đã giết chết đại thiếu gia, lại toan tính cưỡng gian Hồng Lăng. Lão gia của các ngươi xuất hiện ngăn cản, tiểu thiếu gia không ngờ lại chẳng thèm để ý đến lý trời, giết chết luôn lão gia, và bản thân cũng bị lão gia đâm chết. Các ngươi nói coi chuyện này nên làm thế nào?"
Vợ của Lý viên ngoại cùng các tiểu thiếp đương nhiên biết tính chất của chuyện này khi nói rõ trắng đen đều mất mặt vô cùng, mặt mày đều tái nhợt, run rẩy không thôi. Vợ cả của Lý viên ngoại run giọng đáp: "Gia môn bất hạnh, mọi sự mong lão gia làm chủ dùm."
Dương Thu Trì lạnh lùng bảo: "Các ngươi đã hứa là đối xử thật tốt với Hồng Lăng nên ta mới đồng ý gả Hồng Lăng cho đại thiếu gia của các ngươi, thật không ngờ tiểu thiếu gia của các ngươi lại làm ra chuyện không bằng cầm thú thế này. Ta hiện giờ không đồng ý chuyện hôn nhân này nữa! Do đó ta sẽ đưa Hồng Lăng trở về! Rất may là văn khế nô tì chưa giao cấp cho các ngươi, Hồng Lăng vẫn chưa thể kể là người của các ngươi được. Ngoài ra, hai tiểu nha hoàn nhận hôm qua ta sẽ mang trả lại nhà các ngươi."
Vợ của Lý viên ngoại mếu máo thưa: "Mọi sự đều do đại lão gia làm chủ, còn đôi tiểu nha hoàn đó là do lão gia của chúng tôi tặng cho đại lão gia ngài, ngài cứ thu lại đi, cũng coi như thành toàn cho chút tâm ý của lão gia nhà chúng tôi."
Dương Thu Trì thầm mắng: Tâm ý? Lão gia của các ngươi muốn lập kế làm hại Hồng Lăng cô nương, rất may là ông trời có mắt, ba cha con lão ác già ác báo, đáng đời!
Lập tức bảo: 'Ừ. Như vậy cũng được, bổn quan đã khám tra hiện trường xong, có thể vào đó lo hậu sự rồi. Chuyện hậu sự này lo liệu thế nào? Đã nghĩ kỹ chưa?"
Vợ và các tiểu thiếp của Lý viên ngoại đều khóc rống lên.
Tiêu quản gia ở bên cạnh khom người thưa: "Đại lão gia cùng hai vị thiếu gia chết bất đắc kỳ tử, tiểu nhân và các vị phu nhân đã thỉnh phong thủy tiên sinh đến coi qua, nói tang sự này không được... không được kéo dài, quyết định ngày hôm nay chôn cất, sau đó làm phép ba ngày để siêu độ vong linh cho họ, để họ sớm được về thế giới tây thiên cực lạc."
Dương Thu Trì ừ một tiếng, gật gật đầu, phất tay bảo họ đi, sau đó chuyển thân về sương phòng, ngồi xuống cạnh giường, ôn nhu vuốt ve mái tóc dài của Hồng Lăng, bảo: "Hồng Lăng, em chịu khổ rồi, ta đã nói với Lý gia hủy bỏ hôn sự với họ, ta sẽ đưa em trở về."
"Thật không?" Hồng Lăng run giọng hỏi, đôi mắt phượng mỹ lệ lóe lên ánh sáng hạnh phúc giữa biển khổ, báo hiệu cho việc hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai.
"Ừ!" Dương Thu Trì gật gật đầu, nhìn nhìn Tống Tình.
Tống Tình tối hôm qua vì một chút ghen tuông mà suýt chút nữa tống tiễn luôn trinh khiết và tính mệnh của Hồng Lăng, lòng cứ áy náy không yên, giờ nghe lời Dương Thu Trì như vậy, liền ngồi xuống bên giường, cầm tay Hồng Lăng, nghẹn ngào bảo: "Hồng Lăng, nếu như em tình nguyện, có thể nhất mực ở bên cạnh chúng ta, làm thông phòng đại nha đi a (Chú: Nha hoàn có thể ngủ chung với chủ, là một dạng vợ bé nhưng không chính thức như thiếp, địa vị thấp kém hơn, thực tế là người hầu hạ cả về mặt công việc lẫn tình dục cho chủ). Sau này...., nếu như em có thể giúp phu quân sinh một trai hay gái gì đó, phu quân sẽ thu em về một phòng đấy."
Dương Thu Trì túng quẫn thật sự, hắn không ngờ Tống Tình lại nói ra những lời như thế này ngay tại đây, cảm thấy thật mắc cỡ, liền ngăn Tống Tình lại: "Tình nhi, nàng...."
Tống Tình ứa nước mắt, cười cười bảo: "Chuyện này vừa rồi thiếp đã thương lượng với Chỉ Tuệ tỷ tỷ rồi, chúng thiếp đều cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể đền bù lại sự thương hại của chúng thiếp đối với Hồng Lăng. Thiếp thân cầu phu quân ân chuẩn!" Nói xong, ánh mắt của Tống Tình đầy vẻ khẩn cầu nhìn Dương Thu Trì.
Tần Chỉ Tuệ cũng đến ngồi sát Dương Thu Trì, nói: "Đúng đó, Hồng Lăng nhân vì chúng ta mà suýt chút nữa mệnh xuống suối vàng, tối hôm qua em ấy cũng nói, rất muốn nhất tâm nhất ý sống bên cạnh lão gia, chàng hãy đáp ứng đi!"
Dương Thu Trì cũng cảm thấy không phải với Hồng Lăng, chuyển đầu nhìn nàng hỏi: "Hồng Lăng, ý của em thế nào?''
Gương mặt xinh xắn của Hồng Lăng đã đỏ như nước vỏ lựu, lí nhí đáp: "Xin nghe theo... thiếu gia và hai vị thiếu phu nhân... làm chủ." Lòng nàng hoan hỉ đến nỗi ứa nước mắt ra.
Dương Thu Trì không ngờ chuyện này lại có kết cục làm vậy, lòng vui như trẩy hội, nhưng mặt chẳng dám lộ vẻ gì, chỉ ấp a ấp úng chứ không biết nói gì cả. Hắn ngước mắt nhìn Tống Vân Nhi, thấy thần sắc của nàng bình bình đạm đạm, nhìn không ra là vui hay buồn, lòng chợt rúng động, nghĩ đến Liễu Nhược Băng, nghĩ đến mình không muốn nạp thiếp nữa, hiện giờ làm sao bây giờ?
Nếu như hiện giờ hắn trực tiếp nói rõ là không nạp thiếp, đối với Hồng Lăng có số mệnh khổ thế này thật là tàn nhẫn, như vậy thì làm sao bây giờ, nhất thời Dương Thu Trì nghĩ không ra.
Chuyến niệm nghĩ, vừa rồi Tống Tình và Tần Chỉ Tuệ nói nếu như sau này Hồng Lăng sinh cho hắn con trai con gái gì đó thì mới thu nàng nhập phòng, như vậy có nghĩa là, ý tứ của bọn họ là chỉ để Hồng Lăng làm thông phòng đại nha hoàn, chứ chưa muốn hắn thu Hồng Lăng làm thiếp, vẫn còn có thời gian hòa hoãn, chỉ có thể từ từ để Liễu Nhược Băng, Tống Vân Nhi tiếp thụ mà thôi.
Xem ra, chuyện nạp thiếp chẳng phải là tươi sáng chói lói hạnh phúc gì cả, Dương Thu Trì cứ kêu khổ không ngớt trong lòng.
Đang lúc hồ tư loạn tưởng như thế, Hạ Bình gõ cửa tiến vào bẩm báo là đã chuẩn bị xe ngựa xong. Tống Vân Nhi tuy đối với quyết định vừa rồi của Tống Tình chẳng thống khoái gì, nhưng cũng còn có chút thương xót cho Hồng Lăng, cho nên chủ động bước lên cẩn thận ẵm nàng ta lên, đưa ra khỏi phòng đặt trên nệm êm trên xe ngựa.
Đến lúc này, mấy ngỗ tác chuyên môn phụ trách chôn cất người chết đã tẩy rửa sạch thi thể người chết, mặc y phục mới vào nhập liệm. Các quần áo, dụng cụ, giường chiếu ở hiện trường hung sát, ngoài ra còn có vuông khăn trắng, hung khí của Hồng Lăng.... đều đã được đưa đến chỗ đất trống thiêu đốt. Những người hầu đều đã tẩy rửa sạch vết máu trong phòng. Dương Thu Trì thấy chứng cứ đã bị phá hủy hoàn toàn, lúc này mới yên tâm.
Trở về nha môn, Dương Thu Trì tự thân an bài giường nghỉ cho Hồng Lăng, còn phái hai bà mụ đến chiếu cố cho thật tốt. Đến lúc này thì trời đã giữa trưa. Dương Thu Trì để Tống Vân Nhi phụ trách an bài cho người làm món gì đó ngon ngon để Hồng Lăng ăn uống tẩm bổ. Tông Vân Nhi rất thương Hồng Lăng, đương nhiên thống khoái đáp ứng. Sau khi tách được Tống Vân Nhi ra, Dương Thu Trì bấy giờ mới đến hậu hoa viên tìm Liễu Nhược Băng.
Hậu hoa viên này rất lớn, Dương Thu Trì chuyên môn cách li chỗ cư trú của Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi, cấm bất kỳ người nào khác không được tùy ý tiến vào. Liễu Nhược Băng luôn ở trong hậu hoa viên tiềm tâm tu luyện, không có chuyện gì thì không ra ngoài.
Dương Thu Trì khẽ gõ cửa: "Liễu tiền bối!"
"Vào đi!" Giọng nói như chuông ngân của Liễu Nhược Băng vẫn xa vắng vang lên.
Dương Thu Trì đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy Liễu Nhược Băng ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, dường như lão tăng nhập định vậy.
Dương Thu Trì không dám đường đột, ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên bàn tròn. Hắn lo Tống Vân Nhi sẽ đến tìm hắn bất cứ lúc nào, cho nên quyết định nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề: "Tiền bối, tối hôm qua Hồng Lăng cô nương có phải là do tiền bối cứu không?"
Hàng lông mi dài của Liễu Nhược Băng động đậy một hồi, từ từ mở ra, hân thưởng nhìn Dương Thu Trì: "Ngươi thật không đơn giản nghe."
Dương Thu Trì cười nói: "Tiền bối mới thật là không đơn giản, tôi đến bây giờ mới biết. Thì ra tối hôm qua tiền bối nhất mực theo chúng tôi, phải không?"
"Ngươi không phải muốn ta bảo hộ ngươi sao? Không theo ngươi thì làm sao bảo hộ?"
Dương Thu Trì vui mừng đứng dậy xá dài: "Đa tạ tiến bối!" Dừng lại một chút, hắn kỳ quái hỏi: "Tiền bối làm cách nào mà biết bọn chúng có lòng dạ đen tối vậy?"
"Nhìn ánh mắt của chúng là biết ba tên đều là những người không tốt!"
Dương Thu Trì rúng động cõi lòng, thì ra Liễu Nhược Băng nhất mực theo sát hắn, thế mà hắn chẳng biết chút gì. Hắn cũng không biết nàng hiện giờ đã biết chuyện Tống Tình, Tần Chỉ Tuệ cho Hồng Lăng làm thông phòng đại nha hoàn của hắn hay chưa, len lén đưa mắt nhìn, thấy gương mặt lạnh lùng kiêu mỹ của nàng vẫn điềm đạm bình thường, dường như trên thế gian này không có gì làm nàng động dung được. Nhìn không ra tâm tư của nàng, Dương Thu Trì càng cảm thấy bất an hơn.
Dương Thu Trì quyết định vứt bỏ qua chuyện này, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Tiền bối có thể đem chuyện tối qua kể lại cho tôi nghe được không?"
Liễu Nhược Băng điềm đạm nói: "Tối hôm qua các ngươi trở về nha môn rồi, ta lo là Hồng Lăng cô nương sẽ chịu thiệt thòi, cho nên quay lại xem sao, thì thấy ba người chúng thương lượng làm cách nào để dày vò Hồng Lăng. Ta vốn muốn giết chết chúng cho xong chuyện, nhưng lại lo sẽ gây phiến phức cho ngươi, nên mới tha cho bọn chúng."
Dương Thu Trì nghe vậy thập phần cảm kích, lòng nghĩ, nếu như Liễu Nhược Băng giết ba người họ, bản thân hắn nếu tra không được án, thì thành tích sẽ tổn hại, còn nếu tra được án, hung thủ là Liễu tỷ tỷ, thì bản thân nên phải làm sao đây? Rất may là Liễu Nhược Băng đã nghĩ thay cho hắn, lòng cảm kích vô cùng, lên tiếng: "Đa tạ tiền bối đã suy tính chu đáo như vậy!" rồi lén nhìn phía sau, kích động nói nhanh: "Thu Trì cảm tạ tỷ tỷ đã phí tâm suy nghĩ cho Thu Trì."
Liễu Nhược Băng khe khẽ cười: "Tạ làm gì...!"
Đúng rồi, đều là người một nhà còn cảm tạ làm gì nữa chứ? Dương Thu Trì từ câu nói này nghe ra tình ý của Liễu Nhược Băng đối với mình, lòng thật ấm áp, thật sự muốn đến ôm nàng vào lòng, chỉ có điều là hắn có lòng giặc mà chẳng có can đảm làm giặc.
Dương Thu Trì cố gắng trấn áp con tim rộn nhịp, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
"Ta nghe bọn chúng bố trí nha hoàn chuẩn bị rượu thịt mang đến phòng, bèn phân chút thời gian hạ mông hãn dược vào trong rượu và thức ăn. Ba người chúng dùng dao uy bức Hồng Lăng, ta không ngờ Hồng Lăng cương liệt như vậy, xông thẳng vào mũi đao của chúng, muốn lấy cái chết để bảo toàn danh tiết, thật là làm ta bội phục. Rất may là cô ấy thụ thương không nặng lắm."
"Bọn chúng cởi quần áo xong thì dược tính phát tác, hôn mê đi. Hồng Lăng tính tình cương liệt, cầm lấy dao gọt trái cây, đâm loạn vào ba người chúng, giết chết cả ba, thế rồi mới ngồi dưới đất mà khóc, sau đó lại bố trí hiện trường, gọi người cứu mạng. Ta thấy cô ấy đã an toàn rồi, bấy giờ mới li khai."
Dương Thu Trì lại làm một lễ thật sâu: "Hồng Lăng không biết tỷ tỷ ngầm cứu mạng, Thu Trì ta đây xin thay Hồng Lăng cảm tạ ơn cứu mệnh của tỷ tỷ!"
Liễu Nhược Băng thở dài: "Cô nương này đáng kính đáng thương, ngươi sau này hãy đối đãi cho cô ấy thật tốt. Đi đi, ta phải luyện công rồi." Nói đến đây nàng nhắm mắt nhập định, không để ý gì đến Dương Thu Trì nữa.
Qua ánh dương quang soi từ cửa sổ, gương mặt của Liễu Nhược Băng sáng lạn như hoa nở mùa hè, khiến cho người ta tơ tưởng vô hạn. Dương Thu Trì lòng đầy cảm kích, nhìn sâu như nuốt tận bóng dáng của Liễu Nhược Băng, bấy giờ mới rời khỏi phòng.
/525
|