Nó đã chăm chỉ học cực kì và vào kì nghỉ hè :
- Sắp đến Provence chưa vậy?
Nó nóng lòng quay tít như chong chóng, làm hắn thấy đau đầu.
Đặt hai tay lên vai nó, hắn ấn nó xuống ghế ngồi bên cạnh mình.
- Dù đến hay chưa đến, cô cũng làm ơn ngồi một chút được không?
Đúng thế ! Chỉ cần ngồi một chút, một chút thôi là đủ ! Từ hôm qua đến giờ, ở trên máy bay, nó đã nhộn nhạo lùng sục, chọc phá hắn. Lúc thì hỏi bao giờ đến? Lúc thì hét vào tai hắn lúc hắn đang lơ mơ khiến hắn vô cùng, vô cùng bực tức. Và cả bây giờ nữa , nó nhảy tung cả chiếc xe lên mà nhòm ngó.
Bác tài xế may quá còn dễ tính, bác quay đầu về phía hắn một chút, nói bằng tiếng Anh:
- Bạn gái vui vẻ quá.
Hắn đáp bằng giọng mệt mỏi:
- Cô ấy sắp bị tâm thần phân liệt.
Cả hắn và bác tài bật cười một tiếng. Đương nhiên nó cũng hiểu nguyên nhân vì sao, nhưng đang vui nên mặc kệ. Hắn vì quá mệt nên đã ngủ, nó cũng thiếp đi và khi hắn thức dậy nó đã nằm... Dưới sàn ô tô.
Nhanh chóng vực nó dậy, dựa vào thành ghế, hắn nhìn khung cảnh bên ngoài, chiếc xe dừng rồi, một mùi thơm ngọt ngào lan toả vào không gian, hắn bỗng dưng thấy nhẹ nhõm.
- Anh nhìn gì thế?
Nó túm giật áo hắn, hỏi. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, ấn đầu nó một cái rồi mở cửa đi ra ngoài.
----
Bữa cơm ở khách sạn khá ngon, với nó. Hắn rất tâm lí thuê một khách sạn gần một cánh đồng hoa oải hương, tiện cho việc ngắm cảnh và thưởng thức. Buổi tối nó ở lại phòng mình, hắn dường như đã đi đâu đó, nó chán chê một mình rồi mở mạng chat với Dae Han- con mèo nhỏ đang kêu gào vì không được đi chu du. Rồi lại chán, nó lăng xăng ra ngoài. Tối muộn, hắn vẫn chưa có dấu hiệu trở về, trong khách sạn vẫn khá là nhộn nhịp, người ngồi ngắm hoa , ngắm trăng từ lối ra của khách sạn khá nhiều, nó cũng theo bước ra cùng với một chiếc đèn sáng bằng dầu oải hương. Rộng quá ! Tìm hắn đâu cho ra bây giờ? Lúc gần bỏ cuộc thì nó đã đi khá xa, chợt nhìn thấy một người con trai mặc áo sơ mi rộng, tay chống đằng sau, khuôn mặt ngẩn ngơ như đang cảm nhận một thứ gì đó. Nó sỗ sàng tiến đến , ngồi phịch bên cạnh hắn, chờ một câu trêu đùa vẫn hay nghe. Nhưng không, chẳng còn gì ngoài sự im lặng ... Đã khuya lắm rồi, 2 người vẫn cứ ngồi như thế, chợt hắn bó gối lại, mơ màng lên tiếng:
- Giờ thì tôi đã biết tại sao cô lại thích loài hoa này đến thế !
Rồi lại tiếp tục nói:
- Tôi muốn từ bỏ !
- Từ bỏ? Từ bỏ cái gì ?
Nó quay sang nhìn hắn, gió nhè nhẹ lùa vào mái tóc, trăng chiếu xuống.
- Tất cả ! Và tôi muốn ở lại nơi này, sống như thế này. Cô thấy từ đầu đến giờ, chẳng có một tình cảm nào rõ ràng, rất hỗn độn, một mớ hỗn độn và lộn xộn. Ta chỉ hưởng từ người khác mà không để ý thứ họ cho ta có ý nghĩa như thế nào ! Seul Gi, ngày hôm ấy, tôi biết cô đã nghe thấy những gì tôi nói, nhưng thực sự cô vẫn bình thường nhận hết những thứ tôi cho đi, thản nhiên trêu đùa với người con trai khác chọc giận tôi? Bao nhiêu lần tôi phải giữ lấy cô, giành dật cô mà cô không một chút động lòng. Vô tâm là bản tính sẵn có hay hình thành ra ? Hình thành ra chứ, khi họ coi thường rẻ rúng những thứ bên cạnh mình.
Nó không chút phản ứng, ngồi gập người, tựa cằm vào hai đầu gối :
- Anh hay đặt niềm tin vào người khác, một khi tin được hãy tin và yêu cho hết mình - khi còn có cơ hội được yêu. Mù quáng cũng được, có thể được, nhưng đừng để nghi hoặc và sự sợ hãi cuốn lấy. Nói là vô tâm? Vừa không phải lại vừa rất phải ! Đôi khi người ta không biết mình muốn gì, và những thứ tốt đẹp sẽ chẳng bao giờ được chọn, nếu chọn một thứ làm cho mình nhớ nhất trong cuộc đời, người ta chọn cho mình đau khổ.
Nó vỗ vai hắn, cười nhạt:
- Anh thật sự cần suy nghĩ kỹ xem : Mình muốn gì? Và muốn làm gì? Điều gì cần thiết? Tôi thực thực sự không hợp với anh đâu- nó mân mê một bông oải hươnh- loài hoa này, có nghĩa là sự nghi hoặc, sự chờ đợi nhưng nó thật giống như một động cơ để ta từ bỏ, bởi nó nhẹ nhàng quá, thứ gì yên bình quá sẽ không tồn tại lâu được. Cũng như tình cảm, ta cần bồi đắp nó thật vững mạnh, thứ để bồi đắp nó? Là sự chân thành,tình yêu và cả đau đớn. Là cả một quá trình để trải qua .. Ưm ứm ứm.
Hắn đã nhét một cái bích quy oreo to bự vào miệng nó, phủi bụi quần áo, chìa tay ra phía nó.
- Muộn rồi, về thôi.
Hai dáng người xa dần, trong đêm, cành hoa khẽ chao đảo dưới ánh trăng ngọt toả ra, ấm áp và tan biến hoài nghi.
----
- Này, ta đi chơi đi, cậu chủ, nghỉ hè sắp hết sắp phải về rồi.
- Ừ hứ!
Cảnh tượng này diễn ra rất thường xuyên vào những ngày nó vòi hắn đi chơi. Hoa thì ngày nào cũng ngắm, chơi thì lúc nào nghỉ chân? Còn một lễ hội là chiêu đòn cuối cùng hắn phang ra còn phải thai nghén ấp ủ một tí mới có bảo bối xinh trai được.
- Lèo nhèo quá! Thay đồ đi?
Mặc dù thai nghén bảo bối , nhừn hắn vẫn lăng xăng đó đây với cô nhóc phiền phức.
- Yê!
---
- Sắp đến Provence chưa vậy?
Nó nóng lòng quay tít như chong chóng, làm hắn thấy đau đầu.
Đặt hai tay lên vai nó, hắn ấn nó xuống ghế ngồi bên cạnh mình.
- Dù đến hay chưa đến, cô cũng làm ơn ngồi một chút được không?
Đúng thế ! Chỉ cần ngồi một chút, một chút thôi là đủ ! Từ hôm qua đến giờ, ở trên máy bay, nó đã nhộn nhạo lùng sục, chọc phá hắn. Lúc thì hỏi bao giờ đến? Lúc thì hét vào tai hắn lúc hắn đang lơ mơ khiến hắn vô cùng, vô cùng bực tức. Và cả bây giờ nữa , nó nhảy tung cả chiếc xe lên mà nhòm ngó.
Bác tài xế may quá còn dễ tính, bác quay đầu về phía hắn một chút, nói bằng tiếng Anh:
- Bạn gái vui vẻ quá.
Hắn đáp bằng giọng mệt mỏi:
- Cô ấy sắp bị tâm thần phân liệt.
Cả hắn và bác tài bật cười một tiếng. Đương nhiên nó cũng hiểu nguyên nhân vì sao, nhưng đang vui nên mặc kệ. Hắn vì quá mệt nên đã ngủ, nó cũng thiếp đi và khi hắn thức dậy nó đã nằm... Dưới sàn ô tô.
Nhanh chóng vực nó dậy, dựa vào thành ghế, hắn nhìn khung cảnh bên ngoài, chiếc xe dừng rồi, một mùi thơm ngọt ngào lan toả vào không gian, hắn bỗng dưng thấy nhẹ nhõm.
- Anh nhìn gì thế?
Nó túm giật áo hắn, hỏi. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, ấn đầu nó một cái rồi mở cửa đi ra ngoài.
----
Bữa cơm ở khách sạn khá ngon, với nó. Hắn rất tâm lí thuê một khách sạn gần một cánh đồng hoa oải hương, tiện cho việc ngắm cảnh và thưởng thức. Buổi tối nó ở lại phòng mình, hắn dường như đã đi đâu đó, nó chán chê một mình rồi mở mạng chat với Dae Han- con mèo nhỏ đang kêu gào vì không được đi chu du. Rồi lại chán, nó lăng xăng ra ngoài. Tối muộn, hắn vẫn chưa có dấu hiệu trở về, trong khách sạn vẫn khá là nhộn nhịp, người ngồi ngắm hoa , ngắm trăng từ lối ra của khách sạn khá nhiều, nó cũng theo bước ra cùng với một chiếc đèn sáng bằng dầu oải hương. Rộng quá ! Tìm hắn đâu cho ra bây giờ? Lúc gần bỏ cuộc thì nó đã đi khá xa, chợt nhìn thấy một người con trai mặc áo sơ mi rộng, tay chống đằng sau, khuôn mặt ngẩn ngơ như đang cảm nhận một thứ gì đó. Nó sỗ sàng tiến đến , ngồi phịch bên cạnh hắn, chờ một câu trêu đùa vẫn hay nghe. Nhưng không, chẳng còn gì ngoài sự im lặng ... Đã khuya lắm rồi, 2 người vẫn cứ ngồi như thế, chợt hắn bó gối lại, mơ màng lên tiếng:
- Giờ thì tôi đã biết tại sao cô lại thích loài hoa này đến thế !
Rồi lại tiếp tục nói:
- Tôi muốn từ bỏ !
- Từ bỏ? Từ bỏ cái gì ?
Nó quay sang nhìn hắn, gió nhè nhẹ lùa vào mái tóc, trăng chiếu xuống.
- Tất cả ! Và tôi muốn ở lại nơi này, sống như thế này. Cô thấy từ đầu đến giờ, chẳng có một tình cảm nào rõ ràng, rất hỗn độn, một mớ hỗn độn và lộn xộn. Ta chỉ hưởng từ người khác mà không để ý thứ họ cho ta có ý nghĩa như thế nào ! Seul Gi, ngày hôm ấy, tôi biết cô đã nghe thấy những gì tôi nói, nhưng thực sự cô vẫn bình thường nhận hết những thứ tôi cho đi, thản nhiên trêu đùa với người con trai khác chọc giận tôi? Bao nhiêu lần tôi phải giữ lấy cô, giành dật cô mà cô không một chút động lòng. Vô tâm là bản tính sẵn có hay hình thành ra ? Hình thành ra chứ, khi họ coi thường rẻ rúng những thứ bên cạnh mình.
Nó không chút phản ứng, ngồi gập người, tựa cằm vào hai đầu gối :
- Anh hay đặt niềm tin vào người khác, một khi tin được hãy tin và yêu cho hết mình - khi còn có cơ hội được yêu. Mù quáng cũng được, có thể được, nhưng đừng để nghi hoặc và sự sợ hãi cuốn lấy. Nói là vô tâm? Vừa không phải lại vừa rất phải ! Đôi khi người ta không biết mình muốn gì, và những thứ tốt đẹp sẽ chẳng bao giờ được chọn, nếu chọn một thứ làm cho mình nhớ nhất trong cuộc đời, người ta chọn cho mình đau khổ.
Nó vỗ vai hắn, cười nhạt:
- Anh thật sự cần suy nghĩ kỹ xem : Mình muốn gì? Và muốn làm gì? Điều gì cần thiết? Tôi thực thực sự không hợp với anh đâu- nó mân mê một bông oải hươnh- loài hoa này, có nghĩa là sự nghi hoặc, sự chờ đợi nhưng nó thật giống như một động cơ để ta từ bỏ, bởi nó nhẹ nhàng quá, thứ gì yên bình quá sẽ không tồn tại lâu được. Cũng như tình cảm, ta cần bồi đắp nó thật vững mạnh, thứ để bồi đắp nó? Là sự chân thành,tình yêu và cả đau đớn. Là cả một quá trình để trải qua .. Ưm ứm ứm.
Hắn đã nhét một cái bích quy oreo to bự vào miệng nó, phủi bụi quần áo, chìa tay ra phía nó.
- Muộn rồi, về thôi.
Hai dáng người xa dần, trong đêm, cành hoa khẽ chao đảo dưới ánh trăng ngọt toả ra, ấm áp và tan biến hoài nghi.
----
- Này, ta đi chơi đi, cậu chủ, nghỉ hè sắp hết sắp phải về rồi.
- Ừ hứ!
Cảnh tượng này diễn ra rất thường xuyên vào những ngày nó vòi hắn đi chơi. Hoa thì ngày nào cũng ngắm, chơi thì lúc nào nghỉ chân? Còn một lễ hội là chiêu đòn cuối cùng hắn phang ra còn phải thai nghén ấp ủ một tí mới có bảo bối xinh trai được.
- Lèo nhèo quá! Thay đồ đi?
Mặc dù thai nghén bảo bối , nhừn hắn vẫn lăng xăng đó đây với cô nhóc phiền phức.
- Yê!
---
/23
|