Tôi hôm đó, sau khi ăn cơm tối xong, mệt nhọc cả ngày nên Dương Thu Trì quay về phòng sòm, ngồi ở bên giường ngẫm nghĩ.
Đêm nay vẫn là đêm Tống Tình phục dịch, nàng ta và Tần Chỉ Tuệ mỗi người một lượt năm ngày, hiện giờ nàng còn hai ngày nữa.
Tống Tình về đến phòng, ngồi xuống bên cạnh Dương Thu Trì, do dự một chút, bấy giờ mới nói: "Thu Trì ca ca, đêm nay... để Hồng Lăng ngủ với chàng, để chàng chiếu cố cho em nó thật tốt, được không?"
Dương Thu Trì giật nảy người, nhìn nàng đỏ mặt gắt: "Tình nhi, như vậy.... như vậy sao được."
"Có gì mà không được, chúng ta chẳng đã nói rõ vào ban ngày rồi hay sao, để Hồng Lăng làm thông phòng đại nha hoàn. Thiếp hôm nay vừa đến tháng, vừa khéo để Hồng Lăng hầu cận chàng."
"Nhưng, nhưng Hồng Lăng bị thương còn chưa khỏe mà! Làm sao.... làm sao có thể làm cái ấy...." Dương Thu Trì cuống lên, ấp úng nói.
Tổng Tình cười khúc khích: "Ngốc ạ! Ai bảo chàng đêm nay cùng em nó... cùng em nó làm cái đó.... Hai người ngủ chung một chỗ thì phải nhất định làm... cái ấy hay sao? Chàng không thể chiếu cố em nó, an ủi em nó thật tốt hay sao? Em nó tối qua đã chịu đủ ủy khuất, chàng không thể tâm sự nói chuyện nhiều nhiều chút hay sao, chờ em nó khỏe rồi thì... chuyện đó chẳng phải là ổn thỏa hay sao?"
Dương Thu Trì thở phào, hơi có chút bối rối, cũng biết Tống Tình có thể được như thế kỳ thật đã không dễ dàng gì rồi, liền đưa tay qua khẽ cầm tay nàng hỏi, "Còn nàng thì sao?"
"Hai người ngủ gian ngoài của Hồng Lăng, còn thiếp thì ngủ đây."
Dương Thu Trì càng quẫn bách, như vậy tuy là có cách vách, nhưng cảm giác nó quái quái thế nào ấy, trì nghi một chút, bảo: "Hay là ta và Hồng Lăng đến thư phòng ngủ."
"Vậy cũng được, để tránh thiếp ngủ ngáy làm phiến các người..." Tống Tình khẽ cười, một nụ cười gượng gạo.
Dương Thu Trì biết kỳ thật lòng nàng đang rất khó chịu, nên cảm thấy rất thương, đưa tay qua ôm vai Tống Tình, chọc cho nàng vui: "Heo con mới biết ngáy, búp bê bùn như nàng tối đa chỉ biết chép chép miệng mà thôi."
"Hừ! Có chàng mới chép miệng..." Tống Tình đốp lại, sau đó phản ứng ngay, trừng mắt hạnh bảo: "Giỏi hha, chàng quanh co còn chửi thiếp là heo con, hừ!" Nói xong đấm lên ngực hắn vài cái, nghếch miệng đi chỗ khác không thèm lý gì đến nữa.
Dương Thu Trì càng ôm chặt nàng hơn, cười nói: "Ta nào dám à!" Xong xoay người nàng lại, nhìn vào lúm đồng tiền mê người của nàng, bảo: "Nàng tự soi gương đi, trời đất này làm gì có cô heo con lười xinh đẹp như thế này bao giờ!"
Tống Tình nhịn không được phì cười, lộ hai hàm răng trắng đều tăm tấp, mắng: "Đức tính gì vậy kìa!" Rồi đưa tay ra chỉnh y bào của hắn, hạ giọng bảo: "Thiếp và Chỉ Tuệ tỷ tỷ thương lượng với nhau rồi, sau này hai người khi đến lượt ai hầu hạ chàng mà có tháng thì sẽ do Hồng Lăng thay thế ngủ với chàng, và cũng đã nói rõ với Hồng Lăng rồi."
"A ha! Ba cô nàng các người len lén bàn tính với nhau, sao không coi ta vào đâu thê? Ta dù sao cùng là đương sự trong chuyện này mà!" Dương Thu Trì cố ý hậm hực nói.
"Đây là chuyện chị em chúng thiếp, chàng chỉ cần nghe chúng thiếp an bài là được. Chàng là một đại lão gia, bận bịu đại sự còn không hết, làm gì có thời gian để ý đến chuyện nhỏ này." Dừng một chút, Tống Tình Lại nhìn ra gian ngoài, bảo: "Mau đi đi, trời không còn sớm nữa, Hồng Lăng nhất định còn chờ chàng, ngày đầu tiên đấy, đừng có làm người ta tủi thân."
Dương Thu Trì nắm chặt tay của Tống Tình, đứng dậy bước đến bên rèm, quay đầu nhìn nàng, thấy nàng nháy nháy mắt với mình, Dương Thu Trì cảm kích cười, sau đó mới dứt khoát vén rèm bước ra.
Hồng Lăng đang ngồi ở đầu giường, cổ đã thay băng mới, không còn ứa huyết ra nữa. Thấy Dương Thu Trì bước ra, nàng hoảng loạn ngước đầu nhìn hắn, đỏ hồng cả mặt, khe khẽ gọi: "Thiếu gia!"
Tim Dương Thu Trì cũng đập thình thịch, nhỏ giọng hỏi: "Thuốc lang trung bốc đã uống chưa?"
"Dạ, uống rồi ạ, vết thương cũng đã thay thuốc rồi." Hồng Lăng không dám ngẩng đẩu, lời nói như nhẹ nhàng vừa ngọt ngào, nhỏ như con muỗi kêu.
Dương Thu Trì quay đầu nhìn màn cửa, mọi lời nói đều bị Tống Tình nghe hết, lòng thật khó chịu, liền ra hiệu cho Hồng Lăng đi theo mình, từ từ ra khỏi cửa.
Hồng Lăng cầm theo cái đèn lồng, cúi đầu đi theo Dương Thu Trì, rất may là thư phòng cách không xa, chẳng mấy chốc đã đến.
Hai người tiến vào thư phòng, Dương Thu Trì chuyển thân đóng cửa, Hồng Lăng đã trở nên lục thần vô chủ, đến giờ mới nghĩ đến chuyện mình phải làm, hoảng loạn nói: "Thiếu gia, để Hổng Lăng làm cho."
Dương Thu Trì nhìn nàng ta luống cuống chân tay vừa cầm đèn vừa đóng cửa, thấy nàng khẩn trương như vậy, lòng hắn cũng nhẹ bớt, liền tiếp lấy cái đèn, soi sáng cho nàng. Hồng Lăng bấy giờ mới cài chốt cửa được.
Hồng Lăng tiếp lấy đèn, nhanh nhẹn chạy đến thư án, châm đèn trên đó, lại định đi châm các ngọn đèn khác.
Dương Thu Trì đã ngồi ở trên giường nhìn nàng, khẽ gọi: "Hồng Lăng!"
Hồng Lăng vội vã đứng lại, quay người nhìn hắn, đèn nến đỏ hồng chiếu lên gương mặt nàng tô thêm vẽ kiều diễm lung linh.
Dương Thu Trì vỗ vỗ lên giường, tỏ ý bảo nàng đến ngồi.
Hồng Lăng từ từ bước đến cạnh Dương Thu Trì, ghé người ngồi xuống. Dương Thu Trì đưa tay khẽ sờ cổ Hồng Lăng, dịu dàng hỏi: "Còn đau không?"
Hồng Lăng đỏ hồng cả mặt, cúi đầu đáp: "Nghỉ suốt cả ngày, hiện giờ đã không sao rồi."
"Còn nói không sao!" Dương Thu Trì thương yêu khoác tay ôm vai nàng, "Nàng có biết lúc sáng nhìn thấy nàng người ta hết hồn như thế nào không, toàn thân trên dưới đều nhuốm máu, cả người như biến thành người máu, khiến lòng người ta xót chết luôn!"
Hồng Lăng cụp mí mắt, khóe mắt đỏ hồng, hàng mi dài lóng lánh ánh nước. Nàng ngẩng đẩu nhìn Dương Thu Trì, lại cúi xuống, từ từ nói: "Thiếu gia...., em không dám lừa ngài...., kỳ thật, kỳ thật ba người họ chính là em giết..., ba người họ muốn làm nhục em, cho nên em mới lỡ tay giết họ...."
Dương Thu Trì kéo vai nàng lại, nhìn kỹ vào dung nhan kiều mỵ tuyệt luân của nàng tưởng tượng đến chuyện kinh tâm động phách đêm qua, lòng tràn đẩy sự thương xót nàng, dịu giọng bảo: "Thiếu gia đã biết rồi."
"A?" Hổng lăng ngẩng đầu hô lên cả kinh, âm thanh có phần run run. Dương Thu Trì vội an ủi: "Đừng lo lắng, chỉ có một mình ta biết."
Hồng Lăng lúc này mới thở phào, nói: "Thiếu gia phá án lợi hại như vậy, cho nên em ngay từ sáng đã đoán có thể thiếu gia sẽ biết. Chuyện này có thể gạt được người khác, nhưng không thể nào gạt được con mắt của thiếu gia."
"Do đó nhà ngươi chủ động cung khai, muốn tranh thủ sự khoan hồng đấy phải?" Dương Thu Trì mỉm cười chọc nàng.
Sắc mặt Hổng Lăng hơi tái, gật gật đầu.
"Đồ ngốc!" Dương Thu Trì khẽ ôm nàng vào lòng. "Ba cha con họ tội nghiệt như vậy, chết là đáng lắm! Nàng cứ yên tâm đi, chuyện này nàng xử lý rất tốt, đã kết thúc nó rồi, sẽ không có ai tìm nàng gây phiền phức nữa. Hon nữa, có thiếu gia ta ở đây, hiện giờ nàng là người của ta rồi, ta sau này sẽ thương yêu chăm sóc, bảo vệ cho nàng."
Hồng Lăng hơi rời khỏi Dương Thu Trì, ngẩng đầu lên nhìn hắn đầy hi vọng, run giọng hỏi: "Thật không?"
"Ừ!" Dương Thu Trì cũng nhìn sâu vào mắt Hồng Lăng, dịu dàng bảo: "Thiếu gia không ngăn chuyện đêm qua, suýt chút nữa hại nàng, khiến ta cứ áy náy mãi không yên. Rất may là ông trời có mắt, phù hộ của Hồng Lăng của ta bình an chu toàn. Ta sau này nhất định sẽ yêu thương nàng hết mực, đền bù cho sai sót của ta."
"Thiếu gia!" Hồng Lăng nhào vào lòng Dương Thu Trì, ôm chặt lấy hắn, bắt đẩu sụt sùi trở lại.
Dương Thu Trì vuốt ve mái tóc dài như tơ lụa của nàng, an ủi dỗ dành.
Một lúc sau, Hồng Lăng dừng khóc, dựa hẳn vào người hắn, thì thào tâm sự: "Từ trước đến giờ những nam nhân đó chỉ coi thiếp như là món đồ chơi, tranh tới đoạt lui đều chỉ vì tấm thân của em mà thôi. Từ ngày gặp được thiếu gia ở tiểu lâu hoa viên nhà Mễ viên ngoại, thiếu gia cho phép em lựa chọn con đường của mình. Thiếu gia có biết không, từ đó đến giờ chưa có ai đối xử với Hồng Lăng tốt như vậy, chưa có ai coi Hồng Lăng như là một con người."
Gương mặt của Hồng Lăng dựa sát vào gò ngực của Dương Thu Trì, nhắm mắt lại, nói thầm như đang trong cơn mộng: "Lúc ấy, trong lòng em cứ lầm thầm cầu khấn ông trời, để một ngày nào đó ông trời cho em được theo thiếu gia, khi đó em nhất định sẽ hầu hạ thiếu gia thật tốt, ở mãi cùng thiếu gia, cả đời không rời xa. Ông trời quả thật đã phù hộ cho em, cho em được theo thiếu gia, thiếu gia có biết Hồng Lăng cao hứng như thế nào không!"
Lòng Dương Thu Trì dâng lên cảm xúc vô biên, vừa cảm động vừa chua xót, hôn lên tóc nàng: "Thiếu gia không chiếu cố cho em thật tốt, sau này cho dù trời có sập, ta cũng không để em rời xa ta nữa đâu!"
"Thiếu gia!" Hồng Lăng ôm chặt Dương Thu Trì hơn, nước mắt chảy dài, nhưng lần này là nước mắt của niềm vui sướng.
Hai người ôm chặt nhau, lặng im cảm thụ mối nhu tình. Thật lâu sau đó, Hồng Lăng thẳng người dậy, gạt lệ trên má, nói: "Thiếu gia, trên đời này quả thật là có ông trời, tối hôm qua ba tên cầm thú đó định.... với em, nhưng không biết vì cớ gì hôn mê ngất đi, nên em mới có thế thoát khỏi hiểm cảnh."
"Đúng a, ông trời quả thật là có mắt, những tên cầm thú hại người đó nhất định không có kết cục tốt đẹp gì." Chỉ có Dương Thu Trì mới biết, ông trời của đêm qua kỳ thật mỹ lệ khả ái như thế nào.
Hồng Lăng lại dựa vào lòng hắn, vùi mặt vào ngực hắn, lòng tràn trề hạnh phúc, thủ thỉ: "Hồng Lăng sau này được sống bên cạnh thiếu gia trọn đời, chịu có chút khổ này cũng đáng"
Dương Thu Trì vuốt ve gương mặt non tơ xinh xắn của nàng, bảo: "Sau này khi chỉ có hai chúng ta, em không được gọi ta là thiếu gia nữa."
Hồng Lăng khẽ gật đầu, lại hỏi: "Vậy thiếp nên gọi chàng là gì?"
"Thì gọi tên!"
"Thu...., không, em vẫn thích gọi chàng là thiếu gia hơn," Hồng Lăng dùng giọng nói ngọt ngào xen lẫn chút nũng nịu nói: "Gọi tên của chàng nghe quái quái sao ấy."
"Ta là quái quái, còn nàng là quai quai (ngoan ngoãn đấy), là cục cưng nhỏ nhí biết vâng lời của ta...." Dương Thu Trì hôn lên đôi môi của Hồng Lăng, đưa tay cởi quần áo nàng.
Thân người Hồng Lăng hơi run, giống như một con mèo nhỏ nhu thuận vậy, mặc Dương Thu Trì cởi váy nàng, khiến cho nàng giống như con cừu con trắng muốt, ngọc thể phơi bày, thẹn thùng vô hạn.
Dương Thu Trì kích động cởi y phục định lên ngựa ra roi, nhưng dưới ánh đèn thấy lớp băng trên cổ nàng hơi ứa huyết ra, biết là trong tình trạng kích tình dữ dội sẽ làm vết thương của nàng hở miệng, cho nên nhanh chóng dừng lại ngay, nằm xuống cạnh nàng.
Hổng Lăng nhắm tít đôi mắt phượng khẩn trương chờ đợi Dương Thu Trì tiến xa nhập cung chiếu tướng, không ngờ hắn đột nhiên dừng xe xuống ngựa, hơi có phần ngạc nhiên, mở mắt ra nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ hỏi: "Sao vậy? Thiếu gia."
Dương Thu Trì hôn lên đôi môi nhỏ của nàng, bảo: "Đêm nay không được, vết thương của em còn chưa lành, vừa rồi lại bị động nữa, ứa huyết ra rồi kìa."
Hồng Lăng bấy giờ mới cảm thấy cần cổ đau đớn, nhíu mày, hơi có phần áy náy hỏi: "Vậy.... vậy làm sao bây giờ?"
Dương Thu Trì chuẩn bị mền gối cho hai người, thổi tắt đèn, ôm thân hình trần trụi trơn láng của nàng vào lòng, bảo: "Nha đầu ngốc, chúng ta đâu phải chỉ có đêm này không thôi, ngày tháng sau này còn dài mà. Chờ vết thương của em lành rồi, sẽ tính tới chuyện cho em chết...., chịu không?"
Hồng Lăng ôn nhu rúc vào lòng Dương Thu Trì, gật đầu nũng nịu: "Hồng Lăng gì cũng nghe theo thiếu gia hết.''
Hai người thủ thỉ với nhau như thế, rồi ôm nhau ngủ vùi lúc nào không hay....
Đêm nay vẫn là đêm Tống Tình phục dịch, nàng ta và Tần Chỉ Tuệ mỗi người một lượt năm ngày, hiện giờ nàng còn hai ngày nữa.
Tống Tình về đến phòng, ngồi xuống bên cạnh Dương Thu Trì, do dự một chút, bấy giờ mới nói: "Thu Trì ca ca, đêm nay... để Hồng Lăng ngủ với chàng, để chàng chiếu cố cho em nó thật tốt, được không?"
Dương Thu Trì giật nảy người, nhìn nàng đỏ mặt gắt: "Tình nhi, như vậy.... như vậy sao được."
"Có gì mà không được, chúng ta chẳng đã nói rõ vào ban ngày rồi hay sao, để Hồng Lăng làm thông phòng đại nha hoàn. Thiếp hôm nay vừa đến tháng, vừa khéo để Hồng Lăng hầu cận chàng."
"Nhưng, nhưng Hồng Lăng bị thương còn chưa khỏe mà! Làm sao.... làm sao có thể làm cái ấy...." Dương Thu Trì cuống lên, ấp úng nói.
Tổng Tình cười khúc khích: "Ngốc ạ! Ai bảo chàng đêm nay cùng em nó... cùng em nó làm cái đó.... Hai người ngủ chung một chỗ thì phải nhất định làm... cái ấy hay sao? Chàng không thể chiếu cố em nó, an ủi em nó thật tốt hay sao? Em nó tối qua đã chịu đủ ủy khuất, chàng không thể tâm sự nói chuyện nhiều nhiều chút hay sao, chờ em nó khỏe rồi thì... chuyện đó chẳng phải là ổn thỏa hay sao?"
Dương Thu Trì thở phào, hơi có chút bối rối, cũng biết Tống Tình có thể được như thế kỳ thật đã không dễ dàng gì rồi, liền đưa tay qua khẽ cầm tay nàng hỏi, "Còn nàng thì sao?"
"Hai người ngủ gian ngoài của Hồng Lăng, còn thiếp thì ngủ đây."
Dương Thu Trì càng quẫn bách, như vậy tuy là có cách vách, nhưng cảm giác nó quái quái thế nào ấy, trì nghi một chút, bảo: "Hay là ta và Hồng Lăng đến thư phòng ngủ."
"Vậy cũng được, để tránh thiếp ngủ ngáy làm phiến các người..." Tống Tình khẽ cười, một nụ cười gượng gạo.
Dương Thu Trì biết kỳ thật lòng nàng đang rất khó chịu, nên cảm thấy rất thương, đưa tay qua ôm vai Tống Tình, chọc cho nàng vui: "Heo con mới biết ngáy, búp bê bùn như nàng tối đa chỉ biết chép chép miệng mà thôi."
"Hừ! Có chàng mới chép miệng..." Tống Tình đốp lại, sau đó phản ứng ngay, trừng mắt hạnh bảo: "Giỏi hha, chàng quanh co còn chửi thiếp là heo con, hừ!" Nói xong đấm lên ngực hắn vài cái, nghếch miệng đi chỗ khác không thèm lý gì đến nữa.
Dương Thu Trì càng ôm chặt nàng hơn, cười nói: "Ta nào dám à!" Xong xoay người nàng lại, nhìn vào lúm đồng tiền mê người của nàng, bảo: "Nàng tự soi gương đi, trời đất này làm gì có cô heo con lười xinh đẹp như thế này bao giờ!"
Tống Tình nhịn không được phì cười, lộ hai hàm răng trắng đều tăm tấp, mắng: "Đức tính gì vậy kìa!" Rồi đưa tay ra chỉnh y bào của hắn, hạ giọng bảo: "Thiếp và Chỉ Tuệ tỷ tỷ thương lượng với nhau rồi, sau này hai người khi đến lượt ai hầu hạ chàng mà có tháng thì sẽ do Hồng Lăng thay thế ngủ với chàng, và cũng đã nói rõ với Hồng Lăng rồi."
"A ha! Ba cô nàng các người len lén bàn tính với nhau, sao không coi ta vào đâu thê? Ta dù sao cùng là đương sự trong chuyện này mà!" Dương Thu Trì cố ý hậm hực nói.
"Đây là chuyện chị em chúng thiếp, chàng chỉ cần nghe chúng thiếp an bài là được. Chàng là một đại lão gia, bận bịu đại sự còn không hết, làm gì có thời gian để ý đến chuyện nhỏ này." Dừng một chút, Tống Tình Lại nhìn ra gian ngoài, bảo: "Mau đi đi, trời không còn sớm nữa, Hồng Lăng nhất định còn chờ chàng, ngày đầu tiên đấy, đừng có làm người ta tủi thân."
Dương Thu Trì nắm chặt tay của Tống Tình, đứng dậy bước đến bên rèm, quay đầu nhìn nàng, thấy nàng nháy nháy mắt với mình, Dương Thu Trì cảm kích cười, sau đó mới dứt khoát vén rèm bước ra.
Hồng Lăng đang ngồi ở đầu giường, cổ đã thay băng mới, không còn ứa huyết ra nữa. Thấy Dương Thu Trì bước ra, nàng hoảng loạn ngước đầu nhìn hắn, đỏ hồng cả mặt, khe khẽ gọi: "Thiếu gia!"
Tim Dương Thu Trì cũng đập thình thịch, nhỏ giọng hỏi: "Thuốc lang trung bốc đã uống chưa?"
"Dạ, uống rồi ạ, vết thương cũng đã thay thuốc rồi." Hồng Lăng không dám ngẩng đẩu, lời nói như nhẹ nhàng vừa ngọt ngào, nhỏ như con muỗi kêu.
Dương Thu Trì quay đầu nhìn màn cửa, mọi lời nói đều bị Tống Tình nghe hết, lòng thật khó chịu, liền ra hiệu cho Hồng Lăng đi theo mình, từ từ ra khỏi cửa.
Hồng Lăng cầm theo cái đèn lồng, cúi đầu đi theo Dương Thu Trì, rất may là thư phòng cách không xa, chẳng mấy chốc đã đến.
Hai người tiến vào thư phòng, Dương Thu Trì chuyển thân đóng cửa, Hồng Lăng đã trở nên lục thần vô chủ, đến giờ mới nghĩ đến chuyện mình phải làm, hoảng loạn nói: "Thiếu gia, để Hổng Lăng làm cho."
Dương Thu Trì nhìn nàng ta luống cuống chân tay vừa cầm đèn vừa đóng cửa, thấy nàng khẩn trương như vậy, lòng hắn cũng nhẹ bớt, liền tiếp lấy cái đèn, soi sáng cho nàng. Hồng Lăng bấy giờ mới cài chốt cửa được.
Hồng Lăng tiếp lấy đèn, nhanh nhẹn chạy đến thư án, châm đèn trên đó, lại định đi châm các ngọn đèn khác.
Dương Thu Trì đã ngồi ở trên giường nhìn nàng, khẽ gọi: "Hồng Lăng!"
Hồng Lăng vội vã đứng lại, quay người nhìn hắn, đèn nến đỏ hồng chiếu lên gương mặt nàng tô thêm vẽ kiều diễm lung linh.
Dương Thu Trì vỗ vỗ lên giường, tỏ ý bảo nàng đến ngồi.
Hồng Lăng từ từ bước đến cạnh Dương Thu Trì, ghé người ngồi xuống. Dương Thu Trì đưa tay khẽ sờ cổ Hồng Lăng, dịu dàng hỏi: "Còn đau không?"
Hồng Lăng đỏ hồng cả mặt, cúi đầu đáp: "Nghỉ suốt cả ngày, hiện giờ đã không sao rồi."
"Còn nói không sao!" Dương Thu Trì thương yêu khoác tay ôm vai nàng, "Nàng có biết lúc sáng nhìn thấy nàng người ta hết hồn như thế nào không, toàn thân trên dưới đều nhuốm máu, cả người như biến thành người máu, khiến lòng người ta xót chết luôn!"
Hồng Lăng cụp mí mắt, khóe mắt đỏ hồng, hàng mi dài lóng lánh ánh nước. Nàng ngẩng đẩu nhìn Dương Thu Trì, lại cúi xuống, từ từ nói: "Thiếu gia...., em không dám lừa ngài...., kỳ thật, kỳ thật ba người họ chính là em giết..., ba người họ muốn làm nhục em, cho nên em mới lỡ tay giết họ...."
Dương Thu Trì kéo vai nàng lại, nhìn kỹ vào dung nhan kiều mỵ tuyệt luân của nàng tưởng tượng đến chuyện kinh tâm động phách đêm qua, lòng tràn đẩy sự thương xót nàng, dịu giọng bảo: "Thiếu gia đã biết rồi."
"A?" Hổng lăng ngẩng đầu hô lên cả kinh, âm thanh có phần run run. Dương Thu Trì vội an ủi: "Đừng lo lắng, chỉ có một mình ta biết."
Hồng Lăng lúc này mới thở phào, nói: "Thiếu gia phá án lợi hại như vậy, cho nên em ngay từ sáng đã đoán có thể thiếu gia sẽ biết. Chuyện này có thể gạt được người khác, nhưng không thể nào gạt được con mắt của thiếu gia."
"Do đó nhà ngươi chủ động cung khai, muốn tranh thủ sự khoan hồng đấy phải?" Dương Thu Trì mỉm cười chọc nàng.
Sắc mặt Hổng Lăng hơi tái, gật gật đầu.
"Đồ ngốc!" Dương Thu Trì khẽ ôm nàng vào lòng. "Ba cha con họ tội nghiệt như vậy, chết là đáng lắm! Nàng cứ yên tâm đi, chuyện này nàng xử lý rất tốt, đã kết thúc nó rồi, sẽ không có ai tìm nàng gây phiền phức nữa. Hon nữa, có thiếu gia ta ở đây, hiện giờ nàng là người của ta rồi, ta sau này sẽ thương yêu chăm sóc, bảo vệ cho nàng."
Hồng Lăng hơi rời khỏi Dương Thu Trì, ngẩng đầu lên nhìn hắn đầy hi vọng, run giọng hỏi: "Thật không?"
"Ừ!" Dương Thu Trì cũng nhìn sâu vào mắt Hồng Lăng, dịu dàng bảo: "Thiếu gia không ngăn chuyện đêm qua, suýt chút nữa hại nàng, khiến ta cứ áy náy mãi không yên. Rất may là ông trời có mắt, phù hộ của Hồng Lăng của ta bình an chu toàn. Ta sau này nhất định sẽ yêu thương nàng hết mực, đền bù cho sai sót của ta."
"Thiếu gia!" Hồng Lăng nhào vào lòng Dương Thu Trì, ôm chặt lấy hắn, bắt đẩu sụt sùi trở lại.
Dương Thu Trì vuốt ve mái tóc dài như tơ lụa của nàng, an ủi dỗ dành.
Một lúc sau, Hồng Lăng dừng khóc, dựa hẳn vào người hắn, thì thào tâm sự: "Từ trước đến giờ những nam nhân đó chỉ coi thiếp như là món đồ chơi, tranh tới đoạt lui đều chỉ vì tấm thân của em mà thôi. Từ ngày gặp được thiếu gia ở tiểu lâu hoa viên nhà Mễ viên ngoại, thiếu gia cho phép em lựa chọn con đường của mình. Thiếu gia có biết không, từ đó đến giờ chưa có ai đối xử với Hồng Lăng tốt như vậy, chưa có ai coi Hồng Lăng như là một con người."
Gương mặt của Hồng Lăng dựa sát vào gò ngực của Dương Thu Trì, nhắm mắt lại, nói thầm như đang trong cơn mộng: "Lúc ấy, trong lòng em cứ lầm thầm cầu khấn ông trời, để một ngày nào đó ông trời cho em được theo thiếu gia, khi đó em nhất định sẽ hầu hạ thiếu gia thật tốt, ở mãi cùng thiếu gia, cả đời không rời xa. Ông trời quả thật đã phù hộ cho em, cho em được theo thiếu gia, thiếu gia có biết Hồng Lăng cao hứng như thế nào không!"
Lòng Dương Thu Trì dâng lên cảm xúc vô biên, vừa cảm động vừa chua xót, hôn lên tóc nàng: "Thiếu gia không chiếu cố cho em thật tốt, sau này cho dù trời có sập, ta cũng không để em rời xa ta nữa đâu!"
"Thiếu gia!" Hồng Lăng ôm chặt Dương Thu Trì hơn, nước mắt chảy dài, nhưng lần này là nước mắt của niềm vui sướng.
Hai người ôm chặt nhau, lặng im cảm thụ mối nhu tình. Thật lâu sau đó, Hồng Lăng thẳng người dậy, gạt lệ trên má, nói: "Thiếu gia, trên đời này quả thật là có ông trời, tối hôm qua ba tên cầm thú đó định.... với em, nhưng không biết vì cớ gì hôn mê ngất đi, nên em mới có thế thoát khỏi hiểm cảnh."
"Đúng a, ông trời quả thật là có mắt, những tên cầm thú hại người đó nhất định không có kết cục tốt đẹp gì." Chỉ có Dương Thu Trì mới biết, ông trời của đêm qua kỳ thật mỹ lệ khả ái như thế nào.
Hồng Lăng lại dựa vào lòng hắn, vùi mặt vào ngực hắn, lòng tràn trề hạnh phúc, thủ thỉ: "Hồng Lăng sau này được sống bên cạnh thiếu gia trọn đời, chịu có chút khổ này cũng đáng"
Dương Thu Trì vuốt ve gương mặt non tơ xinh xắn của nàng, bảo: "Sau này khi chỉ có hai chúng ta, em không được gọi ta là thiếu gia nữa."
Hồng Lăng khẽ gật đầu, lại hỏi: "Vậy thiếp nên gọi chàng là gì?"
"Thì gọi tên!"
"Thu...., không, em vẫn thích gọi chàng là thiếu gia hơn," Hồng Lăng dùng giọng nói ngọt ngào xen lẫn chút nũng nịu nói: "Gọi tên của chàng nghe quái quái sao ấy."
"Ta là quái quái, còn nàng là quai quai (ngoan ngoãn đấy), là cục cưng nhỏ nhí biết vâng lời của ta...." Dương Thu Trì hôn lên đôi môi của Hồng Lăng, đưa tay cởi quần áo nàng.
Thân người Hồng Lăng hơi run, giống như một con mèo nhỏ nhu thuận vậy, mặc Dương Thu Trì cởi váy nàng, khiến cho nàng giống như con cừu con trắng muốt, ngọc thể phơi bày, thẹn thùng vô hạn.
Dương Thu Trì kích động cởi y phục định lên ngựa ra roi, nhưng dưới ánh đèn thấy lớp băng trên cổ nàng hơi ứa huyết ra, biết là trong tình trạng kích tình dữ dội sẽ làm vết thương của nàng hở miệng, cho nên nhanh chóng dừng lại ngay, nằm xuống cạnh nàng.
Hổng Lăng nhắm tít đôi mắt phượng khẩn trương chờ đợi Dương Thu Trì tiến xa nhập cung chiếu tướng, không ngờ hắn đột nhiên dừng xe xuống ngựa, hơi có phần ngạc nhiên, mở mắt ra nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ hỏi: "Sao vậy? Thiếu gia."
Dương Thu Trì hôn lên đôi môi nhỏ của nàng, bảo: "Đêm nay không được, vết thương của em còn chưa lành, vừa rồi lại bị động nữa, ứa huyết ra rồi kìa."
Hồng Lăng bấy giờ mới cảm thấy cần cổ đau đớn, nhíu mày, hơi có phần áy náy hỏi: "Vậy.... vậy làm sao bây giờ?"
Dương Thu Trì chuẩn bị mền gối cho hai người, thổi tắt đèn, ôm thân hình trần trụi trơn láng của nàng vào lòng, bảo: "Nha đầu ngốc, chúng ta đâu phải chỉ có đêm này không thôi, ngày tháng sau này còn dài mà. Chờ vết thương của em lành rồi, sẽ tính tới chuyện cho em chết...., chịu không?"
Hồng Lăng ôn nhu rúc vào lòng Dương Thu Trì, gật đầu nũng nịu: "Hồng Lăng gì cũng nghe theo thiếu gia hết.''
Hai người thủ thỉ với nhau như thế, rồi ôm nhau ngủ vùi lúc nào không hay....
/525
|