Dương Thu Trì quyết định sử dụng Toại phát thương làm vũ khí chính thức cho đoàn luyện. Hắn đã hỏi qua Ngô quản gia, loại súng này có giá thành khoảng ba lượng bạc một cây. Nhưng nếu muốn mua sắm phải tốn tới 5 lượng một cây, đó là cái giá khá rẻ rồi.
Chỉ có điều, vũ khí có giá có rẻ đến đâu đi chăng nữa cũng phái có tiền mà mua. Hắn hiện giờ cần giải quyết vấn đề trước mắt là kinh phí. Không có tiền không làm được gì hết. Ngô quản gia tổng cộng chỉ lưu lại 200 lượng bạc, huyện nha thu thuế giữ lại mỗi năm giỏi lắm 300 lượng. Nếu dùng khoản thuế đó có thể bị rơi đầu, cho nên số bạc này Lôi tri huyện có bị đánh chết cũng không nguyện ý đem ra dùng.
Dương Thu Trì không còn cách nào, liền đề nghị triệu tập hội nghị hương thân toàn huyện. Nếu như đã là địa phương đoàn luyện, là lực lượng vũ trang bảo hộ bổn địa, đương nhiên ai ai cũng phải có trách nhiệm, có tiền xuất tiền, có lực xuất lực. Biện pháp này được Lôi tri huyện tán đồng, thụ quyền cho Dương Thu Trì phụ trách tổ kiến đoàn luyện của địa phương.
Hương thân của địa phương cũng biết nếu như không có lực lượng vũ trang bảo hộ, đừng nói gì hổ lang chi sư của Trương tặc quân, cho dù là một đám tán binh tụ tập kéo đến quấy nhiễu họ cũng chịu không thấu, cho nên bỏ tiền ra họ cũng không nề hà gì. Chỉ có điều, huyện Kiềm Dương vốn là xứ "man di", kinh tế vô cùng lạc hậu, cộng thêm gặp phải đại hạn, đói chết rất nhiều người, những người được gọi là hương thân này kỳ thật cũng giàu hơn bao nhiêu so với bá tánh.
Sau khi kinh qua sự cò kè bớt một thêm hai, hương thân toàn huyện nhỏ lệ hiến ra tổng cộng 800 lượng, cộng thêm 200 lượng của Ngô quản gia để lại nữa là 1000 lượng.
Dương Thu Trì cười khổ, thành lập một địa phương đoàn luyện có thể bảo hộ huyện thành phải cần ít nhất 500 người mới miễn cưỡng coi được. Nhưng hiện giờ là những năm đói kém, giá gạo mốc cũng đã lên đến con số trên trời, một đấu gạo đại khái 12.5 cân có giá 9000 văn, hay nói cách khác 1 cân tới 720 văn, vậy 1000 lượng này chỉ có thể mua được 2000 cân gạo. Nếu thành lập 1 chi đoàn luyện 500 người, 1 người ăn 4 cân gạo, duy trì không quá 10 ngày!
Như vậy có thể nói, tiền trước mắt nếu bỏ hết vào cho quân lương thì không đủ ăn 10 ngày, đừng nói gì mua vũ khí.
Đương nhiên còn có một biện pháp khác, đó là dân quân kết hợp, thời bình làm dân, thời chiến làm quân, nhưng quân đội như vậy không có thời gian huấn luyện gì nhiều, lực chiến đấu không cần nghĩ cũng biết.
Cho dù là dùng biện pháp bất đắc dĩ này, dùng 1000 lượng bạc mua hết vũ khí, thì theo kế hoạch của Dương Thu Trì muốn kiến tạo một lực lượng vũ trang cận hiện đại hóa, thì phải trang bị vũ khí tiên tiến nhất thời bấy giờ là Toại phát thương. Nếu thế thì 1000 lượng bạc này chỉ đủ mua 200 cây súng, đạn dược thì làm sao đây? Khí giới thủ thành thế nào?
Tính toán thế nào thì 1000 lượng cũng không đủ.
Dương Thu Trì sầu muộn trở về điển nha. Quách Tuyết Liên đang cùng Chu Phượng Đức chơi trò cửu liên hoàn. Chu Phượng Đức tựa hồ rất thích với trò chơi này, hưng phấn đến mắt sáng rực lên, nước dãi chảy cả ra cũng không biết.
Liễu Nhược Băng lập tức phát hiện thần tình của Dương Thu Trì không ổn, hỏi ra ngày. Dương Thu Trì đơn giản thuật lại tình huống Trương Hiến Trung kéo binh tới Lạc Dương, và nói sự tình xây dựng đội địa phương đoàn luyện mà không có tiền. Liễu Nhược Băng tuy võ công cao cường nhưng huyện Kiềm Dương và các phủ huyện chung quanh rất cùng, không có nhà giàu gì, cho dù có lòng cướp của nhà giàu chia cho người nghèo cũng không tìm được đối tượng thích hợp, cũng chẳng cứơp được bao nhiêu tiền. Huống chi độc của nàng chưa trừ dứt, căn bản chẳng đề được chân lực, động không tới võ công.
Quách Tuyết Liên vừa chơi cửu liên hoàn với Chu Phượng Đức, vừa nói với Dương Thu Trì: "Lão gia, Trương tặc quân nếu đánh tới thật, đoàn luyện 500 người không đủ đề ngự, hay là chúng ta sớm trù tính kế, tìm một chỗ an thân a?"
Dương Thu Trì cười khổ: "Phía bắc có Mãn Thanh, phía Tây có Sấm vương Lý Tự Thành, cửa nhà có Trương Hiến Trung, chúng ta còn chạy đi đâu được nữa?"
"Vậy tổ chức địa phương đoàn luyện cũng không thể đối kháng đám phản tặc đó được a!"
"Tuy không thể đối kháng Lý Tự Thành hay là Trương Hiến Trung, nhưng đối phó với giặc cướp thì được, nếu không, một chi mấy trăm tàn binh kéo tới là quét sạch chúng ta, như vậy là đối không phải với bá tánh toàn thành đó a."
Liễu Nhược Băng gật đầu: "Đúng, Thu Trì nói đúng, trong thời binh hoang mã loạn này, dưới thiên hạ không đâu là thái bình thịnh thế. Trước mắt, chỉ có thể thành lập đội vũ trang cho mình mới bảo hộ được chính mình."
"Đúng vậy, lúc trước hai chúng ta chạy nạn khắp nơi, chỗ nào cũng binh hoang mã loạn, suýt nữa chết ở thành Hoàng châu. Do đó, trốn tránh không phải là biện pháp, biện pháp tốt nhất để sinh tồn là giết chết trước những kẻ muốn làm hại chúng ta!"
"Đúng!" Liễu Nhược Băng gật đầu khen ngợi, "Thành lập quân đội, giết tặc khấu, không những bảo hộ cho bản thân mà còn bảo hộ cho bá tánh một vùng...!"
Mắt Dương Thu Trì sáng lên, cười lớn: "Đúng a! Thành lập căn cứ địa cách mạng! Ha ha, tỷ tỷ nói quá hay, ha ha ha!"
Liễu Nhược Băng và Quách Tuyết Liên đưa mắt nhìn nhau, không biết căn cứ địa cách mạng là cái gì.
Dương Thu Trì nói: "Kiềm Dương nằm ở giao giới Hồ Quảng, Quý Châu và Quảng Tây, thuộc vùng mà ba địa phương đó không ai quản, có núi cao rừng rậm, địa thế hiểm ác, dân phong thuần phác, chính là hoàn cảnh tốt nhất để lập căn cứ địa. Chúng ta sẽ lấy đây làm trung tâm, thiết lập lực lượng vũ trang cho mình!"
Hai người bắt đầu minh bạch, nhưng lại quay trở lại vấn đề cũ: "Tiền để tổ kiến quân đội từ đâu mà ra?"
Tri thức lịch sử hiện đại thì Dương Thu Trì biết, quân công nông hồng quân của Trung quốc có chi quân đội đầu tiên là quân khở nghĩa quốc dân đảng tạo thành. Quân đội cách mạng chủ yếu đến từ quân khởi nghĩa của địch (đương nhiên cũng có khởi nghĩa nông dân, vác cuốc vá xẻng gì đó). Còn trong tay hắn hiện giờ không có quân đội vũ trang, cả huyện này cũng không có, hắn cũng không có ý lấy một chi Minh quân tự lập thành quân mình. Cho nên, nói cho cùng thì phải tự lực xây dựng quân đội riêng mà thôi.
Quách Tuyết Liên lo nói chuyện với Dương Thu trì, quên cả chơi cửu liên hoàn. Chu phượng Đức dẫu môi rỏ dài kéo nàng lại bảo nàng chuyên tâm chơi, Quách Tuyết Liên trừng mắt: "Trương tặc quân sắp đánh tới nơi rồi, còn chơi...!"
"Oa..." Chu Phượng Đức chề môi rồi khóc òa.
Quách Tuyết Liên vội dịu giọng xin lỗi: "Xin... xin lỗi, ta không nên hung dữ với nàng..., chờ lát chúng ta sẽ chơi nữa nhé? Hiện giờ còn giúp lão gia nghĩ biện pháp kiếm bạc đây! Lão gia đang cần dùng nhiều bạc lắm!"
"Lão gia cần bạc?" Chu Phượng Đức ngây ngô hỏi Dương Thu Trì, "Phượng nhi có nhiều bạc lắm nè...!" Rồi quẳng cửu liên hoàn đi, cúi người kéo cái rương do Ngô quản gia để lại, mở hé ra nói: 'Bạc nè..., hi hi, Phượng nhi có nhiều bạc lắm..! Cho lão gia hết đó!"
Dương Thu Trì nhìn nhìn, thấy đều là châu báu trang sức. Kiếp trước hắn là Trấn quốc công, nhìn thấy vô số kỳ trân dị bảo, đương nhiên biết đây là những châu báu trang sức có giá trị không nhỏ, tính toán sơ bộ cũng một hai nghìn lượng. Chỉ có điều, với số châu báu này mà muốn bán đổi thành bạc thì ở địa phương xa xôi này chẳng bán được giá bao nhiêu. Nếu đến Trường Sa bán thì thời gian không kịp. Và điều chủ yếu chính là, đối với tổ kiến một chi quân đội, số này còn lâu mới đủ.
Thấy Dương Thu Trì vẫn còn bộ dạng rầu rĩ, Chu Phượng Đức đột nhiên nhảy dựng lên, cười hi hi nói: 'Phượng nhi còn tiền, nhiều tiền lắm! Cho lão gia hết được không?"
Dương Thu Trì biết CHu Phượng Đức bi thương sợ hãi quá độ mà tinh thần thất thường, biến thành ngờ nghệch, nhưng thần trí vẫn đôi lúc rất rõ ràng. Khi nghe nàng nói vậy, không khỏi động tâm, hỏi: "Nàng còn có tiền sao?"
Chu Phượng Đức gật đầu như gà mổ thóc.
"Ở đâu?"
"Quý châu Trấn Viễn phủ!"
Địa phương này Dương Thu Trì rất quen. Hai trăm năm trước hắn từng làm tri huyện ở huyện Thanh Khê, cách huyện Kiềm Dương đại khái ba ngày lộ trình. Dương Thu Trì nghi hoặc hỏi: "Nàng sao lại có kim ngân tàng trữ ở Trấn Viễn phủ?"
"Phụ vương cho thiếp biết, hu hu hu..." Nói đến cha, tiểu quận chúa như đứa bé gạt lệ khóc ròng.
Dương Thu Trì bấy giờ thì đã hiểu, có câu thỏ khôn có ba hang, Sở vương là nô lệ của tiền tại, tuy rất bủn xỉn nhưng không ngu. Lão có nhiều vàng bạc châu báu như vậy, khẳng định không chỉ cất trong vương phủ không, đặc biệt là hiện giờ thiên hạ đại loạn, nhất định phải phân tán ẩn giấu ở những chổ khác nhau cho ổn thỏa, trong đó nhất định có Trấn viễn phủ. Lòng hắn mừng rỡ, hỏi: "Nàng... nàng nguyện ý cho ta hết số vàng bạc đó?"
"Dạ!" Tiểu quận chúa gạt lệ, ôm chầm lấy cổ của Dương Thu Trì, "Phượng nhi là tiểu thiếp của lão gia, Phượng nhi sẽ sinh con trai cho lão gia, có thật nhiều thật nhiều bạc nữa!"
Ha, xem ra chọn Chu Phượng Đức này làm tiểu thiếp thật đúng quá rồi. Sở vương Chu Hoa Khuê là người coi tiền như mạng, nếu giấu một phần vàng bạc ở Trấn Viễn phủ, bản thân hắn sẽ phát rồi, không, không sầu về chuyện quân lương chứ. Hắn vội ôm eo Chu Phượng Đức hỏi: "Chúng ta hiện giờ đi tìm bạc của nhà nàng nhé?"
Chu Phượng Đức cười hi hi gật đầu. Dương Thu Trì mừng rỡ, lập tức ra dặn dò hộ vệ chuẩn bị hành trang xe ngựa để đến Trấn Viễn phủ.
Chỉ có điều, vũ khí có giá có rẻ đến đâu đi chăng nữa cũng phái có tiền mà mua. Hắn hiện giờ cần giải quyết vấn đề trước mắt là kinh phí. Không có tiền không làm được gì hết. Ngô quản gia tổng cộng chỉ lưu lại 200 lượng bạc, huyện nha thu thuế giữ lại mỗi năm giỏi lắm 300 lượng. Nếu dùng khoản thuế đó có thể bị rơi đầu, cho nên số bạc này Lôi tri huyện có bị đánh chết cũng không nguyện ý đem ra dùng.
Dương Thu Trì không còn cách nào, liền đề nghị triệu tập hội nghị hương thân toàn huyện. Nếu như đã là địa phương đoàn luyện, là lực lượng vũ trang bảo hộ bổn địa, đương nhiên ai ai cũng phải có trách nhiệm, có tiền xuất tiền, có lực xuất lực. Biện pháp này được Lôi tri huyện tán đồng, thụ quyền cho Dương Thu Trì phụ trách tổ kiến đoàn luyện của địa phương.
Hương thân của địa phương cũng biết nếu như không có lực lượng vũ trang bảo hộ, đừng nói gì hổ lang chi sư của Trương tặc quân, cho dù là một đám tán binh tụ tập kéo đến quấy nhiễu họ cũng chịu không thấu, cho nên bỏ tiền ra họ cũng không nề hà gì. Chỉ có điều, huyện Kiềm Dương vốn là xứ "man di", kinh tế vô cùng lạc hậu, cộng thêm gặp phải đại hạn, đói chết rất nhiều người, những người được gọi là hương thân này kỳ thật cũng giàu hơn bao nhiêu so với bá tánh.
Sau khi kinh qua sự cò kè bớt một thêm hai, hương thân toàn huyện nhỏ lệ hiến ra tổng cộng 800 lượng, cộng thêm 200 lượng của Ngô quản gia để lại nữa là 1000 lượng.
Dương Thu Trì cười khổ, thành lập một địa phương đoàn luyện có thể bảo hộ huyện thành phải cần ít nhất 500 người mới miễn cưỡng coi được. Nhưng hiện giờ là những năm đói kém, giá gạo mốc cũng đã lên đến con số trên trời, một đấu gạo đại khái 12.5 cân có giá 9000 văn, hay nói cách khác 1 cân tới 720 văn, vậy 1000 lượng này chỉ có thể mua được 2000 cân gạo. Nếu thành lập 1 chi đoàn luyện 500 người, 1 người ăn 4 cân gạo, duy trì không quá 10 ngày!
Như vậy có thể nói, tiền trước mắt nếu bỏ hết vào cho quân lương thì không đủ ăn 10 ngày, đừng nói gì mua vũ khí.
Đương nhiên còn có một biện pháp khác, đó là dân quân kết hợp, thời bình làm dân, thời chiến làm quân, nhưng quân đội như vậy không có thời gian huấn luyện gì nhiều, lực chiến đấu không cần nghĩ cũng biết.
Cho dù là dùng biện pháp bất đắc dĩ này, dùng 1000 lượng bạc mua hết vũ khí, thì theo kế hoạch của Dương Thu Trì muốn kiến tạo một lực lượng vũ trang cận hiện đại hóa, thì phải trang bị vũ khí tiên tiến nhất thời bấy giờ là Toại phát thương. Nếu thế thì 1000 lượng bạc này chỉ đủ mua 200 cây súng, đạn dược thì làm sao đây? Khí giới thủ thành thế nào?
Tính toán thế nào thì 1000 lượng cũng không đủ.
Dương Thu Trì sầu muộn trở về điển nha. Quách Tuyết Liên đang cùng Chu Phượng Đức chơi trò cửu liên hoàn. Chu Phượng Đức tựa hồ rất thích với trò chơi này, hưng phấn đến mắt sáng rực lên, nước dãi chảy cả ra cũng không biết.
Liễu Nhược Băng lập tức phát hiện thần tình của Dương Thu Trì không ổn, hỏi ra ngày. Dương Thu Trì đơn giản thuật lại tình huống Trương Hiến Trung kéo binh tới Lạc Dương, và nói sự tình xây dựng đội địa phương đoàn luyện mà không có tiền. Liễu Nhược Băng tuy võ công cao cường nhưng huyện Kiềm Dương và các phủ huyện chung quanh rất cùng, không có nhà giàu gì, cho dù có lòng cướp của nhà giàu chia cho người nghèo cũng không tìm được đối tượng thích hợp, cũng chẳng cứơp được bao nhiêu tiền. Huống chi độc của nàng chưa trừ dứt, căn bản chẳng đề được chân lực, động không tới võ công.
Quách Tuyết Liên vừa chơi cửu liên hoàn với Chu Phượng Đức, vừa nói với Dương Thu Trì: "Lão gia, Trương tặc quân nếu đánh tới thật, đoàn luyện 500 người không đủ đề ngự, hay là chúng ta sớm trù tính kế, tìm một chỗ an thân a?"
Dương Thu Trì cười khổ: "Phía bắc có Mãn Thanh, phía Tây có Sấm vương Lý Tự Thành, cửa nhà có Trương Hiến Trung, chúng ta còn chạy đi đâu được nữa?"
"Vậy tổ chức địa phương đoàn luyện cũng không thể đối kháng đám phản tặc đó được a!"
"Tuy không thể đối kháng Lý Tự Thành hay là Trương Hiến Trung, nhưng đối phó với giặc cướp thì được, nếu không, một chi mấy trăm tàn binh kéo tới là quét sạch chúng ta, như vậy là đối không phải với bá tánh toàn thành đó a."
Liễu Nhược Băng gật đầu: "Đúng, Thu Trì nói đúng, trong thời binh hoang mã loạn này, dưới thiên hạ không đâu là thái bình thịnh thế. Trước mắt, chỉ có thể thành lập đội vũ trang cho mình mới bảo hộ được chính mình."
"Đúng vậy, lúc trước hai chúng ta chạy nạn khắp nơi, chỗ nào cũng binh hoang mã loạn, suýt nữa chết ở thành Hoàng châu. Do đó, trốn tránh không phải là biện pháp, biện pháp tốt nhất để sinh tồn là giết chết trước những kẻ muốn làm hại chúng ta!"
"Đúng!" Liễu Nhược Băng gật đầu khen ngợi, "Thành lập quân đội, giết tặc khấu, không những bảo hộ cho bản thân mà còn bảo hộ cho bá tánh một vùng...!"
Mắt Dương Thu Trì sáng lên, cười lớn: "Đúng a! Thành lập căn cứ địa cách mạng! Ha ha, tỷ tỷ nói quá hay, ha ha ha!"
Liễu Nhược Băng và Quách Tuyết Liên đưa mắt nhìn nhau, không biết căn cứ địa cách mạng là cái gì.
Dương Thu Trì nói: "Kiềm Dương nằm ở giao giới Hồ Quảng, Quý Châu và Quảng Tây, thuộc vùng mà ba địa phương đó không ai quản, có núi cao rừng rậm, địa thế hiểm ác, dân phong thuần phác, chính là hoàn cảnh tốt nhất để lập căn cứ địa. Chúng ta sẽ lấy đây làm trung tâm, thiết lập lực lượng vũ trang cho mình!"
Hai người bắt đầu minh bạch, nhưng lại quay trở lại vấn đề cũ: "Tiền để tổ kiến quân đội từ đâu mà ra?"
Tri thức lịch sử hiện đại thì Dương Thu Trì biết, quân công nông hồng quân của Trung quốc có chi quân đội đầu tiên là quân khở nghĩa quốc dân đảng tạo thành. Quân đội cách mạng chủ yếu đến từ quân khởi nghĩa của địch (đương nhiên cũng có khởi nghĩa nông dân, vác cuốc vá xẻng gì đó). Còn trong tay hắn hiện giờ không có quân đội vũ trang, cả huyện này cũng không có, hắn cũng không có ý lấy một chi Minh quân tự lập thành quân mình. Cho nên, nói cho cùng thì phải tự lực xây dựng quân đội riêng mà thôi.
Quách Tuyết Liên lo nói chuyện với Dương Thu trì, quên cả chơi cửu liên hoàn. Chu phượng Đức dẫu môi rỏ dài kéo nàng lại bảo nàng chuyên tâm chơi, Quách Tuyết Liên trừng mắt: "Trương tặc quân sắp đánh tới nơi rồi, còn chơi...!"
"Oa..." Chu Phượng Đức chề môi rồi khóc òa.
Quách Tuyết Liên vội dịu giọng xin lỗi: "Xin... xin lỗi, ta không nên hung dữ với nàng..., chờ lát chúng ta sẽ chơi nữa nhé? Hiện giờ còn giúp lão gia nghĩ biện pháp kiếm bạc đây! Lão gia đang cần dùng nhiều bạc lắm!"
"Lão gia cần bạc?" Chu Phượng Đức ngây ngô hỏi Dương Thu Trì, "Phượng nhi có nhiều bạc lắm nè...!" Rồi quẳng cửu liên hoàn đi, cúi người kéo cái rương do Ngô quản gia để lại, mở hé ra nói: 'Bạc nè..., hi hi, Phượng nhi có nhiều bạc lắm..! Cho lão gia hết đó!"
Dương Thu Trì nhìn nhìn, thấy đều là châu báu trang sức. Kiếp trước hắn là Trấn quốc công, nhìn thấy vô số kỳ trân dị bảo, đương nhiên biết đây là những châu báu trang sức có giá trị không nhỏ, tính toán sơ bộ cũng một hai nghìn lượng. Chỉ có điều, với số châu báu này mà muốn bán đổi thành bạc thì ở địa phương xa xôi này chẳng bán được giá bao nhiêu. Nếu đến Trường Sa bán thì thời gian không kịp. Và điều chủ yếu chính là, đối với tổ kiến một chi quân đội, số này còn lâu mới đủ.
Thấy Dương Thu Trì vẫn còn bộ dạng rầu rĩ, Chu Phượng Đức đột nhiên nhảy dựng lên, cười hi hi nói: 'Phượng nhi còn tiền, nhiều tiền lắm! Cho lão gia hết được không?"
Dương Thu Trì biết CHu Phượng Đức bi thương sợ hãi quá độ mà tinh thần thất thường, biến thành ngờ nghệch, nhưng thần trí vẫn đôi lúc rất rõ ràng. Khi nghe nàng nói vậy, không khỏi động tâm, hỏi: "Nàng còn có tiền sao?"
Chu Phượng Đức gật đầu như gà mổ thóc.
"Ở đâu?"
"Quý châu Trấn Viễn phủ!"
Địa phương này Dương Thu Trì rất quen. Hai trăm năm trước hắn từng làm tri huyện ở huyện Thanh Khê, cách huyện Kiềm Dương đại khái ba ngày lộ trình. Dương Thu Trì nghi hoặc hỏi: "Nàng sao lại có kim ngân tàng trữ ở Trấn Viễn phủ?"
"Phụ vương cho thiếp biết, hu hu hu..." Nói đến cha, tiểu quận chúa như đứa bé gạt lệ khóc ròng.
Dương Thu Trì bấy giờ thì đã hiểu, có câu thỏ khôn có ba hang, Sở vương là nô lệ của tiền tại, tuy rất bủn xỉn nhưng không ngu. Lão có nhiều vàng bạc châu báu như vậy, khẳng định không chỉ cất trong vương phủ không, đặc biệt là hiện giờ thiên hạ đại loạn, nhất định phải phân tán ẩn giấu ở những chổ khác nhau cho ổn thỏa, trong đó nhất định có Trấn viễn phủ. Lòng hắn mừng rỡ, hỏi: "Nàng... nàng nguyện ý cho ta hết số vàng bạc đó?"
"Dạ!" Tiểu quận chúa gạt lệ, ôm chầm lấy cổ của Dương Thu Trì, "Phượng nhi là tiểu thiếp của lão gia, Phượng nhi sẽ sinh con trai cho lão gia, có thật nhiều thật nhiều bạc nữa!"
Ha, xem ra chọn Chu Phượng Đức này làm tiểu thiếp thật đúng quá rồi. Sở vương Chu Hoa Khuê là người coi tiền như mạng, nếu giấu một phần vàng bạc ở Trấn Viễn phủ, bản thân hắn sẽ phát rồi, không, không sầu về chuyện quân lương chứ. Hắn vội ôm eo Chu Phượng Đức hỏi: "Chúng ta hiện giờ đi tìm bạc của nhà nàng nhé?"
Chu Phượng Đức cười hi hi gật đầu. Dương Thu Trì mừng rỡ, lập tức ra dặn dò hộ vệ chuẩn bị hành trang xe ngựa để đến Trấn Viễn phủ.
/146
|