Dương Thu Trì cười khổ: "Kiềm Dương thuộc Tương Tây, đi vào nữa là tiến nhập Quý châu, núi cao rừng rậm, chỗ nào cũng có thể ẩn náu. Nhưng mà đây là chỗ đầy sương lam chướng khí, e rằng không thích ứng với hai vị vương gia."
"Ai! Những năm này có thể giữ được tính mạng đã là không tệ rồi. Càng là địa phương như vậy, Trương tặc quân càng không có hứng thú quấy nhiễu. Cho nên, đó mới chính là chỗ thích hợp an thân nhất."
"Nếu là như thế, ti chức nhất định làm tốt chuyện chuẩn bị nghênh giá. Chỉ cò điều..."
"Điển sứ có chỗ khó gì?"
"Tôi thì không có chỗ khó gì, chỉ có điều trú quân ở Kiềm Dương huyện đều đã được điều đi vào vệ Thần châu phủ và Bảo Ninh phủ rồi. Trong huyện thành không có binh nào có thể dùng, chỉ còn lại một số bộ khoái. Nếu như hai vị vương gia đến, làm sao bảo hộ cho vương gia cho chu toàn đây?"
Lôi tri huyện gật đầu: 'Đúng vậy, Trương tặc quân như lang như hổ, chỉ có Kiềm Dương huyện nhỏ nhoi thì sao có thể ngăn được hổ lang chi sư của hắn? Cần phải nhanh chóng điều tập trọng binh về Kiềm Dương, bảo hộ hai vị vương gia a."
Lôi tri huyện này cũng là kẻ tính kỹ, vì mượn cớ bảo hộ vương gia, thỉnh cầu điều binh bảo hộ Kiềm Dương, chỉ cần huyện thành không mất thì cái mũ ô sa trên đầu lão không sao rồi.
Ngô quản gia lắc đầu: "Hai vị vương gia còn chưa định chủ ý một khi Trường Sa thất thủ sẽ tị an ở đâu. Kiềm Dương cũng chỉ là một lựa chọn trong số đó. Hơn nữa, hiện giờ chiến sự quá khẩn cấp, Trương tặc quân và Sấm tặc quân (quân của Sấm vương Lý Tự Thành) quấy nhiễu đến đại loạn. Quân đội đều dùng đưa ra tiền tuyến đối phó chúng hết rồi, làm gì có binh lực rảnh rỗi để điều tập đến Kiềm Dương a!"
"Cái này...., cái này sao cho phải đây..." Lôi tri huyện không những râu ria rung loạn, mà ngay cả thân người cũng run. Trong lúc gấp gáp, ông ta nhịn không được ho lia lịa.
Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, hỏi: 'Hay là chúng tôi tự chinh binh? Dựng cờ chiêu binh, không sầu không có người tài a."
Lôi tri huyện giật nãy người, ho đến nỗi đỏ cả mặt, hai tay xua loạn: "Không được đâu, chuyện này không được. Ta và ngươi là trưởng quan 1 huyện, chỉ phụ trách chính vụ, quân vụ không thể nhúng tay, tự chiêu binh mãi mã là đại tội mưu phản!... khụ khụ khụ..."
Dương Thu Trì hơi ngượng: "Tôi chỉ nói thế thôi, hơn nữa, huyện nha của chúng ta làm gì dư tiền để chiêu binh mãi mã a, nói chơi thôi mà, Lôi đại nhân không cần khẩn trương."
Ngô quản gia lại gật đầu: 'Bỉ nhân ngược lại cảm thấy chủ ý của điển sứ đại nhân có thể được!"
"Hả?" Dương Thu Trì và Lôi tri huyện đều nhìn về y.
"Tuy triều đình không cho phép địa phương tự chiêu binh mãi mã, nhưng trước mắt binh hoang mã loạn, vì tự bảo vệ cho minh, tự tổ chức đội đoàn luyện ở địa phương vẫn có thể được. Cái đó triều đình cho phép và khuyến khích. Huống chi hiện giờ là để bảo hộ hai vị vương gia, càng không có vấn đề gì."
Thành lập đoàn luyện (Chú: là tổ chức vũ trang - thường là phản động - của thời xưa. ND) của địa phượng?
Lôi tri huyện là kẻ thêm một chuyện thay vì bớt một chuyện, không dám tiếp lời, còn mắt Dương Thu Trì thì sáng lên, hỏi: "Ngô quản gia, địa phương đoàn luyện có hạn chế gì không?"
"Không có, chỉ cần đảm bảo an toàn cho địa phương là được. Nếu như có thể tham gia quét gọn phỉ quân thì càng hay nữa."
"Được! Chúng ta sẽ thành lập địa phương đoàn luyện!" Dương Thu Trì vui mừng gật đầu lia lịa.
Lôi tri huyện bớt dần cơn ho, nói: 'Chuyện này cần phải bàn tính kỹ, năm nay huyện này từ xuân đến giờ chưa có mưa, lương tồn đã ăn hết, trên núi chim thú đều đã săn bắt ăn sạch, bá tánh đói khó vô cùng, chỉ có thể ăn vỏ cây rễ cỏ, cuối cùng thậm chí còn ăn bùn trắng, người chết đói rất nhiều, cảnh tượng thảm không thể tả a! Trước mắt có một vài chỗ thu hoạch mới hơi hoãn giải. Thành lập đoàn luyện vốn là chuyện tốt, nhưng đao kiếm súng pháo, ngựa, khải giáp, lương hướng vật tư từ đâu mà có đây?"
Vấn đề này Dương Thu Trì không thể hồi đáp, trong lúc bất lực đành nhìn về phía Ngô quản gia.
Ngô quản gia nói: "Hai vị vương gia cũng thụ quyền cho bỉ nhân tự trợ một ít ngân lượng..."
Dương Thu Trì mừng rỡ, vội hỏi: "Hai vị vương gia có thể tư trợ bao nhiêu?"
"Một trăm lượng!"
Một trăm lượng mà đòi tạo dựng lực lượng vũ trang địa phương? Làm trò cười gì vậy! Dương Thu Trì tức hỉnh cả lổ mũi. Hai vị vương gia này xem ra cũng trùm sò không kém gì Sở vương bao nhiêu.
Ngô quản gia cười cười: "Ha ha, địa phương đoạn luyện của quý huyện có thể tự tức phần lớn lương thực và quân hướng, quân giới. Hai vị vương gia cũng không nhất định tị nạn ở Kiềm Dương. Cho nên, không thể cấp quá nhiều tư trợ. Sau này vương gia nếu quyết định đến, sẽ tăng thêm."
Nước tới trôn mới nhảy, nạn đến rồi mới ôm chân phật thì làm cái *** gì? Lúc đó tư trợ rồi thì thời gian đâu mà mua quân giới trang bị cho quân đội? Đơn giản là lấy tiền đào tẩu cho xong, Dương Thu Trì nghĩ thầm trong bụng như vậy.
Sau khi thương lượng xong, Ngô quản gia thị sát dịch trạm, rồi đem 100 lượng cho tu sửa. Đêm đó, Kiềm Dương huyện nha bày tửu yến thất đãi Ngô quản gia.
Tiểu quận chúa Chu Phượng Đức ở bên cạnh Dương Thu Trì rồi dù vẫn ngu ngơ, nhưng tình tự dần dần ổn định, chỉ là mỗi lần ăn cơm phải đòi có Dương Thu Trì mới ăn, không thôi ăn vào cứ nôn ra, khiến cho Dương Thu Trì phải dọa "đánh đít" mới ngoan ngoãn ăn, khiến hắn khổ não không dứt.
Ngô quản gia và Dương Thu Trì thương lượng, thấy vậy chỉ đành lưu lại tiểu quận chúa cho hắn. Ngô quản gia ở lại một đêm, hôm sau đêm rương châu báu vòng vàng do Phúc vương, Huệ Vương và các vương phi phi tần tặng cho tiểu quận chúa để lại, lưu 50 hộ vệ sử dụng súng điểu, sau đó dẫn số hộ vệ còn lại trở về Trường Sa.
Dương Thu Trì và Lôi tri huyện tiễn Ngô quản gia ra ngoài thành mười dặm, mới giơ tay chào tạm biệt, trở về huyện nha, lập tức lo sắp xếp thành lập đội địa phương đoàn luyện.
Lưu lại bảo hộ chó tiểu quận chúa gồm đội hộ vệ 50 người cầm súng, trong số súng đó có 5 cây Toại phát thương (súng kíp, xem hình), 20 Hỏa thằng thương (súng đốt dây mồi), còn lại là cung tên và trường mâu.
Dương Thu Trì là pháp y, đã học tập hệ thống qua kiểm nghiệm vật chứng, bao quất những loại súng, do đó đối với các loại súng và tri thức tương quan đến súng trong lịch sử hiểu nhiều. Trước đó hắn cũng nhìn thấy trong sách hai loại súng bộ binh này, chỉ có điều không nhìn thấy vật thật. Hiện giờ cuốui cùng nhìn qua, thấy về bề ngoại thì không khác mấy súng săn tự chế ở nông thôn bao nhiêu. So ra thì Toại phát thương khác Hỏa thằng thương nhất ở chỗ không cần điểm hỏa, có thể bắn trực tiếp, như về tăng cường tốc độ bắn, và cũng không sợ mưa.
Hắn gọi hai hộ vệ đến tiến thành bắn thử, xem hiệu quả thế nào, phát hiện hai loại súng này ngoài trang trí ở bộ phận kích nổ không giống ra, tính năng vũ khí gần như tương đồng, tầm bắn xa nhất là 200 mét, tầm bắn hữu hiệu gậy sát thương không quá 50 mét. Từ tầm bắn mà xét, thì nó chẳng khác nào cung tên, nhưng lực sát thương mạnh hơn, trong vòng 50 mét có thể dễ dàng bắn xuyên 1 thuẩn bài, trong vòng 20 mét có thể xuyên thuẫn bài và hình thành sát thương hữu hiệu. Điểm này cung tiễn thủ không thể bằng.
Chỉ có điều, hai loại trúng này đều lắp đạn phía trước, từ nòng súng đưa vào, sau đó dùng vụn gỗ dằn chặt, bóp cò phát hỏa, đốt hỏa dược trong súng mới bắn được. Hắn tính toán thời gian, đại khái khoảng một phút mới bắn 1 phát, còn hỏa thằng thương thì cần 1 phút rưỡi.
Kỵ binh mặc khải giáp phổ thông dùng chiến mã chạy với tốc độ 20 km 1 giờ, trong vòng 1 phút có thể chạy 300 mét, trong khi binh sĩ cầm vũ khí mặt khôi giáp có tốt độ thường là 10km 1 giờ, 1 phút chạy được 150 mét. Do đó, cho dù là hai loại súng này bắn xa nhất ở 120 mét, trong vòng một phút chỉ bắn được 1 lần khi bộ binh xung phong. Huống chi tầm bắn hữu hiệu ngắn hơn nhiều, phải chờ địch nhân chạy đến 50 mét mới bắn, căn bản không thể lên viên đạn thứ hai, lúc đó súng sẽ trở thành cây gậy nấu bếp mà thôi.
Đương nhiên, nếu có thể tiến hành bắn theo đợt, phía trước bắn xong rồi lùi ra sau lên đạn, binh sĩ phía sau bắn, rồi lui ra cho người đợt đầu đã lên đạn bắn tiếp, thì có thể lắp chỗ khuyết điểm này. Chỉ có điều như vậy phải tiến hành chuẩn bị huấn luyện trật tự bài bản vô cùng, binh sĩ phải tuyệt đối nghe theo chỉ huy, sắp xếp đâu ra đó. Cái này đối với mấy chục người còn được, chứ nếu với hàng nghìn quân, thì e rằng chẳng thuận lợi gì. Một khi trong đó xảy ra vấn đề, đối phương xung phong thoắt cái là đến, đột phá tiếp cận cự li hỗn chiến, thì lúc đó dù súng toại phát hay hỏa thằng đều trở thành khối sắt vụn hết, căn bản không phải là đối thủ của quân đội sử dụng binh khí lạnh, là con dê để cho địch nhân tha hồ bằm vằm. Hơn nữa, cách đánh này chỉ phù hợp với chiến trường có địa thế bằng phẳng, tác chiến ở núi đồi e rằng không được.
Cho dù có rất nhiều vấn đề, toại phát thương dù sao cũng là vũ khí tiên tiến nhát thời bấy giờ. Chỉ cần phát huy tốt, nhất định sẽ thành công.
"Ai! Những năm này có thể giữ được tính mạng đã là không tệ rồi. Càng là địa phương như vậy, Trương tặc quân càng không có hứng thú quấy nhiễu. Cho nên, đó mới chính là chỗ thích hợp an thân nhất."
"Nếu là như thế, ti chức nhất định làm tốt chuyện chuẩn bị nghênh giá. Chỉ cò điều..."
"Điển sứ có chỗ khó gì?"
"Tôi thì không có chỗ khó gì, chỉ có điều trú quân ở Kiềm Dương huyện đều đã được điều đi vào vệ Thần châu phủ và Bảo Ninh phủ rồi. Trong huyện thành không có binh nào có thể dùng, chỉ còn lại một số bộ khoái. Nếu như hai vị vương gia đến, làm sao bảo hộ cho vương gia cho chu toàn đây?"
Lôi tri huyện gật đầu: 'Đúng vậy, Trương tặc quân như lang như hổ, chỉ có Kiềm Dương huyện nhỏ nhoi thì sao có thể ngăn được hổ lang chi sư của hắn? Cần phải nhanh chóng điều tập trọng binh về Kiềm Dương, bảo hộ hai vị vương gia a."
Lôi tri huyện này cũng là kẻ tính kỹ, vì mượn cớ bảo hộ vương gia, thỉnh cầu điều binh bảo hộ Kiềm Dương, chỉ cần huyện thành không mất thì cái mũ ô sa trên đầu lão không sao rồi.
Ngô quản gia lắc đầu: "Hai vị vương gia còn chưa định chủ ý một khi Trường Sa thất thủ sẽ tị an ở đâu. Kiềm Dương cũng chỉ là một lựa chọn trong số đó. Hơn nữa, hiện giờ chiến sự quá khẩn cấp, Trương tặc quân và Sấm tặc quân (quân của Sấm vương Lý Tự Thành) quấy nhiễu đến đại loạn. Quân đội đều dùng đưa ra tiền tuyến đối phó chúng hết rồi, làm gì có binh lực rảnh rỗi để điều tập đến Kiềm Dương a!"
"Cái này...., cái này sao cho phải đây..." Lôi tri huyện không những râu ria rung loạn, mà ngay cả thân người cũng run. Trong lúc gấp gáp, ông ta nhịn không được ho lia lịa.
Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, hỏi: 'Hay là chúng tôi tự chinh binh? Dựng cờ chiêu binh, không sầu không có người tài a."
Lôi tri huyện giật nãy người, ho đến nỗi đỏ cả mặt, hai tay xua loạn: "Không được đâu, chuyện này không được. Ta và ngươi là trưởng quan 1 huyện, chỉ phụ trách chính vụ, quân vụ không thể nhúng tay, tự chiêu binh mãi mã là đại tội mưu phản!... khụ khụ khụ..."
Dương Thu Trì hơi ngượng: "Tôi chỉ nói thế thôi, hơn nữa, huyện nha của chúng ta làm gì dư tiền để chiêu binh mãi mã a, nói chơi thôi mà, Lôi đại nhân không cần khẩn trương."
Ngô quản gia lại gật đầu: 'Bỉ nhân ngược lại cảm thấy chủ ý của điển sứ đại nhân có thể được!"
"Hả?" Dương Thu Trì và Lôi tri huyện đều nhìn về y.
"Tuy triều đình không cho phép địa phương tự chiêu binh mãi mã, nhưng trước mắt binh hoang mã loạn, vì tự bảo vệ cho minh, tự tổ chức đội đoàn luyện ở địa phương vẫn có thể được. Cái đó triều đình cho phép và khuyến khích. Huống chi hiện giờ là để bảo hộ hai vị vương gia, càng không có vấn đề gì."
Thành lập đoàn luyện (Chú: là tổ chức vũ trang - thường là phản động - của thời xưa. ND) của địa phượng?
Lôi tri huyện là kẻ thêm một chuyện thay vì bớt một chuyện, không dám tiếp lời, còn mắt Dương Thu Trì thì sáng lên, hỏi: "Ngô quản gia, địa phương đoàn luyện có hạn chế gì không?"
"Không có, chỉ cần đảm bảo an toàn cho địa phương là được. Nếu như có thể tham gia quét gọn phỉ quân thì càng hay nữa."
"Được! Chúng ta sẽ thành lập địa phương đoàn luyện!" Dương Thu Trì vui mừng gật đầu lia lịa.
Lôi tri huyện bớt dần cơn ho, nói: 'Chuyện này cần phải bàn tính kỹ, năm nay huyện này từ xuân đến giờ chưa có mưa, lương tồn đã ăn hết, trên núi chim thú đều đã săn bắt ăn sạch, bá tánh đói khó vô cùng, chỉ có thể ăn vỏ cây rễ cỏ, cuối cùng thậm chí còn ăn bùn trắng, người chết đói rất nhiều, cảnh tượng thảm không thể tả a! Trước mắt có một vài chỗ thu hoạch mới hơi hoãn giải. Thành lập đoàn luyện vốn là chuyện tốt, nhưng đao kiếm súng pháo, ngựa, khải giáp, lương hướng vật tư từ đâu mà có đây?"
Vấn đề này Dương Thu Trì không thể hồi đáp, trong lúc bất lực đành nhìn về phía Ngô quản gia.
Ngô quản gia nói: "Hai vị vương gia cũng thụ quyền cho bỉ nhân tự trợ một ít ngân lượng..."
Dương Thu Trì mừng rỡ, vội hỏi: "Hai vị vương gia có thể tư trợ bao nhiêu?"
"Một trăm lượng!"
Một trăm lượng mà đòi tạo dựng lực lượng vũ trang địa phương? Làm trò cười gì vậy! Dương Thu Trì tức hỉnh cả lổ mũi. Hai vị vương gia này xem ra cũng trùm sò không kém gì Sở vương bao nhiêu.
Ngô quản gia cười cười: "Ha ha, địa phương đoạn luyện của quý huyện có thể tự tức phần lớn lương thực và quân hướng, quân giới. Hai vị vương gia cũng không nhất định tị nạn ở Kiềm Dương. Cho nên, không thể cấp quá nhiều tư trợ. Sau này vương gia nếu quyết định đến, sẽ tăng thêm."
Nước tới trôn mới nhảy, nạn đến rồi mới ôm chân phật thì làm cái *** gì? Lúc đó tư trợ rồi thì thời gian đâu mà mua quân giới trang bị cho quân đội? Đơn giản là lấy tiền đào tẩu cho xong, Dương Thu Trì nghĩ thầm trong bụng như vậy.
Sau khi thương lượng xong, Ngô quản gia thị sát dịch trạm, rồi đem 100 lượng cho tu sửa. Đêm đó, Kiềm Dương huyện nha bày tửu yến thất đãi Ngô quản gia.
Tiểu quận chúa Chu Phượng Đức ở bên cạnh Dương Thu Trì rồi dù vẫn ngu ngơ, nhưng tình tự dần dần ổn định, chỉ là mỗi lần ăn cơm phải đòi có Dương Thu Trì mới ăn, không thôi ăn vào cứ nôn ra, khiến cho Dương Thu Trì phải dọa "đánh đít" mới ngoan ngoãn ăn, khiến hắn khổ não không dứt.
Ngô quản gia và Dương Thu Trì thương lượng, thấy vậy chỉ đành lưu lại tiểu quận chúa cho hắn. Ngô quản gia ở lại một đêm, hôm sau đêm rương châu báu vòng vàng do Phúc vương, Huệ Vương và các vương phi phi tần tặng cho tiểu quận chúa để lại, lưu 50 hộ vệ sử dụng súng điểu, sau đó dẫn số hộ vệ còn lại trở về Trường Sa.
Dương Thu Trì và Lôi tri huyện tiễn Ngô quản gia ra ngoài thành mười dặm, mới giơ tay chào tạm biệt, trở về huyện nha, lập tức lo sắp xếp thành lập đội địa phương đoàn luyện.
Lưu lại bảo hộ chó tiểu quận chúa gồm đội hộ vệ 50 người cầm súng, trong số súng đó có 5 cây Toại phát thương (súng kíp, xem hình), 20 Hỏa thằng thương (súng đốt dây mồi), còn lại là cung tên và trường mâu.
Dương Thu Trì là pháp y, đã học tập hệ thống qua kiểm nghiệm vật chứng, bao quất những loại súng, do đó đối với các loại súng và tri thức tương quan đến súng trong lịch sử hiểu nhiều. Trước đó hắn cũng nhìn thấy trong sách hai loại súng bộ binh này, chỉ có điều không nhìn thấy vật thật. Hiện giờ cuốui cùng nhìn qua, thấy về bề ngoại thì không khác mấy súng săn tự chế ở nông thôn bao nhiêu. So ra thì Toại phát thương khác Hỏa thằng thương nhất ở chỗ không cần điểm hỏa, có thể bắn trực tiếp, như về tăng cường tốc độ bắn, và cũng không sợ mưa.
Hắn gọi hai hộ vệ đến tiến thành bắn thử, xem hiệu quả thế nào, phát hiện hai loại súng này ngoài trang trí ở bộ phận kích nổ không giống ra, tính năng vũ khí gần như tương đồng, tầm bắn xa nhất là 200 mét, tầm bắn hữu hiệu gậy sát thương không quá 50 mét. Từ tầm bắn mà xét, thì nó chẳng khác nào cung tên, nhưng lực sát thương mạnh hơn, trong vòng 50 mét có thể dễ dàng bắn xuyên 1 thuẩn bài, trong vòng 20 mét có thể xuyên thuẫn bài và hình thành sát thương hữu hiệu. Điểm này cung tiễn thủ không thể bằng.
Chỉ có điều, hai loại trúng này đều lắp đạn phía trước, từ nòng súng đưa vào, sau đó dùng vụn gỗ dằn chặt, bóp cò phát hỏa, đốt hỏa dược trong súng mới bắn được. Hắn tính toán thời gian, đại khái khoảng một phút mới bắn 1 phát, còn hỏa thằng thương thì cần 1 phút rưỡi.
Kỵ binh mặc khải giáp phổ thông dùng chiến mã chạy với tốc độ 20 km 1 giờ, trong vòng 1 phút có thể chạy 300 mét, trong khi binh sĩ cầm vũ khí mặt khôi giáp có tốt độ thường là 10km 1 giờ, 1 phút chạy được 150 mét. Do đó, cho dù là hai loại súng này bắn xa nhất ở 120 mét, trong vòng một phút chỉ bắn được 1 lần khi bộ binh xung phong. Huống chi tầm bắn hữu hiệu ngắn hơn nhiều, phải chờ địch nhân chạy đến 50 mét mới bắn, căn bản không thể lên viên đạn thứ hai, lúc đó súng sẽ trở thành cây gậy nấu bếp mà thôi.
Đương nhiên, nếu có thể tiến hành bắn theo đợt, phía trước bắn xong rồi lùi ra sau lên đạn, binh sĩ phía sau bắn, rồi lui ra cho người đợt đầu đã lên đạn bắn tiếp, thì có thể lắp chỗ khuyết điểm này. Chỉ có điều như vậy phải tiến hành chuẩn bị huấn luyện trật tự bài bản vô cùng, binh sĩ phải tuyệt đối nghe theo chỉ huy, sắp xếp đâu ra đó. Cái này đối với mấy chục người còn được, chứ nếu với hàng nghìn quân, thì e rằng chẳng thuận lợi gì. Một khi trong đó xảy ra vấn đề, đối phương xung phong thoắt cái là đến, đột phá tiếp cận cự li hỗn chiến, thì lúc đó dù súng toại phát hay hỏa thằng đều trở thành khối sắt vụn hết, căn bản không phải là đối thủ của quân đội sử dụng binh khí lạnh, là con dê để cho địch nhân tha hồ bằm vằm. Hơn nữa, cách đánh này chỉ phù hợp với chiến trường có địa thế bằng phẳng, tác chiến ở núi đồi e rằng không được.
Cho dù có rất nhiều vấn đề, toại phát thương dù sao cũng là vũ khí tiên tiến nhát thời bấy giờ. Chỉ cần phát huy tốt, nhất định sẽ thành công.
/146
|